Đấu Phá Thương Khung

Chương 1500

Dáng vẻ tươi cười ở trên khuôn mặt nam tử tuấn mỹ cũng từ từ tiêu tán, thay vào đó là một vẻ băng hàn quỷ dị, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm. Mặc dù hắn không đáp lời nhưng không gian xung quanh lại giống như là sóng biển, run rẩy một cách kịch liệt.

"Ảo cảnh?"

Đứng một bên, đám người Huân Nhi khi nghe thấy lời này của Tiêu Viêm cũng đều cả kinh, rỗi chợt như hiểu ra được vấn đề gì đó: "Huynh nói chúng ta vẫn còn đang bị vây ở trong ảo cảnh?"

"Ta là thật đó!" Tử Nghiên vội vàng nói. Nàng cảm giác được mình tuyệt đối là thật, không có một chút hư ảo nào cả!

"Chúng ta đều là thật!" Ánh mắt của Tiêu Viêm nhìn chằm chằm vào vị nam tử tuấn mĩ kia, rồi khẽ nói: "Nhưng hiện tại, chúng ta thật sự là đã lâm vào ảo cảnh, đây là điểm đáng sợ nhất của Mộng Yểm Thiên Vụ! Nếu cứ mãi đi theo những gì mà Tịnh Liên Yêu Hỏa sắp đặt thì chúng ta càng lún sâu, đến cuối cùng sẽ triệt để biến thành hỏa nô của nó. Cho dù chúng ta ở chỗ này đại chiến, giết chết được nó nhưng cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi, bởi vì chúng ta vẫn còn đang ở bên trong huyễn cảnh...!"

"Vậy ý của ngươi là, những gì chúng ta trông thấy như hỏa nô hay là Tiêu Thần cũng đều là hư ảo hết sao?" Cổ Nam Hải nhíu mày, rồi đột nhiên quay sang nhìn Tiêu Thần đang đứng im lặng, nói.

"Trong hư có thực, trong thực có hư, đây mới là chỗ đáng sợ của Tịnh Liên Yêu Hỏa. Tiêu Thần tổ tiên thực sự không phải là hư ảo, người cũng là thật đấy...!" Tiêu Viêm lắc đầu, nhìn về phía Tiêu Thần, khẽ nói: "Chỉ có điều, hơn phân nửa thần trí của người cũng đã bị Tịnh Liên Yêu Hỏa khống chế!"

Đám người Huân Nhi hai mặt nhìn nhau, sau đó ánh mắt cẩn thận lướt qua bốn phía xung quanh. Nhưng bất luận bọn hắn có dò xét như thế nào, cũng đều không thể phát giác ra nửa điểm dao động của ảo cảnh.

"Năm đó, vị Tịnh Liên Yêu Thánh kia được xưng cường giả tiếp cận gần nhất với cấp bậc Đấu Đế, nhưng rốt cuộc hắn vẫn vị Tịnh Liên Yêu Hỏa cắn trả mà chết, và sau đó Tịnh Liên Yêu Hỏa đã chiếm được truyền thừa của của hắn, mà Mộng Yểm Thiên Vụ lại là tuyệt kỹ thành danh của Tịnh Liên Yêu Thánh. Năm xưa, vị Yêu Thánh này thi triển chiêu đó thì có thể khiến cho trăm vạn người đang sống trong một tòa thành lâm vào ảo cảnh sinh hoạt mấy trăm năm, sự thần kỳ của loại ảo cảnh này cũng không phải là người bình thường có thể nghĩ đến được!"

Tiêu Viêm than nhẹ một tiếng, trong thanh âm cũng có chút kinh ngạc. Loại ảo cảnh này chỉ nghĩ đến nó thôi cũng đã khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ, Tịnh Liên Yêu Thánh quả thật không hổ với hai chữ "Yêu Thánh".

"Trước kia, Tịnh Liên Yêu Hỏa không có loại bản lãnh này!" Cổ Nam Hải trầm giọng nói. Mấy lần trước, khi yêu hỏa xuất thế thì không ai gặp phải loại tình huống khó giải quyết này.

"Thời gian ngàn năm có thể làm thay đổi rất nhiều thứ, và nó cũng có thể khiến cho Tịnh Liên Yêu Hỏa dần dần học được tất cả thủ đoạn của Tịnh Liên Yêu Thánh. Từ phương diện nào đó mà nói, hắn cũng có thể gọi là một Tịnh Liên Yêu Thánh khác!" Ánh mắt của Tiêu Viêm vẫn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đang càng ngày càng băng lãnh vị nam tử tuấn mỹ, khẽ nói.

