Đấu Phá Chi Dịch Bảo Hệ Thống
.
☆
——— o O o ———
Chương 1: Tiêu Sắt“Tiêu Viêm, Đấu Giả nhất tinh, cấp bậc: Cao cấp.”
Yên tĩnh, toàn trường yên tĩnh.
Gần như tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía bốn chữ cao lóng lánh trên bia ma thạch.
“Ực.” Sau khi dại ra là nuốt nước miếng.
Mười một tuổi, Đấu Giả nhất tinh, đây là khái niệm gì?
Đấu Giả trẻ tuổi nhất Tiêu gia, thậm chí là trẻ nhất thành Ô Thản trong vòng trăm năm.
“Có người này, Tiêu gia sẽ một bước lên trời.” Ở vị trí khách quý, một vị thủ lĩnh thế lực lớn có chút hâm mộ nói.
Bốn tuổi luyện khí, mười tuổi đấu khí cửu đoạn, mười một tuổi đột phá đấu khí thập đoạn, ngưng tụ ra đấu khí hoàn chỉnh, tấn chức Đấu Giả, sao thiên tài thế này không phải là con của hắn chứ?
Đây không phải chỉ là suy nghĩ của riêng vị thủ lĩnh này, thậm chí còn là suy nghĩ trong đầu của những người cùng thế hệ.
Lúc này, các thiếu niên Tiêu gia trong quảng trường cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi.
“Tiêu Viêm không hổ là đệ nhất thiên tài trăm năm của Tiêu gia chúng ta, phải nói là đệ nhất thiên tài trăm năm của thành Ô Thản.”
“Chậc chậc... Không hổ là nhân vật linh hồn của Tiêu gia, xứng với danh xưng thiên tài, Tiêu Viêm nhất định có thể dẫn dắt Tiêu gia chúng ta đi hướng tới huy hoàng...”
Trên đài cao, bên cạnh bia ma thạch.
Nghe dưới đài truyền đến từng tiếng tán thưởng, khoé miệng Tiêu Viêm hơi cong lên, rất vui vẻ, thỏa mãn.
Kiếp trước hắn chỉ là một thanh niên tầm thường, trùng hợp xuyên không đến đại lục rộng lớn vô ngần này, đại lục Đấu Khí.
Dựa vào linh hồn cường đại của người trọng sinh, Tiêu Viêm trở thành ngôi sao mới của Tiêu gia, hơn nữa ngôi sao này càng lúc càng chói mắt, thậm chí sắp thay thế được mặt trời.
Hiển nhiên, mặt trời thấy vậy cũng rất vui mừng.
Bởi vì mặt trời chính là phụ thân của hắn, gia chủ Tiêu gia, Tiêu Chiến.
Nhi tử tỏa sáng, lão tử tự nhiên nở mặt.
Nhìn bia ma thạch lập loè bốn chữ “Đấu Giả nhất tinh”, ánh mắt vị trung niên khảo thí dại ra một lúc lâu, vừa phục hồi tinh thần liền cung kính nói với Tiêu Viêm: “Tiêu Viêm thiếu gia, chúc mừng ngài trở thành Đấu Giả, qua mấy ngày nữa ngài có thể đi Đấu khí các chọn một môn công pháp.”
“Đã biết.” Tiêu Viêm gật đầu, hiển nhiên hắn rất hài lòng với thái độ cung kính của vị trung niên này. Vẻ mặt thoải mái xoay người, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người chậm rãi đi về phía hai thiếu nữ.....
Ở cuối đội ngũ trong quảng trường có một bóng dáng tách biệt với chung quanh, có vẻ cô đơn.
Đây là một thiếu niên tuấn tú, mặc một bộ trang phục đệ tử Tiêu gia, độ tuổi như Tiêu Viêm.
Khi ánh mắt mọi người tập trung vào Tiêu Viêm.
Chỉ có hắn vẫn như thường, yên tĩnh thong dong ngồi dựa vào gốc cây phía sau, hai mắt khép hờ, không biết đang suy nghĩ cái gì....
Liếc mắt thấy Tiêu Mị cùng Tiêu Huân Nhi dẫn đầu các đệ tử Tiêu gia vây quanh Tiêu Viêm, thiếu niên nở nụ cười khinh thường.
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng đến muộn.
Hiện giờ danh vọng của Tiêu Viêm đạt tới đỉnh cao, ngoại trừ đối mặt với phụ thân Tiêu Chiến của hắn, khi đối đãi với bất luận kỳ kẻ nào, hắn đều bày ra bộ dạng cao nhân.
Hèn chi ba năm kế tiếp, lúc đấu khí biến mất lại bị mọi người trong Tiêu gia châm chọc mỉa mai.
“Người tiếp theo, Tiêu Sắt.” Trên đài cao lại vang tiếng vị trung niên.
Không có gì bất ngờ, ánh mắt mọi người đều bị Tiêu Viêm hấp dẫn, căn bản không có ai chú ý tới thiếu niên gần như trong suốt ở Tiêu gia này.
Nghe vị trung niên hô, thiếu niên đưa mắt nhìn, chậm rãi đi hướng tới đài cao.
Sau đó đặt tay lên bia ma thạch khảo thí, đưa được phân nửa đấu khí trong cơ thể vào liền ngừng lại.
Giây tiếp theo, trên bia ma thạch xuất hiện năm chữ to —— Đấu khí ngũ đoạn.
“Tiêu Sắt, đấu khí ngũ đoạn, cấp bậc: Trung cấp.”
So với khi Tiêu Viêm khảo thí, thái độ của vị trung niên này lạnh nhạt hơn rất nhiều, nhưng cũng không có tỏ vẻ châm chọc..
Mười một tuổi, đấu khí ngũ đoạn, tuy rằng không tính là thiên tài tuyệt thế nhưng cũng đủ xếp hàng trung đẳng ở Tiêu gia.
“Ngươi có thiên phú không tệ, còn thời gian năm năm, chỉ cần ngươi có thể đột phá đấu khí thất đoạn trước mười sáu tuổi liền có thể lưu tại gia tộc tu luyện.”
Trung niên dựa theo thường quy, tiến hành khích lệ.
“Cảm ơn.” Thiếu niên gật đầu, khuôn mặt bình tĩnh cũng không vì lời khích lệ này mà thay đổi, lẳng lặng xoay người đi xuống đài.
