Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 518

Cửa phòng của Vô Song mở ra sau đó hai thân ảnh lập tức tiến vào đồng thời cửa phòng cũng lập tức đóng lại như chưa hề có bất cứ thay đổi nào.

Đập vào mắt hai thân ảnh này đương nhiên là hình ảnh của Vô Song cùng Hạ Vũ, bản thân Hạ Vũ đang nhè nhẹ bóp đầu cho Vô Song, thân hình của nàng trong bộ quần áo màu đỏ đầy khiêu khích lại thêm vài phần quyến rũ, nhất là đôi chân trắng ngần dài miên man có điều Hạ Vũ cho dù đẹp hơn nữa cũng không thể nào làm hai người kia chú ý bằng Vô Song.

Vô Song vẫn mặc y nguyên bộ hắc bào của mình, nửa khuôn mặt của hắn còn bị một chiếc mặt nạ vô diện che lại chỉ để hở miệng dưới, mái tóc màu vàng như ẩn như hiện bên trong chiếc mũ rộng, cả người cực kỳ thản nhiên gối lên cặp đùi Hạ Vũ, thân thể hoàn toàn không có chút khí tức cường giả nào cũng chẳng có chút cảm giác đang phòng vệ gì.

Hai thân ảnh vừa tiến vào phòng lại nhìn nhau một chút, hai người lúc này thực sự cũng có chút khó nói, cả hai đến Bôn Lôi Thành chủ yếu để lấy một thứ tương đối quan trọng, hành động lần này tất nhiên phi thường bí mật bởi thứ này có công dụng cực kỳ đặc thù, từ khi xuất phát đến lúc xuất hiện ở Bôn Lôi Thành cả hai thực sự cũng chưa nhận được bất cứ thông báo nào về sự xuất hiện của một tộc nhân khác được gửi đến cả.

Thế cuộc Đông Thiên Yêu Giới cũng không phải chỉ là tam đại gia tộc đánh nhau như một số kẻ lầm tưởng, trong hơn 70 năm trở lại đây Đông Thiên Yêu Giới liền loạn nhất.

Phượng Tộc xuất thế trở thành một con dao kề thẳng vào cổ Long Tộc có điều Địa Ngục Ma Long Tộc cùng Hoàng Kim Thánh Long Tộc hận thù đã cao hơn núi sao có thể liên hợp lại với nhau?, tính về thế lực thì Phượng Tộc liền là mạnh nhất nhưng cũng chẳng mạnh hơn một trong hai đại Long Tộc là bao mà hai đại Long Tộc lại không thể nào liên thủ với nhau, điều này mới dẫn tới tình trạng ba đại thế lực đánh nhau liên miên, mới dẫn đến Đông Thiên Yêu Giới rối tung rối mù.

Ba đại thế lực không ai chịu ai và cũng không ai liên thủ với ai, Phượng Tộc mạnh nhất nhưng chỉ cần có hành động nhắm vào một trong hai đại tộc còn lại thì chắc chắn sẽ bị vây công, Phượng Tộc nếu không hành động gì quá lớn thì thiên hạ Đông Thiên vẫn cứ chia làm ba, tình trạng thiên hạ chia ba này kéo dài suốt hơn 50 năm.

Đến khoảng gần 20 năm nay thì thế cuộc của Đông Thiên Yêu Giới lại bắt đầu một lần nữa biến đổi, tại Đông Thiên có một tổ chức thứ tư xuất hiện, tổ chức này phi thường thần bí không một ai rõ đến từ đâu cũng không một ai rõ đứng sau lưng nó là ai chỉ biết nó vừa xuất hiện đã dám ngạnh kháng cùng bất cứ thế lực nào trong tam đại thế lực của Đông Thiên Yêu Giới.

