Đấu Phá Thương Khung

Chương 1530

Tiêu Viêm âm trầm liếc nhìn điện chủ Hồn điện đang huyền phù giữa không trung, đồng thời hai tay cấp tốc kết xuất ra từng đạo tàn ảnh giống như hoa sen nở rộ. Cùng với sự biến hóa của thủ ấn, hỏa diễm màu hồng phấn ở trên đỉnh đầu của hắn bỗng "vù" một tiếng, bay thẳng lên trời dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.

Hỏa diễm hồng phấn từ từ phóng xuất ra nhiệt độ kinh khủng khiến cho cả phiến thiên địa này như trở thành một cái lò lửa. Bên trong Vẫn Lạc sơn mạch thỉnh thoảng có những ngọn núi tự dưng bốc cháy, sương khói nồng đậm bay thẳng về phía chân trời. Kèm theo đó, một số võ giả có thực lực hơi yếu cũng trở nên hoảng sợ khi nhận thấy đấu khí của bản thân đang sôi trào, cơ thể dần dần nóng lên một cách bất thường.

Tịnh Liên Yêu Hỏa vốn có năng lực kì dị là lấy tâm tình của con người làm vật dẫn, khiến mọi thứ tự bốc cháy mà không cần có lửa. Thế nên, đứng trước tình huống này, không ít người kinh hãi, liên tục thối lui về phía sau, mãi đến khi ra tới rìa ngoài của sơn mạch thì mới cảm thấy sức nóng đã giảm bớt đi một chút.

"Không hổ là Tịnh Liên Yêu Hỏa! Nhiệt độ đáng sợ thật!"

Ở những ngọn núi xung quanh, sắc mặt một số Thái thượng trưởng lão của các tông phái có chút ngưng trọng xen lẫn sự hâm mộ. Giao chiến với địch thủ có loại dị hỏa như thế này, bản thân chưa kịp xuất thủ thì đã phải chuẩn bị tinh thần để chống đỡ lại sức nóng của ngọn lửa. Dưới loại nhiệt độ đáng sợ đó, ngay cả đấu khí cũng dễ dàng bị thiêu đốt.

"Tiêu Viêm rốt cuộc đã phải vận dụng Tịnh Liên Yêu Hỏa rồi!"

Hồn Ma lão nhân nhìn một màn này, lông mày hơi nhíu lại. Tịnh Liên Yêu Hỏa… cho dù là tự thân lão đứng ra đối phó thì cũng cảm thấy có chút khó giải quyết. Tuy rằng thực lực của điện chủ Hồn điện cao hơn một bậc so với Tiêu Viêm, nhưng chỉ cần bất cẩn một chút thì chuyện lật thuyền trong mương cũng không phải là không thể xảy ra..

"Tiểu tử này có cơ duyên thật lớn nha! Nhớ năm đó, ta cũng từng đi thu phục Tịnh Liên Yêu Hỏa nhưng cuối cùng vẫn phải quay về trong thất bại. Không nghĩ tới, chỉ dựa vào thực lực tầm này, hắn lại có thể hàng phục được nó!" Hồn Thiên Mạch hít sâu một hơi rồi đạm nhiên cười: "Chỉ có điều, cho dù tiểu tử này thật sự có thể thi triển Tịnh Liên Yêu Hỏa, nhưng muốn thắng Hồn Diệt Sinh thì cũng không phải là dễ đâu!"

Trên bầu trời, ánh mắt của Điện chủ Hồn Điện ghim chặt vào hỏa diễm hồng phấn với vẻ vô cùng ngưng trọng, nhưng sâu trong mắt dường như còn chất chứa một sự nóng bỏng nào khác nữa.

Dưới cái nhìn chăm chú của vô số ánh mắt, hỏa diễm hồng phấn dần dần ngưng tụ thành một cái hỏa bàn (mâm lửa) có những hoa văn kỳ dị, mà nếu để ý thật kỹ thì có thể nhận thấy đó chính là hình dạng của sáu loại dị hỏa đã từng bị Tiêu Viêm luyện hóa. Ở vị trí trung tâm của hỏa bàn là một đám hỏa diễm tinh thể đang lay động chập chờn.

"Phật Nộ Luân Hồi!" Hỏa bàn thành hình, Tiêu Viêm liền trừng mắt, trầm giọng quát.

"Viu viu…!"

Tiếng quát của Tiêu Viêm vừa dứt, hỏa bàn liền truyền ra từng âm thanh vù vù, rồi chậm rãi xoay tròn. Cùng lúc đó, hỏa diễm tinh thể ở vị trí trung tâm cũng "xuy" lên một tiếng, bạo phát ra một cột lửa đỏ.

Lúc đầu, cột lửa này chỉ to bằng một cánh tay, thế nhưng khi lướt qua màn sương khói, đón được gió lớn thì lập tức nó liền bành trướng, tạo thành một cột lửa khổng lồ ước chừng mười trượng.

