Đấu La Đại Lục 2

Chương 323 - Lại Đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm (2)

Dịch: HảiFull

Từ trong miệng hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, ngay sau đó, một ánh sáng màu đỏ rực cũng cũng từ trên người hắn tỏa ra, khí tức mạnh mẽ trong nháy mắt khuếch tán ra ngoài khiến cho những hồn thú cấp thấp xung quanh phải bỏ chạy tán loạn.

Đây là tác dụng của Hồn Kỹ Mô Phỏng, Hoắc Vũ Hạo đang mô phỏng khí tức của một con Hỏa Diễm Sư ngàn năm. Hồn thú xung quanh phần lớn là những hồn thú mười năm, cảm nhận được hung uy của hồn thú ngàn năm không bị dọa chạy mới là lạ. Cứ như vậy, bọn hắn cũng tránh được phần lớn phiền phức. Ba người sau khi tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm liền nhanh chóng đi thẳng về phía trước, từng bước đi vào bên trong.

Hai hồn kỹ Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng phối hợp với Mô Phỏng của Hoắc Vũ Hạo có thể xem như là hai hồn kỹ thám hiểm tốt nhất, ba người tiếp tục đi gần nửa canh giờ mà chưa bị hồn thú nào tấn công cả.

Thỉnh thoảng Hoắc Vũ Hạo lại phát ra Hồn Kỹ Mô Phỏng tỏa ra khí tức của Hỏa Diễm Sư ngàn năm. Hắn làm như vậy hiển nhiên là có thâm ý. Hồn hoàn bọn hắn cần đều có cấp bậc ngàn năm, mà ít nhất phải hơn ba ngàn năm mới thích hợp. Ngọn lửa của Hỏa Diễm Sư ngàn năm có tính công kích rất mạnh, thực lực cũng không phải là yếu, những hồn thú bị dọa chạy hiển nhiên là không phải mục tiêu của bọn họ. Mà không bị dọa thì tất nhiên tu vi của bọn chúng đủ sánh ngang với Hỏa Diễm Sư, dĩ nhiên có thể đạt được yêu cầu.

- Vũ Hạo, nghỉ ngơi một chút đi.

Vương Đông nói.

Dọc dường đi, hắn và Tiêu Tiêu có thể xem là rất thoải mái, chỉ cần đi theo Hoắc Vũ Hạo là được. Mà Hoắc Vũ Hạo liên tục phát ra hai hồn kỹ tiêu hao hồn lực cũng không nhỏ.

Hoắc Vũ Hạo cũng biết bản thân nhất định phải giữ ở trạng thái tốt nhất nên lập tức gật đầu.

Hắn dừng lại ở một sườn núi tương đối cao.

- Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lát.

Hoắc Vũ Hạo đứng ở nơi đó ra hiệu Vương Đông và Tiêu Tiêu nghỉ ngơi trước.

Vương Đông đi đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, nâng tay trái đặt lên vai hắn. Hạo Đông lực của hai người trong nháy mắt liền dung hợp, khí tức quang minh từ trên người Vương Đông tỏa ra càng lúc càng mạnh, cây cối xung quanh cảm nhận được khí tức này cũng hiện lên vẻ tươi tốt.

Từng vòng ánh sáng vàng rực rỡ tỏa ra từ trên người Vương Đông, liên tục di chuyển từ bả vai Hoắc Vũ Hạo xuống thân thể hắn.

Hoắc Vũ Hạo quay đầu ngạc nhiên nhìn hắn, bởi vì trong một khắc này hắn phát hiện ra cơ thể của mình như bị khí tức quang minh ôm trọn lấy, mọi thứ mệt mỏi đều biến mất. Hồn lực bên trong cơ thể càng lúc càng tràn đầy sức sống. Dưới trợ giúp của Hạo Đông lực thì vài thành hồn lực tiêu hao lúc trước chỉ trong mười lần hô hấp liền khôi phục toàn bộ.

Vương Đông đắc ý nói:

- Đây mới chính là Hoàng Kim Chi Mang đích thực, ta gọi cái này là Vô Sở Bất Tại. Bất luận là công kích, phòng ngự, khôi phục thậm chí là trị liệu nó đều có tác dụng rất mạnh, công dụng của nó có thể so với hồn cốt mười vạn. Cộng thêm lĩnh ngộ của ta vào Hoàng Kim Chi Mang lại càng có thể cảm nhận được càng nhiều ảo diệu trong đó. Càng có nhiều lực lượng quang minh thì nó có thể làm được càng nhiều việc.

*Vô Sở Bất Tại: đâu đâu cũng có tác dụng.

Hoắc Vũ Hạo cười ha ha nói:

- Đây là ngươi câu dẫn ta cùng tu luyện à nha! Dường như tốc độ tu luyện của chúng ta lại có thể tăng lên đây.

