Đấu La Đại Lục 2

Chương 693 - Nhưng Mà, Ta Không Quan Tâm, Ta Yêu Ngươi! (1)

Vẻ mặt phơi phới của Trần Văn đột nhiên trở nên nghiêm lại, trầm giọng nói:

- Nhị thiếu gia! Theo quy củ của Huyền Minh Tông chúng ta, vũ hồn trực hệ nam nhân của bản tông đều phải vào lúc mười lăm tuổi tiến hành một lần nghi thức giác tỉnh đặc thù. Mà lần giác tỉnh này, đối với ngươi mà nói sẽ cực kỳ trọng yếu. Một khi hoàn thành, vũ hồn của ngươi liền có khả năng tiến hóa. Chỉ cần tiến hóa thành Huyền Vũ Thuẫn, vậy thì ngươi chính là người thừa kế vị trí gia chủ tương lai.

Với tư cách là ẩn thế tông môn, vũ hồn truyền thừa của Huyền Minh Tông là Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn. Mà ở trong Huyền Minh Tông lại có một bí mật chỉ có bản thân bọn hắn mới biết, đó là cách tiến hóa Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn.

Trải qua vô số đời tiền bối Huyền Minh Tông nếm thử, bọn hắn mới có nghi thức tiến hóa sau này.

Trần Văn sở dĩ biết bí mật này, không chỉ bởi vì hắn là thiếp thân thư đồng của Từ Tam Thạch, mà đồng thời nhà hắn ít nhất đã có năm đời người vì Huyền Minh Tông phục vụ, là hạch tâm đệ tử chân chính. Dù là không thể giác tỉnh vũ hồn, địa vị ở tông môn vẫn rất cao.

Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn muốn tiến hóa thành Huyền Vũ thuẫn, trọng yếu nhất là nghi thức hôm nay. Năm mười lăm tuổi dùng thân thể trinh nữ dẫn phát.

Đối với bí mật này, Huyền Minh Tông luôn luôn giữ kín như bưng. Dù sao, nó cũng không phải là sự tình vẻ vang gì cho lắm. Nhưng mà, Huyền Minh Tông với tư cách ẩn thế tông môn, vì tông môn kéo dài, lại không thể không làm như thế. Cho nên, mỗi khi đến thời điểm này, các đệ tử thanh niên ưu tú của gia tộc sẽ gặp phải tình huống này.

Bọn hắn sẽ chọn một nữ hài tử trong gia đình lương thiện, dưới tình huống đối phương hoàn toàn cam tâm tình nguyện, trả giá một số tiền lớn.

Nếu như nữ hài tử này nguyện ý gia nhập Huyền Minh Tông, vậy thì ít nhất cũng có thể trở thành tiểu thiếp, thậm chí cũng không phải không có tiền lệ bởi vì tình cảm tốt mà trở thành thê tử chân chính. Nếu như không nguyện ý gia nhập Huyền Minh Tông, cũng có thể cầm một số tiền lớn rời đi.

Chuyện này đã sớm trở thành quy củ của Huyền Minh Tông.

Mà Từ Tam Thạch là người có khả năng giác tỉnh vũ hồn Huyền Vũ nhất trong thế hệ này, hắn cũng là người ứng cử tốt nhất cho vị trí gia chủ. Vì hắn tuyển ra một vị cô nương có được thân thể đồng trinh, nội bộ Huyền Minh Tông thế nhưng đã trải qua chọn lựa nghiêm ngặt. Đối phương chẳng những phải là trinh nữ, hơn nữa còn phải là hồn sư, đồng thời tuổi tác không thể lớn hơn Từ Tam Thạch. Càng phải vừa xinh đẹp lại thông minh.

Lúc này, hết thảy đều đã chuẩn bị xong. Chỉ còn chờ Từ Tam Thạch đi vào viên phòng, liền có thể tiến hành nghi thức.

