Đấu Phá Thương Khung

Chương 1248

Trong thiên địa, Bích Xà Tam Hoa Đồng là một loại đồng tử cực kỳ quỷ dị. Xét về độ hiếm thì ngay cả Ách Nan Độc Thể của Tiểu Y Tiên cũng không thể sánh bằng. Trong những năm gần đây, Tiêu Viêm chỉ vẻn vẹn thấy qua Bích Xà Tam Hoa Đồng đúng một lần, chính là lúc còn lịch lãm ở Gia Mã đế quốc, trong dong binh đoàn của đại ca và nhị ca thành lập. Nhưng khi đó, chủ nhân của Bích Xà Tam Hoa Đồng vẫn chỉ là một tiểu cô nương yếu ớt đáng thương, chỉ vì mang huyết mạch xà nhân mà bị kỳ thị, nhạo báng.

Lúc trước, vì thương hại thân thế thê thảm của tiểu cô nương đó, Tiêu Viêm vẫn không đối đãi với nàng như thị nữ, không chỉ giúp nàng thoát khỏi sự yếu ớt hèn kém, hắn lại còn rất quan tâm đến nàng. Lúc hắn trở về sau khi rèn luyện ở đại sa mạc thì lại phát hiện tiểu cô nương ấy đã bị Mặc Gia bắt, để cứu nàng, Tiêu Viêm cũng đã sử dụng rất nhiều thủ đoạn để đại náo Mặc gia. Cuối cùng, lúc sắp cứu được nàng thì lại bị đám người Thiên Xà Phủ nhúng tay vào. Mặc dù Dược Lão đã nói đám người Thiên Xà Phủ đó chắc chắn sẽ không bạc đãi nàng, nhưng mấy năm nay, trong lòng Tiêu Viêm vẫn luôn nhớ đến tiểu cô nương yếu ớt kia.

Mà Tiểu cô nương kia tên là Thanh Lân, đồng thời nàng cũng là chủ nhân của Bích Xà Tam Hoa Đồng.

Nghe được tiếng kinh hô của Tiêu Viêm, nữ hài tử kia cũng ngẩn ra, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn người trước mặt, nói: "Ngươi… Sao ngươi lại biết tên ta?"

Nghe vậy, vẻ kinh ngạc trong mắt Tiêu Viêm lại càng đậm, sao hắn có thể ngờ tới việc đối thủ làm cho hắn kiêng kị không thôi kia, cư nhiên lại là tiểu thị nữ của hắn năm đó.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Viêm không khỏi có chút cổ quái. Nhiều năm không gặp, tiểu cô nương ôn nhu yếu ớt năm đó cũng đã trở thành một đại mỹ nữ duyên dáng yêu kiều rồi. Hiện giờ, có lẽ sẽ không bao giờ còn nhìn thấy vẻ khiếp đảm của năm đó trên khuôn mặt của nàng nữa

"Sao vậy?"

Đám người Tiểu Y Tiên cũng nhanh chóng chạy đến, kỳ quái nhìn lướt qua hai người, nói.

"Xuy!"

Tiêu Viêm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trái xoan tinh xảo đang tràn đầy vẻ nghi hoặc kia, sau đó đem Huyền Trọng Xích dời khỏi cổ họng nàng, nặng nề đặt phía trước mặt, hắn không nhịn được cười nói: "Tiểu nha đầu, còn không nhận ra cái trọng xích này sao?"

Đôi mi Thanh Lân nhíu chặt, chớp chớp mắt nhìn vào Huyền Trọng Xích to lớn trước mặt, thứ này khiến cho nàng có một cảm giác rất quen thuộc, thậm chí thanh niên đang mỉm cười này cũng làm cho nàng có cảm giác đó, tựa hồ như mấy thứ này vẫn tồn tại sâu trong ký ức của nàng vậy.

"Gia Mã đế quốc, Đại sa mạc Tháp Nhĩ Qua, Mạc Thiết dong binh đoàn…"

Tiêu Viêm mỉm cười nhìn Thanh Lân đang cố gắng suy nghĩ, lên tiếng nhắc nhở vài câu.

