Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 68

Khi Ninh Phong Trí cùng Thái Thản đi, Đường Tam quay lại kí túc xá. Hắn nói cho mọi người biết phụ thân hắn là một phong hào đấu la - Hạo Thiên Đấu La, Thái Thản là thuộc hạ trước đây của Hạo Thiên và giờ đây đã nhận hắn là thiếu chủ. Ninh Phong Trí đã được Vinh Vinh cho xem ám khí của Đường Tam rất vừa ý, muốn cùng Đường Tam bàn bạc làm ám khí cho tông môn của hắn. Những chuyện này Nana không ngạc nhiên gì, ăn tối xong Nana lại tiếp tục vào rừng cố gắng tu luyện Linh Lan Hoa. Trở nên cường đại, rời xa nhân vật chính có phải sẽ thoát ra được cốt truyện định sẵn hay không?

Chăm chú tu luyện và mải suy nghĩ nhiều, Nana không hề biết vẫn có một người âm thầm dõi theo cô. Tần Minh không thể làm theo lời của Phất Lan Đức, hắn mỗi ngày đều phải đến nhìn Nana. Chỉ có thế hắn mới tìm được chút an tâm vui vẻ, chỉ khác giờ hắn phải ở trong bóng tối mà thôi.

Ba tháng nữa cuộc thi tuyển chọn cho giải đấu Hồn Sư Cao Cấp sẽ diễn ra. Dưới sự trợ giúp của tiên thảo, trừ Tiểu Vũ, tất cả mọi người của Thất Quái đã là hồn tông. Hôm nay đại sư cùng Phất Lan Đức, Liễu Nhị Long và cả Triệu Vô Cực sẽ dẫn bảy người đi rừng Lạc Nhật tìm kiếm hồn hoàn.

"Nana, ngươi thật không muốn đi sao?"

Tiễn mọi người ở cổng học viện, Nana đang nói chuyện với Phất Lan Đức.

"Gia gia, rừng Lạc Nhật đối với cháu có nhiều kí ức đáng sợ, cháu không muốn tới đó." Nana vờ lấy một lí do, cô không muốn lẽo đẽo đi theo cốt truyện này nữa, những chuyện có thể tránh, thì sẽ tránh.

Phất Lan Đức nghĩ Nana nói là thật, cũng gật đầu không hỏi gì thêm, đưa cho Nana một túi kim hồn tệ chỉ căn dặn.

"Ở lại nếu thấy buồn, có thể ra ngoài chơi. Ta sẽ không trách ngươi, nhớ bảo vệ bản thân là được."

"Vâng, gia gia." Nana cảm động ôm lấy Phất Lan Đức, vị gia gia này đối với cô thật tốt.

Mọi người vẫy tay tạm biệt rồi rời đi, Nana thở ra một hơi thật mạnh bước thẳng ra đường lớn thành Thiên Đấu, không quay về học viện. Thời gian này, cô sẽ không trở về, để tâm an tĩnh, sẽ nghĩ thông suốt mọi chuyện.

Tần Minh không biết Nana ở lại, hắn nghĩ Nana sẽ theo Thất Quái. Triệu Vô Cực nhờ Tần Minh thay hắn lên lớp sáng nay nên hắn cũng không có thời gian đi tiễn mọi người.

Trải qua nhiều biến cố, có thể nói khoảng thời gian này là tự do tự tại nhất từ khi bắt đầu, Nana rất vui vẻ. Tìm một cửa hàng đổi bộ đồng phục thành một bộ váy trắng dài đến đầu gối, ống tay dài ôm vào cánh tay mảnh mai trông rất giống một cô gái nhỏ bình thường, Nana quyết định sẽ sống như một người bình thường, cảm nhận một cuộc sống không tranh đấu như trước kia. Nana không biết từ lúc nào cô cũng thích màu trắng, có lẽ màu lam khiến cô nhớ lại một chút chuyện gì đó không vui nên cô không mặc nữa.

Một mình đi dạo trên đường phố không những không chán mà lại thấy yên bình đến lạ, không cần suy nghĩ chuyện gì, chỉ cần hít thở không khí trong lành và ngắm nhìn mọi người sinh hoạt mà thôi.

Nana thấy một cửa hàng bán bánh bao, dừng lại trước tiệm xem người ta làm, tự nhiên lại nhớ tới cảnh Đới Mộc Bạch nhào bột không khỏi bật cười. Bỗng bên cạnh Nana xuất hiện một thiếu nữ trông cũng trạc tuổi cô, nhìn cô rồi nói:

"Này, cô đói sao? Ta mua giúp cô nhé!"