Vương Đông nói:

- Ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, không phải ngươi nói hồn lực vượt qua cấp ba mươi sẽ bị vũ hồn Cực Hạn ảnh hưởng, tốc độ tu vi tăng lên sẽ chậm lại sao?

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:

- Ai mà biết được? Cũng không chắc chắn như thế mà.

Hắn cũng không phải là người có vũ hồn Cực Hạn bình thường, bên trong cơ thể của hắn còn có một lượng lớn lực lượng của Băng Đế, lực lượng phong ấn kia cùng với Sinh Linh Kiêm không ngừng cải thiện thể chất của hắn. Hắn tin rằng sự ảnh hưởng của vũ hồn Cực Hạn đối với tốc độ tu luyện của ta sẽ không quá lớn.

- Ơ…

Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo đột nhiên co lại nhìn về một phía, lúc này hắn cũng không có phát ra Hồn Kỹ Mô Phỏng.

- Cẩn thận.

Hắn cảnh báo một tiếng rồi lập tức tiến về phía trước, hai tay chuẩn bị hành động.

Tinh thần của Vương Đông và Tiêu Tiêu cũng cảm nhận được trong liên kết tinh thần mình vừa xuất hiện một hình ảnh lập thể. Một thân ảnh hơi mờ nhạt vừa tiến vào phạm vi của Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, thân ảnh dường như đã phát hiện ra bọn hắn, hơn nữa còn đang dùng một tốc độ kinh người phóng lại đây.

Cách đó không xa, một đạo thân ảnh màu xanh không một tiếng động xuất hiện ở trên một nhánh cây cách bọn họ ba mươi mét. Đó là một con báo, toàn thân một màu xanh đen, một đôi mắt màu đỏ tím lộ rõ vẻ dữ tợn, màu xanh và đen trên người cũng không đồng đều, tựa như bộ lông của con hổ vằn.

Con báo này thân dài không quá hai mét nhưng lại cho người ta một áp lực không nhỏ.

Có thể sinh sống trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm dĩ nhiên chỉ có thể là hồn thú, dựa vào tốc độ và khí tức thì nó ít nhất thuộc vào cấp bậc hồn thú ngàn năm.

Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói:

- Đây là Hổ Ma Miêu, là một loại hồn thú có tính công kích rất mạnh. Nhìn vào bộ lông xanh đen của nó, tu vi ít nhất cũng đã vượt qua hai ngàn năm. Nếu lông của nó biến thành màu đen, phía trên có hoa văn thì đó là Hổ Ma Miêu vạn năm.

Kiến thức học được ở học viện lúc này đã phát huy tác dụng, Hoắc Vũ Hạo nói sơ qua cũng đủ để cho Tiêu Tiêu và Vương Đông nhớ lại loại hồn thú này.

Ở học viện Sử Lai Khắc, mỗi tuần đều có bốn buổi đặc biệt dạy về hồn thú. Hổ Ma Miêu cũng không phải là hiếm thấy, hiển nhiên bọn họ cũng đã học qua.

Hổ Ma Miêu nếu xem như là một hồn sư thì có thể quy về hệ Mẫn Công, tính công kích cũng rất mạnh.

- Xem ra không thể không chiến đấu rồi. Nhớ kỹ là không cần phải hạ sát thủ.

Hoắc Vũ Hạo hạ giọng nhắc nhở. Trong những hồn thú hắn đã thấy cũng không có cấp bậc vạn năm, muốn dọa nạt con Hổ Ma Miêu này quả thật là không dễ. Còn việc mô phỏng khí tức Hồn thú mười vạn năm thì cũng không dám tùy tiện phát ra. Nơi này là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, có mười vạn năm Hồn thú chân chính. Ở cấp độ mười vạn năm, hồn thú rất xem trọng về lãnh địa. Vạn nhất không may lại dẫn đến một con hồn thú mười vạn năm thì chẳng phải hắn trộm gà không được mà mất nắm gạo sao. Bởi vậy, trước khi lên đường Huyền lão liền nhắc nhở qua, không phải vạn bất đắc dĩ thì không cần phải mô phỏng khí tức Hồn thú mười vạn năm.

Ngay khi Hoắc Vũ Hạo nói chuyện, Hổ Ma Miêu đã như một tia chớp bay thẳng đến, mục tiêu tấn công đầu tiên không phải Hoắc Vũ Hạo mà là Vương Đông đứng bên cạnh hắn.

Sở dĩ Hổ Ma Miêu có chữ Ma là vì bản thân nó có hai thuộc tính gió và bóng tối. Đây cũng là nguyên nhân lực công kích của nó rất mạnh mẽ.

Hai chân trước bước lên, màu xanh đen trên lông phát tán ra một tầng ánh sáng như gợn sóng. Thân thể nó đang lao lên trong không trung lại đột nhiên chuyển hướng vòng qua Hoắc Vũ Hạo, lao thẳng về phía Vương Đông. Thuộc tính ánh sáng của Vương Đông chính là thứ nó ghét nhất.

