Đấu Phá Thương Khung

Chương 1582

Tiêu Viêm vừa nói liền dẫn tới một tràng xôn xao. Ngay sau đó phần lớn chiến sĩ Hắc Yên Quân cùng lúc hô to, trầm trồ khen ngợi. Trái lại, đám người Lôi tộc sắc mặt có chút khó coi, bọn hắn lần đầu tiên bị người ta khinh thường như thế.

"Hừ, Tiêu Viêm, ngươi chớ có liều lĩnh."

Thần sắc đùa cợt trên mặt Lôi Vân cũng đã biến mất, gã trầm giọng quát lớn:

"Có đôi khi tranh đua miệng lưỡi lợi hại cũng không có tác dụng.” 

Nhưng Tiêu Viêm vẫn bình thản đứng đó. Lúc trước hắn nghe được rõ ràng Lôi Vân nói những thứ gì, tuy không quá để ý nhưng đối phương trêu chọc Huân Nhi làm cho nội tâm hắn sinh ra cảm giác bất mãn. Trong lòng hắn cũng minh bạch một điều, muốn làm cho mấy tiểu gia hỏa càn rỡ này im miệng thì phải có thủ đoạn ngang ngược hơn nữa.

Lôi Động chau mày khó chịu, khi nhìn thấy gã thanh niên áo đen này, trong nội tâm hắn mơ hồ dấy lên một tia nguy hiểm. Người khác có lẽ cho rằng Tiêu Viêm đánh bại Hồn Diệt Sinh là tin đồn nhảm, nhưng hắn biết đó là sự thật. Hơn nữa hắn còn biết, Hồn Diệt Sinh hoàn toàn không có nhường nhịn, ngược lại sau khi sử dụng toàn lực mới bị tên này đánh bại.

Hắn từng nghe tộc trưởng nói qua lúc nhàn rỗi, người trẻ tuổi mạnh nhất đại lục hiện tại chính là Tiêu tộc Tiêu Viêm.

Lôi Động sẽ không quên giọng nói của Lôi Doanh lúc đó, nhân vật như vậy lại xuất hiện ở trong Tiêu tộc đã suy tàn, quả nhiên là khiến cho người ta khó thể tin nổi.

Bản tính Lôi Động hiếu chiến, vì tu luyện hắn có thể kiên trì phong bế lục giác tu luyện ở trong Ma Lôi Trì năm năm, chịu đựng đau đớn vạn lôi tàn phá. Hơn nữa Lôi tộc dùng phần lớn tài nguyên đào tạo mới có được thành tựu ngày hôm nay, từ sâu trong nội tâm hắn không nguyện ý thừa nhận thành tựu của mình lại thua kém bất kỳ thanh niên đồng lứa nào.

"Nếu như Tiêu Viêm huynh đệ có yêu cầu như thế, Lôi Vân, vậy thì các người cung kính không bằng tuân mệnh vậy!"

Nhẹ thở ra một hơi, Lôi Động thản nhiên đáp.

"Tốt."

Nghe được câu đó, đám người Lôi Vân cũng hưng phấn nở một nụ cười lạnh, bước chân tiến tới. Khí tức mười người tăng vọt lên tới đỉnh phong, trong đó khí tức Lôi Vân là mạnh nhất đã gần đến cấp độ Bán thánh, còn lại đều là cường giả Cửu Tinh Đấu Tôn.

Khi luồng khí tức hung bạo tuôn tràn ra, không ít người gần đó thoáng cái biến sắc, mười người này liên thủ đúng là rất khó đối phó.

"Tiêu Viêm, để cho Lôi tộc chúng ta lĩnh giáo thử xem tin đồn kia đến tột cùng là thật hay giả." Dũng khí Lôi Vân theo đó từ từ gia tăng, quát lớn một tiếng, mười người cùng lúc lướt mạnh tới, phối hợp lại vô cùng nhuần nhuyễn.

Mười người phân tán ra nhanh như chớp vây quanh Tiêu Viêm vào giữa, hai bàn tay nhanh chóng biến hóa thành thủ ấn, mười đạo lôi quang to chừng trăm trượng lập tức ngưng tụ hóa thành mười đầu Lôi Long uy vũ trên đỉnh đầu mọi người.

"Lôi Long Sát."

Lôi Long vừa hiện, sắc mặt mười người liền trầm trọng. Mười con Lôi Long gào thét kéo theo tiếng sấm ầm ầm giáng xuống. Đám người Lôi Vân cũng không ngu, bọn hắn biết Tiêu Viêm mạnh mẽ như thế nào, bởi vậy vừa ra tay liền dùng đến chiêu thức mạnh nhất, mười người liên thủ tạo thành uy lực cực kỳ cường hãn.

Ngân quang chớp lóe phía chân trời, ở trong tầm mắt của mọi người nhìn chăm chú. Bọn họ khống chế mười đầu Lôi Long trực tiếp đánh về phía Tiêu Viêm.

