Đấu Phá Thương Khung

Chương 177

Dưới lớp bạch sắc băng hàn khí vụ bao phủ cả căn phòng ốc, Tiêu Viêm trong lòng thoáng hiện lên một tia không ổn, bởi vì hắn nhận ra rằng lớp khí vụ này đã làm cho hắn mất cảm giác về phương hướng, hơn nữa thì sau khi lớp khí vụ đậm đặc này xâm nhập vào cơ thể thì Tiêu Viêm rõ ràng cảm giác được tốc độ của mình đã bị chậm lại rất nhiều.

Còn chưa chính thức giao phong đã bị đối phương kiềm chế tốc độ, Tiêu Viêm cảm giác hết sức ngưng trọng, trong lòng vừa động, cỗ tử sắc khí vụ từ tiểu phúc bên trong cơ thể chỗ nhất thời phân tách ra thành từng đợt từng đợt tử hỏa đấu khí, tử hỏa đấu khí theo kinh mạch rất nhanh mà lưu chuyển, chỉ trong nháy mắt, Tiêu Viêm thân thể bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, một cỗ tử sắc đấu khí nhàn nhạt toả ra, bao trùm lấy thân thể hắn ở bên trong, đấu khí toả ra, từng đợt từng đợt tử hỏa đằng bốc lên mà thiêu cháy lớp băng hàn khí vụ xâm nhập vào cơ thể hắn thành một mảnh hư vô.

Đấu khí toả ra, Tiêu Viêm rõ ràng cảm giác được trạng thái của bản thân đã tăng lên rất nhiều, thủ chưởng lập nắm chặt huyền trọng xích ở sau lưng mà dùng sức rút ra. Một thanh âm khẽ vang lên, trọng xích cắm mạnh vào mặt đất mà tạo ra một cái ấn ký thật sâu.

Thủ chưởng nắm chặt trọng xích, Tiêu Viêm ánh mắt cẩn thận quan sát xung quanh lớp khí vụ lạnh lẽo. Nguồn truyện: TruyenGG

Sau khi Tiêu Viêm phóng thích ra tử hoả đấu khí phụ thể thì từ trong cỗ bạc sắc khí vụ đang bao vây chung quanh truyền ra một thanh âm trầm thấp kinh ngạc. Hiển nhiên là vị thần bí lão nhân kia cũng không từng ngờ tới là Tiêu Viêm lại có thể triệu hồi ra thêm đấu khí sa y vào hỏa diễm.

"Lão tiên sinh, tại hạ không có ác ý, cũng không muốn quấy nhiễu lão tiên sinh ẩn cư, chỉ là bức tàn đồ này là cực kì trọng yếu đối với ta, mong lão tiên sinh thông cảm một chút!" Ánh mắt đảo qua chung quanh, Tiêu Viêm la lớn.

"Hừ, năm đó ta hao tổn không biết bao nhiêu tâm kế mới đoạt được, mặc dù đã nghiên cứu vài chục năm mà vẫn không thể khám phá ra lợi ích của nó, bất quá ta ít nhất cũng biết được là nó ẩn chứa bí mật tuyệt đối không nhỏ, muốn để cho ta vô duyên vô cớ mà giao cho ngươi? Nằm mơ!" Tràn ngập hàn vụ bao bọc bên ngoài, lão nhân cười lạnh nói.

Nhíu mày, Tiêu Viêm lại định mở miệng. Trong lòng lại thoáng rùng, trọng xích trong tay nhanh chóng giơ lên che chắn trước người, sau đó thân thể rất nhanh ẩn vào phía sau.

"Phốc..." Theo tiếng xé gió vang lên, vài đạo bạch sắc băng thích từ trong đám khí vụ mãnh liệt bạo xuất ra, rồi đinh đinh đang đang va chạm vào trên thân huyền trọng xích trước mặt Tiêu Viêm.

Băng thích sau khi đâm vào trên thân huyền trọng xích thì bị tan ra, hóa thành băng thuỷ mà đọng lại trên thân huyền trọng xích. Còn lúc này, Tiêu Viêm nắm trọng xích trong tay lại là cảm nhận được một cỗ cảm giác băng lãnh truyền lại, không ngừng truyền vào bên trong cơ thể.

