Đấu La Đại Lục 2

Chương 76 - Hai Viện Trưởng (1+2+3+4)

Dịch: HảiFull

Lúc trận đấu bên kia còn hừng hực khí thế thì trận bán kết bên này đã xong rồi. Nhanh hơn so với tưởng tượng của bất cứ ai.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lại thắng, trong tình huống thiếu một người mà lại thắng liên tiếp hai trận, từ bán kết thẳng tiến vào chung kết.

Tuy trận đấu này diễn ra rất nhanh, nhưng dù sao bên bọn Vũ Hạo cũng thiếu một người nên trận thắng này cũng khá miễn cưỡng, chủ yếu là dựa vào Hạo Đông Lực, nếu không một nửa cơ hội bọn hắn cũng không có. Nếu trận đấu này là chiến đấu sinh tử thì ai thắng ai thua vẫn còn rất khó nói.

Hoắc Vũ Hạo lợi dụng quy tắc mới miễn cưỡng tránh được Hồi Toàn Phiêu. Có điều nếu như không có lão sư giám trận thì sao? Chắc chắn Vương Đông phải thay hắn đỡ lấy một kích ấy, mà dưới tình huống như thế khẳng định hắn không thể phát động Linh Hồn Trùng Kích với Chu Tư Trần, một khi hai Hồn Thú của Chu Tư Trần được gọi về gia nhập chiến trường thì tình huống khó nói vô cùng.

Nhờ chiến thuật và bốn kỹ năng của Hoắc Vũ Hạo được sử dụng thích hợp nên trận chiến này bọn hắn mới có thể thắng được, có điều chiến lực của bọn hắn cũng đã bại lộ hoàn toàn. Linh Hồn Trùng Kích đã sử dụng nhiều lần, đối thủ tiếp theo của bọn hắn nhất định sẽ phòng bị cẩn thận.

Kỳ sát hạch tân sinh này chủ yếu chỉ kiểm tra về mặt tu vi của đệ tử, còn nếu xét theo thực tế, khi chiến đấu thật sự còn phải kể đến hồn đạo khí nữa, trong hồn đạo khí cũng có một số ít loại có lực phòng ngự cực cao, thế nên nhiều khi, ưu thế cũng biến thành nhược điểm.

Có điều thắng dù sao cũng là thắng, vượt qua ba người Chu Tư Trần, đội của Hoắc Vũ Hạo đã tiến vào trận chung kết tranh nhất nhì, cũng đảm bảo chắc chắn rằng bọn hắn sẽ có được một phần thưởng.

Lúc này cả hai cũng không ở lại mà quay về khu kí túc xá ngay khi trận đấu kết thúc. Đối thủ mà bọn hắn sắp phải đối mặt rất có thể là đội của Đái Hoa Bân. Tuy không biết Tiêu Tiêu có kịp khôi phục hay không nhưng một ngọn lửa đã sớm dâng lên trong lòng Hoắc Vũ Hạo, trận chiến này hắn nhất định phải thắng.

“Vũ Hạo, hôm nay ngươi bị làm sao thế? Ngươi quen Đái Hoa Bân à?”

Vừa về đến kí túc xá, Vương Đông không nhịn được nữa liền hỏi. Biểu hiện của Hoắc Vũ Hạo sau khi nhìn thấy Đái Hoa Bân thật là kỳ quái, hắn bình thường rất trầm ổn thế nhưng hôm nay suýt chút nữa thì không kiềm chế được cảm xúc, chuyện này làm sao không khiến Vương Đông thấy kỳ quái cơ chứ?

Hoắc Vũ Hạo thở sâu một hơi, khi hắn nghe thấy ba chữ Đái Hoa Bân, cả người lại không khống chế được mà run rẩy, hắn cúi đầu, hai tay vò tóc, ngồi bên giường dùng một giọng khàn khàn nói: “Đái Hoa Bân con của Công Tước Bạch Hổ, chắc ngươi cũng biết Công Tước Bạch Hổ chứ?”

Vương Đông gật đầu nói: “Đương nhiên là ta biết, Công Tước Bạch Hổ chính là một Đại Công Tước của Tinh La Đế Quốc, địa vị tôn kính vô cùng. Công Tước Bạch Hổ vốn là hoàng tộc đời trước của Tinh La Đế Quốc. Mấy ngàn năm trước, trong một trận chiến lớn, Tinh La Đế Quốc suýt chút nữa thì tan rã nhưng may mắn được mấy đại tông môn trong nước liên hợp giúp đỡ mới cứu được và giữ gìn nguyên vẹn cho đến nay. Khi đó nhân tài của gia tộc Bạch Hổ ít ỏi vô cùng, không đủ để khiến người khác thuần phục nữa, nên Công Tước Bạch Hổ thối vị nhượng hiền, đem ngôi vị đế vương tặng cho Bình Định Đại nguyên soái, cũng là hoàng thất Tinh La Đế Quốc hiện tại, tuy nhiên dù sao Công Tước Bạch Hổ cũng từng là gia tộc hoàng thất, nên được Hoàng Đế tân nhiệm phong làm thế tập Đại Công Tước, vĩnh viễn hưởng phú quý.”

*Thế tập Đại Công Tước: chức vị Đại Công Tước có thể thừa kế.

“Nhất mạch Công Tước Bạch Hổ dù sao cũng chảy xuôi huyết mạch hoàng tộc, Vũ Hồn Bạch Hổ của bọn họ chính là một loại Thú Vũ Hồn cực kì cường đại. Người đứng đầu Sử Lai Khắc Thất Quái đời đầu tiên của học viện Sử Lai Khắc chúng ta “Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch “cũng xuất thân từ Bạch Hổ nhất mạch. Có lẽ Đái Hoa Bân chính là con cháu của gia tộc Công Tước Bạch Hổ.”

