Dịch: HảiFull
Huyền lão đặt mông ngồi lên trên con Tam Nhãn Kim Nghê, vầng sáng đang bao vây lấy nó lại càng thêm đậm đặc.
- Xích Vương, ngươi nên biết ngươi không có quyền lựa chọn, cũng không có tư cách đặt điều kiện với ta. Ta ở phía bắc biên giới Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chờ người, nhớ kỹ ngươi chỉ có hai canh giờ. Do Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nằm tiếp giáp với thành Sử Lai Khắc, nên nếu không phải trường hợp bất khả kháng thì song phương đều không muốn bùng nổ chiến tranh, tuy rằng bên ta cũng chẳng sợ chiến tranh.
Ba đôi mắt trên ba cái đầu của Xích Vương nhấp nháy liên tục, khi nó nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Huyền lão thì khóe môi khẽ giật giật.
- Được, ta sẽ tin ngươi một lần.
Nó nói xong câu ấy cũng không tiếp tục kéo dài thời gian, thoáng cái hóa thành một luồng sáng màu đỏ sậm rồi biến mất.
Huyền lão vẫn tiếp tục ngồi trên người Tam Nhãn Kim Nghê, còn Vương Đông và Tiêu Tiêu đã sớm bình tĩnh lại rồi, cả hai rất muốn đi tìm theo hướng Hoắc Vũ Hạo vừa phóng ra hơi thở của Băng Đế nhưng lại bị Huyền lão ngăn cản. Huyền lão nhìn cả hai rồi lắc đầu, ánh mắt khẽ chuyển động, lát sau mới gật đầu đồng ý.
Lúc này không cần Vương Đông và Tiêu Tiêu đi tìm thì Hoắc Vũ Hạo đã lấm la lấm lét, thận trọng bước về phía bọn họ.
Khi luồng áp lực giằng co mạnh mẽ của Huyền lão và Xích Vương biến mất thì hắn đã có thể thoải mái cử động lại rồi. Kế đó phía bên này không có tiếng động gì nữa nên đương nhiên là hắn sẽ muốn len lén qua xem, mà Thiên Mộng Băng Tằm cũng đã xác nhận với hắn rằng con hung thú kia đã đi mất rồi.
- Huyền lão.
Hoắc Vũ Hạo vừa thấy Huyền lão đang ngồi trên lưng con Tam Nhãn Kim Nghê thì lòng vui mừng khôn xiết, thậm chí còn sử dụng cả Hồn Đạo Thôi Tiến Khí chạy sang bên này.
Huyền lão tức giận nói:
- Đừng có kêu ta, thằng nhóc chết tiệt này suýt chút nữa hù ta chết khiếp. Ban nãy làm sao thế? Tự dưng thả ra khí tức của hồn thú mười vạn năm rồi mất tích luôn là thế nào?
Hoắc Vũ Hạo gượng cười thuật lại chuyện mình gặp phải con Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân nên phải thả ra hơi thở hồn thú mười vạn năm để bảo mệnh, kế đó phải ẩn thân để tránh con Tam Nhãn Kim Nghê này.
Huyền lão nghe hắn giải thích xong, vẻ mặt có chút kỳ quái, lão liếc nhìn con Tam Nhãn Kim Nghê đang bị mình ngồi lên, vỗ đầu nó nói:
- Oan ức cho ngươi rồi.
Con Tam Nhãn Kim Nghê này dường như đã khôi phục được một chút, nó lạnh lùng nhìn Huyền lão rồi nói ra tiếng người, càng bất ngờ hơn là giọng nói ấy lại là giọng nữ hết sức động lòng người:
- Nhân loại chết tiệt, dám làm ta bị thương. Ta muốn các người sống không lành chết chẳng yên, mãi mãi xui xẻo.
