Đấu La Đại Lục 2

Chương 329 - Ám Kim Khủng Trảo Hùng Ngàn Năm (2)

Dịch: HảiFull

Huyền lão cũng không nhàn rỗi, lão đưa tay tìm kiếm trên người Ám Kim Khủng Trảo Hùng một lát liền lộ vẻ hưng phấn, lão vung tay chặt đứt cái chân trước bên phải của Ám Kim Khủng Trảo Hùng, hai ba nhát đã mở tung ra, làm lộ một khúc xương kỳ dị.

Khúc xương này có màu vàng sẫm, tản ra dao động hồn lực nồng đậm, hiển nhiên là một khối hồn cốt. Tiêu Tiêu quả thật quá may mắn mà. Có điều khúc hồn cốt này lại khác với những khối hồn cốt cánh tay phải mà bọn Hoắc Vũ Hạo từng thấy. Chuẩn xác mà nói thì đây là một khúc xương bàn tay.

Khúc xương bàn tay này không lớn nhưng phía trước lại xuất hiện năm lưỡi dao dài sắc bén, giống như phiên bản thu nhỏ của Khủng Trảo. Vầng sáng màu ám kim giống như sóng gợn lưu chuyển trên lưỡi đao, có vài phần cảm giác của thần binh lợi khí.

Trên mặt Huyền lão lộ vẻ khiếp sợ mà hâm mộ:

- Mấy đứa nhóc các ngươi đúng là được ông trời phù hộ! Ám Kim Khủng Trảo Hùng là hồn thú cường đại hiếm thấy, xuất hiện hồn cốt cũng không lạ, nhưng có thể xuất hiện hồn cốt bàn tay phải quý giá như thế này thì lại là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Bọn Hoắc Vũ Hạo dù sao cũng chỉ là đệ tử năm hai, tuy rằng đã học được một ít tri thức hồn sư, nhưng còn chưa được tinh tế và toàn diện, cả ba đều lộ vẻ tò mò nhìn Huyền lão.

Huyền lão loay hoay khúc xương trong tay mình, nói:

- Công kích mạnh mẽ nhất của Ám Kim Khủng Trảo Hùng là ở ngay mấy cái móng vuốt này. Con Ám Kim Khủng Trảo Hùng này vẫn còn nhỏ nên không thể phát huy toàn bộ uy lực. Thời ta còn trẻ đã từng thấy một con có tu vi mười vạn năm, cào một trảo để lại một vệt cắt dài cả trăm mét vắt ngang trời! Ta tin chắc nếu loài rồng thật sự tồn tại thì cũng bị nó xé rách. Trong Tàng Thư Các của Hải Thần các có một điển tịch lưu truyền ghi chép nghiên cứu của một vị tiền bối, bên trong có ghi chép cặn kẽ về Ám Kim Khủng Trảo Hùng.

- Hai móng của Ám Kim Khủng Trảo Hùng nhìn qua không khác nhau là mấy. Nhưng trên thực tế thì móng bên phải mạnh hơn một ít. Càng quan trọng hơn chính là trong bản ghi chép ấy đã ghi lại, thời đó từng xuất hiện bốn khối hồn cốt từ Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Qua nghiên cứu của vị tiền bối kia, hồn cốt sản sinh ở những bộ phận khác trên người Ám Kim Khủng Trảo Hùng tuy rằng cũng mạnh, nhưng đại đa số có khuynh hướng phòng ngự, chỉ có xương tay bên phải và trái mới xuất hiện năng lực công kích kinh khủng xứng danh “Khủng Trảo”.

- Có điều hồn kỹ xuất hiện trên móng vuốt bên trái lại không thể so sánh với Ám Kim Khủng Trảo Hùng chân chính. Việc săn bắt Ám Kim Khủng Trảo Hùng có tu vi hơn vạn năm đều có rất ít, mà loài gấu này sau khi có tu vi trên vạn năm liền trở thành một loài mạnh đến biến thái, cho dù là cường giả bậc Phong Hào Đấu La cũng rất khó chống cự. Cũng vì nguyên nhân tu vi nên hồn kỹ của hồn cốt móng vuốt lúc đó tuy rằng mạnh mẽ nhưng vẫn có hạn.

- Sau đó, vị tiền bối kia vô tình gặp phải một một hồn sư có hồn cốt Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Vị hồn sư này chỉ trong vài năm đã nổi tiếng lừng lẫy trên đại lục, mà hắn cũng có hồn kỹ tương tự như móng vuốt của Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Lúc ấy vị tiền bối đó của học viện chúng ta có danh tiếng rất lớn, người còn là một cường giả Siêu Cấp Đấu La nữa. Người đã tìm được gã hồn sư kia để trao đổi lẫn nhau, đồng thời người cũng đồng ý giữ kín bí mật của gã hồn sư đó nên hắn mới tiết lộ một bí mật liên quan đến hồn cốt của Ám Kim Khủng Trảo Hùng.

