Có lẽ là vì đã từng mất một đứa con, nên Hề Thành Hạo đặc biệt quan tâm
chăm sóc đến đứa con được tạo bởi tình yêu giữa hai người. Ngay khi khỏi bệnh, anh liền đưa Giản Tư đến gặp bác sĩ sản khoa có uy tín để kiểm
tra sức khỏe.
Bác sĩ thấy Giản Tư cơ thể quá mảnh mai, bèn dặn
dò mấy lời chú ý đến vận động và dinh dưỡng, v.v… Y tá chu đáo đưa ra
cuốn sách ảnh bắt mắt do bệnh viện tự in, tỉ mỉ giải thích những điều
cần chú ý trong quá trình mang thai, giới thiệu rõ ràng mạch lạc vào
tháng nào phải bổ sung chất dinh dưỡng nào. Hề Thành Hạo đón lấy, lật ra xem từng trang, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Giản Tư ngại ngùng nhìn bác sĩ, ấp úng một lát, dường như bộ dạng xấu hổ này đặc biệt thích hợp với khuôn mặt xinh đẹp nhu mì của cô, làm người ta thương xót. Bác sĩ bất
giác nở một nụ cười khích lệ, khẽ gật đầu, chăm chú lắng nghe lời cô sắp nói.
“Trước đây… tôi đã từng sảy thai, liệu có ảnh hưởng gì không?”
Bác sĩ đã gặp nhiều trường hợp thế này, nên giải thích một cách uyển
chuyển: “Ba tháng đầu phải chú ý nhiều hơn các thai phụ khác, nếu như… ý tôi là ngộ nhỡ lại sảy thai như lần trước thì sẽ vô cùng phiền phức, có thể ảnh hưởng việc sinh nở sau này.”
Giản Tư nhận ra sắc mặt của Hề Thành Hạo trắng bệch, bàn tay đang nắm bàn tay cô vô thức siết chặt lại.
Vì mối lo lắng này mà Hề Thành Hạo xin nghỉ ở nhà từ tết Dương lịch đến
tết Nguyên đán, trừ tiệc chiêu đãi cuối năm anh bắt buộc phải có mặt,
những hoạt động khác đều được hủy bỏ hết. Giản Tư biết đây là sự hi sinh tương đối lớn của anh, cuối năm là thời điểm bận rộn nhất của mọi công
ty, đặc biệt là trước khi dự án lớn của Gia Thiên được khởi công, tự
dưng quẳng gánh như thế này là một thử thách vô cùng lớn với người có
tinh thần trách nhiệm cao như anh.
Giản Tư nằm trên chiếc ghế
dài tắm nắng. Cô nhìn Hề Thành Hạo đang dùng laptop làm việc, giờ thậm
chí cả đến việc vệ sinh anh cũng muốn được đi cùng cô. Điều này khiến
Giản Tư rất cảm động, không ngờ vì đứa con anh lại sẵn sàng vứt hết việc công để chuyên tâm chăm sóc cô.
Việc Hề Thành Hạo nghỉ ở nhà
chăm sóc Giản Tư làm Hề Kỷ Hằng rơi vào địa ngục, anh chàng đại thiếu
gia coi trời bằng vung đã buộc phải trở thành một người chăm chỉ, mỗi
ngày ít nhất làm việc tám tiếng. Sau buổi sáng hôm đó, Giản Tư không còn gặp lại anh ta nữa.
“Thời kỳ nguy hiểm” làm hai vợ chồng nơm
nớp lo sợ cuối cùng cũng qua đi. Đã sang một mùa mới, tiết xuân ấm áp,
trăm hoa đua nở, vạn vật hồi sinh, đất trời bừng sáng bởi một mùa hè hứa hẹn đang đến rất gần, Giản Tư bị Hề Thành Hạo quản lý gắt gao thì sắp
phát điên. Cô chủ động đề nghị anh trở lại công ty làm việc.
