Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 106

Đới Mộc Bạch sau một lúc đã tỉnh lại, hắn hoảng hốt gọi tên Trúc Thanh, linh cảm cho hắn biết Trúc Thanh sắp xảy ra chuyện. Nana lắc đầu thở dài: Là họa, thì không thể tránh.

Đại sư, Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực dẫn một người lạ vào phòng, Mã Hồng Tuấn kinh ngạc nhận ra đó là người hắn đã nói chuyện ở khu chợ đen, nhưng tên kia còn làm mọi người kinh ngạc hơn khi hắn mở mặt nạ lộ ra đôi mắt một bên đỏ rực cùng một bên xanh thẳm, hắn tự mình giới thiệu hướng Đới Mộc Bạch.

"Ta là Đới Thiên, công tước của Tinh La đế quốc. Còn nhớ ta không? Hoàng tử điện hạ!"

Hoàng tử! Đới Mộc Bạch chính là nhị hoàng tử của đế quốc Tinh La. Đế quốc Tinh La là đế quốc còn lại ngoài Thiên Đấu đế quốc trên Đấu La đại lục, do một tộc Tà Mâu toàn quyền cai quản chứ không như Thiên Đấu đế quốc sức mạnh hoàng thất bị chi phối bởi nhiều tông tộc tông môn lớn khác. Tuy nhiên quyền lực cũng sẽ không tránh khỏi bị nhòm ngó, để giữ vững ngai vị, hoàng thất Tinh La đã ra một cách thức độc ác máu lạnh trong tuyển chọn người kế vị đế vương, các hoàng tử sẽ không ngừng đấu tranh với chính huynh đệ ruột thịt của mình, giết hại lẫn nhau để tìm ra người sống sót cuối cùng, đó sẽ là hoàng đế Tinh La kế nhiệm. Không chắc chắn nhưng từ điều này hoàng thất Tinh La mong muốn người mạnh nhất trong các hoàng tử sẽ được đến truyền thừa sức mạnh Tà Mâu Thánh Vương trong truyền thuyết, củng cố quyền lực tộc Tà Mâu. Trong tộc Tà Mâu cũng không hoàn toàn là đoàn kết, trước khi các hoàng tử tranh giành ngai vị thì đã chia ra phe phái ủng hộ, tên công tước này thuộc phe đại hoàng tử Đới Duy Tư - ca ca Đới Mộc Bạch. Lo sợ Đới Mộc Bạch có được Thánh Vương truyền thừa sẽ lên ngôi đế vương, tên này đã ra một âm mưu đen tối hèn hạ, có điều sau lưng hắn, chính là Vũ Hồn Điện.

Nana nhìn tên đàn ông cao gầy, khuôn mặt hốc hác xảo quyệt trước mặt không khỏi ghen ghét, đôi mắt xanh đỏ của tộc Tà Mâu trên người hắn quả là không hợp, có lẽ, sau này sẽ đòi lại. Nana đứng dậy đi tới chỗ Phất Lan Đức, cố ý lướt qua chạm vào một góc áo của Đới Thiên, Nana làm bộ sợ sệt ôm tay Phất Lan Đức: "Gia gia, sao gia gia lại dẫn hắn tới đây? Trông hắn thật đáng sợ, hắn nói Đới lão đại là hoàng tử?"

Đới Thiên nụ cười gian trá nói: "Ta chắc các thầy cũng đoán ra được 8, 9 phần rồi nhỉ. Dù sao, chỗ các ngươi cũng có U Minh Linh Miêu, cô gái tên Trúc Thanh đó chính là công chúa của A Nhĩ Pháp vương quốc thuộc Tinh La, là thế gia hoàng hậu Tinh La đó."

Thêm một người có thân phận cao quý khiến những người Thất Quái ngơ ngác, họ hướng Đới Mộc Bạch xác nhận, Phất Lan Đức cùng đại sư lần này đã chắc chắn điều họ đoán là đúng. Thân phận cao quý nhưng không hẳn là tốt, như bây giờ Đới Thiên này rõ ràng tới đây là không có ý tốt. Đới Thiên cảm nhận được đã tới lúc, hắn thản nhiên đi đến giữa phòng cười cợt: "Thật không ngờ Thánh Vương lại giáng xuống trên nhị hoàng tử. Có phải Trúc Thanh công chúa ra ngoài vẫn chưa về? Ta đã sai thuộc hạ của ta mang về cho các ngươi rồi đây."

