Đấu La Đại Lục 2

Chương 861 - Huynh Đệ Nhận Nhau (1)

Chỉ là, không biết nguyên nhân vì sao, Hoắc Vũ Hạo lại luôn cảm giác được có chút không đúng, hình như có chỗ nào tính sai vậy.

Cảm giác này do Vận Mệnh Lực dẫn dắt, chỉ là phần chỉ dẫn này lại cực kỳ mơ hồ, chỉ khiến hắn mơ hồ cảm giác được không đúng, nhưng lại nghĩ không ra không đúng ở chỗ nào.

Bên phía đế quốc Nhật Nguyệt tựa hồ cũng không vội tiếp tục tiến công, trong nháy mắt lại qua ba ngày. Đế quốc Nhật Nguyệt vẫn không có ý tứ khai chiến, mà triển khai hồn đạo khí tham trắc trên không, dò xét toàn bộ biên cảnh.

Nói cách khác, quân đội trinh sát của đế quốc Tinh La bên này nhằm vào đế quốc Nhật Nguyệt bị phong tỏa toàn bộ.

Bạch Hổ Công Tước đã từng phái ra cường giả tiến đến dò xét, nhưng mà, dưới tác dụng của hồn đạo khí tham trắc trên không cùng hồn đạo khí tham trắc nhiệt năng mật độ cao, bất luận cường giả gì đến gần phạm vi nhất định đều sẽ lập tức bị phát hiện. Sau đó là hồn đạo khí cường đại tiến hành đả kích.

Đế quốc Nhật Nguyệt đến tột cùng đang làm gì? Bọn hắn cho dù muốn củng cố trận địa, có ba ngày thời gian còn chưa đủ sao? Bọn hắn đã phát động trận chiến tranh này, nên sớm chuẩn bị hoàn tất, sau đó liền hẳn nên toàn lực bộc phát mới đúng! Nhưng mà, bọn hắn nguyên nhân vì sao bất động, cho đế quốc Tinh La có đủ thời gian triệu tập quân đội.

Phần nghi hoặc này đã nổi lên trong lòng Hoắc Vũ Hạo mấy ngày qua, phần bất an trong lòng cũng càng ngày càng rõ ràng.

Nhưng thế cục bây giờ đối với đế quốc Tinh La mà nói rõ ràng là có lợi, quân địch đến chậm một ngày, viện quân đế quốc càng gần một điểm.

Trong ba ngày qua, đã có sáu chi quân đoàn hồn sư cùng quân đoàn Tây Bắc, quân đoàn Tây Phương hội họp. Lại thêm hai chi quân đoàn hồn sư vốn có, tổng tám chi quân đoàn này đã đạt đến tám thành chiến lực của đế quốc Tinh La a! Dù đệ nhất quân đoàn hồn sư tổn thất không nhỏ, nhưng chiến lực vẫn còn đó. Đội hình bậc này có thể thấy được quyết tâm của đế quốc Tinh La. Công chúa Cửu Cửu đích thân tới tiền tuyến, đã hội họp cùng Bạch Hổ Công Tước ở Thiên Minh Thành. Về sau sáu chi quân đoàn hồn sư này cũng do nàng thống nhất chỉ huy. Dù sao, quyền lực lớn như vậy không có khả năng tất cả đều giao cho Bạch Hổ Công Tước.

Hứa Vân cũng truyền tới tin tức viện quân của đế quốc Đấu Linh đã tiến vào cảnh nội của đế quốc Tinh La, cùng viện quân của đế quốc Tinh La chia làm hai nhóm đang hướng tiền tuyến chạy đến.

Tình thế nhìn qua đã dần dần ổn định lại, nhiều nhất lại thêm mười ngày thời gian, tất cả đại quân sẽ hoàn tất tập kết. Đế quốc Nhật Nguyệt còn muốn một lần giải quyết xong, liền không có dễ dàng như vậy.