- Hóa ra, Ám Kim Khủng Trảo Hùng có tỷ lệ rất nhỏ xuất hiện hồn cốt xương bàn tay, mà cũng chỉ có hồn cốt xương bàn tay mới có hồn kỹ công kích mạnh nhất của nó. Quan trọng hơn là hồn cốt bàn tay có thuộc tính như Ám Kim Khủng Trảo Hùng, có thể theo sự trưởng thành của hồn sư mà dài ra. Lúc ấy vị hồn sư kia chỉ lấy được một khúc xương bàn tay trái vậy mà đã tiếng tăm lẫy lừng, lấy danh xưng Hắc Ám Tả Thủ, sau này có phong hào là Hắc Tả Đấu La.

- Mà lần này các ngươi lại cực kỳ may mắn chiếm được xương bàn tay phải, đây là hồn cốt cao cấp nhất mà Ám Kim Khủng Trảo Hùng có thể sản sinh! Xương bàn tay cũng không giống xương cánh tay, từ mặt nào đó mà nói thì nó còn có thể tính là Ngoại Phụ hồn cốt, chỉ cần tìm được xương cánh tay phải phù hợp với nó, vậy thì không cần lo lắng dung hợp với cả tay phải. Thiếu sót duy nhất chính là tu vi của con gấu này chỉ khoảng hai ngàn năm, khối xương tay phải này chỉ sợ cần rất lâu mới trưởng thành.

Nghe Huyền lão giải thích xong, lúc này Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông mới hiểu được, không ngờ khúc xương bàn tay trước mắt lại có lai lịch bất phàm như vậy. Cả hai nhớ lại một trảo cuối cùng khi Ám Kim Khủng Trảo Hùng tấn công Huyền lão liền có cảm giác được mở rộng tầm mắt, đồng thời trong lòng cũng có chút nóng lên.

Thấy Huyền lão nhìn chằm chằm hai người mình, Vương Đông tỏ thái độ đầu tiên:

- Huyền lão, con đã có hồn cốt cánh tay phải rồi. Như ngài nói, khúc xương bàn tay này cần dung hợp trước mới có thể dung hợp với hồn cốt cánh tay phải. Cho nên con không có chút cơ hội nào, con bỏ qua.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Huyền lão, ngài cũng biết, trong ba người thì con có thể xem như là thủ lĩnh, trong nhóm chỉ có mỗi Tiêu Tiêu là con gái, mà cậu ấy lại không am hiểu công kích. Nếu có thêm khối Ngoại Phụ hồn cốt này, tương lai cậu ấy sẽ là một hồn sư công phòng toàn diện thật sự. Hơn nữa cậu ấy vừa mới dung hợp hồn hoàn của Ám Kim Khủng Trảo Hùng, kế tiếp dung hợp hồn cốt cũng sẽ dễ dàng hơn. Ưu tiên con gái, đưa cho cậu ấy đi. Con tin chúng ta sẽ còn gặp may mắn nữa.

Huyền lão nhìn hai người đều tỏ về muốn nhường, lòng thầm cảm khái, nói:

- Bọn nhóc, các ngươi cũng biết khối xương bàn tay phải này có giá trị không thua gì một khối hồn cốt vạn năm bình thường! Mà một khi nó phát triển lớn dần lên, thậm chí còn vượt xa hồn cốt mười vạn năm.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười:

- Vương Đông không có cách nào dung hợp, mà con cũng có hồn cốt cánh tay trái Băng Bích Hạt khá tốt rồi, làm người không thể quá tham lam. Hơn nữa đúng là nó rất hợp với Tiêu Tiêu, bọn con đều là thành viên của Sử Lai Khắc Thất Quái, có đồ tốt để cho ai thích hợp thì dùng, như vậy mới có thể phát huy tối đa khả năng của tài nguyên, không phải sao?

Huyền lão nhìn hắn thật sâu, gật đầu nói:

- Ta thay Tiêu Tiêu cảm ơn các con.

Lão thực sự muốn đưa khối xương tay phải này cho Tiêu Tiêu, làm người đều có tư tâm. Tiêu Tiêu là đệ tử quan môn của lão, xinh đẹp, đáng yêu, Huyền lão vô cùng yêu thích cô bé này. Hơn nữa, lão cũng nhìn ra thiên phú của Tiêu Tiêu hơi kém Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông một chút, nếu như có thể dung hợp khối hồn cốt này thì sẽ kéo gần sự chênh lệch rất nhiều.

Chỉ là lão không thể tự quyết định được. Thân là trưởng bối, lại là lão sư học viện, mà người đầu tiên đánh bị thương con Ám Kim Khủng Trảo Hùng này là Hoắc Vũ Hạo. Về phần hồn hoàn, Hoắc Vũ Hạo đã không tranh giành, nếu tiếp tục đưa luôn hồn cốt này cho Tiêu Tiêu thì hơi bị khó nói. Dù sao thì Tiêu Tiêu nhận được hồn hoàn ngàn năm này đã ra ngoài dự tính của lão, xem như hoàn thành vượt mức nhiệm vụ rồi.