Dự
án lớn mà Gia Thiên tham gia đấu thầu đang là đề tài nóng sốt trong
giới. Giản Tư đọc qua bình luận của tạp chí Tài Chính về dự án. Dự án
khai phá vùng núi phía Bắc lần này không chỉ thiết lập một khu khai thác mới mà còn liên quan khai thác ngành du lịch, quy hoạch đất đai, kêu
gọi đầu tư tài phố nhỏ. Chính phủ rất coi trọng dự án này, vì vậy những
tập đoàn không có thực lực kinh tế sẽ không được tham gia đấu thầu. Vì
muốn giành được dự án này, Gia Thiên đã có sự đầu tư rất lớn với niềm
tin chắc chắn thành công. Hề Thành Hạo mới tiếp quản Gia Thiên đã gặp
được cơ hội lớn nên hào hứng nỗ lực làm việc. Cho dù Giản Tư không chủ
động bảo anh về công ty, thì anh cũng không ngồi yên ở nhà được.
Mặc dù mang bầu đã được năm tháng, nhưng Giản Tư có cơ thể bé nhỏ gầy yếu,
nên người ngoài không dễ nhận ra cô đang có mang. Dù vậy, Hề Thành Hạo
vẫn nằng nặc bắt cô phải mặc váy bầu rộng thùng thình, nhìn cô lọt thỏm
trong chiếc váy trông rất buồn cười và đáng yêu.
Để tránh bị
theo dõi, Giản Tư một mình rón rén bước ra khỏi nhà y như kẻ trộm, xe
của Đông Chính Dịch dừng ở trước cổng khu chung cư, Giản Tư lên xe, anh
ta lập tức lái về phía ngoại ô hẻo lánh.
Xung quanh là vùng đất
hoang chưa được khai phá. Giản Tư cười nhạt, trừ khi dùng đến vệ tinh,
nếu không chẳng ai có thể chụp trộm hành tung của bọn họ. Đông Chính
Dịch thành thạo thế này, liệu đây có phải là kinh nghiệm có được sau
những cuộc hẹn hò vụng trộm với Trương Nhu hay không? Giản Tư rút ra một chiếc máy quay phim DVD cỡ nhỏ từ trong túi váy bầu, cố tình chọn một
góc quay thuận lợi, đặt máy quay lên đồng hồ đo tốc độ, chỉnh lại màn
hình máy quay, còn vui vẻ nhìn bóng mình cười một cái. “Được rồi.”
Rõ ràng Đông Chính Dịch rất không vừa lòng với hành vi của cô, anh lạnh lùng cau mày: “Em muốn làm gì?”
Giản Tư điềm nhiên nhìn anh: “Chụp lại chứng cứ, sau này dù thế nào anh cũng không thể nói kế hoạch do tôi tiết lộ cho anh.”
“Đương nhiên là có, nếu anh dám làm trái lời hứa với tôi, tôi sẽ đi đầu thú.”
Nụ cười Giản Tư bao giờ cũng rất ngọt ngào, nhưng Đông Chính Dịch lại
cảm thấy lạnh sống lưng. Tự nhiên anh có cảm giác, người con gái xinh
đẹp này chính là nhân vật hồ ly tinh trong phim “Họa bì”.
“Em
muốn giữ gìn tình yêu Hề Thành Hạo dành cho em?!” Ánh mắt anh đượm mùi
chế giễu. Phụ nữ muôn đời vẫn là phụ nữ, đã tự tay đẩy Gia Thiên vào
biển lửa, nhưng vẫn hoang tưởng có thể bảo vệ một tình yêu vốn đã hư ảo.
Giản Tư không nói gì, lúc đồng ý tiếp tay cho Đông Chính Dịch, cô đang vô
cùng căm hận nhà họ Hề và Hề Thành Hạo, vì thế cô nghĩ để Hề Thành Hạo
biết được chính cô là người tiết lộ kế hoạch tuyệt mật của Gia Thiên, Hề Thành Hạo mới có thể cảm nhận được rõ nhất nỗi đau đớn nhục nhã khi bị
người thân bán đứng. Với cá tính của mình, chắc chắn anh sẽ không công
khai sự thật vì nể mặt tình nghĩa vợ chồng và đứa con chung, chỉ còn
cách ngậm đắng nuốt cay chịu đựng một mình. Đó chính là cảnh ngộ uất ức
nhất trên đời, cô thực sự rất trông đợi vào ngày này.
