Rời khỏi phòng Thanh Lân là chuyện của ba ngày sau, Tiêu Sắt trực tiếp đi tới cung điện của Mỹ Đỗ Toa.
"Phụ thân." Nhìn thấy Tiêu Sắt tiến vào, tiểu cô nương tám chín tuổi với bộ dạng đã trưởng thành thành còn đang đùa giỡn cùng với Tiểu Thải trực tiếp đến nghênh đón, nhào vào trong ngực Tiêu Sắt. Tiểu Thải theo sát phía sau, cũng bay vút đến đầu vai Tiêu Sắt, thân mật cọ cọ hai má hắn.
Tiêu Sắt có hơi hưởng thụ sự thân mật của tiểu Thải, sau đó khẽ vuốt ve cái đầu nhỏ của Tiêu Thải, có lẽ là vì muốn để hắn và con gái có thể giao lưu nhiều hơn, Tiêu Sắt rõ ràng cảm giác được Mỹ Đỗ Toa ở trong phòng nhưng vẫn hỏi Tiêu Thải: "A Thải ngươi ở đây làm gì? Mẹ ngươi đâu?”
“A Thải đang chơi với dì Tiểu Thải ở đây, dì Tiểu Thải vừa mới nói với ta rất nhiều chuyện về ba khi còn trẻ." Từ khi Thất Thải Thôn Thiên Mãng hiện thân, cũng thành Cửu thải Thôn Thiên Mãng, vì phân biệt Tiểu Thải và con gái Tiêu Thải, Tiêu Sắt lại vì Tiêu Thải một lần nữa đăt một cái nhũ danh, là A Thải.
"Ách...", khóe miệng Tiêu Sắt bất ngờ cong lên, nói với Tiểu Xà chín màu trên vai: "Tiểu Thải, ngươi sẽ không nói hết tất cả chuyện đã trải qua trong khoảng thời gian ở bên cạnh ta cho A Thải chứ!”
“A Thải là con gái của chủ nhân, chẳng lẽ không thể nói sao?” Tiểu xà chín màu chớp chớp đôi mắt tím nhạt tròn trịa, trong đồng tử lộ ra vẻ vô tội.
Nhìn ánh mắt con rắn nhỏ chín màu như đang nói ta sẽ khóc đấy, Tiêu Sắt vội vàng truyền âm nói: "Có thể nói, nhưng Tiểu Thải còn nhỏ, về chuyện xảy ra vào buổi tối khi ta ngủ với các nàng Đỗ Toa, Tiên Nhi thì không thể nói.”
“Chủ nhân, Tiểu Thải biết rồi." Thấy Tiêu Sắt không trách mình, tiểu xà chín màu lại thân mật cọ cọ hai má Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt buông Tiêu Thải cùng Tiểu Thải xuống, nửa ngồi xổm sờ sờ cái đầu nhỏ của hai người mà dặn dò: "A Thải, trước tiên ngươi tiếp tục chơi với Tiểu Thải, ta đi vào trong phòng thăm mẹ ngươi.”
“Phụ thân đi đi, nhưng mà lát nữa nhớ kỹ phải dành thời gian chơi cùng ta đó." Tiêu Thải vui vẻ đáp ứng.
Tiêu Sắt tiếp tục dặn dò: "Tiểu Thải, giúp ta chăm sóc tiểu nha đầu này một chút, đừng để nàng lại gây ra chuyện gì.”
“Ta đã biết chủ nhân, ta cam đoan tiểu chủ nhân được an toàn." Tiểu Thải đáp lại.
Tiêu Sắt bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người tiến vào trong phòng, cũng không phải là hắn lo lắng cho sự an toàn của con gái, mà là tiểu nha đầu này đột nhiên tăng vọt đến Đấu Thánh tám sao đỉnh phong, còn chưa khống chế sức mạnh của của mình hoàn toàn.
Nạn nhân lớn nhất phải kể đến Hải Ba Đông, tuy rằng dưới sự ủng hộ của tài nguyên Hải Minh đã đạt tới nửa bước Đấu Tôn, nhưng chính là bởi vì biết dùng băng thuật, kết quả bị tiểu gia hỏa này kéo ra ngoài dùng đến phát điên.
Nếu không phải Nhã Phi nhờ Dược Trần hỗ trợ luyện một viên Sinh Cốt Dung Huyết đan, chỉ sợ mạng của hắn ta sẽ không còn.
Vì thế, không ít lần Nhã Phi tìm hắn oán giận.
Cuối cùng vẫn là Tiêu Sắt cho Hải Ba Đông một giọt tinh huyết ma thú cấp Đấu Thánh thuộc tính băng, giúp hắn ta thăng cấp lên Đấu Tôn, mọi chuyện mới bình ổn xuống.
Hải Ba Đông người ta tốt xấu gì cũng là người đi theo mình sớm nhất, cũng không thể làm người ta thương tâm.
Đi vào trong phòng, Tiêu Sắt nhìn thấy Mỹ Đỗ Toa đang xử lý chính vụ của Hải Minh.
