Đấu Phá Thương Khung

Chương 1197

Ngay khi kí hiệu kỳ dị xuất hiện trên trán Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa không lâu, thì Tiêu Viêm bỗng mừng như điên. Long ấn trong lòng bàn tay hắn từ từ trở nên nóng bỏng. Cùng lúc đó, một loại cảm ứng cực kỳ huyền diệu đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.

Dưới loại cảm ứng huyền diệu này, Tiêu Viêm chợt cảm thấy sửng sốt. Ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa trước mặt. Vào lúc này, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được cảm xúc của nó.

"Gào!"

Khi Tiêu Viêm đang kinh ngạc vì những biến hóa này, thì trong chớp mắt, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa đã khôi phục lại sự thanh tỉnh. Lúc này giống như đã hiểu ra điều gì đó, ánh mắt nó lạnh như băng, hung hãn nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm. Mà ký hiệu trên trán nó lại càng ngày càng sáng…

Nhìn ánh mắt tràn ngập sự hung hãn của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, trong lòng Tiêu Viêm cũng cảm thấy rùng mình. Hắn biết nguy hiểm vẫn chưa qua, theo như Tử Nghiên nói thì Long ấn này tương đối mạnh. Nếu như mình không thể khống chế Tam Thiên Diễm Hỏa thì sẽ bị nó khống chế. Mà chuyện này đương nhiên là điều mà Tiêu Viêm không mong muốn nhất.

"Đến đây đi! Ta muốn xem ngươi có thể hung dữ đến cỡ nào?"

Vào lúc chỉ có lựa chọn ngươi chết ta sống, Tiêu Viêm đương nhiên sẽ không chịu thua. Hung mang chớp động trong mắt, hắn đã cắn nuốt hai loại dị hỏa. Hôm nay chẳng lẽ lại không làm gì được Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa này hay sao?

"Gào!"

Tam Thiên Viêm Hỏa Diễm ngửa mặt lên trời xuất ra một đạo long ngâm. Ký hiệu trên trán đột nhiên phóng ra kim quang, giống như mặt trời phủ đang tỏa ánh sáng của nó xuống mọi nơi. Nguồn truyện: TruyenGG

Ký hiệu hào quang trên trán Tam Thiên Viêm Hỏa Diễm càng rực rỡ thì cảm ứng huyền diệu trong lòng Tiêu Viêm cũng càng trở nên rõ ràng. Sau một lúc lâu, trước mặt hắn hiện lên một bông hoa, tinh thần hoảng hốt. Khi định thần lại thì hắn đã xuất hiện trong một không gian cực kỳ xa lạ. Nơi này bốn phía tràn ngập những ngọn lửa màu tím đen, mà hắn đang ở chính giữa ngọn lửa này.

"Nhân loại ngu xuẩn!"

Một tiếng long ngâm phẫn nộ từ trong ngọn lửa truyền đến. Cuồng phong gào thét, một con Cự Long dị thường khổng lồ chậm rãi từ trong biển lửa bay vọt lên cao. Sau đó chiếm cứ bầu trời, ánh mắt nó lạnh như băng nhìn về phía Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm nhìn chằm chằm Cự Long. Sau khi hít một hơi luồng không khí nóng bỏng, trong lòng hắn hiểu được nơi này chính là thế giới linh hồn của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa. Phải ở chỗ này lấy được quyền chủ đạo khống chế Long ấn.

"Linh hồn giao phong sao...?"

Tiêu Viêm giơ bàn tay có chút hư ảo lên. Trên mặt hắn không hề bận tâm, lực lượng linh hồn tràn ra tạo thành một đài sen đỡ lấy thân hình hắn. Ngồi xếp bằng xuống, hai con mắt đen nhánh của Tiêu Viêm nhìn Tam Thiên Viêm Hỏa Diễm trong biển lửa, cười lạnh nói: "Nghiệt súc kia! Có chiêu gì hay thì giở ra đi!"

"Hống!"

Nghe vậy, Tam Thiên Viêm Hỏa Diễm nhất thời tức giận rít gào. Mà ngọn lửa màu tím đen trong không gian này cũng bừng lên, sau đó phô thiên cái địa kéo về phía Tiêu Viêm với một thanh thế cực kỳ kinh người.

Nhìn thế công điên cuồng của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, sắc mặt Tiêu Viêm ngược lại bình tĩnh dị thường. Vào thời điểm này, thứ liều mạng không chỉ là linh hồn mà còn cả ý chí. Ai có thể kiên trì đến cuối cùng thì chính là người thắng. Mấy năm lịch lãm khiến Tiêu Viêm bất động như núi, kiên định cùng bình tĩnh. Nếu muốn liều mạng, e rằng hươu chết về tay ai còn chưa biết!