Hoắc Vũ Hạo mấy ngày nay ngược lại là cực kỳ rảnh rỗi, sau khi trở thành thân binh của Hứa Vân, lại gặp phải chiến sự bậc này, mỗi ngày cũng không cần phải huấn luyện. Chỉ đi theo Hứa Vân không ngừng họp và họp. Nhưng hội nghị cụ thể cũng không phải thân phận thân binh của hắn và Đái Lạc Lê có thể tham gia. Thành ra Hoắc Vũ Hạo dứt khoát dành nhiều thời gian hơn cho việc tu luyện. Mặt khác, Hứa Vân cũng không có lại hỏi qua thân phận của hắn, bất luận là nàng hay là Đái Lạc Lê đã đều đem hắn trở thành người do Bạch Hổ Công Tước phái tới. Bằng không, hắn làm sao có thể hiểu rõ tình huống vũ hồn Bạch Hổ của Đái Lạc Lê như vậy, còn giúp trợ Đái Lạc Lê thành công giác tỉnh chứ?

Sau khi Đái Lạc Lê giác tỉnh vũ hồn, dưới sự chỉ điểm của Hoắc Vũ Hạo, mỗi ngày cũng hết sức khắc khổ tu luyện, có thể nói là tiến triển cực nhanh. Đã sắp phải chạm đến ngưỡng cửa cấp bốn mươi. Một khi đạt được hồn hoàn thứ tư, liền có thể tăng lên tới tu vi cấp bậc Hồn Tông. Ngoại trừ Hứa Vân gọi hắn ra ngoài, mỗi ngày đều lưu lại trong phòng khổ tu.

Nhìn hắn cố gắng như thế, trong lòng Hoắc Vũ Hạo cũng hết sức vui mừng, cuối cùng không có uổng phí khí lực dạy dỗ.

Trong nháy mắt lại là ba ngày trôi qua. Bên phía đế quốc Tinh La, nhóm viện binh đầu tiên gồm ba vạn người đã tiến đến đóng quân. Hơn nữa còn mang đến hai mươi kiện Chư Cát Thần Nỗ Pháo đều được đặt hàng từ Đường Môn bên đó.

Đế quốc Tinh La gặp phải đế quốc Nhật Nguyệt công kích, học viện Sử Lai Khắc tự nhiên không có khả năng không biết. Sau khi học viện thương lượng với Đường Môn, đều quyết định ưu tiên cung ứng các loại hồn đạo khí cho đế quốc Nhật Nguyệt, nhất là Chư Cát Thần Nỗ Pháo. Tầm bắn của Chư Cát Thần Nỗ Pháo rất xa, đã được thú triều dùng sinh mệnh kiểm nghiệm qua, dùng để phòng ngự tự nhiên là không còn gì tốt hơn.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

- Như thế nào còn không có động tĩnh? Thật kỳ quái.

Đái Lạc Lê ngồi trên giường bản thân lẩm bẩm nói. Vừa ăn xong cơm tối, mỗi ngày vào lúc này hắn đều hướng Hoắc Vũ Hạo thỉnh giáo.

Hoắc Vũ Hạo nhìn sắc trời đã dần tối ngoài cửa sổ, lên tiếng:

- Đúng a! Từ lúc phát động chiến tranh đến nay đã qua bảy ngày thời gian. Cho dù là muốn củng cố chiến quả, đợt tiến công tiếp theo của đế quốc Nhật Nguyệt cũng cần phải phát động mới đúng.

Đái Lạc Lê hung tợn nói:

- Đáng hận nhất chính là, bọn gia hỏa này hoàn toàn phong kín trinh sát của chúng ta. Đối với tình hình biên cương, hiện tại vẫn không hề có một chút tin tức nào. Thật không biết bọn hắn muốn làm gì. Đám hồn đạo khí này cũng quá đáng giận, phạm vi lớn dò xét sớm đã bao trùm biên cảnh nước ta cùng đế quốc Thiên Hồn. Lúc này còn muốn thu hoạch chút động tĩnh của quân đội đế quốc Nhật Nguyệt quả thật rất khó. Đám gia hỏa xuất quỷ nhập thần đó thật không biết đang có ý đồ gì.