Tân thế lực tại Đông Thiên được gọi là Hoang, điều khó hiểu nhất là Hoang không ngờ cũng là một tổ chức yêu thú liên hợp chứ không dùng đến thế lực bên ngoài, điều này đại diện cho tư cách tranh đoạt quyền lực của Đông Thiên Yêu Giới mà không gặp sự vây công của toàn bộ Đông Thiên.

Hoang phát triển một cách quá nhanh cũng quá đáng sợ, trong thời gian gần 20 năm đã an vị ở vị trí thứ tư của Đông Thiên Yêu Giới, Hoang tồn tại khiến không khí của Đông Thiên Yêu Giới càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng khó đoán.

...

Cũng không quan sát Vô Song cùng Hạ Vũ quá lâu cuối cùng cả hai hắc y nhân mới bắt đầu tháo chiếc mũ trên đầu ra để lộ mái tóc màu bạch kim cực kỳ bắt mắt, ngạc nhiên hơn cả hai người này khá trẻ, thoạt nhìn tuổi tác bên ngoài cũng không đến nổi 15 tuổi.

Sau khi thấy diện mạo thật của hai người sâu trong ánh mắt Hạ Vũ có một tia hứng thú, khóe miệng nhè nhẹ cong lên.

“Cốt linh chưa đến 200 tuổi cũng có thể trở thành Hạ Vị Thần, không tệ”.

Số tuổi trung bình đạt đến Hạ Vị Thần trên thế giới này là khoảng 500 tuổi, hai vị khách của Địa Ngục Ma Long Tộc chưa đến 200 tuổi đã đạt trình độ thế này cũng có thể coi là thiên tài một phương có điều giọng nói đến từ Hạ 7OXRoCn Vũ quả thực có chút chói tai, quả thực có chút ngụ ý coi thường.

Sau khi Hạ Vũ lên tiếng khiến ánh mắt của hai vị khách nhân đều lạnh lại, trong đó người nữ nhân thoạt nhìn có vẻ cao hơn một chút bước về phía trước một bước, ánh mắt lành lạnh đảo qua Vô Song vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần rồi lại nhìn sang Hạ Vũ – một nữ tử nhân loại.

“Ngươi có biết câu nói này từ miệng ngươi rất chói tai không?”.

Đôi mắt nữ nhân này tỏa ra một luồng sát khí khóa chặt lấy Hạ Vũ, trong mắt nàng cho dù nhìn như thế nào thì Hạ Vũ cũng chỉ là một phàm nhân, bản thân Vô Song mạnh thế nào nàng nhìn không ra nhưng sức mạnh Hạ Vũ lại rõ mồn một trước mặt, thực lực như vậy cũng dám nói ra câu đó?.

Tất nhiên nữ nhân này cũng đang thăm dò, nàng đang thăm dò chính Vô Song.

Nàng cùng đệ đệ được cửa đến Bôn Lôi Thành chuẩn bị cho buổi đấu giá tối mai, cả hai tất nhiên cũng không muốn gây chuyện thậm chí cả bản thân mình cũng không muốn lộ ra ngoài chẳng qua ấn tượng Vô Song cho bọn họ sáng nay là cực kỳ rõ ràng cùng đáng sợ.

Yêu tộc gặp nhau không phải so xem kẻ nào mạnh hơn mà là so về huyết mạch, huyết mạch cùng khí thế là tứ đầu tiên cường giả yêu tộc nhận xét về nhau, Vô Song rõ ràng là người của Địa Ngục Ma Long Tộc nhưng uy áp huyết mạch gây ra cho hai vị thiên tài trẻ tuổi này còn đáng sợ hơn cả đại trưởng lão trong tộc, ngay khi nhận ra khí tức của Vô Song cả hai chị em lập tức liên hệ cùng tổng bộ Địa Ngục Ma Long Tộc.

Tất nhiên thân phận của Vô Song bọn họ muốn tra cả ngày cũng không có đáp án, chính vì không có đáp án mới phải đích thân đến gặp Vô Song tối nay, bọn họ muốn biết rốt cuộc Vô Song là bạn hay là thù, đối với hai chị em thì khả năng Vô Song là bạn vẫn tương đối cao dù sao kể cả thân phận Vô Song thần bí đến mấy hắn ta vẫn được coi là một thành viên của Địa Ngục Ma Long Tộc.

