Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 508

Trăm vạn năm qua lại một lần Vô Song có mặt ở đây, lại một lần nữa hắn tiến vào đối mặt với Thiên Đạo.

Trăm vạn năm trước Vô Song nếu muốn đương nhiên có thể diệt sát Thiên Đạo giới này, đối với hắn Thiên Đạo căn bản không thể nào là đối thủ của mình, nếu không phải Vô Song muốn để cho mình trăm vạn năm sau quay lại thì Thiên Đạo cũng chẳng BJI1fee thể sống được lâu thế này.

Thiên Đạo đương nhiên cũng chia mạnh hay yếu, Thiên Đạo tồn tại trong hai dạng trạng thái được phân thành Vô Cực Thiên cùng Hữu Cực Thiên.

Hữu Cực Thiên thường thường sẽ mạnh hơn Vô Cực Thiên nhưng nói về giá trị thì có một trăm cái Hữu Cực Thiên cũng không so sánh nổi với một cái Vô Cực Thiên.

Vô Song sống không đủ lâu và hắn cũng không đủ mạnh để nắm được hết bí mật của trời đất này, hắn không cách nào kiểm tra những thứ quá xa xôi những thứ mà không cách nào chứng thực được, bản thân Vô Song là hậu nhân, thân là hậu nhân vốn có những thứ không thể chứng minh mà chỉ có thể chấp nhận.

Lý thuyết về Hữu Cực và Vô Cực Thiên cũng là như vậy, không cách nào chứng thực chỉ có thể chấp nhận.

Hữu Cực Thiên có thể hiểu là Thiên Đạo hữu hạn, loại Thiên Đạo ngay từ khi sinh ra đã cực kỳ mạnh mẽ nhưng lại không có cách nào tiếp tục phát triển bởi Hữu Cực Thiên là nô bộc của kẻ khác tạo ra.

Cũng giống như Yêu Giới của Vô Song nơi sinh sống của một nửa cư dân Đấu Khí Đại Lục cũng là một mảnh Hữu Cực Thiên sơ khai, một thế giới do chí cường giả tạo ra, Thiên Đạo của những thế giới như vậy căn bản không có chút giá trị sử dụng nào tất nhiên Yêu Giới của Vô Song để có thể tự thành một thế giới riêng biệt cũng không phải là việc một sớm một chiều.

Nếu Hữu Cực Thiên là do chí cường giả tạo ra thì Vô Cực Thiên lại khác, theo truyền thuyết thuở khai thiên lập địa tồn tại hỗn độn chi khí cực kì nồng đậm, từ hỗn độn mới bắt đầu sinh ra vạn vật, Vô Cực Thiên chính là từ hỗn độn chi khí thai nén mà ra, là loại Thiên Đạo từ khi sinh ra đã không có chủ nhân chưởng khống, loại Thiên Đạo này phải mất vô số năm tháng mới bắt đầu có ý thức của mình sau đó lại không biết đến năm nào tháng nào mới bắt đầu ổn định thân thể tiếp theo mới đến nắm giữ sức mạnh và Thiên Đạo phép tắc của chính mình, để một Vô Cực Thiên trưởng thành phải mất không biết bao nhiêu thời gian.

Cách đơn giản và chính xác nhất để phân định đâu là Vô Cực Thiên đâu là Hữu Cực Thiên chính là tấn công nó, nếu Thiên Đạo của một giới là Hữu Cực Thiên thì nó sẽ mang theo hình ảnh của chủ nhân gia đối chiến, chủ nhân của nó càng mạnh thì Hữu Cực Thiên càng mạnh, quan trọng hơn Hữu Cực Thiên không thể giới hạn sức mạnh của một kẻ mạnh hơn chủ nhân nó.

Vô Cực Thiên thì khác, Vô Cực Thiên chiến đấu bằng Thiên Đạo Chi Nhãn hay còn được biết là Hữu Luân Nhãn cùng Tả Luân Nhãn, quan trọng nhất Vô Cực Thiên có thể giới hạn thực lực của kẻ đến tấn công nó như cách mà Thiên Đạo của Đấu Khí Đại Lục giới hạn chính Vô Song vậy.

Nếu Thiên Đạo của Đấu Khí Đại Lục là Hữu Cực Thiên bản thân Vô Song căn bản không mất công tính kế nó làm gì thậm chí cũng chẳng dỗi hơi trọng sinh lại một thế này, giết Thiên Đạo – Hữu Cực Thiên ngoại trừ việc tốn sức ra thì không có bất cứ lợi lộc gì.

