Trong mắt nàng, cảm giác thân cận ngày càng sâu đậm, thậm chí làm nàng có cảm giác muốn hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Đường Tam buông Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay phải ra, hai tay lăng không ấn xuống, lập tức, trong Cung Lam Kim, một đoàn ánh sáng đầy màu sắc phóng lên trời, trong nháy mắt vượt qua vạn mét, bao phủ trên người hắn và Mỹ công tử.
Mỹ công tử tức thì cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, áp lực khiến cơ thể nàng sắp tan vỡ biến mất. Được quang mang đầy màu sắc rót vào, cả người nàng cử động dễ dàng hơn, vô cùng thoải mái dễ chịu.
Tiên linh khí! Mạnh hơn 10 lần so với tiên linh khí được dùng để tu luyện trong Cung Lam Kim, là do Đường Tam dẫn đạo trực tiếp từ Tự Nhiên Chi Tâm đi ra.
Mà khi phần tiên linh khí này rót vào cơ thể bọn họ, thiên địa lôi kiếp xung quanh bắt đầu buông lỏng, thế tấn công điên cuồng không tiếc tất cả cũng chậm lại.
Đường Tam dùng hành động nói cho vị diện Pháp Lam tinh biết, hiện tại hắn hoàn toàn có thể điều khiển Tự Nhiên Chi Tâm. Nếu vị diện tiếp tục chèn ép hắn, hắn sẽ chèn ép Tự Nhiên Chi Tâm đ ến khi nó hoàn toàn tan vỡ. Mà trong quá trình Tự Nhiên Chi Tâm tiêu hao, tiên linh khí thấm vào bọn họ, tu vi của bọn họ sẽ tiếp tục tăng lên.
Chính thức trở lại Thần Cách, Đường Tam đã có thể cảm ứng được Siêu Thần Khí bằng vào Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay.
Trong mơ hồ, bên ngoài chín tầng mây, quang ảnh màu vàng đang hướng tới Pháp Lam tinh. Hộ tống bên cạnh còn có một đạo hồng mang dường như có thể huỷ diệt tất cả.
Lúc trước, Đường Tam đã từng nói với Tô Cầm, hắn và Mỹ công tử độ kiếp cần có cơ hội, nhất định phải hoàn thành vào lúc đó. Mà giờ đây, không phải vì để bọn họ độ kiếp thuận lợi hơn, mà là nhất định phải độ kiếp vào thời điểm này mới có thể đảm bảo vị diện Pháp Lam tinh không bị phá hư.
Dù là Hải Thần Tam Xoa Kích hay Tu La Kiếm, hai kiện Siêu Thần Khí này đều do Đường Tam và Mỹ công tử cùng khống chế ở kiếp trước. Bọn nó cảm ứng được phu thê Đường Tam, luôn ở trong vũ trụ tìm kiếm bọn họ.
Khi hai Siêu Thần Khí này chính thức hàng lâm tới vị diện Pháp Lam tinh, bọn nó sẽ không kiêng kỵ sinh ra ảnh hưởng gì tới vị diện, bọn nó chỉ muốn trở về vị trí cũ. Mà Siêu Thần Khí hàng lâm sẽ ảnh hưởng tới vị diện Pháp Lam tinh một cách không thể tưởng tượng được, thậm chí có thể huỷ diệt toàn bộ vị diện.
Ở Đấu La Thần Giới chỗ Đường Tam, Tu La Kiếm được xưng là đệ nhất Thần Khí, Siêu Thần Khí mạnh nhất. Hải Thần Tam Xoa Kích của Đường Tam cũng không kém nhiều lắm. Hai Siêu Thần Khí như vậy hàng lâm, Pháp Lam tinh làm sao chịu được?
Vì vậy, Đường Tam và Mỹ công tử nhất định phải độ kiếp vào lúc này. Đối với bọn họ, không chỉ là thành Hoàng, mà còn là thành Thần.
Chỉ khi chính thức khôi phục Thần Cách, Đường Tam mới có thể dùng thần thức khống chế hai Siêu Thần Khí chờ ở bên ngoài, mà không tiến vào trong Pháp Lam tinh làm phá hư vị diện. Đó mới là nguyên nhân thực sự hắn chọn độ kiếp vào ngày này giờ này.