"Về rồi!" Nhìn thấy Tiêu Sắt tiến vào, Mỹ Đỗ Toa dừng lại công việc trong tay, lười biếng duỗi thắt lưng, đường cong mê người lồi lõm hiện ra không thể nghi ngờ.
Tiêu Sắt cười xấu xa, bay về phía trước dùng hình thức ôm công chúa bế lên giường, cười xấu xa nói: "Đỗ Toa, ta thấy chúng ta nên cho A Thải thêm một đệ đệ hoặc muội muội nữa.”
“Có mà ta thấy ngươi muốn cho mình thêm một đứa con." Đôi mắt đẹp của Mỹ Đỗ Toa liếc hắn một cái.
"Ý nghĩa cũng không khác nhau lắm." Vừa nói, Tiêu Sắt đã ôm Mỹ Đỗ Toa ngã xuống giường mềm mại...
Ngược lại, Mỹ Đỗ Toa trợn trắng mắt, cùng nghĩa nhưng hành vi có thể rất khác nhau.
Ba canh giờ sau, chiến đấu dần dần lắng xuống, Mỹ Đỗ Toa thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa nằm trong ngực Tiêu Sắt, hờn dỗi nói: "Ngươi là chó sao ăn mãi cũng không đủ vậy.”
“Đúng, ta chính là chó, gâu gâu." Vừa nói, Tiêu Sắt xoay người, lại muốn bắt đầu.
"Đừng..." Mỹ Đỗ Toa vội vàng đẩy Tiêu Sắt ra.
"Làm sao vậy?" Tiêu Sắt lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
"Bây giờ trên người ta đổ rất nhiều mồ hôi, đi tắm đã." Mỹ Đỗ Toa nghiêm túc nói.
"Vậy chúng ta cùng tắm, vừa lúc hai chúng ta tắm uyên ương." Tiêu Sắt nói.
"Không được, nếu không lát nữa ngươi lại muốn làm chuyện xấu. Ta tắm rửa trước rồi đến ngươi tắm.” Mỹ Đỗ Toa nghiêm khắc từ chối.
"Vậy được rồi." Bất đắc dĩ, Tiêu Sắt đành phải đồng ý.
"Không được sử dụng linh hồn lực nhìn trộm, nếu không ta sẽ nói cho Tuyết nhi biết ngươi đã từng tham vọng thân thể của nàng, ta còn biết khuê nữ bảo bối, ngươi không chỉ có mỗi tình cảm nam nữ." Mỹ Đỗ Toa đứng dậy.
"A... Cái này cũng quá ác rồi." Tiêu Sắt hít một hơi khí lạnh. Lúc trước khi lầm tưởng Tiêu Tuyết là Thiên Nhận Tuyết, hắn đã từng có một khoảng thời gian như vậy, quả thật đã thèm thuồng thân thể của nàng. Mà khi đó Mỹ Đỗ Toa còn chưa hoàn toàn dung hợp với Thất Thải Thôn Thiên Mãng, vẫn ở bên cạnh Tiêu Sắt, biết không ít chuyện của hắn.
Nếu chuyện này bị Tiêu Tuyết biết, vậy không bằng trực tiếp xử tử tại chỗ!
"Vậy ngươi cũng đừng nhìn trộm, tuy linh hồn lực của ta kém hơn ngươi, nhưng tốt xấu gì cũng đạt tới Thiên Cảnh đại viên mãn, lại tu luyện Quy Nguyên Hồn Quyết, rất là mẫn cảm linh hồn dao động, chỉ cần có một tia dao động, cho dù chỉ là cảm giác của ta, ta cũng sẽ nói cho Tuyết nhi." Mỹ Đỗ Toa liếc mắt nhìn Tiêu Sắt, sau đó cất bước tao nhã đi vào phòng tắm, để lại cho Tiêu Sắt một bóng lưng mê người.
Cuối cùng lắc lư một tiếng, cửa phòng tắm đóng lại.
Nhìn cửa phòng tắm bị đóng chặt, Tiêu Sắt bĩu môi, "Tiểu bà này thật đúng là ba ngày không đánh đã lên nóc vạch ngói, dám uy hiếp ta, để xem đợi lát nữa ngươi ra, ta giáo huấn ngươi như thế nào.”
Vừa nói, Tiêu Sắt chậm rãi nhắm mắt dưỡng thần.
Ước chừng qua một lúc lâu, cửa phòng tắm mở ra, một hương thơm ngát phiêu tán mà đến, theo đó còn có tiếng bước chân thanh thúy.
"Hả? Đỗ Toa thay sữa tắm sao? Xem ta sẽ xử lý ngươi như thế nào.” Tiêu Sắt vẫn chưa mở mắt, giả bộ ngủ. Đợi đến khi tiếng bước chân đến gần thì mới kéo người vào trong ngực... Đợi đến bước cuối cùng, Tiêu Sắt mới phát giác không đúng lắm.
Tại sao thấy thiếu thiếu?