Vương Đông dừng một chút, hắn nhìn chằm chằm vào Hoắc Vũ Hạo và nói: “Vậy ngươi và Đái Hoa Bân…”

Hoắc Vũ Hạo đáp: “Mẹ ta là gia nhân trong nhà bọn hắn, cha ta mất từ khi ta còn nhỏ, mẹ ta làm công trong phủ Công Tước để nuôi sống ta.”

Hắn không nói bản thân mình là người thuộc dòng dõi Công Tước Bạch Hổ vì trong lòng hắn chưa bao giờ chấp nhận người cha chưa từng gặp mặt này, lại càng hận người đàn ông đã hủy cả đời mẫu thân hắn. Hắn thà nói cha mình đã chết còn hơn là thừa nhận thân phận chân chính của mình. Trừ thân phân của mình, những chuyện khác hắn kể đều là những gì mình đã trải qua. Kể đến lúc mẫu thân vì bảo vệ hắn mà bị đánh trọng thương, cuối cùng ôm bệnh mà chết, Hoắc Vũ Hạo đã khóc không thành tiếng.

“Khốn kiếp.” Vương Đông vỗ mạnh vào ván giường, rồi đứng bật dậy.

“Ngươi định làm gì?” Hoắc Vũ Hạo vội vàng kéo hắn lại.

Vương Đông giận giữ nói: “Đương nhiên là giúp ngươi báo thù. Đi thôi! Chúng ta đi ngay bây giờ.”

Hắn cứ nghĩ Hoắc Vũ Hạo có xuất thân bần hàn thôi, thế mà giờ mới biết Vũ Hạo đã trải qua bao nhiêu gian khổ như thế. Khó trách hắn tuy mới mười hai tuổi nhưng ngày thường luôn luôn trầm mặc, trầm ổn hơn nhiều so với bạn cùng lứa, lúc nào cũng liều mạng tu luyện.

Hoắc Vũ Hạo giữ lấy bả vai Vương Đông rồi ấn hắn ngồi xuống giường, trong mắt Hoắc Vũ Hạo phát ra hào quang lập lòe: “Không, không được, giờ chưa phải là lúc đối phó với hắn. Đây là học viện Sử Lai Khắc, chưa nói đến việc chúng ta có khả năng xử lý hắn hay không, chỉ riêng chuyện trả thù cá nhân cũng đã không được học viện cho phép rồi. Hắn chỉ là một trong những đầu sỏ hại chết mẹ ta, mà ta muốn báo thù không phải chỉ một mình hắn. Cừu nhân của ta là cả phủ Công Tước Bạch Hổ. Thế nên ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta muốn trở nên cường đại, lúc mà ta cường đại đến mức có thể đối kháng với cả phủ Công Tước Bạch Hổ, khi đấy mới là lúc ta báo thù.”

Vương Đông nhìn Hoắc Vũ Hạo một cách kinh ngạc, hắn không hề cảm thấy lúc này Hoắc Vũ Hạo không đi báo thù là hành vi yếu đuối, ngược lại hắn cảm thấy từng đợt rét run.

Trong nháy mắt Hoắc Vũ Hạo phát ra hận ý ngập trời, giống như cho dù dốc hết nước tam giang ngũ hồ cũng không cuốn trôi đi được, hận thù trong lòng hắn không ngờ lại sâu đến thế. Lúc này hắn như một con sư tử đã nhắm được mục tiêu, hoàn toàn bất đồng với con người ôn hòa siêng năng bình thường.

Một hài tử mười một tuổi thế nhưng lại có thể đem cừu hận che giấu sâu như thế, nhớ kỹ đến vậy, có thể đoán được mười năm qua hắn đã trải qua những gì. Những chuyện này chắc chắn không thể tích tụ trong ngày một ngày hai được.

“Vậy ngươi định báo thù như thế nào?” Lửa giận trong mắt Vương Đông dần dần dịu xuống, hắn lau nước mắt, thấp giọng hỏi.

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu: “Hiện tại, đối với phủ Công Tước Bạch Hổ, ta chỉ như một con kiến hôi thích giết lúc nào thì giết. Trước tiên ta chỉ có thể là trở nên càng mạnh mẽ. Công Tước Bạch Hổ vẫn còn ở đấy, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm hay năm mươi năm sau đi nữa, một ngày nào đó, ta sẽ tìm tới bọn hắn. Ta muốn chặt đứt nhất mạch truyền thừa của gia tộc Công Tước Bạch Hổ này.”

Nháy mắt trong tích tắc này, ánh mắt Hoắc Vũ Hạo tràn ngập hung quang, thậm chí đồng tử cũng vì phần cừu hận khắc cốt ghi tâm này mà biến thành màu đỏ. Cũng lúc đó trong tinh thần chi hải của hắn, viên trân châu màu xám rất nhỏ đột nhiên nhúc nhích, làm cho Hoắc Vũ Hạo choáng váng trong nháy mắt, thân thể rung lên một cái, may mà có Vương Đông đỡ lấy mới miễn cưỡng đứng vững.

Vương Đông vẫn nghĩ rằng hắn vốn nhất thời kích động mà thôi, hắn trăm ngàn lần không ngờ trong lòng Hoắc Vũ Hạo chôn dấu một phần cừu hận sâu vô cùng vô tận như thế.

Hoắc Vũ Hạo nắm chặt bả vai Vương Đông, hai mắt nhìn chằm chằm, đôi mắt đỏ hồng càng thêm sậm: “Vương Đông, ta thật sự xem ngươi là huynh đệ, chuyện này ngươi phải giữ bí mật giúp ta.”

Tu vi của Vương Đông rõ ràng hơn xa Hoắc Vũ Hạo nhưng lúc này trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sau đó cảm giác sợ hãi ấy chuyển thành đồng cảm và thương xót. Hắn cùng tuổi với mình, nếu là mình, suốt mười một năm sống trong cuộc sống như vậy liệu có thể chịu đựng nổi không? Thế mà Hoắc Vũ Hạo, hắn lại có thể vượt qua được...