Bây giờ, khi Vị Diện Chi Chủ không tiếc tất cả chèn ép bọn họ, muốn hoàn toàn huỷ diệt bọn họ, Đường Tam thông qua khống chế Tự Nhiên Chi Tâm, thông qua cảm ứng với hai Siêu Thần Khí nói cho Vị Diện Chi Chủ biết vì sao hắn chọn thời điểm này độ kiếp. Hắn có thể khống chế hai Siêu Thần Khí chờ ở bên ngoài đợi bọn họ, cũng có thể khống chế hai Siêu Thần Khí thực sự hàng lâm trên vị diện.
Thiên địa lôi kiếp vào thời khắc này đã ngừng lại, Đường Tam để nó cảm ứng, lúc này nó đã thực sự cảm ứng được. Tấn công cuồng bạo đã trở nên hoà hoãn. Từng đạo lôi đình giống như lấy lòng, bắt đầu vuốt v e thân thể Đường Tam và Mỹ công tử.
Nếu nói lúc trước bọn họ là thuyền nhỏ trong mưa bão, vậy giờ đây bọn họ giống như được tắm trong suối nước nóng.
Lúc đầu lôi đình có màu tím sẫm giờ đây đã biến thành màu tím nhu hoà, chính là màu tím cao quý, không ngừng rót năng lượng vô cùng thuần tuý vào trong cơ thể bọn họ.
Mỹ công tử thậm chí cảm giác được, những lôi đình này giống như đang nịnh nọt bọn họ, e sợ sẽ đắc tội với bọn họ.
Quang ảnh Hải Thần sau lưng Đường Tam và Hải Thần Tam Xoa Kích đồng thời thu lại rồi biến mất. Hắn nhìn sang Mỹ công tử, nắm chặt hai tay nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, thân thể mềm mại của Mỹ công tử có chút chấn động.
Bởi vì nàng nhìn thấy đôi mắt ướŧ áŧ của Đường Tam, nước mắt quanh quẩn trong đôi mắt hắn. Hắn mím môi, cố nén không cho nước mắt chảy xuống. Hắn cứ như vậy chăm chú nhìn nàng.
"Thân ái, chúng ta rốt cuộc có thể chuẩn bị về nhà. Thân ái, ta rốt cuộc đã tìm được nàng. Trở về đi, Tiểu Vũ của ta."
Đồng tử Mỹ công tử đột nhiên mở lớn. Trong nháy mắt tiếp theo, nàng cảm thấy đại não nổ tung, ngàn vạn hình ảnh lập tức hoá thành vô số mảnh vỡ ký ức điên cuồng dâng lên trong đầu nàng. Tất cả trong chớp mắt này đã trở về, nhanh chóng hiện lên trong đầu nàng.
- -------------------
"Ta là Tiểu Vũ, Vũ trong khiêu vũ."
Tiểu Vũ chớp chớp đôi mắt to, mỉm cười nói: "Vũ hồn của ta là thỏ, là loài thỏ trắng rất đáng yêu. Còn ngươi?"
Đường Tam nói: "Vũ hồn của ngươi vừa vặn khắc ta, vũ hồn của ta là đồ ăn của vũ hồn của ngươi. Lam Ngân Thảo."
Tiểu Vũ nói: "Chăn đệm của ngươi nhìn rất lớn, hai người đắp cũng không có vấn đề. Như vậy đi, chúng ta kê giường ở một chỗ, chẳng phải đều dùng được sao?"
"Nam nữ thụ thụ bất thân, cái này không được."
Tiểu Vũ thả bọc hành lý của mình ở khe hở giữa hai giường, "Đặt bọc của ngươi ở đây, về sau chính là ranh giới. Nếu ngươi vượt giới, đừng trách ta không khách khí."
Lúc này Đường Tam mới phát hiện các công độc sinh đều đã quay về. Hắn ngồi dậy, chỉ đường ranh giới ở giữa, nói: "Ngươi vi phạm thì sao?"
Tiểu Vũ cười hì hì nói: "Vi phạm thì thế nào? Ta là nữ hài tử, ngươi hẳn nên nhường cho ta, đúng không? Đương nhiên. Ngươi tuyệt đối không được vi phạm."
- -------------------
Đường Tam chậm rãi xoay người, chăm chú nhìn Tiểu Vũ, "Ngươi nguyện ý làm muội muội ta không? Ta thật sự hy vọng có một người thân."
