Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 527

Bạch Hổ Thành là một tòa đại thành hàng đầu của Đông Thiên Yêu Giới hơn nữa toàn bộ khu vực đông nam của Đông Thiên Yêu Giới cũng không có nổi mấy tòa thành có thể so với Bạch Hổ Thành.

Đứng đầu Bạch Hổ Thành là Bạch Hổ Tộc một trong những đại tộc có huyết mạch rơi vào hàng mạnh nhất Đông Thiên, cho dù Bạch Hổ Thành là nơi tập hợp toàn bộ các thành phần coi trời bằng vung, tụ tập toàn bộ dân liều mạng của khu vực đông nam thì cũng không có mấy kẻ dám mạnh mẽ gây sự ở Bạch Hổ Thành.

Tiểu đánh tiểu nháo đương nhiên chủ nhân của Bạch Hổ Thành có thể mắt nhắm mắt mở nhưng chỉ cần vượt qua giới hạn của Bạch Hổ Thành mà nói tuyệt đối kết cục sẽ rất thảm bởi trong Bạch Hổ Thành tồn tại một đại nhân vật của Đông Nam đại lục.

Đông Nam Thần Quân – Bạch Phá Thiên.

Bạch Phá Thiên kẻ này có thể nói là đệ nhất cường giả khu vực đông nam, đám người Phượng Sùng Minh, Nam Lao hay cả Thập Tam Đại Đồng cho dù liên thủ lại cũng chưa chắc đã có thể làm đối thủ của Bạch Phá Thiên, một vị Cực Đạo Chân Thần 24 Trùng Thiên hàng thật giá thật.

Cuộc đời của Bạch Phá Thiên có thể coi là truyền kỳ, Bạch Hổ Tộc ở trong tay hắn liền là đệ nhất đại tộc của khu vực đông na, Bạch gia tại Đông Thiên Yêu Giới cũng không có kẻ nào dám coi thường.

Bạch Hổ Thành là tòa đại thành gần nhất nằm cạnh Tử Vong Sa Mạc một nơi không hề tồn tại luật pháp ở Đông Thiên nhưng từ xưa đến nay đám người không sợ trời không sợ đất ở Tử Vong Sa Mạc tiến vào Bạch Hổ Thành cũng phải quy quy củ củ, trong thời gian tại vị của mình Bạch Phá Thiên người này đã đánh chết không biết bao nhiêu đại ma đầu của Đông Thiên.

Truyền thuyết kể rằng Bạch Phá Thiên năm đó chỉ còn thiếu một bước nữa liền thành công tranh đoạt thiên mệnh, liền thành công bước vào cảnh giới đỉnh cao của đại lục – Phong Hào Chân Thần, nếu không phải năm đó hắn thiếu một chút may mắn có lẽ sẽ không ai gọi hắn là Đông Nam Thần Quân thay vào đó chắc chắn là danh hiệu Hổ Thần.

Tất nhiên cho dù danh hiệu Hổ Thần không rơi vào trong tay Bạch Phá Thiên, cho dù năm đó hắn tranh đoạt thiên mệnh thất bại nhưng thực lực của hắn cũng không phải bàn, 24 trùng thiên đỉnh phong – Cực Đạo Chân Thần, loại thực lực nay chưa chắc đã thua kém bất cứ một ai trong hai vị Sát Đế của Sát Điện.

Cùng cảnh giới Cực Đạo Chân Thần tất nhiên mạnh yếu khác nhau có điều nếu có một bảng danh sách những Cực Đạo Chân Thần mạnh nhất thì bản thân Bạch Phá Thiên tuyệt đối đứng trong top 10, Phong Hào Chân Thần hùng mạnh còn chưa muốn đụng độ vào nhân vật này.

Một Bạch Hổ Tộc danh chấn Đông Thiên Yêu Giới, một Bạch Hổ Thành đứng sừng sững vô số năm không đổ, một Đông Nam Thần Quân không thể đánh bại vậy mà lúc này lần đầu tiên sau không biết bao nhiêu năm có một kẻ dám công nhiên dùng khí thế đè ép toàn bộ Bạch Hổ Thành.

...