"Đùng…!!!"

Khu vực vừa xảy ra va chạm năng lượng nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía, quảng trường cứng rắn cũng bị tàn phá bụi đất bay mù mịt.

"Đánh trúng không?"

Rất nhiều ánh mắt kinh ngạc nhìn một màn này, lúc trước hình như Tiêu Viêm không có ý tránh né?

Bụi bặm từ từ hạ xuống, thân ảnh Tiêu Viêm lại hiện ra dưới ánh mắt của tất cả mọi người, vẫn là một thân áo đen, dáng người thẳng đứng, có vẻ như không hề bị thương chút nào.

"Lý nào là vậy?"

Tiêu Viêm nhìn qua hình như không hề lùi nửa bước, sắc mặt đám người Lôi Vân lập tức tái nhợt, cảm giác vô lực từ từ ập đến. Thì ra bọn hắn ở trong mắt đối phương lại yếu ớt đến thế.

"Công kích tạm được."

Toàn trường lặng ngắt như tờ, Tiêu Viêm chỉ mỉm cười bình thản, không thèm nhìn đám người Lôi Vân nữa, ánh mắt chuyển sang Lôi Động cười nói: "Mời!"

"A…!!!” Tràng diện liền oanh động.

Sắc mặt Lôi Động vô cùng nặng nề, bộ dáng Tiêu Viêm nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay nhưng khiến cho hắn có cảm giác áp lực rất lớn. Nhưng gã cũng là người quyết đoán, tiếng cười Tiêu Viêm vừa dứt, thân hình hắn đã hóa thành một tia lôi điện lướt tới, bàn tay nắm chặt ngưng tụ lôi điện đen tuyền chớp lóe, sau đó nhanh chóng hóa thành một thanh trường thương màu đen quấn quanh bằng vô số lôi hồ.

"Xùy ~~!"

Tốc độ Lôi Động cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã hiện tới trước mặt Tiêu Viêm, thương ảnh vũ động trực tiếp bao phủ toàn thân Tiêu Viêm, đầu mũi thương mang theo lôi quang như ẩn như hiện. Nếu như bị kia đánh trúng cho dù là cường giả Đấu Thánh hai, ba sao cũng phải không thể nào chống đỡ nổi.

Tất cả mọi người nín thở nhìn loạt thương ảnh ác liệt kia, bọn hắn không có cách nào tưởng tượng nếu đổi lại là mình thì làm sao để ngăn cản công kích cuồng bạo kia nữa.

"Gã Lôi Động này quả thật có bản lãnh!”

Đám người Cổ Thanh Dương nhìn thấy một màn này cũng phải gật đầu khen ngợi. Thế công bậc này đổi thành bọn hắn cũng khó thể kiên trì quá lâu, tên này mặc dù kiêu ngạo nhưng lại có tiền vốn để kiêu ngạo. Nhưng đối phương của hắn lại là Tiêu Viêm, có lẽ bấy nhiêu đó thực lực vẫn còn chưa đủ.

"Hình như thương của Lôi Động không có chạm được vào người Tiêu Viêm?" Cổ Hình nhìn vào tình hình trong tràng đấu, thốt lên đầy hoảng sợ. Lôi Động đã có thực lực Đấu Thánh ba sao hậu kỳ, hơn nữa lại sở hữu đấu khí lôi điện dị biến. Lực công kích có thể thương tổn Đấu Thánh bốn sao, nhưng mà lực lượng cường hãn cỡ này thậm chí không thể chạm vào thân thể Tiêu Viêm, rốt cuộc tên kia đã đạt tới cảnh giới nào?

Đám người Cổ Thanh Dương đồng thời gật đầu, trong mắt người nào cũng lộ nét kinh hãi, đặc biệt là Cổ Yêu từng giao thủ với Tiêu Viêm. Năm đó Tiêu Viêm lần đầu tiên tới Cổ tộc phải liều mạng trọng thương mới có thể thắng hắn, nhưng hôm nay gã nhìn lại thực lực giữa hai người đã chênh lệch quá xa rồi!

Người bên ngoài có thể thấy rõ cục diện, Lôi Động thân là nhân vật chính hiển nhiên cũng phát giác ra chuyện này. Hắn càng đánh càng kinh hãi, Tiêu Viêm trước mặt tựu như màn đêm u ám, cho dù hắn thi triển thế công ác liệt đến mức nào cũng vô dụng, hoàn toàn không có cách nào gây tổn thương cho đối phương.

"Ma Lôi Vẫn."

