Trong phòng khách, có một bóng hình xinh đẹp đang ngồi trên ghế, bộ dáng có chút câu thúc (1).
Nữ tử này mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, những đường cong uyển chuyển được bộ quần áo này bao bọc toát lên vẻ quyến rũ động lòng người, nhưng dung nhan xinh đẹp lại có phần tiều tụy hơn so với trước kia. Khi nâng chén trà lên, mỹ mâu của nàng không ngừng nhìn qua nhìn lại khắp phòng khách.
Cạch.
Ngay lúc nàng đứng ngồi không yên, cánh cửa lớn phòng khách chậm rãi mở ra, một thân ảnh trẻ tuổi quen thuộc sải chân bước vào.
Nạp Lan Yên Nhiên nhìn người thanh niên đang đẩy cửa vào, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ phức tạp. Tất nhiên nàng có nghe tới những chuyện Tiêu Viêm đã làm ở Trung Châu trong những năm gần đây, không ai có thể ngờ rằng sau khi nàng và người này chia tay nhau tại huyết đàm Thiên Sơn thì hắn lại có thể nhanh chóng quật khởi, rồi có tư cách ngồi ngang hàng với vô số cường giả Trung Châu như thế. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG
Tuy trong lòng có chút khổ sở, nhưng Nạp Lan Yên Nhiên vẫn nhanh chóng áp chế nó xuống. Hiện giờ nàng cũng không còn là cô gái ngây thơ như năm xưa nữa, nàng hiểu rõ chênh lệch giữa nàng và Tiêu Viêm lúc này lớn đến thế nào. Sự kiêu ngạo trong quá khứ của nàng hầu như đã không có chút tác dụng với người nam nhân trước mặt này.
- Ngươi khỏe chứ? Sau khi ta ra khỏi huyết đàm Thiên Sơn thì ngươi đã đi rồi.
Tiêu Viêm đi vào phòng khách, nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Nạp Lan Yên Nhiên, hắn thầm cảm thán trong lòng, nhẹ giọng nói.
- Ừ, khi đó ta có chút việc, nên không ở lại.
Nạp Lan Yên Nhiên gật đầu. Nàng cũng không hiểu tại sao khi nói chuyện với Tiêu Viêm bây giờ, trong lòng nàng lại có chút khẩn trương, nguyên nhân của cảm giác này có lẽ là do thân phận và thực lực hai bên chênh lệch quá lớn với nhau.
Tinh Vẫn Các xuất hiện một cường giả bán Thánh đã làm ồn ào cả Trung Châu, tuy cường giả như vậy có vẻ rất xa xôi với Nạp Lan Yên Nhiên, nhưng nàng vẫn có thể hiểu được ý nghĩa bên trong.
Hơn nữa, cho dù không nói đến việc cường giả bán Thánh kia là lão sư của Tiêu Viêm, chỉ riêng thực lực của hắn lúc này thôi đã đủ để nàng phải ngước nhìn. Nàng biết người này đã không còn là chàng trai trẻ tuổi năm xưa phải dựa vào huyết đàm Thiên Sơn để may mắn đột phá đến Đấu Tông nữa.
- Lần này ngươi tới Tinh Vẫn Các tìm ta, hẳn là có việc?
Nhìn thấy vẻ gượng gạo của Nạp Lan Yên Nhiên, trong lòng Tiêu Viêm cũng có chút cảm giác khác lạ. Cô gái trước mặt này vốn là nữ nhân cả đời của hắn, nhưng kết quả cuối cùng thì...thiếu chút nữa đã trở thành người xa lạ.
Nghe thấy lời này, bàn tay của Nạp Lan Yên Nhiên khẽ nắm chặt lại. Nàng hơi do dự một lúc, sau đó nói:
- Ta...ta muốn cầu ngươi ra tay giúp lão sư.
- Quả nhiên...
