Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 537

Cửu Tử Tà Thuật, vượt qua được đệ nhất môn liền chân chính bước lên một con đường không thể quay đầu lại nhưng Vô Song biết hắn vốn đã không có cơ hội quay lại đầu lại rồi, con đường này nhất định hắn phải bước đến bước cuối cùng.

Hắc Phượng Hoàng mạnh mẽ không chỉ bởi ảo thuật cũng không chỉ bởi Nghịch Minh Thuật của mình mà còn bởi hắc hỏa của nó – Luân Hồi Nghiệp Hỏa.

Luân Hồi Nghiệp Hỏa là loại hỏa diễm bất cứ cường giả bước thứ ba đỉnh phong nào của Đại Thiên Thế Giới đều có cơ hội để điều khiển đồng thời bất cứ ai đạt đến Á Đế cảnh đều có thể tùy tâm điều khiển, Luân Hồi Nghiệp Hỏa vốn không phải là loại hỏa diễm đặc dị dành riêng cho Hắc Phượng Hoàng tuy nhiên khi Luân Hồi Nghiệp Hỏa hoàn toàn bị Hắc Phượng Hoàng kích hoạt nó sẽ biến thành một loại hỏa diễm khác, một loại hỏa diễm chỉ thuộc về Chí Âm Hung Thú này.

Chỉ cần vượt qua cửa đầu tiên trong Cửu Tử Tà Thuật thì Vô Song sẽ chính thức nắm được loại hỏa diễm chỉ thuộc về Hắc Phượng Hoàng, một dị bản của Luân Hồi Nghiệp Hỏa.

Luân Hồi Như Mộng – Nhất Mộng Nhất Kiếp.

Hắc Phượng Hoàng bản mệnh hỏa – Luân Hồi Kiếp Hỏa.

...

Vô Song cũng không biết mình đã tiến vào trạng thái vô định trong bao lâu, một tia tàn hồn của hắn vẫn chỉ biết chịu đựng, chịu đựng khỏi hắc khí ăn mòn, chịu đựng sự sợ hãi của tử vong cùng sự bất lực của chính bản thân mình.

Thứ duy nhất mà Vô Song có thể cảm nhận được là đoàn hắc hỏa trên lưng của hắn, trên lưng của Vô Song đang dần dần hình thành một hình xăm rất mờ rất mờ, một đôi cánh màu đen dần dần xuất hiện trên lưng hắn sau đó gần như biến thành một phần cơ thể của Vô Song.

Rốt cuộc Vô Song cũng mở mắt ra, thân hình của hắn hiện nay không còn huyết khí cũng chẳng còn sinh mệnh lực, đôi mắt chỉ có một màu đen, hai hốc mắt hoàn toàn lõm lại thậm chí từng bộ phận trên cơ thể của hắn đều bị cắt rời, tử khí trong toàn bộ mật thất bắt đầu trở nên cuồng bạo, vô số tử khí cứ như thế bị hút vào tấm lưng đã bị phá hủy không ra nhân hình kia.

Tử khí xâm nhập vào cơ thể hắn càng nhiều thì thân thể của Vô Song càng ngày càng hư hóa, thân thể của hắn cứ như đang bị giải thể vậy chỉ có đôi mắt hoàn toàn không bị đụng đến, một đôi mắt cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến dọa người.

Vào giây phút toàn bộ thân hình Vô Song biến thành hư vô, sự tồn tại của hắn như bị chính thiên địa này từ bỏ thì một đóa hắc liên hiện ra, sau đó một cột hắc hỏa kinh thiên động địa bắn thẳng lên thiên không, xuyên qua mật thất làm bằng tinh thần thiết của Bạch Phá Thiên, cột hắc hỏa đen ngòm bắn thẳng lên bầu trời thậm chí đục thủng một cái lỗ trên thiên không.

Bạch Phá Thiên là người ở gần nhất với Vô Song lúc này, ngay khi cột hắc hỏa bùng lên hắn liền đứng bật dậy, cả người liên tục lùi lại phía sau, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn vào mật thất của mình hơn nữa Bạch Phá Thiên không hề biết đôi bàn tay đánh khắp Đông Nam chẳng biết từ bao giờ đã nhè nhẹ run lên.

Cột hắc hỏa khổng lồ do Vô Song tạo ra liền làm cho toàn bộ Bạch Hổ Thành chết lặng, sự sợ hãi mở mịt đè lên từng con người nơi đây, bất kể là Bạch Tố Tố hay Bạch Phi Lăng đều không có cách nào đứng im, cả hai người đều bị thứ tà khí kia dọa cho sợ hãi.

Vô số thân ảnh của Bạch Hổ Thành cùng lúc bay lên thiên không, bọn họ phi hết tốc lực về phía cột đen kia, khí thế cùng sự tập trung kéo đến cực hạn, giờ phút này sự im lặng đáng sợ của Bạch Hổ Thành trong ba ngày qua như bùng nổ, bọn họ thậm chí lập tức sẵn sàng một trận chiến.

Không thể không nói cột đen mà Vô Song tạo ra rất dọa người, Chí Âm Hung Thú Hắc Phượng Hoàng chắc chắn sẽ làm cho kẻ khác tim đập chân run, tuyệt đối khiến rất nhiều người sợ hãi, rất nhiều kẻ không cách nào giữ được bình tĩnh.

Cao thủ của Bạch Hổ Thành trong ba ngày nay đều căng như dây đàn, bọn họ chỉ biết Bạch Hổ Thành giới nghiêm đồng nghĩa với toàn bộ Bạch Hổ Tộc thậm chí toàn bộ Đông Nam đều chuẩn bị bắt đầu vào một cuộc chiến có một không hai, lúc này trước khí tức kinh khủng mà Vô Song tạo ra thử hỏi ai không sợ, ai không khẩn trương.

Rất may Bạch Hổ Thành còn có một Bạch Phá Thiên, một người có quyền lực tối cao của Bạch Hổ Thành, một người chỉ cần không chết thì liền mãi mãi không có ai ở Đông Nam dám nghi ngờ, dám không tin tưởng.