Nana thả lỏng tâm trạng cũng không chú ý xung quanh, nghe thiếu nữ nói thì ngẩn người, sau lại hiểu ra, cảm thấy thú vị cũng không từ chối mà gật đầu.

Thiếu nữ nắm tay dẫn Nana vào cửa hàng, gọi ra hai cái bánh đưa cho Nana, không thấy cô ấy ăn Nana thắc mắc hỏi:

"Ngươi không ăn sao?"

Thiếu nữ lắc đầu: "Ta không đói, ngươi tên gì? Ngươi cũng là trẻ mồ côi sao?"

Nana kinh ngạc: "Trẻ mồ côi?"

Thiếu nữ gật đầu.

"Ta cũng là trẻ mồ côi, ta được nhặt nuôi, năm ta sáu tuổi giác tỉnh vũ hồn không thể tu luyện nên bị bỏ đi, ta sống một mình cho tới bây giờ. Ngươi giống ta lúc đó, ta cũng chỉ ước được ăn một cái bánh bao mà thôi."

Nana tự nhiên thấy thương cảm, sáu tuổi tự mình sống tới bây giờ, bị bỏ rơi hai lần từ khi còn rất nhỏ, cô ấy sống kiểu gì?

Nana đưa một cái bánh cho thiếu nữ rồi nói:

"Ừm, ta ở đây cũng là, nhưng ta may mắn có một gia gia nhận ta, thương ta. Nhưng gia gia đi xa rồi, ta tạm không về nhà."

Thiếu nữ nghe Nana nói "gia gia đi xa" lại hiểu lầm gia gia của cô đã chết, nắm lấy tay Nana nói:

"Ngươi và ta thật giống nhau, ta thấy rất thích ngươi. Đừng lo, ta sẽ làm bạn với ngươi, ta gọi Tiểu Ly 13 tuổi. Ngươi đâu?"

"Ta là Sở... A Sở! Ta cũng sắp 13 tuổi."

"Vậy tốt quá, A Sở. Chúng ta chính là bạn rồi. Ngươi không có nhà để về sao? Ta đưa ngươi về nhà ta nhé!"

Nana không có lí do từ chối, thiếu nữ trước mặt này rất tốt bụng và đơn thuần như cô trước kia vậy, có cô ấy thật vui vẻ.

Tiểu Ly ở trong một căn nhà nhỏ bị bỏ hoang cuối phía tây thành Thiên Đấu, gần đây là hạ du sông lớn, có rất nhiều cá. Tiểu Ly lúc nhỏ nhờ nhặt đồ ăn thừa mà sống, lớn lên có thể bắt cá bán cho người ta kiếm tiền.

Nana trên đường về nhà Tiểu Ly nghe cô ấy nói chuyện, không ngừng nhớ tới Phất Lan Đức. Gia gia của cô thật tốt, cho cô ăn không ở không, dạy học miễn phí sau lại trở thành gia gia yêu thương cô, ai có nhiều may mắn như cô sao.

"A Sở, đến rồi đây, ngươi không chê chứ?"

Nhìn căn nhà nhỏ chỉ bằng nửa phòng ngủ ở học viện, xung quanh tường còn bị dây leo quấn quanh đổ nát, Nana càng thấy lòng quặn đau hơn. Nhìn Tiểu Ly nói:

"Tiểu Ly, so với ngươi ta thật nhiều may mắn. Ta còn định vì một số chuyện không vui mà không quay về, ta thật xấu tính, không nghĩ sẽ làm những người thương ta lo lắng. Đợi gia gia trở về, ta sẽ đưa ngươi tới một chỗ tốt hơn."

Tiểu Ly kinh ngạc: "Gia gia ngươi chưa chết?"

Nana còn kinh ngạc hơn cô ấy.

"Sao lại biến thành gia gia chết rồi, ta nói là đi xa, đi tới nơi khác."

"Haha, ta cứ tưởng, thật tốt. Ngươi vào đi, ta bắt cá cho ngươi ăn."

Bắt cá sao? Lại nhớ tới Trúc Thanh. Nana giật mình phát hiện, tất cả mọi thứ đều có thể khiến cô liên tưởng đến khoảng thời gian ở cùng Sử Lai Khắc. Cô thật không thể rời khỏi họ.

Tiểu Ly bắt cá rất thành thục, chẳng mấy chốc đã được rất nhiều, hai người nấu vài con cá ăn, còn lại chiều sẽ đi bán. Thật lâu mới có cảm giác bình dị thế này, Nana thấy rất ấm áp.