Sắc mặt hơi đổi, Tiêu Viêm thủ chỉ khẽ bắn ra, tử sắc hỏa diễm mãnh liệt từ trong lòng bàn tay hiện lên, sau đó liền bắn nhanh vào trên thân xích, đem số băng sương hàn khí toàn bộ đánh tan đi.

"Di?

Tử sắc hỏa diễm? Không nghĩ tới là ngươi tuổi còn nhỏ mà lại có nhiều loại kì vật đến như vậy. Khó trách là lá gan lại lớn đến vậy."
Nhìn cử động của Tiêu Viêm, lão nhân ẩn núp trong lớp khí vụ lần nữa kinh dị nói.

Tiêu Viêm con mắt nheo lại, cũng không có trả lời. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cỗ khí vụ, cước bộ chậm rãi căn cứ theo lộ tuyến trong trí nhớ mà tiến thối nhịp nhàng.

"Mặc dù bị cái thứ chết tiệt này khiến cho thực lực kém xa khi xưa nhưng là để thu thập cái mao đầu tiểu tử ngươi thì vẫn không thành vấn đề!" Nhìn thấy cử động của Tiêu Viêm trong lớp bạch sắc khí vụ, Lão nhân cười lạnh một tiếng. Một đạo bạch sắc ảo ảnh đột nhiên phóng tới, giống như tia chớp, trong nháy mắt đã đến gần Tiêu Viêm.

Lão nhân đột nhiên phóng tới làm cho Tiêu Viêm thoáng chút kinh hãi. Thủ chưởng nắm chặt trọng xích, không chút khách khí mà hung hăng hướng đạo nhân ảnh trước mặt đánh tới.

Nhìn cự xích xé gió mà lao đến, cặp song thủ khô héo của lão nhân rất nhanh kết xuất một cái ấn kết, miệng thì quát khẽ:"Ngưng băng kình!"

Ngay sau khi lão giả thủ ấn chấm dứt, cỗ bạch sắc khí vụ đột nhiên trở nên cứng rắn ngưng tụ lại. Trong nháy mắt, một khối băng kình trong suốt ước chừng rộng có tới nửa thước đột ngột ngưng kết lại.

"Thình thịch!"

Trọng xích hung hăng đánh xuống, cuối cùng nặng nề kích vào mặt trên của khối băng kình. Nhất thời Tiêu Viêm sắc mặt đột ngột biến đổi, hắn phát hiện là khi trọng xích của hắn bổ vào băng kính thì một cỗ đại lực mạnh mẽ đã phản hồi lại, quỷ dị chấn thẳng tới, khiến cho Tiêu Viêm trở tay không kịp mà bị chấn bay đi.

Nhìn Tiêu Viêm sắc mặt thoáng có chút tái nhợt bị chấn bay đi, lão nhân một lần nữa cười lạnh một tiếng, thủ chưởng vung lên, mấy chục mảnh băng thứ xoắn nhọn trong nháy mắt xuất hiện, sau đó theo cái phất tay của lão nhân liền hướng Tiêu Viêm mà phóng tới.

Vốn đang bị chấn bay ra ngoài, bàn chân chà xát miết trên mặt đất một quãng để hãm lại, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhíu mày nhìn một cỗ hơi thở lạnh băng của vô số băng thứ đang phóng đến, bàn chân đột nhiên dẫm mạnh lên mặt đất, theo một tiếng năng lượng nổ vang, thân thể liền bạo vọt bay lên.

Phóng lên không trung, tránh thoát băng thứ kích tới, Tiêu Viêm thân thể đột nhiên xoay tít, huyền trọng xích trong tay mượn lực xoay tròn rồi đột ngột rời khỏi tay, hung hăng bắn tới lão nhân.

Trọng xích bắn ra, dưới sự gia trì của trọng lực, tựa như là xé rách không khí vậy, mơ hồ lại như có một cỗ tử sắc cầu vồng mầu nhàn nhạt huyền phù ẩn hiện.

Nhìn huyền trọng xích bạo nộ phóng tới, lão nhân nhíu mày kinh ngạc, gã thiếu niên trước mắt đã gây cho hắn quá nhiều ngạc nhiên.

Song kinh ngạc thì kinh ngạc, lão nhân hạ thủ cũng không hề có chút nương tay, song chưởng một mở một hợp, ngưng kết thành vô số tiểu băng ti, thủ chưởng vung lên, băng ti phóng lên cao, sau đó tạo thành một cái chùm chụp tới trọng xích, chỉ trong chớp mắt liền tạo thành một tầng đầy đặc bạch sắc băng ti mà vây quanh trọng xích.

