Đấu Phá Thương Khung

Chương 1029

Nguồn: TruyenYY

Nghe thấy Phong tôn giả nói đến chuyện này, Mộ Thanh Loan cũng chăm chú lắng nghe. Đối với lai lịch của Tiêu Viêm, nàng cũng vô cùng hiếu kỳ. Phong tôn giả tuy được nói là quan hệ tốt, nhưng có thể có bằng hữu làm cho hắn phải quan tâm như vậy thì nàng chưa bao giờ thấy cả.

Tiêu Viêm nắm chặt quả đấm lại, trong mắt dường như lóe lên mũi nhọn sắc bén. Chờ một lát sau ngăn chặn nổi cảm xúc trong lòng, hắn hít sâu một hơi, nói.

- Phong lão chắc hẳn cũng biết một số việc của lão sư làm khi xưa a?

- Lúc hắn gặp chuyện thì ta lại hắn không ở cùng một chỗ. Đợi sau khi ta phát hiện thì tên gia hỏa Hàn Phong lại nói là lão già đó lúc luyện đan bị cắn trả, đã tự bạo mà chết rồi. Những lời nói này tất nhiên là ta không tin, ta đã từng hỏi đi hỏi lại hắn nhiều lần nhưng người này cực kỳ giảo hoạt, tránh né vô cùng tinh tế nên ta không hỏi ra được gì cả. Qua mấy lần thì bỗng nhiên người này mất tích tại Trung Châu, tới lúc đó thì ta mới mơ hồ cảm thấy lão già này mất tích chỉ sợ cùng tên Hàn Phong có chút quan hệ, nếu không tại sao hắn phải rời khỏi Trung Châu đến mấy năm mà không có tung tích gì.

Ánh mắt Phong tôn giả nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, nói.

Tiêu Viêm khẽ thở dài một tiếng, thấp giọng nói:

- Lão sư năm đó đích thật là bị Hàn Phong làm hại.

GÀO!!!

Lời này của Tiêu Viêm vừa ra thì sắc mặt của Phong tôn giả lập tức âm hàn lại, một cổ sát ý lành lạnh từ trong cơ thể dữ dội tuôn ra, làm cho nhiệt độ của vùng trời này cũng hạ thấp đi rất nhiều.

- Tên súc sinh này, Dược Trần đã đưa hắn từ một tên hài nhi bị vứt bỏ nuôi đến trưởng thành, hơn nữa còn truyền cho hắn một thân bổn sự, hắn lại dám giết thần sao? Nghiệt súc, lương tâm rõ ràng đã bị chó ăn mà, lúc trước lão phu nên dùng một tay mà chụp chết tên súc sinh này!

Phong tôn giả nổi giận lên, phẫn nộ quát. Nhìn thấy Phong tôn giả nổi giận như vậy, Mộ Thanh Loan liền rụt cổ lại. Phong tôn giả ngày thường đều có bộ dáng tựa gió đằng vân, luôn luôn điềm tĩnh, rất ít khi thấy hắn thất thố như thế.

- Dược Trần?

- Không lẽ đó là bạn sinh tử tri giao của lão sư, chính là vị các chủ của Tinh Vẫn các chưa bao giờ lộ diện, Dược Trần Dược tôn giả?

Mộ Thanh Loan đang thấp giọng nói, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, đôi mắt đẹp nhìn qua Tiêu Viêm, thất thanh nói.4

- Các chủ?

Tiêu Viêm nghe vậy cũng sững sờ vô cùng, hắn cũng không biết sư phụ hắn là các chủ gì cả.

- Tinh Vẫn các đúng là do ta và Dược Trần cùng nhau tạo nên, nhưng mà hắn không có thích làm mấy việc này cho nên đều là do ta chưởng quản cả. Tuy những năm nay hắn mất tích, nhưng vị trí các chủ vẫn còn ở đó. Bởi vì ta biết rõ, lấy bổn sự vốn có của hắn thì hắn sẽ không dễ dàng mà chết đi đâu.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Không ngờ rằng lão sư của hắn còn có thân phận là Các chủ của Tinh Vẫn các nữa, nói như vậy thì chẳng phải hắn cũng là một thành viên của Tinh Vẫn các ư?