Vô Song không để ý đến thái độ của hai đứa trẻ này, hắn từ đầu đến cuối chỉ nhắm mắt dưỡng thần, người cử động chỉ có Hạ Vũ mà thôi.

Thân hình Hạ Vũ đang ở trên giường vậy mà lập tức di chuyển, giống như cuộc chiến với Vũ Văn Uy mới sáng nay, từng sợi tóc màu đen của Hạ Vũ tung bay trong gió, nàng vậy mà không hề báo trước lao thẳng về phía hai chị em Địa Ngục Ma Long Tộc.

Nói ra cũng có chút xấu hổ, trình độ Long Ngữ của Vô Song vào khoảng hơn 70 năm trước tất nhiên là phi thường đáng sợ, ngày đó cốt linh của hắn còn chưa đến 20 tuổi đã đạt được trình độ long ngữ tương đương với Hạ Vị Thần tuyệt đối là thiên tài đỉnh cấp hàng đầu đại lục, đè đầu cưỡi cổ không biết bao nhiêu yêu nghiệt của Địa Ngục Ma Long Tộc nhưng hơn 70 năm sau hắn chỉ có thể so sánh cùng hai tỷ đệ trước mặt, điều này làm Vô Song thực sự bất đắc dĩ.

Muốn thể hiện sự siêu việt với hai tỷ đệ này tất nhiên không cách nào sử dụng long ngữ của long tộc, hắn cũng chỉ còn có thể lấy Hạ Vũ ra làm bình phong dù sao nữ người hầu của hắn còn mạnh hơn cả hai người hợp lại tất nhiên thân là chủ nhân Vô Song phải cực kỳ mạnh mẽ.

Hạ Vũ rất nhanh nhưng hai chị em cũng không hề chậm, cả hai lập tức lùi về sau một bước, thân hình rất nhanh biến hóa, toàn bộ cơ thể biến trở về trạng thái thiết giáp Địa Ngục Ma Long Giáp che kín toàn thân, đối mặt với Hạ Vũ trong hình dạng phàm nhân ánh mắt người đại tỷ kia lóe lên một tia coi thường.

“Long Thuật – Địa Ngục Ma Trảo”.

Bàn tay mang theo sức mạnh đáng sợ đánh thẳng về phía Hạ Vũ, đồng thời đệ đệ của nàng lập tức bắt đầu lập kết giới, toàn bộ căn phòng của Vô Song lập tức bị bao phủ bởi những dòng chữ cổ, bị bao phủ bởi long ngữ.

Đội hình hai người tất nhiên không thể không nói là mạnh, phối hợp với nhau rất nhuyễn cộng thêm thực lực bản thân Địa Ngục Ma Long Tộc nổi tiếng với thân thể mạnh mẽ, hai tỷ đệ này hợp công chưa chắc đã đánh không lại một Thượng Vị Thần, đáng tiếc đối thủ của bọn họ không phải là Thượng Vị Thần.

Bản thân Vô Song có thể coi là một dạng kỳ hoa trong thiên địa này, Vô Song không phải là cường giả chỉ thuần tu luyện một thứ, hắn tinh thông rất nhiều dạng chiến đấu quan trọng nhất là linh hồn lực của Vô Song có thể coi là một trong những thủ đoạn mạnh nhất của hắn.

Ngay lúc hai tỷ đệ Địa Ngục Ma Long Tộc đang định cứng đối cừng cùng Hạ Vũ đột nhiên cả hai tỷ đệ thân hình run lên, toàn thân như bị đóng đinh trên mặt đất bởi đôi mắt Hạ Vũ chuyển sang màu bạc, một đôi mắt rất giống đôi mắt thần linh.