Lướt qua đám người vây quanh Tiêu Viêm, thiếu niên lại về gốc cây ngồi, chờ đợi buổi khảo thí kết thúc.
Nhưng không ai biết, khi thiếu niên đi ngang qua một thiếu nữ váy tím bên cạnh Tiêu Viêm, thiếu nữ đã quan sát kỹ, thầm nghĩ "Rõ ràng có đấu khí cửu đoạn nhưng khảo thí lại là đấu khí ngũ đoạn, che giấu thực lực sao?"
Dựa vào gốc cây, thiếu niên Tiêu Sắt bẻ gãy một cành cây rũ xuống, trong lòng than thở: “Ai, đã qua mười một năm rồi sao?”
Giống như Tiêu Viêm, Tiêu Sắt cũng có một bí mật không muốn ai biết, hắn là một người xuyên việt.
Kiếp trước là lập trình viên, bởi vì thức đêm xem tiểu thuyết đồng nhân Đấu La đại lục " 《 Đấu La chi ăn cắp vạn giới hệ thống 》 mà bị đột tử.
Khi hắn tỉnh lại thì phát hiện mình đã xuyên không đến thế giới trong tiểu thuyết từng xem, 《 Đấu phá thương khung 》 , hơn nữa còn trở thành một phần tử của Tiêu gia.
Quan trọng nhất chính là cha mẹ hắn đều là cường giả cấp bậc Đại Đấu Sư.
Đáng tiếc là khi hắn ba tuổi, gia chủ đời trước của Tiêu gia, Tiêu Lâm, đã ngã xuống, Tiêu gia mất đi cường giả Đấu Vương.
Tường ngã thì mọi người đẩy, không ai bảo vệ tài phú, cũng không đủ thực lực bảo vệ tài phú, có thể dễ dàng đoán được kết cục rồi.
Tiêu gia bị ép dời đến thành Ô Thản nho nhỏ gần biên giới đế quốc này.
Từ một gia tộc Đấu Vương lưu lạc thành một trong ba gia tộc của thành Ô Thản.
Phụ mẫu Tiêu Sắt đã ngã xuống trong quá trình hộ tống phụ nữ và trẻ em Tiêu gia.
Đáng buồn hơn chính là bởi vì khi còn sống, phụ thân Tiêu Sắt chưởng quản hình pháp Tiêu gia, quá mức nghiêm minh, không nói tình cảm, đắc tội rất nhiều người.
Dẫn tới chuyện khi phụ mẫu Tiêu Sắt qua đời, một vị quản gia liều chết bảo hộ Tiêu Sắt trở về thành Ô Thản lại bị tiểu nhân làm khó dễ, ngăn không cho về Tiêu gia.
Không ngại khó khăn, vị quản gia một mình nuôi nấng Tiêu Sắt.
Chờ đợi hơn ba năm.
Cũng chính là ba năm này, Tiêu Sắt bỏ lỡ cơ hội thân quen với Tiêu Huân Nhi.
Đương nhiên, Tiêu Sắt cũng không có bao nhiêu hứng thú.
Một người đã bị Tiêu Viêm sờ soạng hai năm, còn không đáng để hắn động lòng.
Tiêu Sắt dần dần lớn lên dưới sự dạy dỗ của quản gia, cũng học tu luyện đấu khí, hơn nữa còn bày ra thiên phú tu luyện phi phàm.
Bốn tuổi luyện khí, sáu tuổi đấu khí tam đoạn.
Tin tức này rơi vào tai mấy trưởng lão bất hòa với Tiêu Chiến, bọn họ mừng rỡ đưa Tiêu Sắt về Tiêu gia.
Thật sự là do uy vọng gần đây của Tiêu Chiến quá cao, chèn ép vài trưởng lão Tiêu gia không thở nổi.
Bởi vì hắn có đứa con mang thiên phú dị bẩm là Tiêu Viêm, cũng bốn tuổi luyện khí, sáu tuổi tu luyện tới đấu khí tứ đoạn, còn mạnh hơn Tiêu Sắt.
Cho nên khi biết được Tiêu Sắt dưới sự chỉ đạo của một gia nô cấp Đấu Giả, không có bất kỳ tài nguyên tu luyện nào mà sáu tuổi đã tu luyện tới đấu khí tam đoạn.
Bọn họ biết, cơ hội phản kích tới rồi.
Vì thế mấy trưởng lão liên hợp lại, đẩy Tiêu Sắt ra để so với Tiêu Viêm, đả kích uy vọng của Tiêu Chiến ở Tiêu gia.
Thân là một người xuyên không, Tiêu Sắt không có khả năng làm con rối cho các trưởng lão.
Hơn nữa hắn cũng biết rõ đạo lý “Cây cao đón gió lớn.”.
Cho nên trong năm năm nay, Tiêu Sắt đã ẩn giấu thiên phú.
Cứ hai năm tăng một đoạn đấu khí, thiên phú không cao cũng không thấp, không đến nỗi bị người ta xem thường, cũng không đến mức bị thổi phồng như Tiêu Viêm.
Cũng bởi vì Tiêu Sắt giấu dốt, kế hoạch chống lại Tiêu Chiến của mấy trưởng Tiêu gia tan vỡ.
Hiện giờ, Tiêu Sắt đã tới đấu khí cửu đoạn, chỉ kém một chút liền nhưng đột phá đấu khí thập đoạn, ngưng tụ đấu khí hoàn chỉnh, trở thành Đấu Giả.
.......
Tùy ý vung vẩy cành cây trong tay, Tiêu Sắt liếc Tiêu Viêm một cái, cảm thán nói: “Tiêu Viêm này thật sự có mệnh tốt nha.”
Nhớ lại một tháng trước, hắn biết chuyện Tiêu Chiến tham ô tiền của gia tộc, mua một viên Tụ khí tán cho Tiêu Viêm, Tiêu Sắt rất hâm mộ.
Còn có cái nhẫn ẩn chứa cơ duyên lớn nhất càng làm Tiêu Sắt trông mòn con mắt.
Nhưng đáng tiếc là tiểu tử Tiêu Viêm kia cũng không ngốc.
Chiếc nhẫn kia là di vật mẫu thân lưu lại, hắn cực kỳ trân trọng.
Tiêu Sắt lại không có khả năng mạo hiểm tập kích đối phương rồi cướp đoạt.
Tạm thời không nói tới chuyện có đánh thắng được hay không, có nữ liếm cẩu Huân Nhi kia luôn vây quanh Tiêu Viêm cả ngày thì không làm được gì.