Nhưng việc Hoắc Vũ Hạo lại chủ động bỏ qua khúc xương này là chuyện lão hoàn toàn không sao ngờ được. Huyền lão ngoại trừ vui mừng còn cảm thấy kính nể đứa trẻ này. Với ý chí như thế, khó trách được Mục Lão coi trọng. Trong Sử Lai Khắc Thất Quái, chỉ cần nó có thể thuận lợi trưởng thành, tương lai dù thế nào cũng sẽ là nhân vật trung tâm!

Có Huyền lão ở đây, tất nhiên Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông có thể thả lỏng chốc lát. Hai người ngồi cách Tiêu Tiêu không xa, cùng nhau tu luyện, nhanh chóng khôi phục hồn lực.

Ngày đầu tiên mà Tiêu Tiêu đã tìm được hồn hoàn thích hợp làm cho lòng tin của họ với chuyến đi này đã tăng lên rất nhiều.

Không lâu sau, hồn lực của hai người đã khôi phục toàn bộ. Lúc này sắc trời đã tối đen, khi Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy Huyền lão không khỏi dở khóc dở cười.

Sau khi bọn hắn tu luyện, Huyền lão trong lúc rảnh rỗi đã dụng chạc cây thô to làm ra cái vỉ dùng để nướng thịt, một khối thịt Ám Kim Khủng Trảo Hùng đã được lột da, rửa sạch, rồi xiên qua một cành cây. Bó củi bên dưới cũng đã chuẩn bị ngon lành, thậm chí bên cạnh còn bày ra hơn mười loại gia vị. Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy Huyền lão nhìn mình với vẻ mặt đầy mong chờ, làm sao hắn lại không hiểu lão có ý gì chứ.

- Ha ha. Tiểu Vũ Hạo à! Thịt Ám Kim Khủng Trảo Hùng này chính là mỹ vị khó có được, nhất là tay gấu của nó, được xưng là một trong mười món ngon nhất trong thiên hạ. Tay gấu ta giữ lại cho ngươi, ngươi nhanh chóng đông lạnh lại, chờ khi chúng ta tìm được mật ong đỉnh cấp thì lại làm ăn sau. Món này đúng là đại bổ, quay về cũng làm cho Mục Lão nếm thử. Thịt Ám Kim Khủng Trảo Hùng này đúng là tiện cho chúng ta. Tuổi của các ngươi đang là tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều chút đi.

Vương Đông cũng sáng cả hai mắt, nhìn Hoắc Vũ Hạo nuốt từng ngụm nước miếng, cũng rất lâu rồi hắn không nếm qua thức ăn do Hoắc Vũ Hạo làm.

- Huyền lão, con nhớ lão sư từng dạy nhất định không được nhóm lửa ở nơi có hồn thú.

Hoắc Vũ Hạo buồn cười nói.

Huyền lão cười hắc hắc:

- Đó là đối với các ngươi. Có lão phu ở đây, chỉ cần ngươi không đốt cả cái Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này thì không có vấn đề gì. Nhanh nào.

Hoắc Vũ Hạo cười ha hả, lúc này mới đi đến trước một khối thịt gấu lớn, xem xét chất thịt một chút.

Chất thịt khác nhau thì thời gian nướng và phương pháp nướng cũng không giống nhau. Đối với nấu nướng, Hoắc Vũ Hạo có sự yêu thích trời sinh, hơn nữa cũng rất có thiên phú.

Có người cả đời làm cơm cũng không làm được hương vị gì ngon, lại có vài người trời sinh đã là đầu bếp. Hiển nhiên Hoắc Vũ Hạo là loại sau, vì muốn biến khối thịt gấu này thành mỹ vị, hắn thậm chí còn mở Tinh Thần Tham Trắc để quan sát cho kĩ.

Cả khối thịt gấu có màu đỏ sậm, chất thịt hết sức co dãn, bên trên là từng lớp mỡ trắng tinh tế, phân bố giống như mạng nhện. Thường thường những loại thịt nào được như thế này đều có chất thịt rất tươi ngon.

Hoắc Vũ Hạo lập tức lấy Bạch Hổ Chủy của mình ra, lại xẻ khối thịt gấu này ra một lần nữa. Hơn nữa hắn cũng phát hiện, khối thịt gấu này đến từ sống lưng của Ám Kim Khủng Trảo Hùng.

Huyền lão chẳng có ý kiến gì về việc hắn nướng thịt thế nào, chỉ cần ăn ngon là được.

Không lâu sau, khối thịt gấu nặng cả mười cân này đã bị Hoắc Vũ Hạo chia làm mười phần. Vương Đông bị hắn phân nhiệm vụ gọt cành cây, một cành cây tương đối thẳng được gọt nhọn, xuyên qua miếng thịt. Hai người phối hợp khá là ăn ý.

Bình Luận (0)
Comment