[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 493

Lúc này, tuyển thủ Hoàng Kim Mãnh Mã đã mất đi song chuỳ, mũi và miệng đang chảy máu, đồng thời trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh hoàng.

Điên rồi, hắn ta hoàn toàn điên rồi!

Quang mang đỏ rực lại phát nổ, Đại Miêu mượn lực nhảy lên, không còn kiếm thì còn nắm đấm. Hắn vung nắm đấm lên, mang theo Sư Hổ Kim Cương đập vào đầu đối thủ.

Lúc này, thân thể tuyển thủ Hoàng Kim Mãnh Mã đã lún sâu trong đất đến ngực, vì vậy càng trở nên không linh hoạt. Đối mặt với sự tấn công tàn bạo như vậy từ Đại Miêu, hắn cuối cùng đã sụp đổ.

"Ta nhận thua!"

Lối chơi của tên điên kia hoàn toàn là lưỡng bại câu thương. Hắn đã cảm giác được mình bị trọng thương, nếu tiếp tục như vậy thì dù miễn cưỡng ngăn trở được nhưng công kích của đối phương còn có thể mạnh hơn. Sau vài lần nữa thì chỉ sợ hắn thực sự sẽ chết.

"Oanh ----" Nắm đấm của Đại Miêu hung hăng đập xuống mặt đất bên người hắn, gần như ngay lập tức tránh được thân thể hắn.

Trong tiếng oanh minh kịch liệt, đài thi đấu bị tạc nổ thành một cái hố lớn, lực phản chấn cực mạnh đem tuyển thủ Hoàng Kim Mãnh Mã bị hãm sâu dưới mặt đất đánh bay lên.

Ngồi xổm trên mặt đất, Đại Miêu thở hổn hển. Còn tên tuyển thủ Hoàng Kim Mãnh Mã bị đánh bay cũng đã rơi xuống, ngã ngồi trên mặt đất. Mặc dù không bị nện trúng, nhưng nó phải chịu chấn động không nhỏ, máu tươi trong miệng không ngừng chảy ra.

Mà lúc này, hắn nhìn thấy Đại Miêu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn, khoé miệng nở ra một nụ cười. Đó là một nụ cười tràn đầy hương vị tàn nhẫn, trên hàm răng còn dính máu tươi. Tuyển thủ Hoàng Kim Mãnh Mã không khỏi rùng mình. Gia hoả này, thật là một tên điên a!

Nhưng ngay sau đó, thân thể Đại Miêu lắc lư một cái, cứ như vậy mà gục ngay tại chỗ, hôn mê bất tỉnh.

Cái này ...

Tuyển thủ Hoàng Kim Mãnh Mã trong lòng muốn khóc a! Gia hoả này hoá ra không chịu được! Như vậy, nếu hắn không tiếc trọng thương chịu một đấm vừa rồi thì không chừng có thể chiến thắng.

Nhưng là, trước khi đối phương hôn mê hắn đã nhận thua, thắng bại đã định, không thể thay đổi.

Trọng tài tuyên bố Đại Miêu thắng lợi, lập tức có nhân viên lên đài trị liệu cho hai bên, sau đó khiêng bọn họ xuống đài. Đài thi đấu này tạm thời không thể sử dụng được nữa, bị phá hư quá nghiêm trọng rồi, cần phải sửa chữa lại.

Chỗ đài khách quý, các cường giả Sư tộc cùng Hổ tộc từng ánh mắt lấp loé, biểu cảm đều rất phong phú. Tất cả đều duy trì trầm mặc, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Thắng, tuyển thủ Sư Hổ tộc chiến thắng tuyển thủ Hoàng Kim Mãnh Mã tộc, hơn nữa còn lấy phương thức như vậy, cuối cùng làm đối thủ trực tiếp nhận thua. Đây quả là chuyện không thể tưởng tượng được. Vị chiến sĩ Sư Hổ tộc này đúng thật là cường hãn. Nhìn bọn họ, các đại quý tộc của Sư tộc cùng Hổ tộc không khỏi nhiệt huyết sôi trào.