Nghe thấy câu này, Tiêu Viêm hơi giật mình một cái, ánh mắt trầm xuống, nhẹ giọng nói:
- Nói rõ ràng một chút...
Đối với nữ tử đã từng là người có thân phận cao quý nhất ở đế quốc Gia Mã, đồng thời cũng là người từng có mối quan hệ mập mờ với hắn này, nàng vẫn luôn chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng Tiêu Viêm.
Năm đó, hắn đối địch với Vân Lam tông, mà nàng lại là tông chủ Vân Lam tông, nỗi khổ khi đứng giữa hai bên như vậy, chỉ có nàng là người hiểu rõ nhất. Sau khi Tiêu Viêm trở về, chính hắn lại tự ra tay hủy diệt tông môn đã nuôi dưỡng nàng trưởng thành. Vốn nàng phải luôn oán hận Tiêu Viêm, nhưng cuối cùng nàng lại lựa chọn rời xa, rời xa khỏi đế quốc biết bao ký ức đau khổ.
Trải qua nhiều năm bôn ba cùng với những trải nghiệm, Tiêu Viêm bây giờ đã trưởng thành hơn, cái nhiệt huyết năm xưa cũng vơi đi nhiều, lúc này hắn mới từ từ hiểu được những thống khổ nàng đã phải chịu đựng, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi với nàng, nhưng những năm nay nàng vẫn không xuất hiện. Mặc dù Tiêu Viêm biết nàng đang ở Trung Châu, thậm chí, chắc chắn nàng còn nghe được tin tức về hắn, nhưng nàng vẫn không tới tìm hắn...
Dường như nữ tử bề ngoài kiên cường, nhưng trong lòng lại rất dễ rung động đó chỉ có thể dùng cách này để trốn tránh những thống khổ đang nấp sâu trong nội tâm.
- Ta tự mình đi tới đây...vốn lão sư không cho phép ta tới tìm ngươi.
Nạp Lan Yên Nhiên cười khổ, nói.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, hắn cũng đoán được điều này. Với tính tình Vân Vận, cho dù nàng có gặp phải chuyện gì không giải quyết được, sợ rằng cũng không bao giờ tới tìm hắn. Nữ nhân này thật quật cường, quật cường đến mức làm người ta phải đau lòng.
- Lần trước ta đã có nói với ngươi, sau khi ta và lão sư cùng đi tới Trung Châu này, hai người đã gia nhập Hoa tông...
Nạp Lan Yên Nhiên chậm rãi nói:
- Tông môn này khá kỳ dị, chỉ chiêu thu nữ nhân. Hơn nữa, nó cũng không bị các thế lực mạnh khác xâm lược, có thể nói là một tông môn ẩn sĩ.
Tiêu Viêm cũng đồng ý với điều này, là một trong hai tông phái lớn, Hoa tông quả thật trầm lặng hơn Thiên Minh tông rất nhiều.
- Gia nhập tông môn này cũng vì lão sư thích không khí ở đó, cho nên người kiếm một cái danh khách khanh trưởng lão, mà ta cũng luôn đi theo lão sư...Thật ra, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì ta và lão sư cũng sẽ không gây nên sóng to gió lớn gì ở Hoa tông. Dù sao, với thực lực của chúng ta thì cũng chỉ được xem là trung đẳng ở Hoa tông mà thôi.
Nói đến đây, gương mặt Nạp Lan Yên Nhiên có chút thay đổi, cười khổ một hồi rồi nói:
- Nguyên nhân có những việc rắc rối như bây giờ cũng vì một chuyện xảy ra vào năm thứ hai ta và lão sư gia nhập Hoa tông. Khi đó ta và lão sư tìm một ngọn núi ở Hoa tông để làm nơi cư ngụ, thường ngày cũng không có ai tới bái phỏng. Vốn cả ngọn núi chỉ có hai thầy trò chúng ta mà thôi, nhưng không ngờ trong một lần đi dạo, lão sư lại phát hiện được một sơn động, mà trong sơn động đó lại có một lão bà bà hai chân tê liệt.