Ánh mắt của Từ Tam Thạch có chút mê ly, hắn đương nhiên nhớ kỹ buổi tối đó, không, phải nói là đêm này. Hắn lúc đó mặc dù chỉ có mười lăm tuổi, nhưng bởi vì được gia tộc coi trọng, lại thêm nguyên nhân thiên tính, hắn đã sớm tràn ngập tâm tính tò mò đối với nữ nhân. Lại dưới tình huống trách nhiệm gia tộc, một đêm này, hắn phấn khởi khẩn trương đi vào gian phòng đó, lập tức tạo thành sai lầm lớn. . .

Vào giờ phút này, mọi thứ hết thảy tái hiện, tâm tình của hắn sao có khả năng bình tĩnh đây?

- Được rồi, thiếu gia, ngươi bây giờ có thể tiến vào. Phải cố gắng lên nha.

Vẻ mặt trầm ổn của Trần Văn lại lần nữa trở nên tươi phơi phới, còn mang theo một điểm hâm mộ và hèn mọn.

- Thiếu gia, ta đã thay ngươi xem qua. Cô nương được chọn cực kỳ xinh đẹp. Gia chủ nói, chỉ cần ngươi ưa thích, thậm chí cưới trở về làm chính thê cũng không có vấn đề gì.

Từ Tam Thạch hít sâu một hơi, nhìn vào cánh cửa không tính quá lớn, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

- Nam Nam, ta tới.

Trong lòng mặc niệm câu nói này, hắn sải bước đi tới.

Càn Khôn Nhật Nguyệt Cốc để cho ta cơ hội làm lại, là vì để cho ta một lần nữa giác tỉnh vũ hồn Huyền Vũ sao? Không! Nó hẳn đang khảo sát chân tâm của ta, khảo sát trong lòng ta đến tột cùng cái gì là trọng yếu nhất.

Từng màn năm đó không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn.

Một ngày này năm đó, khi hắn bước qua cửa phòng, còn không kịp đợi hắn đi lên giường. Hắn nhìn thấy một thiếu nữ tuyệt sắc nhắm hai mắt dưới ánh đèn lờ mờ. Đây lần thứ nhất hắn nhìn thấy nàng. Mà khi đó, hắn không biết chi tiết về nghi thức thức tỉnh, cũng không biết đây là lần đầu tiên của nàng.

Xuất phát từ vô số mục đích như kéo dài gia tộc, dục vọng của bản thân. Hắn đè lên người nàng, đối mặt với thân hình đang run rẩy của Giang Nam Nam.

Từ Tam Thạch chỉ cảm thấy trong lòng phấn khởi, thử nhiều lần không thể thành công, quyết định dùng tư thế mà các vị thúc bá trong nhà đã từng đùa giỡn qua. Hắn bay qua nàng, từ phía sau đè lên.

Nhưng mà, hắn lại "vào" lầm "đường". . . mà lúc này quá trình tiến hóa đã bắt đầu, mà đã bắt đầu thì không thể đình chỉ. Cũng may thiên phú của Từ Tam Thạch quả là tuyệt đỉnh, Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn cuối cùng vẫn bắt đầu tiến hóa, chỉ là, tiến hóa lại không hoàn toàn, chỉ là trở thành một nửa Huyền Vũ Thuẫn.

Mà sau đó Giang Nam Nam bài xích tất cả mọi thứ liên quan tới hắn, đều bởi ngày hôm nay mà ra. Mà sau này Từ Tam Thạch cũng hiểu được bản thân xảy ra vấn đề lớn, chỉ là, sai lầm này đã không thể nào sửa đổi.

Nữ hài tử này sau đó liền rời đi, thời điểm Từ Tam Thạch lại một lần nhìn thấy nàng, nàng đã xuất hiện ở học viện Sử Lai Khắc, nàng, là Giang Nam Nam.

Vào giờ phút này, một màn này lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Từ Tam Thạch, trong lòng hắn sao có thể không có trăm mối cảm xúc ngổn ngang chứ?