Hoắc Vũ Hạo từ từ nhắm mắt lại, hắn hít thở thật sâu rồi cố gắng lấy lại bình tĩnh. Hắn đã chôn sâu phần cừu hận này vào tận đáy lòng từ rất lâu rồi, mãi đến khi vào được học viện Sử Lai Khắc và thông qua được kỳ sát hạch tân sinh hắn mới có cảm giác mình vẫn còn hi vọng, vẫn còn cơ hội báo thù cho mẫu thân. Hôm nay sau khi nhìn thấy Đái Hoa Bân, ngọn lửa hận thù trong lòng hắn lại bùng phát. Thế nhưng, hiện giờ hắn không thể nổi giận, lại càng không dám nổi giận. Hắn nhất định phải chờ, phải nhẫn nại để nuôi dưỡng hi vọng cho tương lai.

“Haiz.....”

Một tiếng thở dài đột nhiên vang lên khiến cho Hoắc Vũ Hạo khẽ rùng mình một cái, tinh thần vừa mới được thả lòng vài phần lại một lần nữa căng hết cả lên. Vũ Hồn Linh Mâu cũng được phóng thích ra ngay lập tức, Tinh Thần Tham Trắc không ngừng quét khắp bốn phương tám hướng, đồng thời hắn cũng khẽ quát một tiếng.

“Ai?”

Trong ký túc xá lúc này hoàn toàn yên tĩnh, Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo cũng không phát hiện được bất cứ thứ gì khác thường, Vương Đông ở bên cạnh mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn Hoắc Vũ Hạo, hắn hoàn toàn không hiểu tại sao tên kia đột nhiên căng thẳng đến thế.

“Vũ Hạo, ngươi lại làm sao thế?” Vương Đông dò hỏi.

Hoắc Vũ Hạo sửng sốt nói: “Ngươi không nghe thấy tiếng gì sao?”

“Nghe gì?” Vương Đông kinh ngạc hỏi.

Hoắc Vũ Hạo chấn động: “Vừa rồi rõ ràng ta nghe thấy có người thở dài một tiếng, ngươi không nghe thấy gì thật sao?”

Vương Đông vẻ mặt ngỡ ngàng, lắc đầu nói: “Không! Ta thật sự không nghe thấy gì hết, ngươi có nghe nhầm không vậy?”

Hoắc Vũ Hạo cố gắng tăng phạm vi dò xét lên nhưng vẫn không phát hiện ra có gì kì lạ, mà tiếng thở dài ấy cũng không hề xuất hiện lại nữa.

“Chẳng lẽ mình nghe nhầm?” Hoắc Vũ Hạo đã bắt đầu nghi ngờ chính mình, nhưng sau đó hắn ngay lập tức phủ định ý nghĩ này, làm sao có chuyện một Hồn Sư hệ Tinh Thần lại mắc phải sai lầm ngớ ngẩn như thế này được chứ? Bởi vì ngay cả trong lúc bình thường thì sáu giác quan của Hồn Sư hệ Tinh Thần vẫn mẫn cảm hơn nhiều so với những Hồn Sư hệ khác. Cho dù đầu óc hắn đang bị cái khác chi phối đi chăng nữa thì cũng không thể nào nghe nhầm như vậy được. Hơn nữa, hắn có cảm giác tiếng thở dài kia dường như phát ra ngay bên tai.

“Thiên Mộng ca, Thiên Mộng ca.” Hoắc Vũ Hạo lên tiếng thầm gọi trong đầu.

“Gì?”

Thiên Mộng Băng Tằm uể oải lên tiếng, thường thì nó giành phần lớn thời gian để ngủ nhưng gần đây Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông thành công dung hợp hồn lực khiến nó cảm thấy vô cùng hứng thú nên mới thường xuyên tỉnh táo hơn một chút.

“Ban nãy đệ phát hiện có tiếng thở dài, ca có nghe thấy không?” Hoắc Vũ Hạo hỏi.

“Thở dài? Cái tên oắt con này, đệ bị cừu hận làm cho váng đầu rồi hả? Làm gì có cái quái gì đâu, thở dài, thở dài cái gì? Không có chuyện gì quan trọng thì đừng có mà quấy rầy ca ngủ. Còn nữa, đệ phải biết giữ bình tĩnh một chút, với thực lực hiện giờ của đệ, nếu không khống chế được tâm trạng thì đến lúc chết rồi cũng không hiểu tại sao mình lại bị giết nữa. Đệ chết một mình thì không sao, nhưng đệ mà chết thì còn ảnh hưởng tới cả ca nữa a.” Thiên Mộng Băng Tằm tức giận nói.

Lần này Hoắc Vũ Hạo thật sự chấn động, đến cả Thiên Mộng Băng Tằm cũng không nghe thấy tiếng thở dài kia, chẳng lẽ… chẳng lẽ thật sự không có sao?

Không, hắn không tin, hắn tin tưởng vào phán đoán của mình. Có điều, tiếng thở dài đó đến từ đâu? Với thực lực của Thiên Mộng Băng Tằm mà vẫn có người có thể qua mặt được nó sao? Không thể nào, Thiên Mộng Băng Tằm chính là Bách vạn niên Hồn Thú a. Cho dù nó không có khả năng chiến đấu, nhưng về mặt tinh thần thì làm gì có ai có thể so bì với nó được?

Hoắc Vũ Hạo đang suy nghĩ miên man thì giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm lại vang lên: “Đúng rồi, Hoắc Vũ Hạo, ca quên mất không nhắc đệ. Cái chiêu Linh Hồn Trùng Kích kia đệ nên hạn chế dùng đi, đừng để lộ ra nhiều nữa, không chừng sau này người ta sẽ bắt bài đệ đấy. Tuy Linh Hồn Trùng Kích kết hợp với Tử Cực Ma Đồng khiến cho lực công kích tăng lên rất nhiều, thế nhưng nếu đệ gặp phải một người có tu vi cao hơn mình rất nhiều, lại chuẩn bị sẵn đề phòng chiêu này của đệ, rất có thể đệ sẽ bị cắn trả. Tình huống này cực kỳ nguy hiểm.”