- Không nói cái này nữa. Đợi khi ta trở về, ta sẽ phát lệnh truy nã tên súc sinh Hàn Phong kia, nếu như hắn còn sống mà rơi vào tay ta thì ta nhất định sẽ để cho hắn muốn chết không được mà muốn sống cũng không xong.

Phong tôn giả điềm nhiên nói, xem ra Hàn Phong đã chính thức chọc giận hắn rồi.

- Cái truy nã ấy xem ra không cần nữa….

Tiêu Viêm lắc đầu, rồi cong ngón tay lại búng ra, một bình trong xuất hiện từ nạp giới. Ngón tay lướt qua miệng bình một chút thì lập tức có một đạo linh hồn thể hư ảo từ trong bình lập tức tháo chạy ra.

- Tiêu Viêm, đến cùng thì ngươi muốn như thế nào mới buông tha cho ta…

Linh hồn của Hàn Phong vừa từ trong bình thoát ra thì liền hổn hển quát lên. Nhưng mà âm thanh của hắn còn chưa dứt thì đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía trước.

- Hàn Phong!

Phong tôn giả dùng ánh mắt lành lạnh nhìn qua linh hồn Hàn Phong trước mặt, chỉ là hai chữ thôi nhưng sát khí ẩn chứa bên trong vô cùng từ trong kẽ răng truyền ra.

- Phong tôn giả?

Ánh mắt ngơ ngác của Hàn Phong ngơ ngác nhìn Phong tôn giả trước mặt, sau đó lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi, vội vàng quay đầu chạy thục mạng. Ánh mắt Phong tôn giả băng hàn nhìn hắn, lấy tay thành chưởng chộp tới Hàn Phong, một cổ hấp lực kinh khủng hút hắn trở về, sau đó chuyển thành trảo nắm ngay cổ của hắn. Mà ngay giờ khắc này, khuôn mặt già nua thiện lương hiền từ hàng ngày lại trở nên vô cùng dị thường đáng sợ.

- Súc sinh, ngươi lại dám ra tay với lão sư của ngươi? Nếu như không phải có Dược Trần thì ngươi đã sớm bị chó hoang nuốt sống, đồ heo chó không bằng nghiệt súc như ngươi!

Nhìn ánh mắt âm hàn đầy sát khí của Phong tôn giả, Hàn Phong sợ rồi. Đối với Phong tôn giả, hắn vẫn luôn có một sự sợ hãi trong lòng. Hắn vội vàng kêu lên.

- Đừng giết ta. Mọi chuyện cũng không có liên quan đến ta. Ta cũng chỉ bị mấy tên Hồn Điện kia bức mà thôi!

- Hồn Điện?

Nghe thấy cái tên nào, sắc mặt của Phong tôn giả cũng hơi đổi.

- Phong lão, cái mà Hồn Điện cần đúng là lực lượng linh hồn của lão sư, mà lão sư giờ đã nằm trong tay bọn họ rồi.

Âm thanh Tiêu Viêm trầm thấp nói.

- Quả nhiên có quan hệ với bọn vương bát đản này!

Phong tôn giả nghiến răng ngiến lợi nói. Những năm này hắn cũng đã điều tra không ít, cũng đã phát hiện ra một vài sự việc của Hồn Điện, chỉ là không ngờ năm đó người xuống tay với Dược Trần lại thật sự là mấy tên gia hỏa âm hồn bất tán này.