Đột nhiên buông giai nhân trong ngực ra, nhìn khuôn mặt thống khổ mà đỏ bừng kia, Tiêu Sắt làm sao còn không đoán ra đối phương là ai nên có hơi xấu hổ hỏi: "Điệp, ngươi làm sao..."
"Là tỷ tỷ bảo ta tới đây." Khuôn mặt xinh đẹp của Điệp càng đỏ bừng, ánh mắt né tránh, có hơi đau đớn trả lời.
"Hiện tại chắc hẳn là nàng là đã mang theo A Thải đến không gian Đấu La tìm mấy người Phi nhi, Tiên nhi rồi."
Nghe vậy, Tiêu Sắt theo bản năng phóng linh hồn lực ra ngoài, phát hiện tổng bộ Hải Minh không còn có bóng dáng của mẹ con Mỹ Đỗ Toa, trong đầu nhớ lại hai năm trước khi Mỹ Đỗ Toa tiến vào Cửu U Hoàng Tuyền có nói "Ta không phản đối chuyện của ngươi và Điệp nữa", Tiêu Sắt không khỏi lộ ra cười khổ, đột nhiên nói với giai nhân trong ngực: "Chúng ta tiếp tục đi.”
“Ừm." Điệp chậm rãi gật đầu, lẳng lặng nhắm mắt lại, nghênh đón thời khắc tốt đẹp nhất đến.
Chương 488: Vân VậnTừ cung điện Mỹ Đỗ Toa đi ra, Tiêu Sắt đã nhìn thấy Vân Vận chuẩn bị trở về Vân Lam Tông khi đã đưa A Lệ đến chỗ Dược Trần học tập.
"Vận nhi." Tiêu Sắt đuổi theo nàng.
"Tiêu Sắt, ngươi trở về khi nào?" Vân Vận dừng phi độn, trên dung nhan tuyệt đẹp toát ra một tia vui mừng, nhào vào trong long Tiêu Sắt.
Khoảng cách hai người gặp mặt đã qua hơn hai năm, khi đó Tiêu Sắt nói là đi bế quan đột phá Đấu Đế, Vân Vận cho rằng chỉ là nói đùa, dù sao cho dù Tiêu Sắt có thiên tài như thế nào, nhưng Đấu Khí đại lục đã vạn năm chưa xuất hiện Đấu Đế, sao đột phá Đấu Đế lại có thể dễ dàng như vậy.
Cho đến mấy tháng trước, A Lệ được kích hoạt huyết mạch Đấu Đế, tu vi tăng lên Đấu Thánh, Vân Vận mới biết được Tiêu Sắt thật sự đã thành công trở thành Đấu Đế, hơn nữa còn tiêu diệt một đám Hồn tộc muốn tàn sát Đấu Khí đại lục ở Hắc Giác vực.
Nhưng từ đó về sau Tiêu Sắt im hơi lặng tiếng, vốn dĩ Vân Vận cho rằng Tiêu Sắt có chuyện gì trì hoãn, cần qua một thời gian ngắn mới trở về, không nghĩ tới hôm nay đã gặp phải.
"Vừa mới trở về Hải Minh không lâu." Tiêu Sắt mỉm cười nói: "Ngươi muốn trở về Vân Lam Tông sao?”
“Ừm, ta vừa mới đưa A Lệ đến Dược lão, đang chuẩn bị trở về." Trong mắt Vân Vận xẹt qua một tia chần chờ: "Ngươi... Ngươi có muốn ở cùng với ta hay không?”
“Vận nhi, khi nào ngươi mới học được cách không cần khách khí với ta vậy? Ta sẽ không giống như những người khác, ngươi cho rằng sau khi thành công trở thành Đấu Đế ta sẽ thay đổi sao!" Tiêu Sắt buông tay Vân Vận ra khẽ hôn nàng. Một giây sau, cảnh vật xung quanh hai người đã biến thành quảng trường sau núi Vân Lam Tông.
Nạp Lan Yên Nhiên đang luyện kiếm, thấy hai người Tiêu Sắt và Vân Vận đột nhiên đến, lập tức thu kiếm nghênh đón, cung kính nói: "Lão sư, Tiêu Sắt đại ca.”
Vân Vận hơi gật đầu, khẽ vuốt ve hai má trắng nõn của Lan Yên Nhiên.
Nhìn Nạp Lan Yên Nhiên có thân hình yêu kiều quyến rũ, trong lòng Tiêu Sắt không khỏi sinh ra một suy nghĩ tà ác —— tình thầy trò.
Nhưng ngay lập tức lại nghĩ đến Vân Vận, biết đối phương không có khả năng đồng ý, tóm lại vẫn là buông tha, lấy ra một cái bình ngọc từ trong nạp giới đưa cho Nạp Lan Yên Nhiên: "Yên Nhiên, ta cũng không có gì để tặng ngươi, hiện giờ tu vi của ngươi đã đạt tới Đấu Tông đỉnh phong, trong này có tinh huyết ma thú Đấu Thánh thuộc tính phong,bạo ngược chi khí bên trong đã bị ta tiêu diệt, ngươi cầm đi luyện hóa là đột phá được cảnh giới Đấu Tôn.”