Nghe tới chỗ này, trong mắt Tiêu Viêm khẽ hiện lên chút dao động.
- Tính tình lão bà bà này rất kỳ lạ, sau khi phát hiện được lão sư, lão bà đó đã trực tiếp ra tay đánh lão sư bay ra ngoài, lão sư còn vì thế mà bị thương. Nhưng lão sư lại không những không phiền lòng mà còn từng ngày đưa cơm cho lão bà bà đó. Thấm thoát một năm, rồi hai năm...lão bà bà kia rốt cuộc cũng chịu rời khỏi sơn động, đến ở chung với hai thầy trò ta được một năm.
Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng cười khổ lắc đầu. Có thể đưa cơm liên tục cho một người xa lạ đến hai năm, đúng là chỉ có những người tâm địa thiện lương đến nỗi làm người khác phải nhàm chán như Vân Vận mới làm được a.
- Sau khi ở một năm, tính tình lão bà bà kia đã tốt hơn rất nhiều. Lúc này chúng ta mới biết được lão bà đó có tên là Hoa bà bà, ngoài ra không biết thêm được gì nữa. Mà chúng ta cũng không phát hiện bà ta là cường giả cảnh giới gì...
Nạp Lan Yên Nhiên thở dài nói:
- Nhưng dường như táng mạng vị Hoa bà bà này không kéo dài được lâu, sau khi sống chung với chúng ta được một năm, đại nạn của bà ta đã buông xuống. Đến lúc này, bà ta sử dụng một thủ pháp rất kỳ dị, đem toàn bộ đấu khí cả đời phong ấn vào cơ thể lão sư, hơn nữa, còn đưa cho lão sư một khối ngọc bài, nói lão sư phải làm tông chủ Hoa tông.
Nói đến chỗ này, Nạp Lan Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Viêm đang khẽ nhếch miệng, nói:
- Cảm thấy rất kỳ lạ sao? Lúc ấy chúng ta cũng cảm thấy không thể tin nổi chuyện này. Khi cứu Hoa bà bà, lão sư đã tự mình kiểm nghiệm qua, rõ ràng trong cơ thể bà ta không có chút đấu khí nào, nhưng vào ngày cuối cùng, Hoa bà bà lại cho thấy rõ ràng bà ta là một cường giả siêu cấp đã đạt tới cảnh giới Đấu Tôn đỉnh phong.
Miệng Tiêu Viêm hơi giật giật. Tùy tiện tìm một địa phương ẩn cư mà cũng có thể gặp chuyện như vậy, phúc duyên là cái gì chứ? Đây mới là phúc duyên thật sự. So với phúc duyên này, người khổ tu như hắn nên tìm tảng đá nào mà đập đầu chết luôn cho nhanh
- Đối với việc này, lão sư cũng rất bất đắc dĩ, nhưng người tuyệt đối không có hứng thú với việc làm tông chủ Hoa tông. Cho nên, sau khi an táng Hoa bà bà xong, lão sư tiếp tục ẩn cư ở chỗ đó. Không ngờ rằng cách đây nửa năm, người đang là quyền tông chủ (2) của Hoa tông lại đột nhiên xuất hiện, buộc lão sư phải giao ngọc bài tông chủ cho nàng. Lão sư không muốn phiền phức, suy nghĩ một chút rồi giao ngọc bài cho nàng. Nhưng sau khi nhận được ngọc bài không lâu, nữ nhân đó lại tìm tới cửa, nói rằng muốn lấy lại toàn bộ đấu khí Hoa bà bà phong ấn trong cơ thể lão sư.
Nói tới đây, gương mặt Nạp Lan Yên Nhiên trở nên giận dữ, hiển nhiên nàng rất tức giận với nữ nhân được voi đòi tiên kia.
- Thực lực tông chủ Hoa tông như thế nào?