Huyền lão cười to, một tay vỗ đầu nó, đem đầu nó ép sát mặt đất, kế đến còn dùng thêm tí sức khiến mặt nó dính đầy bùn đất, nói:
- Dọa ta? Dù đây là lần đầu tiên ta gặp loại Thụy Thú như ngươi nhưng thông tin về ngươi ta lại biết không ít. Bản thân ngươi mang theo huyết mạch kỳ lạ từ thời thượng cổ, ngoài việc có thể thông qua khí tức huyết mạch gây ảnh hưởng đến thiên địa linh khí thì chẳng còn tích sự gì hết. Cái gì mà đem đến may mắn đều là chuyện vớ vẩn, còn dám làm chúng ta gặp vận xui liên tục? Ngươi có tin lão phu tẩn ngươi một trận dở sống dở chết ngay bây giờ không? Đám hung thú kia xem ngươi là bảo bối, nhưng cũng chỉ là một loài bảo bối mà thôi, nếu lão phu giết ngươi, bọn chúng cùng lắm sẽ tức giận mà phát động thú triều tấn công loài người.
- Ngươi muốn có cuộc sống tốt thì tốt nhất nên bỏ cái suy nghĩ ảo tưởng rằng mình vĩ đại đi, đám hung thú kia đối xử tốt với ngươi vì ngươi có thể giúp bọn chúng tăng tốc độ tu luyện, thế nên mới bảo ngươi là một món đồ tốt chứ chẳng phải là Hoàng Đế gì cả. Đế Hoàng Thụy Thú chẳng qua cũng chỉ là cái tên gọi, dù là người hay hồn thú đều phải tự hiểu lấy mình mới mong có được cuộc sống tốt.
- Ngươi… ngươi nói nhảm.
Giọng nói của Tam Nhãn Kim Nghê rõ ràng đã cao hơn trước mấy phần.
Huyền lão cười khẽ, lạnh lùng đáp:
- Ta nói nhảm? Đấy là ta đã rất khách sáo rồi. Nếu ngươi không có giá trị lợi dụng, hoặc ăn thịt ngươi sẽ có thể trường sinh bất tử thì ngươi nghĩ những con thú hung hãn kia sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Vũ Hạo, lại đây.
- Dạ.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng bước đến.
Huyền lão nói:
- Đặt trán của con vào chỗ con mắt thứ ba của Tam Nhãn Kim Nghê. Yên tâm, ta sẽ khóa chặt không cho nó phản kháng.
- Không được! Ngươi dám!
Tam Nhãn Kim Nghê giận dữ gầm thét liên tục, nó liều mạng giãy giụa nhưng ban nãy nó vốn đã bị thương nặng, nay vì cử động mạnh mà khóe miệng lại chảy ra một hàng máu tươi.
Hoắc Vũ Hạo lặng người nói:
- Huyền lão, cái này…
Huyền lão cười to giải thích:
- Trong học viện của chúng ta có một quyển điển cố truyền lại từ thời thượng cổ, trong đó viết rằng:
Nơi nào có Thụy Thú, vạn thú đến che chở
Nó thuộc loài chí cao, ngươi có thể tiếp dẫn
Được may mắn phù hộ, tương lai liền rộng mở.
(Được Tường Thụy phù hộ, tương lai liền rộng mở: Tường Thụy ý chỉ Thụy Thú, cũng có nghĩa là may mắn)
- Nói cách khác, bản thân Thụy Thú có thể phù hộ cho hồn thú, giúp bọn chúng tăng tốc độ tu luyện. Thụy Thú khác nhau thì thuộc tính cũng khác nhau, như con Tam Nhãn Kim Nghê này không chỉ có một thuộc tính. Ban nãy ta cảm nhận được trong cơ thể nó có đồng thời hai thuộc tính Hỏa và Quang Minh, tuy cả hai thuộc tính đó có thể xem là đã gần đến bậc Cực Hạn nhưng lại không phải là thuộc tính thật sự của nó, thuộc tính chủ của nó chính xác là Tinh Thần, nếu không phải ban nãy vì bị Tinh thần lực của nó quấy nhiễu thì một kích của ta đã dư sức lấy mạng nó rồi.
