Dáng người của vị lão sư này hết sức nhỏ nhắn, thoạt nhìn như một nữ nhân xinh đẹp. Nhưng trên mặt lại có râu ria xồm xoàm như thổ phỉ, cả hai kết hợp lại thực kích thích thị giác.
Tiên Lâm Nhi nói.
- Giới thiệu cho hai ngươi, vị này chính là lão sư Cao Thăng, đặc biệt phụ trách dạy thuật hóa trang và năng lực ẩn nấp cho mọi người. Mọi người theo hắn học tập cho tốt.
Hòa Thái Đầu hỏi với vẻ đáng thương:
- Tiên viện trưởng, có phải là nên cho chúng ta nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó mới bắt đầu học, như vậy hiệu suất cũng đạt tới tối đa, hồn lực cũng bọn đệ tử đều tiêu hao vô cùng lớn.
Tiên Lâm Nhi tức giận nói.
- Ta hi vọng đây là lần cuối cùng ta nghe các ngươi càu nhàu. Hiện tại mỗi một phút đối với các ngươi cũng đều đáng quý. Học tập thuật hóa trang và thuật ẩn nấp không cần tiêu hao hồn lực. Hồn lực và tinh lực của các ngươi sẽ tự động khôi phục trong lúc các ngươi học tập. Cao lão sư, bắt đầu đi. Phàm Vũ, ngươi ở chỗ này giám sát bọn hắn, chỉ cần bọn hắn có nửa phần lười biếng thì… hừ!
Cao Thăng thướt tha ung dung bước đến trước mặt hai người, tay phải làm thành một cái lan hoa chỉ, nhẹ nhàng nói:
- Chào hai trò, bắt đầu từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ theo ta học tập thuật hóa trang và thuật ẩn nấp trong một năm. Ồ đúng rồi, Hoắc Vũ Hạo, thời gian ngươi học thuật hóa trang sẽ ngắn một chút. Đại khái chừng bốn khóa học trong vòng một tháng, chỉ cần thoáng hiểu rõ là được rồi. Toàn bộ thời gian còn lại dành cho việc học thuật ẩn nấp.
Nghe ngữ điệu the thé của vị Cao lão sư này, Hoặc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu chỉ cảm thấy lông tơ khắp người mình đều đựng đứng lên. Thà rằng bọn hắn đối mặt với khảo nghiệm hồn thú, chứ không muốn ngồi ở chỗ này nghe vị Cao lão sư giảng bài.
Khuôn mặt và cơ thể của Phàm Vũ ở cách đó không xa cũng khẽ co lại. Nếu không phải hắn biết rõ vị Cao lão sư này có trình độ rất cao trong phương diện thuật hóa trang và ẩn nấp thì chỉ sợ hắn cũng sẽ trốn ngay khỏi chỗ này. Còn Tiên Lâm Nhi, Tiền Đa Đa đã nhân cơ hội chạy trốn đi mất rồi.
Cao Thăng dùng một cái giọng diệu nũng nịu cười hì hì. Đột nhiên quay người đi, khi lần thứ hai hắn quay người lại thì hai sư huynh đệ Hòa Thái Đầu, Hoắc Vũ Hạo liền sáng ngời hai mắt. Bộ râu quai nón trên mặt của Cao Thăng đã không còn nữa. Thay vào đó là một gương mặt thanh tú xuất hiện trước mặt hai người. Gương mặt này mới tương xứng với cái dáng người thướt tha kia.
Hai tay của Cao Thăng vỗ trước ngực mình. Dưới cái nhìn trợn mắt há mồm của hai người Hoắc Vũ Hạo, bộ ngực vốn bằng phẳng kia bỗng chốc có trồi lên hai quả đồi, cực kỳ nở nang, hai người bọn họ thậm chí còn trông thấy nó có vẻ rất đàn hồi nữa.