Hoắc Vũ Hạo nghe thấy thế mới giật mình vội vàng hỏi: “Thiên Mộng ca, vậy Hồn Sư cao hơn đệ bao nhiêu cấp thì có thể làm linh hồn của đệ bị cắn trả?”

Thiên Mộng Băng Tằm nói: “Nếu tính toán cẩn thận thì khoảng chừng mười cấp, nếu không phải vậy thì với Linh Hồn Trùng Kích ca đã có thể xưng bá ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm rồi, làm sao còn phải khổ sở như thế nữa cơ chứ. Đệ có biết tại sao Linh Hồn Trùng Kích của đệ luôn luôn đạt thắng lợi không?

Thứ nhất là do yếu tố bất ngờ, thứ hai là nhờ Tử Cực Ma Đồng, cuối cùng là bởi vì Hồn Lực dung hợp của đệ và Vương Đông. Thế nên đối thủ của các đệ mới phải chịu nhiều thiệt thòi đến vậy. Nhưng từ giờ trở đi, bọn họ đều đã từng nếm quả đắng nên sẽ có phòng bị. Hoặc là giả sử tin tức về Hồn Kỹ này của đệ bị lọt ra ngoài thì sao, cho nên đệ tuyệt đối phải cẩn thận.

Ca thấy cái kỹ năng Tinh Thần Triền Nhiễu có vẻ hợp và tiện dụng với đệ hơn, tuy nó không mạnh bằng Linh Hồn Trùng Kích nhưng điều quan trọng ở đây là khi đệ dùng nó thì chắc chắn sẽ không bị cắn trả. Đệ nhớ cho kỹ đây, chỉ khi nào đệ và Vương Đông dung hợp Hồn Lực thì Linh Hồn Trùng Kích mới có thể trong một kích đánh bại Hồn Tôn, sau này đệ cố gắng hạn chế sử dụng nó đi.”

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: “Không phải đệ không muốn dùng ít đi, nhưng mà Thiên Mộng ca, trong bốn Hồn Kỹ ca cho đệ, chỉ có mỗi Linh Hồn Trùng Kích là kỹ năng công kích a!”

“Ách... đệ nói cũng đúng a. Mà thôi, đệ còn nhỏ tuổi, cái gì cũng phải từ từ, gấp gáp làm gì chứ? Đệ nhanh chóng đạt được cấp hai mươi đi, lúc đó ca sẽ có biện pháp giúp đệ tăng cường lực chiến đấu. Ít nhất là khi chiến đấu với đối thủ đồng cấp đệ sẽ không còn bị thiệt thòi nữa. Được rồi, ca lại ngủ tiếp đây.”

Sau vài câu dặn dò của Thiên Mộng Băng Tằm, Hoắc Vũ Hạo cũng không còn nhớ đến tiếng thở dài kia nữa. Lúc này hắn đang bận nghĩ đến chuyện Thiên Mộng Băng Tằm nhắc nhở. Hắn phải nhanh chóng tăng lên cấp hai mươi, nó cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này nên chắc chắn đây là vấn đề cực kỳ quan trọng với hắn. Chỉ cần Hoắc Vũ Hạo đạt được cấp hai mươi thì thực lực của hắn sẽ tăng vọt, sau này cũng không còn trở thành gánh nặng của đồng đội nữa, bản thân hắn cũng có năng lực tham gia chiến đấu.

Vừa nghĩ đến thì đây tâm trạng của Hoắc Vũ Hạo cũng dần dần bình ổn trở lại, hắn bắt đầu cùng Vương Đông tu luyện khôi phục hồn lực.

Trận đấu chiều nay nhất định sẽ rất gian nan, không phải vì nó là trận chung kết mà đối với hắn nó có thể nói là một lần tra tấn a! Thế nhưng trận đấu này hắn lại không thể nào tránh được. Cái gì cần phải đối mặt thì trước sau gì cũng phải đối mặt, thế thì xem như trận chung kết này là một lần rèn luyện ý chí của mình đi.

Căn phòng lại một lần nữa trở nên yên tĩnh, bởi vì đang dung hợp Vũ Hồn nên Vương Đông cũng cảm nhận được cảm xúc đang biến hóa trong lòng Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông hoàn toàn bất ngờ khi biết Hoắc Vũ Hạo chỉ trong giây lát mà đã có thể bình tĩnh lại được, thật là đáng kính nể. Tuy diện mạo Hoắc Vũ Hạo thua xa hắn một bậc nhưng lúc này trong mắt Vương Đông, Hoắc Vũ Hạo dù mới là đứa trẻ mười một tuổi nhưng đã lộ ra sự nam tính rồi.

Hai người tu luyện đến tận trưa khi hồn lực hoàn toàn khôi phục thì mới xuống nhà ăn, nào ngờ họ vừa đến đã thấy ngay một bất ngờ thật lớn.

“Chào hai chàng trai trẻ, nghe nói bọn ngươi đã vào được trận chung kết rồi à. Bổn cô nương đã trở lại rồi đây. Trận chung kết làm sao có thể thiếu phần của ta được?” Tiêu Tiêu đứng dựa vào cửa nhà ăn, nhìn Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo đang đến, cô bé vừa cười vừa nói.

Hai người Hoắc Vũ Hạo vừa trông thấy cô bé liền vô cùng mừng rỡ, bước nhanh đến, vội vàng hỏi: “Tiêu Tiêu, cơ thể bạn đã khôi phục rồi à?”

Tiêu Tiêu cười hì hì nói: “Đương nhiên! Mình có Vũ Hồn Song Sinh mà, tiềm lực không cần phải nói. Chút thương thế cỏn con này thì cần gì phải nghỉ ngơi lâu! Xem này, mình đã hoàn toàn không có chuyện gì. Đi thôi, bữa trưa hôm nay mình sẽ mời, trưa nay chúng ta sẽ ăn những món ngon nhất, quý nhất. Mau bổ sung một chút dinh dưỡng đi, chiều nay chúng ta còn phải xử lí đám người kia nữa ha ha.”