Thời điểm hắn gặp lại Giang Nam Nam, trong lòng đối với nàng chỉ có tình cảm nóng bỏng. Nhưng mà, ở trong mắt Giang Nam Nam, hắn lại như là cầm thú. Từ đó về sau, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, mới rốt cục lại cùng Giang Nam Nam đi cùng nhau, nhờ có Hải Thần Duyên trên hồ Hải Thần làm mai mối, mới khiến cho Giang Nam Nam miễn cưỡng tiếp nhận hắn!

Nhưng mà, Giang Nam Nam mặc dù tiếp nhận hắn, hắn lại biết, trong lòng bản thân và Giang Nam Nam, đoạn bóng ma lúc trước thủy chung vẫn tồn tại, vẫn chưa từng mất đi. Mà phần ám ảnh này vẫn luôn ảnh hưởng đến tình cảm của bọn hắn. Cho tới bây giờ, Giang Nam Nam tối đa cũng chỉ có thể tiếp nhận hắn nắm tay, ôm cùng khẽ hôn mà thôi.

Bản thân Giang Nam Nam đã từng đã nói với Từ Tam Thạch, lúc trước tổn thương quá nặng, bản thân nàng còn cần thêm thời gian.

Mà hiện tại Từ Tam Thạch phải đối mặt, là nữ hài đang mấp máy hai tròng mắt, ở bên trong yên tĩnh chờ đợi chính mình.

Từ Tam Thạch mím môi lại thật chặt, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, lúc này trong lòng hắn dâng trào tình cảm, phảng phất như muốn tràn ra.

- Cảm ơn ngươi, Càn Khôn Vấn Tình, ngươi lại để cho ta cơ hội làm lại một lần. Cảm ơn ngươi đã cho ta cơ hội này. Nếu quả như thật có thể một lần nữa bắt đầu từ nơi này, ta nguyện ý. Cảm ơn ngươi.

Dứt lời, hắn khom người thi lễ hướng vầng trăng sáng trên không trung, sau đó dứt khoát đẩy cửa ra, đi vào.

Đối với bộ dáng vừa rồi của Từ Tam Thạch, Trần Văn có chút không hiểu thấu, nhưng vẫn nhanh giúp hắn đóng cửa lại, đứng ở bên ngoài, tận trung vào cương vị của mình.

Từ Tam Thạch đi vào gian phòng, ánh đèn vẫn lờ mờ như ngày đó. Hắn vẫn nhớ kỹ ngày ấy bản thân mang theo tâm tình hưng phấn và khẩn trương, cơ hồ là chạy đến trước giường.

Mà lúc này hắn lại đi rất chậm, thậm chí toàn thân đều có chút run rẩy. Bởi vì kích động nên quả đấm của hắn được nắm thật chặt.

Rốt cục, hắn đi tới trước giường, thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ mà tràn ngập khẩn trương, hai mắt mấp máy, mái tóc màu tím rũ xuống của nàng, lẳng lặng chờ đợi vận mệnh buông xuống. Không, có lẽ đối với nàng mà nói, hẳn là vận rủi mới đúng.

Từ Tam Thạch ngẩng đầu, cưỡng ép thu về nước mắt đã đến khóe mắt của mình, nhẹ nhàng xốc lên màn che, ngồi xuống bên giường.

Giang Nam Nam trên giường cảm giác được có người đến, thân thể mềm mại rõ ràng run rẩy, lập tức căng cứng cả người.

Đúng a! Nàng vẫn còn nhỏ, thời điểm này, nàng chỉ mới mười bốn tuổi. Bản thân mình thật là cầm thú. Từ Tam Thạch đột nhiên khoát tay, một bàn tay quất vào mặt mình.

Chát! Một tiếng vang giòn vang lên.

Giang Nam Nam tựa hồ bị hù dọa, theo bản năng mở hai mắt ra, vẻ mặt khẩn trương, sợ hãi nhìn vào Từ Tam Thạch trước mặt.

- Ngươi đừng sợ.

Từ Tam Thạch nhẹ giọng nói. Sau đó lập tức từ trên giường đứng lên, xuất ra một động tác an ủi.