“Lục Đạo Luân Hồi Ấn – Thiên Ấn – Thiên Nhãn”.

Thiên Nhãn mở ra khóa chặt linh hồn của hai tỷ đệ, cho dù chỉ là một thoáng qua nhưng cũng đủ để trận pháp long tộc bị gián đoạn, cho dù chỉ là một nhịp khựng lại cũng đủ để Hạ Vũ làm tất cả.

Thân hình nàng như một bóng ma nắm lấy mặt của nữ nhân kia đập thật mạnh xuống sàn nhà, một tay kia cách không đánh một chưởng về phía nam nhân.

“Lục Đạo Luân Hồi Ấn – Thần Ấn- Thần Kích”.

Một chưởng đánh ra làm toàn bộ phần giáp ngực bảo vệ nam tử nát vụn, bàn tay của Hạ Vũ in thẳng vào ngực hắn, nếu không phải ngay lúc này từng sợi tóc dài của Hạ Vũ phóng ra quấn lấy hai chân hai tay của nam tử này thì hắn hoàn toàn bị đánh bay ra ngoài bầu trời đêm kia.

Giao thủ diễn ra cực kỳ ngắn, khi hai tỷ đệ vừa kịp hoàn hồn cũng là lúc thân hình Hạ Vũ lại trở lại trên chiếc giường rộng lớn, nàng lại tiếp tục bóp đầu cho Vô Song như chưa có chuyện gì xảy ra.

Khi thân hình Hạ Vũ trở lại ví trí cũ rõ ràng thân hình nàng run lên rất nhẹ đồng thời Vô Song cũng chậm rãi mở mắt.

“Thế hệ trẻ của Địa Ngục Ma Long Tộc như vậy thật sự có chút thất vọng”.

Khí thế thượng vị giả không lẫn vào đâu được của Vô Song tỏa ra, ánh mắt hắn chớp động xoáy thẳng vào linh hồn hai tỷ đệ khiến khuôn mặt cả hai người biến sắc.

Va chạm vừa rồi tuy rất ngắn ngủi nhưng cả hai tỷ đệ này đều biết không thể đắc tội với Vô Song, thử nghĩ mà xem ngay cả hầu gái của hắn còn mạnh đến như vậy thì chủ nhân phải mạnh đến mức nào?, ngoài ra khí thế trên người Vô Song không phải là thứ dễ bắt chước, trừ khi đại nhân vật ngồi ở địa vị cao nhìn chúng sinh như con kiến nếu không làm sao có được loại khí thế này.

Cả hai lần này lập tức có phần cung kính cúi đầu, người tỷ tỷ có vẻ giỏi nói chuyện hơn đệ đệ của mình, nàng bước lên một bước rất nhỏ.

“Đa tạ tiền bối dạy bảo”.

Nàng nói xong cố gắng ngẩng đầu lên có điều trước đôi mắt của Vô Song lại làm nàng bất giác sợ sệt, cả hai chị em quả thực bị đôi mắt kia ép cho không thở nổi đành một lần nữa cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng xuống dưới đất.

Vô Song tháy biểu hiện của cả hai mới có thể chậm rãi gật đầu rồi thu lại khí thế toàn thân, hạ mã uy ít ra cũng đã có tác dụng, khóe miệng hắn chậm rãi cong lên.

“Lão phu đã rời khỏi tộc từ lâu, việc của Địa Ngục Ma Long Tộc cũng vốn không còn liên quan đến lão phu, ngay cả việc của Đông Thiên Yêu Giới bản thân lão phu cũng không quản có điều nói là nói như vậy, nhìn thấy đám tiểu bối trong tộc lão phu cũng không thể không giúp, trong tộc một lần phái ra hai cái Hạ Vị Thần đến một lục cấp thế lực rốt cuộc có việc gì?”.