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, chìa tay phải ra, Vương Đông đặt tay lên tay hắn, Tiêu Tiêu để tay lên trên cùng, ba người nhìn nhau, mỉm cười đầy tự tin.

“Chúng ta là quán quân.”

Lúc này đã gần hết giờ ăn trưa rồi, trong nhà ăn cũng chẳng còn mấy người, thế mà ngay lúc này, một giọng nữ the thé vang lên: “Đúng là một lũ không biết xấu hổ, nổ vừa thôi. Quán quân phải là bọn ta mới đúng.”

Ba người Hoắc Vũ Hạo đồng thời quay đầu nhìn lại, liền thấy có ba người đang đi tới. Ở giữa không ai khác chính là cừu nhân của Hoắc Vũ Hạo, cũng là đối thủ của bọn hắn trong trận chung kết chiều nay, Đái Hoa Bân. Mà người vừa lên tiếng chính là một cô bé tóc đen đi bên trái hắn.

Cô gái này có đôi mắt rất kì lạ, hai màu mắt trái phải hoàn toàn khác nhau, bên trái là màu lam còn bên phải thì có màu vàng. Đôi mắt ấy khi nhìn vào bọn họ thì đồng tử hơi dựng lên, thập phần quỷ dị.

Đái Hoa Bân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không lên tiếng, chỉ liếc nhìn ba người Hoắc Vũ Hạo một cái rồi đi thẳng vào phòng ăn. Cô nàng tóc đen cũng hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường. Còn cô gái tóc dài màu hồng có đôi tròng mắt kỳ lạ kia thì cười cười nhìn bọn hắn đầy mỵ hoặc, một cái nhìn như muốn soi rõ tâm can người ta. Rõ ràng hai người này là đồng đội của Đái Hoa Bân.

Vương Đông và Tiêu Tiêu vừa định lên tiếng nhưng đã bị Hoắc Vũ Hạo đưa tay ngăn lại, hiển nhiên Đái Hoa Bân không nhận ra hắn. Mà buổi sáng hắn đã suy nghĩ kỹ càng rồi, nên giờ gặp lại Đái Hoa Bân, Hoắc Vũ Hạo cũng có thể giữ được bình tĩnh.

“Đấu võ mồm với bọn hắn cũng chả được tích sự gì, chiều nay gặp trong trận đấu thì sẽ biết ai hơn ai.” Hắn chỉ nói một câu đơn giản rồi kéo hai người bạn của mình vào nhà ăn.

Nếu như là bình thường thì Hoắc Vũ Hạo tuyệt đối sẽ không ăn những món ăn đắt nhất, cho dù là được người khác mời cũng vậy, những món này thật sự quá đắt. Có điều hôm nay lại khác, cơ thể Tiêu Tiêu trong trận đấu trước đã bị vắt kiệt sinh lực, cần phải bổ sung dinh dưỡng, hơn nữa, cuối cùng bữa cơm này cũng không phải Tiêu Tiêu mời mà là Vương Đông chủ động trả tiền. Không phải Hoắc Vũ Hạo không muốn bỏ tiền mà là khi hắn nhìn đến hóa đơn thì đành im lặng. Toàn bộ số tiền hắn bán cá nướng dành dụm được còn chưa đủ để đóng học phí năm sau nữa. Nghe nói học phí năm thứ hai còn đắt hơn năm nhất rất nhiều.

Ba người Đái Hoa Bân tất nhiên cũng ăn món đắt nhất, mà chỗ hai bên ngồi cũng không cách xa nhau lắm, không khí nhà ăn lúc này tràn ngập mùi thuốc súng. Có điều chẳng ai chủ động gây sự cả, dù sao trận đấu chiều nay mới là điều quan trọng nhất.

Sau khi ăn cơm xong, ba người Hoắc Vũ Hạo liền kiếm một chỗ yên tĩnh gần Hải Thần Hồ nghiên cứu chiến thuật cho trận đấu buổi chiều. Sắp gặp phải cường địch, nếu nói bọn hắn không hồi hộp chút nào thì đúng là chuyện không tưởng. Tuy bọn họ đều là tân sinh, thực lực ở học viện Sử Lai Khắc cũng chưa đâu vào đâu, thế nhưng ở một trận đấu quan trọng như trận tranh quán quân này thì dù là một chi tiết nhỏ thôi cũng có thể quyết định thắng bại.

“Sắp đến giờ thi đấu rồi, chúng ta ra khu khảo hạch thôi.” Tiêu Tiêu nói.

“Ừ.” Hoắc Vũ Hạo gật đầu.

Đúng lúc này, Vương Đông đột nhiên lên tiếng: “Vũ Hạo, ôm ta một cái.”

Tiêu Tiêu nhất thời trợn tròn mắt, có điều rất nhanh liền trở lại bình thường vì cô bé thấy trong mắt Vương Đông không ngờ là sát khí lạnh thấu xương.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, hoàn toàn hiểu ý của hắn.

“Vương Đông…”

Vương Đông cười nhạt, ánh mắt hết sức lạnh lẽo, nhẹ nhàng nói: “Không thử sao biết được?”

Hoắc Vũ Hạo thở sâu một hơi, hắn không nói gì thêm, giang hai tay ôm lấy hắn.

Khu sát hạch có vẻ rất yên tĩnh, tuy sắp diễn ra trận chung kết thế nhưng lại không có đệ tử nào đến xem.

Quy định của học viện Sử Lai Khắc là cố gắng hết khả năng giữ bí mật cho đệ tử, thế nên sát hạch sẽ không diễn ra công khai cho các đệ tử khác quan sát.

Toàn bộ đệ tử không tham gia khảo hạch đều phải đi học bình thường vào buổi chiều, thế nên trận chung kết vào chiều nay là ngày thi đấu mà khu vực sát hạch có ít đệ tử nhất.