Dưới cái chùm được tạo bởi vô số đạo băng ti vây cản, trọng xích mang theo kình khí hung mãnh cấp tốc bị hóa giải, khi nó chỉ cách đỉnh đầu của lão nhân có nửa thước thì hoàn toàn bị đình trệ mà dừng lại.

Tùy ý liếc trọng xích bị băng ti vây chặt đang dừng lại phía trên đầu, lão nhân cười lạnh một tiếng, thủ chưởng vung lên, đang bị băng ti quấn quanh vây chặt, trọng xích tại giữa không trung xoay tròn một vòng, rồi sau đó đột nhiên quay đầu, cuồng nộ kích ngược trở lại Tiêu Viêm.

Trọng xích dưới lực lượng của lão nhân mang theo kình khí không hề kém hơn so với lúc Tiêu Viêm toàn lực ném tới, nếu là bị đánh trúng, Tiêu Viêm cũng khó tránh khỏi trọng thương.

Nhìn trọng xích đang tiến đến mỗi lúc một gần hơn, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, sau lưng hơi hơi rung lên, Tử Vân dực bắn ra, hai cánh rung lên, thân hình cấp tốc bay lên cao, cuối cùng tránh được trọng xích đang phi tới.

"Di? Đấu khí hóa cánh?"

Nhìn Tiêu Viêm sau lưng bắn ra hai cánh, lão nhân đồng tử hơi co lại, kinh ngạc nói, một lát sau lại lắc đầu, cau mày nói:

"Không giống như là đấu khí hóa cánh, chẳng lẽ... là phi hành đấu kĩ?"

"Khá lắm, tiểu tử này như thế nào toàn thân đều là kỳ bảo?" Chậm rãi lắc lắc đầu, lão nhân ngạc nhiên nói.

Không để ý đến Tử Vân dực gây cho lão nhân bao nhiêu rung động, Tiêu Viêm thừa dịp lúc này lão nhân đang phân tâm, thân hình đột nhiên hạ xuống tử sắc hỏa diễm liền xuất hiện, thủ chưởng khẽ hất, một đạo tử hoả liền bạo xuất, cuối cùng đám băng ti vây quanh trọng xích đốt cháy đi.

Mất đi băng ti khống chế, huyền trọng xích liền rơi xuống, Tiêu Viêm hai cánh rung lên, thân hình nhanh chóng hạ thấp xuống, trên bàn tay, tử hỏa từ mười ngón tay từng đợt từng đợt bắn ra những tia thật nhỏ, đem đám băng ti vây quanh huyền trọng xích toàn bộ đốt cháy gần hết.

Sau khi hoàn toàn đánh tan băng ti, Tiêu Viêm lúc này mới dám lần nữa nắm huyền trọng xích trong tay. Cầm trọng xích, hai cánh lần nữa cấp tốc rung động, Tiêu Viêm thân thể lập tức lại phóng lên cao.

Đứng ở phía dưới, lão nhân nhìn thấy Tiêu Viêm chuẩn bị trực tiếp phá nóc mà bay ra thì trên khuôn mặt không khỏi thoáng hiện một tia trào phúng trêu tức.

Tiêu Viêm thân hình cấp tốc bay lên cao, song ngay sau khi Tử Vân dực rung động hai lần, hắn đột nhiên cảm giác được ở cách đỉnh đầu không xa, một cỗ hàn khí lạnh lẽo đang không ngừng phát ra.

Cảm nhận được luồng hàn khí này. Tiêu Viêm trong lòng khẽ rung, trọng xích trong tay đột nhiên hướng phía trên phóng tới.

"Đang!"

Trọng xích giống như là va phải một vật gì đó mà vang lên một trận thanh âm thanh thúy, cùng lúc đó thì vài khối băng nhỏ cũng nhẹ nhàng rơi xuống mặt Tiêu Viêm, cảm giác lạnh buốt khiến cho trong lòng hắn hơi trầm xuống. Hắn không nghĩ tới, lão gia hỏa kia lại có thể ở trong thời gian ngắn như vậy mà biến cả căn phòng thành một cái hầm băng cứng rắn.