Vô Song hỏi rất thẳng thẳn căn bản không có chút ý dấu diếm nào dù sao kể cả có bất cứ chuyện gì xảy ra có lẽ thân phận của hắn cũng không bị lộ, trong Địa Ngục Ma Long Tộc không thiếu cường giả mất tích hoặc rời khỏi tộc đã lâu ít nhất Vô Song biết một người, một vị lão nhân gia cũng có thể coi như có ân với Vô Song – Hắc Ám Mị Linh Tộc – Hắc Nguyệt.

Nghe thấy câu hỏi của Vô Song, hai cường giả Địa Ngục Ma Long Tộc nhìn nhau một chút sau đó người tỷ tỷ liền cắn răng.

“Vãn bối là A Bội, đệ đệ là A Võ xin ra mắt tiền bối, không biết tiền bối là vị đại nhân vật nào trong tộc”.

Vô Song ánh mắt nheo lại sau đó chậm rãi nhếch miệng.

“Hắc Nguyệt, các ngươi chưa nghe tên này cũng không sao”.

Trái với suy nghĩ của Vô Song, hai chữ ‘Hắc Nguyệt” lại làm cả hai tỷ đệ A Bội cùng A Võ kinh hãi gần chết, cả hai lập tức lùi lại bốn bước, ánh mắt như muốn rớt ra nhìn Vô Song.

Thấy biểu hiện của hai người này Vô Song liền có cảm giác mình đóng sai nhân vật, tất nhiên với tính cách của hắn mà nói kể cả bị hai kẻ kia phát hiện ra thân phận giả tạo cũng không có gì phải lo lắng, cùng lắm giết là xong.

A Bội cùng A Võ sau khi lùi lại vài bước rốt cuộc cũng dừng lại, trong mắt hai người bắt đầu chuyển đổi tâm tính, từ sợ hãi vô cùng biến thành mừng như điên, lần này rốt cuộc A Bội cũng tự tin hơn, nàng hít một hơi không khí ngập tràn lồng ngực rồi sau đó cả nàng cùng đệ đệ lập tức quỳ xuống gập đầu.

“A Bội – A Vũ tham kiến Hắc Nguyệt đại nhân”.

Vô Song cho dù không hiểu lắm hành động của hai người nhưng cũng không quá bận tâm, ánh mắt của hắn rốt cuộc cũng thu lại.

“Tên của ta là quá khứ rồi, các ngươi không cần phải nhắc lại cũng không cần cung kính đến thế, trả lời câu hỏi của ta đi”.

A Bội nghe vậy liền mỉm cười, nàng chậm rãi tiến sát đến thành giường nơi Vô Song cùng Hạ Vũ đang nằm sau đó hai chân quỳ xuống cung kính.

“Bẩm đại nhân, lần này nếu được đại nhân giúp sức thì vật ngày mai chắc chắn nằm trong tay Địa Ngục Ma Long Tộc chúng ta”.

“Khoảng một năm trước ở Bôn Lôi Thành thành chủ không biết đào đâu ra vận khí nghịch thiên, xung quanh nơi khỉ ho cò gáy này vậy mà đào được bảo vật, bọn họ tìm được một thanh Khai Thiên Chiến Phủ”.

“Thanh chiến phủ này lúc đầu cũng không được các thế lực tại Đông Thiên Yêu Giới quá quan tâm cho đến khi Bôn Lôi Vương ba tháng trước đánh một trận chấn kinh toàn bộ Yêu Giới, thực lực của Bôn Lôi Vương tính đi tính lại cũng chỉ là Tiên Hoàng ngũ phẩm, loại thực lực này căn bản không đáng quan tâm vậy mà nhờ vào Khai Thiên Chiến Phủ lại đánh chết hai tên Trung Vị Thần cường giả”.

Nói đến đây A Bội dừng lại, đến cả nàng cũng có chút khó tin nhưng quả thật khó tin đến mấy cũng phải tin tưởng, chiến tích của Bôn Lôi Vương hiện ra ngay trước mặt nàng, trận chiến đó được rất nhiều kẻ truyền lại.