Khí thế của Vô Song cực kỳ đáng sợ, đây không đơn giản là uy của cường giả, Vô Song từ xưa đến nay chưa bao giờ là loại cường giả không giận mà uy, bản thân Vô Song đã không phát khí thế thì thôi một khi thứ khí thế của hắn lan ra thì liền đại diện cho sự sợ hãi, sự sợ hãi tột độ.

Vô Song không có hứng thú phải làm kẻ khác kính nể, phải làm kẻ khác ngước mắt mà nhìn, Vô Song luôn chọn hủy diệt đối phương, luôn chọn cách trực tiếp nhất, khí thế của hắn lan ra là loại khí thế khiến kẻ khác có cảm giác tử vong gần kề.

Khi thứ khí thế kinh khủng kia lan ra toàn bộ Bạch Hổ Thành mà nói tuyệt đối làm cho vô số người tim đập chân run thậm chí ngay cả vị đại nhân vật ở bên trong cung điện của Bạch Hổ Thành lúc này cũng lập tức đứng lên, ánh mắt phát lạnh nhìn về phía Phi Thiên Khách Sạn.

Đông Nam Thần Quân danh hiệu này không phải nói cho vui, cả khu vực đông nam rộng lớn nhưng không có một cao thủ nào có thể mạnh bằng Bạch Phá Thiên, để một cường giả nơi khác dương oai trên địa bản của mình bản thân Bạch Phá Thiên sao có thể nhắm mắt cho qua?.

...

Vô Song lúc này tất nhiên không quan tâm cái gì là Bạch Phá Thiên hay cái gì là Đông Nam Thần Quân dù sao mấy cái danh hiệu này hắn không biết mà kể cả có biết hắn cũng chưa chắc đã quan tâm, dù sao đối phương cảm thấy gì cũng đâu liên quan đến hắn?.

Dùng hai cây đũa đâm xuyên đầu của Trung Vị Thần cường giả, thứ lực sát thương cỡ này không thể không nói là kinh người, đối mặt với Vô Song hiện nay toàn bộ Hắc Kỳ Thương Hội cao thủ đến cả thở mạnh cũng không dám, đặc biệt là Hạ Lão hiện này ánh mắt già nua hoàn toàn bị kinh hãi chiếm cứ, ông ta thực sự không ngờ Vô Song dĩ nhiên lại đáng sợ đến mức này.

Ba ngày trước Hạ Lão lần đầu tiên nhìn thấy Vô Song, cho dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, cho dù lúc đó Vô Song quay đi rất nhanh nhưng lại khiến Hạ Lão có cảm giác bất phàm, cảm giác Vô Song không hề đơn giản, đây mới là lý do chính khiến Hạ Lão vài lần khuyên Dạ Khắc không muốn đụng tới Vô Song.

Hạ Lão là quản sự của Hắc Kỳ Thương Hội, thực lực của ông ta có thể không cao nhưng để ngồi vào vị trí quản sự này thì quan trọng vốn không phải là thực lực mà là ánh mắt, ánh mắt nhìn được càng xa thì càng được Hắc Kỳ Thương Hội coi trọng, ánh mắt của Hạ Lão từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt.

Trong mắt Hạ Lão thì Vô Song không hề tầm thường, hắn cho ông một cảm rất lạ tuy nhiên chỉ là một cái nhìn thoáng qua này không đủ để hình ảnh của Vô Song trở nên cao hơn Dạ Khắc dù sao Dạ Khắc cũng đã rất gần với Thượng Vị Thần cảnh giới, thực lực cỡ này đã là hàng đầu trong số cao thủ Hắc Kỳ Thương Hội tập trung ở Bạch Hổ Thành lần này, Hạ Lão không thể chỉ vì một kẻ không quen biết mà làm Dạ Khắc cảm thấy phiền lòng, Hắc Kỳ Thương Hội còn phải cần Dạ Khắc để đi tiếp trong chặng đường phía sau chỉ là Hạ Lão căn bản không bao giờ có thể ngờ Vô Song lại mạnh một cách đáng sợ đến vậy.

Một cây đũa có thể dí chết Trung Vị Thần đỉnh phong cường giả, một khí thế có thể ép hơn trăm con người trong đại sảnh này đến cả thở mạnh cũng không thể làm được loại thực lực này chỉ sợ tuyệt đối không phải Thượng Vị Thần đơn giản thậm chí có thể là Hỗn Nguyên Chân Thần cường giả.

