Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 130

Ngay phía trên cung điện phân tộc Tà Mâu phía nam, khoảng cách mặt đất 200m.

Là bốn người với khuôn mặt biểu cảm đầy đủ phong phú.

Nana: "Ta cảm nhận được sát khí."

Đới Cẩn nuốt nước miếng cái ực: "Cha ta đó, luồng khí tím bay lên như tử thần đòi mạng này... Hay là chúng ta quay về đi."

Đới Mộc Bạch: "Không được, đã đến tận đây sao nói về là về. Đới Cẩn, dù sao cũng là cha ngươi, ngươi xuống trước thăm dò."

Đới Cẩn vội vã xua tay: "Không không không. Ta đùng đùng xuất hiện, hắn đang bực mình như vậy ta chỉ có đường chết thôi. Hay là, Trúc Thanh đi, cô ấy xinh đẹp cũng chưa phải người hoàng thất, có lẽ..."

"Ngươi điên à, muốn lấy vị hôn thê của ta đi dụ cha ngươi. Sao không tự mình đi luôn đi?" Đới Mộc Bạch không đợi Đới Cẩn nói hết đã nhảy xổ hống vào miệng hắn.

Đới Cẩn khiếp vía ngậm miệng. Chu Trúc Thanh một bộ lạnh nhạt, nếu Đới Mộc Bạch dám để Chu Trúc Thanh xuống, người chết đầu tiên, chính là Đới Mộc Bạch.

Nana nhăn mặt nhìn dưới sân lớn một trung niên nam tử tóc nâu đang đi đi lại lại vô cùng tức giận, khóe môi cong lên ý cười Nana tinh nghịch nói lớn: "Đơn giản, chúng ta cùng nhau!"

Tiếng nói vừa dứt Nana đã kéo khinh khí cầu lao thẳng xuống cung điện. Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh và Đới Cẩn ngồi bên trong bởi tốc độ nhanh chóng cùng biến hướng không ngờ nên linh hồn tạm thời chia lìa khỏi xác chưa kịp quay lại, chờ tới khi bình tĩnh, tầm nhìn trước mắt bỗng dưng xuất hiện một trương mặt... quỷ. Ba người lần nữa, thoát xác.

Đới Cẩm hôm nay đặc biệt giận dữ, hắn vừa nhận được tin báo mật thám cài ở phân tộc Tà Mâu phía bắc đã bị giết mất năm người, chứng tỏ bọn phía bắc cực kì đề cao cảnh giác, chắc chắn phải có âm mưu. Đới Cẩm đang mải suy nghĩ đau đầu thì một âm thanh khủng bố cùng bốn đứa nhóc rơi từ trời xuống khiến hắn giật nẩy mình, nhìn thấy một người trong số đó, Đới Cẩm khuôn mặt hung dữ chỉ còn nhìn rõ hai hàm răng nanh, vươn cổ rống: "Đới Cẩn tên nghịch tử, định dọa chết lão cha của ngươi sao?"

"Á a a a a a a a a!"

Tiếng thét kinh hoàng không của riêng ai mà chính là đồng thanh từ ba người Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh và Đới Cẩn. Nana đứng trên khinh khí cầu khoanh tay cười khanh khách, đúng lúc lực chấn động từ Đới Cẩm tán phát ra Nana đã mở ngay vòng phòng hộ cứu lại tinh thần ba người phía dưới.

Đới Cẩm nhìn tiểu cô nương có đôi cánh màu bạc không khỏi kinh ngạc, bộ dáng thản nhiên đó cùng vòng phòng hộ này, trước khi bốn người đến, hắn phong hào đấu la vậy mà một chút khí tức cũng không cảm nhận được. Đới Cẩm bởi tò mò mà tâm tình thoáng khống chế trở nên bình tĩnh.

Đới Cẩn thấy phòng hộ mở đã yên tâm, hắn bước ra khỏi khinh khí cầu tiến lên cúi chào Đới Cẩm: "Cha, ta xin lỗi, bọn ta đây là có việc gấp."

Đới Cẩm hừ lạnh: "Việc gì? Những người kia là ai?"

Đới Mộc Bạch hít sâu một hơi đi tới, mở ra băng bịt mắt Đới Mộc Bạch nói: "Còn nhớ ta chứ? Công tước Đới Cẩm."

"Ngươi là, Đới Mộc Bạch. Ngươi trở về?" Đới Cẩm kinh ngạc sau đó liền tức giận: "Đến đây làm gì? Muốn ta ủng hộ ngươi thì thôi đi, tự ý xông vào cung của ta cho dù ta giết ngươi hoàng đế cũng không thể trách phạt."

Đới Mộc Bạch cười lắc đầu: "Công tước có điều chưa biết, nhưng ở đây không tiện nói, có thể nghiêm túc ngồi lại bàn bạc sao?"

