Trăng sáng vằng vặc, bầu trời đầy sao.
Trên đỉnh núi, Tiêu Viêm nằm trên mặt cỏ, trong miệng ngậm một nhánh cỏ xanh, khẽ nhấm nháp, tùy ý để tư vị chua chát tràn ngập trong miệng…
Giơ lên bàn tay trắng nõn lên trước mặt, ánh mắt xuyên thấu qua khe hở giữa các ngón tay, nhìn vầng trăng bạc trên bầu trời xa xăm.
"Ai…" Nhớ đến trắc nghiệm lúc buổi chiều, Tiêu Viêm thở dài một tiếng, miễn cưỡng co tay lại, hai tay đỡ lấy đầu, ánh mắt có chút hoảng hốt.
"Mười lăm năm rồi…" Âm thanh nho nhỏ bỗng nhiên không hề báo trước từ trong miệng thiếu niên xuất ra.
Trong lòng Tiêu Viêm, có một cái bí mật chỉ mình hắn biết: Hắn không phải người của thế giới này, hoặc có thể nói là, linh hồn của Tiêu Viêm không thuộc về thế giới này, hắn đến từ một nơi tên là địa cầu, tuy nhiên vì sao hắn lại đến được nơi này hắn cũng không thể giải thích được, sống qua một khoảng thời gian, hắn hiểu ra được: Hắn đã xuyên việt!
( Theo ý hiểu của mềnh
"xuyên việt" tức là vượt qua chiều không gian khác))
Theo tuổi dần dần tăng lên, đối với đại lục này, Tiêu Viêm cũng đã có chút lý giải mơ hồ về nó…
Đại lục tên là Đấu Khí đại lục, trên đại lục không có các loại ma pháp như trong tiểu thuyết, mà đấu khí mới là chủ nhân duy nhất của đại lục!
Tại đại lục này, tu luyện đấu khí, cơ hồ dưới sự cố gắng của vô số thế hệ đã phát triển đến mức đỉnh cao, hơn nữa nhờ phạm vi đấu khí không ngừng mở rộng, cuối cùng đã phát triển vào dân gian, việc này khiến cho đấu khí cùng nhân loại càng trở nên quen thuộc, do đó, tầm quan trọng của đấu khí trong đại lục này là không gì có thể thể thay thế.
Trải qua thống kê, đấu khí đại lục đem đấu khi chia ra các cấp bậc từ thấp đến cao, chia làm bốn giai mười hai cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng!
Mà mỗi đẳng cấp lại phân làm sơ, trung, cao - ba cấp.
Tu luyện đấu khí cấp bậc cao hay thấp cũng là mấu chốt quyết định thành tựu sau này, ví dụ như người tu luyện công pháp trung cấp Huyền giai tất nhiên sẽ mạnh hơn người cùng cấp bậc tu luyện công pháp trung cấp Hoàng giai.
Đấu khí đại lục, phân biệt mạnh yếu, quyết định qua ba điều kiện. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG
Đầu tiên, trọng yếu nhất đương nhiên là tự thân thực lực, nếu thực lực chỉ có nhất tinh đấu giả thì dù có luyện công pháp Thiên giai tuyệt thế cũng không thể chiến thắng một người tu luyện công pháp Hoàng giai đấu sư.
Tiếp theo, đó là công pháp! Đồng cấp bậc cường giả, nếu công pháp của ngươi cao hơn đối phương, như vậy tại lúc tỷ thí sẽ có ưu thế rất lớn.
Loại cuối cùng, gọi là đấu kĩ!
Tên như ý nghĩa, đây là một lại kỹ năng phát huy đấu khí đặc thù, đấu khí trên đại lục cũng có cấp bậc phân biệt, cũng chia làm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng bốn cấp.
Đấu khí đại lục số lượng đấu kĩ không hề ít, bình thường đấu kĩ truyền lưu ra ngoài, phần lớn đều là hoàng cấp, muốn đạt được đấu kĩ cao thâm thì phải gia nhập tông phái hoặc đấu khí học viện trên đại lục.
Đương nhiên, một số người do kỳ ngộ hoặc được tiền nhân để lại công pháp, hoặc có đấu kĩ tương xứng với chính bản thân mình, thì loại đấu kĩ đó phối hợp với công pháp khiến uy lực của nó càng mạnh hơn.