Đây chính là chủng tộc bị nguyền rủa sao? Bọn họ thực sự là bị nguyền rủa sao?

Ý nghĩ này cơ hồ đồng thời xuất hiện trong lòng mỗi người.

Không hề nghi ngờ, đây là một trận đấu cực kỳ đặc sắc. Đám người quan chiến lúc này thậm chí còn đang hò reo đầy phấn khích. Đây mới là tranh tài bọn họ muốn xem nhất a!

Khi Đại Miêu được khiêng xuống đài thì Đường Tam đã chờ ở dưới. Hắn tiếp nhận thân thể Đại Miêu từ tay nhân viên. Đường Tam lập tức đem Huyền Thiên Công truyền vào cơ thể Đại Miêu, định giúp hắn ổn định lại thương thế.

Nhưng ngay sau đó, hắn liền sửng sốt. Mà lúc này, Đại Miêu mở mắt ra, nhẹ nhàng chớp chớp mắt nhìn hắn.

Đường Tam lập tức hiểu ý, bình tĩnh cõng thân hình to con của Đại Miêu lên. Không có Sư Hổ Kim Cương gia trì, bình thường thân hình Đại Miêu cũng chỉ duy trì khoảng hai mét rưỡi. Để chân hắn lê dưới mặt đất, miễn cưỡng vẫn có thể cõng được.

"Quá đã! Thật sự là quá đã!" Bên tai Đường Tam nghe thấy thanh âm của Đại Miêu. "Rất lâu rồi ta không được đánh thoải mái như vậy. Lại nói, biện pháp của ngươi rất tốt a! Kỳ thật ta thua thiệt nhất là lần va chạm đầu tiên, cái kia thật sự là cứng đối cứng, làm cho ta có chút thất thế, nhưng đồng thời thôn phệ được lực lượng của hắn. Kiếm thứ hai chính là dùng lực lượng thôn phệ lúc trước bộc phát cùng hiệu quả bài xích, ta cũng không có bị thương. Sau đó mỗi lần đều có thể mượn lực lượng của nó. Tên Hoàng Kim Mãnh Mã ngu ngốc này còn tưởng ta cùng nó lưỡng bại câu thương đi. Nó nghĩ thật hay a!"

Đường Tam trong lòng giật giật một cái, ngươi vừa rồi thổ huyết không ngừng đều là biểu diễn đi!

Tất cả người quan chiến chỉ sợ đều nghĩ rằng đây là một trận đấu bi thảm, nhưng thực tế thì thương thế của Đại Miêu không nặng như bọn họ tưởng. Thôn phệ cùng bài xích, mình vừa mới nói lý luận, hắn đã liền dùng, hơn nữa còn dùng vô cùng tốt. Từ khi bắt đầu, tuyển thủ Hoàng Kim Mãnh Mã kia đã hoàn toàn rơi vào bẫy của Đại Miêu. Thực tế vào lần công kích thứ hai của Đại Miêu, nó hoàn toàn có thể đập vỡ mặt đất và thoát khỏi đó, sau đó lại phát huỷ năng lực của chủng tộc mình, thí dụ như Chiến Tranh Tiễn Đạp. Nếu chiến đấu diễn ra như vậy, đây chắc chắn là một trận khổ chiến.

Mà Đại Miêu không ngừng thổ huyết diễn trò, làm cho đối phương từ đầu đến cuối luôn cảm thấy mình có cơ hội chiến thắng nhiều hơn, nhưng cuối cùng vẫn không thể gánh được. Hắn đơn giản là bia ngắm để Đại Miêu chém gϊếŧ.

Ai cho rằng Đại Miêu chỉ là chiến sĩ liều mạng không có đầu óc, người đó mới thật là ngu ngốc!