“Cảm ơn Tiêu Sắt đại ca." Nạp Lan Yên Nhiên cũng không có giả tạo, huống chi quan hệ hiện tại của hai người cũng không cần phải giả bộ.
Thu bình ngọc vào nạp giới, Nạp Lan Yên Nhiên nhìn Tiêu Sắt lại nhìn Vân Vận, trong mắt không khỏi xẹt qua một tia hâm mộ, hơi trầm ngâm đột nhiên cười nói: "Lão sư, Tiêu Sắt đại ca các ngươi tán gẫu trước, ta đi tu luyện trước.”
Nói xong liền xoay người, bàn tay ngọc khẽ che ngực, hít sâu một hơi, chân đạp hư không hóa thành ánh sáng biến mất ở trong quảng trường.
Nhìn nơi Nạp Lan Yên Nhiên biến mất, Tiêu Sắt có hơi thất thần, lúc này bên tai đột nhiên vang lên tiếng hờn dỗi của Vân Vận: "Xem cái gì, người cũng đã đi rồi.”
“A, chúng ta cũng đi thôi." Tiêu Sắt nắm lấy tay Vân Vận đi về phía khuê phòng của nàng.
Vân Vận đỏ mặt, một bên đi theo Tiêu Sắt, một bên nói: "Tiêu Sắt, có phải ngươi và Yên Nhiên đã phát sinh chuyện gì không?”
“Không có!” Tiêu Sắt lắc đầu, lại nghe Vân Vận nói: "Vậy làm sao ta lại phát hiện, mỗi lần Yên Nhiên nhìn thấy ngươi đều lộ ra bộ dạng thất hồn lạc phách, giống như bị bạn trai vứt bỏ, thành thật khai báo, có phải ngươi đã trêu chọc nàng hay không?”
“Làm sao có thể, lão bà, mấy năm nay lần nào ta và nàng gặp mặt không phải cũng có ngươi sao?” Tiêu Sắt khẽ nhún nhún, tuy rằng hắn muốn vượt rào thầy và trò, nhưng còn chưa được!
"Vậy chắc chắn là đại hội luyện dược sư mười năm trước." Trong lòng Vân Vận thở dài một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Ta sớm nên nghĩ đến.”
“Nghĩ đến cái gì?” Tiêu Sắt khó hiểu.
"Không... Không có gì, chúng ta mau đi vào thôi.” Vân Vận theo bản năng trả lời.
Nhưng lời này vừa mới rời miệng nàng đã hối hận, mặt đỏ lên, vào để làm gì? Trong lòng hai người đều biết rõ vậy mà nàng vừa mở miệng đã thúc giục, ý gì thì quá rõ.
Quả nhiên, một giây sau Tiêu Sắt đã ôm nàng, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, lần thứ hai xuất hiện đã đi tới khuê phòng Vân Vận, trong ánh mắt vừa sợ vừa xấu hổ của Vân Vận, Tiêu Sắt hóa thân thành sói đói mà nhào tới.
.............
Đợi đến khi Tiêu Sắt rời khỏi Vân Lam Tông đã là một tuần sau, mà dường như Vân Vận thì đã thương lượng xong trước với đám người Mỹ Đỗ Toa, Tiểu Y Tiên, mang theo A Lệ đi tới không gian Đấu La.
Mà Tiêu Sắt thì đi tới điểm dừng tiếp theo, Hải Vương Các ở Hắc Giác vực, bởi vì linh hồn lực của hắn cảm giác được mèo con ở đó, còn có đệ tử mấy năm không gặp của mình, Ninh Vinh Vinh cũng ở đây.
Giờ phút này, Chu Trúc Thanh và Ninh Vinh Vinh đã triệt để thành hai vị đại mỹ nữ, lần trước đi Thần giới Tiêu Sắt cũng cho Ninh Vinh Vinh một cái thần vị, cho nên giờ phút này tu vi của hai người đều là Đấu Tôn. Trong đó, tu vi của Chu Trúc Thanh đã đạt tới Đấu Tôn đỉnh phong.
"Trúc Thanh, chúng ta tới đây làm gì? Nhỡ đâu lão sư trở về Hải Minh không tìm thấy chúng ta thì làm sao bây giờ?” Ninh Vinh Vinh hỏi Chu Trúc Thanh.
Chu Trúc Thanh lắc đầu: "Ta và Tiên nhi, Mỹ Đỗ Toa tỷ tỷ đã ước định qua, mỗi người phân tán ra để cho Tiểu Sắt tìm từng người một. Linh hồn lực của Tiểu Sắt có thể bao trùm hơn phân nửa Đấu Khí đại lục, tìm chúng ta cũng không khó khăn.”
“Vì sao các ngươi phải phân tán?” Ninh Vinh Vinh khó hiểu, đổi lại, nàng ước gì được thấy Tiêu Sắt sớm nhất.
Chu Trúc Thanh nói: "Ai bảo tên kia đào hoa như vậy, nếu hắn không đưa ra lý do tốt đến đón chúng ta, chúng ta cũng không trở về.”
