Đấu La Đại Lục 2

Chương 645 - Bánh Bao Thơm Ngon (3)

Bản thân Hồn Lực Phóng Đại Khí cũng không có cấp bậc, nhưng nó có thể nâng bất kỳ hồn đạo khí nào lên một cấp. Ngoại trừ Hồn đạo khí cấp chín.

Trong toàn bộ chín tên tuyển thủ dự thi ở đây cũng chỉ có Tịch Thủy Minh mới có Kim Cương Tinh Kim. Thậm chí trên bàn của Hoắc Vũ Hạo chỉ có một khối nhỏ bằng nắm tay trẻ con.

Đây là do Nam Cung Oản thiên vị Hoắc Vũ Hạo. Cũng không chỉ có một mình Diệp Vũ Lâm muốn thu đồ đệ. Đừng quên, còn có vị minh chủ của Tịch Thủy Minh a!

Do lúc trước Hoắc Vũ Hạo muốn sử dụng kim loại hiếm, nên mới ở trong đống kim loại hiếm nhìn thấy khối Kim Cương Tinh Kim này. Giá trị của nó không có cách nào dùng tiền tài cân nhắc. Dù chỉ trong trạng thái kim loại thì giá trị của khối Kim Cương Tinh Kim vẫn có thể so sánh được với hồn đạo khí cấp tám.

Bản thân Hồn Lực Phóng Đại Khí có thể so với hồn đạo khí cấp chín thì có thể suy ra giá trị của Kim Cương Tinh Kim. Bất quá, Kim Cương Tinh Kim tuy tốt nhưng nó cũng có một vài đặc tính. Trong đó đặc tính chủ yếu nhất là cứng rắn. Hai từ kim cương không chỉ nói đến năng lực chiết xạ, mà còn nói đến độ cứng của nó. Với độ cứng của Kim Cương Tinh Kim, cho dù hồn đạo sư cấp chín dùng đao khắc để điêu khắc cũng cực kỳ khó khăn. Nếu không có hồn lực dồi dào chống đỡ, đao khắc không đủ cứng rắn, căn bản đừng nghĩ có thể lưu lại bất cứ dấu vết gì lên nó.

Thế nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của các vị trọng tài, chuôi đao khắc màu xanh biếc trong tay Hoắc Vũ Hạo tung bay ngược xuôi, khiến Kim Cương Tinh Kim nhanh chóng thành hình, bột phấn bay tứ tung.

- Thanh đao khắc hắn đang dùng không có trên Bảng Đao Khắc.

Một vị hồn đạo sư cấp tám trong bảy vị trọng tài khẳng định nói. Đừng nhìn hắn không phải hồn đạo sư cấp chín, nhưng nếu nói về nghiên cứu Bảng Đao Khắc thì những người khác thật đúng là kém hắn. Hắn nói không có thì chắc chắn là không có.

Diệp Vũ Lâm cau mày nói:

- Nếu như không có thì người đặt ra bảng xếp hạng nhất định là bị mù. Hoặc là thanh đao khắc này chưa bao giờ xuất hiện qua. Chỉ riêng việc nó có thể nhẹ nhõm điêu khắc Kim Cương Tinh Kim là có thể nhìn ra được uy lực của thanh đao khắc này. Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy một thanh đao khắc còn tốt hơn so với thanh Thần Tinh của ta.

Vương lão tán thành, lên tiếng:

- Đúng vậy. Ta thấy tiểu tử này thậm chí còn không sử dụng hồn lực. Thanh đao khắc này của hắn nhất định có gì đó quái lạ. Không chỉ đơn giản là sắc bén không thôi, ta đoán chừng mó còn có thêm đặc tính Phá Kiên, chỉ là đặc tính này cũng quá mãnh liệt đi.

Diệp Vũ Lâm lên tiếng:

- Liệu có phải do bên Tịch Thủy Minh lấy ra cho hắn dùng? Hiện tại thì ta càng ngày càng tin tưởng ở tiểu tử này.

