Hai người lần lượt bước vào nhà hàng đã hẹn trước với Hề Thành Hạo, Hề
Kỷ Hằng cố tỏ ra tự nhiên trước mặt ông anh họ. Giản Tư cúi đầu, nét mặt không biểu lộ cảm xúc.
Sau khi tan sở Hề Thành Hạo lái xe đến
đây ngay, chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Giản Tư ngoan ngoãn ngồi xuống
cạnh anh như con thỏ con, anh quàng tay lên thành ghế sau lưng cô, một
tư thế rất ngang tàng hách dịch, nhưng nét mặt anh thì dịu dàng: “Hôm
nay chơi vui không em?” Giản Tư mím môi lắc đầu, “Em rất vui nhưng Kỷ
Hằng thì không.” Hề Kỷ Hằng thoải mái ngồi thẳng lưng trên ghế, ném cho
cô cái nhìn ngầm bảo “Cô muốn chết đấy hả”, rõ ràng đang uy hiếp cô.
Giản Tư đã học được cách làm lơ bộ dạng đáng sợ giả vờ của anh từ lâu, cô
chớp mắt nghiêm túc nói với Hề Thành Hạo: “Thì ra anh ta sợ độ cao,
Thành Hạo, anh cũng thế à?”
Hề Thành Hạo cười nhạt nhìn cậu em
họ, rồi quay sang ngắm nghía khuôn mặt xinh đẹp của vợ mình, hai người
đang chọc ghẹo nhau như trẻ con vậy, “Lần sau anh đưa em đi, không phải
em sẽ tự biết sao?” Anh mỉm cười hỏi lại.
Giản Tư cụp mắt, mặc
dù không nói gì, nhưng sự ủ dột thoáng qua trong mắt cô cũng đủ để người ta hiểu được cô đang nghĩ gì: Hề Thành Hạo đã quay về làm một người bận rộn, lấy đâu ra thời gian đưa cô đi Công viên trò chơi chứ?
Nỗi thất vọng không nói ra nhưng phảng phất trong đáy mắt cô nỗi buồn đè
nén hóa thành cơn ngao ngán không tên. Bữa cơm trông có vẻ rất vui, Giản Tư và Hề Kỷ Hằng dường như rất sợ bầu không khí ngột ngạt, thi nhau tìm đề tài tán phét, Giản Tư nói nhiều hơn bình thường, cô còn miêu tả sinh động tình cảnh thảm hại: mặt mày xanh lét, hai chân mềm nhũn của Hề Kỷ
Hằng sau khi trò chơi nhào lộn trên không kết thúc, làm Hề Kỷ Hằng điên
tiết suýt nữa thì đập cốc cho hả giận.
Hề Thành Hạo chỉ cười, ngồi nghe hai người nói, một khi hai người ngừng nói, không khí sẽ trở nên nặng nề.
STENT
Hề Kỷ Hằng bực thầm, anh và Giản Tư có gì cơ chứ?! Sao lại phải cố tình ra vẻ thản nhiên, như sợ bị vạch mặt? Trong vài giây anh tình cờ chạm phải ánh mắt cô, anh nhìn thấy sự thấp thỏm ngượng ngùng cũng đang nhảy múa
trong đôi mắt long lanh đó. Anh biết lý do mình chột dạ, bởi vì anh vẫn
còn thích cô, mặc dù tình cảm này bị bó hẹp trong phạm vi đạo đức và
tình nghĩa đối với người anh họ. Mẹ kiếp, không ngờ công tử hào hoa,
thiếu gia đa tình Hề Kỷ Hằng, cũng có ngày hồn điên phách đảo rơi vào
vòng xoáy của tình yêu thuần khiết không dục vọng! Nhưng tại sao cô lại
thu mắt dè dặt? Anh cố trấn tĩnh, nhưng lông mày vẫn nhăn lại. Rốt cuộc
trong lòng cô… anh chiếm vai trò gì?
Bữa cơm vui vẻ giả tạo cuối cùng cũng chấm dứt. Vào trong xe rồi, Hề Kỷ Hằng mới nhìn thấy ba lô du lịch của cô vẫn trên ghế, anh lập tức hạ cửa kính gọi họ một tiếng,
Giản Tư đang cất bước thanh thoát bên cạnh Hề Thành Hạo không xa chỗ anh lắm. Nghe tiếng anh gọi, hai người cùng dừng chân quay đầu nhìn anh.
Sắc đêm và ánh đèn soi rọi lên khuôn mặt xinh đẹp lông mày hơi nhíu lại của cô, anh chợt sững sờ, nhất thời có chút hoảng hốt, đây chính là cô trợ
lý lúc nào cũng ỉu xìu như bánh bao vinh hạnh được lọt vào mắt anh sau
khi anh đã chán ngấy những cô nàng sành điệu cá tính ư? Buổi tối hôm mở
tiệc chúc mừng Trương Nhu, là lần đầu tiên anh và cô trò chuyện cởi mở,
lúc đó trời cũng tối như bây giờ, ánh đèn neon cũng sáng rực như thế
này, từ trong thâm tâm anh thấy cô quả là một cô gái xinh đẹp, mặc dù vẻ mặt nhu nhược tự ti đã che phủ ánh sáng chói mắt đáng ra phải có.