Sắc mặt Lôi Động cực kỳ căng thẳng, tròng mắt xẹt qua một tia lăng lệ, thương ảnh vô cùng ác liệt đột nhiên ngừng lại, mọi người chỉ thấy hắn cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi. Trong máu không ngờ lại ẩn chứ lôi điện lập loè bám vào đầu mũi thương, lập tức mũi thương chuyển màu càng thêm đen kịt mịt mờ như đêm ba mươi. Ngay sau đó, Lôi Động khẽ run thân thương, tốc độ tăng lên tới cực hạn đâm tới yết hầu Tiêu Viêm như thiểm điện.

"Nhanh quá!!!”

Lôi Động tăng tốc đột ngột khiến cho không ít người tái mặt. Cho dù là đám người Cổ Thanh Dương cũng chỉ thấy được một dải tàn ảnh màu đen mà thôi.

"Xùy ~~!"

Chỉ trong một cái chớp mắt tiếp xúc, hắc quang trong mắt mọi người còn chưa kịp tán đi thì trong tràng đấu vang lên một âm thanh. Vội vàng nhìn lại thì đã thấy mũi thương Lôi Động đã đâm vào cánh tay Tiêu Viêm vô số lần rồi. Nhưng tinh mắt thì sẽ phát hiện mũi thương Lôi Động còn cách lòng bàn tay Tiêu Viêm nửa tấc, dù gã có thúc dục bao nhiêu đấu khí đi nữa nhưng vẫn không thể tiến thêm một phân nào nữa.

Lôi Động toàn lực công kích không ngờ lại bị Tiêu Viêm chỉ dùng một chưởng đã cản được.

"Đùng…!!!"

Lôi Động hàm răng nghiến chặt, giáng thêm một chưởng vào chuôi thương, lôi điện màu đen đột nhiên từ mũi thương phóng ra xối xả vào bàn tay Tiêu Viêm. Nhưng hắn còn chưa kịp mừng rỡ thì những tia chớp màu đen kia đã nhanh chóng ảm đạm xuống, hình như đã bị thứ gì đó thôn phệ mất.

"Mùi vị quen thuộc!"

Sau khi cắn nuốt sạch sẽ Hắc Ma Lôi, Tiêu Viêm mỉm cười. Bàn tay đổi thành trảo đánh văng cây thương của Lôi Động sang một bên, sau đó thi triển thân pháp như quỷ mị tiếp cận rồi tùy ý vỗ vào ngực đối phương. Mọi người bên ngoài chỉ thấy loáng một cái là thân ảnh Lôi Động bị đánh bay ngược ra ngoài vô cùng chật vật.

"Đa tạ!!!"

Tiêu Viêm tung một chưởng xong chậm rãi lùi một bước cười thốt.

Chiến đấu chấm dứt nhanh đến mức khiến cho người ta trợn mắt líu lưỡi, chỉ có mấy phút là mười người Lôi Động đã bị Tiêu Viêm đánh bại toàn bộ.

Chỉ trong chốc lát, trong tràng liền lâm vào im ắng, ngay sau đó là tiếng hoan hô rung trời của các chiến sĩ Hắc Yên Quân, âm thanh như sấm động vang vọng khắp quảng trường.

"Binh…!!!”

Ở trong tiếng hoan hô ầm ĩ kia, Lôi Động chật vật rơi xuống đất, cắn răng định ra tay lần nữa. Không ngờ lúc này lại có một tiếng cười như sấm nổ đột nhiên vang lên.

"Ha ha, giỏi cho một tiểu tử Tiêu tộc, những tên oắt con này quả thật thua kém ngươi quá xa. Nhưng lão phu ngược lại cảm thấy hơi ngứa tay, không biết ngươi có đảm lượng tiếp lão phu một chưởng không?"

"Tộc trưởng Lôi tộc?"

"Lão gia hỏa này cũng quá vô liêm sỉ đi."

Nghe tiếng cười to này, sắc mặt đám người Cổ Thanh Dương cùng với Huân Nhi lập tức biến đổi, bọn hắn không nghĩ tới lão gia hỏa hiếu chiến này lại có tính bao che khuyết điểm như vậy. Rõ ràng là không nhịn sỉ nhục phải ra mặt, nhưng lại ăn nói làm như cao quý lắm ấy.

Một màn này cũng làm cho Tiêu Viêm nhíu mày rơi vào trầm tư, hắn chưa từng ngờ tới sự tình của tiểu bối lại dẫn tới lão gia hỏa khó chơi này.

"Yên tâm, tiểu tử Tiêu tộc, lão phu chỉ vận dụng năm thành công lực, thế nào?" Trong lúc Tiêu Viêm nhíu mày suy nghĩ, lão già Lôi Doanh cười to nói.

Nhìn thấy lão gia hỏa này từng bước ép sát, Tiêu Viêm cũng hít sâu một hơi, không nói nhảm nhiều lời làm gì, từ tốn ôm quyền hô to:

"Tiêu tộc Tiêu Viêm, xin chỉ giáo!"
Bình Luận (0)
Comment