Đấu Phá Thương Khung

Chương 1407

Trên bầu trời, tiếng kêu như sấm, cuối cùng hóa thành sóng âm, khuếch tán rất xa, theo đó tiếng kêu dần dần nhỏ đi, thân ảnh màu vàng trên không trung cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, khôi phục bộ dáng cũ, thân hình chợt động, cười lớn, hóa thành một đạo áng sáng lướt về phía mọi người.

"Thiếu Các chủ, chúc mừng."

Nhìn Tiêu Viêm cười lớn đi tới, Thanh Thành trưởng lão cũng cười nói. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG

"May mắn đã đột phá."

Tiêu Viêm cười nói, xoay thân mình, cơ thể tràn đầy sức sống, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với ba ngày trước, Bát Tinh đỉnh cùng Cửu Tinh, nhìn như chỉ cách một bước, nhưng hai cấp độ lại chênh lệch cưc lớn, dựa theo Tiêu Viêm xem xét, thực lực của hắn bây giờ, nếu đồng thời thi triển Kim cương Lưu Ly Thể cùng lực lượng của Tộc Văn, hắn có thể trực tiếp đạt tới trình độ có thể cùng Tứ Chuyển thậm chí là Ngũ Chuyển Đấu Tôn đỉnh so sánh, nếu thêm cả Đại Thiên Tạo Hóa Chưởng cùng những đấu kỹ mạnh mẽ, liền có thể cùng với Lục Chuyển Đấu Tôn đỉnh cường giả đánh một trận.

"Mấy ngày qua không xảy ra chuyện gì chứ?"

Tiêu viêm thuận miệng hỏi một tiếng, nhìn thấy mọi người lắc đầu, liền cười cười, ánh mắt chuyển hướng tới phía sâu trong Mãng Hoang Cổ Vực, đôi mắt híp lại: "Chúng ta đã chậm trễ mấy ngày rồi, xem ra cần tăng tốc tới Cổ Vực Thai, bằng không nếu muộn quá e rằng không tốt."

"Ân." Thải Lân mấy người cũng khẽ gật đầu. Trong vòng ba ngày này, có chừng mười ba người đi qua nơi này, xem hướng của bọn hắn, rõ ràng cũng đi về phía Cổ Vực Thai, hiện giờ ở đó, chỉ sợ sớm đã có cường giả tập hợp.

"Đi thôi, việc này không nên chậm chễ, tốt nhất là xuất phát ngay thôi." Tiêu Viêm cũng hiểu được thời gian vô cùng cấp bách, lập tức vung tay lên nói.

"Cứ xem đám kia như tọa kỵ cũng được chứ nhỉ? Thực lực của viễn cổ Thiên Ma Mãng tại Mãng Hoang này coi như là cao, nếu trên đường gặp mãnh thú khác cũng có thể dựa vào hung uy của nó mà nhanh chóng vượt qua, đỡ phải phiền toái." Thanh Lân chỉ vào Đại Thiên Ma Mãng trên không trung cười nói.

"Ha ha, được thế thì tốt." Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt gật đầu cười, thân hình chợt động, tiên phong đi trước đứng trên thân thể khổng lồ của Thiên Ma Mãng, sau đó mấy người Thải Lân, Tiểu Y Tiên, Vân Vận cũng nhanh chóng đuổi kịp.

Dưới sự khống chế của Thanh Lân, Thiên Ma Mãng vỗn dĩ bạo ngược lúc này cưc kỳ ôn thuận, không phản đối gì khi mấy người Tiêu Viêm đứng trên lưng, đợi tới lúc Thanh Lân huýt sáo, hắc vụ nồng đậm từ trong cơ thể Thiên Ma Mãng tuôn ra dữ dội, nhanh chóng hình thành một đám mây đen bao quanh thân thể Thiên Ma Mãng, nhanh như chớp bay về phía sâu trong Mãng Hoang Cổ Vực.

Vị trí của mấy người Tiêu viêm cách Cổ Vực tương đối xa, nếu như bình thường đi đường phải mất ít nhất ba ngày, may mà lúc này có Thiên Ma Mãng đưa đi, giảm bớt không ít thời gian, mãnh thú này tại Mãng Hoang Cổ Vực cũng có một ít danh tiếng, mãnh thú bình thường cảm ứng được cũng không dám hiện thân ngăn trở, về phần mãnh thú có thực lực có thể so sánh với Thiên Ma Mãng, mấy người Tiêu Viêm sẽ chủ động đi vòng qua, cho dù có thể cảm ứng được nhưng cũng vì kiêng kị Thiên Ma Mãng nên không cố ý đuổi theo, cứ như vậy tốc độ mấy người Tiêu Viêm rõ ràng nhanh không ít.