Giang Nam Nam khẽ cắn môi dưới, nhìn vào hắn, lại không nhúc nhích.

Từ Tam Thạch hít sâu một hơi, lên tiếng:

- Thật xin lỗi, khiến ngươi phải kinh hãi. Tin tưởng ta, ta sẽ không để cho ngươi nhận bất cứ thương tổn gì, hiện tại sẽ không, tương lai cũng sẽ không.

Nghe hắn nói, Giang Nam Nam tựa hồ có chút mờ mịt, nhìn vào hắn, không biết nên nói cái gì cho phải.

Từ Tam Thạch ngồi xuống cạnh giường, để cho mình có thể nhìn gần hơn một chút dung nhan kiều nộn, tinh xảo, tuyệt mỹ của nàng, khẽ nói:

- Ta tên là Từ Tam Thạch, ta biết, bọn hắn cho ngươi tiền, khiến ngươi cùng ta động phòng. Nhưng ta sẽ không làm thế, bởi vì ta sẽ không tổn thương đến ngươi.

Giang Nam Nam hơi kinh ngạc nhìn vào ánh mắt của hắn, có chút ngây người, vẻ sợ hãi và khẩn trương tựa hồ đột nhiên biến mất, chỉ là lúc này Từ Tam Thạch vẫn như cũ ở trong trạng thái cảm xúc dâng trào, cũng không có phát giác ra.

- Ngươi tên là Giang Nam Nam sao?

Từ Tam Thạch nhẹ giọng hỏi.

Giang Nam Nam nhẹ gật đầu.

Từ Tam Thạch chỉ vào chăn mền đang che kín người nàng, lên tiếng:

- Ta đi qua một bên, ngươi mặc quần áo tử tế. Như thế ngươi sẽ cảm thấy an toàn một chút. Sau đó, chúng ta tâm sự. Vì để cho bọn hắn yên tâm, đêm nay ta không thể rời khỏi nơi này.

Giang Nam Nam rõ ràng thoáng ngẩn người, lên tiếng:

- Nhưng mà, vũ hồn của ngươi muốn tu luyện thì phải. . .

Từ Tam Thạch chém đinh chặt sắt lên tiếng:

- Ta cũng không thể làm cầm thú. Ta nói qua, ta hiện tại sẽ không tổn thương ngươi, về sau cũng sẽ không. Giác tỉnh vũ hồn cùng ngươi so sánh, đáng là gì? Huyền Vũ Thuẫn tính là cái gì? Tông chủ đáng là gì? Cùng ngươi so sánh, bọn chúng chẳng phải là cái gì. Vì ngươi, ta đều nguyện ý từ bỏ. Dù là trong tương lai, ta thậm chí không thể tiến vào nội viện của học viện Sử Lai Khắc, không cách nào trở thành một trong Sử Lai Khắc Thất Quái, ta cũng nguyện ý.

Dứt lời, Từ Tam Thạch dứt khoát đứng người lên, xoay qua một bên, sải bước đi thẳng vào một góc. Thời điểm đối mặt với vách tường, hắn cười, bóng ma trong lòng hắn rốt cục tại thời khắc này tan biến. Nhiều năm như vậy, nỗi ám ảnh, phần thống khổ, phần áy náy này một mực tồn tại trong lòng hắn, rốt cục cũng biến mất.

Đúng a! Nam Nam, vì ngươi, ta cái gì đều có thể từ bỏ. Ta yêu ngươi. Nếu như từ giờ trở đi, hết thảy đều có thể làm lại. Ta sẽ dùng của mọi khả năng của mình, trong thế giới này không làm ra những chuyện đáng khinh đó, bắt đầu lại từ đầu. Ta sẽ toàn tâm toàn ý yêu ngươi, sẽ không khiến ngươi có nửa điểm ám ảnh trong lòng. Nước mắt, trên gương mặt cương nghị đang mỉm cười của hắn chảy ra hai hàng nước mắt.