Ninh Vinh Vinh cảm thấy đồng ý gật đầu, "Quả thật rất đào hoa, hiện tại ngay cả ta cũng không biết đến tột cùng mình có bao nhiêu sư mẫu. Hơn nữa số lượng rất có thể còn tiếp tục tăng..." Lời của nàng còn chưa nói hết thì Tiêu Sắt đã cười tủm tỉm đứng trước hai người, ngay lập tức Ninh Vinh Vinh kinh hãi thất thanh: "Sư... Sư phụ...."
Chương 489: Long và tiểu hồ lyĐón mèo con và Ninh Vinh Vinh về không gian Đấu La, Tiêu Sắt liền đi Cổ Long Đảo, hoàn thành ước định đã định ra cùng với Chúc Khôn lúc trước —— cưới Tử Nghiên.
Giờ phút này, Tử Nghiên dưới sự trợ giúp của Long Hoàng Chúc Khôn, đã hoàn toàn luyện hóa quả bản nguyên Long Hoàng, bản thể tiến hóa thành Long Hoàng Chí tôn. Tu vi thăng cấp đến Đấu Thánh bốn sao. Hoàn toàn trưởng thành thành một cô gái chín chắn với vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành. Cả người nàng mặc váy bào màu tím màu vàng có hoa văn long hoàng, mắt tím và tóc tím chuyển hóa thành màu vàng tím, tóc dài buông xuống ngang mông, thân thể mềm mại dịu dàng. Ở sau lưng có một đôi cánh chim màu vàng tím dài chừng một mét đang nhẹ nhàng lay động, mà khi hai cánh chấn độn, hình như có tiếng gió truyền ra làm chấn động lòng người.
"Lúc trước, trước khi ta mời phụ thân ngươi tiến vào Cổ Đế động phủ cướp Đế chi Bản Nguyên đã từng đồng ý với phụ thân ngươi, sau khi thành công trở thành Đấu Đế sẽ đến rước người về dinh, ngươi có nguyện ý hay không? Nếu không muốn, chúng ta vẫn là bạn tốt như trước kia, nếu nguyện ý, ta sẽ bảo vệ ngươi cho đến cuối đời.”
Sau khi Tiêu Sắt nhìn thấy Tử Nghiên thì hỏi như vậy.
Đối với việc này, Tử Nghiên chỉ trả lời: "Nếu như không gả cho ngươi, ngươi vẫn sẽ chịu luyện chế đan dược cho ta sao?”
Tiêu Sắt không có trả lời, trực tiếp lấy hết toàn bộ dược liệu đang có trên người bây giờ luyện chế thành đan dược. Đan dược chất đầy hơn phân nửa Cổ Long Đảo, cho dù Tử Nghiên ăn mấy ngàn năm cũng ăn không hết.
Tử Nghiên lấy một viên trong đó ngậm vào miệng, sau đó hôn lên môi Tiêu Sắt, cười nói: "Cho dù có nhiều đan dược hơn nữa thì sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ ăn hết, làm bạn bè không đáng tin cậy, nhỡ một ngày nào đó ta chọc ngươi tức giận, đan dược lại ăn hết rồi thì làm sao bây giờ? Cho nên ta muốn ở bên cạnh ngươi, để mỗi ngày ngươi phải luyện chế cho ta..."
Tiêu Sắt lạnh nhạt cười, gật đầu. Buổi tối ngày hôm đó, hai người lên xe hoa ở Cổ Long đảo.
Sau khi xuống xe, Tử Nghiên được Tiêu Sắt đón về Gia Mã đế quốc.
Trong không gian Đấu La.
Giờ phút này, ban đầu trên bản đồ của Đấu La đại lục đã xuất hiện những góc tên là Đồ Sơn, Thần Sơn Hỏa Trang và Thương Sơn. Đây là khi Tiêu Sắt đón Đông Phương Hoài Trúc, Đông Phương Tần Lan cùng với ba chị em hồ yêu về thì xuất hiện, Lý Hàn Y vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của bọn họ nên cũng thuận tiện chuyển tới đây.
Bên trong Thần Hỏa Sơn Trang, lúc này Đông Phương Hoài Trúc, Đông Phương Tần Lan và ba chị em hồ yêu đang ngồi cùng một chỗ mà thưởng thức trà nước, hưởng dụng điểm tâm.
"Ngao ô.... Anh rể hỗn đản kia cũng quá hỏng, có tỷ tỷ còn chưa đủ, vậy mà còn trêu chọc nhiều nữ hài tử như vậy, thật sự đáng ghét, chỉ khổ tỷ tỷ chờ hắn nhiều năm như vậy. Hơn nữa càng quá đáng chính là đón chúng ta tới địa phương quỷ này mà mấy năm cũng chỉ đến thăm chúng ta một lần, thật quá đáng.”
Má hồng của Phương Đông Tần Lan phồng lên, hung hăng cắn một miếng điểm tâm, giống như, điểm tâm này chính là Tiêu Sắt, nàng dùng sức cắn để xả giận.
