Đấu La Đại Lục 2

Chương 688 - Hắn Là Người Tạo Nên Kỳ Tích Sao? (2)

Rốt cục, trên mặt Hoắc Vũ Hạo toát ra vẻ vui mừng, đã tìm được!

- Chúng ta đi. Diệp Cốt Y, ngươi qua đây, đi theo bên cạnh ta, không nên vượt qua phạm vi mười mét.

- Ta. . .

Diệp Cốt Y vốn muốn nói "mắc gì ta phải nghe ngươi". Nhưng mà, Hoắc Vũ Hạo đã lôi kéo Vương Đông Nhi nhanh chóng chạy về phía trước. Hơn nữa trên thân mình Vương Đông Nhi, cũng sáng lên sáu cái hồn hoàn, một vàng, ba tím, hai đen. Đồng dạng cũng là hồn hoàn siêu việt phối hợp tốt nhất. Một đôi cánh bướm xinh đẹp màu lam ánh kim từ sau lưng nàng giãn ra, ánh sáng động lòng người càng khiến dung nhan tuyệt sắc của nàng không gì sánh kịp.

Hừ! Ta cũng không thể kém hơn nàng! Lòng háo thắng nổi lên, Diệp Cốt Y cũng đồng dạng phóng xuất ra vũ hồn Thiên Sứ của bản thân. Tiêu hao trong trận chiến lúc trước với Hoắc Vũ Hạo đã sớm hoàn toàn khôi phục trong Vong Linh Bán Vị Diện. Mặc dù địa phương đó tràn đầy khí tức Vong Linh , nhưng cũng đồng dạng có khí tức quang minh dồi dào, ngược lại là không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với việc khôi phục hồn lực của nàng.

Bốn cánh Thiên Sứ mở ra, Diệp Cốt Y nhanh chóng đuổi tới bên cạnh Hoắc Vũ Hạo. Trong màn đêm tăm tối hiện lên ba đạo thân ảnh lướt đi trên mặt đất, một bên màu trắng tinh, một bên màu lam kim, tuyệt đối là tổ hợp ba người huyễn lệ chói mắt.

Xa xa, đại quân đế quốc Nhật Nguyệt đã ngay trong tầm mắt. Hoắc Vũ Hạo ngẩng đầu nhìn lên trời, với thị lực của hắn, rất nhanh liền tìm được từng kiện hồn đạo khí trinh sát trong bầu trời. Một tia cười lạnh lập trức xuất hiện trên khóe môi hắn. Hồn đạo khí tham trắc trên không trung có lẽ hữu dụng đối với người khác, nhưng đối với hắn thì chưa hẳn.

Một luồng sóng tinh thần kỳ dị nhộn nhạo trên người Hoắc Vũ Hạo, Diệp Cốt Y chỉ nhìn thấy hồn hoàn màu trắng xếp ở vị trí thứ nhất trên người hắn sáng lên một cái, sau đó tia sáng xung quanh liền bắt đầu vặn vẹo đôi chút.

Nàng thân ở trong đó, tự nhiên không nhìn ra bản thân có thay đổi gì, cảm giác duy nhất chính là ánh sáng do nàng và Vương Đông Nhi phóng ra xung quanh tựa hồ trở nên mờ nhạt, sau đó dần dần biến mất, xung quanh lại biến thành một vùng tăm tối. Nhưng nàng lại vẫn có thể nhìn thấy màu lam ánh kim trên đôi cánh của Vương Đông Nhi, cảnh tượng kỳ dị khiến nàng không khỏi hết sức hiếu kỳ.

Nhưng ngay sau đó, một màn càng làm cho nàng rung động xuất hiện, nàng cảm thấy tinh thần lực nhu hòa của Hoắc Vũ Hạo truyền đến, Diệp Cốt Y cho rằng hắn chỉ muốn thiết lập liên hệ với mình, vô cùng tự nhiên tiếp nhận tinh thần lực của hắn. Nhưng mà, nháy mắt sau, đôi mắt xinh đẹp của Diệp Cốt Y lập tức trừng lớn.