Thiên Đạo – Vô Cực Thiên thì khác, kẻ dám giết Thiên Đạo Vô Cực Thiên sẽ phải bỏ ra một cái giá phi thường phi thường lớn nhưng thứ nhận lại tuyệt đối cũng không nhỏ.

..............

Tạm gác lại Vô Cực Thiên cùng Hữu Cực Thiên thì Thiên Đạo cũng chia đẳng cấp, đẳng cấp của Thiên Đạo cũng không khác gì đẳng cấp của vị diện cho lắm, trong ánh mắt của Vô Song thì Thiên Đạo của Đấu Khí Đại Lục cũng như thực lực của cái thế giới này thuộc về trung cấp thế giới, loại thế giới này chỉ cần vượt qua Sinh Tử Cảnh thì mọi việc căn bản phi thường dễ dàng.

Vô Song bước một bước về phía trước sau đó cả thân hình của hắn dần dần trở thành vô hình vô sắc rồi cũng biến mất khỏi mảnh không gian này.

Nơi Vô Song xuất hiện trở lại là một mảnh kiến trúc phi thường khác lạ so với mảnh không gian chỉ một màu đen của Tả Luân Nhãn lúc trước, một lâu đài nguy nga tráng lệ, một lâu đài xây theo kiến trúc cổ với màu phấn hồng làm chủ đạo.

Nhìn lại tòa lâu đài này Vô Song không thể không mỉm cười, ánh mắt hắn thản nhiên đảo qua cửa chính đóng im ỉm, một cánh cửa màu hồng với hình đầu mèo chếm đến hơn một nửa diện tích.

Vô Song tất nhiên không có hứng thú đứng bên ngoài, hắn tiến lại gần đến cửa sau đó bàn tay khẽ chạm một luồng lực lượng kinh khủng từ cơ thể hắn lập tức khiến cánh cổng mở ra, âm thanh cót két vang lên phá tan sự yên tĩnh của không gian xung quanh.

Cửa vừa mở ra thì vô số luồng sát khí khóa chặt Vô Song, chỉ trong một thoáng chốc hàng trăm thân ảnh lao thẳng về phía hắn, toàn bộ đều mặc giáp sắt cùng con ngựa khổng lồ mang theo hai màu đỏ đen cực kỳ bắt mắt, khí thế của đám kỵ binh này cực kỳ kinh người, trường mâu nhọn hoắt chỉ thẳng về phía Vô Song.

Binh đoàn kỵ binh này phi thường hung hãn và cũng phi thường mạnh mẽ, nếu đặt ở ngoài Đấu Khí Đại Lục thì Vô Song hoàn toàn tin một chi đội kỵ binh như vậy thừa sức diệt sạch bất cứ tộc nào trong Viễn Cổ Bát Tộc nhưng nếu muốn đối phó với Vô Song hắn thì lại có chút không đủ dùng.

Vô Song đến động cũng không thèm động, hắn chỉ thản nhiên đi về trước, hắn đi đến đâu thì một vòng hắc khí xuất hiện đến đấy, hắc khí như một thanh ma kiếm khát máu quét qua toàn bộ chiến trường, cho dù kỵ binh mạnh mẽ thế nào, khí thế ra sao cũng không thể nào chịu được hắc khí quét qua, nơi Vô Song đi qua tuyệt đối là địa ngục.

Kỵ binh liên tục ngã xuống nhưng không hề có ý định dừng lại, bọn chúng quả thực rất giống thiêu thân lao đầu vào lửa cho dù biết chết vẫn cứ phải làm, những kỵ binh này không phải sinh mệnh bình thường cũng không phải tàn hồn cường giả nhưng bọn chúng ít nhất cũng được Vô Song có chút tán thưởng, vì ý nguyện của mình, vì nhiệm vụ của mình cho dù chết có làm sao?.

Vô Song cũng không biết hắn đi được bao xa, hắn cũng không thể nào đếm được trên đường hắn đi qua có bao nhiêu kỵ binh lao tới và có bao nhiêu kẻ bị biến thành hư vô.

“Định dùng thủ đoạn này đến bao giờ nữa?, vẫn không chịu ra gặp bản đế hay để bản đế tự động ra tay?”.

