Đấu Phá Thương Khung

Chương 1007

Nhìn thấy vẻ mặt Kim Thạch đột ngột thay đổi, Tiêu Viêm trong lòng lập tức hồi hộp, xem ra lão dường như biết những tin tức có liên quan đến Cổ tộc rồi.

- Tiêu Viêm tiểu hữu vì sao lại đột nhiên nhắc tới Cổ tộc? Ngươi chẳng lẽ có mâu thuẫn gì với bọn họ?

Một lát sau, Kim Thạch mới dần dần trấn định tinh thần, lo lắng hỏi. Cổ tộc không phải là Phong Lôi Các! Đắc tội Phong Lôi Các, Tiêu Viêm có lẽ còn có thể sống, nhưng đụng tới Cổ tộc thần bí này, trở mặt với bọn họ, hậu quả…

Tiêu Viêm lắc lắc đầu cười:

- Tại hạ cũng chưa từng gặp Cổ tộc, tại sao lại có mâu thuẫn chứ? Chỉ là tại hạ muốn nghe một ít chuyện liên quan đến Cổ tộc mà thôi, không biết Kim Thạch tiền bối có thể cho biết hay không.

Kim Thạch thở phào nhẹ nhõm, khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nói:

- Nếu là như thế thì tốt! Khắp Trung Châu này, cho dù là nhân loại như Hồn Điện, Đan Tháp hoặc ma thú tam đại gia tộc cổ lão, thì đối với Cổ tộc cũng cực kỳ kiêng kị.

Nghe vậy, Tiêu Viêm vô cùng kinh ngạc! Hắn mặc dù có thể đoán được bối cảnh Huân Nhi không tệ, nhưng trước giờ không hề nghĩ tới Cổ tộc kia cư nhiên mạnh mẽ tới mức độ như vậy.

- Vì sao trước giờ tại hạ lại chưa từng nghe ai nói về Cổ tộc này? Hơn nữa, Cổ tộc cũng không thấy nổi danh tại thế giới nhân loại hoặc ma thú? Chẳng lẽ bọn họ không thuộc về hai loại này?

Tiêu Viêm tò mò hỏi!

- Cổ tộc, sâu xa mà nói, cũng coi như là nhân loại, có điều tục truyền bọn họ là huyết mạch của Đấu Đế từ viễn cổ được di truyền lại.

Kim Thạch chậm rãi nói.

- Huyết mạch Đấu Đế?

Tiêu Viêm sửng sốt.

- Truyền thuyết kể rằng, nếu một người có thể đạt tới cấp bậc Đấu Đế thì huyết mạch sẽ có thay đổi, hậu nhân của hắn cũng sẽ nhờ đó mà hưởng không biết bao nhiêu lợi ích. Thời viễn cổ có không ít chủng tộc Đấu Đế, mặc dù bọn họ cũng là nhân loại, nhưng trên con đường tu luyện, vẫn sở hữu thiên phú ưu đãi kinh người. Thậm chí, một ít kẻ may mắn có thể được thừa hưởng từ huyết mạch một ít năng lực của Đấu Đế, nhưng loại tình huống này cũng là cực nhỏ, hoàn toàn phải trông đợi vào cơ duyên.

Kim Thạch gật gật đầu, khi đề cập đến hai chữ Đấu Đế thì trong giọng nói lồ lộ một sự kính sợ khó có thể che dấu. Đây thật ra chính là một loại tôn sùng đối với Chí Cường Giả trong thiên địa này.

Loại chủng tộc có được huyết mạch Đấu Đế thời viễn cổ, đối với ngoại nhân có tính bài xích rất mạnh. Bởi vì bọn họ phải cam đoan giữ cho huyết mạch được thuần khiết. Và nếu có cùng người bình thường kết hợp, thì cũng phải lựa chọn người có huyết mạch vô cùng hùng mạnh.

Thời xa xưa những chủng tộc có được huyết mạch Đấu Đế cũng không phải ít. Nhưng theo năm tháng trôi qua, có thể bảo tồn tựa hồ chỉ còn có một! Đó chính là Cổ tộc thần bí khó lường này.