“Ba tháng trước Bôn Lôi Tộc kết thù cùng Thiên Hổ Tộc đáng lẽ phải chịu tộc diệt nhưng bằng sức một mình Bôn Lôi Vương lại đánh chết hai trong bốn cao thủ mạnh nhất của Thiên Hổ Tộc, vãn bối nghe nói đến cả Bôn Lôi Vương cũng không ngờ cây chiến phủ mạnh mẽ như vậy, vị Bôn Lôi Vương này ngày đó thậm chí còn chuẩn bị sẵn tinh thần chiến tử cùng toàn bộ tộc nhân”.

“Tin tức này lộ ra đương nhiên khiến toàn bộ Yêu Tộc sợ hãi có điều Bôn Lôi Tộc quá nhỏ bé còn Bôn Lôi Vương quá yếu, chúng ta đã từng phái một vị Thượng Vị Thần đến đối đầu cùng Bôn Lôi Vương, quả nhiên ông ta không cách nào đánh lại có điều Thượng Vị Thần trong tộc dùng toàn lực cũng không đánh gẫy được chiến phủ”.

“Cây chiến phủ đó chắc chắn phải rơi vào truyền kỳ cấp thần khí thậm chí còn cao hơn có điều tam đại thế lực của Đông Thiên Yêu Giới cũng không ai chịu ai, cường giả đến từ ba bên không cách nào chấp nhận cho đối phương đoạt được cây thần phủ này, lúc đó Bôn Lôi Vương hắn mới đứng ra ngụ ý tổ chức cuộc đấu giá này dù sao Bôn Lôi Tộc cũng có công tìm ra cây chiến phủ”.

“Lần này Địa Ngục Ma Long Tộc, Quang Minh Thánh Long Tộc, Phượng Hoàng Tộc đều đạt thành nhận thức trung, mỗi tộc phái ra hai Hạ Vị Thần đến tham gia đấu giá, cường giả tam tộc thì lại lựa chọn đứng ngoài ngàn dặm quan sát chiến cuộc không nhúng tay, tộc nào có thể bằng bản lĩnh đoạt được chiến phủ liền có thể mang nó đi”.

Vô Song trầm ngâm một chút, ánh mắt hắn bắt đầu đảo qua cả A Bội cùng a Võ.

“Vậy đây giống như cuộc chiến giữa thiên tài hai bên rồi?”.

A Bội nghe vậy liền nhè nhẹ lắc đầu.

“Tiền bối có điều không biết, ngay sau khi mang chiến phủ ra khỏi Bôn Lôi Thành thì cường giả ba bên lập tức có quyền tham gia tranh đoạt, từ đó liền phi thường khó nói rồi, hai người vãn bối chỉ có thể làm người đại diện chứ không phải là chiến lực chủ chốt”.

Vô Song nghe đến đây mới có thể chậm rãi gật đầu, hắn không có quá nhiều hứng thú với Khai Thiên Chiến Phủ gì gì đó dù sao Vô Song hắn vốn không chơi loại vũ khí dành cho mấy tên sức trâu đó, hứng thú của Vô Song cũng bắt đầu trở nên nhạt rất nhiều có điều dù sao đã ở đây một đêm rồi, đến xem đấu giá hội cũng không phải là tệ.

“Thân phận của ta giữ kín một chút, nếu lộ ra các ngươi tuyệt đối không thể gánh nổi hiểu chứ?”.

A Bội cùng A Võ nghe vậy liền cung kính cúi đầu.

“Tiền bối xin cứ yên tâm, hai người vãn bối tuyệt đối không nói ra cuộc gặp gỡ ngày hôm nay”.

Tiếp theo cả hai phi thường có quy tắc, thân hình rất nhanh rời khỏi gian phòng sau đó chậm rãi đóng cửa lại, căn phòng của Vô Song một lần nữa trở lại yên tĩnh như cũ.

...