"Đoạn thời gian trước không phải Long Quỳ và Tuyết Nhi đã tới đây sao, bọn họ nói Tiêu Sắt đã thành công thăng cấp lên Đấu Đế. Có lẽ bây giờ hắn ta vẫn còn mấy chuyện gì đó chưa giải quyết được.” Đông Phương Hoài Trúc pha cho mọi người một chén trà, mỉm cười nói.
"Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không tức giận sao? Tên xấu xa kia chính là thứ trăng hoa, đã trêu chọc một, hai, ba, bốn, năm, sáu..." Đông Phương Tần Lan vươn tay đếm kỹ, dường như phát hiện số ngón tay mình có cũng không đủ dùng, giang hai tay ra làm một đòn thủ thế, "Nhiêu đây này... Nhiều cô gái như vậy này, hơn nữa mỗi người đều xinh đẹp như vậy, người xấu nhất cũng không kém em gái ngươi và ta. Nhất là Tuyết Nhi, thật là giỏi, vậy mà trước khi tên kia sinh ra đã có một đứa con gái ruột lớn hơn hắn gần mười tuổi... Thật sự quá đáng ghét..."
Đông Phương Hoài Trúc cười khẽ mà lắc đầu, "Tức giận là chắc chắn, chỉ là, so với tức giận, ngược lại ta có hơi thích loại sinh hoạt này, ít nhất không cần lo lắng tiên môn bách gia lừa ta gạt, không có báo thù, không có tính kế, hơn nữa... Ta chỉ cần biết hắn bình an là được rồi..."
Vừa nói, Đông Phương Hoài Trúc bưng chén trà lên khẽ mím môi, lâm vào trong hồi ức giữa nàng và Tiêu Sắt.
"Xong rồi.... Tỷ tỷ ta đã hoàn toàn xong rồi.... Ngay cả chồng cũng để cho mọi người cướp đi.... Còn không có một chút sốt ruột nào..." Nhìn bộ dáng này của Đông Phương Hoài Trúc mà ánh mắt Đông Phương Tần Lan trống rỗng, điểm tâm trong tay rơi trên mặt đất, làm bộ ra vẻ bộ dáng đau đớn, ánh mắt chuyển về phía ba chị em hồ yêu rồi hỏi: "Này, ta nhớ rõ hình như đại gia hỏa kia cũng từng trêu chọc mấy người các ngươi mà, các ngươi không tức giận sao?”
Đồ Sơn Hồng Hồng khẽ mím nước trà, thản nhiên nói: "Công tử có ân đối với ba chị em ta, lại mang cả nhà Đồ Sơn ta đến nơi này mà không cần tranh giành với thế gian này, chúng ta rất cảm kích công tử.”
Đồ Sơn Dung Dung phụ họa nói: "Hồng Hồng tỷ nói rất đúng."
“Hừ, ngươi cho rằng ai cũng khẩu thị tâm phi như ngươi, một mặt thì thèm lấy thân thể anh rể nhà mình một mặt thì lại nói xấu anh rể." Dáng người Đồ Sơn Nhã Nhã cực kỳ nóng bỏng, hai tay chạm ngực mà nói khẽ.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi nói bậy cái gì..." Hai má Đông Phương Tần Lan đỏ bừng, đỉnh đầu toát ra khí nóng rồi xoay người, vẻ mặt thẹn thùng cùng không dám tin, tim nàng còn đang đập nhanh hơn, cố lắm mới dùng ngữ khí vẫn chưa đủ tự tin mà thì thào nói: "Ta làm sao có thể thích cái đầu củ cải tính trăng hoa kia, huống chi hắn còn là anh rể ta.”
Lời này của nàng vừa dứt, đột nhiên không gian phía trước dao động một trận, Tiêu Sắt bất chợt xuất hiện ở trong viện.
Cách biệt hai năm trời giờ lại thấy Tiêu Sắt đột nhiên xuất hiện, vả lại trên mặt hắn rõ ràng còn tràn đầy nụ cười thú vị ác ý, giờ phút này, Đông Phương Tần Lan cũng biết lời nói của mình chắc chắn đã bị người kia nghe thấy, lúc này coi như mất mặt trước mắt người đời.
Tiêu Sắt ở Thần Sơn Hỏa Trang chơi với Đông Phương Hoài Trúc ba ngày, đón nàng đến Võ Hồn thành, sau đó đi tới Thương Sơn gần Đồ Sơn và Thần Sơn Trang, ở nơi đó có Lý Hàn Y đang luyện kiếm trong mưa, mười năm trôi qua như một ngày.
Chương 490: Đại kết cụcThấy Tiêu Sắt đột nhiên xuất hiện, Lý Hàn Y cũng không nói gì, chỉ tiện tay ném một thanh kiếm qua rồi lại cầm kiếm vung đâm mà đến.