Vẻ mặt phơi phới của Trần Văn đột nhiên trở nên nghiêm lại, trầm giọng nói:

- Nhị thiếu gia! Theo quy củ của Huyền Minh Tông chúng ta, vũ hồn trực hệ nam nhân của bản tông đều phải vào lúc mười lăm tuổi tiến hành một lần nghi thức giác tỉnh đặc thù. Mà lần giác tỉnh này, đối với ngươi mà nói sẽ cực kỳ trọng yếu. Một khi hoàn thành, vũ hồn của ngươi liền có khả năng tiến hóa. Chỉ cần tiến hóa thành Huyền Vũ Thuẫn, vậy thì ngươi chính là người thừa kế vị trí gia chủ tương lai.

Với tư cách là ẩn thế tông môn, vũ hồn truyền thừa của Huyền Minh Tông là Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn. Mà ở trong Huyền Minh Tông lại có một bí mật chỉ có bản thân bọn hắn mới biết, đó là cách tiến hóa Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn.

Trải qua vô số đời tiền bối Huyền Minh Tông nếm thử, bọn hắn mới có nghi thức tiến hóa sau này.

Trần Văn sở dĩ biết bí mật này, không chỉ bởi vì hắn là thiếp thân thư đồng của Từ Tam Thạch, mà đồng thời nhà hắn ít nhất đã có năm đời người vì Huyền Minh Tông phục vụ, là hạch tâm đệ tử chân chính. Dù là không thể giác tỉnh vũ hồn, địa vị ở tông môn vẫn rất cao.

Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn muốn tiến hóa thành Huyền Vũ thuẫn, trọng yếu nhất là nghi thức hôm nay. Năm mười lăm tuổi dùng thân thể trinh nữ dẫn phát.

Đối với bí mật này, Huyền Minh Tông luôn luôn giữ kín như bưng. Dù sao, nó cũng không phải là sự tình vẻ vang gì cho lắm. Nhưng mà, Huyền Minh Tông với tư cách ẩn thế tông môn, vì tông môn kéo dài, lại không thể không làm như thế. Cho nên, mỗi khi đến thời điểm này, các đệ tử thanh niên ưu tú của gia tộc sẽ gặp phải tình huống này.

Bọn hắn sẽ chọn một nữ hài tử trong gia đình lương thiện, dưới tình huống đối phương hoàn toàn cam tâm tình nguyện, trả giá một số tiền lớn.

Nếu như nữ hài tử này nguyện ý gia nhập Huyền Minh Tông, vậy thì ít nhất cũng có thể trở thành tiểu thiếp, thậm chí cũng không phải không có tiền lệ bởi vì tình cảm tốt mà trở thành thê tử chân chính. Nếu như không nguyện ý gia nhập Huyền Minh Tông, cũng có thể cầm một số tiền lớn rời đi.

Chuyện này đã sớm trở thành quy củ của Huyền Minh Tông.

Mà Từ Tam Thạch là người có khả năng giác tỉnh vũ hồn Huyền Vũ nhất trong thế hệ này, hắn cũng là người ứng cử tốt nhất cho vị trí gia chủ. Vì hắn tuyển ra một vị cô nương có được thân thể đồng trinh, nội bộ Huyền Minh Tông thế nhưng đã trải qua chọn lựa nghiêm ngặt. Đối phương chẳng những phải là trinh nữ, hơn nữa còn phải là hồn sư, đồng thời tuổi tác không thể lớn hơn Từ Tam Thạch. Càng phải vừa xinh đẹp lại thông minh.

Lúc này, hết thảy đều đã chuẩn bị xong. Chỉ còn chờ Từ Tam Thạch đi vào viên phòng, liền có thể tiến hành nghi thức.