- Cổ tộc kỳ thật cũng không thèm quan tâm tới trên danh vị trong thế tục, nhưng thực lực của tộc này hùng mạnh đến mức nào lại là chuyện ai nấy đều biết mà không cần bàn cãi. Trong tộc cường giả nhiều như mây, những thế lực có thể so được với bọn họ cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, khó trách Huân Nhi nói hắn ít nhất phải đạt tới thực lực của Đấu Tông mới có thể đi tìm nàng. Thì ra cái gọi là Cổ tộc kia, cư nhiên lại hùng mạnh đáng sợ đến như vậy. Ngẫm lại cũng đúng, thế lực Hồn Điện ngang ngược càn rỡ biết bao nhiêu, vậy mà cũng đều tỏ ra kiêng kỵ Cổ tộc đến thế, thì đủ để thấy được thực lực của gia tộc này biến thái đến mức nào nào.

- Kim Thạch tiền bối có biết Cổ tộc hiện ở nơi nào không?

Tiêu Viêm ngần ngừ một chút rồi lại hỏi.

- Đông Vực Trung Châu trên cơ bản chính là phạm vi thế lực của Cổ tộc. Nơi đó, tất cả thế gia lớn nhỏ, ngoại trừ một số ít tán tu, đều phụ thuộc vào Cổ tộc. Nhưng Cổ tộc thật ra cũng không thường để tâm mấy, bởi đại đa số người Cổ tộc, đều ở bên trong Cổ giới cả.

Kim Thạch khẽ trầm ngâm.

- Cổ giới?

Nghe được hai chữ xa lạ này, Tiêu Viêm liền sửng sốt.

- Phàm đạt tới cấp bậc cường giả như Đấu Thánh, cơ hồ đã đứng ở trên đỉnh của đại lục Đấu Khí rồi! Cấp bậc này có thể xem như siêu phàm nhập thánh, đều sở hữu những năng lực mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được. Một trong những thần thông đó chính là mở ra từ hư vô một không gian mà con người có thể sinh sống được, cũng chính là dấu hiệu đặc trưng để nhận biết cường giả Đấu Thánh.

Kim Thạch thở dài tấm tắc, trong giọng nói chứa đựng sự hâm mộ cùng cực:

- Cổ giới chính là do lịch đại cường giả đạt tới cấp Đấu Thánh của Cổ tộc xây dựng nên! Trải qua vô số năm gia cố cùng mở rộng, diện tích tuy vẫn không có khả năng so sánh cùng toàn bộ Trung Châu, nhưng cỡ như Trung Châu Bắc Vực thì không sai biệt mấy. Đó cũng là nơi duy nhất mà người Cổ tộc ở. Cho nên trên đại lục Trung Châu người bình thường có thể biết được chuyện này cũng không nhiều.

Tiêu Viêm khẽ hít một hơi khí lạnh! Sáng tạo không gian là công trình khủng khiếp cỡ nào, thật sự còn là sức của con người có thể làm được hay sao? Cường giả Đấu Thánh không ngờ lại mạnh mẽ đến một trình độ khó tin đến thế? Nghĩ đến chuyện chỉ giơ tay nhấc chân liền có được năng lực xé rách không gian đáng sợ như vậy, Tiêu Viêm đột nhiên cảm thấy trong lòng hắn dâng trào một luồng hào khí và nhiệt huyết bừng bừng. Đấu Thánh đã như thế, vậy cường giả Đấu Đế sẽ kinh khủng đến mức nào?

Như vậy lời nói lúc này của Kim Thạch về việc cường giả Đấu Đế có thể thay đổi huyết mạch nhất định chẳng phải là chuyện trà dư tửu hậu mà bốc phét làm gì.

- Về phần tiến nhập vào Cổ giới như thế nào, ta cũng rất muốn nói cho tiểu hữu nghe. Có điều Phệ Kim Thử Tộc số lượng tuy đông nhưng thực lực lại rất thấp, không đủ tư cách để biết những chuyện như vậy, Kim Thạch hơi có chút tiếc nuối lắc lắc đầu.

Tiêu Viêm khẽ gật, có thể biết được nhiều tin tức có liên quan đến Cổ tộc thần bí kia như thế, hắn thật sự đã rất vừa lòng. Tuy nói Cổ tộc thực lực cực kỳ hùng mạnh, nhưng vì Huân Nhi, thì dù nơi đó có là núi đao biển lửa, mà hắn cũng phải nhất quyết xông vào.