Buổi chiều Tiểu Ly và Nana đi ra một cửa hàng phía nam thành bán cá, trên đường về bất chợt có một đám thiếu nữ đứng ra chặn đường. Chỉ là những thiếu nữ trạc tuổi, không biết họ định làm gì đây. Tiểu Ly quen biết họ, thấy bị chặn thì nhảy lên che trước người Nana nói:

"Hạ Vũ, ta bây giờ không còn gặp Hạ Tư nữa, xin tha cho chúng ta đi."

Thiếu nữ tên Hạ Vũ cười lạnh, đến nâng mặt Tiểu Ly ra vẻ kiêu căng ngạo mạn.

"Tiểu Ly hồ ly tinh, đừng tưởng ta không biết ngươi cố ý tiếp cận ca ca ta. Gia tộc ta chỉ có hắn 15 tuổi đã là đại hồn sư, tương lai trở thành người mạnh mẽ tiền đồ rộng mở. Ngươi đừng hòng trèo cao."

Tiểu Ly giải thích.

"Không đâu Hạ Vũ, ta không có tình cảm với hắn, ta chỉ tình cờ gặp hắn hai lần mà thôi."

Hạ Vũ vẫn không tha, lắc lắc cằm Tiểu Ly.

"Hồ ly tinh, ta tốt bụng làm bạn với ngươi lại để ngươi câu dẫn ca ca ta sao? Ta xem không có khuôn mặt này, ngươi làm sao câu dẫn ca ca ta."

Nói xong, Hạ Vũ lùi ra sau nói với ba thiếu nữ theo cô ta.

"Đánh cô ta, đánh mặt ấy, để cô ta bỏ thói hồ ly tinh."

Nana nghe đến đây không thể đứng nhìn nữa, đúng là ở đâu cũng phải tranh đấu. Hồn sư có cách đấu của hồn sư, dân thường sẽ có cách hại dân thường, tóm lại chính là cường giả vi tôn, ta không có sức phản kháng thì người sẽ hãm hại ta.

Kéo Tiểu Ly ra phía sau lưng, Nana nhìn bốn thiếu nữ trước mặt nói ra câu nói quen thuộc.

"Mặt đã xấu, tính khí còn khó coi."

Hạ Vũ bị chửi tức giận tiến lên nắm cổ áo Nana hét như tát nước vào mặt.

"Tiện nhân, ngươi nói gì? Dám nói lại ta nghe!"

"Ta nói, ngươi xấu, tính khí càng, khó, coi."

"Ngươi..."

Bốp! Hạ Vũ định tát Nana nhưng Nana đã đánh cô ta trước, chỉ một cái tát đã bất tỉnh. Nana nhìn lại tay mình, lần đầu đánh người thường, không ngờ lại yếu như vậy.

Hạ Vũ không phải hồn sư nhưng ba người đi theo cô ta chính là, thấy tiểu thư nhà mình bị đánh ngất họ lập tức phóng thích vũ hồn xông lên. Là ba chị em hồn sư vũ hồn Kiếm hệ cường công nhưng lại chỉ có một hồn hoàn màu vàng. Nana đứng im mà mỉm cười, dùng hai tay bắt kiếm của hai người, còn một cái thì trực tiếp đá ra. Ba chị em kinh ngạc, trước mặt họ là một con nhóc còn thấp hơn họ đây, không có vũ hồn mà sao cô ta có thể.

Nana nhìn phản ứng của họ thì cười lớn.

"Haha, còn muốn đánh ta sao? Vậy ta đánh trả nhé!"

Lại ba cái tát khiến họ bất tỉnh. Tiểu Ly xem đến đờ đẫn.

"A Sở, ngươi là hồn sư sao? Sao không thấy ngươi phóng thích vũ hồn?"

Nana thản nhiên nói:

"Ta không phải, thôi trở về đi. Ta muốn ăn cá rồi."

"Được rồi. Ta lần đầu thấy hồn sư thua đấy, trước kia họ đã đánh ta một lần. Hạ Vũ rất ghét thiếu nữ nào gặp ca ca cô ta. Gặp lần nào là đánh lần đó. Xin lỗi đem ngươi phiền phức."

"Ha, ta lại sợ chính ta đem phiền cho ngươi đây. Hay là đợi ta chơi một ngày nữa ta đưa ngươi về nhà ta."

"Hả, được sao?"

"Tất nhiên rồi, ta sợ Hạ Vũ sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, ngươi sẽ gặp nguy hiểm."

"Được. A Sở, gặp ngươi thật tốt."

Nana cười, có thêm một người bạn nhỏ đơn thuần rất tốt, bảo vệ được một người nhỏ bé cũng rất vui. Nana lại nhớ đến Tần Minh: Có lẽ hắn đối với ta cũng chỉ như vậy đi.
Bình Luận (0)
Comment