Nghe Đái Lạc Lê vừa nói như vậy, thân thể Hoắc Vũ Hạo đột nhiên chấn động:

- Xuất quỷ nhập thần, phong tỏa trinh sát... chẳng lẽ nói, ở trong đó có âm mưu? Lạc Lê, ngươi tiếp tục tu luyện, ta đi ra xem một chút.

Đái Lạc Lê thoáng ngẩn người:

- Đông ca, ngươi tính làm gì? Ngươi không phải muốn xuất thành đi tiền tuyến chứ? Hiện tại so với thời điểm bọn hắn vừa phát động khác xa nhau, trên bầu trời đều có hồn đạo khí tham trắc của bọn hắn, muốn chạy đến coi như khó khăn. Ngươi cũng đừng đi mạo hiểm a!

Những ngày này hắn và Hoắc Vũ Hạo đã sống đến mức hết sức quen thuộc, nhất là từ sau khi chiến tranh bắt đầu, Hoắc Vũ Hạo cũng không lại tiếp tục đánh hắn, mỗi ngày còn đem các loại phương pháp tu luyện và kinh nghiệm không giữ lại chút nào truyền thụ cho hắn. Với hắn mà nói, Hoắc Vũ Hạo hiện tại đã là tồn tại vừa là thầy vừa là bạn. Hắn tự nhiên không hy vọng Hoắc Vũ Hạo bởi vì kích động mà làm ra sự tình gì dại dột. Hơn nữa hắn và Hứa Vân cũng đều đem Hoắc Vũ Hạo trở thành người do Bạch Hổ Công Tước phái tới.

Hơi động não liền biết Đường Đông khẳng định không phải gian tế, nếu như là gian tế, với năng lực của hắn, lẫn vào mấy tên tiểu binh có làm được cái gì? Tối thiểu hẳn phải tiến vào quân đoàn hồn sư mới có tác dụng nhất định, dò xét đến một chút tin tức hữu dụng.

Nhưng hắn lại một mực lưu lại trại tân binh bên này, mỗi ngày đều dạy bảo Đái Lạc Lê. Chuyện này đổi lại là ai cũng sẽ cho rằng Hoắc Vũ Hạo là giáo quan do Bạch Hổ Công Tước tìm đến. Vấn đề duy nhất chính là, tên giáo quan này tựa hồ quá trẻ đi. Còn có loại phương pháp dạy học đánh người khác tơi bời, nhưng có lẽ bởi vì trước đó bị đánh tới mức vũ hồn tiến hóa, cho nên Đái Lạc Lê cũng không bài xích. Khoảng thời gian gần đây không có bị đánh, hắn cảm thấy tốc độ tiến bộ của bản thân còn không có nhanh bằng mấy ngày bị đánh.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười lắc đầu, lên tiếng:

- Yên tâm đi, không có việc gì, ta chỉ là đi nhìn xem một chút.

Đái Lạc Lê có chút kích động lên tiếng:

- Ta đi chung với ngươi.

Hoắc Vũ Hạo thoáng ngẩn người:

- Ngươi?

Đái Lạc Lê kiên định gật đầu:

- Mỗi ngày đều trốn ở trong thành, ta đều muốn nghẹn điên rồi.

Trên thực tế, không chỉ có hắn, cơ hồ toàn bộ quân đội đế quốc Tinh La đều có cảm giác như vậy. Mỗi ngày đều thần kinh căng cứng chờ đợi chiến tranh tùy thời xuất hiện. Đại quân của đế quốc Nhật Nguyệt chậm chạp chưa tới, nhưng áp lực tâm lý do bọn hắn gây ra lại vẫn chưa suy giảm. Dưới loại tình huống này, tinh thần của mọi người đều thừa nhận áp lực khổng lồ.

Sau khi Hoắc Vũ Hạo hơi suy nghĩ một chút, lên tiếng:

- Tốt, ta có thể dẫn ngươi. Nhưng mà, những thứ ngươi nhìn thấy đều phải giữ bí mật. Cho dù là Hứa Vân cũng không thể nói cho, cho dù về sau ngươi nhìn thấy ngươi phụ thân cũng giống vậy, nếu như ngươi đáp ứng, ta liền dẫn ngươi đi.