Tuy bây giờ chưa rõ Cổ tộc đến tột cùng có bao nhiêu cường giả, nhưng chắn chắn sẽ không ít hơn Hồn Điện. Cứ lấy thực lực hiện giờ của Tiêu Viêm mà nói, dù là hắn giờ đã đột phá tới Đấu Tông, thì thật sự vẫn không đủ! Có điều, những chuyện này cũng không phải là trở ngại gì quá lớn đến nổi không thể vượt qua đối với hắn!

- Trước tiên là cứu Dược Lão ra rồi mới đi đến Cổ tộc! Ta không tin, ta mặc kệ bọn người đó có đặc biệt hay cường đại đến mức nào, thì cuối cùng cũng chỉ là nhân loại mà thôi!

Tiêu Viêm nghiến răng xiết chặt nắm tay hét thầm trong bụng! Hắn nhất định sẽ không vì Cổ tộc thế cường mà có điều kiêng kị! Huân Nhi đợi hắn nhiều năm như vậy, nói gì cũng phải thử một lần xem sao, nếu không thì thật là một chút lương tâm hắn cũng không có. (Hắn có sao?)

Xem ra phải cấp tốc đem hỏa độc của Kim Thạch tiêu trừ! Đại hội Tứ phương Các mà Mộ Thanh Loan nói cũng đã sắp bắt đầu. Nếu bỏ lỡ lần này, muốn tìm được Phong Tôn Giả, e là không biết phải chờ đợi tới khi nào.

Hiệu suất làm việc của Kim Cốc có chút ngoài dự liệu của Tiêu Viêm, bởi chưa hết buổi chiều mà lão đã tìm được đầy đủ dược liệu hắn cần mà đem giao tận tay rồi.

Tại một căn nhà đá trên đỉnh Thiên Mục Sơn, sương mù bốc hơi mù mịt, loáng thoáng nghe được mùi thuốc nồng đậm từ trong đám nhiệt khí tỏa ra.

Giữa căn nhà đá có một cái thùng gỗ lớn, Kim Thạch đang ngồi xếp bằng trong đó, nước thuốc nóng hôi hổi dâng ngập tận cổ của lão. Nước tuy nóng nhưng lão không được dùng đấu khí chống đỡ, nên lúc này trên mặt Kim Thạch ướt đẫm mồ hôi.

Bên cạnh thùng gỗ, ngọn lửa màu xanh biếc từ bàn tay Tiêu Viêm không ngừng bốc cháy, một đống dược liệu được hắn bao phủ trong đó, cứ sau một hồi lại có một giọt nước thuốc được chiết xuất ra, rơi vào trong thùng nước. Nhất thời mặt nước liền hóa thành màu đỏ, một đám bọt nước hỏa hồng không ngừng lục bục nổ bung.

- Nuốt viên thuốc này... "

Một viên thuốc tự trong nạp giới Tiêu Viêm bay ra, lơ lửng trước mặt Kim Thạch, lão chỉ việc hút nhẹ lập tức đem nó nuốt vào trong cơ thể.

Đan dược vừa nhập vào cơ thể, một luồng hơi lạnh thấu xương nhất thời tràn ngập toàn thân, ngấm từng phân từng tấc da thịt. Cùng lúc đó, chất lỏng màu đỏ trong thùng nước nóng bỏng cũng không ngừng thẩm thấu vào thân thể Kim Thạch. Dưới tác dụng của dược lực một lạnh một nóng không ngừng giao phong, từng giọt chất lỏng tanh hôi màu xám chậm rãi tự trong lỗ chân lông Kim Thạch chảy ra.

Tí tách!

Theo chất lỏng tanh hôi màu xám thẩm thấu ra, thân thể Kim Thạch cũng run rẩy kịch liệt. Lão nghiến răng ken két thành tiếng, hơi thở vô cùng nặng nề. Hiển nhiên quá trình ép độc này đã làm cho Kim Thạch cực kỳ đau đớn. Kim Cốc đứng một bên, thấy vẻ mặt Kim Thạch thống khổ như vậy, cũng hết sức khẩn trương!