Trương lão cười nói:

- Còn không phải sao? Tịch Thủy Minh quả thật khôn khéo, lại dám lấy ra Kim Cương Tinh Kim cho hắn dùng. Có thể thấy bọn hắn quan tâm đến tiểu tử này như thế nào. Nếu còn không có lòng tin đối với hắn mới là lạ.

Diệp Vũ Lâm mỉm cười nói:

- Chúng ta cứ chờ mà xem, hồn đạo khí hình người của tiểu tử này còn làm được gì nữa. Trong lòng ta thì hắn đã là quán quân rồi.

Nói đến đây, đồng tử của hắn đột nhiên phóng đại, kinh ngạc nói:

- Khá lắm, mới đó mà đã làm xong một cái pháp trận hạch tâm?

Đúng vậy, Hoắc Vũ Hạo đã điêu khắc xong Khối Kim Cương Tinh Kim. Hơn nữa, không biết Hoắc Vũ Hạo từ chỗ nào lấy ra một cái bình nhỏ, đem bột phấn của Kim Cương Tinh Kim thu vào trong đó. Đây chính là đồ tốt a! Cho dù là một chút bột phấn cũng có tác dụng đặc biệt.

Ngay sau đó Hoắc Vũ Hạo cũng đã bắt đầu điêu khắc pháp trận hạch tâm thứ hai. Hắn không cần bất luận công cụ phụ trợ nào cả, tay trái cầm kim loại hiếm, tay phải cầm Sinh Linh Thủ Vọng nhanh chóng điêu khắc. Bột phấn kim loại lần nữa bay tán loạn. Tốc độ của hắn lúc này còn nhanh hơn so với khi chế tạo linh kiện, trên tay thậm chí đã bắt đầu hiện ra tàn ảnh. Đây là trạng thái khi Hoắc Vũ Hạo dốc toàn lực chế tạo hồn đạo khí. Trong các trận đấu trước, hắn vẫn luôn ẩn giấu thực lực. Mà trong trận chung kết này thì hắn đã không còn cần thiết phải ẩn tàng gì nữa. Sau khi kết thúc trận đấu này, chỉ sợ hắn và những người này sẽ không còn cơ hội gặp nhau trong hòa bình nữa. Có lẽ chỉ có thể gặp nhau trên chiến trường mà thôi.

Thanh Sinh Linh Thủ Vọng nhẹ nhàng lướt qua khối kim loại trong tay, cắt ra ba vòng tròn một cách nhanh chóng, tuy đơn giản nhưng cực kỳ chính xác giống như đang dùng thước đo. Cắt, gọt, khoan... Các loại kỹ xảo không ngừng biến ảo giữa năm ngón tay của hắn.

Hoắc Vũ Hạo đúng là có thiên phú trở thành hồn đạo sư. Phương diện tinh thần lực hắn thậm chí còn mạnh hơn so với các hồn đạo sư cấp chín. Độ linh hoạt của hai tay thì càng khỏi phải nói. Có Huyền Ngọc Thủ của Đường Môn phụ trợ, lại còn thường xuyên luyện tập ám khí. Hơn nữa dưới sự dẫn dắt của tinh thần lực, Hoắc Vũ Hạo tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ sai lầm nào. Chỉ cần trong đầu hắn nghĩ tới thì tinh thần lực sẽ dẫn dắt hai tay của hắn chấp hành cực kỳ chính xác.

Phải nói trong toàn bộ quá trình chế tạo, muốn phạm sai lầm cũng không dễ dàng.

Tinh thần thể trở lại tuy chỉ làm trạng thái của Hoắc Vũ Hạo từ hư nhược trở lại bình thường, nhưng đối hắn mà nói lại giống như được thăng hoa. Trong cảm giác tuyệt vời này, thanh đao khắc trong tay Hoắc Vũ Hạo bay lượn ngược xuôi, từng đạo hoa văn tinh xảo không ngừng xuất hiện trên khối kim loại hiếm. Chính hắn cũng đã hoàn toàn tiến vào trạng thái toàn tâm chế tạo hồn đạo khí, không để bất cứ ngoại vật gì quấy nhiễu.

