Dịch: HảiFull
Đường chủ Minh Đức Đường nói những lời vô cùng tàn nhẫn với một giọng điệu hết sức hòa ái hệt như nói chuyện với con cháu trong gia đình.
Phụt.
Màn sương mù màu trắng tức thì liền bùng nổ, va chạm vào Phong Thần đài, trong Tinh Thần Hải của Đường chủ Minh Đức Đường dường như vang lên một tiếng thét vô cùng chói tai.
Đường chủ Minh Đức Đường mỉm cười, mặt không đổi sắc nói:
- Thật ra ngươi nên cảm thấy may mắn, vì trên đời này vật đáng lọt vào mắt bổn đường chủ đây cực kỳ hiếm thấy. Ngươi có biết làm con người thì đau khổ nhất là gì không? Chính là không tìm thấy cảm giác hạnh phúc. Nhưng lúc này, khi vừa gặp ngươi ta đã tìm lại được cảm giác ấy, hơn nữa ta còn tin chắc cảm giác kia sẽ còn theo ta một khoảng thời gian không ngắn.
……………….
Học viện Sử Lai Khắc – Cổng chính.
Lúc này trời đã là giữa trưa, vẫn còn đang trong giờ học nên ở cổng học viện Sử Lai Khắc có phần vắng vẻ. Mà những người buôn bán hàng rong bình thường hay bày sạp ở đây, hôm nay cũng không thấy đâu.
Trước cánh cổng thật lớn chỉ có năm bóng người.
Đứng đầu dĩ nhiên là viện trưởng hệ Vũ Hồn của học viện Sử Lai Khắc – Ngôn Thiểu Triết và viện trưởng hệ Hồn Đạo – Tiên Lâm Nhi.
Phía sau bọn họ theo thứ tự lần lượt là phó viện trưởng hệ Vũ Hồn – Thái Mị Nhi, phó viện trưởng hệ Hồn Đạo – Tiền Đa Đa, người cuối cùng là sư phụ của Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu – Phàm Vũ.
Bốn viện trưởng đều có mặt, cộng thêm một người đã gần như xác định là phó viện trưởng hệ Hồn Đạo – Phàm Vũ, đội hình này tuy không đông đảo nhưng lại bừng bừng khí thế.
Cả năm người đều ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa, im lặng chờ đợi.
Rốt cuộc, ở phía xa đã xuất hiện từng chấm nhỏ màu đen đen, các chấm đỏ ấy dần dần hiện ra rõ ràng, rồi từ từ hạ xuống ngay trước mặt bọn họ.
- Mọi người đã trở về.
Ngôn Thiểu Triết tươi cười nói.
Tiên Lâm Nhi cũng đã muốn bước nhanh về trước.
- Rốt cuộc cũng đã về.
Lúc này ánh mắt của nàng đầy vẻ phấn khích, hoàn toàn khác hẳn vẻ sẵn sàng đối chọi gay gắt với Ngôn Thiểu Triết lúc bình thường.
Đúng vậy, năm người bọn họ đang chờ ở đây chính là nghênh đón sự trở về của những anh hùng của học viện Sử Lai Khắc.
Từng bóng người nhẹ nhàng tiếp đất. Đập vào mắt bọn họ dĩ nhiên là hình ảnh lôi thôi lết thết của Huyền lão, Huyền lão vung tay một cái, hai cái cáng cứu thương liền xuất hiện.
Trên cáng là Từ Tam Thạch đang hôn mê bất tỉnh và Giang Nam Nam vừa tỉnh dậy. Nảng nhìn năm chữ học viện Sử Lai Khắc trên tấm bảng trước cổng lớn mà mắt rưng rưng lệ.
Dù chỉ mới rời trường chưa được hai tháng, nhưng bọn họ đã phải trải qua nhiều, rất nhiều chuyện.
Bối Bối và Đái Thược Hành đỡ lấy cáng của Từ Tam Thạch, còn ở phía sau là Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng nhanh chóng đỡ lấy cáng của Giang Nam Nam. Bọn họ ai cũng đỏ hoe hai mắt, tâm trạng vô cùng kích động. Nhất là mấy đệ tử nhỏ tuổi, khóe mắt đã ướt đẫm hết cả rồi.
Những gian khổ mà bọn họ phải cố gắng vượt qua đều vì bảo vệ vinh quang của học viện Sử Lai Khắc, giờ phút này rốt cuộc bọn họ đã trở về đến trường của mình, đã trông thấy cánh cổng trường vô cùng thân quen kia.
- Các con, hoan nghênh đã trở về nhà.