Bạch Phá Thiên trong mật thất kia rốt cuộc cũng phải hiện thân, hắn đứng hiên ngang trên bầu trời, khí tức 24 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần thả ra toàn bộ không giữ lại chút nào, thân thể hiên ngang cùng giọng nói mang theo bá khí ngập trời.

“Hừ ta còn chưa ra lệnh các ngươi đã nhộn cái gì?, về hết vị trí cho ta”.

Bạch Phá Thiên ở đó chỉ bằng một câu nói liền khiến vô số cao thủ cảu Bạch Hổ Tộc cúi đầu, ánh mắt đầy kinh sợ rồi chậm rãi lùi lại, khi rời đi ánh mắt còn như có như không nhìn về phía cột hắc hỏa đâm thủng cả bầu trời kia.

Cũng may cho Bạch Phá Thiên cột hắc hỏa này cũng không quá lớn, nó chỉ đủ để toàn bộ cường giả trong phạm vi Tử Vong Sa Mạc đổ lại có thể nhìn thấy mà thôi, nếu cột hắc hỏa này lớn đến mức cả thiên hạ có thể quan sát thì chắc chắn Bạch Hổ Thành sẽ gặp tai ương ngập đầu chỉ bởi hơi thở của Vô Song ẩn hiện trong cột hắc hỏa rất giống hơi thở của một tồn tại cấm kỵ - Địa Ngục Chân Thần.

Bất cứ thứ gì liên quan đến Địa Ngục Chân Thần đều không được phép tồn tại bởi nó đều có thể dẫn đến hy vọng đột phá lên 25 Trùng Thiên Viễn Cổ Đại Thần, loại cám dỗ này đừng nói là 1% cơ hội mà cho du 0.001% cũng có thể khiến rất nhiều kẻ muốn thử huống hồ đây còn là hơi thở của chính Địa Ngục Chân Thần.

Tất nhiên Vô Song không liên quan chút nào đến Địa Ngục Chân Thần chỉ có điều sự tà ác trong cột hắc hỏa khổng lồ căn bản không khác gì thứ khí tức của địa ngục, thứ khí tức của Địa Ngục Chủ Nhân.

...

Cột hắc hỏa kia dù sao cũng là năng lượng của Vô Song phóng thích ra ngoài nó không cách nào tồn tại mãi mãi trong thiên địa, điều này cũng làm cho rất nhiều cường giả của Bạch Hổ Thành thở phào nhẹ nhõm, kể cả có Bạch Phá Thiên đảm bảo thì việc cột hắc ám lực lượng khủng bố bao vây lấy Bạch Hổ Thành thử hỏi mấy ai thoải mái cho nổi.

Khi hắc ám lực lượng toàn bộ tan hết cũng là lúc Vô Song mở mắt ra lần thứ hai, da thịt hắn một lần nữa trở lại như không có việc gì xảy ra, cơ thể tràn ngập sức sống có điều Vô Song không phải không có gì thay đổi so với lúc vừa bước vào tòa mật thất này, mái tóc màu vàng hết sức quen thuộc của hắn từ lúc nào đã bạc trắng hết, một mái tóc màu trắng xa lạ xuất hiện trên người Vô Song, đây có thể coi là một phần nho nhỏ tác dụng phụ của Cửu Tử Tà Thuật.

Vô Song cũng không quá để ý đến màu tóc của mình, cho dù quả thực nếu được chọn hắn cũng không thích một mái tóc thuần một màu trắng như vậy, thứ làm Vô Song quan tâm là sự thay đổi của chính bản thân mình.

Cửu Tử Tà Thuật cho phép Vô Song nắm giữ được loại hỏa diễm đi liền với Hắc Phượng Hoàng, đây là lần đầu tiên Vô Song nhìn thấy thứ này cũng là lần đầu tiên Vô Song cảm nhận được thứ này, - Luân Hồi Kiếp Hỏa.

Luân Hồi Kiếp Hỏa được gọi là loại hỏa diễm đặc biệt đi kèm với Hắc Phượng Hoàng chỉ bởi nó là loại hỏa diễm không có màu sắc cũng không tồn tại trong thiên địa, Luân Hồi Kiếp Hỏa chỉ có thể xuất hiện dưới đôi cánh của Hắc Phượng Hoàng mà thôi.

Luân Hồi Kiếp Hỏa không mang theo năng lực công kích cũng chẳng thể bảo vệ chủ nhân của nó khỏi bất kỳ công kích nào, Luân Hồi Kiếp Hỏa không gia tăng bất cứ thứ gì của chủ nhân cũng không làm chủ nhân yếu đi nhưng nó vẫn là loại hỏa diễm đi cùng danh tiếng có một không hai của Hắc Phượng Hoàng bởi Luân Hồi Kiếp Hỏa có thể trực tiếp định nhân tâm.

Loại hỏa diễm thần bí nhất thiên địa là sự kết hợp của Luân Hồi Nghiệp Hỏa cùng huyết mạch tối âm của Hắc Phượng Hoàng, nó là loại hỏa diễm dành riêng cho ảo thuật, hay còn gọi bằng một cái tên ngắn gọn hơn nhiều – Mộng Hỏa.

Vô Song tại Đấu Khí Đại Lục một ánh mắt có thể mê hoặc đám cường giả như Hồn Thiên Đế cùng Cổ Nguyên nhưng ở thế giới này thì không thể bởi thực lực căn bản khác nhau, thủ đoạn cũng khác nhau, một thân ảo thuật của hắn thậm chí không có đất dùng.

Trận chiến với Ma Kha Thiên kia nếu không phải Hắc Phượng Hoàng có thể miễn dịch của ảo thuật trong thiên địa thì Vô Song cũng chưa chắc có thể đánh bại đối phương nhanh đến thế, về phần sử dụng ảo thuật tiêu diệt Ma Kha Thiên cũng không phải là năng lực Vô Song có thể làm lúc này chỉ là Ma Kha Thiên đen đủi bị chính lực lượng của mình phản phệ mà thôi.

Hiện nay với việc nắm trong tay Luân Hồi Kiếp Hỏa thì lại khác, Vô Song có thể bắt đầu tự tin một lần nữa bước tiếp trên con đường ảo thuật của Hắc Phượng Hoàng, ở thế giới này hắn lại có thểm một quân bài chưa lật.