Ánh mắt của Từ Tam Thạch có chút mê ly, hắn đương nhiên nhớ kỹ buổi tối đó, không, phải nói là đêm này. Hắn lúc đó mặc dù chỉ có mười lăm tuổi, nhưng bởi vì được gia tộc coi trọng, lại thêm nguyên nhân thiên tính, hắn đã sớm tràn ngập tâm tính tò mò đối với nữ nhân. Lại dưới tình huống trách nhiệm gia tộc, một đêm này, hắn phấn khởi khẩn trương đi vào gian phòng đó, lập tức tạo thành sai lầm lớn. . .

Vào giờ phút này, mọi thứ hết thảy tái hiện, tâm tình của hắn sao có khả năng bình tĩnh đây?

- Được rồi, thiếu gia, ngươi bây giờ có thể tiến vào. Phải cố gắng lên nha.

Vẻ mặt trầm ổn của Trần Văn lại lần nữa trở nên tươi phơi phới, còn mang theo một điểm hâm mộ và hèn mọn.

- Thiếu gia, ta đã thay ngươi xem qua. Cô nương được chọn cực kỳ xinh đẹp. Gia chủ nói, chỉ cần ngươi ưa thích, thậm chí cưới trở về làm chính thê cũng không có vấn đề gì.

Từ Tam Thạch hít sâu một hơi, nhìn vào cánh cửa không tính quá lớn, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

- Nam Nam, ta tới.

Trong lòng mặc niệm câu nói này, hắn sải bước đi tới.

Càn Khôn Nhật Nguyệt Cốc để cho ta cơ hội làm lại, là vì để cho ta một lần nữa giác tỉnh vũ hồn Huyền Vũ sao? Không! Nó hẳn đang khảo sát chân tâm của ta, khảo sát trong lòng ta đến tột cùng cái gì là trọng yếu nhất.

Từng màn năm đó không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn.

Một ngày này năm đó, khi hắn bước qua cửa phòng, còn không kịp đợi hắn đi lên giường. Hắn nhìn thấy một thiếu nữ tuyệt sắc nhắm hai mắt dưới ánh đèn lờ mờ. Đây lần thứ nhất hắn nhìn thấy nàng. Mà khi đó, hắn không biết chi tiết về nghi thức thức tỉnh, cũng không biết đây là lần đầu tiên của nàng.

Xuất phát từ vô số mục đích như kéo dài gia tộc, dục vọng của bản thân. Hắn đè lên người nàng, đối mặt với thân hình đang run rẩy của Giang Nam Nam.

Từ Tam Thạch chỉ cảm thấy trong lòng phấn khởi, thử nhiều lần không thể thành công, quyết định dùng tư thế mà các vị thúc bá trong nhà đã từng đùa giỡn qua. Hắn bay qua nàng, từ phía sau đè lên.

Nhưng mà, hắn lại "vào" lầm "đường". . . mà lúc này quá trình tiến hóa đã bắt đầu, mà đã bắt đầu thì không thể đình chỉ. Cũng may thiên phú của Từ Tam Thạch quả là tuyệt đỉnh, Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn cuối cùng vẫn bắt đầu tiến hóa, chỉ là, tiến hóa lại không hoàn toàn, chỉ là trở thành một nửa Huyền Vũ Thuẫn.

Mà sau đó Giang Nam Nam bài xích tất cả mọi thứ liên quan tới hắn, đều bởi ngày hôm nay mà ra. Mà sau này Từ Tam Thạch cũng hiểu được bản thân xảy ra vấn đề lớn, chỉ là, sai lầm này đã không thể nào sửa đổi.

Nữ hài tử này sau đó liền rời đi, thời điểm Từ Tam Thạch lại một lần nhìn thấy nàng, nàng đã xuất hiện ở học viện Sử Lai Khắc, nàng, là Giang Nam Nam.

Vào giờ phút này, một màn này lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Từ Tam Thạch, trong lòng hắn sao có thể không có trăm mối cảm xúc ngổn ngang chứ?

Thời điểm hắn gặp lại Giang Nam Nam, trong lòng đối với nàng chỉ có tình cảm nóng bỏng. Nhưng mà, ở trong mắt Giang Nam Nam, hắn lại như là cầm thú. Từ đó về sau, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, mới rốt cục lại cùng Giang Nam Nam đi cùng nhau, nhờ có Hải Thần Duyên trên hồ Hải Thần làm mai mối, mới khiến cho Giang Nam Nam miễn cưỡng tiếp nhận hắn!