"Phừng…!"

Với một tốc độ khủng khiếp, cột lửa bắn xuống một ngọn núi ở phía dưới. Lập tức, ngọn núi đó giống như băng tan, biến mất một cách quỷ dị trước ánh mắt kinh hãi của mọi người. Thứ còn lưu lại ở trên mặt đất chỉ là một cái hố rộng gần trăm trượng, sâu không thấy đáy.

"Đi!"

Tiêu Viêm biến đổi thủ ấn, ngón tay đột nhiên chỉ vào điện chủ Hồn điện đang ở trên bầu trời. Theo sau đó, hỏa bàn cũng nhanh chóng ngẩng lên, thúc giục cột lửa quét ngang qua mặt đất, bắn thẳng về phía điện chủ Hồn điện. Nơi cột lửa đi qua, mọi vật thể đều hóa thành hư vô, tạo thành một con đường nhẵn nhụi dài chừng nghìn trượng. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Xuy!"

Tốc độ của cột lửa có thể dùng hai chữ "Bôn Lôi" (nhanh như chớp) để hình dung. Mọi người chỉ vừa mới cảm thấy trong mắt có một đạo hồng quang xẹt qua thì cột lửa đã trực tiếp bao phủ thân hình của điện chủ Hồn điện ngay khi hắn đang muốn thối lui.

"Xuy…xuy!"

Cùng với sự bao phủ của cột lửa, đấu khí bàng bạc xung quanh thân thể của điện chủ Hồn điện liền bắt đầu tan rã bằng một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Mặc dù đấu khí trên người hắn tuôn ra cuồn cuộn không ngừng, nhưng vẫn không thể sánh được với tốc độ tan rã. Hiện tại, do Phật Nộ Luân Hồi có cả tâm hỏa mới sinh đi kèm cho nên uy lực của nó ngày càng cường đại, nếu như cường giả Đấu Thánh bình thường mà bị cột lửa kia bắn trúng thì e rằng cũng chỉ chống cự được trong thời gian nửa chén trà, rồi sau đó không những đấu khí tan rã mà ngay cả linh hồn cũng bị hủy diệt.

Nhìn đấu khí xung quanh thân mình tiêu tán cực nhanh, sắc mặt điện chủ Hồn điện liền hơi thay đổi, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn hỏa bàn đang không ngừng xoay tròn ở phía xa. Hắn có thể cảm nhận được một loại khí tức nguy hiểm tỏa ra từ bên trong hỏa bàn đó.

"Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ điện chủ Hồn điện không chống đỡ được bao lâu nữa…!"

Đứng ngoài quan chiến, mọi người đưa mắt nhìn nhau, nội tâm đều hiện lên ý niệm, nếu đợi đến khi đấu khí bị cột lửa làm cho tan rã hết thì điện chủ Hồn điện thua là cái chắc.

"Luân Hồi Thúc!"

Trên bầu trời, Tiêu Viêm nhìn điện chủ Hồn điện đang kiên trì chống đỡ với cột lửa, ánh mắt liền trở nên lạnh lùng, tiếp tục biến đổi thủ ấn. Cùng với đó, hỏa bàn đột nhiên xoay ngược lại với một tốc độ cực cao.

"Ong…ong!"

Theo sự xoay ngược của hỏa bàn, cột lửa khổng lồ hơn mười trượng kia bắt đầu thu nhỏ lại chỉ còn mấy trượng trong chớp mắt, nhưng nó vẫn chưa chịu dừng lại mà vẫn tiếp tục thu nhỏ. Tuy nhiên, mọi người cũng cảm nhận được, mặc dù cột lửa nhỏ đi, nhưng ẩn trong đó là một cỗ năng lượng cuồng bạo đang điên cuồng ngưng tụ.

"Không tốt!" Hồn Ma lão nhân phát hiện ra điều này, sắc mặt lập tức biến đổi. Đặc biệt là khi cột lửa thu nhỏ lại bằng ngón cái thì ngay chính bản thân lão cũng cảm thấy hãi hùng.

Ngay khi cột lửa chỉ lớn bằng ngón tay cái đang gắt gao tập trung vào mi tâm của điện chủ Hồn điện, trong mắt Tiêu Viêm đột nhiên ánh lên hàn quang, sau đó hắn bèn quát lớn:

"Luân Hồi Thúc, Lạc Luân Hồi!"

"Vụt…!"

Tiếng quát vừa dứt, hỏa bàn ở trên trời lập tức run rẩy rồi dần dần biến mất. Kèm theo đó, phía chân trời chợt lóe lên hồng quang, cột lửa bằng ngón cái mang theo một cỗ lực lượng hủy diệt hung hăng oanh kích vào điện chủ Hồn điện.

"Phanh!"