Nếu nàng phát hiện mình tập kích Tiêu Viêm, chỉ sợ không giữ được mạng nhỏ.
Còn làm như những người xuyên không khác, đợi Tiêu Viêm tới thời kỳ suy sút rồi cướp lấy nhẫn?
Tiêu Sắt càng không muốn xét tới.
Lúc đó Dược lão đã tỉnh, nếu còn đi cướp nhẫn, không chừng Dược lão sẽ coi ngươi như Hàn Phong thứ hai, giết chết tại chỗ. Tiêu Sắt biết lão nhân này từng bị Hàn Phong phản bội, bệnh đa nghi rất nặng.
Cả Tiêu Viêm lão cũng quan sát hơn ba năm mới hạ quyết tâm thu đồ.
Dần dần, Tiêu Sắt cũng từ bỏ ý tưởng cướp lấy nhẫn.
“Thôi, không có Dược lão, ta cũng có thể mạnh lên, ta đã biết trước mọi chuyện, đến lúc đó gom hết cơ duyên rồi lại tính tiếp.”
Đột nhiên, có một giọng nữ kỳ ảo dễ nghe vang lên trong đầu Tiêu Sắt.
【 Đinh, chúc mừng ký chủ đã hiểu thấu, đang tải hệ thống dịch bảo.... 】
Chương 2: Hệ thống dịch bảo--
“Hệ thống dịch bảo?”
Tiêu Sắt có chút sửng sốt nhưng nhanh chóng phản ứng lại, đây không phải là kịch bản cho vai chính trong tiểu thuyết đồng nhân Đấu La đại lục mà mình từng xem sao?
Chẳng lẽ ta cũng là một vị thiên mệnh chi tử?
【 Đinh, hệ thống đã tải xong, có khởi động hay không? 】
“Khởi động.” Không có một chút do dự nào, Tiêu Sắt lựa chọn khởi động.
【 Đinh, hệ thống dịch bảo đang khởi động.... 】
【 Đinh, hệ thống dịch bảo đã khởi động xong. 】
Nghe được tiếng hệ thống nhắc nhở trong đầu, một kịch bản quen thuộc, Tiêu Sắt lập tức nói trong đầu: “Hệ thống, có thể cho ta biết ngươi có công năng gì sao?”
【 Đinh, bổn hệ thống tên là hệ thống dịch bảo, nghe tên liền biết ý nghĩa, lấy vật đổi vật, hệ thống sẽ làm cầu nối, có thể tiến hành trao vật phẩm ký chủ đưa ra với một vật phẩm bất kỳ trong chư thiên vạn giới. 】
【 Đinh, xét thấy đây là lần đầu khởi động hệ thống, khen thưởng năm lần trao đổi, xin hỏi ký chủ có đổi hay không? 】
“Trao đổi? Tên trong tiểu thuyết đồng nhân Đấu la là ăn cắp, còn ta là trao đổi, thú vị nha.
Được, chờ một chút, ở đây có nhiều người.”
Nhìn đám người chung quanh, thấy không ai chú ý tới mình, Tiêu Sắt đứng dậy làm bộ như không có việc gì, vui vẻ chạy ra ngọn núi sau Tiêu gia.....
Dưới một thác nước thật lớn có sơn động, sơn động được thác nước che đậy, cực kỳ giống Thủy Liêm động trong 《 Tây Du Ký 》 kiếp trước.
Đây là một động phủ mà Tiêu Sắt vô tình tìm được, do tiền nhân lưu lại.
Động phủ nối thẳng thạch thất, trung tâm thạch có thạch đài hình vuông, phía trên thạch đài có một cái lỗ thông gió, ánh mặt trời xuyên thấu qua lỗ thông gió chiếu vào, chiếu sáng toàn bộ thạch thất.
Nhưng đáng tiếc là trước khi Tiêu Sắt đến, động phủ này đã bị người khác tới rồi, chỉ lưu lại mấy bình đan dược mất tác dụng.
“Hệ thống, lấy cành cây trong tay ta để đổi đi.” Tiêu Sắt nhìn quanh thạch thất trống rỗng, lấy cành cây ngậm trong miệng ngậm xuống, hưng phấn kêu hệ thống.
【 Đinh, đang đổi lấy vật phẩm.... Chúc mừng ký chủ đổi được Hồn đạo khí Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ của Đường Tam trong thế giới Đấu La đại lục. 】
Cảm nhận được cành cây trong tay biến mất, biến thành một cái đai lưng, Tiêu Sắt nhịn không được hô thành tiếng “Trời đất...”
.....Thế giới Đấu La đại lục, thành Nặc Đinh.
Đường Tam dẫn Tiểu Vũ đi nhận trợ cấp Hồn sư từ Võ hồn điện, tìm được một tiệm cơm không tệ.
“Tam Ca, rốt cuộc chúng ta không cần đến nhà ăn học viện nữa rồi.” Tiểu Vũ tràn đầy hứng thú gọi một bàn đồ ăn, vui vẻ ăn.
Đường Tam nói: “Tiểu Vũ, ăn chậm thôi, không ai giành với ngươi.”
“Ta mặc kệ, hôm nay phải ăn cho đã thèm, Tam Ca, đợi lát nữa ăn xong rồi cùng ta đi mua quần áo.” Tiểu Vũ tinh nghịch nói.
“Ngươi nha...” Đường Tam cười khổ lắc lắc đầu, bắt đầu ăn.
Đột nhiên, sắc mặt Đường Tam thay đổi, hắn cảm giác có thứ gì đụng vào hông mình.
Nhìn quanh lại không phát hiện có kẻ nào khả nghi, đều là khách không có hồn lực.
“Tam Ca, ngươi làm sao vậy?”
Nhìn bộ dạng cảnh giác của Đường Tam, Tiểu Vũ hỏi.
“Không có gì, ăn no chưa, no rồi thì chúng ta đi thôi.”
Dựa vào kinh nghiệm tu luyện tuyệt học Đường Môn nhiều năm, có thể lặng yên không một tiếng động chạm đến hắn, tuyệt đồi không phải kẻ tầm thường, nơi này không thể ở lâu.
“Ừ ừ, ta đã ăn no.” Tiểu Vũ nhẹ giơ giơ tay chống cằm, mỉm cười nói.