"Tại sao ngươi lại hiểu rõ về Mộng Yểm Thiên Vụ như vậy?" Vị nam tử ngồi trên vương tọa kia rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, trong thanh âm có chút lạnh lẽo.

Tiêu Viêm cười một tiếng, bàn tay chỉ vào trán, không trả lời vấn đề của nam tử kia. Hắn có thể đột nhiên bừng tỉnh, đồng thời còn phát giác ra được sự quỷ dị của nơi này tất nhiên là do quang đoàn ở trong đầu đã chỉ thị cho hắn, nếu không phải như thế thì chắc chắn hôm nay bọn hắn sẽ bị hao binh tổn tướng ở chỗ này. Trước khi được quang đoàn nhắc nhở, có lẽ hắn sẽ không bao giờ nghĩ tới việc: sau khi thoát ly khỏi Mộng Yểm Thiên Vụ, bọn hắn lại đang lâm vào trong một ảo cảnh khác.

"Xem ra, trong khoảng thời gian ngàn năm, ngươi đã đã bỏ ra rất nhiều công sức để tạo nên cái ảo cảnh này. Nếu không có gì ngoài ý muốn mà nói… lần này ngươi sẽ đạt được toàn thắng, bởi theo ta nghĩ, chỉ sợ không có một ai có thể phát hiện ra mánh khóe của nơi này!"

Tiêu Viêm khẽ mỉm cười, nội tâm thầm thở phào vì may mắn. Ảo cảnh mà Tịnh Liên Yêu Hỏa dùng thời gian ngàn năm để kiến tạo há lại dễ dàng phá vỡ như vậy được sao? Nếu như không phải là do hắn lấy được quang đoàn kì dị ở trong tấm cổ đồ của Tịnh Liên Yêu Thánh, lần này tiến vào không gian yêu hỏa chỉ sợ là toàn quân sẽ bị diệt. Cho dù là những cường giả của Hồn Điện cũng sẽ không ngoại lệ.

"Thật sự là đáng tiếc…!"

Ánh mắt lạnh lùng vô tình của nam tử tuấn mỹ nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, từng ngọn hỏa diễm màu nhũ bạch sắc từ bên trong thân thể chậm rãi phóng xuất ra. Ngay lập tức, một loại nhiệt độ tựa như muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ, dần dần bao phủ mảnh không gian này.

Nhìn thấy thanh thế to lớn của nam tử tuấn mỹ, sắc mặt của đám người Huân Nhi khẽ biến đổi, vội vàng túm tụm lại một chỗ, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác. "Nếu đây chỉ là ảo cảnh thì phải làm thế nào mới có thể phá giải? Tên gia hỏa này cho chúng ta cảm giác cực kỳ chân thực a…!" Dược lão thấp giọng nói. Hiện tại lão cũng dần tin tưởng lời nói của Tiêu Viêm là cả đám đã lâm vào ảo cảnh, nhưng những đạo hỏa diễm đang quanh quẩn bên thân nam tử tuấn mỹ kia cũng khiến bọn họ hiểu rằng, nếu ở trong này mà bị giết chết thì ở ngoài hiện thực sẽ tương tự.

"Cho dù có giống thực đến mấy thì ảo cảnh cũng vẫn là ảo cảnh mà thôi. Chỉ cần nội tâm của mọi người có ý niệm là hắn rất mạnh, rất khó đánh bại thì hắn sẽ vĩnh viễn bất bại. Ở chỗ này, thực lực của hắn đều do ý niệm ở trong nội tâm của chúng ta quyết định." Tiêu Viêm âm trầm nói.

"Đâm đầu vào chỗ chết!"

Khi Tiêu Viêm vừa dứt lời thì khuôn mặt của nam tử tuấn mỹ rốt cuộc cũng đã biến sắc. Hắn gầm lên một tiếng, rồi khẽ động thân hình, xuất hiện ở phía trên đầu đám người Tiêu Viêm, thủ chưởng nắm chặt lại, hỏa diễm màu nhũ bạch hóa thành một chuôi hỏa diễm trường thương khổng lồ. Sau đó cánh tay của hắn vung lên, trường thương liền xé rách không gian, mang theo hương vị của sự hủy diệt, hung hăng công kích về phía đám người Tiêu Viêm.

Đứng trước cỗ lực lượng hủy diệt bực này, sắc mặt của mọi người liền có chút trắng bệch.