“Không… không có gì,” bàn tay anh bóp chặt chiếc ba lô đặt trên ghế, “Anh à,
lái xe cẩn thận nhé.” Anh rất sợ Hề Thành Hạo nhìn thấu tâm trạng mình,
không dám nhìn Giản Tư lấy một cái, cười gượng gạo nhìn Hề Thành Hạo
chằm chằm.
“Ừ.” Hề Thành Hạo bật cười, ôm chặt bờ vai Giản Tư, bước nhanh về phía trước.
Cô ấy… đã thay đổi rồi, đã trở nên mê hồn như thế, ánh sáng rực rỡ trên
người cô tỏa ra tứ phía, chỉ một ánh mắt hơi rầu rĩ của cô cũng đủ khiến tim anh đập loạn nhịp. Anh thèm thuồng sắc đẹp của cô, thèm thuồng cảm
xúc ngọt ngào tự nhiên lúc bên cạnh cô, anh thậm chí thô bỉ đến nỗi
không muốn trả ba lô cho cô, chỉ để có cái cớ đi tìm cô thêm lần nữa!
Bất luận anh tiếp cận cô vì mục đích gì anh đều cảm thấy mình đang rơi vào
một vũng bùn ngập ngụa, đáng sợ nhất là, cho dù vũng bùn sắp nuốt chửng
anh đến nơi, anh vẫn không muốn bò lên bờ! Anh muốn… chìm trong nó mãi.
Suốt chặng đường, Hề Thành Hạo tập trung lái xe, không nói chuyện với Giản
Tư. Giản Tư mệt mỏi dựa vào ghế, những lời có thể nói đã lôi ra nói hết
trong bữa cơm, giờ đành chìm vào im lặng.
Cả tòa nhà không có
một ngọn đèn, tiếng bước chân làm đèn cảm ứng thảng thốt bật sáng. Anh
đột nhiên đẩy cô vào cánh cửa vừa đóng kín, người anh đè lên cô, hoa văn cánh cửa cọ vào làm lưng cô đau nhức.
“Em đang giận anh có phải không?” Anh cúi đầu, không hôn cô vì còn muốn nghe cô trả lời, hơi thở
dồn dập nóng hổi phả lên mặt cô.
Giản Tư lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm.
“Đừng có đi tìm Kỷ Hằng! Đừng dính dáng gì đến nó!” Cánh tay anh hơi thô bạo
lần sờ cơ thể cô, “Có lẽ nó vẫn còn thích em, cho dù chỉ là một đóm lửa
le lói, anh cũng không cho nó có cơ hội cháy sáng đâu!” Anh nói lời tàn
khốc, cánh tay cởi khuy quần cô.
“Anh không tin em sao?” Môi cô run run, cơ thể cũng dần dần run rẩy.
Anh im lặng một lúc, tin cô? Vấn đề không phải tin hay không tin! Ánh mắt
Kỷ Hằng nhìn cô làm anh khó chịu! Hơn nữa nó còn đang cố che giấu gì đó, thật ra nó không phải là người giỏi che giấu cảm xúc, nó đã thực sự
buông xuôi cảm xúc với Giản Tư hay chỉ giả vờ ung dung? Một bên là người con gái anh yêu quý nhất trên đời, một bên là đứa em họ tình thâm nghĩa nặng của anh, anh không thể đánh mất ai cả! “Nếu em muốn có gì đó với
Kỷ Hằng thì anh căn bản không thể ngăn cản được!” Cô hình như đã hiểu
lầm sự im lặng của anh, nước mắt lăn ra xối xả, vẻ mặt tổn thương vô
cùng, “Nếu không phải em… em đã luôn chờ đợi anh quay về, thì có vô vàn
những người đàn ông cho em lựa chọn, em không cần sống khổ cực như thế
đâu!” Dứt lời cô mới ngộ ra mình vừa nói cái gì, hoảng loạn buồn bực đưa tay che miệng.
Cơn sung sướng điên cuồng đột nhiên bật ra khỏi
trái tim đau đớn của anh, cơ thể anh cũng run lên, “Em… em đã đợi anh
sao?” Sau năm năm, cô buột miệng nói ra câu này làm anh sung sướng. Đúng thế, đúng thế, Tư Tư của anh sao có thể không yêu anh được chứ, sao có
thể kết hôn với anh chỉ vì muốn báo thù chứ? Cho dù lời cô nói ra có vô
tình thế nào, thì ánh mắt cô nhìn anh, sự dựa dẫm trong vô thức… không
phải anh đã nhận ra từ lâu rồi ư? Nhưng mà, nghe chính miệng cô nói ra,
niềm sung sướng đã từng mất đi, nay tìm lại được quả thật khó lòng mà
diễn tả thành lời.