Nhìn đôi mắt lấp lánh ánh nước của Đường Tam, đôi mắt của Tiểu Vũ dần hồng lên, "Nếu có một ngày, có rất nhiều người muốn gϊếŧ ta, mà những người này ngươi không đánh lại thì làm sao?"
Đường Tam nở nụ cười thản nhiên, "Vậy mời bọn họ bước qua thi thể của ta trước."
- -------------------
Đường Tam nghĩ lại, nói: "Vậy gọi là tổ hợp Tam Vũ đi."
"Được. Tổ hợp Tam Ngũ đã đăng ký."
"Này, chữ này không đúng, là Vũ, không phải Ngũ." Tiểu Vũ bất mãn nói.
Đường Tam vỗ vỗ bả vai Tiểu Vũ, nói: "Được rồi. Tổ hợp Tam Ngũ thì tổ hợp Tam Ngũ, chỉ là một cái tên mà thôi."
- -------------------
"Nghe lời, không khóc. Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Nhẹ nhàng vỗ lên lưng Tiểu Vũ, Đường Tam không khỏi hai mắt đẫm lệ.
"Ca, đều là ta không tốt, ta để ngươi lo lắng." Tiểu Vũ nghẹn ngào nói.
Đường Tam lắc đầu, "Đồ ngốc, là ta không tốt mới đúng. Là ta không có bản lĩnh, không bảo vệ tốt cho ngươi."
- -------------------
Tiểu Vũ có chút làm nũng mà cong miệng lên, "Chạy cả một ngày, chân của ta đều đau. Ca, ngươi bóp chân cho ta được không?"
"Được, ở chỗ này sao?" Đường Tam cưng chiều xoa xoa đầu Tiểu Vũ.
Đường Tam vừa giúp Đường Tam bóp chân, vừa nói với nàng: "Ngày mai sẽ tiếp tục chạy như vậy, nếu không được ta sẽ cõng ngươi, ta dùng Bát Chu Mâu, tốc độ hẳn là không có vấn đề."
Tiểu Vũ cười hì hì nói, "Không cần, ta có thể đi. Kỳ thật mệt mỏi như vậy cũng tốt, ta cũng có lý do để ngươi xoa chân cho ta. Thực sự rất thoải mái, ca, vì sao tay ngươi lại nóng như vậy?"
Tiểu Vũ nhìn Đường Tam, ánh mắt tập trung, "Ca, nếu về sau chúng ta luôn có thể như vậy thì thật tốt. Về sau nếu ngươi có chị dâu, liệu có quên ta không?"
Đường Tam mỉm cười, nói: "Nha đầu ngốc, làm sao có thể? Lúc nào ngươi cũng là muội muội của ta."
Tiểu Vũ cười một tiếng, nói: "Hay là, đợi sau khi chúng ta lớn lên, ta gả cho ngươi, được không? Như vậy mới có thể cả đời làm muội muội của ngươi, để ngươi chiếu cố ta."
Đường Tam bật cười nói: "Được, chỉ là ngươi xinh đẹp như vậy, gả cho ta thật uỷ khuất cho ngươi."
Tiểu Vũ hừ một tiếng, nói: "Người ta rất nghiêm túc, có cái gì mà uỷ khuất chứ. Trong lòng ta, ngươi là tốt nhất. Ca, ngươi biết không, Vinh Vinh luôn giễu cợt ta, nói ta và ngươi là đại ca và muội muội."
Đường Tam sững sờ một lát, "Không sai mà, ngươi không phải là muội muội của ta sao?"
Tiểu Vũ đỏ mặt, "Không giống. Ai nha, ngươi thật là một tên đầu gỗ."
- -------------------
Nước mắt bỗng rơi xuống từ đôi mắt to của Tiểu Vũ, hai tay nàng ôm cổ Đường Tam, nghẹn ngào nói: "Ca, ngươi có biết người ta nhớ ngươi nhiều như thế nào không, ngươi thề, thề vĩnh viễn không được rời khỏi ta."
Đường Tam không chút do dự nói: "Ta thề, trừ phi ta chết, nếu không vĩnh viễn không rời xa Tiểu Vũ."
Lúc này Tiểu Vũ mới nín khóc, lần nữa đập lên vai Đường Tam, "Tiểu Vũ cũng thề, vĩnh viễn không rời xa Tiểu Tam ca, cho dù chết cũng không rời xa."