Bàn tay nhè nhẹ nhắm lại cảm nhận sức mạnh của bản thân hắn lúc này, sau lần đầu tiên hoàn thành Cửu Tử Tà Thuật bản thân Vô Song cũng không mạnh lên chút nào, thực lực của hắn vẫn chỉ là 23 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần thậm chí chỉ là sơ kỳ mà thôi, so ra còn kém xa cả Bạch Tố Tố nhưng chiến lực của hắn lại có dấu hiệu đề thăng một mảng lớn, lúc này nếu lại phải đối mặt cùng Ma Kha Lượng lẫn Ma Kha Vấn giáp công Vô Song tuyệt đối không bị bức đến tình trạng như lúc trước.

Thân hình cảu Vô Song chậm rãi đứng lên khỏi mật thất, ánh mắt nhè nhẹ quan sát xung quanh sau đó lại nhìn tiếp lên cái lỗ khổng lồ trên bầu trời do chính mình tạo ra, khuôn mặt của hắn có chút kỳ lạ sau đó khe khẽ thở dài, hắn quả thực không ngờ lần đầu tiên bộc phát lực lượng của Cửu Tử Tà Thuật lại lớn đên mức này.

Vô Song đi ra ngoài, ở nơi đó bản thân Bạch Phá Thiên đã đợi hắn từ lâu, khi vừa thấy thân hình Vô Song đi ra ánh mắt của Bạch Phá Thiên cứ như vậy co lại, Vô Song ba ngày trước cho hắn cảm giác khác hoàn toàn với Vô Song ngày hôm nay.

Nếu ba ngày trước là một Vô Song bình thản đến đáng sợ, nhìn vào hắn tuyệt đối không thể nào đánh giá hắn là cường giả, như một thanh kiếm bị nhét trong vỏ, phong mang không lộ ra ngoài, cho dù là Bạch Phá Thiên khi nhìn thấy Vô Song ngày đó cũng tuyệt đối không nhìn ra được sâu cạn của hắn.

Vô Song của ngày hôm nay thậm chí còn đáng sợ hơn, hắn cho Bạch Phá Thiên một cảm giác hư vô mờ mịt không thể chạm đến, thậm chí còn là một Vô Song không tồn tại, nếu không phải Bạch Phá Thiên đinh lực đủ cường có lẽ hắn thậm chí đưa tay ra chạm vào người Vô Song để kiểm tra thật giả.

Vô Song nhìn thấy biểu cảm của Bạch Phá Thiên liền chậm rãi gật đầu, khóe miệng của hắn cong lên.

“Không có gì, chẳng qua chưa khống chế được thuần thục, ngươi không cần thấy làm lạ”.

Bạch Phá Thiên tất nhiên không hiểu rõ ý nghĩa trong câu nói Vô Song, hắn chỉ chắp hai tay cúi đầu giọng nói cực kỳ thản nhiên.

“Ta ở đây vốn là hộ pháp cho đại nhân nhưng hóa ra đại nhân vốn không cần đến ta có điều cho dù đại nhân không cần ta vẫn phải là người đầu tiên thấy đại nhân bước ra ngoài”.

Nói đến đây Bạch Phá Thiên liền ngập ngừng một chút rồi lập tức cúi đầu cung kính.

“Lần cá cược này đại nhân đã thắng từ đó Bạch Phá Thiên cùng toàn bộ Bạch Hổ Tộc xin đi theo đại nhân, Bạch Phá Thiên nguyên dâng cả Đông Nam làm quà gặp mặt”.

Một câu nói này của Bạch Phá Thiên không thể nói là không nặng, mang toàn bộ Đông Nam ra cược một ván với Vô Song đủ để thấy ván cược này không hề tầm thường, Vô Song trước khi đặt chân đến Tử Vong Sa Mạc chính là cược một lần với Bạch Phá Thiên, ván cược liên quan đến toàn bộ Bạch Hổ Tộc, liên quan đến toàn bộ Đông Nam.

Ngày hôm đó Vô Song đánh bại Bạch Phá Thiên, ngày hôm đó hắn muốn Bạch Phá Thiên là kẻ đầu tiên đi theo mình trong chiến dịch thống nhất Đông Thiên Yêu Giới, đương nhiên Bạch Phá Thiên tuyệt không dễ dàng chấp nhận Vô Song, hắn có thể cúi đầu với Vô Song nhưng không có nghĩa là Bạch Hổ Tộc cũng như vậy, nếu Vô Song không thể hiện mình đủ thực lực bản thân Bạch Phá Thiên sẽ tuyệt đối không mang tương lai cả tộc bồi theo Vô Song.

Kết quả chính là ván cược của Vô Song cùng Bạch Phá Thiên chính thức được lập ra.

...

Xoay ngược thời gian về năm ngày trước, đêm đầu tiên sau cuộc chiến giữa Vô Song cùng Bạch Phá Thiên.

Bạch Phá Thiên cùng Vô Song đều là tuyệt thế cao thủ, trận chiến của họ ở Tử Vong Sa Mạc có sức phá hủy rất lớn thậm chí nếu cả hai toàn lực rat ay thì ảnh hưởng của nó không khác trận đánh giữa Vô Song và Ma Kha Lượng.

Sau trận chiến này Vô Song cùng Bạch Phá Thiên đều bị thương không hề nhẹ có điều Bạch Phá Thiên tuyệt không ngờ Vô Song dĩ nhiên lại bỏ qua thương thế mà xuất hiện ngay trong đêm, xuất hiện ngay trong phủ thành chủ của hắn.

Nhìn thân ảnh của Vô Song hiện ra ánh mắt Bạch Phá Thiên liền híp lại, thân hình to lớn của hắn vẫn ngồi khoanh chân nơi mặt đất rét lạnh, Bạch Hổ Thần Lực đang liên tục di chuyển trong cơ thể giúp hắn tự động chữa trị các vết thương gặp phải.

“Ngươi đến đây làm gì?”.