Căn phòng thoáng chốc ánh lên sắc tím quang mang, từ xung quanh Đới Thiên một vòng ánh sáng đồ án hiện lên biến cả căn phòng áp lực đè nén, trong tim mọi người đã có cảm giác hít thở không thông, dường như có chuyện chẳng lành. Không đợi lâu, trong phạm vi đồ án ánh sáng từ từ hiện ra ba bóng người, thấy một người trong đó Sử Lai Khắc thất kinh: "Trúc Thanh!"

Trúc Thanh bị ném ra được Đới Mộc Bạch ôm lấy, thân thể không thương tích nhưng nửa gương mặt trên đôi mắt đã bị ăn mòn, vô cùng đáng sợ. Nana tuy không có nhiều hi vọng nhưng vẫn ngồi xuống thử trị liệu sau đó lắc đầu. Đới Thiên lớn tiếng cười: "Trị liệu? Haha, đôi mắt Trúc Thanh công chúa là bị vũ hồn dung hợp kĩ Phệ Hồn Mộng Điệp làm bị thương, là một hồn kĩ cường đại đến ta cũng không biết vì sao người thường lại làm được. Bất quá, chúng ta chính là người làm điều đó."

"Ngươi, tên khốn kiếp!"

Nghe Đới Thiên nói, Sử Lai Khắc mọi người vô cùng tức giận đồng loạt phóng thích vũ hồn đánh trả nhưng không thể ảnh hưởng Đới Thiên, hắn là một hồn đấu la và hai người đi theo hắn là hồn thánh, thực lực tất cả mọi người cộng lại là không thể so bì, tất nhiên đó là khi không tính Nana.

Đới Thiên tiếng cười không câu nệ lớn giọng khinh thường: "So với ngu ngốc đánh bọn ta thì không phải các ngươi nên tìm cách cứu Trúc Thanh công chúa sao?"

"Đủ rồi, dừng tay. Đới Thiên, ta biết ngươi có cách, mau nói cho ta. Mau nói cho ta!"

Đới Mộc Bạch lo lắng đến phát điên, Đới Thiên cười càng gian xảo: "Đúng là chỉ có hoàng tử điện hạ biết khinh trọng, Phệ Hồn Mộng Điệp không chỉ làm mù mắt mà còn khiến công chúa chết mòn, ta xem tình trạng công chúa đã rất xấu!"

Đới Thiên cố ý vòng vo làm Đới Mộc Bạch điên tiết: "Mau nói cho ta!"

"Ôi dào, hoàng tử điện hạ bình tĩnh. Rất đơn giản, chỉ cần hoàng tử chịu dùng sức mạnh của thần, hiến mắt thần thì sẽ cứu được công chúa thôi. Hoàng tử chắc sẽ không để công chúa chết đâu nhỉ?"

Đới Mộc Bạch nghe xong lập tức ôm lên Trúc Thanh chạy ra ngoài, mọi người không thể làm gì đứng nhìn Đới Thiên bộ dạng đắc ý đáng ghét cười cợt rời đi. Không có nhiều thời gian cùng do dự, Thất Quái cùng Nana ở phòng Trúc Thanh chứng kiến Đới Mộc Bạch kiên định vì Trúc Thanh mà hiến tế mắt thần, từ bỏ sức mạnh của thần, bỏ cơ hội làm đế vương, từ bỏ lá bùa hộ mệnh vì người mình yêu. Nana xem đến Trúc Thanh khôi phục bình thường ấm áp yêu thương ôm lấy Đới Mộc Bạch thì mỉm cười. Họa, có khi cũng không hoàn toàn là xấu.

Nana tự hỏi nếu người bị thương là Tần Minh, cô có sẵn sàng hi sinh tính mạng? Câu trả lời liền là không, bởi vì Nana là người ích kỉ, nhát gan hay bởi tình cảm cho hắn vốn không phải tình yêu?

Vũ Hồn Điện điện chính.

Một nữ tử tuyệt mỹ khoác trên người bộ áo bào trắng, tay cầm quyền trượng đẹp đẽ mà uy nghiêm, nữ tử đưa ngón tay thon dài gõ gõ trên thành ghế bộ dạng thản nhiên nhưng khí tức tỏa ra lệnh những kẻ xung quanh phải cúi rạp. Nữ tử cất giọng nói trong trẻo mà lạnh lẽo: "... Xem ra những tên Tinh La đã thành công, nhưng suy cho cùng Đới Thiên cũng là người Tinh La, biết đâu hắn không nỡ bỏ đi sức mạnh Thánh Vương, chúng ta phải xác nhận lại. Quỷ Mị!"

"Vâng lệnh, Giáo Hoàng đại nhân."

