Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 85

Hạ Từ đi Phất Lan Đức liền tiến vào tò mò hỏi: "Sao trưởng lão đội chấp pháp hoàng gia tới tận đây? Các ngươi lại gây chuyện gì hả?"

Tám người giật bắn, cứng đờ người đi ra cửa, Nana cười trừ: "Không có gì, chuyện nhỏ thôi ha, ha!"

Ù cái tám người đã biến mất tăm chỉ để lại cho Phất Lan Đức một đống dấu chấm hỏi. Hắn hi vọng là bọn nhỏ đừng gây phiền phức đến đội chấp pháp đi, có tiền án sau này sẽ khiến người khác mất lòng tin, tương lai phát triển thật không tốt.

Phòng kí túc xá của Đường Tam.

Cầm trên tay bản báo cáo điều tra, Đường Tam phân tích: "Vụ hồn cốt không có manh mối, chỉ đơn giản hàng hóa bị mất và thủ vệ im lặng chết đi. Hoàn toàn mờ mịt. Hồn sư tự sát động tĩnh lớn hơn vì nó xảy ra ngay trước cuộc thi, hơn nữa họ là tuyển thủ nổi bật nhất trong đội, cái chết rõ ràng trước mắt nhiều người. Điểm lạ là không rõ nguyên nhân tự sát, nếu nói do áp lực thi đấu căng thẳng thì khả năng không cao, cuộc thi này độ nào quan trọng trong lòng các hồn sư, được tham dự là hết sức may mắn chứ đừng nói họ vì căng thẳng mà từ bỏ mạng sống. Hai vụ xảy ra tưởng như không liên quan nhưng có một điểm rất giống đó chính là người chết đều không rõ nguyên nhân."

Đới Mộc Bạch vuốt cằm một chút: "Giết người trong im lặng làm ta nhớ đến tà hồn sư kĩ năng huyễn tượng."

Áo Tư Ca giật mình: "Chẳng lẽ lại xuất hiện tà hồn sư? Không phải chứ?"

Nana lắc đầu: "Không phải, tà hồn sư giết người tu luyện chứ không phải đơn thuần gieo rắc sợ hãi cùng để lộ chứng cứ. Ta đồng ý phương diện hung thủ là hồn sư sử dụng huyễn tượng."

Đường Tam: "Ừm, khả năng cao. Tuyển thủ hồn sư bị hại đều là hồn tông, hung thủ chắc chắn là một cường giả ở phương diện này, tinh thần lực cao hơn chúng ta rất nhiều."

Tiểu Vũ: "Vậy làm sao tìm ra hắn, tiểu Tuyết có thể sao?"

Nana: "Không đâu, hắn huyễn tượng giết người không để lại dấu vết, hắn chỉ làm họ không tự chủ được mà tự sát, hiển nhiên không cần chạm tới thi thể sẽ không để lại mùi. Hồn sư thi đấu đi lại ở trường đấu rất nhiều, cho dù có tìm ra hắn cũng dễ dàng chối cãi."

Đường Tam nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta chưa thể xác định kẻ trộm hồn cốt và giết các hồn sư là cùng một người. Trước mắt để đảm bảo an toàn chúng ta sẽ tập trung bắt tên hung thủ giết người trước, sau đó tìm hồn cốt trả về cho phòng đấu giá. Bây giờ cùng đến đội chấp pháp đi, thi thể các hồn sư bị hại đang ở đó. Chúng ta có khi sẽ tìm được chút manh mối."

Nana cau mày. Bắt sống hung thủ và trả hồn cốt? Không được, kết quả này quá khác, hung thủ chính là một người, hồn cốt nhất định phải thuộc về Thất Quái, Thì Niên bắt buộc phải chết. Lúc trước Đường Tam giết Thì Niên không có ai biết, sợ bị vu oan là kẻ trộm mới bí mật giữ hồn cốt. Giờ đây đội chấp pháp đã chính thức nhờ vả, họ sẽ không giữ hồn cốt nữa. Vậy thì, cần một người phải ra tay âm thầm diệt trừ Thì Niên. Bảy người đi phía trước không hề biết rằng, ánh mắt Nana đã hiện lên sát khí.

Tám người đi tới đội chấp pháp khám nghiệm thi thể, mới kiểm tra qua thì quả là tự sát nhưng Đường Tam phát hiện tròng mắt của mấy người đó trừng lớn ở trạng thái căng cứng, con ngươi co rút cho thấy trước khi chết cực kì thống khổ, nếu một người có ý định tự sát vì áp lực thì khi chết họ phải buông lỏng nhẹ nhõm mới đúng, điều trái ngược đã chứng minh họ là bị hại. Tiểu Tuyết không biết vô tình hay cố ý, sau khi ngửi một chốc cũng lắc đầu không tìm ra mùi khả nghi, tám người rơi vào trầm tư. Ủ rũ quay về học viện, mọi người ăn cơm xong trở về phòng ngủ chuẩn bị cho trận chiến ngày mai, nhưng không phải là tất cả mọi người.

Nana sau khi nói chuyện với Tần Minh khiến hắn yên tâm rời đi, cô lặng lẽ khoác lên một chiếc áo choàng đen nhảy ra khỏi học viện. Nana đã từng chạm mặt Thì Niên ở trường đấu, hắn là hồn thánh, dẫn đội của học viện Thương Huy trước đây vốn đã có thù với Sử Lai Khắc ở Tước Thác thành. Không khó để tìm thấy hắn, Nana nhanh nhẹn không động tĩnh nhảy vào một căn phòng khách sạn.

Thì Niên đang minh tưởng, cảm giác có điều khác thường hắn vội vàng tỉnh dậy: "Là ai?" Vừa rồi đang yên tĩnh bỗng xuất hiện một chút không khí ba động.

