Đấu La Đại Lục 2

Chương 845 - Đánh Ra Huyết Hổ (1)

Đái Lạc Lê giật mình, hổ trảo đảo qua, lại không có bắt được gì cả, ngay sau đó, hắn đã cảm thấy bụng dưới đau xót, cả người đã ngã ầm ầm trên mặt đất.

Ngay sau đó một cỗ đại lực từ dưới hông truyền đến, lực chấn động lại đem hắn hất lên, hắn chính là bị chân trái của Hoắc Vũ Hạo bốc lên, sau đó chân phải giẫm trên bụng đạp ra ngoài một cái, khiến cả người hắn liền bay ra ngoài.

Không để ý tới đau đớn trên người, Đái Lạc Lê khẽ quát một tiếng:

- Ai ở đó?

Người vừa kinh hô cũng không né tránh, mà từ trong bóng tối đi ra, một mặt không dám tin nhìn vào Hoắc Vũ Hạo và Đái Lạc Lê đang từ dưới đất bò dậy. Còn không phải là vị doanh đoàn trưởng mỹ nữ Hứa Vân sao?

Nhìn thấy Hứa Vân, Đái Lạc Lê lập tức sắc mặt đại biến, trở nên đỏ như máu, xấu hổ hận không thể từ dưới đất tìm cái khe hở chui vào. Hoắc Vũ Hạo lại trung quy trung củ hướng Hứa Vân hành quân lễ:

- Doanh trưởng tốt.

Hứa Vân nhanh chóng đi đến trước mặt hai người, nhìn xem Đái Lạc Lê một mặt xấu hổ, lại nhìn Hoắc Vũ Hạo. Sau đó giật mình nói:

- Ngươi, ngươi vậy mà đánh không lại một binh sĩ bình thường? Đái Lạc Lê, ngươi thật đúng là càng sống càng thụt lùi.

Đái Lạc Lê quay đầu nhìn chỗ khác, đánh không lại Hoắc Vũ Hạo là thực tế, nhưng bị nữ thần trong suy nghĩ của bản thân tận mắt thấy, phần xấu hổ này làm nội tâm hắn thống khổ đến cực hạn.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, lên tiếng:

- Doanh trưởng, người cũng không thể nói như vậy. Ta và Tiểu Đái chỉ luận bàn một chút mà thôi. Hơn nữa, vũ hồn cũng không đại diện hết thảy, cũng không phải là người không có vũ hồn liền không thể cường đại a!

Hứa Vân nhếch miệng:

- Nói như vậy, ngươi tự nhận là loại người không có vũ hồn cũng rất cường đại? Quả thực là nói lung tung. Nếu không có vũ hồn, làm sao có thể cường đại? Là do Đái Lạc Lê quá yếu mà thôi.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, lên tiếng:

- Hắn đúng là không mạnh, bất quá, có được vũ hồn đánh không lại ta, hắn cũng không phải người thứ nhất, cũng sẽ không phải người cuối cùng. Ta thấy, người cũng không được.

Hứa Vân không nghĩ tới Hoắc Vũ Hạo một tên lâm thời tiểu đội trưởng vậy mà còn dám nói như thế với nàng. Vẻ mặt nàng biến sắc, vừa muốn phát tác, nhưng trong lòng khẽ động, lên tiếng:

- Tốt, ta cũng tới thử một chút. Nhìn xem ngươi như thế nào dưới tình huống không có vũ hồn đánh bại ta. Đái Lạc Lê, ngươi nhìn cho rõ. Về sau đừng cho hồn sư chúng ta mất mặt.

Hứa Vân còn chưa dứt lời, đột nhiên, chân phải của Hoắc Vũ Hạo như thiểm điện nâng lên, một cước liền đá vào bụng nàng. Hứa Vân cũng không am hiểu lực lượng, tu vi mặc dù cao hơn Đái Lạc Lê, nhưng muốn nói lực lượng thân thể, nàng là không bằng Đái Lạc Lê. Lập tức bị đạp bay ra gần mười mét, đau đớn kịch liệt khiến nàng khom lưng co quắp giống như một con tôm, trong miệng cũng không ngừng nôn khan.