Tận dụng triệt để ưu thế của bản thân, đồng thời có thể tìm ra được nhược điểm của đối thủ. Về kinh nghiệm chiến đấu, cơ hồ không thể bắt bẻ vị này được. Đường Tam hoàn toàn có thể tưởng tượng, tương lai khi Đại Miêu thành tựu Thần cấp sẽ cường hãn như thế nào.

Một nụ cười thản nhiên xuất hiện trên gương mặt, biểu lộ của Đường Tam càng thêm hưng phấn. Đồng bạn như vậy, rất đáng để tôn kính.

Trở lại trong khu vực chờ, Đường Tam đặt Đại Miêu xuống một góc khuất và để hắn nghỉ ngơi.

Mỹ công tử lại gần thấp giọng hỏi: "Hắn thế nào?"

Đường Tam nói: "Bị thương nhẹ, trước hết để hắn nghỉ ngơi một chút." Rất nhiều tuyển thủ xung quanh đều chú ý tới trận tranh tài của Đại Miêu, lúc này hiển nhiên không thích hợp để nói rõ tình huống.

Trận chiến này cũng khiến Mỹ công tử lau mắt mà nhìn với Đại Miêu. Đường Tam cộng thêm Đại Miêu, hai người này để chiến thắng ba vị cường giả huyết mạch cấp một rồi.

Mặc dù trong Tổ đình tinh anh đại tái có rất nhiều cường giả, nhưng đối thủ cấp độ này thì không nhiều như vậy. Có thể chiến thắng đối thủ như thế, không hề nghi ngờ rằng thực lực của Đường Tam cùng Đại Miêu tuyệt đối là cấp bậc kia.

"Ca ca, bằng hữu này của ngươi cũng đến từ thành Gia Lý sao?" Nghe nàng kêu mình là ca ca, Đường Tam luôn cảm thấy lâng lâng, hắn ôn nhu nói: "Sư Hổ tộc trước đó luôn bị Sư tộc cùng Hổ tộc coi là dị loại, là chủng tộc bị nguyền rủa. Bọn họ vẫn sinh hoạt trong một thôn nằm ở phụ cận thành Gia Lý, cách thành Gia Lý cũng không xa. Yên tâm đi, bọn họ từ đầu đến cuối đều là minh hữu của chúng ta."

Mỹ công tử mới mở miệng, hắn liền hiểu ý của nàng và ngay lập tức trấn an nàng. Ban đầu hắn kết minh hữu với Sư Hổ tộc cũng là trợ giúp Mỹ công tử kế thừa chức Thành chủ trong tương lai.

Kế tiếp, so với Đường Tam cùng Đại Miêu, vận khí của Mỹ công tử tốt hơn nhiều. Đối thủ của nàng là một tên huyết mạch cấp hai, đối với sự khống chế không gian của Mỹ công tử căn bản không có khả năng hoàn thủ nên đã nhận thua. Ba người tiếp tục đi vào vòng loại tiếp theo.

Tổng cộng có hơn 300 người dự thi, sau hai vòng đào thải thì thực tế không còn lại nhiều, vẫn còn hơn 90 tuyển thủ. Nhiều nhất ba vòng nữa thì có thể xác định người đứng đầu các tổ tương ứng để tiến vào vòng chung kết.

Mặc dù chế độ thi đấu của Tổ đình tinh anh đại tái khá tàn khốc, nhưng đúng là tiết kiệm thời gian. Ước chừng chỉ cần chín chiến thắng liên tiếp thì sẽ trở thành quán quân. Chuyện này so với nhóm Đường Tam tham gia đoàn chiến thì còn nhanh hơn một chút.

Trở về chỗ ở, Đại Miêu tự nhiên là muốn đi trị thương, Mỹ công tử cũng đã trở về chỗ của nàng. Lúc này, trạng thái thân thể của Đường Tam không phải tốt nhất, nhưng hắn quyết định không trở lại khách sạn Bạch Hổ, mà tiến về Địa Âm Thánh Sơn. 

Bình Luận (0)
Comment