Nghe được ba câu này, thân thể Thanh Lân run mạnh, hai mắt liền mở bừng ra, vẻ khó tin hiện lên trên mặt, nhìn Tiêu Viêm, nàng lắp bắp nói: "Tiêu… Tiêu Viêm thiếu gia?"

"Cuối cùng cũng nhớ ra rồi sao." Tiêu Viêm xoa đầu Thanh Lân, khẽ thở dài: "Nhiều năm không gặp, ngươi cũng đã trưởng thành rồi."

Thanh Lân bị Tiêu Viêm xoa đầu, từ khuôn mặt cho đến đôi mắt đều hồng lên, năm đó Tiêu Viêm đối với mình như thế nào, nàng đều ghi nhớ. Sau khi bị người Thiên Xà Phủ đưa đi, nàng cũng biết Tiêu Viêm đã mạo hiểm tiến vào Mặc gia cứu mình, vì điều này, trước kia nàng cũng đã khóc rất nhiều. Khi đó nàng chỉ là một cô nương nhút nhát luôn xem mình là thị nữ của Tiêu Viêm, nhưng không ngờ, Tiêu Viêm lại vì một thị nữ hèn mọn mà làm một việc mạo hiểm đến vậy. Với một cô bé đã chứng kiến không biết bao nhiêu sự dối trá của lòng người thì quả thực đây là một chuyện không thể nào tượng tưởng được.

Mấy người Tiểu Y Tiên đứng bên cạnh nhìn thấy cục diện quanh co này, đều có chút ngẩn ngơ. Ở chỗ này, Tiểu Y Tiên kết giao với Tiêu Viêm sớm hơn cả Thanh Lân, nhưng lúc đó nàng đã đi đến Xuất Vân đế quốc, tự nhiên cũng chưa từng gặp qua Thanh Lân.

"Đây là tình huống gì cơ chứ?" Tử Nghiên thì thầm.

Mấy người kia cũng đành lắc đầu, bó tay không hiểu màn hài kịch này bắt nguồn từ đâu.

"Không bị thương chứ?" Tiêu Viêm nhẹ nhàng hỏi. Nhìn Thanh Lân, hắn lại nhớ tới tiểu thị nữ ôn nhu yếu ớt năm đó.

"Ừm, không sao." Giọng nói của Thanh Lân có chút dồn dập, vì ký ức khi còn nhỏ quá sâu sắc, bởi vậy, mặc dù giờ đây nàng đã trở thành cường giả có thực lực cường hãn trên đại lục, nhưng chẳng biết tại sao, khi nhìn Tiêu Viêm mỉm cười, nàng vẫn có loại cảm giác câu thúc, giống như tiểu hài tử gặp phải cha mẹ nghiêm khắc.

"Nếu không ngại thì gọi một tiếng Tiêu Viêm đại ca cũng được." Nhìn thấy bộ dạng của Thanh Lân, Tiêu Viêm còn tưởng rằng nàng gọi một tiếng thiếu gia kia có phần không thuận miệng, nên lập tức nói. Bây giờ, người trước mặt hắn đã không còn là tiểu thị nữ năm đó nữa, Bích Xà Tam Hoa Đồng của nàng đã thành thục, chỉ sợ trên đại lục này đã không có người nào có thể thu nàng làm thị nữ.

"Không, không phải. Vẫn gọi là Tiêu Viêm thiếu gia đi, ta thích gọi như vậy." Thanh Lân vội vàng lắc lắc đầu, đôi tay nhỏ bé khẩn trương vặn cùng một chỗ. Bộ dáng như vậy đâu có điểm nào giống hung thủ làm cho cả Cửu U Địa Minh Mãng tộc gà bay chó sủa.

Tiêu Viêm cười cười, cũng không để ý nhiều, nhìn chằm chằm Thanh Lân, nói: "Năm đó cứu ngươi khỏi tay Mặc gia, nhưng cuối cùng lại bị người của Thiên Xà Phủ cướp đi, bọn họ đối xử với ngươi như thế nào?"