Nhưng mà hiện tại… cô lại không có cái gan ấy nữa.
“Thực tế thì em không giấu được đâu.” Thấy Giản Tư có vẻ khó xử, Đông Chính
Dịch thích thú cười: “Em sẽ giải thích thế nào với chồng về số tài sản
khổng lồ của mình.”
Giản Tư mặt không biểu cảm: “Chuyện này
không liên quan đến anh, anh chỉ cần nhớ kĩ điều kiện giao kèo của chúng ta là được rồi.” DVD bắt đầu quay, khung cảnh rất đẹp, hai nhân vật nam thanh nữ tú hiện lên trên ống kính, bên ngoài cửa xe là bầu trời thoáng đãng, cô gái xinh đẹp đưa một chiếc USB cho anh chàng đẹp trai, còn nói rõ đó là kế hoạch tuyệt mật trong cuộc đấu thầu dự án khai thác vùng
núi phía Bắc của Gia Thiên. Chàng trai tươi cười đưa cho cô gái tấm séc
trị giá năm ngàn vạn tệ, lại hứa sau khi kế hoạch thành công, sẽ cho
thêm cô hai mươi phần trăm tổng lợi nhuận thu được. Chàng trai còn ác ý
trêu chọc cô gái, nói cô đã trở thành một phụ nữ giàu có, số tài sản
trong tay hiện tại tiêu cả mấy đời không hết, và còn trêu rằng tại sao
cô chẳng bận tâm chàng trai có giở trò trong lúc tính toán lợi nhuận hay không? Bởi vì tiền anh kiếm được đều móc ra từ túi của chồng cô, con số là bao nhiêu thì cô rõ nhất.
Quay xong xuôi, Giản Tư cẩn thận
cất chiếc DVD đi, tâm trạng Đông Chính Dịch vô cùng phấn khích, anh ta
cười ha ha chủ động gợi chuyện: “Đúng là em rất căm hận nhà họ Hề, có
điều Hề Thành Hạo cũng coi như tốt số, tiền của bố mẹ biến thành tiền
của bà xã, anh ta vẫn có áo đẹp cơm ngon như thường.”
Giản Tư ngạc nhiên nhìn Đông Chính Dịch, quả nhiên cô thấy một tia hận thù trong đôi mắt tươi cười của anh.
“Có thể nói lý do của anh không?” Cô chăm chú quan sát Đông Chính Dịch:
“Nếu chỉ muốn kiếm tiền thì anh không cần phải ra tay tàn ác đến thế.”
Hình như anh đặc biệt muốn đối đầu với Hề Thành Hạo.
Cánh tay
đặt trên cần số tự động của Đông Chính Dịch đột nhiên cứng đờ, sau đó
anh chậm rãi giơ tay lên, quay mặt lại nhìn cô, ánh mắt bình thản biết
tuốt của cô làm hàng mi anh giãn ra, anh cười nhạt. Cô và anh là đồng
mưu, là đối tác của nhau, hai người họ đều là kẻ thù của nhà họ Hề.
“Tôi cũng hận nhà họ Hề.”
Cô bật cười, một lý do đơn giản mà đầy đủ: “Tại sao?”
Có lẽ một người thâm trầm đến đâu cũng có lúc muốn xổ toẹt mọi thứ trong
lòng. Vì đã phải vật lộn với những điều gặm nhấm tâm can mình từng giờ
từng phút, họ gần như không thể chịu đựng thêm được nữa. Giản Tư là một
thính giả tuyệt nhất để anh giãi bày lý do căm hận nhà họ Hề, bởi vì
không có ai có thể cảm thông nỗi căm hờn đó được như cô.
Đông
Chính Dịch thả lỏng tựa vào ghế, tự dưng hỏi một câu không ăn nhập gì
lắm: “Em và mẹ chồng đã đấu đá một thời gian dài rồi, cảm thấy thế nào?
Bà ta không dễ đối phó phải không?”
Giản Tư không trả lời, một suy đoán hiện lên trong đầu cô.