Ánh mắt Đường Tam dời về phía mặt bàn, khóe miệng co rút, hắn đều còn chưa có ăn mà một bàn đồ ăn đã trống rỗng.
“Vậy được rồi, ta đi tính tiền.” Vừa nói xong, Đường Tam đứng dậy, sờ Hồn đạo khí trữ vật bên hông.
Từ từ... Cảm giác này không đúng.
Hắn cúi đầu nhìn, mẹ nó, sao “Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ” của ta biến thành một cành cây rồi.
Lúc này, ông chủ tiệm cơm cũng đi tới, mang theo ánh mắt nguy hiểm, cười tủm tỉm nói: “Hai vị muốn tính tiền sao?”
........
“Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ? Đây không phải là thứ sư phụ Đường Tam đưa cho hắn sao? Thú vị.”
Trong miệng thấp giọng nỉ non, Tiêu Sắt bắt đầu xem xét.
Có năm trăm Kim hồn tệ, khác với chất liệu tiền của đại lục Đấu Khí, trừ đồ án bên trên không giống nhau, hình dạng hay trọng lượng đều tương đồng.
Huyền thiên bảo lục?
Có lẽ là Đường Tam cảm thấy không ai ở đại lục Đấu La có thể đọc hiểu chữ phồn thể, cũng không lo lắng bị mất, nên viết lại toàn bộ bí tịch.
Đáng tiếc là không có bao nhiêu tác dụng, cũng chỉ có bộ pháp 《 Quỷ ảnh mê tung 》 cùng thủ pháp 《 Khống hạc cầm long 》 , 《 Ám khí bách giải 》 dùng được ở giai đoạn Đấu Giả.
Dù sao đại lục Đấu Khí cũng không dùng Hồn hoàn giống đại lục Đấu La, cả công pháp bí tịch đồng dạng cũng không có.
Trừ thứ này ra, Tiêu Sắt còn tìm được hai cái Gia Cát thần nỗ cùng một ít ám khí linh tinh, có vẻ là do Đường Tam mới làm, thật ra có thể dùng tạm để đối phó với đối thủ cấp Đấu Giả, Đấu Sư.
Kiểm tra hết hai mươi bốn không gian, Tiêu Sắt không tìm được đồ tốt, liền buộc nó vào hông, hiện tại hắn còn chưa có không gian trữ vật nên dùng tạm.
“Hệ thống, mở ra giao diện của ta.” Tiêu Sắt hô trong đầu.
【 Đinh, mở giao diện cá nhân của ký chủ... 】
Tiếng hệ thống nhắc nhở vừa vang lên, trước mặt Tiêu Sắt xuất hiện một quầng sáng với một khung trong suốt.
【 Ký chủ: Tiêu Sắt
Giới tính: Nam
Tuổi: Mười một
Tu vi: Đấu khí cửu đoạn
Công pháp: Không
Đấu kỹ: 《 Toái thạch chưởng 》 Hoàng giai trung cấp
Số lần đổi: 4 】
“A, đây là thứ gì?” Ở góc phải bên dưới quầng sáng, Tiêu Sắt thấy được một lựa chọn thuyết minh giống như trong di động kiếp trước.
Tiêu Sắt thử giơ tay chọc một cái, có khung mới xuất hiện.
【 Hệ thống thuyết minh: Bổn hệ thống là hệ thống hoạt động theo công năng, không có ý thức bản thân. Sử dụng thuyết minh như sau..... 】
Cẩn thận đọc phần thuyết minh một lần, Tiêu Sắt đã hiểu.
Thì ra đây là một hệ thống chưa hoàn thiện tên là hệ thống dịch bảo.
Công năng chủ yếu: Lấy vật đổi vật, hệ thống làm trung gian, có thể trao đổi vật phẩm ký chủ đưa ra với bất kỳ vật phẩm nào trong chư thiên vạn giới.
Từ phần thuyết minh rườm rà, Tiêu Sắt tổng kết ra mấy điểm quan trọng:
Một, có xác suất trao đổi thất bại, vật phẩm trao đổi thất bại không được trả về.
Hai, vật phẩm cùng loại có cơ hội gia tăng xác suất trao đổi.
Ba, lần đầu khởi động hệ thống, tặng năm lần trao đổi. Mỗi một tháng sau đó sẽ tặng một lần trao đổi, không thể cộng dồn số lần.
Bốn, mỗi khi thực ;ực ký chủ tăng lên một bậc, hệ thống sẽ tự động cung cấp một mảnh vá để ký chủ hoàn thiện hệ thống.
Năm, các công năng khác cần ký chủ tự tìm tòi.
.......
“Còn bốn lần trao đổi sao? Ta phải tranh thủ mới được, qua khỏi giờ Tý đêm nay sẽ phải chờ tới tháng sau.” Tiêu Sắt sờ cằm, trong lòng nỉ non.
Chương 3: Chưởng Thiên Bình?-
Tiêu Sắt suy nghĩ một hồi, hiện tại hắn cần hai dạng vật phẩm: Tụ khí tán cùng công pháp.
Tụ khí tán có thể trợ giúp hắn tăng đến đấu khí thập đoạn, ngưng tụ ra đấu khí hoàn chỉnh, trở thành một Đấu Giả.
Công pháp là cơ sở tu luyện sau khi trở thành Đấu Giả.
Còn công pháp Hoàng giai của Tiêu gia, Tiêu Sắt coi thường.
Đương nhiên, dù Tiêu Sắt muốn, người ta cũng sẽ không cho, dù sao trong mắt người khác thì Tiêu Sắt chỉ có ngũ đoạn đấu khí.
Đã có quyết định, Tiêu Sắt móc ra hai cái bình ngọc, đặt trên thạch đài, là thứ tìm được trong thạch thất, bên trong có một viên đan được đã mất đi dược hiệu.
Có người khác nhanh chân đến trước nhưng bởi vì đan dược mất hiệu lực nên để lại.
Tiêu Sắt lấy rửa sạch sạch sẽ, đựng muối ăn cùng gia vị, tu luyện mà đói bụng có thể trực tiếp đến thác nước bắt cá, tẩm ướp để nướng ăn.
“Hệ thống, dùng bình ngọc trong tay ta để trao đổi.” Hắn giơ bình ngọc lên, trong đầu hô to.
【 Đinh, chúc mừng ký chủ đổi được Chưởng Thiên Bình trong túi trữ vật của Hàn Lập trong thế giới Phàm nhân tu tiên. 】
“Trời đất!”