"Ân, bọn họ rất tốt với ta, còn định để cho ta trở thành người đứng đầu Thiên Xà Phủ, nhưng các trưởng lão lại muốn tác hợp cho ta với trưởng tử của người đứng đầu đời trước….. ta không muốn, nên tự mình chạy đến đây." Thanh Lân gật gật đầu nói. Nhưng có mấy lời nàng cũng không có nói ra, sau khi nàng trốn đi, việc đầu tiên làm là trở về Gia Mã đế quốc một chuyến, nhưng đã sớm thành cảnh còn người mất. Sau lại hỏi thăm tin tức mới biết được Tiêu Viêm đã đi Trung Châu, mà nàng cũng đang rảnh rỗi, nên lặn lội vạn dặm xa xôi đến đây từ Gia Mã đế quốc, một phần là du lịch, nhưng nguyên nhân chủ yếu chính là muốn tìm lại người đã in đậm dấu vết trong lòng nàng.

Vì có Bích Xà Tam Hoa Đồng, nên thân phận của nàng đã không còn như trước, người bên cạnh xum xoe cũng nhiều hơn. Nhưng thực sự khiến cho nàng khó có thể quên được, chính là năm đó khi bản thân mình chỉ là một tiểu thị nữ không có giá trị gì, thì tiểu thiếu gia tuổi cũng không lớn kia, cư nhiên lại mạo hiểm đi cứu nàng. Nguồn: http://truyenggg.com

Người đáng nhớ nhất chính là người đã cùng ta trải qua những năm tháng tăm tối, chỉ vậy mới có thể in sâu một dấu vết không thể phai mờ trong trái tim.

Nhưng may là trời không phụ lòng người, người mấy năm nay nàng tìm kiếm, rốt cục cũng xuất hiện trước mặt nàng trong một hoàn cảnh khó tưởng tượng nhất.

"Việc này… Tiêu Viêm thiếu gia, việc này…"

Thanh Lân vặn vặn tay, lục mang chợt lóe trong mắt, một con thú nhỏ trắng như tuyết lại xuất hiện một lần nữa, vừa mới được thả ra, nó liền xông vào trong lòng Tiêu Viêm run rẩy, một đôi mắt to sợ hãi nhìn Thanh Lân.

Vuốt ve đan thú trong lòng, Tiêu Viêm không khỏi cười khổ một tiếng, nói: "Ngươi cần đan thú sao?"

Thanh Lân vội lắc đầu, nhưng khi thấy ánh mắt Tiêu Viêm đang nhìn chằm chằm vào mình, nàng ấp a ấp úng nói: "Ta chỉ muốn dùng máu đan thú để giải độc trong cơ thể mình."

"Giải độc?" Trong lòng Tiêu Viêm hơi trầm xuống, chìa tay ra, nói: "Đưa tay ra, ta xem một chút."

Thanh Lân chần chờ một lát rồi vươn cánh tay ngọc mảnh khảnh ra, sau đó đặt ở trong lòng bàn tay Tiêu Viêm. Bàn tay to ấm áp kia làm nàng không khỏi mặt đỏ tai hồng.

Tiêu Viêm lại không chú ý đến điều này, tâm thần vừa động, một luồng linh hồn lực liền tiến vào cơ thể Thanh Lân, sau khi kiểm tra tỉ mỉ, hắn phát hiện trong người, thậm chí trong máu Thanh Lân đều nhiễm độc. Điều này khiến hắn cũng không nhịn được mà phải nhíu chặt mày lại. Loại khí độc âm hàn băng lãnh này cực kỳ âm độc, dường như cũng muốn đem máu của người ta đông cứng lại.

"Đây là loại độc gì?" Tiêu Viêm cau mày hỏi.

"Đây là Đế Mãng Thực Tâm Độc của Cửu U Địa Minh Mãng tộc, chính là kỳ độc số một số hai trong thiên hạ, được xưng là không có thuốc nào giải được." Thanh Lân nói.