Năm người kia nhanh chóng bước nhanh đến, cả năm người hành lễ với Huyền lão sau đó bước nhanh đến chào đón chiến đội Sử Lai Khắc.
Ngôn Thiểu Triết và Thái Mị Nhi còn có thể miễn cưỡng khống chế được cảm xúc. Nhưng Phàm Vũ đứng phía sau đã không kềm được mà chạy đến kéo lấy Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu ra, sau đó nhìn cả hai một lượt từ trên đến dưới, mãi đến khi chắc chắn cả hai không có thương tích gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Hòa Thái Đầu nghẹn ngào nói:
- Sư phụ, chúng con đã không làm ngài phải xấu hổ, không làm Sử Lai Khắc phải mất mặt.
Phàm Vũ nhìn hắn, rồi nhìn Hoắc Vũ Hạo đã rưng rưng nước mắt, sau đó ôm chầm lấy cả hai nói:
- Hai con chưa từng làm sư phụ phải xấu hổ, sư phụ chỉ mong hai con có thể bình an trở về.
Những tháng ngày qua có thể nói là những ngày cực kỳ kinh khủng đối với Phàm Vũ, theo lý hắn không được xuất hiện ở đây, dù sao hắn cũng không phải là Phó viện trưởng thật sự.
Nhưng từ lúc những thành viên chính thức bị thương trở về, lòng Phàm Vũ không phút giây nào được bình yên. Nhất là khi Mục lão quyết định để đội dự bị hợp với những thành viên chính thức còn lại cùng ra thi đấu thì lòng hắn lại càng không yên. Hắn biết cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái ấy không phải là một sàn đấu an toàn, gần như bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện thương vong.
Tổng cộng hắn chỉ có hai đệ tử đích truyền, mà hắn và Chu Y đến nay cũng chưa có con, nên hắn đã sớm xem Hòa Thái Đầu và Hoắc Vũ Hạo như con ruột của mình. Hắn từng mấy lần định lén đi đến thành Tinh La nhưng đều bị Tiền Đa Đa ngăn cản.
Lúc này thấy hai đệ tử ngoan của mình bình an trở về, Phàm Vũ làm sao lại không vui mừng đây? Nhất thời, con người bình thường nổi tiếng cứng rắn như sắt như đá lại không kềm được mà xúc động rơi lệ.
Bốn vị viện trưởng chào đón mọi người xong liền đích thân dẫn cả nhóm bọn họ trở về học viện. Bên bờ hồ Hải Thần lúc này đã có sẵn một chiếc thuyền nhỏ chờ mọi người rồi.
Mọi người trông thấy thế đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn các vị viện trưởng với vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
Ngôn Thiểu Triết mỉm cười nói:
- Các con đã vì học viện trả giá nhiều như vậy, cuối cùng còn giành được giải quán quân ở cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái nên học viện đã quyết định viết lại mọi chuyện vào lịch sử học viện. Hơn nữa thông qua hội nghị của Hải Thần các, phần thưởng của các con sẽ được phát ở Hải Thần các của đảo Hải Thần.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông không biết Hải Thần các là nơi nào nhưng Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần lại biết rất rõ nên còn giật mình hơn cả ban nãy.
Hải Thần các chẳng những là nơi thảo luận các vấn đề cao cấp nhất của học viện mà đồng thời còn là một bảo khố thật sự của học viện Sử Lai Khắc, tất cả những bí mật của học viện đều được cất giấu tại đây. Bình thường, trừ các trưởng lão và bốn viện trưởng, không ai có tư cách tiến vào. Có thể vào Hải Thần các chính là một vinh dự vô cùng lớn lao. Ít nhất từ trước đến nay, Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần đều chưa từng nghe thấy chuyện có học viên từng đến nơi đấy. Cho dù là các học trưởng từng đạt quán quân trước đây cũng vậy.
Mọi người lần lượt bước lên thuyền. Ngôn Thiểu Triết tự đến kiểm tra thương thế của Từ Tam Thạch, sau đó còn đề nghị sẽ giữ hắn và Giang Nam Nam ở lại chữa thương ở đảo Hải Thần.
Hoắc Vũ Hạo tuy đã từng nghe các học trưởng nhắc đến Hải Thần các, nhưng nói chính xác thì hắn cũng chỉ biết mỗi cái tên mà thôi, hôm nay được đến đảo Hải Thần, tâm trạng hắn dĩ nhiên là vô cùng hưng phấn rồi. Trên đảo Hải Thần là nơi học tập của các đệ tử nội viện học viện Sử Lai Khắc nổi danh mạnh mẽ trong giới Hồn Sư trên đại lục.