Ngọn lửa màu tím đen dữ dội cuốn tới, một ngọn lửa màu xanh biếc cũng từ trong cơ thể Tiêu Viêm chầm chậm khuếch tán, cuối cùng hóa thành một cái lồng bảo vệ thân thể hắn. Cho dù ngọn lửa màu tím đen có va chạm như thế nào nó vẫn không chút sứt mẻ. Trận đấu quyết định sinh tử đến giờ mới chính thức bắt đầu…

Trong không gian của Tinh vực, vẻ mặt Tào Dĩnh cùng Đan Thần nghi hoặc nhìn về phía xa. Nơi đó, Tiêu Viêm đột nhiên đình chỉ hết thảy mọi hành động, hai mắt hắn cư nhiên nhắm lại. Mà càng làm các nàng kinh ngạc chính là hắc sắc Hỏa Long nguyên bản cực kỳ hung hãn trước mặt Tiêu Viêm giờ phút này cũng lâm vào một trạng thái yên tĩnh quỷ dị. Thân hình nó cứ trôi nổi giữa không trung, nếu không phải còn có chút sinh khí từ trong cơ thể một người một rồng phát ra thì e rằng ai cũng cho là bọn họ đã "tỏi" rồi.

"Sao lại thế này?" Tào Dĩnh nhíu mày thấp giọng nói.

"Bọn họ tựa hồ đã cải biến phương thức giao thủ, ta có thể cảm giác được Tiêu Viêm đang điều động một lượng linh hồn lực cực kỳ khổng lồ. Mà Tam Thiên Viêm Hỏa Diễm cũng như vậy. Ta nghĩ bọn họ đang giao chiến bằng linh hồn." Đan Thần ở bên cạnh nhẹ giọng nói.

"Linh hồn giao chiến?" Sắc mặt Tào Dĩnh khẽ biến. Khi linh hồn lực lượng mạnh mẽ đến một cấp độ nhất định thì mới có thể giao chiến. Nhưng loại chiến đấu này quá kinh khủng, chỉ cần một chút sơ sẩy sẽ tạo thành sự tổn thương khó có thể bù lại với linh hồn. Thậm chí còn sẽ xuất hiện một số tình huống linh hồn lực lượng dần dần yếu đi, bởi vậy cho dù là những cường giả có linh hồn lực lượng cường đại cũng không dám dễ dàng giao chiến linh hồn với người khác.

"Hiện giờ lo lắng cũng vô ích, vào thời điểm này không thể tùy tiện quấy nhiễu bọn họ. Nếu không sẽ tạo nên hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Chỉ có thể để tự họ kết thúc thôi." Đan Thần nói. Lông mày Tào Dĩnh nhíu chặt lại nhưng cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể thầm than trong lòng.

Ngay khi đám người Tào Dĩnh phát hiện trạng thái kỳ dị của Tiêu Viêm cùng Tam Thiên Viêm Hỏa Diễm thì đám người Mộ Cốt lão nhân cũng ngẩn ra. Mặc dù không biết vì sao Tiêu Viêm lại đột nhiên giao chiến linh hồn cùng Tam Thiên Viêm Hỏa Diễm. Nhưng bọn họ đều hiểu được động thủ bây giờ là chính là cơ hội tốt nhất, chỉ cần quấy nhiễu linh hồn của Tiêu Viêm cùng Tam Thiên Viêm Hỏa Diễm thì tất sẽ khiến bọn họ bị phản phệ. Quả thật là nhất cử lưỡng tiện.

"Ngươi ngăn bọn họ lại. Ta sẽ ra tay!" Ánh mắt lộ ra hung quang, Mộ Cốt lão nhân cắn răng quát.

Hắc y tôn giả đang khổ chiến với Khâu Lăng chần chờ trong chốc lát đành phải gật đầu. Thời gian của bọn hắn không còn nhiều nữa, nếu không có thu hoạch thì cũng chỉ có thể rút lui.

Mộ Cốt lão nhân lập tức phi thân ra. Nhìn thấy hắn muốn thoát ly, sắc mặt Khâu Lăng trầm xuống. Hắn vừa muốn đuổi theo thì tên hắc y tôn giả vốn đang uể oải kia lúc này lại điên cuồng phản kích, làm cho Khâu Lăng vội vàng chống đỡ.

"Tào Dĩnh, ngăn hắn lại!" Khâu Lăng bị hắc y tôn giả liều chết bám trụ, sắc mặt cũng khẽ biến, vội vàng quát to.

