[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 644

Hắn lên không trung, nhìn Khổng Tước Đại Yêu Vương, Vương Phi cùng Tô Cầm phía đối diện, lạnh lùng nói: "Ngươi định dùng Tô Cầm uy hiếp ta? Ta không dám gϊếŧ các ngươi sao?"

Khổng Tước Đại Yêu Vương lại lắc đầu: "Ngươi cũng quá coi thường ta, ta cần dựa vào nữ nhân để kéo dài hơi tàn sao? Nếu ta lựa chọn như vậy thì lần trước đã sớm làm, còn chờ đến bây giờ sao."

Nói xong, trên trán Khổng Tước Đại Yêu Vương sáng lên Khổng Tước kim quan. Trong mắt Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng thần quang lập loè, đang chuẩn bị xuất thủ thì trên mặt lại toát ra vẻ ngạc nhiên.

Bởi vì hắn thấy rõ hình dáng Khổng Tước kim quan trên trán Khổng Tước Đại Yêu Vương.

Đó là một Khổng Tước kim quan đã vỡ vụn, chỉ còn lại một phần ba, mà phía trên tràn đầy vết rách. Điều này có ý gì, Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng biết rất rõ. Là túc địch, Tinh Phượng nhất mạch cùng Khổng Tước Yêu tộc luôn hiểu rõ đối phương.


Khổng Tước Đại Yêu Vương ở trạng thái này đừng nói là cùng hắn động thủ, kim quan này tuỳ thời đều có thể sụp đổ, cũng chính là sinh mệnh của hắn bất cứ lúc nào cũng sẽ tiêu tán.

Khổng Tước Đại Yêu Vương nhàn nhạt cười, tựa hồ cũng không vì mình sắp chết mà lo lắng.

"Lâm Hề Mặc, hiện tại ngươi không cần phải lo lắng đi. Ta lập tức sẽ chết, cũng không thể cùng ngươi động thủ. Kỳ thật, ta trì hoãn năm ngày là vì chờ ngươi tới, nếu không, ta có thể dùng thời khắc vinh quang nhất cả đời ta để nghiền ép ngươi đây?"

Lâm Hề Mặc lông mày nhíu lại, hắn hoàn toàn không rõ Khổng Tước Đại Yêu Vương nói lời này có ý nghĩa gì. Nhưng hắn nói không sai, hắn không còn sống lâu nữa, sinh mệnh chỉ sợ chỉ dùng phút đồng hồ để tính. Vết nứt trên Khổng Tước kim quan ngày càng sâu, tốc độ vỡ vụn ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy.


Ánh mắt Vương Phi lúc này cũng trở nên phức tạp, nàng mặc dù vẫn luôn biết lần trước Khổng Tước Đại Yêu Vương đối chiến với Lâm Hề Mặc đã thiêu đốt bản nguyên, chỉ sợ sẽ không còn sống được lâu nữa. Nhưng bởi vì oán hận trong lòng, nàng cũng không thèm để ý đến hắn, thậm chí còn từng nguyền rủa hắn, thế nhưng là, tận mắt thấy Khổng Tước kim quan dần vỡ vụn, trong mắt Vương Phi lại dâng lên ánh nước, nhất là trước đó hắn đã nói nhiều chuyện để nàng dần khôi phục. Bọn họ đã từng tốt đẹp thế nào, yêu thương lẫn nhau, sinh ra hậu đại, chăm lo quản lý Khổng Tước Yêu tộc, phu xướng phụ tùy. Đó là đoạn thời gian tốt đẹp nhất, nhưng mà, mười mấy năm trước khi Tô Cầm xuất hiện, tất cả dường như đã thay đổi.

Giờ khắc này, Khổng Tước Đại Yêu Vương thật sự sẽ chết, Vương Phi chỉ cảm thấy trái tim mình bị một bàn tay hữu lực siết chặt, vô cùng khó chịu, thậm chí hô hấp cũng trở nên khó khăn.


Khổng Tước Đại Yêu Vương lại tựa hồ không chút nào để ý mình sắp chết, trên mặt từ đầu tới cuối đều mỉm cười.

Hắn nhìn Tô Cầm, hơi khom người với nàng: "Thực xin lỗi, Tô Cầm, kỳ thật, ta đã lừa ngươi. Cho tới bây giờ ta cũng không thực sự yêu ngươi, mặc dù ngươi rất đẹp, đẹp đến rung động lòng người. Ngươi là nữ nhân đẹp nhất ta từng thấy, không có người thứ hai đẹp hơn ngươi. Nhưng ta thật sự không có yêu ngươi, bởi vì từ khi còn rất nhỏ, tâm ta đã tràn đầy hình bóng người khác, không thể dung nạp bất kỳ một ai khác."

Tô Cầm nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Ta biết. Miệng ngươi nói yêu ta, kỳ thật cũng chỉ muốn lợi dụng ta mà thôi, ngươi cũng không phải người tốt gì. Lúc đầu ta cũng có cảm kích ngươi, nhưng về sau dần phát hiện mục đích của ngươi, một điểm cảm kích cũng không có. Ngươi không cần xin lỗi ta, ngươi thực hiện mục đích của ngươi, nhưng đúng là ngươi đã cứu mẹ con ta, không có ngươi, chúng ta đã sớm chết rồi. Cho nên, ngươi không nợ ta cái gì, hôm nay, bắt đầu từ giờ khắc này, ta cũng không còn nợ ngươi nữa."
Khổng Tước Đại Yêu Vương gật đầu, nói: "Tốt, ngươi có thể nghĩ như vậy ta rất thoả mãn, ta vốn cho rằng ngươi sẽ hận ta."

