Đấu Phá Thương Khung

Chương 1477

"Phụt!"

Ba người Bắc Long Vương chạy trốn, thân thể Tử Nghiên cũng không vì vậy có động tĩnh gì, đôi mắt màu tím hiện lên vẻ lạnh lùng nhìn chằm chằm về hướng ba người biến mất. Một lát sau, thanh kiếm màu vàng như được tạo thành từ chất lỏng trong tay chậm rãi dao động rồi chợt biến mất không thấy, mà khi Đồ Long kiếm biến mất thì Tử Nghiên bỗng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể của nàng từ từ ngả về đằng sau rồi rơi xuống.

Thấy vậy, Tiêu Viêm cả kinh, vội vàng tiến lên đưa tay giữ lấy Tử Nghiên, nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng không khỏi có chút đau lòng. Xem ra tiêu hao khi thi triển Đồ Long kiếm đối với Tử Nghiên là quá lớn, với lại, loại tiêu hao này dường như cũng không phải chỉ là Đấu khí.

"Ta không sao..."

Tử Nghiên nằm trong lòng Tiêu Viêm, đôi mắt màu tím nhìn hắn, trên gương mặt hiện lên một nụ cười gượng gạo.

Nghe vậy, Tiêu Viêm không khỏi lắc đầu, cứ ôm Tử Nghiên như vậy mà ngồi xuống giữa hư không. Tình huống trong cơ thể hắn cũng rất xấu, nếu không có lực lượng huyết mạch từ trong trái tim truyền ra chữa trị kinh mạch bị hư hao thì chỉ sợ hiện tại hắn cũng giống phế nhân không thể động đậy. Nhưng dù vậy, bây giờ Tiêu Viêm, cũng là cung căng hết cỡ, lúc trước một mình đấu tam đại Long Vương khiến hắn bị thương rất nặng.

"Này, ăn đi. Đây chính là đan dược nàng thích ăn nhất." Tiêu Viêm lấy ra một cái bình ngọc từ trong nạp giới, sau đó đổ ra mấy viên đan dược, đưa cho Tử Nghiên, cười nói.

"Vẫn còn coi ta là tiểu cô nương sao?" Nghe câu trêu chọc này của Tiêu Viêm, Tử Nghiên không nhịn được lườm hắn một cái, cũng không khách khí nhận lấy đan dược, đem chúng bỏ vào trong miệng. Bây giờ nàng ăn đan dược cũng tao nhã hơn rất nhiều, không giống như lúc còn là tiểu cô nương trước kia, ăn như hổ như sói.

"Long Hoàng bệ hạ!"

Ở phía dưới,đám người Đại trưởng lão Đông Long đảo, nhanh chóng bay vút đến, sau đó dừng lại trước người Tử Nghiên không xa, thanh âm cung kính nói. Bọn họ cũng có chút thức thời, chỉ liếc mắt qua hai người một cái liền vội vàng cúi đầu.

"Đại trưởng lão, Đông Long đảo đã bình an vô sự chưa?"

Thấy những trưởng lão này, khuôn mặt tái nhợt của Tử Nghiên hơi đỏ lên, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giãy dụa trong lồng ngực Tiêu Viêm rồi từ từ đứng dậy, bên trong giọng nói suy yếu lại xuất hiện chút uy áp.

"Bẩm bệ hạ, Long đảo đã không còn trở ngại, người của tam đại Long đảo đã trốn đi, nhưng vẫn còn không ít tộc nhân Cổ Long tộc lựa chọn ở lại Đông Long đảo." Đại trưởng lão cung kính nói, những người tromg lời nói của hắn chính là mấy tên tộc nhân của ba đảo vừa mới quỳ xuống dưới kia.

"Ừ, cứ tạm thời nhận bọn họ, quan sát cẩn thận một chút, đề phòng có thám tử lẫn vào trong đó." Tử Nghiên khẽ gật đầu nói.

"Vâng, vậy còn tam đại Long Vương?" Đại trưởng lão gật gật đầu, chợt chần chờ nói. Tam đại Long Vương không chết, chính là chướng ngại lớn nhất để Cổ Long tộc thống nhất tam đại Long đảo.

"Tây Long Vương cùng Nam Long Vương bị ta chặt đứt tay chân, tương lai mặc dù khôi phục lại, thực lực cũng sẽ giảm nhiều, bằng vào một mình Bắc Long Vương, khó thành đại sự. Đợi khi Đông Long đảo nghỉ ngơi lấy lại sức, lập tức phản công tam đảo, hoàn thành đại nghiệp thống thống nhất."

Đôi mắt màu tím của Tử Nghiên xẹt qua chút sắc bén, thản nhiên nói. Có lẽ do thân có thể chất Long Hoàng, hiện tại khi nàng nói chuyện, tự có một loại uy áp bộc lộ ra. Dưới uy áp cỡ này thì dù là Tiêu Viêm bên cạnh cũng âm thầm líu lưỡi, khó tưởng tượng được, tiểu nha đầu vô cùng tham ăn kia sau khi trưởng thành lại hung hãn như vậy.