"Mọi người đừng thi triển đấu khí phòng ngự, nội tâm hãy nghĩ hắn là một con chó không thể gây hại, nếu không thì tất cả sẽ chết đấy!" Nhìn thấy một màn này, Tiêu Viêm bèn vội vàng quát to lên một tiếng.

Tiếng quát to vang lên như tiếng sấm làm cho nội tâm của mọi người đều cảm thấy run rẩy, rồi bất chấp sự so sánh của Tiêu Viêm khiến cho mình phải buồn cười mà vội vàng áp chế sợ hãi, sau đó cố gắng đem đấu khí thu lại. Vào thời điểm hiện tại, bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Tiêu Viêm mà thôi.

"Phanh!"

Hỏa diễm trường thương khổng lồ từ trên trời giáng xuống, xen lẫn cả lực lượng hủy diệt, hung hăng đánh trúng thân thể mọi người. Nhưng ngay khi bọn họ cho rằng bản thân sẽ phải bị thương rất nặng thì đạo hỏa diễm trường thương kia lại đột nhiên biến mất.

"Đậu xanh rau má…!"

Trên bầu trời, khuôn mặt của nam tử tuấn mỹ đã hiện lên vẻ tức giận, thân thể của hắn so với lúc trước quả thật là đã xuất hiện một chút hư ảo. Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ được rằng Tiêu Viêm lại có thể nhanh chóng tìm ra cách làm suy yếu lực lượng của hắn như vậy.

"Mộng Yểm huyễn cảnh, phá…!"

Khuôn mặt Tiêu Viêm hiện lên vẻ ngưng trọng, song chỉ điểm một cái, đầu ngón tay bắn ra một cỗ tinh huyết. Tinh huyết dưới sự huy động tạo thành một đạo huyết phù quỷ dị. Nguồn truyện: TruyenGG

"Phá Yểm Chi Phù? Tại sao ngươi lại biết?"

Ngay khi nhìn thấy huyết phù, sắc mặt của nam tử tuấn mỹ liền trở nên âm trầm.

"Tách…!"

Tiêu Viêm cũng không để ý đến nam tử, ngón tay hắn điểm một cái khiến cho huyết phù quỷ dị kia nổ tung, văng ra khắp nơi trên hư không. Lập tức, mảnh không gian này dao động kịch liệt, cuối cùng liền "phịch" một tiếng rồi bạo tạc trước ánh mắt vui mừng của đám người Tiêu Viêm.

Thời điểm mảnh không gian bị nổ tung thì trong một sát na kia, đám người Tiêu Viêm đều đột nhiên cảm giác được ở sâu trong não hãi truyền đến một hồi mê muội, làm cho mọi người phải vội vàng mở mắt ra.

Ngay khi hai mắt mở ra, quang cảnh đầu tiên đập vào mắt bọn họ là một biển nham thạch nóng chảy, bên trong nham thạch thỉnh thoảng có những đoàn hỏa diễm màu nhũ bạch thoát ra. Mà những phiến nham thạch màu nhũ bạch lại tràn ngập ở khắp không gian, khiến cho người ta có cảm giác nơi này chỉ toàn là nham thạch.

Phía trên của biển nham thạch này có một vài núi đá cực kỳ khổng lồ đang lơ lửng, mà đám người Tiêu Viêm chính là đang ở chỗ sâu bên trên những núi đá này, đồng thời ở phía sau, cách bọn họ một khoảng không xa là một cái khe hở màu bạc khổng lồ đang chậm rãi xoay tròn…

"Chúng ta thoát khỏi ảo cảnh rồi sao?" Nhìn thấy mảnh địa vực đầy lạ lẫm, đám người Huân Nhi không khỏi thở phào một hơi.

"Nơi này chắc không phải là ảo cảnh nữa chứ?" Dược lão nhìn bốn phía chung quanh, có chút kinh hãi nói. Chuyện xảy ra lúc trước khiến cho mọi người có chút sợ hãi đến mức bị ám ảnh rồi. Ai cũng không hi vọng, mọi vất vả khổ cực và cố gắng lâu như vậy đều là vô dụng cả đâu.

"Tịnh Liên Yêu Hỏa cũng không có loại bổn sự này!" Tiêu Viêm cười cười, nội tâm như trút được một gánh nặng mà thở dài một hơi. Thoát ly cái không gian ảo cảnh chết tiệt kia làm cho linh hồn và thể xác của hắn trở nên nhẹ nhàng, thư thái hơn rất nhiều. Mộng Yểm Thiên Vụ không hổ là tuyệt kỹ thành danh của Tịnh Liên Yêu Thánh, thật sự là quá kinh khủng rồi."