Đương nhiên, không có đệ tử cũng không có nghĩa là ít người đến xem. Gần như toàn bộ lão sư của ngoại viện không phải lên lớp đều tập trung ở khu sát hạch để theo dõi trận đấu. Viện trưởng học viện Sử Lai Khắc Ngôn Thiểu Triết cũng không ngoại lệ. Lão, Đỗ Duy Luân và một đám lão sư khác đã đi lên đài quan sát.

Đừng cho rằng đây chỉ là một lần khảo hạch tân sinh bình thường. Từ trước đến nay, gần như tất cả đệ tử nội viện của học viện Sử Lai Khắc đều đã từng bộc lộ tài năng của mình ở đây, sau đó họ mới được học viện chú ý và dốc toàn lực bồi dưỡng. Ngôn Thiểu Triết đích thân đi xem trận đấu cũng bởi vì thực lực của nhóm tân sinh lần này mạnh hơn so với những năm trước đây. Những đệ tử bình thường muốn đạt tới tu vi tam hoàn thường cũng phải đến năm thứ ba. Mà tam hoàn cũng là điều kiện lên lớp bốn.

Thế nhưng lần này nhóm đệ tử tân sinh lại xuất hiện đến ba người trên cấp ba mươi, những người này trong tương lai gần như chắc chắn sẽ tiến vào nội viện. Ngoài ra Ngôn Thiểu Triết cũng muốn biết lần này quán quân sẽ là ai.

Tương đối mà nói, hắn chú ý đến đội Hoắc Vũ Hạo nhiều hơn. Hắn nghe Đỗ Duy Luân báo cáo lại rằng tổ này chỉ với hai Đại Hồn Sư và một tên Hồn Sư mà có thể chiến thắng liên tiếp, thậm chí còn đánh bại hai Hồn Tôn là Ninh Thiên và Tà Huyễn Nguyệt. Mà trong những chiến thắng ấy, biểu hiện của Vương Đông và Tiêu Tiêu chỉ có thể dùng từ "kinh khủng" để hình dung.

Vũ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp của Vương Đông dù cho ở học viện Sử Lai Khắc cũng là độc nhất vô nhị. Vũ Hồn Song Sinh của Tiêu Tiêu thì lại có tiềm lực phát triển càng lớn hơn nữa. Trước giờ Vũ Hồn Song Sinh đã nổi tiếng hiếm thấy, mặc dù là học viện đệ nhất thiên hạ, thế mà học viện Sử Lai Khắc hiện nay tính cả Tiêu Tiêu thì cũng chỉ có ba đệ tử có Vũ Hồn Song Sinh. Mà hai người kia đã sớm là nội viện đệ tử, lại còn nằm trong tốp mười người dẫn đầu nữa chứ.

Về phần Hoắc Vũ Hạo, Đỗ Duy Luân cũng đã nói rõ mọi thứ với Ngôn Thiểu Triết, Vũ Hồn Bản Thể cực kỳ hi hữu, Vũ Hồn có thuộc tính tinh thần lại càng thưa thớt, đáng tiếc lúc bé không được bồi dưỡng cẩn thận, hiện giờ Hồn Lực chỉ đạt đến cấp mười bảy, còn Hồn Hoàn cũng chỉ là Thập niên Hồn Hoàn. Cho dù thiên phú không kém nhưng phần thiếu hụt này lại khó mà có thể bù đắp được. Đồng thời, vấn đề quan trọng nhất đó là sau này có tìm được Hồn Thú có thuộc tính tinh thần phù hợp với Vũ Hồn của hắn hay không? Thế nên lúc tiến cử Hoắc Vũ Hạo, Đỗ Duy Luân đã đặt tên hắn vào dấu ngoặc kép, đồng thời nói rõ mình không muốn hắn trở thành đệ tử hạch tâm của học viện.

Đối với với Đỗ Duy Luân, Ngôn Thiểu Triết vẫn vô cùng tin tưởng, thân là chủ nhiệm, ánh mắt của Đỗ Duy Luân rất độc đáo, đồng thời cũng vô cùng công bằng công chính, hơn nữa lão cũng đã có rất nhiều cống hiến quan trọng trong việc bồi dưỡng đệ tử.

Thật ra, ở học viện Sử Lai Khắc không chỉ có mỗi Ngôn Thiểu Triết là viện trưởng, lão chỉ là viện trưởng của hệ Vũ Hồn thôi, học viện còn một viện trưởng khác nữa, người này là viện trưởng Hồn Đạo hệ. Cả hai viện trưởng này cùng nhau quản lý toàn bộ học viện.

Nếu xét tổng quyền lực, thì hiển nhiên quyền lực của Ngôn Thiểu Triết, người quản lý Vũ Hồn hệ sẽ lớn hơn một chút. Nhưng bên phía Hồn Đạo hệ từ trước đến nay luôn tự hoạt động theo hướng của mình, có thể nói là một dạng cạnh tranh với Vũ Hồn hệ, nên từ trước tới giờ hắn cũng không nhúng tay vào chuyện của bên phía Hồn Đạo hệ.

Mỗi hệ ngoại trừ viện trưởng thì đều có một vị tổng quản ngoại viện, thường gọi là phó viện trưởng. Dù sao cả hai vị đại viện trưởng kia thường ngày chỉ chủ yếu quan tâm chuyện ở nội viện. Nội viện mới thật sự là nòng cốt của học viện Sử Lai Khắc, còn chuyện ở ngoại viện bọn họ rất ít khi để ý đến.

Viện trưởng của hệ Vũ Hồn ở ngoại viện, hay nói chính xác là Phó viện trưởng của học viện Sử Lai Khắc là một lão sư họ Hình, bình thường ông lão này chỉ quan tâm đến học viên năm năm và năm sáu, nhiệm vụ của lão là đặt ra những khảo nghiệm để từ đó tuyển chọn ra đệ tử xuất sắc tiến vào nội viện, nên rất ít khi chú ý đến chuyện quản lý. Tính qua tính lại, cuối cùng ở ngoại viện, người có quyền lực lớn nhất ở Vũ Hồn hệ lại là Đỗ Duy Luân.