Dựa vào ba điều kiện này có thể phán đoán mạnh yếu, tổng thể mà nói nếu có thể có được cấp bậc công pháp càng cao, sau này phát triển càng không cần phải nói…
Bất quá công pháp tu luyện cao cấp đấu khí người thường đều rất khó tìm được, công pháp truyền lưu tại tầng lớp phổ thông, nhiều nhất cũng chỉ là Hoàng giai công pháp, một số gia tộc cường đại hoặc trung, tiểu tông phái mới có phương pháp tu luyện Huyền giai, ví dụ như gia tộc của Tiêu Viêm, công pháp cao nhất chỉ có tộc trưởng mới có tư cách tu luyện. Cuồng sư nộ cương, là một loại phong thuộc tính công pháp đấu khí trung cấp Huyền giai.
Trên Huyền giai, đó là Địa giai, loại công pháp cao thâm này chỉ có thế lực siêu nhiên hoặc đại đế quốc mới có thể có…
Còn Thiên giai… thì đã mấy trăm năm chưa từng thấy xuất hiện.
Theo lý luận, người bình thường muốn có được công pháp cao cấp, cơ bản đều là khó như lên trời, nhưng mọi sự đều không có tuyệt đối, theo đấu khí đại lục mở rộng ra, vạn tộc tràn vào an cư lập nghiệp, phía bắc đại lục, có man tộc được xưng là lực lượng mạnh mẽ vô cùng, có thể cùng thú hồn hợp thể. Phía nam đại lục, cũng có các loại gia tộc ma thú cao cấp có trí tuệ, hay chủng tộc hắc ám âm ngoan quỷ dị…
Bởi vì địa vực mở ra, nên có rất nhiều ẩn sĩ vô danh, tại lúc sinh mệnh kết thúc, có lẽ sẽ đem công pháp do mình sáng tạo để ở một nơi, chờ đợi người có duyên đến lấy. Tại đấu khí đại lục truyền lưu một câu nói: Nếu có một ngày, ngươi rơi xuống một cái sơn động, không cần kinh hoảng, đi về phía trước hai bước, có lẽ nó sẽ giúp ngươi trở thành cường giả của thế giới này!
Nói như vậy, cũng không phải là giả, trong ngàn năm lịch sử của đại lục, cũng không thiếu loại cố sự nhờ những kì ngộ này mà trở thành cường giả.
Mà cố sự tạo thành hiệu quả là rất nhiều người tìm đến các vách núi hòng đi tìm tuyệt thế công pháp. Đương nhiên, những người này phần lớn đều là gẫy tay gẫy chân mà về…
Tóm lại, đây là một mảnh đất tràn ngập kỳ tích và người sáng tạo nên kỳ tích.
Đương nhiên, muốn tu luyện bí tịch đấu khí, ít nhất phải trở thành đấu giả chân chính mới có tư cách này, mà Tiêu Viêm thì cách mục tiêu đó còn rất xa…
"Phì." Nhổ ra cây cỏ trong miệng, Tiêu Viêm đột nhiên nhảy dựng lên, khuôn mặt dữ tợn, đối với bầu trời thất rít gào lên:
"Ta đệt cơm mịa mài, đem lão tử xuyên qua thời không sang đây làm một cái phế vật sao? Kháo!" ( để là
"thảo" thì không có ý nghĩa gì trong câu này cả... vốn từ có hạn quá không biết bên tàu dùng cái chữ này với nghĩa là gì - đại khái là chửi hay thốt lên bất mãn í mà,
"ta thảo" chắc cũng gần giống câu
"ta ngất" ó
"ta kháo" chứ ứng với nghĩa là cây cỏ thì... bó tay quá.)
Ở kiếp trước, Tiêu Viêm là một người cực kỳ bình phàm, tiền tài gái đẹp so với hắn căn bản là hai cái đường thẳng song song, vĩnh viễn không có điểm gặp nhau, nhưng sau khi đến đấu khí đại lục, Tiêu Viêm kinh hỉ phát hiện, nhờ có kinh nghiệm hai đời, linh hồn của hắn so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều!
Phải biết rằng, tại đấu khí đại lục, linh hồn là do trời sinh, có thể theo tuổi lớn lên mà mạnh hơn một chút, nhưng chưa có công pháp nào có thể đơn độc tu luyện linh hồn, cho dù là thiên giai công pháp cũng không thể! Đây là kiến thức cơ bản nhất tại đấu khí đại lục.
