Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 337

Huyết Hà Tôn Giả vẻ mặt có chút lo lắng đi theo Vô Song, bản thân ông ta đến đây đương nhiên là cùng Vô Song diễn một màn kịch, Huyết Hà Tôn Giả căn bản đâu có bệnh gì, sau khi diễn kịch xong thì việc ông ta muốn làm nhất chính là rời khỏi nơi đây, khi ở bên cạnh Vô Song bản thân Huyết Hà Tôn Giả cực kỳ không thoải mái.

Giọng nói cùng ánh mắt của Vô Song làm Huyết Hà Tôn Giả có thể đoán được vị Vô Niệm công tử ở trước mặt mình tuyệt đối không quá lớn tuổi có điều khi ở bên cạnh Vô Song ông ta cảm thấy bản thân mình nhỏ bé vô cùng, đứng trước mặt thiếu niên đó cứ như đang bị vô tận bóng tối nuốt chửng không dậy nổi một tia ý niệm chiến đấu nào, đây mới là thứ Huyết Hà Tôn Giả sợ nhất.

Cửa hàng của Vô Song nhìn bên ngoài thực sự nhỏ bé vô cùng căn bản không có gì đáng chú ý có điều khi đi theo Vô Song thì ánh mắt Huyết Hà Tôn Giả như dại ra, bên trong cái cửa hàng nhỏ bé này không ngờ lại có một mảnh không gian khác, một tiểu thế giới đang hiện ra trước mặt Huyết Hà Tôn Giả.

Tiểu thế giới kia đương nhiên cũng không to lớn gì chỉ là một căn phòng rộng khoảng 200m2 nhưng đây rõ ràng là thứ Huyết Hà Tôn Giả không thể nào làm nổi, đấu tôn cường giả cũng không ai có thể làm được, tự thành thế giới – đấu thánh cường giả.

Một lần nữa trái tim của Huyết Hà Tôn Giả khẽ run lên nhìn Vô Song, hắn muốn xin rời khỏi nơi đây, hắn muốn trở về Hồn Điện, lúc này Huyết Hà Tôn Giả cảm thấy thà ở trong Hồn Điện còn hơn xuất hiện trong cái cửa hàng nhỏ này, mỗi lần nhìn bóng lưng của Vô Song lại làm áp lực trong lòng Huyết Hà Tôn Giả lại càng ngày càng lớn.

Vô Song cũng không quan tâm lão nhân sau lưng nghĩ gì, sau khi bước vào không gian bên trong hắn quay đầu lại nhìn Huyết Hà Tôn Giả lạnh giọng “Ngươi làm việc không tệ, ngồi xuống đi bản công tử ra tay miễn phí vì ngươi một lần”.

Huyết Hà Tôn Giả nghe đến đây liền run lên, khuôn mặt đầy sợ hãi nhìn Vô Song “Công tử, tiểu nhân làm gì có bệnh trong người, tiểu nhân không cần chữa bệnh công tử cứ cho ta trở về Hồn Điện là được”.

Huyết Hà Tôn Giả nói xong thậm chí còn làm luôn động tác chuẩn bị quay đầu rời đi có điều một cánh tay của Vô Song đè xuống, toàn bộ cơ thể của Huyết Hà Tôn Giả lập tức bị định lại, ánh mắt một lần nữa cực kỳ run rẩy nhìn Vô Song, Huyết Hà Tôn Giả hiện nay mới bi ai phát hiện hắn vậy mà không đỡ nổi một cánh tay của Vô Song, chỉ một cánh tay mà như cả thế giới đè lên vậy.

Vô Song cười nhạt nhìn Huyết Hà Tôn Giả sau đó từ từ thả tay ra, hắn dạo bước trong không gian tự tạo của mình sau đó bắt đầu chuẩn bị đồ dùng, vừa chuẩn bị âm thanh thản nhiên của Vô Song vừa vang lên.

“Ngươi gọi là Huyết Hà Tôn Giả lấy Huyết làm ngoại hiệu lại tu Huyết hệ công pháp, thứ công pháp này thuộc tính băng hàn lại cộng thêm tính chất âm tàn của nó, bản thân Huyết hệ công pháp không mạnh cả về sát thương lẫn phòng ngự, cho dù tốc độ cũng xếp cuối trong các loại công pháp có điệu lại mạnh về quỷ dị, mạnh ở khả năng quần công chứ không phải đơn đả độc đấu”.