Tiêu Sắt lạnh nhạt cười, tiếp kiếm nghênh đón, hai người ai cũng không vận dụng đấu khí, cũng chưa từng vận dụng kiếm ý hay linh hồn lực, vẻn vẹn chỉ là tỷ thí kiếm chiêu, cuối cùng, trường kiếm trong tay Lý Hàn Y bị Tiêu Sắt đánh bay, mặc dù trước khi trường kiếm rơi xuống đất đã được nàng cầm kiếm lên một lần nữa, nhưng trường kiếm của Tiêu Sắt đã cách cổ nàng không tới năm phân.
"Không đánh, mỗi lần đánh người thua đều là ta. Cả đời này ta cũng không thể đánh thắng ngươi. "Lý Hàn Y tiện tay vứt bỏ trường kiếm trong tay.
Tiêu Sắt lạnh nhạt cười, đồng thời cũng vứt trường kiếm, sau đó tiến về phía trước mà nắm lấy tay Lý Hàn Y rồi mới cười nói: "Sau này ta cũng không đi."
"Thật sao?" Lý Hàn Y rõ ràng không tin.
"Ừm, cho dù muốn đi thì cũng sẽ mang ngươi đi." Tiêu Sắt chậm rãi gật đầu.
Lý Hàn Y hừ nhẹ nói: "Hừ! Chỉ sợ không chỉ có một mình ta, đoạn thời gian trước Long Quỳ và Tuyết Nhi có tới đây. Còn có hai chị em ở Thần Sơn Hỏa Trang bên cạnh, cùng với mấy tiểu hồ ly tinh nhà Đồ Sơn... Rốt cuộc ngươi đã trêu chọc bao nhiêu cô gái...."
Tiêu Sắt xấu hổ một trận, lại nghe Lý Hàn Y nói: "Nếu ngươi nguyện ý đi với ta đến một nơi, ta sẽ tha thứ cho ngươi ...."
"Đi đâu?"
"Nơi lần đầu tiên chúng ta gặp mặt...."
Thế giới Thiếu Niên Ca Hành, núi Thanh Thành, cách lần trước Tiêu Sắt tới nơi này là đã qua mười năm, thời gian của thế giới Thiếu Niên Ca Hành nhanh gấp năm lần đấu khí đại lục, đại biểu cho ở Thiếu Niên Ca Hành đã là qua năm mươi năm.
Dưới tàng cây hoa đào, đạo kiếm tiên Triệu Ngọc Chân ngày xưa đã rũ hăng hái xuống, râu tóc đều trắng, nhưng bởi vì tu luyện công pháp đạo môn, làn da hồng hào rất có cảm giác tóc hạc như hài đồng.
Ở kế bên chính là Lý Phàm Tùng cũng đã gần sáu mươi tuổi tóc trắng đầu chọn tiếp nhận chưởng giáo núi Thanh Thành hơn hai mươi năm rồi, hắn nói với Triệu Ngọc Chân: "Sư phụ, ngài đã nhìn cây đào này năm mươi năm, còn chưa nhìn đủ sao! Tuyết Nguyệt kiếm tiên người ta từ hơn mười năm đã theo Tiêu Sắt tiền bối phi thăng. Hắn cũng nên buông xuống.”
"Ngươi không hiểu..." Triệu Ngọc Chân cười khổ lắc lắc, trong đầu nhớ lại tình cảnh năm mươi năm trước khi mới gặp Lý Hàn Y, không khỏi thở dài một tiếng, ngày đó, Lý Hàn Y đến tìm mình hỏi kiếm, lại coi Tiêu Sắt là hắn.
Có lẽ, nếu như lúc trước mình không rời khỏi viện tử này, như vậy mọi chuyện có thể có một loại kết cục khác, có đúng hay không?
Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận để uống.
Đúng lúc này, đột nhiên Triệu Ngọc Chân cảm ứng được cái gì, quay đầu lại nhìn, không biết từ khi nào trên nóc nhà đã đứng một nam một nữ, tướng mạo của thiếu nữ cực đẹp, người mặc đồ trắng, dung nhan của thiếu niên bên cạnh tuấn tú, khí chất thoát tục, vừa nhìn đã biết giống như một đôi thần tiên quyến lữ.
Lý Văn Tùng cũng chú ý tới ánh mắt sư phụ của mình, theo tầm mắt nhìn lại, trong nháy mắt mở to hai mắt mà kinh hãi thất thanh: "Tuyết... Tuyết Nhi Kiếm Tiên..... Còn có Tiêu... Tiêu Sắt tiền bối..."
"A, ngươi chắc hẳn là sư điệt Lý Phàm Tùng đi, nhiều năm không gặp, gần đây có khỏe không?" Tiêu Sắt nắm tay ngọc của Lý Hàn Y mà lướt xuống nóc nhà.
"Vâng, rất tốt ạ." Lý Phàm Tùng ra sức nuốt nước miếng, trong lòng kinh ngạc không thôi, theo lý thuyết hai người này chắc chắn phải cùng tuổi với sư phụ nhà mình, nhưng thoạt nhìn đôi nam nữ này lại không có gì khác với những người mới tuổi đôi mươi bình thường, thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ nói trên đời này thật sự thành tiên?