Với tuổi tác hiện nay của hắn, Vương Đông và Tiêu Tiêu mà có thể đặt chân đến đảo Hải Thần có thể nói là vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ rồi.
Hồ Hải Thần có diện tích rất lớn, so với những vùng còn trống ở bên ngoài học viện Sử Lai Khắc còn muốn rộng hơn. Thuyền đi suốt mười lăm phút, xuyên qua màn hơi nước ẩm ướt mới dần dần thấy rõ bóng dáng hòn đảo này.
Đảo Hải Thần chỉ rộng trên dưới hai cây số vuông, mặt ngoài chẳng có gì ngoài một tòa núi nhỏ được ghép lại từ những đình lầu khác nhau. Nơi này bình thường đều ẩn mình phía sau làn sương mù nên khi hiện ra trước mặt những đệ tử ngoại viện không khỏi làm bọn họ chấn động.
Tuy mọi thứ đều xa lạ với bọn họ, nhưng bọn họ đều biết trước mặt bọn họ chính là thứ trong truyền thuyết mà bất cứ ai nghe thấy cũng phải ngưỡng mộ.
Ngôn Thiểu Triết không gọi người đỡ Từ Tam Thạch đi nghỉ ngơi mà dẫn cả nhóm đi dọc theo một phiến đá nhỏ vào vùng đất thật sâu trong lòng đảo Hải Thần.
Cuộc sống trên đảo Hải Thần vô cùng tĩnh lặng, dường như ở đây không có ai sinh sống vậy. Tất cả đều yên ả, an nhàn, phảng phất như chốn thế ngoại đào nguyên. Ẩn sau các thảm thực vật vô cùng phong phú là các tòa lầu các vô cùng nhã nhặn. Tuy đây chỉ là lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo đến đây nhưng hắn đã lập tức thấy thích nơi này rồi.
Cây cối sinh trưởng ở đây đều có ít nhất một ngàn năm tuổi, có những cây cổ thụ cao đến hơn trăm mét, phía trên con đường mòn là những táng cây um tùm xum xuê nên không khí hết sức tươi mát, hơn nữa còn che đi tầm mắt của mọi người.
Lát sau, cả nhóm đã đi hết con đường đến gần vị trí đỉnh núi, lúc này một tòa lầu các cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
Đây là một tòa lầu màu nâu có ba tầng theo phong cách cổ xưa nhuốm màu tang thương. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện những trụ gỗ làm nên tòa nhà này được quét lên một loại màu sơn sáng bóng.
Tòa lầu này tuy nói có ba tầng nhưng cũng chỉ cao khoảng mười thước, không hề có cảm giác rộng rãi và hùng vĩ. Nhưng vừa bước vào tầng đầu tiên, đập vào mắt bọn họ là một tấm biển nhỏ thiếp vàng, viết ba chữ biểu thị thân phận của nó, Hải Thần Các.
Mọi người vừa thấy ba chữ này, bầu không khí liền trở nên hết sức trang nghiêm. Theo khoảng cách bọn họ nhìn từ bên ngoài, Hải Thần các ở ngay tại đỉnh núi cao, đồng thời cũng là vị trí trung tâm của đảo Hải Thần.
Ngôn Thiểu Triết dừng bước trước cửa Hải Thần các, mỉm cười nhìn chiến đội Sử Lai Khắc nói:
- Sở dĩ ta không cho người đưa Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam đi nghỉ ngơi cũng vì muốn hai người bọn họ cũng có cơ hội bước vào Hải Thần các này.
Sau khi giải thích xong, lão liền xoay người đối diện với cửa vào Hải Thần các, khom người hành lễ, nói:
- Lão sư, mọi người đã trở về.
Những người ở đây vừa nghe thấy hai chữ lão sư đều cực kỳ chấn động, ngay cả các đệ tử nội viện là Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần cũng không ngoại lệ.
Ngôn Thiểu Triết thân là viện trưởng hệ Vũ Hồn, trong lòng các đệ tử, địa vị của lão có thể nói là cực kỳ cao quý. Dù là Huyền lão, vì chức vụ không giống nên trong mắt các đệ tử, lão không quan trọng bằng vị Ngôn viện trưởng này. Cho nên bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, lão sư của Ngôn viện trưởng vẫn còn sống trên đời này.
- Tất cả vào đi.
Một giọng nói già nua chợt vang lên, ngay sau đó liền xuất hiện một màn vô cùng chấn động.
Tòa Hải Thần các ba tầng trước mặt bọn họ bỗng nhiên sáng bừng lên, cả tòa lầu hóa thành một màu vàng rực rỡ hệt như được làm từ vàng ròng.