“Người tu Huyết hệ công pháp ngoại trừ yếu điểm rất sợ hỏa hệ công pháp và các loại hỏa diễm trong thiên hạ đặc biệt là dị hỏa ra thì còn một điểm yếu chết người và ngươi cũng thế”.

“Huyết hệ công pháp nếu tu luyện bình thường thì cực kỳ lâu, muốn tăng tốc độ tu luyện thì phải thôn phệ máu của kẻ khác từ đó máu trong người ngươi rất tạp, đấu khí cực kỳ loãng, chiến đấu với những kẻ cùng cảnh giới có thể dùng yếu tố bất ngờ đê thủ thắng nhưng nếu bị đối phương đề phòng thì căn bản không có cơ hội thậm chí những đấu tôn cường giả yếu hơn ngươi nhiều điển hình là Đường Chấn cũng làm cho ngươi bó tay bó chân vô cùng, càng quan trọng hơn huyết mạch cùng đấu khí tạp như vậy cả đời đừng mong trở thành bán thánh cường giả chứ đừng nói là đấu thánh”.

Huyết Hà Tôn Giả nghe đến đây sống lưng ông ta lập tức dựng đứng, ánh mắt kinh ngạc nhìn Vô Song, bản thân Huyết Hà Tôn Giả chưa bao giờ nghĩ Vô Song thực sự là một y sư cả, Vô Song còn rất trẻ đã có thực lực kinh khủng như vậy thì thời gian đâu để có thể làm việc khác?, đây chính là suy nghĩ đơn giản của rất nhiều người trong đó có Huyết Hà Tôn Giả.

Suy nghĩ này hiện nay mà lập tức bị đánh tan, ánh mắt Huyết Hà Tôn Giả không thể tin nhìn Vô Song sau đó không ngờ một ma đầu giết người không chớp mắt này lại đưa hai tay ra trước mặt Vô Song rồi cúi đầu “Nếu công tử có thể trợ giúp Huyết Hà tiến vào bán thánh cảnh giới Huyết Hà nguyện làm trâu làm ngựa cho công tử”.

Vô Song ánh mắt có chút nheo lại nhìn Huyết Hà, bản thân hắn cũng không ngờ lại phát hiện ra ánh mắt của Huyết Hà Tôn Giả kiên định vô cùng, ánh mắt thậm chí lóe lên từng tia sáng khát khao, ánh mắt này căn bản không giống một ma đầu cuồng sát.

Khóe miệng Vô Song từ từ cong lên, hắn đương nhiên hiểu Huyết Hà Tôn Giả, trên đời này đâu có ai sinh ra đã muốn làm kẻ ác?, trên đời này chẳng có đứa trẻ nào lại muốn giết người cả, con người chính là bị ảnh hưởng rất nhiều bởi môi trường xung quanh, ẩn sâu mỗi ma đầu giết người không chớp mắt đó luôn có một ký ức buồn, có một câu chuyện buồn.

Thế gian này mấy ai muốn tu ma?, tu ma chỉ là bước đường cùng mà thôi.

Đương nhiên Vô Song không quan tâm đến quá khứ của Huyết Hà Tôn Giả, mỗi người đều có một thứ muốn ẩn giấu trong lòng, có một điều quý báu nhất phải gìn giữ phải thủ hộ, ai cũng thế mà thôi.

Giọng nói lạnh lùng của Vô Song một lần nữa vang lên “Ta không cần ngươi làm trâu làm ngựa, bán thánh cảnh giới nếu ngươi có tài thì tự đi mà bước vào, bản công tử cùng lắm chỉ giúp ngươi mở ra một con đường mà thôi chỉ là ngươi có thể chịu được đau đớn cho đến khi con đường đó mở ra hay không?”.

Huyết Hà Tôn Giả lập tức cắn chặt răng nhìn Vô Song “Huyết Hà tu ma vốn không sợ chết cũng chẳng sợ đau đớn chỉ cầu cường đại, xin công tử giúp ta mở một con đường”.

Nói đến đây Huyết Hà Tôn Giả nhắm chặt mắt lại, thản nhiên không thèm nhìn bất cứ hành động nào của Vô Song. Trong mắt ông ta nếu Vô Song muốn giết mình chỉ cần một chiêu, cần gì phải lừa dối.