Giọng nói của Bạch Phá Thiên vẫn lạnh lùng như vậy nhưng cũng không còn cái sự cao ngạo của nhân vật mạnh nhất Đông Nam kia, trận thua Vô Song cũng làm hắn bị ảnh hưởng rất nhiều về mặt tâm lý, ít nhất ở trước mặt Vô Song thì Bạch Phá Thiên sẽ không còn tiếp tục giữ tâm thái cao ngạo như trước.

Nhìn Bạch Phá Thiên đang khoanh chân bế quan Vô Song chỉ lằng lặng lắc đầu rồi khẽ mỉm cười.

“Vẫn câu nói cũ, ta muốn Đông Nam của ngươi”.

Bạch Phá Thiên nghe vậy cũng không tỏ ra sợ hãi, ánh mắt hắn đầy thản nhiên nhìn lại Vô Song.

“Ngươi rất mạnh, ngươi nói cũng rất hay hơn nữa hai chữ Thú Thần được nói ra từ miệng ngươi chứng tỏ tham vọng cũng đủ lớn có điều thế còn chưa đủ để Bạch Hổ Tộc đi theo ngươi, còn chưa đủ để Đông Nam đổi chủ. Bạch Phá Thiên ta thủ hộ Bạch Hổ Tộc 3000 năm rồi, Bạch Hổ Tộc trong tay ta cho dù không còn là Bạch Hổ Thần Thú năm đó nhưng cũng nhất định không bị diệt tuyệt.”

“Ta không quan tâm Bạch Hổ Tộc trong mắt ngươi là thế nào, ta lại càng không quan tâm trong mắt kẻ khác thì chúng ta bị coi là gì, trong mắt ta quan trọng nhất vẫn là Bạch Hổ Tộc trường tồn với thiên địa, Bạch Hổ Tộc tuyệt đối không đi theo ngươi trừ khi ngươi có thể khiến ta bất chấp tất cả mà hạ vốn”.

Bạch Phá Thiên cực kỳ kiên định nhìn Vô Song, hắn tất nhiên biết Bạch Hổ Tộc đi theo Vô Song chỉ cần Vô Song thành công trở thành Thú Thần liền giúp Bạch Hổ Tộc lấy lại hùng phong năm xưa nhưng hắn không dám thử cũng chẳng dám liều, Bạch Hổ Tộc khi thất bại liền không có đất dung thân.

Bạch Phá Thiên có thể vứt đi tính mạng này, hắn chưa bao giờ sợ chết nhưng tính mạng toàn bộ trên dưới Bạch Hộ Tộc hắn không thể vứt dù chỉ một người, đây mới NJLPdBG là Bạch Phá Thiên, tấm bình phong chắc chắn bảo vệ Bạch Hổ Tộc suốt 3000 năm, chỉ có kẻ như thế này mới có thể giúp Vô Song bảo đảm an toàn của phía sau, mới đáng để Vô Song đầu tư.

Vô Song nhìn thấy sự cố chấp của Bạch Phá Thiên cùng ánh mắt cực kỳ kiên định của hắn, tất cả những gì Vô Song làm chỉ là mỉm cười ngồi xuống.

“Ngươi biết Hoang chuẩn bị tấn công Hắc Kỳ Thương Hội chứ?”.

Bạch Phá Thiên nghe vậy liền chậm rãi gật đầu.

“Cái này ta biết nhưng Hoang cho dù dám làm càn cũng tuyệt đối không dám đụng vào Bạch Hổ Thành”.

Bạch Phá Thiên nói xong không ngờ lại khiến Vô Song bật cười, nụ cười này của hắn khiến Bạch Phá Thiên thực sự thấy không thoải mái.

“Ta biết Bạch Hổ Thành có bốn vị Cực Đạo Chân Thần, ngươi là 24 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần còn ba người còn lại chỉ có 23 Trùng Thiên”.

“Ta biết ngươi rất mạnh nhưng sức mạnh đôi khi lại chạy song song với sự kiêu ngạo, ngươi có biết ngoại trừ ngươi vẫn còn một Cực Đạo Chân Thần 24 Trùng Thiên khác ở Bạch Hổ Thành không?”.

Câu nói của Vô Song làm Bạch Phá Thiên khẽ run lên, ánh mắt hiện lên hai tia sát khí cực nồng nặc.

“Hồ ngôn loạn ngữ, 24 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần xuất hiện ở Bạch Hổ Thành căn bản không dấu được ánh mắt ta”.

Sát khí của Bạch Phá Thiên chẳng mấy chốc bao phủ Vô Song tuy nhiên Vô Song chỉ khẽ vẫy tay lập tức toàn bộ sát khí của đối phương đều bị Vô Song hấp thụ, một hành động rất nhỏ thôi nhưng lại làm Bạch phá Thiên một lần nữa phải nhận định lại về Vô Song.

Vô Song đương nhiên sẽ không rảnh bịa đặt với Bạch Phá Thiên làm gì, hắn chỉ nhè nhẹ mỉm cười bước ra ngoài bầu trời đêm của Bạch Hổ Thành, Vô Song không nói gì đương nhiên Bạch Phá Thiên cũng phải hiểu, thân hình của Bạch Phá Thiên cũng rất nhanh biến mất.

Vô Song cùng Bạch Phá Thiên chẳng mấy chốc xuất hiện trong chính khách sạn Vô Song bế quan suốt ba ngày, lúc này hắn mới chậm rãi mỉm cười.

“Ta không biết Bạch Hổ Tộc các ngươi có bao nhiêu thực lực nhưng ta biết chắc chắn một việc, sau mấy ngày nữa Bạch Hổ Tộc các ngươi chắc chắn phải lựa chọn, lựa chọn thần phục một thế lực đủ mạnh nếu không con đường tiếp theo của Bạch Hổ Tộc chỉ là con đường chết”.

Vô Song nói xong bàn tay hắn nhẹ di chuyển trong không trung, một hình ảnh lập tức hiện lên, đây không ngờ lại là hình ảnh căn phòng của Ma Kha Thiên hay còn gọi là Hạ lão lúc đó.