Âm thanh lạnh lùng của Vô Song vang lên, âm thanh vang vọng cả tòa lâu đài, khi âm thanh của Vô Song xuất hiện bất giác lại làm đoàn kỵ binh như vô cùng vô tận kia bắt đầu dừng lại, chủ nhân thực sự của nơi này quả thực rất sợ Vô Song, nó bị Vô Song dùng một lời nói dọa sợ.

Cảnh vật tiếp tục thay đổi, lần này cũng chẳng còn lâu đài nguy nga tráng lệ nữa chỉ là một căn phòng nhỏ, một căn phòng làm người khác có chút ấm áp, bên trong căn phòng ngoại trừ bàn ghế đơn sơ cùng một chiếc lò sưởi ra thì cũng chẳng còn gì quá đặc biệt, bên ngoài ngôi nhà thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gió rít gào, bên ngoài cửa sổ lại những bông tuyết trắng cùng một bình nguyên bị bao phủ hoàn toàn bởi tuyết.

Trong ngôi nhà nhỏ này cũng không có bất cứ sự tồn tại nào của sinh mệnh đến cả một hơi thở cũng không có nhưng Vô Song không gấp, hắn đột nhiên bình tĩnh đến lạ thường, thứ hắn làm chỉ có dựa lưng vào ghế sau đó thản nhiên thiếp đi.

Vô Song nhắm mắt lại, cả ngôi nhà một lần nữa tiến vào yên lặng....

Chẳng biết bao lâu Vô Song mới lại mở mắt ra, trước mặt hắn lúc này là một tiểu la lị tóc trắng, thân hình của cô bé cũng không khác gì một búp măng non cho lắm, ánh mắt của nó đầy kinh sợ nhìn Vô Song nhưng khuôn mặt lại cố gắng mím lại ra vẻ mình mạnh mẽ khiến Vô Song phi thường buồn cười.

“Chết tiệt kẻ xấu đừng có cường, ngươi lúc này bị ta trói lại tuyệt không thể thoát ra, nếu ngươi còn cười đừng trách bản cô nương giết ngươi”.

Nhìn tiểu la lị chỉ cao đến bắp chân của Vô Song lại ra vẻ bà cụ non liên tục hoa tay múa chân Vô Song lần này liền không nhìn được bật cười thành tiếng.

Tiểu la lị này nếu không nói ra chỉ sợ không một ai biết nàng là Thiên Đạo một giới, một Thiên Đạo còn chưa hoàn toàn phát triển.

“Chết tiệt ngươi dám cười, ngươi bây giờ căn bản không giống ngươi của ngày xưa, đã vậy để bản cô nương cho ngươi một bài học”.

Nàng nói xong dơ dơ nắm đấm nhỏ lên, tất nhiên kẻ nào coi thường nàng tuyệt đối chết rất thảm, nắm đấm nhỏ của nàng có thể đánh nát giáp phòng ngự của cả Long Tổ cùng Kỳ Tổ, ẩn trong cái thân hình bé nhỏ kia là một siêu cường lực lượng, ít nhất trong thế giới này là như vậy.

Thấy cô nàng chuẩn bị ra tay Vô Song cũng không có ý định đùa với nàng nữa, ánh mắt của hắn lóe lên hai luồng ánh sáng màu đen cực kỳ đáng sợ, trên người thần lực tuôn trào như biển cả rộng lớn, cả người hắn xuất hiện Địa Ngục Ma Long Giáp, Vô Song gầm lên một tiếng lập tức phá nát toàn bộ cấm chế quanh người đồng thời cũng phá nát toàn bộ ngôi nhà gỗ.

Tiểu la lị thấy vậy mặt đẹp lập tức hoảng sợ, hai con mắt to tròn bất cứ lúc nào cũng có thể òa khóc, bước chân sợ hãi liên tục lùi về phía sau.

“Kẻ xấu, ngươi dám bắt nạt ta, ta không chơi với ngươi nữa”.

La lị lập tức bỏ chạy, đây là thế giới của nàng, đây là không gian của nàng, nàng không đánh lại chẳng nhẽ chạy cũng không được?.

Vô Song nhìn thấy cơ thể nhỏ nhắn kia xoay đầu bỏ chạy trong gió tuyết hắn chỉ nhè nhẹ lắc đầu.