Vô Song nghe thấy câu nói của Huyết Hà Tôn Giả sau đó gật đầu, một cây ngân châm đầu tiên rút ra sau đó cắm thẳng vào đỉnh đầu Huyết Hà Tôn Giả.

Thân hình Huyết Hà Tôn Giả rung lên bần bật, cả người lão nhân này đỏ lên hai bàn tay bấu chặt vào đấu gối nhưng quả nhiên không kêu một tiếng nào, bản lĩnh của Huyết Hà Tôn Giả cũng không phải là nhỏ, muốn có thể tàn nhẫn với kẻ thù ít nhất phải tàn nhẫn với bản thân trước điều này chính là chân lý của tu ma đạo.

Tu ma không bàn tốt xấu chỉ có người tu ma tốt hay xấu mà thôi, đặc điểm chung lớn nhất của những người đi theo con đường này chính là giỏi chịu đựng, những người này xuất thân căn bản không có gì, chính vì không có xuất thân mới phải đi theo con đường này, ngoại trừ thân thể làm vốn ngoại trừ lấy liều mạng để đánh đổi thì cũng làm gì còn gì?.

…..................

Bên trong Vô Song làm gì Huyết Hà Tôn Giả không ai biết.

Bên ngoài lúc này Phần Viêm Thánh Nhân cùng Đường Chấn đều đang tập trung nhìn Tiểu Y Tiên, đương nhiên bọn họ không phải là đang nhìn dung mạo của nàng mà là đang ngạc nhiên cực độ nhìn thực lực của Tiểu Y Tiên.

Khăn che mặt của Tiểu Y Tiên cũng không phải là mặt nạ của Vô Song, ít nhất với cao thủ như Đường Chấn cùng Phần Viêm Thánh Nhân quả thực có thể quan sát dung nhan thực sự của nàng có điều không nhìn thì thôi nhìn vào mới khiến cả hai người sợ hãi.

Tiểu Y Tiên trẻ một cách đáng sợ thậm chí tuổi tác của Tiểu Y Tiên cùng Đường Hỏa Nhi chỉ tương đương với nhau mà thôi vậy mà Đường Hỏa Nhi đang cố gắng không biết làm cách nào để đột phá đấu tông cảnh giới thì Tiểu Y Tiên đã là nhị tinh đấu tôn hậu kỳ, thực lực thế này căn bản đủ sức nghiền nát toàn bộ những người được gọi là thiên tài của Trung Châu.

Tiểu Y Tiên bây giờ đâu còn được xếp vào hạng thiên tài nữa?, thực lực cỡ này căn bản đã là đại cự đầu một phương của Trung Châu rồi, thiên tài làm sao có tư cách so sánh với nàng, kể cả xếp Tiểu Y Tiên vào trong Viễn Cổ Bát Tộc cũng tuyệt đối là nhân vật nổi trội hơn nữa tương lai của Tiểu Y Tiên cũng tuyệt đối không dừng ở đấy, Ách Nan Độc Thể kinh thiên hạ chắc chắn không phải việc đùa.

Phần Viêm Thánh Nhân khẽ ho khan một tiếng sau đó mỉm cười hỏi Tiểu Y Tiên “Không biết tiểu cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?”.

Tiểu Y Tiên đang ngồi sắp xếp lại dụng cụ trên bàn, căn bản chưa bao giờ để ý đến ba thế hệ Đường gia của Phần Viêm Cốc có điều khi một đấu thánh cường giả lên tiếng hỏi nàng thì Tiểu Y Tiên cũng không thể làm ngơ “Tiểu nữ năm nay vừa tròn 21 tuổi, không biết tiền bối có việc gì không?”.

Nghe đến đây cả Phần Viêm Thánh Nhân cùng Đường Chấn hai mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai người đều run lên một tia sợ hãi, có thể đoán được Tiểu Y Tiên còn trẻ là một việc nhưng nghe được tuổi tác thực sự của nàng thì lại là một việc khác.