Thân là lão sư chủ nhiệm hệ Vũ Hồn, quyền lực của Đỗ Duy Luận thật lớn a, nhưng cũng không có ai cạnh tranh vị trí này với lão, vì lão đã dành thời gian suốt hai mươi năm tận tụy cống hiện cho Vũ Hồn hệ, làm sao mà Ngôn Thiểu Triết không tin tưởng lão cho được.

“Duy Luân, trận đấu hôm nay ngươi nghĩ nhóm nào sẽ thắng?” Ngôn Thiểu Triết mỉm cười hỏi.

Đỗ Duy Luận cười đáp: “Đệ tử cảm thấy đội của Đái Hoa Bân có hi vọng hơn. Tuy đội của Hoắc Vũ Hạo đã từng đánh bại hai đội do Hồn Tôn lãnh đạo nhưng xét về mặt tổng thể, thực lực của bên đội Đái Hoa Bân vẫn nhỉnh hơn một chút, hai đồng đội của hắn thực lực cũng không yếu, tương lai rất có khả năng sẽ gia nhập nội viện.”

Ngôn Thiểu Triết mỉm cười gật đầu, đúng lúc này, một giọng nói mạnh mẽ đột nhiên vang lên: “Đỗ chủ nhiệm, ngươi nghĩ đội của Đái Hoa Bân sẽ thắng, nhưng theo ta, đội kia mới là quán quân.”

Ngôn Thiểu Triết không cần quay đầu lại cũng mỉm cười nói: “Tiền Đa Đa, ngươi mà cũng chạy tới đây sao? Nghe thấy mùi tiền là ta biết ngươi đến rồi.”

Người vừa đến là một người đàn ông có thân hình cường tráng khoảng chừng năm mươi tuổi, khuôn mặt không có một nếp nhăn nào nhưng lại có mái tóc hoa râm làm cho hắn có vẻ tang thương. Người này thân hình cao lớn trông rất khôi ngôi, hắn cao đến tận 2 thước, lưng dài vai rộng, cơ bắp rắn chắc không có vẻ gì là bị tuổi tác làm suy giảm. Làn da rám nắng màu cổ đồng dưới ánh sáng mặt trời ánh lên một chút tựa như ánh sáng kim loại. Bên cạnh hắn, chính là người Chu Y từng dẫn Hoắc Vũ Hạo đến gặp, Phàm Vũ.

Ngôn Thiểu Triết không quay đầu lại nhưng Đỗ Duy Luân thì khác, hắn vừa trông thấy người kia thì lập tức giật mình kinh ngạc sau đó vội vàng khom người hành lễ: “Chào phó viện trưởng Tiền, ngọn gió nào lại đưa ngài đến đây vậy?”

Vị phó viện trưởng Tiền Đa Đa mỉm cười đầy thân thiện đáp lại, đây đúng là phó viện trưởng hệ Hồn Đạo cũng là người xử lý công việc hàng ngày ở đấy. Địa vị của hắn ở ngoài viện còn cao hơn Đỗ Duy Luân một bậc.

Trong học viện Sử Lai Khắc, các chức vụ không phải muốn có là được, đa phần đều từ hai cách, một là dạy học và cống hiến cho học viện, cách thứ hai chính là xét thực lực bản thân. Cả học viện Sử Lai Khắc tổng cộng cũng chỉ có bốn vị phó viện trưởng, bốn người này có thể nói là trụ cột thực sự của học viện Sử Lai Khắc. Có thể đảm nhiệm chức vụ cao đến thế dĩ nhiên không thể chỉ dựa vào cống hiến đơn giản như vậy, mà còn phải kể đến thực lực cá nhân của bọn họ, tất cả đều là những cường giả chân chính.

Phó viện trưởng Tiền Đa Đa cười nói: “Ta chỉ là thuận đường ghé qua đây thôi? Ban nãy nghe thấy hai người các ngươi to nhỏ chuyện ai thắng ai bại, nên ta mới đến xem, ta muốn cá cược một vố, lão Ngôn, ngươi dám cá với ta không?”

Ngôn Thiểu Triết lúc này mới xoay đầu lại, cười nói: “Tên ôn thần nhà ngươi, cả người đầy mùi tiền, làm sao có thể làm chuyện không có lợi, ta không tin mục đích của ngươi lại chỉ đơn giản là như thế. Ngươi đang lăm le người của hệ Vũ Hồn chúng ta phải không?”

Tiền Đa Đa thoải mái đi đến ngồi cạnh Ngôn Thiểu Triết, cười cười nói: “Ai là người của hệ Vũ Hồn các ngươi? Bọn chúng chỉ là tân sinh, còn chưa lựa chọn vào hệ nào cả mà, tất cả phải đợi đến năm ba, bọn chúng mới có thể thật sự lựa chọn tu luyện theo hệ nào. Các ngươi hiện giờ chỉ có nhiệm vụ giáo dục nền tảng cho bọn chúng mà thôi. Sao, ngươi có dám đánh cược với ta không?”

Đỗ Duy Luân lúc này đã lui qua một bên chào hỏi Phàm Vũ, Phàm Vũ mỉm cười đáp lễ rồi đi ra ngồi phía sau hai vị phó viện trưởng.

Địa vị của Phàm Vũ ở Hồn Đạo hệ cực kỳ cao, đừng nhìn cấp bậc hiện tại của hắn không bằng Đỗ Duy Luân mà lầm, bởi vì trong tương lai, Phàm Vũ rất có thể sẽ là phó viện trưởng kế tiếp của hệ Hồn Đạo, thậm chí hắn còn là người thừa kế chức viện trưởng của hệ này nữa. Mà Đỗ Duy Luân chỉ sợ làm đến bậc chủ nhiệm này đã là cao nhất rồi.