“Mẹ tôi đã không đấu lại được bà ta. Chỉ bằng vài câu nói và một khoản tiền không nhỏ, mẹ tôi đã bị bà ta đuổi đi dễ dàng. Theo như tôi được biết,
bà ta cũng định làm thế với em.” Anh cười ha hả.
Đông Chính Dịch quả là một doanh nhân lanh lợi, anh rất biết cách lợi dụng mọi cơ hội
để khơi dậy cơn hận thù trong cô, để cô trở thành đồng minh vững chắc
của anh.
STENT
Anh tiếp tục nói, dù cô đã chẳng cảm
thấy hồi hộp nữa, cô đã phần nào đoán được toàn bộ câu chuyện. Đông
Chính Dịch là con riêng của Hề Đồng Tiên, vì thế anh cảm thấy không phục và căm hận người kế vị hiển nhiên của Gia Thiên – Hề Thành Hạo.
“Không biết vì sao, sau khi nhận được tiền, mẹ tôi hớt hải bỏ chạy, rồi sinh
ra tôi. Có lẽ bà tưởng Hề Đồng Tiên thật lòng yêu thương bà? Nên bà giữ
tôi lại để có cái cớ biến gương vỡ thành gương lành?” Anh cười ra tiếng, nhưng ánh mắt đầy oán hận.
“Thật ngốc nghếch, hai mươi mấy năm
đã trôi qua, Hề Đồng Tiên không hề đi tìm bà, thậm chí chẳng buồn sai
người đi nghe ngóng tình hình, ông ta đã sớm quên sạch rồi. Những gì tôi có ngày hôm nay đều do tôi cực khổ giành giật lấy, cuối cùng tôi cũng
có thể bắt ông ta phải trả giá.”
Giản Tư gật đâu: “Chúc mừng anh.”
Cô thật sự rất hiểu tâm trạng của Đông Chính Dịch, cô cũng là người từng
bị vứt bỏ. Đông Chính Dịch là người kiêu ngạo, nên dù thế nào cũng không chịu công nhận mối căm hận với nhà họ Hề là do người bố đã vứt bỏ mình, mà luôn miệng nói là do cảm thấy bất bình thay cho mẹ.
Lúc đưa
cô về, Đông Chính Dịch không dám đến quá gần khu chung cư, anh đỗ xe
cách một đoạn xa. Lúc Giản Tư mở cửa xuống xe, một người luôn thận trọng chu đáo như anh vẫn không kìm được dặn dò: “Chứng cứ đó… em nhất định
phải cất cho kĩ.”
Giản Tư quay đầu nhìn anh, điềm đạm nói: “Yên
tâm đi, nếu thứ này bị phát hiện thì người bị tổn hại nhiều nhất là tôi, tôi sẽ hết sức cẩn thận.” Cô hơi nheo mắt: “Anh và tôi không giống
nhau, tôi còn muốn để lại đường lui cho đứa con của mình. Anh thì khác,
nếu anh muốn màn báo thù đạt hiệu quả cao nhất, thì càng cần cho người
nhà họ Hề biết anh là ai.”
Trong lúc Đông Chính Dịch hơi sững người, Giản Tư đã xuống xe, chậm rãi bước đi.
Đông Chính Dịch nhìn bóng lưng Giản Tư, cắn chặt môi, nhà họ Hề cưới về một
cô dâu lòng đầy hận thù thế này, âu cũng là ông trời muốn giúp anh. Cô
ta nói rất đúng, quả là anh muốn giữ lại chút tự trọng cuối cùng của
mình, nhưng một nhát dao của người xa lạ làm sao có thể đau đớn bằng
nhát dao do chính người ruột thịt đâm vào chứ?
Đúng là anh muốn
tận hưởng cảm giác hả hê sung sướng khi thắng đẹp Hề Thành Hạo một trận, nhưng thứ anh mong muốn hơn, là được nhìn thấy người nhà họ Hề đau đớn
thấu buốt tim gan. Họ phải nếm trải cảm giác thất bại và cảm giác khốn
khổ đến cùng cực như chính mẹ con anh đã từng nếm trải.