"Dạ!"

Nghe vậy, đám người Đại trưởng lão hơi thở phào nhẹ nhõm, cung kính nói. Bọn họ cũng không dám ở lại chỗ này quá lâu, sau khi cúi người thi lễ liền bay trở về Đông Long đảo, Tử Nghiên vừa mới thi triển Đồ Long kiếm, làm cho trong lòng bọn họ vô cùng sợ hãi.

Nhìn thấy đám người Đại trưởng lão đã đi xa, lúc này Tử Nghiên mới quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt Tiêu Viêm có chút cổ quái, lập tức ngẩn ra, nói: "Sao vậy?"

"Ài, Long Hoàng bệ hạ, uy danh của ngài thật lớn đấy." Tiêu Viêm lắc đầu, thở dài một tiếng. So với Tử Nghiên bây giờ, hắn vẫn thích tiểu cô nương hoạt bát, ngây thơ suốt ngày đòi ăn bên cạnh hắn trước kia hơn.

"Ta cũng không ra vẻ trước mặt ngươi, tại sao ngươi lại cảm thấy như vậy?" Tử Nghiên liếc mắt nhìn Tiêu Viêm một cái, đột nhiên dịch đến gần người Tiêu Viêm, trên gương mặt tinh xảo hiện lên một chút cười xấu xa, nói: "Không phải ngươi rất thích như vậy sao? Trước kia ta thấy ánh mắt ngươi thường chú ý trên người Thải Lân tỷ a."

"Khụ khụ, linh tinh!" Nghe vậy, mặt Tiêu Viêm đỏ lên, liếc mắt nhìn Tử Nghiên một cái, ngữ khí như vậy cũng có chút giống như tiểu nha đầu trước kia.

"Hắc hắc!" Tử Nghiên che miệng cười khẽ, chợt thu nụ cười lại, nhìn Tiêu Viêm, nói: "Đa tạ, lần này nếu không phải ngươi giúp ngăn cản lâu như vậy, hơn nữa đánh thương tam đại Long Vương thì cho dù ta có sử dụng Đồ Long kiếm cũng không thể tạo thành uy hiếp như vậy."

"Cảm ơn thì khỏi đi, vì chuyện của nàng, trong khoảng thời gian này ta cũng chịu không ít hành hạ." Tiêu Viêm hơi trừng mắt, để giải quyết rắc rối cho Tử Nghiên, hắn hao tổn tâm cơ mới mượn được sức Cửu U Địa Minh Mãng tộc, còn nửa đường chặn giết cường giả Thiên Yêu Hoàng tộc, lấy con tin uy hiếp mới để cho những tên kia cút trở về. Sau khi chạy tới đây, lại cùng tam đại Long Vương huyết chiến một hồi, liều đến kinh mạch đứt đoạn, nếu như không phải thân thể mạnh mẽ mà nói, chỉ sợ lần này hắn đã chết.

Dĩ nhiên, với tính tình của Tiêu Viêm sẽ không nói thẳng những điều này ra, lập tức phất phất tay, bay về Đông Long đảo. Nhưng không ngờ được thân hình vừa động, kinh mạch trong cơ thể liền truyền ra từng đợt đau nhức, lập tức khuôn mặt trở nên méo mó, nhẹ nhàng hít một hơi lạnh.

"Đã nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn cứ thích cậy mạnh, trong khoảng thời gian này ngươi ở lại Đông Long đảo dưỡng thương cho tốt đi…"

Khi Tiêu Viêm hít khí lạnh thì một làn gió thơm truyền vào trong mũi, chợt hắn cảm giác cánh tay của mình được nâng lên, sau đó tiếp xúc với một mảnh êm ái mềm mại. Quay đầu sang, chỉ thấy Tử Nghiên đỡ lấy nửa người hắn, thân hình chợt động, bay vụt về hướng Long đảo. Khi bay, mái tóc tím bay phất phới, vuốt nhẹ lên mặt Tiêu Viêm, làm hắn vô cùng thoải mái.

Đại chiến Đông Long đảo, dưới sự uy hiếp khủng bố của Đồ Long kiếm, rốt cục lấy kết quả Đông Long đảo đại thắng mà kết thúc. Sau trận chiến này, thực lực Đông Long đảo không thể nghi ngờ sẽ tăng vọt lên, vượt xa tam đại Long đảo. Mà trái lại, tam đại Long đảo ắt tất nhiên sẽ xuất hiện suy giảm, Đồ Long kiếm, là dấu hiệu của Long Hoàng, quá khứ có không ít chiến sĩ tam đảo cũng không tin thân phận Tử Nghiên, nhưng trải qua việc này, sự hoài nghi này lập tức tan thành mây khói. Dưới sự kêu gọi của Long Hoàng chính thức, cái loại uy áp đến từ huyết mạch này, sẽ khiến tộc nhân tam đại Long đảo làm ra quyết định cuối cùng.