- Tên nghiệt súc này, không thể giữ lại…

Trong mắt hiện lên sát khí, ánh mắt Phong tôn giả lạnh như băng nhìn vào Hàn Phong. Mặc dù năm đó Hồn Điện muốn đối phó với Dược Trần nhưng cũng là rất khó, bởi vì Dược Trần có sự giao hữu rất tốt, quen biết không ít cường giả, lại còn có thân phận là một Luyện Dược Sư. Với cái thân phận đó thì chỉ cần Dược Trần vung tay lên sẽ hiệu triệu được rất nhiều cường giả tới giúp đỡ, loại hiệu triệu này cho dù là Hồn Điện thì cũng phải suy nghĩ lại. Nhưng cuối cùng Dược Trần lại đột nhiên mất tích, hiển nhiên trong này phải có nội gián đứng bên trong bán đứng mới khiến cho hắn không có thời gian để kêu gọi sự giúp đỡ. Mà nội gian thì ngoài tên súc sinh Hàn Phong này ra còn có ai nữa chứ?

- Phong lão từ từ đã. Chúng ta còn cần Hàn Phong dẫn đường mới có thể tìm được phân điện giam giữ lão sư, hiện tại không thể giết hắn.

Thấy thế, Tiêu Viêm vội vàng nói.

- Chỉ sợ cái mà Hồn Diện coi trọng không phải là linh hồn của lão già đó, có lẽ là năng lực luyện đan của hắn. Năm đó ta cũng có nghe phong phanh Hồn Điện dường như đang âm thầm tiến hành một kế hoạch khổng lồ, mà cái kế hoạch này hình như đòi hỏi không ít Luyện Dược sư có năng lực xuất chúng…Trong cuộc đại chiến ở động phủ viễn cổ năm xưa tại Trung Châu, ta cùng với Dược Trần đã cùng giao thủ với Hồn Điện, chỉ sợ chính lúc đó mới bị bọn âm hồn này chú ý theo.

Phong tôn giả khẽ gật đầu, hơi chút trầm ngâm, đột nhiên nói.

- Động phủ viễn cổ?

Nghe vậy thì Tiêu Viêm cũng hơi sững sờ.

- Đây cũng là một việc lớn lâu lắm rồi. Năm đó khi tin tức động phủ truyền ra thì đã hấp dẫn hơn phân nữa cường giả đã ngoài Đấu Tông của Trung Châu tới, bất cứ người nào cũng có bối cảnh thật kinh hãi thế tục. Cái công pháp mà ngươi đang tu luyện cũng được Dược Trần đoạt được từ nơi ấy.

Phong tôn giả khẽ nói. Nghe thấy thế thì Tiêu Viêm cũng khẽ hít một hơi, thì ra công pháp Đốt Quyết được lấy từ trong cái động phủ viễn cổ ấy.

- Dược Trần hiện đang bị giao ở nơi nào?

Ánh mắt lạnh như băng của Phong tôn giả nhìn Hàn Phong.

- Ở tây vực Trung Châu có một tòa thành tên là Minh thành, ở đó có một phân điện của Hồn Điện…Dược Trần đang bị giam ở đó.

Hàn Phong chần chờ một chốc rồi nói.

- Minh thành sao, không nghĩ tới Hồn Điện cũng có phân điện ở chỗ ấy…

Phong tôn giả nhướng mày, lại dò hỏi.

- Tòa phân điện này có mấy vị tôn lão.

- Một vị.

Ánh mắt của Hàn Phong khẽ lóe lên, thấp giọng nói.

- Ngươi thật cho là đối với Hồn Điện thì bản tôn không biết tí nào phải không?

Nghe thấy thế thì Phong tôn giả lại cười lạnh một tiếng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

- Phân điện Hồn Điện, cho dù không đông thì cũng đã có hai vị tôn lão phân điện chủ, huống chi đây còn là nơi giam giữ người quan trọng như Dược Trần. Xem ra cái tà tâm của ngươi vẫn còn a…

Nghe thấy Phong tôn giả nói thì thân thể Hàn Phong khẽ run lên, mà Tiêu Viêm ở bên cạnh cũng biến sắc không thôi.

- Khốn khiếp, thiếu chút nữa thì bị tên hỗn đản này lừa gạt mất.

Một, hai gã cường giả Đấu Tôn thì không thể khinh thường được. Một đội hình mà có hai gã Đấu Tôn thì đã đủ huyết tẩy các thế lực nhất lưu ở Trung Châu rồi. Nếu như hắn không đi tim Phong lão trước mà trực tiếp đi Minh thành thì sợ rằng đã tự chui đầu vào lưới rồi.