“Má ơi!”
“Cha ơi!”
Nhìn bình nhỏ màu xanh nhạt trong tay, bình trên mặt còn khắc mấy hoa văn chiếc lá sinh động như thật, Tiêu Sắt không nhịn được mà phun ra vài câu.
Chưởng Thiên Bình chính là bảo vật của Hàn lão ma, dựa vào bảo vật này, hắn từ một người có thiên phú bình thường... Chậc chậc, thật ngon.
Rút nút bình ra, nhìn vào trong bình, có một giọt chất lỏng màu xanh đập vào mắt.
Thấy thứ này, Tiêu Sắt liền hít thở nhanh hơn.
“Bình nhỏ màu xanh nhạt, có hoa văn chiếc lá, bên trong trang có chất lỏng màu xanh, quả thực là Chưởng Thiên Bình của Hàn lão ma trong truyện Phàm nhân tu tiên, hẳn là Luân Hồi điện chủ kiếp trước của Hàn lão ma không tìm được ta, rốt cuộc vấn đề không chỉ đơn thuần là cách một thế giới.”
Tiêu Sắt thở ra một hơi, ổn định tâm tình, “Chưởng Thiên Bình có thể hấp thu ánh trăng, ngưng tụ lục dịch bồi dưỡng linh dược, thử một chút.”
Ánh mắt Tiêu Sắt đảo quanh thạch thất, rốt cuộc thấy được một chồi non lạ bên góc thạch đài.
Nhẹ nhàng nhỏ chất lỏng màu xanh vào trên chồi non, chồi non cũng không có biến hóa gì.
Tiêu Sắt cũng không gấp rút, bởi vì cũng một thời gian nhất định.
Thu Chưởng Thiên Bình vào đai lưng trữ vật, Tiêu Sắt lấy ra một bình ngọc đựng muối ăn.
“Có thể đổi được Tụ khí tán hay không liền xem lần này. Nếu thất bại, hai lần còn lại chỉ có thể lựa chọn tìm quyển trục để đổi công pháp, nếu không thì dù đổi được Tụ khí tán để đột phá Đấu Giả mà không có công pháp cũng uổng công.”
Tiêu Sắt nhớ mang máng trong Đấu phá thương khung từng miêu tả, Tụ khí tán là đan dược tứ phẩm, toàn thân xanh biếc, hình dạng giống như hạt nhãn.
Vì gia tăng tỷ lệ thành công, Tiêu Sắt lấy muối ăn ra, tìm một cây cỏ màu xanh lục, đâm nát rồi lấy mước màu xanh, nhuộm màu cho muối ăn.
Sau một lúc, từng viên muối ăn màu xanh lục xuất hiện.
Đưa mấy viên muối ăn vào trong bình ngọc bên trong, tắc thượng nút bình, Tiêu Sắt ở trong đầu hô: “Hệ thống, bắt đầu đổi lấy”
Đồng thời, Tiêu Sắt cúi đầu, nhắm mắt lại, đôi tay nâng bình ngọc, chắp lại, trong miệng lẩm bẩm, “A Di Đà Phật, ông trời phù hộ! Nhất định phải giúp ta đổi được Tụ khí tán.”
......
Cùng lúc đó, ở thế giới Phàm nhân tu tiên.
Hàn trơn trượt, cũng chính là Hàn Lập, Hàn lão ma vừa mới đánh phó bản xong, thành công “Hố” chết tất cả những kẻ khác, thắng lợi trở về.
Tìm một chỗ không người, bố trí kỹ trận pháp phòng ngự, che giấu hơi thở.
Hàn lão ma lấy linh dược vừa thu được ra, chuẩn bị vận dụng Chưởng Thiên Bình thúc giục đến ngàn năm tuổi.
Ánh sáng chợt lóe, một cái bình ngọc bay khỏi không gian trữ vật.
Cầm vào trong tay, Hàn lão ma có chút sửng sốt, cảm giác này không đúng nha?
Mở nút bình ra, Hàn lão ma không nhịn được mà há hốc mồm, mắng to: “Là tên chó chết nào đổi bảo bình của ta thành bình gia vị?”
........
【 Đinh, chúc mừng ký chủ đổi được một lọ đan dược trong Cổ Hà Nạp
Giới. 】
Nghe tiếng hệ thống nhắc nhở, ánh mắt Tiêu Sắt sáng lên, đã không chờ nổi mà rút nút bình, một cổ đan hương nồng đậm bay ra, trong giây lát liền tràn ngập thạch thất.
“Trơn bóng xanh biếc, to như hạt nhãn, mùi hương nồng đậm, đây là.... Tụ khí tán... Không sai, thật sự là Tụ khí tán, giống như trong sách cổ Tiêu gia ghi lại.”
Cố nén xúc động, Tiêu Sắt đóng nút bình, thu vào đai lưng trữ vật.
Hiện tại đã có Tụ khí tán, hắn chỉ cần đổi thêm một phần công pháp nữa là đủ.
Hạ quyết tâm, thừa dịp sắc trời còn sớm, Tiêu Sắt vội vàng rời sơn động, chạy về Tiêu gia.
Sau khi được Tụ khí tán, Tiêu Sắt cũng không có lựa chọn trực tiếp đột phá Đấu Giả mà nhanh chóng quay trở về. Hắn còn hai cơ hội trao đổi, cần phải nhanh chóng sử dụng, nếu không thì qua đêm nay sẽ lãng phí.
Trở lại trong phòng, lục tung hết lên, rốt cuộc Tiêu Sắt tìm được một quyển trục cũ nát.
“Hệ thống, bắt đầu trao đổi.”
【 Đinh, trao đổi thất bại!!! 】
“Mẹ nó... Ta chỉ có một quyển trục này thôi, chẳng lẽ phải chạy đi mua?”
Trong lúc Tiêu Sắt hết đường xoay xở thì tiếng đập cửa phòng vang lên.
“Cửa không khóa, vào đi!” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói.
Cửa phòng bị đẩy ra, một thiếu nữ mạc váy đỏ quyến rũ đi đến, thân hình thướt tha, như ẩn như hiện.
“Chậm chết sao, Tiểu sắc lang.” Thiếu nữ chu cái miệng nhỏ, bất mãn nói.
Không cần đoán thì Tiêu Sắt cũng biết đối phương là ai.
Tiêu Ngọc.