"Ta chẳng có gì để nói với người của hoàng thất, về lại chỗ của ngươi trước khi ta đổi ý."

Quăng đến một câu nói, Đới Cẩm dậm chân đi vào sảnh đường đầu cũng không thèm quay lại. Nana thấy bộ dáng ông ta như thế liền biết người này mềm mỏng là không được, Nana thu cánh nhảy xuống ra hiệu cho ba người đi theo mình.

Đới Cẩn thất kinh: "Ngươi định bám đuôi cha ta sao?"

Nana gật đầu: "Tất nhiên, lão đại muốn vào trong nói, cha ngươi vào rồi giờ đến lượt chúng ta."

"Lỡ như..."

Nana vỗ vai Đới Cẩn: "Yên tâm, thêm mười ông ta cũng không phá được phòng hộ đâu. Đi thôi."

Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh nhếch môi khinh thường lướt qua vỗ vai Đới Cẩn một cái yên ủi, Đới Cẩn ngơ ngác theo ba người vào nhà, hắn đã hết đường lựa chọn, cùng lắm là bị cha hắn đánh liệt giường thôi, chuyện bình thường ấy mà.

Đới Cẩm trên trán nổi gân xanh, hắn quay người một chưởng vỗ hét lớn: "Lũ nhóc lì lợm, định bám ta đến bao giờ?"

Bốn người đứng an bình trong phòng hộ cười hì hì càng là chọc Đới Cẩm phát điên. Nhưng hết cách, đã vào sâu bên trong sảnh chính, Đới Cẩm nhiều lần tung chưởng hất bay bất quá hắn đánh trúng chính là đại thiết bản. Đới Cẩm nghiến răng hằm hằm đi tiếp, có điều bốn người phía sau không nhìn thấy, Đới Cẩm khẽ cười.

Thực ra Đới Cẩm bất mãn với hoàng thất chỉ bởi vì cách thức độc ác huynh đệ tương tàn, Đới Cẩm trọng tình trọng nghĩa không đồng ý điểm này từ đó mới sinh ra nhiều mâu thuẫn. Hôm nay Đới Mộc Bạch đến khiến Đới Cẩm vô cùng ngạc nhiên, hắn tò mò điều Đới Mộc Bạch nói hắn chưa biết là chuyện gì, còn có thái độ của Đới Cẩn đối với ba người rất thân thiết, Đới Cẩm biết con trai hắn giống hắn là một cái nóng tính người, khó lòng chấp nhận thành bằng hữu, làm sao khi ở chung với lũ nhóc này lại biến thành thân thiện ngoan ngoãn?

Đới Cẩm dừng lại âm thầm phóng thích tinh thần lực phong tỏa đại sảnh. Nana cảm nhận được mỉm cười, xem ra Đới Cẩn là người rất thông minh cẩn thận không giống như vẻ ngoài nóng nảy, có được sự ủng hộ của hắn ta đối hoàng thất rất có lợi.

Đới Cẩm giả bộ bất đắc dĩ nói: "Thôi được, có gì nói nhanh đi."

Đới Cẩn vui mừng: "Cha, ngươi đồng ý nghe bọn ta nói hả? Quá tốt rồi."

"Hừ, nhanh trước khi ta đổi ý." Đới Cẩm bộ dáng vẫn rất hung dữ.

Đới Mộc Bạch gật đầu cho Nana thu phòng hộ, điều này chính Nana cũng phải ngạc nhiên. Chu Trúc Thanh lo lắng nói nhỏ: "Mộc Bạch, đừng mạo hiểm."

"Đừng lo, đã đến đây ta tin Đới Cẩm là có ý riêng, hắn sẽ không giết ta."

Đới Mộc Bạch quyết định tin tưởng, những người khác âm thầm khâm phục hắn. Đới Cẩm nhìn thái độ của Đới Mộc Bạch rất vừa lòng, hắn ngồi xuống một bên làm dấu tay ý mời Đới Mộc Bạch ngồi xuống bên đối diện.

Đới Mộc Bạch thản nhiên theo ý hắn, ngồi xuống nói: "Công tước, ta sẽ nói thẳng vì thời gian không còn nhiều. Chuyện ngươi nói ta đến xin sự giúp đỡ của ngươi là đúng nhưng không phải để tranh giành hoàng vị, mà là để đối phó Sát Nguyệt Các."

"Đối phó Sát Nguyệt Các?" Đới Cẩm kinh ngạc.

"Đúng vậy, công tước chưa biết là ta và ca ca đã thống nhất không tranh giành vương vị, bọn ta không muốn giết chính huynh đệ ruột thịt của mình. Phụ hoàng ta trong âm thầm đồng ý."