Hạ Lão lúc này khẽ hít một hơi lãnh khí vào cơ thể gầy còm, tất nhiên trong mắt Hạ Lão thì Vô Song cũng chỉ có thể là Hỗn Nguyên Chân Thần cường giả chứ tuyệt đối không hơn chỉ bởi nếu thực lực đạt đến Vĩnh Sinh Chân Thần trở lên thì danh tiếng tuyệt đối vang vọng Đông Thiên Yêu Giới, loại cường giả này đã có thể coi là cao thủ một phương, không có lý nào mà Hạ Lão thân là quản sự Hắc Kỳ Thương Hội lại không có một chút thông tin nào.

“Không biết công tử có yêu cầu gì, ngài có thể thoải mái nói ra, lần này bản thân lão Hạ sai trước, chỉ cần thứ gì trong khả năng lão hủ tuyệt đối đền bù cho công tử”.

Hạ Lão là một người thông minh, ông ta không phải là cường giả, ông ta không có cái tâm của cường giả, Hạ Lão là một con buôn chính hiệu, loại người này thực sự cực kỳ dễ nói chuyện bởi làm con buôn như ông ta quan trọng nhất là ở ánh mắt.

Vô Song có thể một đòn diết chết Dạ Khắc thì cũng có thể một đòn giết chết ông ta sau đó xử luôn toàn bộ thành viên của Hắc Kỳ Thương Hội tại đây nhưng hắn vẫn cho Hạ Lão cơ hội lên tiếng, chỉ còn vẫn có cơ hội lên tiếng thì vẫn còn hy vọng, vẫn còn con đường để đàm phán.

Hạ Lão lên tiếng cũng là lúc Vô Song mỉm cười, nói ra cũng có chút trùng hợp khi Hắc Kỳ Thương Hội này vừa vặn Vô Song hắn lại biết.

Những thế lực lớn trong thiên hạ bản thân Vô Song biết không nhiều nhưng quả thật vẫn có thể coi là đủ dùng, bản thân Hắc Kỳ Thương Hội không thể coi là lớn nhất thiên hạ nhưng Hắc Kỳ Thương Hội lại là thương hội có tầm ảnh hưởng rộng lớn nhất trong thất đại công hội của Nguyên Tố Thế Giới.

Tất nhiên tầm ảnh hưởng rộng lớn của Hắc Kỳ Thương Hội ở đây có thể hiểu là độ phủ sóng, Hắc Kỳ Thương Hội có rất nhiều khoản làm ăn không thể so sánh với các đại thương hội khác chính vì vậy nó mới phải liên tục đẩy mạnh tầm hoạt động sang những vùng đất nhỏ lẻ ít cạnh tranh, điều này khiến Hắc Kỳ Thương Hội mãi mãi không có cách nào vào top 3 thương hội mạnh nhất thế giới nhưng cũng rất khó bị đẩy khỏi top 7.

Chính vì điểm này của Hắc Kỳ Thương Hội mới khiến Vô Song muốn ‘làm phiền’ bọn họ một chút.

“Ngươi có biết Hắc Hải không?”.

Vô Song phi thường thần bí mỉm cười, ánh mắt lóe lên một tia sáng kì dị.

Ba ngày trước Vô Song không quan tâm lắm đến Hắc Hải bởi hắn biết mình còn chưa đến lúc phải đi nhưng hôm nay lại khác, hắn cảm thấy nhất định phải đi Hắc Hải một lần.

Hắc Hải danh từ này không phải ai cũng biết nhưng Vô Song không tin Hạ Lão lại không biết, quả nhiên khi nghe đến đây ánh mắt của Hạ Lão hoàn toàn kinh hãi thậm chí thân thể già nua có chút run lên, hắn không thể tưởng tượng được mà nhìn Vô Song sau đó lại nhìn ngang nhìn dọc xung quanh.

Thấy hành động của Hạ Lão bản thân Vô Song mới khẽ cười.

“Không sao cứ nói đi, ngươi nói cái gì đám người kia không nghe được, còn nữa ngươi cũng là người thông minh, tốt nhất đừng vòng vo cũng đừng cố gắng nói dối”.