Nghe được tiếng quát của hắn, đám người Tào Dĩnh vội vàng gật đầu. Nhưng thân hình vừa động liền bị hai gã cường giả còn lại của Hồn Điện chặn đường.

Vào lúc này, nhân thủ hai bên đều bị bám trụ. Bởi vậy, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Cốt lão nhân nhanh chóng lao tới bên cạnh Tiêu Viêm cùng Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa.

"Hắc hắc! Tiêu Viêm! Chính ngươi đã cho lão phu cơ hội xử lý ngươi a!"

Nhìn Tiêu Viêm gần trong gang tấc, trong mắt Mộ Cốt lão nhân xẹt qua một tia lãnh ý. Hỏa diễm màu xanh đậm từ trong lòng bàn tay lão bùng lên, sau đó hung hăng vỗ một chưởng về phía thiên linh cái của Tiêu Viêm.

"Đông!"

Trong sát na khi Mộ Cốt lão nhân hạ sát thủ thì một đạo kình khí mênh mông đột nhiên phá toái hư không, trực tiếp nện vào lồng ngực hắn.

"Phụt!"

Đột nhiên bị dính một đòn nghiêm trọng làm cho mặt mày Mộ Cốt lão nhân trắng bệch phun ra một ngụm máu tươi. Trong mắt hiện lên sự hoảng sợ, lão cất giọng the thé: "Huyền Không Tử?"

"Vốn liếng của Hồn Điện thật đúng là không nhỏ, lần này cư nhiên lại phái đến nhiều cường giả như vậy."

Thanh âm của Mộ Cốt lão nhân vừa dứt, một tiếng nói già nua lạnh như băng vang lên. Không gian chợt vặn vẹo, thân ảnh Huyền Không Tử chậm rãi hiện ra giữa không trung.

"Rút."

Nhìn thấy quả nhiên là Huyền Không Tử, đồng tử Mộ Cốt lão nhân co lại. Lão cắn chặt răng, dứt khoát quát. Nếu Huyền Không Tử đã hiện thân, xem ra bọn họ hoàn toàn hết hy vọng rồi. Tiếng quát vừa dứt, Mộ Cốt lão nhân liền bóp nát một khối ngọc giản màu bạc vừa lấy ra từ trong nạp giới. Một không gian liệt phùng* đột ngột hiện lên.

Huyền Không Tử mới vừa xuất hiện thì sắc mặt ba gã tôn giả của Hồn Điện cũng kịch biến. Căn bản không cần Mộ Cốt lão nhân nhắc nhở, ngọc giản màu bạc hiện ra, ba không gian liệt phùng nhanh chóng xuất hiện.

"Nếu đã đến đây, vậy lưu lại vài kỷ niệm đi…!"

Nhìn bốn vị tôn giả Hồn Điện chạy còn nhanh hơn thỏ, trên mặt Huyền Không Tử hiện lên một tia cười lạnh. Hắn nắm chặt tay lại, cách không đánh một quyền về phía bốn người.

"Phốc!"

Một quyền đánh vào hư không, khiến không gian xung quanh bạo liệt. Quyền ấn kinh khủng, lấy một quỹ tích cực kỳ quỷ dị đánh vào lồng ngực bốn người. Ngay lập tức, tiếng xương cốt gãy vang lên, bốn người đồng thời phun ra một ngụm máu mang theo một ít nội tạng vỡ nát. Dưới cỗ kình lực kinh khủng kia, bốn người trực tiếp đâm đầu vào không gian liệt phùng, biến mất không còn tăm hơi.

Dưới một quyền này, bốn gã Đấu Tôn bị đánh cho tan tác. Thực lực bực này thật không hổ là một trong ba cự đầu của Đan Tháp.

Vẻn vẹn vừa đối mặt đã làm bốn gã Đấu Tôn của Hồn Điện sợ hãi thoái lui. Huyền Không Tử vừa muốn nói chuyện, bỗng sắc mặt đột nhiên biến đổi. Trong hư không, một Cự Long màu tím đen vô cùng to lớn, vào giờ khắc này đột nhiên bành trướng lên. Ngọn lửa trên người nó bộc phát như núi lửa phun trào.

"Tam Thiên Viêm Hỏa Diễm muốn bùng nổ sao?" Nhìn thân hình Cự Long đang nhanh chóng bành trướng, dù có định lực như Huyền Không Tử cũng nhịn không được mà khẽ hít một hơi khí lạnh.

*Không gian liệt phùng: Vết rách không gian
Bình Luận (0)
Comment