Nhưng mà, Giang Nam Nam mặc dù tiếp nhận hắn, hắn lại biết, trong lòng bản thân và Giang Nam Nam, đoạn bóng ma lúc trước thủy chung vẫn tồn tại, vẫn chưa từng mất đi. Mà phần ám ảnh này vẫn luôn ảnh hưởng đến tình cảm của bọn hắn. Cho tới bây giờ, Giang Nam Nam tối đa cũng chỉ có thể tiếp nhận hắn nắm tay, ôm cùng khẽ hôn mà thôi.

Bản thân Giang Nam Nam đã từng đã nói với Từ Tam Thạch, lúc trước tổn thương quá nặng, bản thân nàng còn cần thêm thời gian.

Mà hiện tại Từ Tam Thạch phải đối mặt, là nữ hài đang mấp máy hai tròng mắt, ở bên trong yên tĩnh chờ đợi chính mình.

Từ Tam Thạch mím môi lại thật chặt, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, lúc này trong lòng hắn dâng trào tình cảm, phảng phất như muốn tràn ra.

- Cảm ơn ngươi, Càn Khôn Vấn Tình, ngươi lại để cho ta cơ hội làm lại một lần. Cảm ơn ngươi đã cho ta cơ hội này. Nếu quả như thật có thể một lần nữa bắt đầu từ nơi này, ta nguyện ý. Cảm ơn ngươi.

Dứt lời, hắn khom người thi lễ hướng vầng trăng sáng trên không trung, sau đó dứt khoát đẩy cửa ra, đi vào.

Đối với bộ dáng vừa rồi của Từ Tam Thạch, Trần Văn có chút không hiểu thấu, nhưng vẫn nhanh giúp hắn đóng cửa lại, đứng ở bên ngoài, tận trung vào cương vị của mình.

Từ Tam Thạch đi vào gian phòng, ánh đèn vẫn lờ mờ như ngày đó. Hắn vẫn nhớ kỹ ngày ấy bản thân mang theo tâm tình hưng phấn và khẩn trương, cơ hồ là chạy đến trước giường.

Mà lúc này hắn lại đi rất chậm, thậm chí toàn thân đều có chút run rẩy. Bởi vì kích động nên quả đấm của hắn được nắm thật chặt.

Rốt cục, hắn đi tới trước giường, thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ mà tràn ngập khẩn trương, hai mắt mấp máy, mái tóc màu tím rũ xuống của nàng, lẳng lặng chờ đợi vận mệnh buông xuống. Không, có lẽ đối với nàng mà nói, hẳn là vận rủi mới đúng.

Từ Tam Thạch ngẩng đầu, cưỡng ép thu về nước mắt đã đến khóe mắt của mình, nhẹ nhàng xốc lên màn che, ngồi xuống bên giường.

Giang Nam Nam trên giường cảm giác được có người đến, thân thể mềm mại rõ ràng run rẩy, lập tức căng cứng cả người.

Đúng a! Nàng vẫn còn nhỏ, thời điểm này, nàng chỉ mới mười bốn tuổi. Bản thân mình thật là cầm thú. Từ Tam Thạch đột nhiên khoát tay, một bàn tay quất vào mặt mình.

Chát! Một tiếng vang giòn vang lên.

Giang Nam Nam tựa hồ bị hù dọa, theo bản năng mở hai mắt ra, vẻ mặt khẩn trương, sợ hãi nhìn vào Từ Tam Thạch trước mặt.

- Ngươi đừng sợ.

Từ Tam Thạch nhẹ giọng nói. Sau đó lập tức từ trên giường đứng lên, xuất ra một động tác an ủi.

Giang Nam Nam khẽ cắn môi dưới, nhìn vào hắn, lại không nhúc nhích.