Trên lưng Hổ Ma Miêu có hai cánh nhưng rất nhỏ gọn, tuy không thể phi hành nhưng khi chúng di chuyển với tốc độ cao thì có thể thay đổi phương hướng trong không trung.

Vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp của Vương Đông sớm đã phóng ra, đối mặt với đòn tấn công của Hổ Ma Miêu, hắn cũng không hề tránh né, hai tay hợp lại trước ngực, một vầng sáng vàng óng từ trên cặp cánh chợt sáng lên. Đúng là Hồn Kỹ thứ hai Điệp Thần Quang.

Một đại đỉnh màu đen chợt xuất hiện ở ba mét phía trước người Vương Đông, chặn đường tấn công của Hổ Ma Miêu. Hổ Ma Miêu này cũng thật linh hoạt, chân trước vỗ vào Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh một cái, liền lướt qua đại đỉnh tiếp tục công kích về Vương Đông. Nhưng mà đúng lúc này Đỉnh Chi Chấn chợt phát động.

Thân thể Hổ Ma Miêu tiếp tục nhào tai nhưng cũng không khỏi dừng lại một chút. Đỉnh Chi Chấn tuy không thể tổn thương tai nó nhưng làm chậm lại là chuyện không tránh khỏi. Mà lúc này, một tia ánh sáng màu tím từ trong hư không chợt sáng lên. Hổ Ma Miêu liền kêu thảm một tiếng, thân thể trên không trung nhất thời không thể khống chế.

Hoắc Vũ Hạo phát ra Linh Hồn Trùng Kích ngay lúc thích hợp nhất. Cùng với Tinh Thần Lực tăng lên, lực công kích của Linh Hồn Trùng Kích phối hợp với Tử Cực Ma Đồng sinh ra vượt xa khỏi dự đoán của hắn. Hổ Ma Miêu trực tiếp rơi xuống mặt đất, Vương Đông vừa đánh ra Điệp Thần Chi Quang chỉ một lượng nhỏ đánh lên người nó, còn lại đều lướt qua Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh đánh về mặt đất phía xa.

“Bịch.”

Hổ Ma Miêu rơi xuống đất, trên người xuất hiện vài vết cháy đen do Điệp Thần Chi Quang công kích. Hoắc Vũ Hạo thông qua Tinh Thần Tham Trắc kinh ngạc phát hiện, máu huyết, hồn lực bên trong cơ thể của Hổ Ma Miêu đã tán loạn hoàn toàn, mất đi khả năng tấn công.

- Tình hình thế nào?

Tiêu Tiêu nghi hoặc nhìn Hoắc Vũ Hạo Hỏi.

Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc trả lời:

- Hổ Ma Miêu đã trúng phải Linh Hồn Trùng Kích của ta, dường như là bị ngất. Các ngươi xem, thân thể của nó vẫn còn run rẩy kìa.

Vừa nói hắn vừa đi về phía trước, đem Hổ Ma Miêu ngàn năm trên mặt đất lật lại.

Hình dạng Hổ Ma Miêu có chút quái dị, thân thể không ngừng co rút, mũi miệng đều có vết máu màu xanh, hai mắt đỏ tím khi trước đã trắng đục ra, dường như là hôn mê hoàn toàn.

Vương Đông giật mình nói:

- Linh Hồn Trùng Kích của ngươi trở nên lợi hại như vậy từ khi nào?

Hoắc Vũ Hạo nhún vai trả lời:

- Ta cũng không biết nữa! Sớm biết thế này thì trực tiếp hạ gục nó thì chúng ta cũng đỡ khổ.

Uy lực Linh Hồn Trùng Kích tăng lên hiển nhiên cũng không khỏi có liên quan phần nào đến Tinh Thần Lực của hắn. Nương theo thực lực không ngừng tiến bộ, tu vi Hoắc Vũ Hạo cũng không ngừng tăng lên. Trong đó tăng lên lớn nhất không phải hồn lực, mà là Tinh Thần Lực.

Tinh Thần Hải của hắn qua mấy lần biến hóa, nhất là lần dung hợp Sinh Linh Kim kia lại mở ra Thức Hải thứ hai ở mi tâm. Lấy cường độ tinh thần lực của hắn bây giờ, ba đại cường giả sống nhờ trong cơ thể hắn cũng không thể khống chế trực tiếp hắn được, suy nghĩ một chút liền có thể hiểu được tinh thần lực của hắn mạnh mẽ đến mức nào.

Thiên Mộng Băng Tằm chỉ mong sao hắn nhanh chóng mạnh lên, dưới quá trình Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo khuếch trương và cô đọng, nó vẫn luôn lặng lẽ mở phong ấn của mình ra, đem lực lượng căn nguyên của bản thân cùng dung hòa với tinh thần của Hoắc Vũ Hạo.

Bình Luận (0)
Comment