Hết thảy xung quanh đều trở lên rõ ràng, tất cả mọi thứ trong phạm vi vài cây số vuông tựa hồ xuất hiện trong đầu nàng. Tầm nhìn lập thể mọi phương hướng khiến Diệp Cốt Y suýt nữa lên tiếng kinh hô.

Tinh thần lực lại có thể chơi như vậy sao? Hắn không phải là một tên tà hồn sư sao? Nhưng mà, lúc này năng lực của hắn lại không có nửa điểm khí tức tà ác. Ngược lại có dồi dào khí tức quang minh.

Gia hỏa này, đến cuối cùng là như thế nào a?

Diệp Cốt Y mang theo nghi hoặc bám sát Hoắc Vũ Hạo, mà Hoắc Vũ Hạo cũng vừa thông qua Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng truyền đến mệnh lệnh theo sát hắn.

Rất nhanh, ba người lập tức tiếp cận nơi đóng quân.

Diệp Cốt Y bắt đầu trở nên khẩn trương, mặc dù thực lực của bọn hắn đều rất mạnh, nhưng cũng không chịu nổi quân đội nhiều người a! Hơn nữa, trong quân đội của đế quốc Nhật Nguyệt, coi như không phải là quân đoàn hồn đạo sư, cũng sẽ phân phối mấy tên hồn đạo sư đến đây. Ba người bọn hắn dường như đang trên đường đi qua quân doanh của chúng a! Một khi bị người ta phát hiện, khẳng định là sẽ bị đánh hội đồng. Gia hỏa này cũng không giống như đồ đần a! Làm thế nào lại tự đưa đầu vào lưới đây?

Bất quá, nghi vấn trong nội tâm nàng còn không hoàn toàn hiện ra, sự tình phát sinh tiếp đó liền làm nàng chấn kinh.

Quân đội của đế quốc Nhật Nguyệt giống như căn bản không nhìn thấy bọn hắn, thế mà không có bất kỳ phản ứng gì khi bọn hắn lướt qua.

Mà trên thực tế, chi quân đội này đúng là không nhìn thấy bọn hắn. Nương tựa theo hồn kỹ Mô Phỏng càng ngày càng cường đại, Hoắc Vũ Hạo không biết đã từng giấu diếm qua bao nhiêu người. Năng lực Mô Phỏng của hắn dùng để ẩn thân trong buổi tối càng có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất. Trừ phi là cố ý đi cảm thụ khí tức phát ra trên người hắn, bằng không mà nói, chỉ dùng mắt mà nhìn thì khẳng định không thấy được. Mà muốn cảm nhận được khí tức của hắn, trừ phi là hồn thú đặc thù, hoặc là cường giả có tu vi vượt xa quá hắn, nếu không thì hồn sư bình thường không có khả năng phát hiện a!

Bởi vậy, bọn hắn cứ như vậy mà xông qua trước mặt chi quân đội này. Đi thẳng đến nội thành Minh Đô.

Diệp Cốt Y rất nhanh liền không rảnh để suy đoán năng lực của Hoắc Vũ Hạo, bởi vì từng dãy tường đổ trước mắt càng làm nàng không khỏi kinh hãi.

- Nơi này là Minh Đô? Minh Đô làm sao lại biến thành cái dạng này?

Nhìn vào mảng lớn công trình kiến trúc sụp đổ trước mặt, còn có từng vết nứt khắp nơi trên mặt đất, Diệp Cốt Y nhịn không được mà lên tiếng kinh hô.

- Im miệng.

Hoắc Vũ Hạo tức giận truyền đi ý niệm của mình thông qua tinh thần lực.

Hồn kỹ Mô Phỏng lại không cách nào ngăn cản âm thanh a! Cô nàng này sợ rằng quân đội xung quanh không nghe được sao?

Diệp Cốt Y cũng ý thức được bản thân thất thố, nhưng đối với Hoắc Vũ Hạo không chút khách khí quát lớn vẫn rất là bất mãn, hừ một tiếng:

- Ngươi muốn ta im miệng thì ta lập tức im miệng a!