Cái mông phía sau khẽ vểnh lên, cái bàn tọa nguyên bản tương đối bằng phẳng cũng lập tức trở nên lớn hơn rất nhiều. Cái mông cũng dần dần cong lên, cùng với bộ ngực nở nang đẫy đà ở phía trước tạo thành dáng người lồi lõm hoàn mỹ.
- Thế nào? Thần kỳ không!
Ngay khi Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu đang ngỡ ngàng trước sự thay đổi kỳ dị ở trước mặt thì Cao Thăng lại mở miệng lần nữa. Mà lần lên tiếng này cũng dọa hai tên nhóc này nhảy dựng lên. Bởi vì cái âm thanh the thé lúc trước đã biến thành một giọng nữ nhân đầy mê hoặc. Âm thanh dễ nghe phối hợp với vẻ bề ngoài xinh đẹp kia khiến Hoắc Vũ Hạo cũng cảm thấy dường như trái tim mình phải run rẩy. Hắn không thể không thừa nhận, vị lão sư Cao Thăng này đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng hắn.
Cao Thăng mỉm cười nói:
- Cảnh giới cao nhất của hóa trang chính là biến nam nhân thành nữ nhân mà không có chút sơ hở nào, mà đây chỉ là cảnh giới khá cao. Khi kỹ năng hóa trang đạt tới cảnh giới đỉnh cao có thể làm người ta thiên biến vạn hóa, thậm chí có thể hóa trang thành hồn thú mà không bị người nào nhìn ra. Hôm nay, đầu tiên ta sẽ dạy cho các ngươi một ít tiểu kỹ xảo. Ví dụ như làm sao cho bộ ngực lồi ra giống như ta vừa làm.
- ….
Phàm Vũ đột nhiên đứng lên.
- Cao lão sư, ta ra ngoài hít thở một chút.
Nói xong câu đó, hắn lập tức quay đầu đi ra ngoài không hề ngoái lại.
Nụ cười trên mặt của Cao Thăng ở trong mắt của Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu lại có vẻ cực kỳ khủng bố.
Cao Thăng liên tục tra tấn Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu cho tới tận giờ cơm trưa. Đến khi hai người đi ra từ trong khu vực thí nghiệm, hai mắt đều có chút dại ra.
Phương thức dạy học của vị Cao lão sư này đã không thể dùng hai chữ hiếm thấy để hình dung. Từ đầu đến cuối, bọn hắn cũng không thể biết được đâu mới là giọng nói thật của y, lại càng không biết được tướng mạo thực sự của vị Cao lão sư này là như thế nào.
Trong khoảng thời gian hơn một canh giờ, Cao Thăng đã liên tục biểu diễn cho bọn hắn thấy được chỗ thần kỳ của thuật hóa trang. Trong thời gian đó, hình dáng của Cao Thăng trước sau biến hóa mười một lần. Biên độ của mỗi một lần biến hóa đều rất lớn, tốc độ cũng cực kỳ nhanh chóng.
Mà bản thân thuật hóa trang chính là để kết hợp cùng với thuật ẩn nấp. Tuy rằng chỉ mới học tập trong một thời gian ngắn, nhưng Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu đều bị mạnh mẽ nhồi nhét cho vô số tri thức. Thân thể của bọn họ dưới sự dạy dỗ của Cao lão sư rõ ràng đã cảm nhận được cái gì gọi là kỹ năng khiến cho thân thể biến dạng.
Một khóa học Cao Thăng chỉ dạy cho bọn hắn một lần. Tuy nhiên Cao Thăng cũng nói cho bọn hắn biết, khi nào học xong sẽ căn cứ theo tri thức đã giảng dạy mà tiến hành sát hạch. Nếu không thông qua sát hạch, hắn sẽ hóa trang thành dáng vẻ lòe loẹt, râu quai nón như lúc đầu rồi ôm hai sư huynh đệ bọn họ đi dạo quanh quảng trường Sử Lai Khắc. Hơn nữa còn là dạng vẻ trước nhô sau vểnh, râu ria xồm xoàm nữa…
Mãi đến lúc ăn cơm trưa xong, Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu mới xem như phục hồi lại tinh thần. Phàm Vũ nói cho bọn hắn biết, bọn hắn chỉ có thời gian nửa canh giờ để nghỉ ngơi, tiêu hóa tri thức buổi sáng. Buổi chiều là Phàm Vũ tự mình giảng dạy, cũng là những tri thức về chế tạo và thiết kế hồn đạo khí mà hồn đạo sư như bọn hắn nhất định phải biết.