- Thế nên bây giờ con hãy dùng thuộc tính của nó tinh luyện lại thuộc tính của mình, đem thuộc tính của nó tiếp dẫn lên người, để bản thân con cũng mang theo một chút Tường Thụy Chi Khí, cái này sẽ mang đến rất nhiều chỗ tốt cho con đường tu luyện sau này. Có điều, tám chữ “May mắn phù hộ. Tương lai rộng mở” vẫn khá là mơ hồ, chỗ tốt là gì thì ta cũng không rõ, còn con phải tự đi tìm hiểu. Nhanh lên. Chớ lộn xộn.
Câu cuối cùng dĩ nhiên là lão nói với con Tam Nhãn Kim Nghê kia. Con Thụy Thú này vốn định lên tiếng lần nữa nhưng vì bị Huyền lão ấn chặt đầu dưới lớp bùn đất nên không thể nói thành lời.
Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên là vô cùng tin tưởng những lời Huyền lão nói, mặc dù hắn thấy ba mắt của con Tam Nhãn Kim Nghê kia phảng phất như muốn phun ra lửa nhưng hắn vẫn từ từ dán sát trán mình vào con mắt thứ ba của nó.
Mọi cử động của Tam Nhãn Kim Nghê đều bị Huyền lão khóa chặt, Huyền lão vốn không biết nếu con Tam Nhãn Kim Nghê này còn chút sức lực thì nó sẽ tự sát ngay lập tức. Huyền lão càng không biết cái thuộc tính tiếp dẫn này đối với Thụy Thú có ý nghĩa to lớn như thế nào. Điều này ngay cả những hồn thú đã sống rất lâu như Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Bích Đế Hoàng Hạt cũng không biết được. Bởi vì đây là bí mật lớn nhất của Thụy Thú.
Trong giới hồn thú, từ trước đến nay chưa có hồn thú nào có can đảm chạm đến bí mật này, vì bên cạnh Tam Nhãn Kim Nghê lúc nào cũng có hung thú đi theo bảo hộ. Dù sao danh tiếng Đế Hoàng Thụy Thú của nó cũng không phải là hư danh như Huyền lão nói. Căn bản không có hồn thú nào dám bén mảng đến gần mà tiếp xúc với thân thể của nó, mà tính khí của Tam Nhãn Kim Nghê cũng không phải hiền lành gì, ai dám tiếp cận nó chắc chắn sẽ bị nó tấn công điên cuồng.
Khi trán của Hoắc Vũ Hạo chạm vào con mắt thứ ba của nó, cả người hắn và Tam Nhãn Kim Nghê đều run rẩy kịch liệt.
Ngay khi Sinh Linh Nhãn trên trán hắn tiếp xúc với con mắt thứ ba của Tam Nhãn Kim Nghê liền bị luồng năng lượng kỳ dị của Thụy Thú kích thích mà lặng lẽ mở ra. Nhưng vì lúc này trán hắn đang kề sát Thụy Thú nên ngay cả Huyền lão, Vương Đông và Tiêu Tiêu đứng ngay bên cạnh cũng không thể trông thấy được cảnh tượng này.
Sau đợt rung động, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng, thậm chí Tinh Thần Hải cũng giống như đã bốc hơi biến mất. Ba vị cường giả trong Tinh Thần Hải của hắn là Thiên Mộng, Băng Đế và Y Lai Khắc Tư đều đồng thời chọn cách tự bảo vệ mình, ẩn vào một góc.
Từng vòng ánh sáng kỳ lạ vặn vẹo bao phủ lấy Hoắc Vũ Hạo và Tam Nhãn Kim Nghê, cơ thể cả hai như trở nên trong suốt, ánh sáng lập lòe như ẩn như hiện. Mỗi một lần ánh sáng thay đổi, cả người Hoắc Vũ Hạo và Tam Nhãn Kim Nghê đều thoáng run rẩy.