- Ngươi làm gì?

Đái Lạc Lê mặc dù xấu hổ muốn chết, nhưng một mắt vẫn nhìn lén Hứa Vân, mắt thấy Hứa Vân bị Hoắc Vũ Hạo một cước đạp ra ngoài, lập tức cả kinh thất sắc. Không lo được chuyện khác, hai ba bước chạy đến bên cạnh Hứa Vân, đưa nàng đỡ lên.

Hoắc Vũ Hạo một mặt vô tội nói:

- Doanh trưởng nói muốn cùng ta thử một chút nha! Ta lại còn không liền động thủ sao?

Hứa Vân bị một cước này của Hoắc Vũ Hạo đạp không nhẹ, nàng cũng không có mặc áo giáp, chỉ cảm thấy bụng dưới không ngừng truyền đến từng đợt đau nhức kịch liệt, khuôn mặt trắng bệch miễn cưỡng đứng lên.

Từ nhỏ đến lớn, nàng đều là thiên chi kiêu nữ, lúc nào bị người đánh qua như thế? Trong lòng kiêu ngạo lại thêm thân thể thống khổ, triệt để đem vị doanh trưởng nổi điên.

- Ngươi đi chết!

Hứa Vân đột nhiên tránh khỏi Đái Lạc Lê trợ giúp, toàn thân lóe lên ánh sáng, ngay sau đó trên trán nàng cũng liền sáng lên, hiện ra một vương miện lóa mắt. Dưới chân, hai vàng, hai tím, bốn vòng hồn hoàn nhanh chóng bay lên.

Tu vi của nàng đúng là mạnh hơn Đái Lạc Lê, Hồn Tông. Phải biết, niên kỷ của nàng nhìn qua so với Đái Lạc Lê còn muốn nhỏ hơn một chút, có tu vi bậc này đã tương đối không dễ.

Nhìn thấy vũ hồn của nàng, Hoắc Vũ Hạo lại hơi sững sờ. Loại vũ hồn này hắn từng thấy qua, hơn nữa còn rất có ý nghĩa tượng trưng.

Tinh quan. Vũ hồn mạnh nhất của hoàng thất đế quốc Tinh La, chỉ có người có huyết thống trực hệ hoàng thất mới có thể có được. Nàng họ Hứa, xem ra, vị Hứa Vân doanh đoàn trưởng này còn có thân phận đế quốc hoàng thất? Khó trách, khó trách tiểu tử Đái Lạc Lê lại si mê nàng, nguyên lai là một vị công chúa điện hạ. Hứa Vân này rất có thể là muội muội của Hứa Cửu Cửu a?

Bất quá, thân phận công chúa cũng không cách nào ảnh hưởng đến kế hoạch lúc này của Hoắc Vũ Hạo.

Hứa Vân phóng ra vũ hồn, có hồn lực điều hoà, đau đớn bụng dưới giảm xuống không ít, nhưng vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng, tay phải đi về hướng Hoắc Vũ Hạo một chỉ. Hồn hoàn thứ hai lập tức sáng lên. Tinh Quan trên đầu nàng từ từ lơ lửng bay lên, từng đạo ánh sao oanh kích thẳng đến Hoắc Vũ Hạo.

*Tinh Quan: Vương miện ngôi sao/ánh sao.

Đệ nhị hồn kỹ, Tinh Quang Thiểm Diệu.

Hứa Vân không tin tưởng một người bình thường có thể cùng hồn sư chống lại, gia hỏa này vậy mà thừa dịp chính mình không chú ý đạp tới một cước, quả thực là tội không thể tha!

Nhưng mà, ngay sau đó, trên mặt nàng cũng hiện lên thần sắc như đúc Đái Lạc Lê từng xuất hiện qua, chấn kinh!