Về phần Đường Hỏa Nhi nàng ta lúc này ngoại trừ ngồi bên cạnh phụ thân ra thì không biết làm gì nữa, Đường Hỏa Nhi thực sự cảm thấy bản thân mình không có một chút kiêu ngạo nào tồn tại được trước mặt Tiểu Y Tiên, lúc trước nàng còn vì một ánh mắt của Tiểu Y Tiên mà phụng phịu nhưng nay chỉ có yên lặng mà thôi, Tiểu Y Tiên hơn nàng quá nhiều nàng có tư cách gì để giận dỗi?.

Phần Viêm Thánh Nhân không hổ là thánh giai cường giả, ông ta cũng rất nhanh ổn định lại tâm thần, một lần nữa lão nhân này lên tiếng “Lão phu rất tò mò không biết bảng hiệu của cửa hàng ghi hai chữ Địa Ngục là do ai viết?, hơn nữa tiệm bán thuốc lại đề Địa Ngục không phải là đang đuổi khách sao?”.

Tiểu Y Tiên nghe đến đây liền mỉm cười, nàng chậm rãi vén tóc mai của mình ra phía sau, hành động này của nàng thậm chí trong thoáng chốc còn làm bản thân hai cường giả đỉnh cấp tại Trung Châu khẽ run lên, phong thái của Tiểu Y Tiên thực sự rất giống với cái tên của nàng, đẹp như thiên tiên vậy.

“Cái bảng kia là sư huynh của ta viết, hắn nói chỉ có người sắp chết mới có thể tiến vào địa ngục còn ra khỏi địa ngục đương nhiên là người sống, su huynh là thần y đệ nhất thiên hạ này có điều tính cách hơi kì lạ một chút, bệnh không nặng su huynh ta cũng lười nhìn”.

Phần Viêm Thánh Nhân nghe đến đây khẽ nhíu mày lại sau đó lên tiếng “Thần Y?, ý cô nương là y sư sao?”.

Phần Viêm Thánh Nhân đương nhiên có chút thất vọng, y sư trong xã hội này tuyệt đối là một nghề tầm thường, nghề này chỉ có thể giúp được những kẻ từ đấu sư trở xuống mà thôi, chỉ có luyện đan sư mới có tư cách được người trong thiên hạ nể trọng.

Tiểu Y Tiên ánh mắt cũng nheo lại nhìn Phần Viêm Thánh Nhân, trên người nàng không ngờ lại thể hiện hẳn sự thù địch với Phần Viêm Thánh Nhân, nàng thậm chí còn không quan tâm đang đối mặt với một đấu thánh cường giả. “Ý tiền bối là coi thường y sư?”.

Y sư chính là là chức nghiệp của Tiểu Y Tiên đồng thời đây cũng là cái nghề mang lại những kỷ niệm đẹp nhất trong đời Tiểu Y Tiên, đối với nàng mà nói những người dám coi thường cái nghề này đương nhiên Tiểu Y Tiên không hề thích.

Nhận ra được ánh mắt của Tiểu Y Tiên làm cho Phần Viêm Thánh Nhân khẽ giật mình nhưng rất nhanh cười trừ “À lão phu chỉ là đang bất ngờ thôi chứ tuyệt đối không có ý coi thường, tiểu cô nương cũng không cần tức giận a”.

Phần Viêm Thánh Nhân sao dám coi thường chủ nhân của nơi này, tấm bảng hiệu kia chính là hạ mã uy rất tốt đối với Phần Viêm Thánh Nhân đồng thời những lời nói của Vô Song trước khi rời đi cùng Huyết Hà Tôn Giả cũng làm Phần Viêm Thánh Nhân không dám coi thường, ít nhất khi chưa biết được sâu cạn của Vô Song thì Phần Viêm Thánh Nhân cũng tuyệt đối không lật mặt.

Tiểu Y Tiên nghe đến đây cũng gật đầu sau đó lại nhẹ nhàng quay về phía sau tiếp tục ai làm việc đấy, đúng lúc này cánh cửa phía sau khẽ rung động, Vô Song bước ra khỏi cửa, mái tóc của hắn ướt đãm mồ hôi, ánh mắt cũng hiện ra một tia mệt mỏi, lần này Vô Song đi ra lại không hề dẫn theo Huyết Hà Tôn Giả cũng làm Phần Viêm Thánh Nhân cảm thấy một tia nghi hoặc.

Team Đang Bí Ý Tưởng -
Bình Luận (0)
Comment