Sinh Mệnh lực đang ẩn trong Sinh Linh Nhãn điên cuồng rót vào cơ thể Tam Nhãn Kim Nghê. Những vết thương trên cơ thể Tam Nhãn Kim Nghê bắt đầu lành lại với tốc độ kinh người. Lấy bản thân Hoắc Vũ Hạo và nó làm trung tâm, bầu không khí cả Tinh Đấu Đại Sâm Lâm như không ngừng chuyển động. Từng luồng Sinh Mệnh lực đậm đặc điên cuồng chui vào cơ thể hai người bọn họ.
Mức độ vặn vẹo của vòng sáng kia càng lúc càng nhiều, đem một người một thú bao phủ vào, bỗng nhiên một cỗ năng lượng kỳ lạ đẩy bật Huyền lão ra ngoài.
Huyền lão thấy mọi chuyện càng lúc càng thần kỳ và quái lạ, trong lòng cũng có chút nôn nóng không yên, lão thì thào:
- Hình như lần này lớn chuyện rồi. Ban nãy con Tam Nhãn Kim Nghê còn liều mạng giãy giụa cơ mà, không lẽ lần tiếp dẫn thuộc tính này sẽ tiếp luôn cái mạng của nó chứ? Như thế thì phiền phức rồi. Đám hồn thú ở đây kiểu gì cũng sẽ liều mạng với Sử Lai Khắc mất thôi. Sách cổ đúng là hại chết người, sao lại không nhắc đến có phản ứng lớn thế này!
Vương Đông khẽ nhíu mày, ánh sáng trong mắt hắn thỉnh thoảng lại lóe lên, không biết tại sao khi nhìn thấy luồng ánh sáng vặn vẹo không ngừng này, hắn lại có cảm giác quái dị, dường như có một thứ gì của mình bị người ta lấy đi vậy. Nhưng cảm giác này rất nhạt, không đủ để hắn cảm nhận chính xác nó là gì.
Ý thức của Hoắc Vũ Hạo dần dần được khôi phục, Tinh Thần Hải lại xuất hiện, hắn kinh ngạc phát hiện bên trong thế giới tinh thần nhiều ra một thứ gì đó, tàn bộ thể tích Tinh Thần Hải bỗng dưng tăng lên gấp đôi, bên trong lại có một cỗ hơi thở mờ nhạt tồn tại, Sinh Linh Nhãn của hắn cũng đã có sự thay đổi rõ rệt.
Sinh Linh Nhãn của hắn vốn tràn ngập khí tức sinh mệnh và lấp lánh ánh sáng màu xanh biếc, với hắn mà nói thì đây chỉ là nơi Y Lai Khắc Tư tạm trú, đồng thời tạo thành một thức hải thứ hai để lưu trữ Tinh Thần cho mình. Mà thanh đao Sinh Linh Thủ Vọng cũng ở đây, tùy thời có thể lấy sử dụng.
Nhưng giờ lại không giống như trước, Hoắc Vũ Hạo rõ ràng cảm nhận được bản thân hắn dường như đã hoàn toàn khống chế được Sinh Linh Nhãn, mà Sinh Linh Nhãn lại phát ra ánh sáng màu vàng rực. Sinh Linh Thủ Vọng cũng đã bị nó gạt bỏ, rơi ra trên mặt đất. Tuy nhiên khí tức sinh mệnh vẫn còn bám đầy trên Sinh Linh Thủ Vọng, không bị tước đoạt chút nào. Y Lai Khắc Tư lại một lần nữa chuyển nhà về Tinh Thần Hải của hắn.
Nói cách khác, Sinh Linh Nhãn hiện giờ đã hoàn toàn trở thành con mắt thứ ba của hắn, để cho hắn tùy tâm sử dụng. Hơn nữa hắn còn cảm nhận được trong con mắt thứ ba ấy có một luồng sức mạnh thần kỳ. Luồng năng lượng này hắn không thể diễn tả chính xác được, nhưng hình như nó hoàn toàn áp đảo những luồng năng lượng vốn có của hắn. Trước mặt nó, ngay cả hai hồn thú cao cấp như Băng Đế và Thiên Mộng cũng không dám có thái độ chống đối.