Giọng nói của Vô Song rất thản nhiên nhưng lại mang theo uy nghiêm không cách nào làm trái.

Nghe thấy Vô Song lên tiếng Hạ Lão liền khẽ cúi đầu.

“Nếu công tử đã biết Hắc Hải thì lão phu cũng không dấu diếm, đúng là Hắc Kỳ Thương Hội có thể tiến vào Hắc Hải nhưng... Nhương không biết công tử muốn tiền vào Hắc Hải làm gì?”.

Vô Song dùng một ngón tay khẽ gõ xuống bàn gỗ, những âm thanh liên tục vang lên dựa theo một tiết tấu cực kỳ đặc biệt.

“Ta không biết Hoang là cái gì nhưng có lẽ đối với Hắc Kỳ Thương 0D7zkXi Hội các ngươi thì Hoang tuyệt không dễ đối phó vậy chuyến hàng lần này của ngươi liền do bản công tử hộ tống đi, ngươi chỉ cần ta gặp Hắc Kỳ Hội Trưởng, thế nào?”.

Hạ Lão nghe đến đây mới có thể chậm rãi thở ra, ít nhất Vô Song còn là người biết nói phải trái, nếu Vô Song bắt hắn làm chủ việc này thì Hạ Lão căn bản không làm được, Hắc Hải không phải là thứ một quản sự như Hạ Lão được phép xử lý thậm chí Hạ Lão mới chỉ nghe đến Hắc Hải chứ chưa một lần được tiến vào nơi đây.

Thủ phủ Hải Tộc, trung tâm Vô Tận Hải – Hắc Hải.

Mười năm một lần Hắc Hải mở ra, 10 năm một lần các đại thương hội của nhân loại lại được tiến vào Hắc Hải giao dịch cùng Hải Tộc, Vô Song không biết còn khoảng bao nhiêu thời gian lại đến lần giao dịch tiếp theo nhưng hắn biết bằng vào bộ mặt của Hắc Kỳ Thương Hội quả thực cũng có thể đưa Vô Song vào Hắc Hải với thân phận khác mà không quan tâm đến thời hạn 10 năm kia – thân phận kẻ thách đấu.

Hạ Lão nhìn Vô Song thật kỹ có điều trên khuôn mặt già nua đó từ từ mỉm cười, trong ánh mắt có một tia lửa nóng.

“Vậy lão hủ đa tạ công tử, có công tử ở đây thì Hắc Kỳ Thương Hội lần này cũng không còn sợ hãi Hoang nữa, về việc gặp hội trưởng lão phu hoàn toàn có thể trợ giúp công tử, việc này đúng là vẫn còn trong bàn tay của lão hủ”.

Khi Hạ Lão nói xong đột nhiên thân hình ông ta lại run lên, ánh mắt bất giác biến thành bàng hoàng thậm chí kinh hãi.

Lúc này Vô Song đâu có xuất hiện trước bàn của ông ta?, lúc này Vô Song vẫn cứ cười cười nói nói cùng hai mỹ nữ nhân loại, lúc này bàn ăn của Hạ Lão vẫn cực kỳ bình thường, không khí trong đại sảnh này cũng không có gì không đúng chỉ là vài giây sau rất nhanh ở bàn Hạ Lão có một tiếng hét thất thanh vang lên.

Tiếng hét này lập tức làm tất cả cao thủ Hắc Kỳ Thương Hội ở gần đó đứng lên nhìn chằm chằm vào bàn của Hạ Lão, ở đó Dạ Khắc gục đầu xuống bàn, trên thái dương bị đúng một cây đũa xuyên thủng, chết không thể chết hơn.

Một thứ cảm giác kì dị xuất hiện trong lòng tất cả cường giả của Hắc Kỳ Thương Hội thậm chí đám cao thủ này lập tức phóng ra khí thế, ánh mắt gắt gao quan sát xung quanh chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng lao tới tiêu diệt kẻ thù, một cao thủ như Dạ Khắc cứ như vậy chết ngay cạnh bọn họ mà không ai biết không ai hay, thứ này không làm người khác sợ sao được?.