"Trong thiên địa, không có thứ gì là tất nhiên, có âm thì ắt phải có dương là quy luật của thiên địa, có độc dược liền có giải dược. Gọi nó là không có thuốc giải chẳng qua là chưa tìm ra cách mà thôi." Tiêu Viêm lắc đầu nói. Tuy nói như vậy, nhưng sắc mặt hắn cũng có chút ngưng trọng, cái gọi là Đế Mãng Thực Tâm Độc này hắn cũng đã từng nghe qua.

"Tục truyền, máu của đan thú đã hóa hình có thể giải được vạn độc, cho nên ta mới đến nơi này thử vận khí, không ngờ lại gặp được thật." Thanh Lân nhìn thoáng qua con tiểu thú đang nằm trong lồng ngực Tiêu viêm, nói.

"Loại đan dược phẩm chất này xác thật có thể kháng cự được không ít loại độc, nhưng chỉ bằng vào nó thì vẫn không đủ để hoàn toàn thanh trừ độc tố trong cơ thể ngươi." Tiểu Y Tiên đứng một bên mở miệng nói. Nàng là chuyên gia dùng độc, tự nhiên có quyền lên tiếng trong việc này.

"Ân, cũng không có vấn đề gì lớn, có máu đan thú trợ giúp, Đế Mãng Thực Tâm Độc này mặc dù ác liệt nhưng cũng không phải là không có cách giải." Tiêu Viêm gật gật đầu, chợt nhíu mày, nói: "Làm sao ngươi lại trêu chọc Cửu U Địa Minh Mãng tộc? Bọn họ cũng không dễ chọc nha?"

"Không phải là ta trêu chọc bọn họ, mà chính là bọn họ trêu chọc ta a." Thanh Lân có chút ủy khuất, nói: "Lúc trước, khi ta tới Thú Vực chỉ là muốn tìm kiếm các loại ma thú loại rắn có thực lực cường hãn, nhưng xui xẻo lại gặp một vị trưởng lão của Cửu U Địa Minh Mãng tộc. Hắn nhận ra Bích Xà Tam Hoa Đồng nên muốn ra tay bắt ta, ta chỉ phản kháng lại thôi. Cuối cùng đã khống chế được hắn, nhưng lúc đó hắn cũng đa truyền tin tức ra khiến cho cả tộc Cửu U Địa Minh Mãng đều đến đuổi bắt ta, cuối cùng ta cũng chỉ có thể bắt mấy người lại…"

"Bích Xà Tam Hoa Đồng là khắc tinh của tất cả các loài ma thú loại rắn, ngoại trừ một số ít loại rắn có được huyết mạch thuần khiết từ viễn cổ, ví dụ như Thải Lân tỷ tỷ, tỷ ấy là hậu duệ của Thất Thải Thôn Thiên Mãng. Còn những loại khác đều rất sợ hãi Bích Xà Tam Hoa Đồng, bọn họ không bắt ngươi mới là chuyện lạ." Tử Nghiên bĩu môi nói, xem ra nàng vẫn có chút bất mãn khi đêm hôm đó Thanh Lân ra tay với nàng.

Tiêu Viêm cười cười, vỗ vai Thanh Lân, nói: "Không cần lo lắng, không sao đâu. Loại độc này mặc dù khá rắc rối, nhưng cũng không phải không có cách giải, vả lại, đây cũng không phải là nơi để giải độc. Chờ ra khỏi di tích, ta sẽ nghĩ biện pháp giải độc giúp ngươi. Giờ cứ ở bên cạnh ta đã."

"Ừm." Thanh Lân đỏ mặt gật đầu.

Tiêu Viêm cười cười, đứng dậy, có sự trợ giúp to lớn này, thực lực của đoàn người bọn họ lại càng thêm mạnh mẽ. Cho dù có gặp phải đám Phượng Thanh Nhi, cũng vẫn có thể áp chế được bọn chúng.
Bình Luận (0)
Comment