Ngôn Thiểu Triết hoàn toàn phớt lờ lời khiêu khích của Tiền Đa Đa, lão mỉm cười lắc đầu nói: “Không cá, lão Tiền, ngươi kiếm tiền thì cứ việc kiếm, đừng có tìm đến ta. Coi chừng ta kiện ngươi với Lâm Nhi đấy.”

Cơ mặt Tiền Đa Đa khẽ giật giật, lão bi phẫn nói: “Ngươi im đi, hồi đó ngươi là chuyên gia ăn quỵt, so với ngươi ta còn tốt hơn nhiều. Mà tên chết tiệt nhà ngươi lần nào cũng lấy Lâm Nhi ra làm bia đỡ đạn, sao không nói mấy chuyện ấy đi?”

Đỗ Duy Luân đứng phía sau nghe thấy muốn cười mà không dám, hai vị đại nhân vật tiếng tăm lẫy lừng ở Đấu La đại lục vậy mà lại ngồi đây cãi nhau tay đôi, nếu để các đệ tử nghe được thì chỉ sợ...

Ngôn Thiểu Triết nhìn thoáng qua bộ dạng khó chịu của Tiền Đa Đa, cười ha ha nói: “Được rồi, ngươi muốn cá như thế nào?”

Tiền Đa Đa nghe thấy thế liền tươi cười nói: “Nếu ta thắng, trong ba năm, ngươi phải cho ta thoải mái chọn đệ tử tân sinh ở Vũ Hồn hệ vào Hồn Đạo hệ mà không được cản trở, thế nào?”

Ngôn Thiểu Triết hừ lạnh một tiếng, lão bĩu môi nói: “Ta biết ngay ngươi chả tốt lành gì mà. Không cá.”

Tiền Đa Đa gấp rút nói tiếp: “Đừng có gấp, ngươi phải nghe ta nói hết đã chứ. Học viên mà ta chọn sẽ không nằm trong số những đệ tử hạch tâm ngươi đã chọn. Và người này trước khi tốt nghiệp năm thứ hai sẽ không vượt qua cấp ba mươi, ngươi thấy sao? Được chưa?”

Ngôn Thiểu Triết sửng sốt nói: “Lão Tiền, ngươi có bị ấm đầu không vậy? Chả nhẽ đệ tử hàng năm của ngươi thiếu đến vậy à?”

Tiền Đa Đa bực bội nói: “Đừng nhắc đến nữa, mấy tên chết tiệt đó đều mắt cao hơn đầu, mỗi năm bọn ta khai trừ không biết bao nhiêu đứa rồi. Mấy năm nay dù thu vào không ít đệ tử nhưng số người thích hợp lại càng ngày càng ít. Ngươi cũng biết cái kế hoạch kia của chúng ta mà, đâu phải bất cứ chế tạo sư nào cũng có thể chấp nhận được. Hơn nữa, việc chế tạo Hồn Đạo Khí chỉ là chuyện nhỏ, sử dụng chúng như thế nào mới là điều quan trọng a. Cho nên ta nghĩ nếu chọn được một số ít đệ tử tương đối khá ở Vũ Hồn hệ thì quá tốt rồi, có điều cái đám chết tiệt các ngươi có bao giờ đồng ý đâu? Nếu ngươi không chịu, cái kế hoạch kia chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng không ít, ngươi đừng quên lần trước trong cuộc họp chính bản thân ngươi đã chấp nhận cái kế hoạch đó rồi, giờ ngươi không chịu giúp ta, lần sau đến nội viện ta sẽ bảo Lâm Nhi xử lý ngươi, ngươi liệu mà lo vụ đấy.”

Sau khi nghe Tiền Đa Đa trần tình, Ngôn Thiểu Triết suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi thật sự không chọn đệ tử hạch tâm và những đệ tử năm hai đạt trên cấp ba mươi à?”

Tiền Đa Đa nghe thấy lão Ngôn hỏi, hắn lập tức bày ra bộ dạng "hiên ngang lẫm liệt": “Tiền Đa Đa ta đã bao giờ nuốt lời chưa?”

Ngôn Thiểu Triết gật đầu nói: “Thôi được rồi. Ta cá với ngươi. Hơn nữa, cho dù ngươi thua ta cũng sẽ cho ngươi chọn đệ tử mang về bên đấy, đỡ mắc công lại bị nói ta không giúp đỡ ngươi làm việc. Thế nhưng nếu ngươi thua thì phải đem một trăm viên pháo của định trang Hồn Đạo Khí cho ta, cái thứ đồ chơi đó thực đã ghiền.”

Tiền Đa Đa biến sắc nói: “Lão Ngôn, ngươi cũng thâm độc quá đi. Một trăm viên đạn Cao Bạo, ngươi có biết tốn bao nhiêu tiền của ta không? Cái thứ đó mỗi viên tốn đến hơn một trăm kim hồn tệ a.”

Ngôn Thiểu Triết mỉm cười nói: “Không chịu thì thôi, ta cũng đâu muốn đánh cược với ngươi.”

Tiền Đa Đa mím môi nói: “Năm mươi?”

Ngôn Thiểu Triết dường như sợ tên kia hối hận, lão ngay lập tức nói: “Thành giao.”

Cao Bạo đạn của định trang Hồn Đạo Khí có thể xem là đồ chơi để mang đi chơi đùa sao, cho dù hắn là viện trưởng cũng không dám phá của như thế a!

Tiền Đa Đa ngẩn ngơ, sau đó làm bộ giật mình nhìn Ngôn Thiểu Triết, nói: “Lão già chết tiệt, ta lại bị lừa rồi...”

Ngôn Thiểu Triết nghe thấy thế liền cười phá lên, thế nhưng lão lại không hề trông thấy trong ánh mắt của phó viện trưởng Tiền Đa Đa lóe lên một tia xảo trá rồi nhanh chóng biến mất.

Bình Luận (0)
Comment