Nàng là người quen duy thuộc duy nhất của Tiêu Sắt ở Tiêu gia, trừ nàng sẽ không có ai tìm đến mình.
Còn vị quản gia nuôi nấng Tiêu Sắt, đã chết từ nửa năm trước.
“Đã nói rồi, ta tên Tiêu Sắt, không phải tiểu sắc lang.” Tiêu Sắt bình tĩnh nói.
“Hừ, cả biểu tỷ cũng không gọi, không phải tiểu sắc lang thì là gì, rõ ràng chính là thèm muốn thân thể bổn tiểu thư mà.” Khi nói chuyện, Tiêu Ngọc ưỡn ưỡn bộ ngực.
“Quan hệ huyết thống giữa chúng ta, không cách mười đời cũng cách tám đời, theo bối phận, ngươi nên gọi ta là tiểu thúc, còn nữa, ta không có hứng thú với tiểu thí hài.” Tiêu Sắt cười cười, cô nàng này thật đúng là thiếu...
Chương 4: Tiêu Ngọc-
“Ngươi nói ai nhỏ? Bổn tiểu thư nhỏ chỗ nào.” Tiêu Ngọc nghe vậy, tức khắc như mèo con xù lông, từ sau lưng bổ nhào vào người Tiêu Sắt, điên cuồng cào hắn.
Cảm nhận được sự mềm mại sau lưng cùng với mùi thơm thiếu nữ nhàn nhạt mùi, mặt Tiêu Sắt đỏ lên, cảm thán nói: “Đúng thật là không nhỏ.”
“Ngươi...” Nghe Tiêu Sắt nói, Tiêu Ngọc vừa vui vẻ vừa thẹn thùng, mặt đẹp đỏ ửng.
Tiêu Sắt thông minh lắm, còn không chờ bầu không khí trở nên xấu hổ, liền nói sang chuyện khác nói: “Tiêu Ngọc, ngươi tới đây là có chuyện gì sao?”
“Như thế nào? Chẳng lẽ không có việc gì liền không thể tới tìm ngươi sao?” Tiêu Ngọc buông lỏng, bắt lấy tay Tiêu Sắt tay, quát to.
“Đương nhiên có thể, lúc nào cũng hoan nghênh.” Tiêu Sắt cười nói.
Lại nói tiếp, cách hai người quen biết cũng rất buồn cười.
Lúc trước, khi Tiêu Sắt vừa mới trở lại Tiêu gia, gia gia Tiêu Ngọc cũng chính là đại trưởng lão Tiêu gia, giới thiệu hai người nhận thức nhau.
Ai ngờ Tiêu Ngọc phản kháng rất kịch liệt, nghĩ là gia gia muốn cả hai đính ước. Trời sinh tính tình đanh đá, Tiêu Ngọc không chịu đáp ứng, náo loạn cả lên.
Tiêu Sắt cũng được thanh nhàn, bận rộn chuyện của mình, chưa bao giờ chủ động đi tìm đối phương.
Cho đến có một ngày, Tiêu Sắt đến ngọn núi sau Tiêu gia tìm chỗ tu luyện, gặp được Tiêu Ngọc đang muốn cởi quần áo tắm rựa ở suối nước nóng. Vì đọc nguyên tác rồi nên tất nhiên nhiên hắn biết Tiêu Viêm sẽ đến nhìn lén.
Không thể để Tiêu Viêm chiếm tiện nghi, khi Tiêu Ngọc vừa chuẩn bị cởi áo khoác thời thì Tiêu Sắt xuất hiện, báo cho nàng biết lát nữa Tiêu Viêm sẽ tới đây tu luyện, nếu không sợ bị nhìn lén thì cứ tắm.
Sau đó, xoay người rời đi.
Tiêu Sắt cũng không biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc sau, thái độ của Tiêu Ngọc trở nên khác thường, cách đổi xử với Tiêu Sắt thay đổi hoàn toàn.
Thậm chí bắt đầu có chút ái muội.
Tiêu Ngọc đi đến trước giường Tiêu Sắt, không bận tâm gì mà nằm xuống, nhẹ giọng nỉ non: “Tiểu sắc lang, ngày mai liền phải đi tham gia khảo hạch chiêu sinh của học viện Già Nam.”
Tiêu Sắt hơi sửng sốt, thầm nghĩ trong lòng, giống như trong nguyên tác, thời gian này Tiêu Ngọc gia nhập học viện Già Nam, hắn chợt cười nói: “Vậy chúc mừng, học viện Già Nam chính là học phủ nổi tiếng ở đại lục Đấu Khí.”
“Ngươi đi cùng ta được không?” Tiêu Ngọc đứng dậy nhìn về phía Tiêu Sắt, mang theo vẻ khẩn cầu.
“Đại tỷ, tiêu chuẩn thấp nhất để báo danh vào học viện Già Nam là đấu khí bát đoạn, ta chỉ là một kẻ ngũ đoạn, sợ còn chưa kịp báo danh đã bị ném ra rồi.” Tiêu Sắt nhún vai.
“Ngươi...” Tiêu Ngọc nghe vậy, bộ ngự run lên vì tức, “Đừng giả vờ, ta biết ngươi ẩn giấu thực lực. Tu vi của ngươi ít nhất ở cửu đoạn.”
Tiêu Sắt híp mắt lại, “Làm sao ngươi biết được?”
Tiêu Ngọc lập tức bị ánh mắt của Tiêu Sắt hù dọa, nói năng có chút lắp bắp: “Thời điểm ngươi tu luyện ta đều theo phía sau nhìn lén.... Tuy rằng không biết vì sao ngươi muốn che giấu thực lực, nhưng ngươi yên tâm, ta không nói với người khác.”
Tiêu Sắt thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói: “Tiêu Ngọc, nếu xem ta là ngươi bằng hữu, hy vọng ngươi giúp ta giữ bí mật này. Sớm hay muộn gì ta cũng sẽ đi học viện Già Nam, nhưng không phải hiện tại.”
“Ta đã biết.” Tiêu Ngọc cúi đầu, vẻ mặt có chút mất mát, cười khổ trong lòng, chỉ là bằng hữu thôi sao?
Nhìn vẻ mặt mất mát của Tiêu Ngọc, Tiêu Sắt lại nói thêm một câu, “Ngày ngươi đi ta tiễn ngươi...”