"Cái đó... Tiêu Sắt tiền bối, các ngươi nói chuyện trước, ta sẽ không quấy rầy các ngươi nữa, sư phụ ta..." Vừa nói, Lý Văn Tùng đã quay đầu nhìn về phía Triệu Ngọc Chân, lại phát hiện trong viện sớm đã không còn bóng dáng của hắn.
"Vào lúc chúng ta xuất hiện, sư phụ ngươi cũng đã đi rồi." Tiêu Sắt khẽ cười nói.
Nghe vậy, Lý Phàm Tùng lộ vẻ xấu hổ, ngượng ngùng gật đầu rồi mới rời khỏi viện.
“Có chuyện gì với hai thầy trò này vậy?” Lý Hàn Y khó hiểu hỏi Tiêu Sắt.
"Ai mà biết được." Tiêu Sắt khẽ nhún vai, trong lòng tự nhủ, cũng chẳng có gì là bất ngờ, là do Triệu Ngọc Chân không muốn để cho Lý Hàn Y nhìn thấy bộ dạng già nua của mình.
Lý Hàn Y không nói nhiều, lần thứ hai lấy ra hai thanh trường kiếm từ nạp giới, khẽ cười nói: "Nào, chúng ta lại so kiếm một trận.”
Tiêu Sắt khẽ gật đầu, vui vẻ đồng ý.
Kế tiếp hai người lại so kiếm mấy trận, kết quả không thể nghi ngờ là Lý Hàn Y lại thua.
Sau khi so kiếm xong, hai người không trực tiếp rời khỏi thế giới này mà là đi thăm người quen cũ, Bách Lý Đông Quân vẫn như nguyên tác, đã đi tới đảo Mạc Y, Tư Không Trường Phong và Triệu Ngọc Chân cũng giống vậy, trở thành lão đầu tử, còn Tiêu Sở Hà thì bởi vì Tiêu Sắt đã vì hắn mà khôi phục tu vi, cũng đã giết chết Tiêu Vũ đứng sau, trở thành Bắc Ly Hoàng đế, Tư Không Thiên Lạc làm Hoàng hậu, Lôi Vô Kiệt trở thành kiếm tiên danh dương Bắc Ly, bởi vì bọn họ không dùng trường sinh dược như Lý Hàn Y. Không thể nghi ngờ đều là giống như Lý Văn Tùng, trở thành lão già hoặc nửa già như Từ Nương.
Nguyên bản Tiêu Sắt nể tình Lôi Vô Kiệt là đệ đệ Lý Hàn Y, muốn dẫn hắn đến không gian Đấu La nhưng hắn từ chối, lý do chính là ở đây hắn có vướng bận, có bạn bè, có người nhà....
Tiêu Sắt không có miễn cưỡng, ở lại Tuyết Nguyệt thành mấy ngày cùng Lý Hàn Y rồi mới trở về không gian Đấu La.
Một tháng kế tiếp, Tiêu Sắt lần lượt tìm lại Bỉ Bỉ Đông, Tiêu Tuyết, Long Quỳ, Huân Nhi, Cổ Nguyệt Na, đón các nàng về Không Gian Đấu La.
Tổ chức một đám cưới hoành tráng nhất đại lục ở Võ Hồn thành, số lượng người đến xem lễ rất nhiều.
Nhưng mà vào ngày diễn ra hôn lễ lại xuất hiện hai mươi ba vị tân nương, nhiều hơn tám vị, vừa vặn tương ứng với hai mươi ba loại dị hỏa mà Tiêu Sắt có.
Tiêu Ngọc, Nhã Phi, Tiểu Y Tiên, Thanh Lân, Mỹ Đỗ Toa, Điệp, Vân Vận, Chu Trúc Thanh, Tử Nghiên, Đông Phương Hoài Trúc, Lý Hàn Y, Bỉ Bỉ Đông, Huân Nhi, Cổ Nguyệt Na, Long Quỳ mười lăm vị tân nương khác không cần phải nói, đều là phu nhân chính hiệu của Tiêu Sắt.
Mà tám người này, trong đó có bảy người lần lượt là Ninh Vinh Vinh, Đông Phương Tần Lan, ba chị em Đồ Sơn, Hồ Liệt Na, Liễu Nhị Long, đây đều là những cô gái Tiêu Sắt cố ý hoặc vô tình trêu chọc qua. Dưới sự sắp xếp của hai người tri kỷ của Tiêu Sắt là Long Quỳ và Tiêu Tuyết, sau khi xin ý kiến rồi được đối phương đồng ý thì cũng được sắp xếp gả cho Tiêu Sắt.
Nhưng vị tân nương cuối cùng càng khoa trương hơn, ngay cả sau khi Tiêu Sắt biết được thân phận của nàng cũng trong nháy mắt trở nên hoảng hốt, ngoại trừ Tiêu Sắt và hai mươi hai lão bà trước của hắn ra, không ai biết nàng là ai, mọi người chỉ biết, nàng và Tiêu Sắt giống nhau, cũng là một cường giả Đấu Đế.
Như vậy, có thể làm cho Tiêu Thiên Đế sợ hãi như thế... thì nàng ta là ai?
——Hoàn thành ——