Linh hồn cường hóa, cũng tạo nên thiên phú tu luyện cho Tiêu Viêm, đồng thời cũng tạo nên danh tiếng thiên tài cho hắn
Khi một người bình thường biết mình có tiền vốn để trờ thành tiêu điểm cho ánh mắt của vô số người, nếu không có đủ định lực, rất khó có thể giữ vững tâm tính của mình, rất hiển nhiên, kiếp trước Tiêu Viêm là một người bình thường, cũng không có định lực cao hơn người khác, cho nên lúc hắn bắt đầu tu luyện đấu khí, hắn lựa chọn làm thiên tài, tiêu điểm trước con mắt của mọi người mà không phải là phát triển trong an tĩnh.
Nếu không có việc gì ngoài ý muốn, Tiêu Viêm thực sự có thể đem hai chữ thiên tài càng lúc càng vang xa, đáng tiếc, tại năm hắn mười một tuổi, danh tiếng thiên tài đột nhiên bị biến cố cướp đoạt đi, mà thiên tài cũng trong một đêm trở thành phế vật cho mọi người chế nhạo!
……
Sau khi hét lên vài tiếng, cảm xúc của Tiêu Viêm chậm rãi bình ổn dần, khuôn mặt lại hồi phục bộ dáng yên lặng như ngày thường, mọi việc đã đến nước này, hắn có nổi giận thế nào đi nữa cũng không thể vãn hồi đấu khí toàn mà trước đó hắn phải vất vả tu luyện.
Chua xót lắc đầu, trong lòng Tiêu Viêm kì thật có một tia ủy khuất, cơ bản là hắn đối với thân thể của chính mình xảy ra chuyện gì cũng không hề biết, ngày thường kiểm tra cũng không phát hiện ra không đúng ở chỗ nào, linh hồn theo tuổi gia tăng cũng càng ngày càng cường đại, hơn nữa tốc độ hấp thu đấu khí so với trạng thái đỉnh cao của vài năm trước còn mạnh mẽ hơn vài phần, những thứ đó này đều nói rõ lên rằng thiên phú của mình không hề suy giảm, nhưng đấu khí tiến vào cơ thể đều biến mất toàn bộ không chút ngoại lệ, tình hình quỷ dị khiến tinh thần Tiêu Viêm ảm đạm bi thương…
Ảm đạm thở dài, Tiêu Viêm nâng tay lên, trên ngón tay có một chiếc nhẫn màu đen, chiếc nhẫn rất cổ xưa, không biết do tài liệu nào làm ra, bên trên còn có đường hoa văn mờ nhạt, đây là lễ vật duy nhất mà mẫu thân trước khi chết đưa cho hắn, bắt đầu từ lúc bốn tuổi đến nay, hắn đã đeo nó mười năm, di vật của mẫu thân làm Tiêu Viêm đối với nó có một phần quyến luyến, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve giới chỉ, Tiêu Viêm cười khổ nói:
"Máy năm nay, thật sự đã phụ lòng kỳ vọng của mẫu thân rồi…"Thở dài một tiếng, Tiêu Viêm bỗng nhiên quay đầu, đối với rừng cây đen nhánh ấm áp cười nói:
"Phụ thân, ngài tới rồi ạ?"Tuy đấu khí chỉ có tam đoạn, bất quá linh hồn cảm giác của Tiêu Viêm so sánh với một ngũ tinh đấu giả còn mẫn tuệ hơn nhiều, ngay trong lúc nhắc đến mẫu thân, hắn đã phát hiện ra trong rừng cây có động tĩnh.
"Ha ha, Viêm nhi, muộn thế này rồi, tại sao còn ở trên này?" Trong rừng cây, sau một thoáng im lặng truyền ra tiếng cười quan tâm của nam tử.
Cành cây lay động một chút, một vị trung niên nam tử bước ra, khuôn mặt mang theo nụ cười, dừng ở chỗ đứa con của mình đang đứng dưới ánh trăng.
Trung niên nhân mặc một bộ y sam họa lệ màu xám, long hành hổ bộ rất có uy nghiêm, trên mặt một đôi lông mày thô dày lại tăng thêm vài phần hào khí, đó là Tiêu Gia đương nhiệm tộc trưởng đồng thời là phụ thân của Tiêu Viêm, ngũ tinh đại đấu sư Tiêu Chiến!