Hiên Tử Văn liền đã từng cảm thán qua, nếu như Hoắc Vũ Hạo có thể đem toàn bộ tinh lực đều đặt ở chế tạo hồn đạo khí, với thiên phú của hắn thì rất có thể sẽ trở thành hồn đạo sư cấp mười đầu tiên trên đại lục.

Có Cực Hạn Băng thì trở thành Siêu Cấp Đấu La đối với hắn cũng không tính là quá khó khăn. Mà với thiên phú ở phương diện hồn đạo khí thì hắn càng được ông trời ưu ái hơn nữa. Hiên Tử Văn thậm chí cho rằng, thiên phú chế tạo hồn đạo khí của Hoắc Vũ Hạo thậm chí sẽ đạt thành tựu càng thêm cao hơn so với thiên phú tu luyện hồn sư của hắn.

Bất quá, Hiên Tử Văn cũng đồng dạng nói với Hoắc Vũ Hạo, hồn đạo sư muốn đạt tới cấp bảy thì thiên phú chiếm một phần rất lớn. Nhưng nếu muốn từ cấp bảy tiếp tục tăng lên thì cố gắng và nỗ lực càng phải hơn trước kia gấp mười lần, nếu như không thể toàn tâm toàn ý đầu nhập thì gần như là không thể nào làm được. Thế nên, chờ khi tu vi của hắn đạt đến cấp bậc Hồn Thánh, lúc đó nhất định phải đưa ra lựa chọn.

Lúc đó Hoắc Vũ Hạo liền đưa ra đáp án cho Hiên Tử Văn, kỳ thật vào ngày đầu tiên hắn lựa chọn trở thành hồn đạo sư thì đã lựa chọn rồi. Lựa chọn của hắn rất đơn giản, trở thành hồn sư cường đại để sử dụng hồn đạo khí cường đại, đây cũng là điều mà hắn cho rằng sẽ là chủ lưu trong tương lai. Hắn không thể nào từ bỏ tu luyện hồn sư, vô luận là muốn đem bản thân trở thành tồn tại đỉnh phong nhất, hay là vì quang vinh của hắn, Thiên Mộng, Băng Đế, Tuyết đế, thì hắn đều nhất định phải cố gắng khắc khổ về mặt tu vi của mình.

Hoắc Vũ Hạo cũng đem suy nghĩ của mình nói cho Hiên Tử Văn, mục tiêu trong tương lai của hắn rất đơn giản, chính là thông qua hồn đạo khí để tăng phúc cho năng lực hồn sư của bản thân. Khi nào hồn đạo khí có thể hoàn toàn trở thành máy khuếch đại hồn sư thì mục đích của hắn mới thành công.

Pháp trận hạch tâm thứ hai cũng đồng dạng nhanh chóng thành hình. Tốc độ của Hoắc Vũ Hạo vẫn không giảm chút nào.

Bảy vị trọng tài đều là đỉnh cấp hồn đạo sư, bọn hắn tự nhiên có thể hiểu được trạng thái hiện tại của Hoắc Vũ Hạo. Đây cũng là trạng thái mà bọn hắn tha thiết mơ ước trong lúc chế tạo hồn đạo khí a!

Trong giới hồn đạo sư gọi trạng thái này Thân Tâm Như Nhất, trạng thái này cũng không phải muốn là được, chỉ khi tinh khí thần ở trạng thái tốt nhất, đồng thời có trụ cột cực sâu, hơn nữa tu vi và tinh thần lực của bản thân đều đạt tới trình độ nhất định thì mới có thể đạt tới.

Muốn chế tạo hồn đạo khí cấp chín thì nhất định phải tiến vào trạng thái Thân Tâm Như Nhất.