Thành Khoa Nhĩ, khu nghỉ ngơi Sử Lai Khắc học viện.

Nana đứng bên cửa kính nhìn ra phía ngoài, họa này làm tình cảm Trúc Thanh cùng Mộc Bạch hoàn toàn gắn bó, sau đó sẽ chẳng chuyện gì chia cắt được họ. Trông đến bóng đen như ma quỷ âm thầm quan sát phía sau Đới Mộc Bạch đang hướng phòng mình, Nana nhếch môi lui vào một góc tối.

"Không có? Cô ta không ở đây?"

Quỷ Mị phong hào đấu la bên cạnh Giáo Hoàng Vũ Hồn Điện, xuất quỷ nhập thần, cảm nhận trong phòng không có người, Quỷ Mị xuyên tường lướt đi trong hành lang. Nana nhẹ nhàng thu vòng phòng hộ bước ra, nhớ tới chuyện Quỷ Mị đang làm lúc này, Nana ánh mắt biến trở nên sắc lạnh: "Vũ Hồn Điện, hân hạnh."

"Ý, nếu nhớ không nhầm thì hắn cũng tới, haha. Phải đi nhắc cho hắn nhớ, lỡ quỵt thì không hay đâu!" Nana bất giác phấn khích nhảy cửa sổ ra ngoài.

Đường Tam và một người thanh niên áo trắng đang ngồi tâm sự bên cửa sổ.

Đường Tam: "Phong Tiếu Thiên, làm tất cả ngươi không sợ thua sao?"

Thanh niên áo trắng Phong Tiếu Thiên cười cười: "Ta không lo thắng thua, ta chỉ muốn đem hết sức để chứng minh bản thân."

Đường Tam: "Thua rồi chết thì sao?"

Phong Tiếu Thiên tự tiếu phi tiếu đáp: "Ha, chết vì một việc đáng làm còn hơn sống nhu nhược, ta không muốn làm kẻ nhu nhược."

Đường Tam kinh ngạc nhìn Phong Tiếu Thiên, Phong Tiếu Thiên nói đúng, Đường Tam cũng không muốn làm kẻ nhu nhược, không muốn bị coi là con của kẻ nhu nhược, cha của hắn càng chắc chắn không phải kẻ nhu nhược. Đường Tam trong lòng đã quyết, nắm chặt tay trái Đường Tam kiên định nói: "Được, đề nghị của ngươi ta chấp nhận. Ngày mai, một đối một."

"Đúng hợp ý ta, haha..."

"Phong Tiếu Thiên!"

Phong Tiếu Thiên đang phấn khích cười lớn thì một giọng nói nữ tử ngây thơ làm hắn cổ họng ngay lập tức cứng ngắc, Phong Tiếu Thiên phóng người nhảy dựng ôm lấy Đường Tam: "Á! Ngươi làm cái gì vậy?"

Đường Tam nhìn Nana đang đu dây trên cửa sổ thì đờ đẫn, đây là lầu ba đó. Nana cười đến nở hoa lấy đà nhảy vào: "Buổi tối vui vẻ. Tam ca tránh ra nào!" Tách Đường Tam khỏi Phong Tiếu Thiên, Nana hớn hở nói: "Phong Tiếu Thiên, còn nhớ cá cược của chúng ta chứ?"

Phong Tiếu Thiên hoàn hồn nhớ lại: "Sở Phượng Na, ngươi nói là chuyện 5 vạn kim hồn tệ đi, ngươi căn bản không lấy được haha!"

"Nha, ta đã may sẵn túi đựng rồi. Đến lúc đó nếu ngươi bị Tam ca đánh hôn mê ta cũng có thể chữa cho ngươi tỉnh dậy đưa tiền. Yên tâm đi." Nana vỗ vỗ vai Phong Tiếu Thiên như an ủi hắn.

Đường Tam phì cười, Phong Tiếu Thiên thất kinh: "Ngươi, người này..."

"Không nói nhiều, ngươi nhớ là ta an tâm, ngày mai không cần đưa qua, ta sẽ tự mình đến lấy. Giờ đi đây, bye bye!"

Nana vỗ cho Phong Tiếu Thiên một cái trên miệng chặn luôn câu nói của hắn sau đó nhanh chóng phóng cửa sổ ra ngoài trở về phòng ngủ: Ngày mai chắc gia gia sẽ vui đến phát điên haha.

Phong Tiếu Thiên cùng Đường Tam ngơ ngác một lúc lâu sau đó xảy ra chuyện gì Nana là không biết.
Bình Luận (0)
Comment