Nàng giật mình phát hiện, Tinh Quang Thiểm Diệu vốn có thể tỏa định đối thủ, vậy mà mất hiệu lực trên thân mình Hoắc Vũ Hạo, tỏa định không thành công. Mà thân thể của Hoắc Vũ Hạo đang nhanh chóng di động, đơn giản né tránh giống như quỷ mị, đồng thời nhanh chóng tiếp cận tới nàng bên này.

Nhìn vào hồn kỹ của Hứa Vân, trong lòng Hoắc Vũ Hạo cũng có kinh ngạc. Tinh Quan quả nhiên không hổ là vũ hồn mạnh nhất của hoàng thất đế quốc Tinh La. Hứa Vân lựa chọn tu luyện lộ tuyến tựa hồ cũng không giống với Hứa Cửu Cửu. Hứa Cửu Cửu là chiến hồn sư hệ khống chế, mà Hứa Vân nhìn qua lại là đi lộ tuyến viễn trình công kích. Từ thiên phú đi mà nói, nàng hẳn là so với Hứa Cửu Cửu kém một chút, nhưng nếu là tu luyện tới tầng thứ cao hơn, ai mạnh ai yếu sẽ rất khó nói.

Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, Hoắc Vũ Hạo lại không có bất cứ ý tứ hạ thủ lưu tình nào. Thân thể nhanh chóng vọt tới trước, tinh thần lực cũng đồng thời đem Hứa Vân hoàn toàn bao trùm.

Dưới tình huống không phóng thích vũ hồn và hồn kỹ, đối phó Đái Lạc Lê vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng Hứa Vân dù sao am hiểu là viễn trình công kích, vũ hồn Tinh Quan lại càng thêm cường đại, đối phó tu vi Hồn Tông cũng khó khăn hơn một chút.

Hứa Vân mắt thấy Tinh Quang Thiểm Diệu vô hiệu, tay phải chỉ lên trời, phía trên Tinh Quan lập tức ngưng tụ một quang cầu đường kính hơn hai thước, giống như ngôi sao giáng trần.

- Vân Nhi, đừng tổn thương hắn!

Đái Lạc Lê một bên yếu ớt nhắc nhở. Nhưng Hứa Vân lúc này đang nổi nóng như thế nào lại nghe hắn. Tay phải chỉ một cái về hướng Hoắc Vũ Hạo, đệ tam hồn kỹ Tinh Bạo liền bay về hướng Hoắc Vũ Hạo.

Tinh Bạo là hồn kỹ công kích thuần túy, uy lực công kích cực mạnh, một khi dẫn bạo, lực bạo tạc có thể so với hồn kỹ vạn năm. Lực phá hoại tương đối cường hãn.

Đối mặt Tinh Bạo, Hoắc Vũ Hạo lại không hề sợ hãi, hắn có Tinh Thần Tham Trắc khống chế toàn trường, bất luận Hứa Vân xuất ra hồn kỹ gì, đều trốn không thoát dò xét của hắn.

Mắt thấy chòm sao đang bay về hướng bản thân, dị quang trong mắt Hoắc Vũ Hạo lóe lên, Hứa Vân chỉ cảm thấy bản thân phảng phất bị choáng váng một chút. Ngay trong nháy mắt này, tay phải của Hoắc Vũ Hạo hướng về phía chòm sao, khiến nó lập tức gia tốc phi hành, ngay sau đó tay trái của hắn làm ra một động tác trảm kích. Một cỗ lực lượng vô hình vậy mà liền cắt đứt liên hệ giữa Hứa Vân chòm sao.

Hoắc Vũ Hạo cũng không cho chòm sao chạm vào bản thân, hai tay linh xảo dẫn động trên không trung, dẫn động chòm sao quay xung quanh thân thể mình.

Một màn này làm Hứa Vân trợn mắt hốc mồm. Nàng hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, một người ngay cả vũ hồn đều không có, hoặc là nói cũng không thả ra vũ hồn, lại có thể dùng loại phương thức này đón lấy Tinh Bạo của nàng. Chuyện này sao có thể đây?

Ngay sau đó, nàng liền thấy trong tay Hoắc Vũ Hạo đang khống chế chòm sao đột nhiên phóng đại trước mắt mình. Cơ hồ chớp mắt là tới. Hắn vậy mà đem Tinh Bạo trả lại. Chính là lấy đạo của người trả lại cho người.