Hồn đạo sư thông thường làm sao có loại năng lực biến thái như Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo để phụ trợ bản thân không phạm sai lầm? Chỉ có tiến vào trạng thái Thân Tâm Như Nhất, mới có thể hoàn thành những chế tạo phức tạp một cách nước chảy mây trôi.

Ánh mắt của vị trọng tài trưởng, Tinh Không Đấu La kiêm hồn đạo sư cấp chín Diệp Vũ Lâm nhìn vào Hoắc Vũ Hạo thậm chí đều đã trở nên có chút tham lam. Kỳ tài, đúng là là kỳ tài a! Vô luận lão sư của hắn là ai, ta cũng nhất định phải đem hắn đoạt đến tay mới được. Đệ tử như vậy, tuyệt đối là bất luận hồn đạo sư nào cũng đều tha thiết ước mơ.

Tiến độ chế tạo của hồn đạo sư còn lại và Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn tương phản, bọn hắn chế tạo pháp trận hạch tâm trước, rồi mới bắt đầu nhẹ nhõm chế tạo các linh kiện còn lại.

Bởi vì sau đó còn có thi đấu khiêu chiến, cho nên trong kế hoạch của bọn hắn, sau khi hoàn thành chế tạo hồn đạo khí, đều sẽ lưu cho mình một khoảng thời gian để hồi phục tinh lực, chuẩn bị cho tốt những khảo hạch khắc nghiệt phía sau.

Trong lúc tương đối thả lỏng, bọn hắn cũng không tự chủ được mà chú ý đến tình huống của đối thủ. Rất nhanh sau đó, Hoắc Vũ Hạo liền trở thành đối tượng chính của bọn hắn.

Không có cách nào không để ý đến gia hỏa có một cái hồn đạo khí hình người cao đến hai mét năm bên người a!

Khi vị hồn đạo sư đại diện cho thương hội Áo Đô nhìn đến hồn đạo khí hình người, dụng cụ trong tay hắn trực tiếp mài lệch, dẫn đến lãng phí một khối kim loại hiếm, thiếu chút nữa nện vào bản thân.

Các hồn đạo sư còn lại thấy cảnh này, tròng mắt suýt chút nữa rớt ra ngoài, chỉ có Hòa Thái Đầu thấy Hoắc Vũ Hạo mới có thể bảo trì bình tĩnh thong dong.

Hồn đạo khí hình người? Hắn vậy mà chế tạo hồn đạo khí hình người trong trận đấu?

- Tiểu tử Đường Ngũ đúng là một nhân tài. Đã điều tra lai lịch của hắn xong chưa?

Phó Giáo Chủ tận lực đè nén giọng nữ của mình, lên tiếng.

Nam Cung Oản vội vàng cung kính nói:

- Ta đã cho người ta đi tra, bất quá không tra được cái gì. Hắn và Đường Tứ giống như từ trên trời rơi xuống. Trước đó bọn hắn còn mang theo tùy tùng, làm chúng ta tưởng bọn hắn xuất thân từ tông môn. Nhưng tra khắp từng cái tông môn đều không có kết quả. Bất quá, ta cảm thấy lai lịch của hắn cũng không quá trọng yếu. Có thể vì phần thưởng mà đến đây dự thi, nghĩa là ít nhất gia cảnh của hắn cũng không quá giày có. Còn lại đều không thành vấn đề, chỉ cần tẩy não hắn là xong.

Phó Giáo Chủ hừ lạnh một tiếng:

- Ngu xuẩn.

Nam Cung Oản trong lòng run lên, sắc mặt hơi đổi một chút, vội vàng khom người nói:

- Mời Phó Giáo Chủ dạy bảo.

----------

Trong quá trình đọc, nếu các đọc giả thấy sai chỉnh tả ở đâu thì vào phần "báo cáo vấn đề" ghi số chương, đoạn nào để mình sửa. (15/03/2020)

Bình Luận (0)
Comment