Trong đêm nay cũng không phải chỉ có một mình Vô Song bị làm phiền, ở một căn phòng cách đó khá xa cũng có một kẻ đang nắm chặt nắm tay của mình, bàn tay mang theo từng tia từng tia lôi điện lực lượng phi thường cường đại.

“Nam Lão, ngươi nói tiểu Uy đi từ tối qua đến giờ vẫn chưa có tin tức rồi?”.

Kẻ lên tiếng là một nam nhân trung niên với râu quai nón ở miệng, nửa thân trên để trần khoe từng đường cơ bắp hoàn mỹ cùng vô số vết sẹo, ánh mắt sắc như hai thanh đao muốn cắt nát mọi vật, đây chính là thành chủ Bôn Lôi Thành, Vũ Văn Phạt Mệnh.

Sau lưng ông ta lại là Nam lão, Nam lão hiện tay toàn thân run lên đầy sợ hãi, ánh mắt không biết nói sao với chủ nhân mới tốt.

Ngày hôm qua đám người A Đại mất tích cũng có thể thôi đi vì bọn họ chỉ là phận binh lính nhưng hôm nay không ngờ đến tam thiếu chủ cũng mất tích, sự thịnh nộ của Bôn Lôi Vương ông ta không dám gánh mà có muốn gánh cũng gánh không nổi.

“Đại nhân... Tam thiếu gia quả thật đi từ tối qua không về có điều... Có điều với sức mạnh của tam thiếu gia khó mà gặp nguy hiểm... Hơn nữa ngọc mệnh bài của tam thiếu gia vẫn còn... Đại nhân yên tâm một chút”.

Đám người A Đại là gia nô tất nhiên không ai quan tâm sống chết về phần tam thiếu gia của Bôn Lôi Tộc lại khác, việc hắn có ngọc bệnh bài là đương nhiên.

Bôn Lôi Vương nghe Nam lão nói bàn tay vẫn khe khẽ nắm chặt lại, mắt hổ vẫn cứ ngập tràn hung úy, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào nơi xa xăm.

“Lão phu biết Uy nhi có bản lĩnh rất lớn nhưng mấy ngày hôm nay có rất nhiều cao thủ trẻ tuổi của tam đại tộc đến Bôn Lôi Thành, lão phu chỉ sợ với bản tính của Uy nhi sẽ gây sự với bọn họ, điều này thực sự không khôn ngoan, được rồi ngươi lui đi”.

Nam lão nghe xong liền như được đặc xá lập tức liên tục cúi đầu tạ ơn rồi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi căn phòng này, đứng cạnh Bôn Lôi Vương thực sự làm cho lòng người sợ hãi.

Sau khi Nam lão rời đi, Bôn Lôi Vương mới nhẹ thở dài một hơi, trong ánh mắt mang theo sự tức giận không nói lên lời.

“Tam đại tộc các ngươi cướp chiến phủ của ta bản thân ta cũng đành phải nhận bởi ta là kẻ yếu nhưng nếu thực sự các ngươi khinh người quá đáng dám đụng tới Uy nhi thì đừng trách bản vương cá chết lưới rách”.

...

Ngọc mệnh bài của Vũ Văn Uy chưa vỡ đương nhiên hắn chưa chết chỉ là Vũ Văn Phạt Mệnh có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra tình trạng con trai mình bây giờ.

Hai mắt bị người ta chọc mù, đôi tai cũng bị hủy, miệng bị khâu lại không cách nào kêu rên, nửa thân dưới bị chặt đứt, tu vi bị phế, có thể nói từng giây từng giây của hắn trôi qua còn hơn đang ở trong địa ngục, hắn bị bao trùm trong bóng tối, nỗi đau cùng nỗi sợ hãi vô tận có điều hắn không chết được, thân là yêu tộc có đôi khi muốn chết cũng không hề dễ, hắn chính là đang sống không bằng chết.
Bình Luận (0)
Comment