- -------------------
Tiểu Vũ chùi vết máu ở khóe miệng, khuôn mặt đẹp toát ra vẻ tươi cười, ánh mắt có chút mê ly nhìn đoá hoa trong lòng bàn tay, "Không nghĩ tới, ta mới là người hữu duyên."
Ánh mắt Tiểu Vũ nhìn Đường Tam vô cùng tinh khiết, có lẽ chính bọn họ cũng không biết giữa hai người có tình yêu nam nữ hay không. Nhưng tình cảm của bọn họ tuyệt đối là chân thành da diết và tinh khiết nhất, không có bất kỳ khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Và, Tương Tư Đoạn Trường Hồng chính là minh chứng.
- -------------------
Tiểu Vũ thỉnh thoảng gắp thịt để vào bát của Đường Tam, còn mình chỉ ăn một ít rau củ và vụn thịt.
"Tiểu Vũ, ngươi cũng ăn đi."
Tiểu Vũ cười nói: "Ta vốn ăn ít. Huống chi, ngươi đang trong thời kỳ phát triển. Đại Sư từng nói, nam nhân các ngươi phải ăn nhiều thịt, nếu không sẽ không có khí lực."
Một câu đơn giản lại hung hăng va chạm vào nơi m3m mại nhất tận sâu trong lòng Đường Tam. Lập tức, những hoang mang và giãy giụa không biết giải quyết thế nào trong mấy ngày nay đều biến mất. Đường Tam ngồi ngốc ở đó, nhìn Tiểu Vũ, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị.
Đường Tam thả chiếc màn thầu trong tay xuống, cầm chặt tay Tiểu Vũ. Trong nháy mắt vừa rồi hắn đột nhiên nghĩ thông suốt, nhìn Tiểu Vũ ân cần trước mặt, Đường Tam cảm thấy trong lòng nhiệt huyết sôi trào, "Tiểu Vũ, dù về sau phát sinh bất kỳ chuyện gì, ta đều sẽ thủ hộ ngươi như hiện tại, ngươi vĩnh viễn là Tiểu Vũ thân ái nhất của ta."
- -------------------
Tiểu Vũ gật đầu, "Ca, ngươi có thể giúp ta chải đầu không? Tóc của ta có hơi rối."
Đường Tam sững sờ một lát, "Chải đầu? Nhưng, ngươi trở về đi ngủ, tóc không phải sẽ rối sao?"
Tiểu Vũ le lưỡi với Đường Tam, "Ngươi ngốc sao, sau khi trở về ta tu luyện tới sáng chẳng phải sẽ giữ được như vậy sao?"
Vừa nói, Tiểu Vũ từ ngực mình lấy ra một chiếc lược đưa cho Đường Tam.
"Chất liệu của chiếc lược này thật tốt."
"Đây là mẹ đưa cho ta, là do mẹ tự tay làm, được điêu khắc từ gỗ tử đàn mà thành. Mặc dù không có trang trí gì, nhưng đây là đồ vật cuối cùng mẹ để lại cho ta."
"Tiểu Vũ, ngươi thật đẹp!"
"Ca, giúp ta chải đầu."
"Nha đầu ngốc, đây là do mẹ làm ra từ gỗ tử đàn, nếu con thích nó, vậy mẹ sẽ tặng nó cho con. Tương lai, nếu con thật sự tìm được một nam nhân mình yêu mến, vậy hãy để hắn dùng chiếc lược này chải đầu cho con. Tóc của nữ nhân, cả đời chỉ có một nam nhân vì nàng mà chải, mẹ chúc phúc cho con. Hy vọng có một ngày, con có thể tìm được nam nhân có thể chải tóc cho con."
"Con tìm được rồi." Khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười mang theo nước mắt, nam nhân sau lưng chải mái tóc dài. Ánh mắt của nàng nhìn lên mặt trăng, ánh trăng sáng tỏ tựa như mẫu thân đang mỉm cười.
- -------------------
Tiểu Vũ ôm lấy mặt Đường Tam, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, "Ca, ngươi nhìn ta."
"Làm gì vậy?" Đường Tam chăm chú nhìn vào mắt Tiểu Vũ.
"Ca, đây là nụ hôn đầu của ta, cũng là nụ hôn đầu của ngươi. Hắc hắc, ta cướp được trước, bớt về sau để người khác nhớ thương."