“Ừ.” Tiêu Ngọc gật đầu, mỉm cười. Có lẽ là muốn dời sự chú ý, Tiêu Ngọc mắt lơ đãng nhìn tới tới tủ quần áo Tiêu Sắt đang mở, “Ngươi tìm đồ sao? Sao bừa bộn như vậy?”
Tiêu Sắt gật đầu, trả lời cho có: “Ta tìm được một ít biện pháp đề cao tốc độ tu luyện, muốn tìm quyển trục để ghi chép.”
“Cái này có thể chứ, đúng lúc ta còn quyển trục chưa sử dụng.” Lấy ra một quyển trục màu đen từ trong nạp giới, Tiêu Ngọc giơ lên.
Hai mắt Tiêu Sắt sáng ngời, nhận lấy quyển trục trong tayTiêu Ngọc, không nhịn được mà hôn trán nàng một cái, sau đó ôm lấy nàng, “Tiêu Ngọc, cảm ơn ngươi...”
“Ngươi, tiểu...” Tiêu Ngọc nói được một nửa rồi nuốt hai chữ sắc lang lại, lẳng lặng hưởng thụ cái ôm của Tiêu Sắt.
........
Tới chiều tối, Tiêu Sắt trở lại thạch thất trong sơn động.
Nhìn quyển trục màu đen, Tiêu Sắt nở nụ cười xấu xa, chỉ thấy trên quyển trục vẽ đầy từng đôi nam nữ trẻ tuổi, trần như nhộng, làm các động tác kỳ quái.....
Giốn như lão hán đẩy xe gì đó,.... Lỗ Trí Thâm bứng cây liễu... Linh ta linh tinh đều có hết.
Tiêu Sắt sờ sờ cằm, hài lòng gật gật đầu, “Một quyển bí tịch quý giá thế này, hẳn là có thể đổi được một quyển công pháp không tệ!”
Nghĩ vậy, Tiêu Sắt cuốn quyển trục lại.
“Hệ thống, giúp ta trao đổi.”
【 Đinh, chúc mừng ký chủ đổi được một bộ công pháp vô danh trong nạp giới của Tiêu Viêm 】
Nghe được bốn chữ công pháp vô danh, hai mắt Tiêu Sắt sáng ngời, “Công pháp vô danh.. Chẳng lẽ là Phần quyết?”
Vội vàng mở quyển trục vừa đổi được ra, nhìn sơ một lần, Tiêu Sắt liền hít hà một hơi, quyển trục này đúng là Phần quyết Dược lão đưa cho Tiêu Viêm trong nguyên tác.
Khóe miệng Tiêu Sắt cong lên, chậc lưỡi, “Không biết khi Tiêu Viêm thấy công pháp biến thành Xuân cung đồ thì vẻ mặt sẽ như thế nào, đây có tính là cướp đoạt cơ duyên của Tiêu Viêm hay không?”
Nhưng Tiêu Sắt nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này, dù mất quyển trục, nhưng thứ quan trọng thế này, chắc chắn lão Dược Trần kia vẫn nhớ rõ.
Mạnh mẽ ngăn chặn khát khao tu luyện Phần quyết, Tiêu Sắt thu quyển trục lại.
Nếu đã có công pháp, có Tụ khí tán, như vậy hắn sẽ chuẩn bị đột phá Đấu Giả.
Tiêu Sắt lấy bình Tụ khí tán ra nhưng chưa vội mở.
Hít một hơi thật sâu, ngồi xếp bằng lại, bắt đầu điều chỉnh trạng thái thân thể.
Tụ khí tán cũng không dễ lấy được, nếu như thất bại, chẳng những lãng phí mà ngay cả tu vi cũng sẽ từ đấu khí cửu đoạn giảm xuống bát đoạn.
Nếu bởi vì nóng vội mà khiến tu vi hạ thấp, chỉ sợ chính hắn cũng sẽ không tha thứ cho bản thân, cho nên không thể không thận trọng.
Một canh giờ sau, Tiêu Sắt điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất.
“Kế tiếp, nên dùng Tụ khí tán, chuẩn bị đột phá Đấu Giả.” Tiêu Sắt cười cười, đưa bình Tụ khí tán lên.
Chương 5: Đột phá Đấu Giả-
Rút nút bình ra, một cổ đan hương nồng đậm đan tràn ngập, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Nghiêng miệng bình, một viên đan dược xanh biếc lăn ra, rơi vào lòng bàn tay. Giơ tay đưa đan dược đến chóp mũi, Tiêu Sắt tham lam hít một hơi.
Sau đó đưa vào trong miệng.
Tụ khí tán vào miệng liền tan, hóa thành một dòng năng lượng ấm áp chảy vào cơ thể Tiêu Sắt, trong giây lát lan tràn toàn thân.
Thân thể Tiêu Sắt chấn động, đôi tay làm mấy tư thế kỳ quái, bắt đầu nhanh chóng hấp đấu khí bên ngoài.
Đấu khí mới vừa vào cơ thể liền kết hợp với dược lực tinh thuần của Tụ khí tán, sau đó được luyện hóa, chuyển thành từng hạt năng lượng màu xanh lục.
Trong phút chốc, đấu khí trong thạch thất bắt đầu bạo động, từng sợi đấu khí không ngừng hội tụ, một sợi đấu khí thì rất mỏng manh, khó mà nhìn thấy.
Trong thạch thất xuất hiện một tia đấu khí màu trắng xuyên thấu qua khoang miệng cùng lỗ mũi, chui vào cơ thể Tiêu Sắt.
Trong lúc nhất thời, Tiêu Sắt cảm thấy thân thể được thư giãn, ấm áp, cực kỳ thoải mái……….
Nhưng theo đấu khí cuồn cuộn không ngừng chảy vào cơ thể kết hợp cùng dược lực của Tụ khí tán, sau đó bị luyện hóa thành năng lượng màu xanh, khuôn mặt Tiêu Sắt dần trở nên dữ tợn.
Kinh mạch toàn thân đau nhức, vừa bắt đầu thì không quá đau, nhưng mỗi khi hấp thụ thêm một chút đấu khí, cảm giác đau đớn sẽ tăng thêm vài phần.
Tiêu Sắt đau đến cắn chặt răng.
Nhưng cũng may là từ nhỏ hắn đã chú trọng luyện thể, cường độ kinh mạch khác hẳn với người thường.
Tuy rằng đau nhưng cũng không tạo thành tổn thương quá lớn đối với kinh mạch của hắn.