Bạch Phá Thiên thân là thành chủ Bạch Hổ Thành sao có thể xa lạ với Hạ lão, một quản sự của Hắc Kỳ Thương Hội nắm mọi hoạt động của thương hội trên địa bàn Đông Nam.

“Hắn thì có gì đặc biệt?, ngươi đừng bảo với ta lão già...”.

Bạch Phá Thiên còn chưa nói xong lập tức câm miệng lại, hai mắt trừng lớn bởi hai ngón tay của Vô Song đã điểm vào mi tâm của hắn từ bao giờ.

Tất nhiên Bạch Phá Thiên trừng mắt không phải vì hành động của Vô Song mà là thứ hắn cảm nhận được về Hạ lão sau khi bị hai ngón tay của Vô Song ấn vào mi tâm.

“Không thể nào, thực sự là 24 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần?”.

Vô Song rút tay lại lập tức khí tức của Hạ lão trong mắt Bạch Phá Thiên lại trở về với Thượng Vị Thần như ban đầu.

“Cái này là... Ảo thuật, ảo thuật thật mạnh”.

Vô Song lần này mới chậm rãi gật đầu, hắn đến trước khi rat ay với Dạ Khắc quả thật vẫn không hoài nghi gì Ma Kha Thiên nhưng khi Vô Song dùng linh hồn lực tạo ra ảo giác với chính Ma Kha Thiên mới phát hiện ra sự thực này, Ma Kha Thiên kẻ này quả thật đen đủi nếu tính về ảo thuật thành tựu hắn chỉ sợ còn đi xa hơn Vô Song nhiều nhưng ai bảo Vô Song là Hắc Phượng Hoàng?.

“Thứ nhất ta không hiểu tại sao một Cực Đạo Chân Thần lại đi làm một quản sự nho nhỏ không chức không quyền”.

“Thứ hai ta biết Hắc Kỳ Thương Hội còn chưa có bản lĩnh mời một Cực Đạo Chân Thần đi làm quản sự, không một thế lực nào có bản lĩnh lớn như vậy”.

“Thứ ba bản để có đi hỏi một chút mấy người trong Hắc Kỳ Thương Hội, bản thân lão đầu kia đã ở Đông Nam 10 năm, một Cực Đạo Chân Thần ở Đông Nam 10 năm để làm gì? Điều này quả thực ta không hiểu, liệu có ngóc ngách nào của Đông Nam hắn chưa biết không?, liệu Đông Nam có gì che được mắt hắn không?”.

“Thứ tư, Hắc Kỳ Thương Hội từ bao giờ có bản lĩnh dám mộ quân chống lại Hoang?, ta không biết Hoang đáng sợ như thế nào nhưng ta lại biết cách hành động của đám thương hội này hơn nữa 10 năm qua lão đầu kia chưa từng bị Hoang đụng đến vậy tại sao lúc này lại bị?”.

“Tất nhiên cũng có thể chuyến hàng này có thứ đặc biệt quan trọng mà Hoang bắt buộc cần phải có, tất nhiên Hạ lão đầu kia có thể là một cường giả điên điên khùng khùng ẩn thế không ra, nhưng ta thật sự muốn hỏi ngươi, ngươi có tin không?”.

Vô Song nói câu này để lại một Bạch Phá Thiên lặng thinh, chính hắn cũng tuyệt đối không tin.

Không màng đến vấn đề hàng hóa chỉ bàn đến Hạ lão, thứ ảo thuật thông thiên đến mức che mắt được Bạch Phá Thiên suốt 10 năm, loại cường giả này mà không màng thế sự quyết định ở ẩn căn bản Bạch Phá Thiên không tin bởi trong đầu Bạch Phá Thiên thực sự liên tưởng đến một cái tên.

“Tứ Đại Hộ Pháp của Hoang, Tam Hộ Pháp – Ma Kha Thiên”.

Nói xong im lặng vài giây rồi Bạch Phá Thiên chậm rãi nghiến răng.

“Ngoại trừ kẻ này ra Đông Thiên còn chưa có ai đủ sức che mắt ta suốt 10 năm”.

Vô Song nghe vậy khẽ gật đầu, bàn tay nhẹ vỗ lấy vai Bạch Phá Thiên.

“Thương thế của ngươi lúc này cản không nổi hắn, chiến đấu trong Bạch Hổ Thành thì ngươi lại càng thiệt, về phần ta lại càng không hứng thú giúp kẻ không phải đồng minh”.

Nói xong Vô Song tiếp tục nhoẻn miệng cười.

“Không biết Bạch Hổ Thần Quân có muốn cược một chút không, dùng toàn bộ Đông Nam để cược. Cược xem rốt cuộc ta có xứng để Bạch Hổ Tộc tất tay một lần không?”.

Đáp lại lời nói của Vô Song ánh mắt Bạch Phá Thiên lóe lên, hắn thản nhiên nhìn Vô Song sau đó gật đầu.

“Cược, ta thực sự muốn xem ngươi có mấy phần bản lĩnh để cản lại Hoang?”.

...

Rời khỏi phủ thành chủ của Bạch Hổ Thành cũng đã là lúc bầu trời bắt đầu nhá nhem tối, Vô Song trong lòng hiện nay cũng có chút vui vẻ, chỉ riêng việc hắn có một chỗ dựa cực lớn là Đông Nam của Bạch Hổ Tộc đã đủ để Vô Song có vốn bắt đầu kế hoạch của mình tại Đông Thiên, quan trọng hơn nữa Vô Song trận chiến này chẳng khác gì chặt một cánh tay của Hoang.

Vô Song không biết Hoang Chủ cùng Đại Thiên Tôn của Hoang mạnh đến mức nào nhưng chỉ cần cả hai không phải đều là Phong Hào Chân Thần thì Vô Song cùng Bạch Phá Thiên liền đủ để lo liệu đối phương, về phần Thất Hoàng đương nhiên cũng cực mạnh có điều Hoang dù sao cũng có cố kỵ, bọn họ không thể nào mặc sức mà tất tay tấn công Đông Nam.