“Không! Không phải!” Cô hoảng hốt sợ hãi vì
đã để lộ bí mật giấu kín trong lòng, chối bay chối biến bằng những lời
nói không chút mảy may thuyết phục, “Em không chờ anh! Không phải em đã
bằng lòng làm tình nhân của Kỷ Hằng sao? Không phải em đã đi xem mặt
chuẩn bị kết hôn sao? Em hận anh đã bỏ rơi em, em hận bố mẹ anh…”
Những lời chưa nói bị tan ra trong cái hôn cuồng nhiệt điên loạn của anh, anh không thèm nghe những lời độc địa trái với lương tâm của cô, đúng là cô đã chuẩn bị kết hôn với người đàn ông khác, nhưng đó là sau khi anh về
nước, làm bộ không quen cô, bạc bẽo với cô! Lúc đó cô đã thực sự tan nát trái tim, quyết định từ bỏ!
Anh bế xốc cô lên, không chờ thêm
được nữa, luống cuống chui vào bên trong còn khô ráo của cô, cô nhăn mày kêu khẽ, ấm ức nhẫn nhịn, cố tình không chịu hợp tác.
“Tư Tư, anh yêu em, rất yêu, rất yêu em.” Anh đặt cô tựa vào cánh cửa, kích động đến mức mất hết lí trí.
“Em. em không yêu anh… không yêu…” Cô đột nhiên kêu thất thanh, nằm lên
người anh run rẩy đón nhận đợt công kích mãnh liệt, câu nói hờn dỗi bị
phản ứng sinh lý cắt ngang. Anh điên cuồng hơn bao giờ hết, cô đã ngất
đi trên cơ thể anh với bộ dạng lếch thếch như thế.
Đợi cô mơ
màng tỉnh giấc, nhận ra mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ, Hề
Thành Hạo mặt mày hả hê mãn nguyện phủ phục bên cạnh như con báo, bàn
tay anh đang vuốt ve cổ tay cô, bộ dạng nhàn nhã nhìn cô, trong đôi mắt
đen ánh lên nét bướng bỉnh.
Cô muốn quay ngoắt đầu sang một bên
không thèm để tâm đến anh, tiện thể né tránh ánh mắt chăm chú của anh,
mỗi lần đối diện với ánh mắt đó, cô lại cảm thấy tội lỗi.
“Đừng giận…” Anh kề mặt gần cô, mân mê mái tóc cô, hôn lên bờ vai mịn màng của cô.
Cô không né tránh, hồi lâu mới hỏi: “Thành Hạo, em rất cô đơn.”
Tịm anh thắt lại, nụ hôn ngừng bặt.
“Em không đành lòng thấy anh buồn phiền, cũng không muốn biến thành nấm mộ
chôn cất lý tưởng của anh, em biết anh được giải thoát thì em mới có cơ
hội giải thoát. Nhưng, em rất cô đơn, ngoài anh ra, em không có người
thân nào nữa. Trong mấy người bạn của em, ngoài Kỷ Hằng ra, em có thể
tìm ai mà không gây ra rắc rối cho họ đây?” Dù cô quay lưng về phía anh, nhưng anh biết cô đang khóc, lúc này tim anh quặn lại. Anh hiểu ý tứ
trong câu nói của cô; bạn của cô chỉ có Trương Nhu và Tưởng Chính Lương, nhưng nếu bố mẹ anh biết họ có quan hệ thân thiết với Giản Tư, thì khó
tránh không sinh lòng căm ghét.
“Em không biết tại sao anh lại
nghi ngờ em và Kỷ Hằng. Mặc dù anh ta… rất xem trọng anh và tình cảm
ruột thịt! Bây giờ chỉ có anh ta là bạn của em thôi!” “Được rồi… được
rồi…” Cô càng nói càng kích động, anh vội vàng ôm chặt cô, “Tư Tư, sau
này anh sẽ không suy đoán vớ vẩn, ghen tuông vớ vẩn nữa.” Anh biết khó
mà làm được như thế, cho dù biết rõ Tư Tư và Kỷ Hằng sẽ không đi quá
giới hạn cho phép, nhưng cứ nhìn thấy hai người ở bên nhau anh lại đố kị bực bội.
Nhưng anh cũng biết rằng, Tư Tư của anh rất cô đơn,
hiện nay quả thật chỉ có Kỷ Hằng mới có thể làm bạn với cô, mà không bị
bố mẹ anh ra tay làm hại.
Anh siết chặt cô trong lòng, chỉ cần cô thấy vui, dù là chuyện gì anh cũng bằng lòng thỏa hiệp.