Kinh nghiệm chiến đấu của Hứa Vân cũng không phong phú, Hoắc Vũ Hạo suy đoán quả thật chính xác, nàng là tiểu công chúa của đế quốc Tinh La, từ nhỏ được huynh tỷ yêu thương, nào có cái gì cơ hội xuất thủ chân chính a! Hôm nay tới quân doanh tham gia quân ngũ, cũng chính là nàng yêu cầu, muốn vì nước xuất lực. Hứa Cửu Cửu không chịu nổi nàng không ngừng khẩn cầu, đành phải đem muội muội bỏ vào quân đoàn dự bị bên này. Dưới cái nhìn của nàng, chỉ cần không lên chiến trường, Hứa Vân chơi một đoạn thời gian, chán sinh hoạt trong quân doanh liền sẽ trở về.

Nhưng mà ai biết, Hứa Vân đối với quân doanh lại rất thích thú, ở chỗ này đã có thời gian mấy tháng, lại một điểm ý tứ trở về đều không. Quân đoàn dự bị bên này an toàn vô cùng, Hứa Cửu Cửu tự nhiên cũng sẽ không lo lắng an toàn của muội muội, cũng liền chiều theo nàng.

Lúc này, Hứa Vân nhìn thấy một màn thần kỳ của Hoắc Vũ Hạo, vậy mà đứng tại chỗ sững sờ, còn Tinh Bạo đã đến trước mặt a!

- Vân nhi, cẩn thận.

Đái Lạc Lê một bên thấy thế kinh hãi, vội vàng lần nữa thi triển ra Bạch Hổ Kim Cương Biến, bổ nhào về tước, liền ngăn trước mặt Hứa Vân.

Hoắc Vũ Hạo âm thầm lắc đầu, tiểu tử ngốc này, hẳn là trực tiếp đem nàng đẩy ngã mới đúng chứ.

Đều đã bỏ mình cứu người, còn không thừa cơ thân thiết một chút.

Trong khoảng thời gian này tiếp xúc, hắn đối với Đái Lạc Lê vẫn là rất ưa thích. Tên đệ đệ này mặc dù có chút bướng bỉnh, nhưng tâm địa thiện lương.

Thời điểm chòm sao sắp trúng phải Đái Lạc Lê, đột nhiên bay lên trời, nổ tung trên không trung, tản ra một vầng sáng màu vàng.

Hứa Vân lúc này mới kịp phản ứng, nhìn vào Đái Lạc Lê giang hai tay ngăn trước mặt mình, đáy mắt cũng không nhịn được toát ra một tia cảm động. Tên ngốc này.

Đúng lúc này, nàng đột nhiên nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo xoay người chạy đ, trong nháy mắt đã chạy ra mấy chục mét. Thanh âm của hắn cũng từ đằng xa truyền đến:

- Động tĩnh lớn như vậy còn không mau chạy? Không sợ bị người của đội quân pháp thu thập sao!

Đái Lạc Lê cũng kịp phản ứng, xoay người, ánh mắt phức tạp nhìn Hứa Vân một chút, chạy đuổi theo Hoắc Vũ Hạo.

Tại chỗ chỉ để lại Hứa Vân một người đứng ở đó ngẩn người. Sự tình đêm nay, đối với nàng mà nói, trùng kích thật sự quá lớn. Nếu như không có Đái Lạc Lê, vừa rồi Tinh Bạo có thể hay không rơi vào người mình? Chính nàng quen thuộc nhất uy lực công kích của bản thân, cường độ Tinh Bạo đủ để cho nàng bị thương nặng. Người đó, đến tột cùng là ai? Nguyên nhân vì sao dưới tình huống không có vũ hồn, lại có thể dẫn dắt Tinh Bạo của nàng?

Trở lại doanh trại, Hoắc Vũ Hạo lặng yên chui vào trong chăn trên giường, mặt không đỏ, hơi thở không gấp.

Bình Luận (0)
Comment