Tiêu Viêm nói.
- Tuy nàng có quyền tông chủ, nhưng tu vi chỉ đến Đấu Tôn tứ tinh mà thôi. Tuy nhiên, người khó giải quyết nhất không phải là nàng, mà chính là nam nhân của nàng - Yêu Hoa Tà Quân. Tu vi người này là Đấu Tôn lục tinh.
Nạp Lan Yên Nhiên bất đắc dĩ nói.
- Đấu Tôn lục tinh sao...
Ngón tay Tiêu Viêm nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn.
Không hổ là một trong nhị tông, với thực lực Đấu Tôn lục tinh thì đã có thể nói là không tệ ở khắp Trung Châu này.
- Vân Vận chiếm được truyền thừa từ Hoa bà bà mà vẫn không phải là đối thủ hai người kia?
Tiêu Viêm có chút khó hiểu, nói.
- Đấu khí Hoa bà bà để lại vô cùng khổng lồ, làm sao lão sư có thể luyện hóa trong một thời gian ngắn được?
Nạp Lan Yên Nhiên cười khổ một tiếng, nói:
- Phong ấn của Hoa bà bà hiện đang ở trong cơ thể lão sư, nếu như lấy nó ra thì chắc chắn sẽ làm suy giảm tánh mạng lão sư. Nữ nhân ác độc kia rõ ràng muốn lấy tánh mạng lão sư mà.
- May mắn là...dường như khi Hoa bà bà còn sống, lão bà đó đã từng an bài một chút, vì vậy có không ít trưởng lão đã đứng về phía lão sư. Vì vậy, nữ nhân kia mới không dám mạnh mẽ cướp đoạt, nhưng lại đánh cuộc một trận, muốn tỷ thí với lão sư...
- Nếu như là tỷ thí thông thường, chắc chắn sẽ rất công bình. Nhưng Hoa tông lại có một quy định kỳ quái, đó là hai người nam nữ có thể đồng thời tấn công kẻ địch, nói cách khác, nữ nhân kia có thể dùng với Yêu Hoa Tà Quân đồng loạt ra tay...
Nạp Lan Yên Nhiên cười khổ nói.
- Đồng thời xuất thủ?
Nghe thấy lời này, Tiêu Viêm khẽ nhíu mày lại. Một người là Đấu Tôn tứ tinh, liên thủ với một người khác là Đấu Tôn lục tinh, cái này đúng là quá ức hiếp người khác.
- Nhưng lão sư lại đồng ý cách tỷ thí này...người đúng là tự chuốc lấy phiền phức vào mình mà...
- Nàng không biết suy nghĩ sao?
Tiêu Viêm không nhịn được nữa, giận quá mà hét to lên. Làm như vậy thì có khác gì đi chịu chết?
Nạp Lan Yên Nhiên than nhẹ một tiếng, đôi mắt đẹp mang theo sự hi vọng nhìn vào người thanh niên dường như đang tức giận kia, nói:
- Cho nên, ta chỉ còn cách lén tới tìm ngươi. Nếu như ngươi không ra tay, có lẽ lần này lão sư sẽ lành ít dữ nhiều...Ngươi...ngươi có thể giúp lão sư được không?
Nghe thấy âm thanh cầu khẩn có chút yếu ớt của Nạp Lan Yên Nhiên, Tiêu Viêm chậm rãi hít vào một hơi, trầm giọng nói:
- Còn bao lâu nữa là đến cuộc tỷ thí đó?
- Nửa tháng...
---------------------------------------------------------
(1) Câu thúc: ở đây ý nói Nạp Lan Yên Nhiên ngồi không tự nhiên, người hơi co lại vì lo sợ gì đó.
(2) Quyền tông chủ: Ý nói ở đây nữ nhân tới tìm Vân Vận chỉ là người tạm nắm quyền tông chủ trong tông thay cho Hoa bà bà, chứ không phải là tông chủ đương nhiệm đích thật.