Cuối cùng là Tứ Đại Hộ Pháp của Hoang, Đại Hộ Pháp Ma Kha Lượng lúc này hoàn toàn là phế nhân, Nhị Hộ Pháp Ma Kha Vấn thì trọng thương, Tam Hộ Pháp Ma Kha Thiên bị ảo thuật phản phệ dẫn đến linh hồn trọng thương sau này thực lực liền đại tổn về phần Tứ Hộ Pháp Ma Kha Kỳ một mình hắn không đủ tạo nên phong vân.

Một trận chiến ở Tử Vong Sa Mạc là đủ để rất lâu sau Hoang không thể vươn tay vào Đông Nam.

...

Trở lại khách sạn nơi mình đặt phòng, Vô Song mới thản nhiên mỉm cười, cả người có chút mệt mỏi ngã ngược về phía tấm đệm êm ái đồng thời khuyên tai của Vô Song nhè nhẹ rung lên.

Hoàng Kim Chuông run lên lập tức hai thân ảnh xinh đẹp lại hiện ra, Hạ Vũ cùng Hạ Linh dĩ nhiên ở trong Hoàng Kim Chuông suốt ba ngày qua.

Hoàng Kim Chuông của Vô Song tất nhiên không chỉ có tác dụng bảo vệ người khác, sau khi Hoàng Kim Chuông trở lại thế giới này liền không còn bị Thiên Đạo cấm chế, Hoàng Kim Chuông trở lại với trạng thái vốn có của mình, nó giống với một cái trữ vật giới chỉ nhưng lại có thể cất chứa sinh mệnh hơn nữa lại không cách nào phá hủy, ít nhất 24 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần không phá được Hoàng Kim Chuông của Vô Song.

Bình thường mà nói Vô Song sẽ không có ý định xây dựng Hoàng Kim Chuông như một ngôi nhà nhưng kể từ khi có Hạ Vũ cùng Hạ Linh thì lại khác, hai cô gái này là phàm nhân chứ không phải tu sĩ, nếu không có lượng thực phẩm tích trữ sẵn bên trong chỉ sợ ba ngày Vô Song tiến vào tử cảnh thì hai nàng cũng đi đời nhà ma.

Hạ Vũ cùng Hạ Linh vừa ra ngoài lập tức ánh mắt tập trung vào người Vô Song, cả hai nàng đều bị dọa sợ cho xanh mặt.

“Công tử?, tóc của người”.

Vô Song cười khổ nhìn hai nàng sau đó nhè nhẹ lắc đầu.

“Thỉnh thoảng đổi màu tóc cũng tốt, tiểu Vũ ta đói rồi”.

Hạ Vũ nghe vậy liền lập tức gật đầu, khóe miệng xinh đẹp cong lên.

“Công tử đợi một chút tiểu Vũ liền đi chuẩn bị đồ ăn”.

Tiểu Vũ trước khi đi còn không quên ném một cái mị nhãn cho Vô Song rồi lại mỉm cười đầy ngụ ý với tỷ tỷ của mình.

Không thể không nói Hạ Vũ thực sự bạo dạn hơn Hạ Linh rất nhiều.

Khi căn phòng chỉ còn lại một mình Hạ Linh cùng Vô Song, Hạ Linh liền bất giác đỏ mặt sau đó nàng vội đứng lên.

“Công tử, tiểu nữ... Tiểu nữ xin phép đi giúp tiểu Vũ”.

Đáng tiếc nàng làm sao mà đi được, Vô Song đã ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng rồi nhấc cả cơ thể Hạ Linh lên.

“Về phần nàng liền giúp bản công tử đi tắm”.

Mặc kệ Hạ Linh mặt đỏ đến tận mang tai, mặc kệ cho đôi chân trắng nõn kia vung vẩy giữa không trung phản đối, Vô Song cùng Hạ Linh cứ như vậy tiến vào phòng tắm.

...

Một ngày tại Bạch Hổ Thành cứ như vậy nhè nhẹ đi qua, màn đêm hoàn toàn buông xuống, trăng bắt đầu lên cao.

Trong căn phòng của mình Vô Song đang say ngủ cùng hai mỹ nhân, đối với hắn mấy ngày qua thực sự quá mệt mỏi, từ cuộc chiến ở Bôn Lôi Thành đến lúc tham ngộ Chí Dương – Chí Âm lực lượng rồi lại đánh cùng Bạch Phá Thiên một trận, chưa nghỉ ngơi gì liền đại chiến tiếp ở Tử Vong Sa Mạc sau đó ngay lập tức bước vào tu luyện Cửu Tử Tà Thuật, một loạt sự việc như vậy cho dù là thần cũng cảm thấy mệt mỏi huống gì Vô Song.

Vô Song lúc này thật sự cần phải nghỉ ngơi, hắn thề rằng kẻ nào còn đến phá rối hắn nhất định sẽ bị đánh thành đầu heo chỉ là ông trời hình như cứ muốn trêu đùa Vô Song, quả thực đêm hôm nay có kẻ vẫn không để cho hắn nghỉ ngơi.

...

Trong màn đêm yên tĩnh Vô Song vậy mà mở bừng mắt ra, ánh mắt mang theo một tia sát khí lành lạnh sau đó bàn tay lóe lên, Hạ Vũ cùng Hạ Linh vốn đang ngọt ngào ngủ cạnh hắn lập tức bị thu vào Hoàng Kim Chuông, thân hình của Vô Song cứ như vậy lao vút ra ngoài.

Tốc độ của Vô Song không tính là quá mạnh ít nhất điểm yếu tốc độ của hắn còn chưa được cải thiện, hắn chỉ có duy nhất một chiêu để tiếp cận những cường giả thuần tốc độ giống như Ma Kha Vấn ngày trước – Sát Đế Bí Thuật – Hư Không Tốc Sát.

Quả nhiên Vô Song không ngại ngần gì sử dụng sát chiêu của mình với bóng ảnh trước mặt kia.

Vô Song không biết đối phương là ai nhưng chỉ riêng tốc độ vượt qua hắn đã đủ chứng minh đối phương tuyệt đối là siêu cấp cường giả, bản thân siêu cấp cường giả lại xuất hiện trước cửa sổ phòng hắn lúc nửa đêm, chỉ riêng hành động này liền đáng chết vạn lên, nhất là khi Vô Song đang cực kỳ bực mình.