Rốt cuộc chút dược lực cuối cùng cũng bị luyện hóa hoàn thành.
Lúc này, Tiêu Sắt cảm giác kinh mạch toàn thân như sắp nổ tung, thân thể sưng to lên.
Tiêu Sắt thầm nghĩ không ổn, “Không xong, cần phải nhanh chóng ngưng tụ đấu khí hoàn chỉnh, nếu không liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Thở ra một hơi, hai tay kết ấn kỳ quái, năng lượng màu xanh mênh mông trong cơ thể lấy đan điền của Tiêu Sắt làm trung tâm, bắt đầu xoay tròn, xuất hiện một cái lốc xoáy.
Đấu khí màu trắng tích góp trong cơ thể cũng hội tụ, không ngừng chảy vào lốc xoáy màu xanh lục.
Khi toàn bộ đấu khí chảy vào đan điền, linh hồn Tiêu Sắt nhạy bén cảm nhận được lốc xoáy màu xanh lục đã bị nhuộm thành màu trắng ngà.
Tới thời khắc này, Tiêu Sắt biết hắn phải tiến hành một bước cuối cùng.
Áp súc đấu khí.
Khí định thần nhàn, giữ vững bản tâm!
Tiêu Sắt phát động linh hồn lực cảm giác, dù hắn còn chưa vận dụng thuần thục nhưng với linh hồn cường đại, khả năng cảm giác đã không thua kém Tiêu Viêm ba năm sau.
Dưới sự phụ trợ của linh hồn, Tiêu Sắt lại kết ấn, đấu khí trong đan điền bắt đầu thu nhỏ lại.
Khi đấu khí áp súc đến cỡ bàn tay thì ngừng biến hóa.
Nhưng Tiêu Sắt cũng không dừng lại, cắn chặt răng, hét to, “Lại áp súc.”
Oanh....
Một âm thanh vang lên trong cơ thể Tiêu Sắt, thành công ngưng tụ đấu khí hoàn chỉnh.
【 Đinh, chúc mừng tu vi ký chủ gia tăng một bậc, đạt tới Đấu Giả, khen thưởng một mảnh vá hệ thống. 】
Nghe tiếng hệ thống nhắc nhở, Tiêu Sắt nở nụ cười, sau đó ngã xuống mặt đất, mí mắt chậm rãi khép lại, rơi vào giấc ngủ.
Tiêu Sắt không biết, khi hắn ngủ say, thạch đài bên cạnh dần dần vỡ ra, chồi non sinh trưởng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong khoảnh khắc liền biến thành một cây cao tới nửa thước.
Nhìn xuyên thấu qua khe hở thạch đài, có thể loáng thoáng thấy được bên trong bảo rương màu xanh đậm.
......
Sáng sớm ngày thứ hai.
Ánh mặt trời ấm áp thông qua lỗ thông gió chiếu vào khuôn mặt non nớt của Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt chậm rãi mở mắt, trước tiên kiểm tra quyển trục cùng Chưởng Thiên Bình trong đai lưng, đây chính là vốn để hắn an cư lạc nghiệp.
Còn may, Viêm quyết và cái bình đều còn.
Thở phào nhẹ nhõm, trên mặt Tiêu Sắt lộ vẻ thỏa mãn, thoải mái duỗi người, “A... Ngủ một giấc thật thoải mái, đi vào đại lục Đấu Khí hơn mười một năm rồi, đây là một giấc ngủ thoải mái nhất. Chẳng những đột phá Đấu Giả, còn lấy được công pháp quỷ dị nhất đại lục Đấu Khí, Viêm quyết. Đúng rồi, hình như có khen thưởng một mảnh vá, cũng có thể thăng cấp hệ thống.”
Nghĩ vậy, Tiêu Sắt kêu gọi: “Hệ thống, trang bị mảnh vá.”
【 Đinh, hệ thống đang trang bị mảnh vá, thời gian trang bị dự tính là một giờ, xin ký chủ kiên nhẫn chờ đợi. 】
Tiêu Sắt bất đắc dĩ cười, thật đúng là hệ thống bán thành phẩm mà.
Hệ thống thăng cấp, Tiêu Sắt tự nhiên sẽ không ngây ngốc mà chờ.
Đứng dậy hoạt động thân thể một chút, sau đó dời ánh mắt đến thạch đài.
Vừa nhìn, Tiêu Sắt tức khắc vui mừng, chồi non thật sự biến thành một gốc cây, Tiêu Sắt xem xét một chút, gốc cây trước mắt có tuổi thọ ít nhất là ba mươi năm.
Lướt qua gốc cây, khe hở ở chỗ rễ cây hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Sắt. Hắn phát hiện bên trong có không gian, hình như có chứa thứ gì đó.
“Đây là.....”
Đại lục Đấu Khí không có những phương tiện giải trí, tu luyện một lúc lâu, Tiêu Sắt lại chạy đến Tàng thư các của Tiêu gia xem một ít sách về dược thảo cùng địa lý đại lục Đấu Khí.
Nếu người xuyên không không có ý muốn trang bức, vậy còn gọi là người xuyên không sao?
Dựa vào thiên phú linh hồn của người xuyên không, Tiêu Sắt không thể gặp qua là nhớ, nhưng xem hai ba lần cũng có thể nhớ kỹ. Mấy năm nay gần như lật hết khu vực cho phép xem trong Tàng thư các Tiêu gia rồi.
Hiện tại có thể phân biệt tuổi và chủng loại của một ít dược thảo thông thường.
Tiêu Sắt có thể nhận ra gốc cây trước mắt là một cây La Hán tùng bình thường.
Nhưng đồ vật bén dưới lại khiến cho Tiêu Sắt hứng thú.
“Toái thạch chưởng.”
Lui về phía sau vài bước rồi đột nhiên vọt tới, Tiêu Sắt hội tụ đấu khí trên tay phải, giơ tay vung tới cái khe.
Đây là môn đấu kỹ duy nhất mà Tiêu Sắt có, Hoàng giai trung cấp, do quản gia dạy cho hắn, đã sớm luyện đến cảnh giới thuần thục, dễ dàng đánh nát đá.
Ầm ầm ầm....
Dưới một chưởng cường đại của Tiêu Sắt, rễ La Hán tùng đứt gãy, răng rắc, thạch đài nứt ra, trong giây lát thì không gian trống bên dưới thạch đã lộ ra trước mắt Tiêu Sắt.
“Đây là... Một cái rương....”