"Phụ thân, chẳng phải ngài cũng chưa nghỉ ngơi sao?" Nhìn trung niên nam tử, nụ cười trên mặt Tiêu Viêm càng đậm, tuy mình có trí nhớ kiếp trước, bất quá từ lúc hắn sinh ra đến nay, vị phụ thân trước mặt này đối với hắn cực kỳ sủng ái, sau khi hắn suy sụp càng không giảm mà tăng, như vậy cũng đủ làm cho Tiêu Viêm cam tâm gọi hắn một tiếng phụ thân rồi.
"Viêm nhi, còn nghĩ tới việc trắc nghiệm buổi chiều sao?" Bước nhanh tiến lên, Tiêu Chiến cười nói.
"Ha ha, có gì để nghĩ đâu, tất cả đều trong dự kiến rồi mà". Thiếu niên lắc lắc đầu, nụ cười cũng có chút miễn cưỡng.
"Ai…" Nhìn khuôn mặt có chút non nớt của Tiêu Viêm, Tiêu Chiến hít một hơi, trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nói:
"Viêm nhi, năm nay ngươi mười lăm tuổi rồi đúng không?""Vâng, phụ thân""Qua một năm nữa, tựa hồ… phải tiến hành nghi thức trưởng thành rồi…" Tiêu Chiến cười khổ nói.
"Đúng vậy, phụ thân, còn có một năm nữa thôi!" Bàn tay có chút siết chặt, Tiêu Viêm bình tĩnh trả lời, nghi thức trưởng thành đại biểu cho cái gì hắn tự nhiên hiểu rõ, chỉ cần qua trưởng thành nghi thức, hắn không có tiềm lực tu luyện, tự nhiên sẽ bị hủy bỏ tư cách tiến vào Đấu Khí Các tiến hành tìm kiếm công pháp đấu khí, sau đó là bị phân đến các nơi có sản nghiệp của gia tộc, làm một số công việc bình thường, đây là tộc quy của gia tộc, cho dù phụ thân hắn cũng không thể thay đổi.
Mà, nếu trước hai mươi lăm tuổi vẫn chưa trở thành một đấu giả thì gia tộc cũng sẽ ghi nhận nữa!
"Thật xin lỗi con, Viêm nhi, nếu một năm sau đấu khí của con chưa đạt đến thất đoạn thì phụ thân cũng chỉ có thể nhịn đau đem con phân về trong sản nghiệp của gia tộc mà thôi, việc này cũng không phải một mình phụ thân có thể định đoạt, mấy cái lão gia hỏa kia mọi lúc đều chờ phụ thân mắc sai lầm ài…" Nhìn Tiêu Viêm bình tĩnh, Tiêu Chiến có chút hổ thẹn thở dài.
"Phụ thân, con sẽ cố gắng, một năm sau con nhất định sẽ đạt tới thất đoạn đấu khí!" Tiêu Viêm mỉm cười an ủi.
"Một năm, tăng bốn đoạn sao? Ha ha, nếu là trước kia, có lẽ còn có thể, bất quá hiện tại… Không có một điểm cơ hội nữa rồi…" Tuy an ủi phụ thân như vật, nhưng trong lòng Tiêu Viêm vẫn cười khổ tự giễu.
Cũng là phi thường hiểu rõ Tiêu Viêm, Tiêu Chiến cũng chỉ đành thở dài một tiếng. Hắn biết một năm tăng bốn đoạn đấu khí có bao nhiêu khó khăn, vỗ nhẹ đầu hắn, bỗng nhiên cười nói:
"Đã không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai gia tộc sẽ có khách quý tới, con cũng đừng để thất lễ.""Khách quý? Ai ạ?" Tiêu Viêm tò mò hỏi.
"Ngày mai sẽ biết." Nháy nháy mắt với Tiêu Viêm, Tiêu Chiến cười to mà đi, chỉ lưu lại Tiêu Viêm với cảm giác bất đắc dĩ.
"Yên tâm đi phụ thân, con sẽ cố hết sức!" Vuốt ve chiếc nhẫn cổ xưa trên tay, Tiêu Viêm ngẩng đầu lên lẩm bẩm nói.
Trong lúc Tiêu Viêm ngẩng đầu đó, chiếc nhẫn màu đen cổ xưa trên tay bỗng nhiên hiện lên một tia ánh sáng cực kỳ yếu ớt quỷ dị, ánh sát chỉ chớp lên trong nháy mắt, không có bất cứ ai phát hiện ra…