- Cứ thu hắn vào đã, sau này có lẽ còn có chỗ dùng.

Ánh mắt Phong tôn giả lành lạnh nhìn Hàn Phong, cười lạnh một tiếng, rồi nói với Tiêu Viêm. Tiêu Viêm cũng gật đầu một cái rồi đưa bình ngọc ở bên cạnh ra, một ngọn lửa vô hình lập tức bay ra. Sau đó một tiếng kêu la thảm thiết vang lên trong miệng bình, bàn tay Tiêu Viêm vuốt qua miệng bình một cái, đem tiếng kêu thảm thiết đó ngăn lại, tiện tay thu vào trong nạp giới. Hiện tại không giết tên gia hỏa này, nhưng để cho Vẫn Lạc Tâm Viêm làm cho hắn chết lên chết xuống là được.

- Phong lão, bây giờ nên làm gì?

Tiêu Viêm chần chờ một chút rồi hỏi.

- Việc này không thể lỗ mãng, cũng không thể truyền ra ngoài được, nếu không một khi Hồn Điện biết lại dời Dược Trần đi chỗ khác thì càng thêm khó khăn. Ngươi cứ chờ một ít thời gia, ta sẽ phái người đi Minh thành xem xét trước, xem thử thực lực của phân điện Hồn Điện ở chỗ ấy như thế nào rồi tiến hành động thủ cũng không muộn.

Nét nổi giận trên khuôn mặt Phong tôn giả chậm rãi thu lại, trầm ngâm một lát rồi nói.

- Như vậy chỉ có thể chờ rồi.

Tiêu Viêm có chút bận tâm nói.

- Yên tâm, ở Trung Châu này, người có thuật luyện đan có thể sánh ngang với Dược Trần cũng không nhiều. Hồn Diện sẽ không dễ dàng động đến hắn đâu.

Phong tôn giả tỉnh táo nói. Nghe thấy thế thì Tiêu Viêm chần chờ một chút rồi gật đầu. Thế lực của Hồn Điện lớn vô cùng, không thể hoàn toàn đánh thảo kinh xà được.

- Ta trước sẽ về Tinh Vẫn các, sau đó sẽ bắt đầu điều tra Hồn Điện, ngươi thì sao?

Ánh mắt Phong tôn giả nhìn ngang qua Tiêu Viêm, nói.

Tiêu Viêm hơi chút trầm ngâm, nói:

- Ta muốn đi tới trung tâm của Trung Châu. Đan hội của Đan Tháp cũng chỉ còn có một năm, ta cần tham gia cái đó.

- Đan hội sao?

Nghe vậy, Phong tôn giả khẽ giật mình, rồi chợt cười nói.

- Như vậy cũng tốt. Nhớ tới cảnh tượng tên gia hỏa Dược Trần năm xưa lăn lộn đoạt lấy quán quân của đan hội năm xưa đúng là không thể quên a. Ngươi thân là đệ tử của hắn, tất nhiên không thể làm mất thanh danh của hắn được. Hơn nữa, theo như ta được biết thì mười người đứng đầu của đan hội sẽ có tư cách được lấy "Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa", cái vật này đối với ngươi có lẽ sẽ rất hấp dẫn đây.

Tiêu Viêm hơi mỉm cười, cũng không phản bác. Sau khi tiến vào Đấu Tông thì hắn có thể cảm giác được là càng lên cao thì cảnh giới càng khó tăng lên. Tuy nói hôm nay cho dù có gặp phải cường giả như Phí Thiên thì hắn cũng có khả năng tự bảo vệ mình, nhưng cường giả của Hồn Điện lại hơn xa so với Phí Thiên. Cho nên hắn phải mau chóng tìm lấy Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, đến lúc đó cho dù là đấu với cường giả Đấu Tôn thì hắn cũng có lực mà đánh một trận a!
Bình Luận (0)
Comment