Tô Cầm lắc đầu, nói: "Ta không hận ngươi, dù sao ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của chúng ta. Mặc dù ngươi đắc thủ, nhưng nguyên nhân là do tên hỗn trướng này, ta không trách ngươi. Nhưng ta cũng không thích ngươi, không thích một người tâm cơ thâm trầm như ngươi."

Khổng Tước Đại Yêu Vương nở nụ cười: "Không có việc gì, không cần ngươi thích ta, chỉ cần thê tử ta thích ta là đủ rồi. Nàng vừa mới nói, lúc trước nàng chọn ta vì ta thông minh. Lúc nhỏ là thông minh, về già dĩ nhiên là đa mưu túc trí. Chỉ cần nàng ấy thích, đó chính là kiêu ngạo của ta."

Vương Phi có chút ngây ngốc nhìn bọn họ, nghe bọn họ nói chuyện với nhau, nàng chỉ nghe được từng lời bọn họ nói, nhưng mà, lời nói đó lại khiến nàng không hiểu được.
Gia hoả này chưa từng yêu Tô Cầm? Vậy mười mấy năm qua ..., còn có Tiểu Mỹ ...

"Nghe không hiểu sao? Không sao, ta nói cho các ngươi nghe, nói cho các ngươi chân tướng sự việc. Vương Phi, ta vừa mới nói, đời này ta chỉ thích nàng, đây là sự thực, bởi vì ta và Tô Cầm căn bản không phát sinh cái gì, chúng ta vẫn luôn trong sạch, ta chưa từng chạm qua nàng. Ân ái ta biểu hiện ra đều là giả vờ, cũng là lừa ngoại giới, đương nhiên cũng là vì lừa Lâm Hề Mặc, đồng thời che giấu thân phận của Tiểu Mỹ."

Lời vừa nói ra, không chỉ Vương Phi, Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng ở phía xa cũng sợ ngây người.

"Vậy Tiểu Mỹ ..." Vương Phi giật mình hỏi.

Nụ cười trên mặt Khổng Tước Đại Yêu Vương càng thêm sâu, "Không sai, Tiểu Mỹ không phải là con gái của ta, càng không phải là con gái của ta cùng Tô Cầm."
Vương Phi trợn mắt há mồm nhìn hắn, mặt không dám tin.

"Nàng là con gái của ai?" Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng ở phía xa hô hấp lập tức trở nên dồn dập.

Khổng Tước Đại Yêu Vương lại chớp mắt với hắn, "Ngươi đoán."

Sắc mặt Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng lập tức đại biến, trở nên trắng bệch. Hắn quay đầu nhìn Tô Cầm, hai mắt gắt gao nhìn nàng, bờ môi đều có chút run rẩy, "Chẳng lẽ, chẳng lẽ ..."

Tô Cầm sắc mặt lạnh như băng, lạnh lùng nói: "Ta là nhân loại, là Thánh Nữ của tổ chức Cứu Thục, ta gánh vác sứ mệnh chấn hưng nhân loại, vì để nhân loại có thêm nhiều không gian sinh tồn, ta tuỳ thời đều có thể hy sinh vì Cứu Thục. Thế nhưng là, ta thật ngốc, vậy mà lại đi yêu một tên khốn khiếp, yêu một tên hỗn đản không phải tộc nhân của mình, mà còn yêu không thể kiềm chế, còn vì hắn mà mang thai. Nhưng gia hoả ích kỷ này, lại vì cơ hội thành tựu Hoàng Giả mà bỏ rơi ta, ngay cả một câu cũng không để lại. Bụng càng ngày càng lớn, ta thậm chí không dám bàn giao với tổ chức, ta chỉ có thể lựa chọn chạy trốn, chạy tới một nơi xa. Ta cuối cùng vẫn không bỏ được hài tử, ta muốn sinh ra nàng."
"Vào ngày nàng sinh ra, ta bị băng huyết, hài tử ngạt thở. Mẹ con chúng ta đã sắp chết, lúc đó ta thật sự rất hận, hận mình tại sao lại yêu một tên hỗn đản ích kỷ như vậy. Ta thì không sao, chết thì chết, ai bảo ta yêu sai. Nhưng hài tử là vô tội. Khi mẹ con chúng ta đều sắp chết thì lúc đó, ân nhân cứu mạng của chúng ta tới."

Khổng Tước Đại Yêu Vương gật đầu, nói: "Khi ở Tổ đình, ta đã thấy Tô Cầm ở phủ đệ của Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng. Lúc đó ta đã cho rằng nàng là nữ nhân đẹp nhất ta từng thấy. Khi đó các ngươi đã ở cùng một chỗ. Lúc đó ta có chút ghen tỵ, ghen tỵ tại sao một đoá hoa đẹp như vậy lại cắm phải một bãi phân trâu. Cơ hội thành Hoàng lần đó, ta đúng là không cạnh tranh được với ngươi, thiên phú của ta cuối cùng vẫn không đủ, cho dù thê tử của ta giúp đỡ, ta cũng vẫn không tiến thêm được một bước. Khi đó ta đã biết, đời này mình không có hy vọng thành Hoàng, dù ta cố gắng như thế nào thì thiên phú cũng quá kém."
Bình Luận (0)
Comment