Đái Lạc Lê ngẩn người, nhìn vào bộ dáng nghiêm túc của Hoắc Vũ Hạo, có chút khó hiểu.

- Nghiêm trọng như vậy sao? Ngươi không phải do phụ thân ta phái tới sao? Nguyên nhân vì sao ngay cả hắn cũng không thể nói?

Nhìn vào bộ dáng hoài nghi của hắn, Hoắc Vũ Hạo hơi trầm mặc, lên tiếng:

- Ta cho ngươi xem một thứ.

Trải qua những ngày chung đụng này, hắn đối với tính cách của Đái Lạc Lê đã hiểu được một chút, sau khi cân nhắc, đã có quyết đoán.

Hai tay của Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng án niết mấy lần ở trên mặt mình, rất nhanh, một mảng mặt nạ mỏng manh liền bị hắn gỡ xuống, hiển lộ ra tướng mạo ban đầu.

Thanh niên vẻ mặt chất phác lập tức thay đổi hoàn toàn.

Đái Lạc Lê giật mình nhìn vào Hoắc Vũ Hạo tướng mạo tuấn tú trước mặt, còn có mấy phần khí chất xuất trần, trong lúc nhất thời không khỏi có chút sững sờ.

- Ngươi. . .

Hoắc Vũ Hạo không nói gì, mà từ trong trữ vật hồn đạo khí của bản thân lấy ra một cái chén nhỏ, đổ vào nước trong, lại trộn thêm một chút chất lỏng.

- Nước cộng thêm mặc ngân dịch, đây không phải đồ vật dùng để nhỏ máu nhận thân sao? Ngươi muốn làm gì?

Đái Lạc Lê một mặt kinh ngạc nhìn Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo cười nhạt một tiếng, ngẩng đầu nhìn vào hắn, lên tiếng:

- Ngươi không phải vừa tự nói ra sao?

Dứt lời, hắn lấy ra một cây châm dài, đâm trên ngón tay của mình một cái, đem một giọt máu tươi nhỏ vào trong chén.

Máu tươi nhập mặc ngân thủy cũng không tán đi, mà ngưng làm một giọt. Lơ lửng trong chén nước màu bạc nhạt, nhìn qua hoàn toàn độc lập.

Hoắc Vũ Hạo đem cây châm dài trong tay đưa cho Đái Lạc Lê:

- Tới phiên ngươi.

Đái Lạc Lê một mặt không dám tin nhìn vào hắn, lên tiếng:

- Ngươi, ngươi muốn cùng ta nhỏ máu nhận thân? Chúng ta, chúng ta. . .

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Ngươi trước nhỏ máu rồi nói tiếp.

Đái Lạc Lê dùng sức hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng bình phục tâm tình xao động của bản thân, cắn răng một cái, tiến lên mấy bước, dùng châm dài đồng dạng đâm một cái trên ngón tay, đem một giọt máu tươi nhỏ vào trong chén.

Hai giọt máu tươi đồng dạng lơ lửng trong mặc ngân thủy, riêng phần mình lơ lửng giống như hai khỏa Hồng Bảo Thạch nho nhỏ.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng lắc lư cái chén, hai giọt máu tươi bắt đầu chậm rãi tiếp cận. Đái Lạc Lê gắt gao nhìn chăm chú tình huống trong chén, hắn biết rõ, nếu như hai giọt máu tươi hòa làm một thể, liền chứng minh hắn và Hoắc Vũ Hạo có liên hệ chí thân, trái lại, huyết dịch liền sẽ tách rời, một mực bảo toàn loại trạng thái phân biệt rõ ràng, tuyệt không tương dung.

Mắt thấy hai giọt máu tươi càng ngày càng gần. Đái Lạc Lê theo bản năng nắm chặt song quyền, hắn là người thông minh, tự nhiên hiểu được Hoắc Vũ Hạo muốn cùng bản thân nhỏ máu nhận thân tuyệt sẽ không phải không có lý do. Nhưng mà, chuyện này cũng quá làm người ta khó có thể tin.

Bình Luận (0)
Comment