Tốc độ truyền thụ tri thức rõ ràng đã tăng lên, hơn nữa đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói, quá trình học với Phàm Vũ buổi chiều sẽ không chú trọng đến hắn và Hòa Thái Đầu chênh lệch thời gian học tập hai năm, nội dung bài học trực tiếp nói về các loại hồn đạo khí từ cấp ba trở lên. Trình độ phong phú của các loại tri thức tuyệt đối không kém so với thuật hóa trang mà bọn hắn mới tiếp xúc lúc trưa.
Một ngày qua đi, cho dù bản thân là hồn sư hệ tinh thần nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng cảm thấy đầu mình đã bắt đầu rối loạn. Những thứ học được thật sự rất nhiều. Ngày mai còn phải thực hành chế tạo các loại hồn đạo khí, còn có rất nhiều lịch dạy học khác đang chờ bọn hắn. Mệt mỏi về tinh thần dĩ nhiên đau khổ hơn thân thể rất nhiều. Khi hai người lê xác đến nhà ăn được hệ Hồn Đạo chuẩn bị đặc biệt cho mình, thì đều có cảm giác bản thân mình có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nhưng mà chuyện đáng vui mừng lại bất ngờ xuất hiện, bữa tối của hai người có thể nói là cực kỳ phong phú.
Nguyên một cái bàn lớn đầy thức ăn đã được chuẩn bị riêng cho hai người bọn hắn. Đủ loại món ăn rực rõ muôn màu mà bọn hắn chưa từng gặp qua, mùi hương nồng đậm khiến cho cái miệng của hai người không ngừng hoạt động.
Nhưng mà cảm giác hưng phấn của bọn họ còn chưa duy trì được bao lâu đã biến mất. Một vị lão sư đặc biệt phụ trách ẩm thực cho họn hắn chợt đi đến, bắt đầu chỉ đạo bọn hắn ăn cơm.
Đúng vậy, đây chính là chỉ đạo ăn cơm!
Ăn cơm còn có người chỉ đạo sao? Đây chính là ý niệm đầu tiên hiện lên ở trong đầu của Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu. Mà vị lão sư ở trước mắt này nhìn qua chỉ khoảng chừng ba mươi tuổi. Trên đầu đội một cái mũ đầu bếp màu trắng, quần áo cũng màu trắng tinh. Vị nữ đầu bếp có tướng mạo xinh đẹp ấy đã cho bọn họ đáp án về vấn đề này.
- Thức ăn ở trước mặt các ngươi cũng không phải là những món bình thường. Chúng đều do chính tay ta đã cẩn thận chọn lựa. À đúng rồi, để ta tự giới thiệu một chút. Ta tên là Lục Tiêu Tiêu, là bậc thầy dinh dưỡng đứng đầu học viện. Sở trường của ta là phân biệt và phối hợp các loại thiên tài địa bảo trân quý. Những nguyên liệu nấu ăn trân quý khác nhau cần phải dùng độ lửa khác nhau. Nếu đồng thời sử dụng vài loại nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp thì cũng cần phải dựa theo trật tự mà tiến hành, nếu không sẽ ảnh hưởng đến chất lượng dinh dưỡng.
- Từ hôm nay trở đi, việc ăn uống mỗi ngày của các ngươi đều do ta phụ trách. Các ngươi nhất định phải dựa theo phương pháp của ta để ăn uống. Đây cũng có thể xem là một môn học phụ đạo thêm của các ngươi. Không yêu cầu các ngươi học được tất cả, nhưng ít nhất các ngươi cũng phải hiểu được cách phân biệt chúng.