Từ bỏ cách dùng đại lực cương mãnh để phá nóc, Tiêu Viêm hai cánh chậm rãi phe phẩy, thân hình hơi hạ xuống, lạnh lùng nhìn lão nhân đang đứng trong cỗ bạch sắc khí vụ.

"Sách sách, phi hành đấu kĩ hiếm thấy, kì dị tử sắc hỏa diễm, quỷ dị thân pháp đấu kĩ. Thực lực vượt xa một đấu sư bình thường. Tiểu tử, ngươi đến tột cùng là truyền nhân của Vân Lam Tông tông chủ? hay là đại thiếu gia của mấy cái đại gia tộc kia? Hoặc là người trong hoàng thất?" Ngẩng đầu có chút hứng thú nhìn Tiêu Viêm đang phe phẩy Tử Vân dực giữa không trung, lão nhân hỏi.

Tiêu Viêm liếm miệng, ánh mắt cẩn thận nhìn chăm chú vào lão nhân, vẫn chưa trả lời.

"Bất quá cho dù ngươi có thân phận như ta nói thì hôm nay cũng không có thể mang tấm tàn đồ này rời đi." Bàn tay khẽ vuốt vuốt khuôn mặt già nua đầy vết sẹo, lão nhân thanh âm từ từ biến lạnh.

"Mặc dù là ngươi trên người mang nhiều loại tuyệt kĩ, nhưng ngươi bất quá mới chỉ là một cái đấu sư mà thôi, tuy nói hiện giờ thực lực ta bị đại giảm, nhưng để thu thập ngươi thì không phải là chuyện khó." Lão nhân thản nhiên nói:"Đưa đồ vật này ra đây, ta cho ngươi rời đi, ta cũng không chấp nhất chuyện bị người phá hư cuộc sống ẩn cư nhiều năm qua."

Nhìn lão nhân ngoan cố này, Tiêu Viêm bất đắc dĩ thở dài một hơi, trong lòng cười khổ nói:

"Sư phụ, xem ra tựa hồ chỉ có người ra tay, ta không phải đối thủ của hắn, cho dù hắn hiện giờ thực lực không còn như trước kia nhưng cũng đúng như như lời hắn nói: thu thập ta cũng không khó."

"Aa, đích xác là không khó, dù sao các ngươi là hai cái cấp bậc khác nhau, hơn nữa tên kia người mang đấu kĩ không hề yếu hơn so với ngươi, lúc trước giao phong, bất quá chỉ là thử dò xét mà thôi, nếu hắn thật sự ra tay, ngươi chống cự được không quá năm hiệp." Thanh âm của Dược lão vang lên tại trong lòng Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm cười khổ gật đầu, cùng lão nhân ngắn ngủi giao phong một trận, hắn tự nhiên là biết lão nhân thực lực cường hãn như thế nào, nếu không phải hiện tại hắn không có đấu khí hóa cánh, sợ rằng đã sớm bị bắt.

"Ân... Đến đây thì giao cho ta đi, ta tạm thời khống chế thân thể của ngươi."

Đến lúc này thì Dược lão không còn cự tuyệt, hắn biết, cho dù là muốn dùng thực chiến đến rèn luyện Tiêu Viêm thì cũng có một cái giới hạn, với thực lực vừa mới đạt tới đấu sư của Tiêu Viêm mà đi khiêu chiến với một cường giả cấp bậc đã từng là đấu hoàng, không thể nghi ngờ chỉ là tìm chết.

"Lão tiên sinh, ta nói rồi, bức tàn đồ này là ta bắt buộc phải có!" Đầu tiên là hơi gật đầu, Tiêu Viêm cúi đầu nhìn lão nhân nhún vai rồi đột nhiên chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

Nhìn cử động quái dị của Tiêu Viêm, lão nhân thoáng có chút ngạc nhiên nhíu mày. Một lát sau, sắc mặt lại là đột nhiên biến đổi, hắn phát hiện, một cỗ khí thế hung mãnh không hề thua kém hắn chút nào đột nhiên chậm rãi phát tán ra từ bên trong thân thể gã thiếu niên đang ở giữa không trung kia.

"Như thế nào có thể?" Cảm nhận được cỗ khí thế liên miên phát tán ra, trên khuôn mặt vốn bình thản của lão nhân rốt cuộc cũng lộ ra một nét tia rung động.
Bình Luận (0)
Comment