Trên đường đi, đám người Tiêu Viêm cũng gặp không ít các thế lực khác, nhưng đại đa số Tiêu Viêm chưa từng thấy qua, chắc là những thế lực thường ngày có chút trầm lặng, những tông môn thế lực ngày thường bất hiện sơn, bất lộ thủy, nhưng bên trong lại không hề yếu. Như một môn phái bình thường nọ, Tiêu Viêm đừng nói là thấy qua, cho dù là nghe cũng chưa từng nghe qua, nhưng cũng là có ba vị Đấu Tôn điên phong cường giả, một người trong đó, càng hay là bước một chân vào Bán Thánh đứng đầu cường giả, với thực lực này, cho dù là bỏ vào trong Thiên Minh Tông, cái loại thế lực thanh danh vang dội này, cũng đủ để đánh đồng cùng mấy tên trưởng lão, thậm chí là Thái thượng trưởng lão.

Bất quá những thế lực này mặc dù không yếu, nhưng Tiêu Viêm cũng không có ý định dừng lại kết giao, hiện giờ tất cả mọi người đều vì một mục tiêu mà tới, nếu không có quan hệ đặc thù, đến cuối cùng đều sẽ vì mục đích mà ra tay, cái loại giao tình này, trước sự dụ hoặc của Bồ Đề cổ thụ, căn bản là đá phát liền rách thôi.

Bởi vậy, trên đường đi mặc dù có không ít thế lực nhìn thấy mấy người Tiêu Viêm cưỡi tọa kỵ cực độ phong cách, muốn tới bắt chuyện lấy lòng nhưng Tiêu viêm cũng không cho bọn họ cơ hội gì, trực tiếp bảo Thanh Lân tăng tốc, làm cho mấy tên kia hít bụi hết.

Trên đường đi không chút trở ngại, đoàn người Tiêu Viêm tiêu hao gần hai ngày, từ từ tiếp cận phạm vi của Cổ Vực Thai.

Nghe nói từ xa xưa, tại Cổ Vực Thai đã từng là một cổ chiến trường, rất nhiều cường giả có thực lực cực mạnh đã bỏ mạng ở đây, cũng vì vậy mà nơi này có một loại uy áp kì dị, mà cũng chính loại uy áp này mới khiến cho nơi này trở thành nơi duy nhất bên trong Mãng Hoang Cổ Vực không có một mãnh thú nào dám đặt chân tới.

Mặt khác, Cổ Vực Thai ở sâu trong Mãng hoang Cổ Vực, là chỗ giao tiếp giữa các nơi trong Cổ Vực, từ nơi này có thể trực tiếp đi vào sâu trong Cổ Vực, bởi vậy, phần đông các thế lực không hẹn mà cùng chọn nơi đây làm điểm dừng chân thứ nhất bên trong Mãng Hoang Cổ Vực.

Mấy người Tiêu Viêm tiếp cận phạm viCổ Vực Thai gần mười dặm thì lập tức thu hồi Thiên Ma Mãng. Thứ này thể tích to lớn, cũng hấp dẫn ánh mắt của kẻ khác, để không rước lấy phiền toái, tự nhiên là nên thu hồi.

Sau khi tiếp cận Cổ Vực Thai, đám người Tiêu Viêm bay tiếp khoảng mười phút nữa, một quảng trường khổng lồ xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.

Nhìn quảng trường hoang dã rộng lớn đột nhiên xuất hiện, đám người Tiêu Viêm đều sửng sốt, tới khi bọn họ thấy người người đều ở đó mới giật mình, nói vậy nơi này chính là Cổ Vực Thai rồi.

"Mọi người nên cẩn thận."

Nhìn thấy nhiều người như vậy hội tụ ở một chỗ, Tiêu viêm cũng thở dài nhẹ nhõm, Mãng Hoang Cổ Vực này, khắp nơi đều là mãnh thú, đi vào lâu như vậy, sau đấy nhìn thấy thật nhiều người, thật đúng là làm cho người ta thoáng có chút an lòng, bất quá Tiêu Viêm cũng không tin tưởng loại cảm giác này nên nhẹ giọng nói.

"Ân." Đối với sự nhắc nhở của Tiêu Viêm, tất cả mọi người đều khẽ gật đầu.

Khoảng cách hơn nghìn thước cũng chỉ là trong chớp mắt thôi, đoàn người của Tiêu Viêm tới gần quảng trường khổng lồ này mới chậm rãi dừng lại.Bọn họ xuất hiện cũng dẫn tới sự chú ý của một số thế lực, nhưng cũng nhanh chóng dời đi chỗ khác.Trong khoảng thời gian này, lâu lâu sẽ có một ít thế lực đến đây, chuyện này cũng không có gì lạ.

"Mấy người kia nồng nặc mùi máu tươi."

Ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua mấy người đứng đằng kia, họ phân tán thành một vòng nhỏ, mỗi người đều có một đặc điểm giống nhau là trên người họ đều có mùi máu tươi, tuy nhiên không phải của nhân loại mà là của mãnh thú.

"Chẳng lẽ mấy người họ tổ đội liệp sát mãnh thú sao?" Tiêu Viêm nghi hoặc trong lòng nhưng vẫn không mở miệng hỏi, trực tiếp mang theo người của mình chậm rãi đi vào quảng trường.

Dựa theo tình huống bình thường, Cổ Tộc hẳn là sẽ không bỏ qua cơ hội này, Bồ Đề Tâm cho tới Bồ Đề Tử đối với người trẻ tuổi muốn đạt tới Đấu Tôn đỉnh đều có công dụng rất lớn, nói không chừng có thể vì vậy mà xuất hiện tân Đấu Thánh cường giả. Mà Tiêu viêm tư nhiên cũng không phải muốn tìm tìm Cổ Tộc, hắn muốn tìm là Huân Nhi, coi địa vị của nàng ở Cổ Tộc, lần tranh đoạt Bồ Đề cổ thụ này tất nhiên sẽ đưa nàng tới đây.

Trên đường đi vào khoảng đất rộng, dung nhan thanh lệ của Thải Lân, Vân Vận, Tiểu Y Tiên chúng nữ đưa tới không ít ánh mắt khác thường. Những đội ngũ có thể tới đây phần lớn đều có thực lực không yếu, hơn nữa tam giáo cửu lưu, loại người gì cũng có. Nếu không phải còn duy trì vài phần lí trí chỉ sợ đã sớm có người không nhịn được mà sáp tới gần. Nhưng dù vậy, một số ánh mắt càn rỡ vẫn làm cho đám người Thải Lân cảm thấy khó chịu.

Trên đường đi vào, Tiêu Viêm vẫn chưa thấy người quen, điều này làm hắn có chút kinh ngạc. Vả lại, càng đến gần khoảng đất trống hắn phát hiện ra một vấn đề, dường như đội ngũ nơi ở đây, càng tới gần trung ương quảng trường thực lực càng mạnh, bên ngoài những tên kia, chính là một đám thực lực yếu nhất, không biết sự sắp xếp này đến tột cùng là vì sao, có sắp đặt hay là vô ý mà thành?

Tiêu Viêm khẽ cau mày nhưng cước bộ vẫn không giảm, dưới ánh mắt của đông đảo "người xem", từ từ đi vào vị trí trung tâm.

Tới nơi rồi Tiêu Viêm mới phát hiện có một bãi đá hình vuông khổng lồ chừng mấy trăm trượng, cao hai thước. Mà trên bãi đá cũng có vài đám người, bất quá số lượng ít hơn dưới bãi đá rất nhiều. Có điều những người trên đó đều có một điểm chung là khí tức của họ cực kỳ cường hãn. Tiêu Viêm cũng không cảm thấy ngạc nhiên với tình huống này, cũng không nghĩ nhiều, ánh mắt đảo qua, trên khuôn mặt hiện lên vẻ tươi cười, cuối cùng tại đây hắn cũng nhìn thấy một số thân ảnh quen thuộc, đặc biệt là một cô gái áo xanh tuyệt sắc đang ngồi nhắm mắt khoanh chân, ánh mắt hắn toát ra vẻ nhu hòa. Khi Tiêu Viêm tới gần bãi đá thì một cô gái khác thân mặc quần áo rực rỡ, toàn thân tràn ngập khí chất cao quý ở một bãi đã khác như có cảm ứng, mở hai mắt ra, đôi mắt phượng quét xuống dưới, sau đó ánh mắt dừng trên thân ảnh gầy gò kia, lập tức gương mặt hiện lên lãnh ý và hận ý. Nếu lần trước không có Tiêu Viêm, Thiên Yêu Hoàng Tộc bọn họ đã đoạt được căn nguyên quả của Long Hoàng rồi..

"Đi thôi, gặp người quen rồi."Tiêu Viêm quay đầu lại, nói với mọi người một tiếng, sau đó trực tiếp bước lên bãi đá, bước vào vòng tròn của Cổ Tộc.

Nhưng mà ngay khi Tiêu Viêm bước lên bãi đã, đột nhiên cảm giác được một ánh mắt lạnh như băng hướng về bản thân mình, cùng lúc đó, một thanh âm nhàn nhạt lạnh như băng chậm rãi vang lên từ phía trên bệ đá.

"Đây không phải nơimà ngươi có thể đi lên, cút ra ngoài."

Nghe được thanh âm lạnh như băng này, cước bộ Tiêu Viêm cũng dừng lại, quay đầu lại, ánh mắt nhìn về nơi phát ra thanh âm, khóe miệng chợt nhếch lên.

"Phượng Thanh Nhi."
Bình Luận (0)
Comment