“Không giác gì năm đó, vẫn cứ ngốc như vậy”.

Mặc kệ la lị kia chạy nhanh đến đâu, mặc kệ đây là thế giới của nàng hay thế giới của ai khác, Vô Song chỉ cần bước một bước, Vô Song chỉ cần dùng một chiêu là đủ.

“Sát Đế Bí Thuật, Hư Không Tốc Sát”.

Một bước bước ra thiên địa thay đổi, một bước bước ra bàn tay như thép nguội của hắn tóm chặt lấy cơ thể bé nhỏ kia, bàn tay của hắn mang theo Thần Lực mạnh mẽ đến mức tiểu la lị cho dù dãy dụa thế nào cũng vô pháp thoát ra.

Đôi chân trắng hồng xinh xắn đạp loạn lên giữa không trung, đôi tay búp măng kia cũng cào loạn xa, khuôn mặt trằng hồng cực kỳ dễ thương đỏ lên, đôi mắt to tròn chẳng biết từ bao giờ đã ngập nước.

Tiểu la lị đương nhiên biết bản thân không phải đối thủ của kẻ kia, cho dù nó có dùng hết bú sữa mẹ cũng không tài nào cục cực nổi, cái miệng nhỏ của nó mở ra, tiếng khóc thậm chí át cả tiếng gió lùa.

Vô Song thực sự không biết làm gì với cô nhóc này, trăm vạn năm trước Thiên Đạo đã như thế, trăm vạn năm sau nó cũng vẫn không thay đổi, vẫn là tiểu la lị năm đó, vẫn là con bé ngốc nghếch đền ngờ nghệch.

Tiếng khóc của Thiên Đạo cũng không phải là không có ích, rất nhanh toàn bộ vùng băng tuyết hư vô bỗng rung chuyển sau đó một con quái thú khổng lồ xuất hiện, toàn thân nó được tạo nên bởi tuyết, một đại cự nhân thân hình cao chạm đến tận bầu trời, khí thế lại càng không thua kém gì đấu đế cường giả.

Thấy cự nhân xuất hiện Thiên Đạo liền rất nhanh đổi khóc thành cười, cô nàng lày lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

“Tiểu Tuyết Tuyết, mau đánh chết tên ác nhân này bảo vệ tỷ tỷ”.

Tiểu Tuyết Tuyết cái tên này tất nhiên không thể nào thích hợp với một đại cự nhân như quái vật kia có điều nó căn bản không có gì bất mãn với Thiên Đạo, một trọng quyền cứ như thế giáng xuống đầu Vô Song.

Tiểu Tuyết Tuyết là đấu đế cường giả nhưng để so sánh với Vô Song hiện nay nó căn bản không đáng nhắc tới, Vô Song lần này khuôn mặt liền tối lại, hắn mạnh mẽ tung một quyền về phía trước, chỉ một quyền liền đánh xuyên thủng ngực của đại cự nhân có điều một quyền này đương nhiên không làm nó bị đánh chết.

Đại cự nhân bi một quyền của Vô Song đánh nát, thân hình nó rất nhanh trở về nguyên bản thoạt nhìn rất giống một người tuyết tí hon nhưng khí thế vẫn cứ là đấu đế cường giả.


Tiểu Tuyết Tuyết là một trong Thiên Đạo Bát Vệ, là một trong tám vị đấu đế cận thần của Thiên Đạo, thực lực của nó không hề yếu nhưng muốn đứng cạnh Vô Song thì còn chưa đủ tư cách.

Vô Song sẽ không hủy diệt nó nhưng hắn cũng không thể để nó ngăn cản công việc của mình, một tay khẽ úp xuống lập tức cả người Tiểu Tuyết Tuyết bị đè thẳng xuống đại địa, cả thân hình nó run lên liên tục nhưng cho dù nó cố gắng thế nào thì cũng không cách nào đứng lên.

Thiên Đạo thấy vậy ánh mắt to tròn lại tiếp tục ngập nước, cô nàng thực sự rất sợ, rất sợ Vô Song.

“Oa oa oa, kẻ xấu ngươi dám bặt nạt ta, mau thả bản cô nương ra nếu không ta.... “.

Vô Song “Nếu không ngươi làm gì?”.

Thiên Đạo “Ta khóc cho ngươi nghe.....”.

Vô Song “......”