Từ Tam Thạch hít sâu một hơi, lên tiếng:

- Thật xin lỗi, khiến ngươi phải kinh hãi. Tin tưởng ta, ta sẽ không để cho ngươi nhận bất cứ thương tổn gì, hiện tại sẽ không, tương lai cũng sẽ không.

Nghe hắn nói, Giang Nam Nam tựa hồ có chút mờ mịt, nhìn vào hắn, không biết nên nói cái gì cho phải.

Từ Tam Thạch ngồi xuống cạnh giường, để cho mình có thể nhìn gần hơn một chút dung nhan kiều nộn, tinh xảo, tuyệt mỹ của nàng, khẽ nói:

- Ta tên là Từ Tam Thạch, ta biết, bọn hắn cho ngươi tiền, khiến ngươi cùng ta động phòng. Nhưng ta sẽ không làm thế, bởi vì ta sẽ không tổn thương đến ngươi.

Giang Nam Nam hơi kinh ngạc nhìn vào ánh mắt của hắn, có chút ngây người, vẻ sợ hãi và khẩn trương tựa hồ đột nhiên biến mất, chỉ là lúc này Từ Tam Thạch vẫn như cũ ở trong trạng thái cảm xúc dâng trào, cũng không có phát giác ra.

- Ngươi tên là Giang Nam Nam sao?

Từ Tam Thạch nhẹ giọng hỏi.

Giang Nam Nam nhẹ gật đầu.

Từ Tam Thạch chỉ vào chăn mền đang che kín người nàng, lên tiếng:

- Ta đi qua một bên, ngươi mặc quần áo tử tế. Như thế ngươi sẽ cảm thấy an toàn một chút. Sau đó, chúng ta tâm sự. Vì để cho bọn hắn yên tâm, đêm nay ta không thể rời khỏi nơi này.

Giang Nam Nam rõ ràng thoáng ngẩn người, lên tiếng:

- Nhưng mà, vũ hồn của ngươi muốn tu luyện thì phải. . .

Từ Tam Thạch chém đinh chặt sắt lên tiếng:

- Ta cũng không thể làm cầm thú. Ta nói qua, ta hiện tại sẽ không tổn thương ngươi, về sau cũng sẽ không. Giác tỉnh vũ hồn cùng ngươi so sánh, đáng là gì? Huyền Vũ Thuẫn tính là cái gì? Tông chủ đáng là gì? Cùng ngươi so sánh, bọn chúng chẳng phải là cái gì. Vì ngươi, ta đều nguyện ý từ bỏ. Dù là trong tương lai, ta thậm chí không thể tiến vào nội viện của học viện Sử Lai Khắc, không cách nào trở thành một trong Sử Lai Khắc Thất Quái, ta cũng nguyện ý.

Dứt lời, Từ Tam Thạch dứt khoát đứng người lên, xoay qua một bên, sải bước đi thẳng vào một góc. Thời điểm đối mặt với vách tường, hắn cười, bóng ma trong lòng hắn rốt cục tại thời khắc này tan biến. Nhiều năm như vậy, nỗi ám ảnh, phần thống khổ, phần áy náy này một mực tồn tại trong lòng hắn, rốt cục cũng biến mất.

Đúng a! Nam Nam, vì ngươi, ta cái gì đều có thể từ bỏ. Ta yêu ngươi. Nếu như từ giờ trở đi, hết thảy đều có thể làm lại. Ta sẽ dùng của mọi khả năng của mình, trong thế giới này không làm ra những chuyện đáng khinh đó, bắt đầu lại từ đầu. Ta sẽ toàn tâm toàn ý yêu ngươi, sẽ không khiến ngươi có nửa điểm ám ảnh trong lòng. Nước mắt, trên gương mặt cương nghị đang mỉm cười của hắn chảy ra hai hàng nước mắt.

- Ta thay đồ xong rồi, ngươi, ngươi qua đây đi.

Âm thanh rụt rè của Giang Nam Nam vang lên.

------------------------------

Bình Luận (0)
Comment