Thì Niên cảnh giác nhìn xung quanh, phóng thích tinh thần lực cảm thụ nhưng không gian vẫn yên tĩnh như cũ, có lẽ là do quá nhập tâm. Thì Niên thở ra một hơi nhắm mắt tiếp tục minh tưởng, đúng lúc đó.

"Có gan giết người mà cũng biết sợ sao? Thì Niên?"

"Là ai?" Thì Niên hốt hoảng đứng bật dậy, là phong hào đấu la hệ khống chế, hắn không cảm nhận được chút gì, giọng nói đầy sát khí đó mang một chút cười cợt trẻ con, thật khiến tâm thần bất an.

Phóng thích vũ hồn! Không thể? Thì Niên kinh ngạc, chính hắn là hồn thánh sử dụng vũ hồn Ảo Mộng. Chỉ có hắn khiến người khác lâm vào khủng hoảng, giờ đây là ai có thể chế trụ hắn đến mức này.

Từ trong góc tối của căn phòng, bóng đen từ từ bước ra, thấy rõ người này, Thì Niên không thể tin vào mắt mình: "Là ngươi, học viện Sử Lai Khắc!" Thì Niên đang có ý định nhắm vào học viện này, không ngờ hôm nay...

Nana mỉm cười tiến đến chỗ Thì Niên đang bất động: "Thật vinh hạnh ngươi có thể nhận ra ta. Ảo Mộng? Hừ, trẻ con. Ngươi giết các học sinh hồn sư bằng huyễn tượng, vậy ta sẽ giết ngươi như huyễn tượng. Thấy thế nào? Cảm giác chân thật này có phải thú vị hơn trong mộng không, hả?"

Thì Niên lập tức rùng mình: "Ngươi chỉ là một đứa trẻ? Làm sao có thể?"

Nana ý cười càng sâu: "Ta? Tất nhiên không giống các ngươi. Cho ngươi làm một giấc mộng chân thật. Ngươi có bao giờ nghĩ một người 13 tuổi đạt đến phong hào đấu la?"

Thì Niên mắt trừng lớn, không thể tin, dù là mộng cũng không thể tin.

Nana ôm bụng cười, tất nhiên là không thể rồi: "Nói nhiều vô ích, ngươi muốn chết vì độc, hay chết vì bị đâm hả?"

Thì Niên kinh ngạc cùng hoảng sợ tột cùng, thứ thi triển trên người hắn mạnh mẽ khóa chặt khiến hắn không thể làm được bất cứ thứ gì nhưng hắn chẳng cảm giác được chút nào, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình vô dụng, vô lực như sâu kiến đợi bị dẫm nát.

Nana lắc đầu: "Không ngờ ngươi nhát gan như vậy, Điệp Phấn của ta mới chỉ thi triển một chút thôi mà. Vẫn có thể nói chuyện đi. Im miệng như vậy làm ta chán. Có thể mất mạng nhanh hơn."

"Ngươi muốn gì?" Thì Niên run giọng nói ra.

Nana thản nhiên đi vòng quanh hắn: "Muốn cướp hồn cốt trong đầu ngươi, muốn giết ngươi. Được không?"

"Không, đừng giết ta. Ta sẽ giúp ngươi tìm hồn cốt khác tốt hơn."

Nana ngoáy tai: "Giọng nói thật khó nghe. Như vậy đi, ta đánh ngươi hôn mê sau đó cho ngươi tự bạo, vậy là ta không giết ngươi, đúng không?"

Cơ mặt không khống chế liên tục co rút, toàn thân lông tóc đã tê rần dựng đứng. Thì Niên không hiểu hỏi: "Ta chưa từng động vào các ngươi, vì sao muốn giết ta?"

"Haha, chưa từng? Nếu ta đoán không lầm, ngày mai ngươi nhất định sẽ bắt một người tên Đường Tam, cho ngươi biết hắn là Tam ca của ta. Ngươi muốn giết hắn vậy ta sẽ giết ngươi, à mà ngươi cũng không thể giết được hắn. Ngày mai chết so hôm nay chết cũng không mấy khác biệt." Nana thản nhiên vuốt cằm gật gù.

Thì Niên không biết diễn tả cảm xúc của hắn lúc này, cô gái trước mặt thật giống như tử thần đòi mạng, kế hoạch diệt Đường Tam hắn đã ấn định, tại sao hắn xử lí luôn bí mật bí ẩn, lại có người có thể biết. Nếu đây là giấc mộng, hắn muốn tỉnh dậy ngay lập tức: "Ngươi, là ai?" Giọng nói đã kinh biến đến mức khàn khàn không nghe rõ.

Cảm thấy chán nản, Nana tùy ý nói: "Người giết ngươi!"

Tinh Thần Tập Kích làm Thì Niên trong cơn sợ hãi hôn mê, mở ra đôi cánh bướm sau lưng, Nana xách Thì Niên lặng lẽ trong đêm tối bay hướng rừng Lạc Nhật. Chọn một địa điểm ít cây cối cao lớn, Điệp Phấn trong phạm vi nhỏ phát động, cơ thể Thì Niên lập tức tan thành bụi đất. Đưa tay lấy vật nhỏ tỏa ra ánh sáng lấp lánh cửu sắc trên nền cỏ, Nana tặc lưỡi cảm thán: "Đẹp như vậy không thể đeo thành trang sức, quá lãng phí."

Trời vẫn còn rất tối, đợi trời sáng mới có thể trở về "cáo trạng". Nana ngồi xuống tu luyện Linh Lan Hoa, nó sắp tiến cấp cảnh giới thứ ba, thực lực của cô sẽ có bước tiến tăng vọt.
Bình Luận (0)
Comment