“Sát Đế Bí Thuật, Hư Không Tốc Sát”.

Âm thanh của Vô Song vang lên lập tức làm hắc ảnh kia khẽ giật mình, sau đó Vô Song lập tức xuất hiện trên lưng hắn ta, bàn tay của Vô Song nắm lấy vạt áo của đối phương, cả bàn tay biến thành màu đỏ ngập tràn sát khí.

“Sát Đế Bí Thuật – Huyết Thủ Tu La”.

Vô Song mười lần sử dụng Hư Không Tốc Sát thì mười lần thành công, từ khi hắn nắm được đại sát chiêu này căn bản chưa từng thất bại tuy nhiên ngay lúc này ánh mắt của Vô Song liền dại ra, một đòn toàn lực của hắn dễ dàng đâm xuyên người đối phương nhưng lại không có cảm giác đánh vào thực thể mà chỉ có một cơn gió khẽ thoáng qua.

Vô Song không tin nổi ngước nhìn lền bầu trời, chẳng biết từ bao giờ hắc ảnh kia đã lao vút lên thiên không, hắn hướng thẳng ra phía ngoài Bạch Hổ Thành.

Lần đầu tiên thất bại, lần đầu tiên dùng Hư Không Tốc Sát lại không bắt nổi đối phương lại càng làm Vô Song không thể tha cho hắc ảnh kia, thân hình hắn lập tức lại biến mất.

“Sát Đế Bí Thuật – Hư Không Tốc Sát”.

Hư Không Tốc Sát có thể sử dụng ba lần liên tục, Vô Song thực sự muốn xem hắc ảnh kia có thể thoát ra được mấy lần?.

Một lần nữa Vô Song lại gần được hắc ảnh kia chỉ là một chưởng của hắn còn chưa đánh chúng cả hai người liền bị đẩy ngược về hai phía khác nhau, một lần nữa Vô Song lại bị hất bay ra khỏi thân thể đối phương.

Tiếp theo hắc ảnh đưa hai cánh tay về phía sau, từ đó xuất hiện một luồng Phong Hệ Thần Lực phi thường hung hãn, giữa đêm tối thân hình đối phương lao vút đi như sao chổi.

Vô Song lần thứ ba lóe lên rồi biến mất, lần thứ ba sử dụng Hư Không Tốc Sát với thân ảnh kia đồng thời lần này Vô Song không tiếp tục dùng cường lực công kích, con mắt thứ ba của Vô Song lập tức mở ra.

“Lục Đạo Luân Hồi Ấn – Thiên Ấn – Thiên Nhãn Oai”.

Thiên nhãn của Vô Song phát ra một thứ ánh sáng bạc lập tức khóa chặt thân hình đối phương khiến hắc ảnh kia liền bị đông cứng lại, tiếp theo Vô Song tuyệt đối không nương tay, bàn tay xoay ra một chưởng đánh thẳng vào sống lưng đối phương.

“Lục Đạo Luân Hồi Ấn – Thần Ấn – Thần Kích”.

Một chưởng đánh xuống Vô Song không ngờ lại thấy thân thể đối phương bị đứt gãy làm hai phần nhưng hai phần này như có sinh mệnh, như là hai thân ảnh khác nhau lập tức tiếp tục lướt đi theo hai hướng khác nhau.

Linh hồn lực lượng của Vô Song liền bành trước đến cực đại sau đó một bàn tay đưa ra trong hư không trực tiếp nắm lại.

“Lục Đạo Luân Hồi Ấn – Súc Sinh Ấn”.

Ở dưới mặt đất một bóng ảnh liền lóe lên, một cái miệng khổng lồ cắn nát nửa thân dưới đang bỏ chạy của đối phương đồng thời một lưỡi sao sáng bạc như chính ánh trăng đêm nay trực tiếp cắt thẳng xuống nửa thân trên, một lần Vô Song trực tiếp tiêu diệt cả hai phần đối phương tách ra.

Chỉ là lần thứ tư Vô Song muốn giết đối phương lại là lần thứ tư thất bại liên tiếp, cả hai phần thân ảnh kia lập tức nổ tung thành vô số mảnh sau đó Phong Hệ Thần Lực lại tiếp tục xoáy thẳng lên hư không sau đó trên bầu trời một lần xuất hiện hàng trăm hàng ngàn thân ảnh cùng lao vút đi trong bóng đêm.

Vô Song hiện nay thực sự muốn khen đối phương nhưng hắn không có thời gian, hắn biết chỉ cần dừng lại một nhịp thôi cũng khiến đối phương hoàn toàn biến mất, đến cả cái bóng của đối phương cũng không cách nào giữ được.

Linh hồn lực tiếp tục bành trướng đến cực độ, Vô Song ánh mắt lạnh lại.

Đại Địa Thần Lực – Trọng Lực Thuật - Đại Địa Chi Uy.

Một lần Vô Song ấn xuống trực tiếp như hủy thiên diệt địa, một đòn này không khác gì tận thể xuất hiện, một thứ sức nặng kinh khủng khiếp trực tiếp đè xuống vô số bóng ảnh kia sau đó toàn bộ ảo ảnh lập tức tan vỡ dưới trọng lực thậm chí hắc ảnh kia trực tiếp bị đè xuống mặt đất.

Thân hình Vô Song lập tức lướt đến chỗ đối phương, Vô Song biết với bản lĩnh của kẻ kia tuyệt đối không thể nào khóa chân hắn lâu được, quả nhiên khi Vô Song vừa áp sát được kẻ kia cũng là lúc Phong Hệ Thần Lực của hắn điên cuồng xuất hiện sau đó một vòi rồng khổng lồ đưa hắn bắn thẳng lên bầu trời.

Đối phương sau khi thoát khỏi sự giam giữ của Vô Song lập tức quay đầu lại, một quyền trực tiếp đánh về phía sau, hắn biết hắn không đủ sức thoát ra được chính vì vì vậy liền quay lại phản kích một đòn toàn lực.