Đới Cẩm nghe điều này khuôn mặt lập tức trở nên hòa hoãn. Đới Mộc Bạch nói tiếp: "Có điều đây là lệnh truyền của tổ tiên, các phân tộc Tà Mâu chắc rằng không đồng ý. Bọn ta muốn thuyết phục các phân tộc bỏ đi lệnh truyền đẫm máu, trong lúc vô tình phát hiện phân tộc Tà Mâu phía bắc có động tĩnh lạ mới lần theo, còn phát hiện bí mật động trời hơn là bọn chúng đang cấu kết với Sát Nguyệt Các. Biết ngươi đối phân tộc này bất mãn cũng như nghe Đới Cẩn nói trước đây ngươi bị Đới Chân phục kích bọn ta mới bí mật tới hỏi thăm, mong rằng có chút manh mối. Không ngờ..."

"Không ngờ gì?" Đới Cẩm hoàn toàn bị thu hút, một là hoàng thất không còn đấu đá, hai là bắt thóp phân tộc Tà Mâu phía bắc, Đới Cẩn rất hứng thú.

Đới Mộc Bạch thật giả lẫn lộn kể với giọng điệu bí ẩn khiến ba người nhóm Nana phì cười. Đới Mộc Bạch liếc mắt để họ nghiêm chỉnh, tiếp tục giảng thuật, lần này đành thiệt thòi Đới Cẩn vậy: "Bốn người bọn ta hẹn gặp nhau ở thành Tư La, không ngờ lúc ta, Trúc Thanh và Nana tới nơi kinh hoàng nhận tin Đới Cẩn bị Sát Nguyệt Các bắt cóc."

"Ngươi nói gì, nghịch tử để người ta bắt cóc?" Đới Cẩm đập bàn ánh mắt tóe lửa nhìn Đới Cẩn.

"Đúng thế, ba người chúng ta có bảo vật lần theo mùi hương tìm kiếm, đến nơi giam giữ đã thấy Đới Cẩn bị xích tay chân, bị chửi bị đánh thành đầu heo, còn bị ngâm chìm trong độc Ô Sa. Bộ dạng vô cùng thảm hại, bọn ta phải vất vả mới cứu được hắn ra."

Rầm!

Động tác của Đới Cẩm nhanh đến nỗi Nana và Trúc Thanh đờ đẫn chỉ biết có luồng gió vụt qua Đới Cẩn đã dắt ngay vào tường, Đới Cẩm một cước đạp xong thu chân giận dữ hét: "Vậy mà dám quay về kể khổ hả? Thật mất mặt ta."

Nana và Chu Trúc Thanh nhìn Đới Mộc Bạch, rõ ràng trước giọng điệu đang nhẹ nhàng sao kể đến chuyện Đới Cẩn lại hùng hồn lên rồi? Còn kể thành thật đến vô cùng thảm hại.

Đới Mộc Bạch không có nghĩa khí trả thù, ai bảo Đới Cẩn ý định dùng Chu Trúc Thanh đi dụ Đới Cẩm đây, mặc dù biết Đới Cẩn nói đùa nhưng Đới Mộc Bạch phải cho hắn nếm mùi mới được. Đới Mộc Bạch đắc ý nói tiếp: "Chuyện là như thế, bắt Đới Cẩn không ai khác ngoài tên hồn đấu la thuộc Sát Nguyệt Các, hắn có 50 tên thuộc hạ ẩn nấp dưới một cái hồ lớn bên trong không gian do bát vị nhất thể dung hợp kĩ tạo thành. Bọn ta lần này tới xin ngươi hỗ trợ cùng tiêu diệt tất cả bọn chúng."

Đới Cẩm nghiến răng trừng Đới Cẩn đến lợi hại khiến hắn ở tít phía xa không dám chạy lại hội họp. Thái độ của Đới Cẩn cho thấy lời Đới Mộc Bạch là thật, Đới Cẩm lấy lại bình tĩnh ngồi xuống uống ngụm trà nói: "Biết nó là con ta còn dám bắt đây là đối phong hào đấu la sỉ nhục, ta không thể bỏ qua. Nói kế hoạch của các ngươi đi."

Đới Cẩm lời tuy khó nghe nhưng hắn là quan tâm Đới Cẩn, không cần lôi chuyện Âu Lý mượn danh đại hoàng tử làm gì, đỡ thêm phiền phức. Đới Mộc Bạch vui mừng: "Ngươi đây là chịu ra mặt giúp chúng ta, thật tốt. Nana, ngươi nói đi."

Nana gật đầu không khách khí, từ lúc nhìn thấy tám tên hồn vương trong gian nhà đó, cô đã lập ra kế hoạch này khiến bọn sát thủ phải ăn khổ từ chính điều chúng tự tin nhất.
Bình Luận (0)
Comment