"
A….A…A!"

Ngay khi Tiêu Viêm vừa thở phào nhẹ nhõm thì Tiêu Thần đứng ở bên cạnh bỗng nhiên lại gầm lên một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ giãy dụa. Ngay sau đó, từ trong miệng hắn truyền ra âm thanh khàn khàn, dồn dập: "
Tịnh Liên Yêu Hỏa lại đang khống chế ta!"

Thấy thế, sắc mặt của Tiêu Viêm cũng biến đổi. Tuy rằng Tiêu Thần được xem như là một dạng hỏa nô của Tịnh Liên Yêu Hỏa, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn dựa vào thực lực cao siêu của bản thân nên mới có thể chống cự lại sự khống chế của Tịnh Liên Yêu Hỏa. Nếu như nghĩ ra được biện pháp giải trừ hoàn toàn sự khống chế của Tịnh Liên Yêu Hỏa thì Tiêu Thần hẳn sẽ là một trợ lực to lớn. Hiện tại, điều Tiêu Viêm thiếu thốn nhất chính là loại cường giả đỉnh cao như vậy.

Nhưng dù sao, muốn là một chuyện, còn làm được hay không lại là một chuyện khác. Sự đáng sợ của Tịnh Liên Yêu Hỏa, bản thân Tiêu Viêm cũng đã lãnh hội qua, muốn xóa bỏ được sự khống chế của nó đối với Tiêu Thần quả thực là không dễ một chút nào.

Đúng vào lúc Tiêu Viêm cảm thấy vô kế khả thi thì quang đoàn kỳ dị ở trong đầu lại truyền ra một tia dao động rất nhỏ.

"Đây là...?"

Nhận thấy tia dao động đó, Tiêu Viêm hơi cảm thấy bất ngờ. Hắn mới thoáng cảm ứng một chút thì ngay lập tức trên khuôn mặt liền hiện lên thần sắc vui mừng. Lập tức, hắn điểm ngón tay của mình lên trán của Tiêu Thần, nhanh chóng phóng xuất lực lượng linh hồn, nhanh như chớp phác thảo trên trán của Tiêu Thần một đạo chú văn vô hình. Và ngay sau khi chú văn hình thành, vẻ giãy dụa trên mặt của Tiêu Thần cũng từ từ giảm bớt.

"Cái này có thể tạm thời ngăn cản sự không chế của Tịnh Liên Yêu Hỏa. Nếu muốn xóa bỏ hoàn toàn thì trước tiên cần phải giải quyết được Tịnh Liên Yêu Hỏa!" Nhìn thấy Tiêu Thần từ từ khôi phục lại như bình thường, Tiêu Viêm cũng rút ngón tay về, khẽ nói.

"
Viu....Viu...!"

Tiêu Viêm vừa mới dứt lời, trên những núi đá đang phiêu phù xung quang đột nhiên có từng đạo thân ảnh phóng ra. Bọn họ đều lơ lửng trên bầu trời, không ngừng hít thở dồn dập, sắc mặt đầy sự sợ hãi.

"
Xem ra việc ngươi phá vỡ ảo cảnh đã tạo thành phản ứng dây chuyền, khiến cho những người kia cùng nhau thoát ra được ảo cảnh...!" Nhìn thấy những người đó, Dược lão khẽ nói.

"
Thoát ra cũng tốt! Dù sao chúng ta cũng không có cách nào chế phục được Tịnh Liên Yêu Hỏa mà!" Tiêu Viêm hơi mỉm cười, ánh mắt hướng về biển nham thạch ở cách đó không xa.

Bên đó, nham thạch nóng chảy đang chậm rãi nhô lên, tạo thành một cột nham thạch khổng lồ, kích cỡ khoảng trăm trượng, nhìn cứ như kiểu có một cây cột khổng lồ từ dưới biển dâng lên vậy. Đến cuối cùng, khi nó dâng lên đến độ cao song song với mọi người thì mới từ từ dừng lại, kèm theo đó là một thân ảnh nam tử tuấn mỹ mặc áo bào màu trắng xuất hiện trước sự chú ý của tất cả mọi ngươi.

Nhìn thấy đạo thân ảnh chân thực này, sắc mặt của đám người Tiêu Viêm trở nên ngưng trọng vô cùng. Đây mới đích thực là bản thể của Tịnh Liên Yêu Hỏa!
Bình Luận (0)
Comment