Thanh âm bạo tạc trầm thấp vang dội cả không trung, khí lưu của hỏa diễm khuếch tán với một tốc độ kinh khủng làm cho một số cường giả Đấu Thánh phải vội vàng thối lui vì sợ liên lụy tới bản thân.

"Trúng rồi!"

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt đám người Dược lão đều lộ vẻ vui mừng. Bị đòn công kích có uy lực như thế đánh trúng, cho dù là điện chủ Hồn điện thì chỉ sợ cũng không được dễ chịu cho lắm.

Đan Tháp lão tổ cũng chăm chú nhìn về phía hỏa diễm bùng nổ, hàng lông mày của lão khẽ nhíu lại.

"Phân ra thắng bại rồi sao?" Ở những vùng núi đồi lân cận, từng ánh mắt đều nhìn bầu trời, tiếng bàn luận xôn xao liên tiếp vang lên. Một chiêu vừa rồi của Tiêu Viêm uy lực quá mức mạnh mẽ, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hẳn là thắng bại đã được phân định.

Lúc này, bên phía Hồn điện cũng yên lặng như tờ, hiển nhiên bọn họ không thể ngờ được, lần này giao thủ, điện chủ Hồn điện lại không có chút sức lực nào để chống đỡ.

"Phì...!" Hồn Thiên Mạch luồn tay vào ống tay áo, rồi khẽ cười nhạo một tiếng khi nghe thấy những điều mọi người đang nghị luận ở xung quanh.

Tiêu Viêm huyền phù giữa không trung, trong miệng phun ra một ngụm khí nóng, ánh mắt ngưng trọng nhìn nơi hỏa diễm khuếch tán. Mặc dù rất tin tưởng vào đòn công kích này, thế nhưng không hiểu tại sao hắn lại có một cảm giác là điện chủ Hồn điện sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy được.

"Phốc!" Đúng lúc đó, trong khu vực tràn ngập hỏa diễm đột nhiên vang lên một thanh âm rất nhỏ.

"Quả nhiên không chết!" Nghe thấy âm thanh này, sắc mặt Tiêu Viêm hơi đổi, nội tâm trào dâng e sợ.

"Vù…vù…!"

Thanh âm đó vừa vang lên không lâu thì từ trung tâm khuếch tán của hỏa diễm xuất hiện một bóng đen mờ ảo, đồng thời một cỗ hấp lực quỷ dị bất chợt thổi quét ra với khí thế phô thiên cái địa. Theo đó, hỏa diễm đang tràn ngập trong không gian liền trực tiếp bị hấp thu. Và sau cùng, trước ánh mắt khó tin của mọi người, bóng đen bèn chậm rãi bước ra.

"Dám thôn phệ Tịnh Liên Yêu Hỏa? Hắn chán sống rồi sao?" Những tiếng nghị luận vang lên xôn xao, hiển nhiên đối với hành động vừa rồi của bóng đen, mọi người đều không thể tưởng tượng nổi.

"Không tổn thương một chút nào sao?"

Nhìn điện chủ Hồn điện đang chậm rãi bước ra từ trong ngọn lửa, Tiêu Viêm hơi chấn động, nội tâm cảm thấy tình hình có chút gay go.

"Hương vị của Tịnh Liên Yêu Hỏa quả nhiên là rất ngon, nhưng đáng tiếc, đây không phải là Bản Nguyên chi hỏa. Quả thật muốn thử xem, Bản Nguyên chi hỏa của Tịnh Liên Yêu Hỏa sẽ có mùi vị như thế nào?" Điện chủ Hồn điện lơ lửng giữa không trung, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười cổ quái, chép miệng nói. Hắn nhìn về phía Tiêu Viêm, bên trong con ngươi tràn ngập hắc viêm quỉ dị có lực lượng mang tính chất thôn phệ. Một tia hắc viêm thẩm thấu ra bên ngoài khiến năng lượng trong thiên địa cuồn cuộn tiến vào, sau đó bị lực lượng đó cắn nuốt hoàn toàn.

"Cảm thấy không thể tin được phải không?" Điện chủ Hồn điện nhẹ nhàng cười, nét quỉ dị ở trên khuôn mặt càng lúc càng dạt dào.

"Ngươi có Tịnh Liên Yêu Hỏa, nhưng bổn tọa còn có loại dị hỏa hùng mạnh hơn!" Điện chủ Hồn điện khẽ nhấc tay, một đoàn hắc viêm quỷ dị đột nhiên hiện ra. Hắc viêm cuồn cuộn, mơ hồ ngưng tụ thành một khuôn mặt, mà cỗ lực lượng thôn phệ kia cũng đang tuôn ra từ chính cái miệng của khuôn mặt đó.

Ngay khi hắc viêm xuất hiện thì đồng tử trong mắt Tiêu Viêm đột nhiên co rút lại.

"Bài danh đệ nhị trên Dị hỏa bảng: Hư Vô Thôn Viêm?"
Bình Luận (0)
Comment