Vô Song không thích nhìn con gái khóc, nếu là kẻ thù của hắn thì hắn nhất định sẽ không cho đối phương có cơ hội khóc còn nếu là người bên cạnh hắn thì hắn luôn cố hết sức khiến nữ nhân của mình không phải khóc.

Bàn tay của hắn lúc này dơ lên sau đó đập thật mạnh xuống.

“bốp”.

Âm thanh cực kỳ rõ vang lên, bàn tay của hắn đánh thẳng vào mông Thiên Đạo khiến cả người tiểu la lị này run lên, lần này khuôn mặt liền biến thành ngượng chín, Vô Song là kẻ đầu tiên trên đời đánh vào mông nó.

“Ngươi khóc tiếp ta xem, khóc một lần ta đánh một cái”.

Lời uy hiếp này có mười phần tác dụng quả thực có thể khiến Thiên Đạo sợ hãi, quả thực có thể làm cô bé này không khóc.

Thiên Đạo không khóc đương nhiên Vô Song cũng không làm khó nàng, hắn thản nhiên đặt nàng xuống đám tuyết mềm mại bên dưới, tất nhiên cả nàng cùng Tiểu Tuyết Tuyết của mình đều đang trong lĩnh vực trọng lực của Đại Địa Thần Cách, muốn thoát khỏi tay Vô Song liền khó hơn lên trời.

Thiên Đạo ánh mắt rụt rè nhìn Vô Song, bàn tay nhỏ nhắn khẽ xoa xoa mông của mình, nàng nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Vô Song khiến nhịp tim của nàng run lên, cô bé quả thực sợ Vô Song như sợ cọp.

“Đại thúc, ta biết đại thúc đến đây để giết ta nhưng ta không phải là người xấu mà, đại thúc tha cho ta được không”.

Giọng nói của cô bé phi thường ngọt ngào cũng phi thường nhu mì, tất nhiên Vô Song sẽ không tin lời Thiên Đạo, bản thân Thiên Đạo nghịch ngợm vô cùng, hắn không tin cô nàng ngoan ngoãn đến thế.

Thiên Đạo cũng không phải là kẻ xấu, Thiên Đạo từ khi sinh ra đã không phải là một tờ giấy trắng thuần khiết, Vô Cực Thiên Đạo hay Hữu Cực Thiên Đạo đều giống nhau, khi bắt đầu có ý thức bọn chúng đều có một loại bản năng, bản năng tiêu diệt toàn bộ mọi thứ ảnh hưởng đến uy quyền của mình.

Vô Song tuyệt đối không cảm thấy đây là điều xấu, thân là thượng vị giả sao có thể để kẻ khác uy hiếp đến mình?, nguy cơ không bóp vỡ từ trong trứng để nó phát triển mới là kẻ ngu si, Vô Song từng là một thượng vị giả, đối với thượng vị giả mà nói sợ nhất là địa vị bị uy hiếp, hắn cần nhất là nắm mọi thứ trong tay, hắn cần sự kỷ luật.

Thiên Đạo còn rất nhỏ, thực lực của cô nàng này chỉ khoảng 16 đến 18 Trùng Thiên cường giả về phần chiến lực lại càng tệ hơn, ngoại trừ ý thức tiêu diệt hết những kẻ uy hiếp đến mình ra thì Thiên Đạo thế giới này không khác gì một tờ giấy trắng.

Trong con mắt không thể tưởng tượng được của Thiên Đạo, nó chỉ thấy Vô Song cúi xuống rồi khẽ xoa đầu mình, khóe miệng Vô Song cong lên một nụ cười làm kẻ khác không bao giờ tin tưởng được.

“Tất nhiên ta sẽ không giết bé, đi theo ta ra ngoài đi”.

Thiên Đạo nghe đến đây khuôn mặt xinh đẹp nghệt ra sau đó ngón tay nhỏ nhắn chỉ thẳng về phía Vô Song.

“Kẻ xấu, đừng có lừa gạt bản cô nương”.

Nói xong Thiên Đạo hình như đột ngột nhớ ra thực lực của hai bên, nàng liền lập tức dùng hai tay che miệng nhỏ lại nhưng ánh mắt vẫn cô cùng hoài nghi, nàng căn bản không thể tin ác ma hóa thành thiên thần, nàng không tin kẻ xấu hóa thành người tốt.

Bình Luận (0)
Comment