- Trước tiên các ngươi hãy cầm lấy cái chén trà kia đi. Trong chén là một loại nhím biển gọi là Linh Vận Hải Đảm, loại hải sản đặc biệt được lấy từ bờ biển Đông Hải của đế quốc Đấu Linh. Vì muốn có thể giữ lại hoàn hảo hương vị và dinh dưỡng mà chúng ta đã mất rất nhiều công sức, dùng tốc độ nhanh nhất chở nó về qua đường biển. Lập tức dùng thìa ăn hết đi. Đây là món đầu tiên của các ngươi, trong quá trình các ngươi ăn thì ta sẽ giảng giải công hiệu và tác dụng của nó.
Hoắc Vũ Hạo cầm cái chén nhỏ ở trước mặt lên, mở ra, một mùi tanh nồng liền xông thẳng vào mũi hắn. Cái mùi này giống hệt như mùi một con cá ướp muối để ở trong thời tiết nóng, bị lên men ít nhất hơn mười ngày rồi.
Làn da đen thui của Hòa Thái Đầu trong nháy mắt dường như đã trở nên trắng hơn vài phần, còn Hoắc Vũ Hạo lại kinh hô lên một tiếng:
- Thứ này làm sao vẫn còn chuyển động được?
Lục Tiêu Tiêu lườm hắn một cái, nói:
- Đồ đần, đương nhiên là còn động được. Ta nói rồi tất cả phải tươi sống để bảo đảm giữ được nguyên vẹn dinh dưỡng, cho nên nhất định phải ăn sống. Nếu như giết chết nó trước khi ăn thì sẽ phá hư chất dinh dưỡng của nó. Đây chính là nguyên liệu nấu ăn có khả năng bồi bổ linh hồn đỉnh cấp nhất. Mỗi một con đều có giá trên trời, hơn nữa không dễ dàng gặp được. Nếu không phải là học viện yêu cầu, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để cho các ngươi ăn sao? Cái thứ này nếu mang đến thành phố lớn để bán, hoặc là bán cho học viện Sử Lai Khắc của chúng ta thì cũng được hơn một ngàn kim hồn tệ. Các ngươi ăn xong sẽ biết tác dụng của nó. Nhanh nên, không thể để cho nó chết được.
Cái mùi này… Lại còn phải ăn sống…
Thật…
Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn từng cơn khó chịu, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Nhìn thấy hai người không có động tác gì, trên mặt của Lục Tiêu Tiêu nhất thời có một tầng sương lạnh, tay phải bắn ra, một cái búng tay vang lên. Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu liền trông thấy trên người vị Lục lão sư tự xưng là bậc thầy dinh dưỡng đứng đầu học viện dường như có tám cái hồn hoàn sáng rực lên, sau đó bọn hắn không thể nhúc nhích động đậy. Giống như cả không gian đều bị đông cứng lại.
Lục Tiêu Tiêu cực kỳ nhanh nhẹn đi tới trước mặt hai người, cầm lấy cái thìa trên bàn, dùng tay bóp cằm của Hòa Thái Đầu một chút rồi cạy miệng hắn, sau đó cầm lấy cái chén nhỏ, dùng thìa múc cái đồ vật bên trong ra.
Đó là một vật thể sền sệt màu xanh biếc, thế nhưng lại không hề dính chút nào ở trong cái chén. Giống như là một cục nước mũi màu xanh biếc…Vẫn còn đang ngọ nguậy.
Động tác của Lục Tiêu Tiêu rất nhanh, cổ tay vừa nhấc đã đút cái thìa nước mũi kia vào trong miệng của Hòa Thái Đầu. Hòa Thái Đầu chỉ cảm thấy trong miệng của mình có một thứ chất lỏng dinh dính, ẩm ướt, tanh hôi. Cái đám nước mũi kia vẫn ngọ nguậy mãnh liệt.