Khi đám cao thủ Hắc Kỳ Thương Hội đứng hết lên cũng làm không khí trong căn phòng này trở nên căng thẳng đến cực độ, gần như bất cứ hành động không đúng nào cũng có thể làm cuộc chiến nổ ra, khi nỗi sợ đi đến đỉnh điểm thì nó sẽ biến thành điên cuồng.

Cũng may Hạ Lão có lẽ là người duy nhất hiểu việc gì xảy ra, ánh mắt ông ta đầy kinh hãi khẽ liếc Vô Song, trống ngực Hạ Lão đập liên hồi, thủ đoạn cỡ này đâu phải Hỗn Nguyên Chân Thần có tư cách làm được?, chỉ sợ Vô Song phải là Vĩnh Sinh Chân Thần.

Hạ Lão là người đứng đầu trong hành động lần này, ông ta đang muốn ra lệnh cho cao thủ Hắc Kỳ Thương Hội ngồi xuống thì hai mỹ nữ trên bàn của Vô Song liền đứng lên, trên khuôn mặt xinh đẹp của họ đều xuất hiện một tia khó hiểu.

Khi hai mỹ nữ này đứng lên lập tức bị vô số ánh mắt cường giả bên trong Hắc Kỳ Thương Hội nhìn vào đặc biệt là bốn người ngồi cùng bàn với Hạ Lão cùng Dạ Khắc, bọn họ còn chưa quên trước khi chết Dạ Khắc chính là muốn hai người đàn bà này.

Khi Hạ Vũ cùng Hạ Linh chậm rãi đi về phái Hạ Lão, ánh mắt của đôi tỉ muội song sinh này cũng có chút lo lắng không nhưng đây là lời của Vô Song bọn họ cũng không thể nào làm trái, điều bọn họ biết chỉ là đi về phía Hạ Lão mà thôi.

Vô Song nhìn theo bóng lưng hai nàng rồi khẽ gật đầu ra hiệu với Hạ Lão tiếp theo ánh mắt hắn nhè nhẹ đảo về phía hư không, giây phút hắn nhìn về phía bầu trời kia cũng là lúc một giọng nói vang vọng toàn bộ khách sạn.

“Không biết là vị bằng hữu nào từ xa đến, thân là thành chủ Bạch Hổ Thành ta không thể đón tiếp, quả thật là thất lễ”.

Bạch Phá Thiên rốt cuộc đến nơi, thân hình cao gần 2m, vẻ mặt cương nghị nhưng không thể che dấu được hơi thở hung tàn cùng ánh mắt cực bá khí của hắn, hai tay ung dung chắp về phía sau, giọng nói rất bình thản nhưng lại mang đầy mùi khiêu khích.

Tất nhiên câu nói này của Bạch Phá Thiên là nói cho Vô Song, khí thế của hắn cũng dành cho Vô Song.

Đối mặt với vị cường giả tuyệt đối không thua Sát Đế của Sát Điện bản thân Vô Song chỉ khẽ mỉm cười, một tay nhè vỗ vào bàn ăn của mình sau đó thân hình nhè nhẹ đứng lên.

“Bạch Hổ Thành thành chủ?, quả nhiên là một đại nhân vật”.

Một bước bước ra, thân hình Vô Song từ lúc nào đã biến mất khỏi khách sạn chỉ để lại vẻ mặt kinh hoàng cùng thất thố của tất cả những người có mặt ở đây thậm chí rất nhiều kẻ còn không dám tiếp tục nhìn Hạ Vũ cùng Hạ Linh mà lập tức quay đi, đám cường giả Hắc Kỳ Thương Hội không cần Hạ Lão nhắc cũng lập tức lựa chọn ngồi xuống ai làm việc đấy, tuyệt đối không có ai dám gây khó khăn hay quan sát hai cô gái nhân tộc kia.

Kẻ có tư cách để Đông Tam Thần Quân tự mình gặp mặt thì thực lực thế nào?, điều này không mấy người dám phán đoán chỉ là bọn họ biết chỗ dựa của hai nữ tử kia phi thường cứng, cứng đến mức có thể ép chết toàn bộ bọn họ.

...

(Vì lý do sức khỏe nên chương này hơi ngắn, mai mình sẽ bù lại cho mọi người, chân thành xin lỗi mọi người)
Bình Luận (0)
Comment