Mặc dù vẫn đang nói chuyện thành tiếng, nhưng nàng đã đem âm thanh ép xuống rất thấp.

Hoắc Vũ Hạo làm sao có thời giờ để ý đến nàng, lúc này hắn rõ ràng cảm nhận được đại sư huynh và tam sư huynh đang đứng trong nguy cơ. Bước chân lại tăng tốc, toàn lực vọt tới trước.

Hắn không có lựa chọn từ không trung bay qua cũng bởi vì hắn quá hiểu rõ hồn đạo khí. Hồn đạo khí tham trắc trên không trung bởi vì nguyên nhân thể tích và tính lơ lửng nên chỉ kết cấu đơn giản, nhưng hồn đạo khí tham trắc đối không trên mặt đất lại không giống như vậy. Nó còn có các loại hồn đạo khí phụ trợ khác, hồn kỹ Mô Phỏng của hắn cũng không thể giấu diếm được hoàn toàn. Bất kể như thế nào, Hoắc Vũ Hạo vẫn chưa có khả năng đem hồn lực dao động của bản thân hoàn toàn che giấu. Một khi bị phát hiện, đừng nói hắn chỉ có tu vi Hồn Vương, cho dù là một vị Phong Hào Đấu La cũng chịu không được tình huống bị tập kích a!

--------------------------------------------

Tình huống hiện tại của Bối Bối và Từ Tam Thạch đúng là không tốt, bọn hắn đã bị bao vây.

Mà người vây quanh bọn hắn là một đám hồn đạo sư. Thực lực cá thể của những tên hồn đạo sư này cũng không tính là quá mạnh, cấp bậc cao nhất cũng chỉ chừng cấp năm. Nhưng mà, số lượng của bọn chúng là quá nhiều.

Ít nhất bốn mươi tên hồn đạo sư hợp thành một vòng vây rời rạc, đem Bối Bối và Từ Tam Thạch vây quanh trong đó.

Phần lớn hồn đạo khí bọn hắn sử dụng cũng chỉ là cấp ba, cấp bốn. Nhưng lại là những hồn đạo khí lấy tốc độ và công kích từ xa là chính. Từng mảng lớn Tốc Xạ Pháo, Cao Bạo Đạn không ngừng điên cuồng oanh tạc hướng phía Bối Bối và Từ Tam Thạch. Căn bản không cho bọn hắn cơ hội thở dốc.

Sau khi hồn đạo sư đạt tới một số lượng nhất định, ưu thế sức chiến đấu sẽ bay vọt về chất. Hồn đạo sư bình thường đã như thế, chớ nói chi bọn hắn đều đến từ quân đoàn hồn đạo sư của đế quốc Nhật Nguyệt. Bình thường huấn luyện sớm cùng một chỗ đã hết sức ăn ý. Bọn hắn sử dụng hồn đạo khí đều chỉ cần hao tổn hồn lực của bản thân, cũng không có tiêu hao hồn lực của hồn đạo khí.

Nếu như Bối Bối và Từ Tam Thạch đều ở trạng thái tốt nhất, với sự ăn ý của tuyệt đại song kiêu của học viện Sử Lai Khắc, muốn lao ra cũng không đáng kể chút nào.

Nhưng mà, trong Hồn Sư Tinh Anh Đại Tái, bản thân hai người đều bị trọng thương. Tuy đã trị liệu kịp thời, nhưng để khỏi hẳn còn rất lâu. Hơn nữa sau một loạt đợt chiến đấu nhỏ, thương thế của hai người đều bắt đầu phát tác.

Lúc này, Từ Tam Thạch đang dùng Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn che chở Bối Bối, vài lần công kích thăm dò đều bị đánh trở về.

Bất quá, một quả cầu ánh sáng màu đỏ lặng yên không tiếng động xuất hiện ở trên trời cao. Quả cầu ánh sáng như một con mắt to tròn rất nhanh liền tỏa định Từ Tam Thạch.

Khủng Cụ Chi Nhãn.