Từ nay về sau, tam đại Long đảo sẽ không còn thời cơ tiến công Đông Long đảo nữa. Bọn họ sẽ chuyển từ chủ động sang bị động, chỉ có thể vô lực ngồi nhìn Đông Long đảo ngưng tụ lực lượng, thẳng đến lúc diệt trừ tam đảo, hoàn thành thống nhất Cổ Long bộ tộc.

Đương nhiên, một bước đó vẫn còn cần thời gian không ngắn.

Sau khi tam đại Long Vương thất bại, Đông Long đảo cũng tương đối tất bật, có khá nhiều công việc sau trận chiến, đặc biệt là lần này Đông Long đảo còn có thêm không ít cư dân mới.

Mà khi toàn bộ Đông Long đảo đang bận rộn thì Tiêu Viêm lại tìm một mật thất trực tiếp tuyên bố bế quan. Lần này thương thế của hắn thực sự quá nặng, thậm chí suýt chút nữa đi tong cái mạng. Bởi vậy, hắn phải chữa trị tốt trạng huống trong cơ thể, tránh cho xuất hiện di chứng làm trở ngại đến việc tiên tiến thực lực. Nếu không mà nói, tổn thất này thật sự sẽ làm cho người ta khó có thể tiếp nhận rồi.

Trong mật thất tĩnh lặng, mùi trầm hương thoang thoảng tỏa ra, Tiêu Viêm ngồi xếp bằng trên bệ đá làm bằng hàn ngọc, hai mắt nhắm nghiền, năng lượng nồng đậm sền sệt lưu động quanh hắn, theo từng đợt hô hấp chậm rãi mà tràn vào trong cơ thể. Nguồn truyện: Truyện FULL

Từ khi Tiêu Viêm đi vào trong mật thất, tính đến bây giờ đã là hơn mười ngày. Trong mười ngày này, thương thế nghiêm trọng trong cơ thể hắn cũng đã dần dần khỏi hẳn, nhưng nương theo sau khi thương thế chuyển biến tốt đẹp, Tiêu Viêm cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, thân thể hắn như hóa thành đá, từ sau khi đi vào, vẫn duy trì tư thế như vậy, không chút dịch chuyển.

Nhưng không ai biết rằng, bề ngoài Tiêu Viêm tĩnh lặng như mặt nước thì trong cơ thể lại không bình hòa như trong tưởng tượng.

"Thịch thịch!"

Trong cơ thể Tiêu Viêm, trái tim chậm rãi nhúc nhích, nương theo mỗi một nhịp tim đập, đều có một tia huyết dịch màu tím hồng hiện ra, chậm rãi chảy xuôi ra từ trái tim, cuối cùng dũng mãnh khuếch tán ra hướng bốn phương tám hướng. Tia máu màu tím hồng này giống như có nhiệt độ kinh khủng đến cực đoan, những kinh mạch, cơ bắp bị nó đi qua đều đột ngột sôi trào lên, nhưng loại sôi trào này cũng không mang đến cho Tiêu Viêm cảm giác đau nhức, ngược lại còn mơ hồ có loại cảm giác kỳ dị như được trọng sinh.

Về phần tại sao lại xuất hiện loại tình huống này, Tiêu Viêm cũng không rõ ràng lắm. Hắn chỉ biết là, sau khi bế quan không lâu, huyết mạch lực tân sinh mà lúc trước Tiêu Huyền giúp hắn dung hợp vẫn ẩn giấu sâu trong trái tim, lúc này lại tự động chảy ra, tia huyết mạch lực này mặc dù có chút mỏng manh, nhưng có được hiệu quả cực kỳ thần kỳ. Thương thế nghiêm trọng trong cơ thể Tiêu Viêm có thể khỏi hẳn trong thời gian chưa đầy mười ngày, đại bộ phận hiệu quả đều là tia máu màu tím hồng này tạo ra

Mặc dù cũng không hiểu được vì sao tia máu màu tím hồng này lại chảy ra, nhưng Tiêu Viêm cũng không cố ý khống chế nó, mà là để theo tự nhiên. Đương nhiên, làm cho Tiêu Viêm có thể yên tâm mặc kệ nó thi triển, tất nhiên cũng bởi vì hắn có thể cảm giác được, mỗi một lần tia máu tím hồng rửa qua thì dường như thực lực bản thân cũng có sự tăng trưởng rất nhỏ.

Loại cảm giác này giống như luồng máu đang không ngừng gột rửa cùng rèn luyện thân thể hắn!

Không thể nghi ngờ, đây là một việc tuyệt hảo, bởi vậy Tiêu Viêm cũng không có cố ý ngăn trở, ngược lại nương theo thời gian trôi qua, hắn cũng từ từ đi vào một loại trạng thái ngủ say, mà khi hắn lâm vào ngủ say thì trái tim vẫn chậm rãi đập theo tiết tấu, một tia máu tím hồng lại chảy xuôi ra, không biết mệt mỏi rửa sạch kinh mạch và huyết nhục của Tiêu Viêm.

Đương nhiên, theo quá trình gột rửa này, khí tức của Tiêu Viêm cũng chậm rãi tăng lên.
Bình Luận (0)
Comment