- Không cần phải gấp gáp, chỉ là đau đớn bình thường mà thôi, cứ nén nhịn một chút được.

Tiêu Viêm vẫn tỏ ra bình thản, bàn tay khẽ vung lên, một ngọn hỏa diễm xanh biếc tách ra bay xuống, rồi dừng ở đáy thùng gỗ đốt cho nước nóng thêm lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG

Nhiệt độ tăng cao khiến cả khối nước cấp tốc sôi lục bục, khuôn mặt Kim Thạch lúc này đã biến thành màu than hồng, ngay cả hơi thở cũng nóng rực. Nhìn bộ dáng lão như vậy, Kim Cốc đứng xem một bên da đầu chợt có cảm giác tê dại, nếu không phải nhìn thấy hỏa độc xác thật đang bị bức đi ra, lão chắn chắn sẽ nghĩ là Tiêu Viêm đang muốn đem Kim Thạch nấu chín không chừng.

Theo hỏa diễm bùng cháy, từ trong cơ thể Kim Thạch càng lúc càng nhiều chất lỏng màu xám không ngừng thẩm thấu ra. Lại nhờ Lưu Ly Liên Tâm Hỏa khiến cho hỏa độc mới vừa xuất hiện sẽ bị đốt cho tiêu tán, do đó luôn giữ cho trong thùng gỗ được đầy đủ dược lực.

Băng hỏa trừ độc như vậy kéo dài gần suốt tám giờ, mãi đến khi dược lực trong thùng gỗ cạn kiệt mới hạ màn kết cục. Có điều trong cơ thể Kim Thạch hỏa độc quả thật kết đọng quá nhiều, sử dụng biện pháp mạnh bạo như vậy mà vẫn không thể triệt để diệt trừ tận gốc trong một lần.

- Cứ như vậy trong vòng năm ngày nữa sẽ đem đại bộ phận hỏa độc khu trừ! Tại hạ sẽ luyện chế thêm nước thuốc cho các vị. Về sau chỉ cần mỗi ngày ở bên trong đó tắm hai đến ba giờ, khoảng chừng hai ba tháng, thì sẽ đem toàn bộ hỏa độc trong cơ thể hoàn toàn tiêu diệt.

Nhìn Kim Thạch đang lảo đảo đứng lên từ chậu gỗ thay quần áo, Tiêu Viêm vừa thu hồi Dị Hỏa vừa nói.

- Đa tạ Tiêu Viêm tiên sinh, phần ân tình này, Phệ Kim Thử Tộc ta nhất định sẽ không quên! Ngày sau nếu là có chuyện gì cần, cứ đến Thiên Mục Sơn tìm lão phu là được.

Kim Thạch hướng về phía Tiêu Viêm trịnh trọng khom người, trầm giọng cảm tạ. Lão có thể cảm giác được rõ ràng những biến hóa trong cơ thể mình! Một cái tâm bệnh nhiều năm như vậy rốt cục cũng có thể khu trừ, khiến cho trong lòng lão bây giờ tràn ngập kích động.

Tiêu Viêm cười cười, nhìn tinh thần Kim Thạch đã mạnh mẽ lên rất nhiều, bàn tay khẽ sờ sờ trước ngực mình. Trong cơ thể hắn, cũng là có một loại độc tố vô cùng kinh khủng, Ma Độc Ban. Thứ này đã dây dưa với hắn rất nhiều năm, tuy hiện giờ vẫn chưa tìm được cường giả Đấu Tôn, nhưng Tiêu Viêm cũng đã tấn thăng đến Đấu Tông rồi, lực phản kháng đối với chất độc này, cũng được tăng cường hơn rất nhiều.

- Không biết lấy thực lực của ta hôm nay, có thể tự mình luyện hóa cái Ma Độc Ban chết tiệt này hay không!? Trong đó còn ẩn tàng cả một đời đấu khí của cường giả Đấu Tông a! Nếu mà có thể... đối với ta không chừng nó sẽ trở thành một vật đại bổ!

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Viêm không khỏi nóng bỏng lên, chủ ý với cái Ma Độc Ban này, hắn đâu phải chỉ mới có ngày một ngày hai?
Bình Luận (0)
Comment