Dù không phải là hồn đạo sư, nhưng Bối Bối và Từ Tam Thạch cũng biết nó là gì. Trong giải đấu, Hòa Thái Đầu chỉ bằng vào cái đồ chơi này mà tạo ra vô số cơ hội chiến thắng cường địch.

Nhưng mà, vào giờ phút này, bọn hắn mới chính là người phải thừa nhận uy lực của Khủng Cụ Chi Nhãn, loại cảm giác này quả thực không dễ chịu chút nào.

Từ Tam Thạch ra dáng việc nghĩa chẳng từ, lên tiếng:

- Bối Bối, không nghĩ tới ta sẽ cùng ngươi chết ở chỗ này. Lão tử liều mạng với bọn hắn, chờ tới thời điểm ta bộc phát, ngươi nhân cơ hội phá vây. Nói với Nam Nam, ta không thể chiếu cố nàng, để cho nàng tìm nam nhân tốt mà gả đi.

- Đánh rắm. Chút bản lãnh của ngươi còn muốn giúp ta chạy trốn? Vẫn là ngươi mau mau cút đi, bằng vào cái mai rùa của ngươi, tỷ lệ đào tẩu phải lớn hơn nhiều. Lúc đó lão tử mới càng có thể toàn lực bộc phát.

Bối Bối tức hổn hển nói. Đứng trước tuyệt cảnh, vẻ nho nhã ngày xưa của hắn cũng nhận ảnh hưởng không nhỏ.

Từ Tam Thạch cả giận nói:

- Ngươi bớt nói nhảm, dù sao Nam Nam đối với ta thủy chung vẫn còn khúc mắc, coi như ta chết đi, nàng cũng sẽ không quá thương tâm. Ngươi thì không giống, ngươi còn phải đi cứu Tiểu Nhã a! Không có ngươi, Tiểu Nhã làm sao bây giờ? Mau mau xéo đi. Mau cút. Khủng Cụ Chi Nhãn sắp hoàn tất bổ sung năng lượng.

Dứt lời, Từ Tam Thạch dùng sức đẩy Bối Bối một cái.

Nhưng mà, cũng ngay lúc này, trên người Bối Bối lại sáng lên hào quang màu hoàng kim chói mắt, một tiếng Long ngâm to rõ vang vọng chín tầng trời, chính là điềm báo phát động Quang Minh Thánh Long.

Trước đó mặc dù đối mặt cường địch, nhưng bởi vì thương thế bản thân, nên Bối Bối từ đầu đến cuối cũng không có sử dụng năng lực Quang Minh Thánh Long, mà ở thời điểm này phóng thích, hiển nhiên là muốn liều mạng.

Từ Tam Thạch hai mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn Bối Bối, ánh mắt của Bối Bối lại trở nên ôn hòa, phần nho nhã thong dong như ngày thường một lần nữa trở về, hắn mỉm cười nhìn vào Từ Tam Thạch, lôi điện màu vàng trên người dần biến thành quang vụ khuếch tán ra bên ngoài, trong phạm vi mấy chục mét đã biến thành một màu vàng chói mắt. Trong lúc nhất thời, bên trong kim quang hiện lên sấm vang chớp giật, phảng phất như tạo thành một cái thế giới độc lập. Mà hào quang màu hoàng kim trên người Bối Bối lại bắt đầu cháy rừng rực như một ngọn lửa.

Hắn đang thiêu đốt sinh mệnh lực của bản thân để đề thăng uy lực hồn lực của mình a! Quang Minh Thánh Long cường đại đủ để khiến hắn vượt cấp chiến đấu trong khoảng thời gian ngắn, mà lấy sinh mệnh làm đại giá điều càng khiến sức chiến đấu Bối Bối càng thêm vô cùng kinh khủng.

Từ Tam Thạch đỏ ngầu cả mắt, vừa định tiến lên ngăn cản hắn, nhưng lại bị một cỗ lôi điện màu hoàng kim mạnh mẽ bắn bay ra xa.

Bình Luận (0)
Comment