Hắn biết một đòn này nếu Vô Song dám đỡ thì khoảng cách của cả hai lại được đẩy ra xa, khi đó hắn lại có thể tiếp tục dương cánh bỏ chạy.

Nếu Vô Song kinh ngạc với đối phương bao nhiêu thì hắc ảnh kia phải dùng từ kinh hãi, đây là lần đầu tiên hắn toàn lực bỏ chạy vậy mà bị đối phương khóa lại đến năm lần, ba lần đầu bị Hư Không Tốc Sát bám vào có thể không tính nhưng đến khi Vô Song ép hắn phải quay lại cứng đối cứng một đòn thì tuyệt đối đã ngoài dự đoán của hắc ảnh.

Tất nhiên hắn cực kỳ tự tin, hắn tự tin hắn có thể chạy tiếp, một đòn này liền là toàn lực xuất kích, thực lực 24 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần không giữ lại chút nào, chỉ cần Vô Song dám đỡ hay thậm chí Vô Song né một chiêu này cũng liền tạo điều kiện cho hắc ảnh bỏ chạy.

Thân hình hắc ảnh mạnh mẽ quay lại 180 độ, một kích toàn lực đấm về phía Vô Song nhưng hắn tuyệt đối không ngờ Vô Song vậy mà chỉ đưa hai ngón tay về phía trước sau đó một đôi cánh màu đen hiện ra giữa màn đêm u tối.

Đôi cánh màu đen của Vô Song nếu không có ánh trăng chiếu xuống thì căn bản trong đêm đen không ai có thể nhìn ra, một đôi cánh cực kỳ ma mị.

“Mộng Giới – Định Thân”.

Một chiêu duy nhất cũng là tuyệt chiêu Vô Song mới đạt được sau khi vượt qua Cửu Tử Tà Thuật hay đúng hơn là sau khi Vô Song nắm giữ Luân Hồi Kiếp Hỏa.

Dính định thân thuật hắc ảnh kia liền dại ra, hắn căn bản không thể cử động.

Tiếp theo hắc ảnh có thể nhìn thấy năm ngón tay của Vô Song nắm lấy khuôn mặt của hắn, lần này Vô Song thành công bắt giữ đối phương chỉ là đêm nay có rất nhiều việc Vô Song không ngờ đến.

Hắn không thể tin được vào mắt mình khi mà ngay lúc bắt được hắc ảnh thần bí kia thì một thân ảnh nhẹ nhàng xuất hiện giữa khoảng cách của hai người, thân ảnh kia hoàn toàn nằm ngoài sự nhận biết của Vô Song.

Năm ngón tay nhẹ nhàng ấn vào ngực Vô Song có điều khi còn chưa chạm vào người hắn thì một bàn tay của Vô Song liền khẽ xoay rồi nắm lấy tay đối phương, bàn tay lập tức dùng lực kéo đối phương lại gần cơ thể mình, năm ngón tay đang hướng về hắc ảnh ban đầu liền thu lại hướng thẳng vào kẻ vừa xuất hiện kia.

Một chiêu này Vô Song hướng thẳng vào thái dương của đối phương, nhưng rốt cuộc thân hình hắn cứ như vậy bị đình trụ trên không trung không cách nào cử động, không cách nào xuống tay.

Đâu phải chỉ có Vô Song không thể cử động mà Vân Phiêu Nhiên khi vừa thoát khỏi định thân thuật của Vô Song đôi mắt cũng suýt chút nữa rớt xuống, miệng hắn há hốc.

Thân ảnh đầu tiên xuất hiện tất nhiên là Vân Phiêu Nhiên, nói có chút khó nghe với Vô Song nhưng ngay cả dính định thân thuật bản thân Vân Phiêu Nhiên chưa chắc đã không thể chạy thoát tiếp, kẻ này không phải là người một mình Vô Song có khả năng bắt nổi có điều khi thân ảnh thứ hai xuất hiện lại làm Vân Phiêu Nhiên căn bản không dám chạy tiếp.

Người thứ hai xuất hiện đương nhiên là A Từ, thực lực của nàng chỉ là Hỗn Nguyên Chân Thần mà thôi tuyệt đối không khác gì kiến hôi trong mắt cả Vân Phiêu Nhiên cùng Vô Song chỉ là nàng cho dù yếu đến thế nhưng Vô Song cũng không thể nào làm bị thương nàng nổi.

Không phải A Từ mạnh mẽ cũng không phải Vân Phiêu Nhiên ra tay mà là vì Vô Song căn bản không xuống tay nổi, A Từ lúc này cứ như vậy ôm hắn trên bầu trời đêm, thân hình nhỏ nhắn ôm hắn thật chặt thật chặt, nước mắt của nàng lã chã rơi ướt đẫm vạt áo của hắn.

Vô Song chẳng biết từ lúc nào bàn tay muốn hạ sát thủ với nàng bất giác biến thành xoa đầu, một tay cố gắng ôm chặt thân hình nhỏ nhắn đang run lên kia, động tác có chút ôn nhu.

Về phần Vân Phiêu Nhiên trực tiếp lướt đi trong hư không, hắn lúc này làm sao mà không hiểu A Từ đến Bạch Hổ Thành chính là vì Vô Song.

“Hừ chết tiệt đúng là nữ nhi hướng ngoại, ta dù sao cũng tính là nửa cái sư phụ nàng vậy mà bắt ta nửa đêm phải xuất hết bản lĩnh bỏ chạy, muốn ngủ cũng không ngon, đúng là số xui tận mạng khi quay về lại còn gặp lão già kia, chết tiệt”.

Càng nghĩ Vân Phiêu Nhiên càng thấy số mình đen đủi, hắn trực tiếp quay về Bạch Hổ Thành, trực tiếp trùm chăn kín mít rồi tiến vào giấc ngủ, về phần A Từ hắn liền mặc kệ dù sao trong mắt Vân Phiêu Nhiên cho dù không hiểu lắm nhưng Vô Song chắc chắn sẽ bảo vệ A Từ, với thực lực của Vô Song trong mắt Vân Phiêu Nhiên mà nói quả thực cũng đủ sức mang A Từ đi ngang Đông Thiên.

...
Bình Luận (0)
Comment