Đấu Phá Thương Khung

Chương 216

Dưới sự quan sát của Tiêu Viêm, tại thi thể cự xà cháy đen cứng ngắc yếu ớt trên mặt đất, lớp da cháy đen đột nhiên chậm rãi bóc xuống.......

Tốc độ bóc ra từ từ nhanh hơn, đến cuối cùng Tiêu Viêm có thể mơ hồ nhìn thấy, tại bên trong thân thể cự xà, mơ hồ có cái gì đó muốn phá xác chui ra.

" Ực ực." Nhìn một cảnh có chút thần kỳ này, lông tóc cả người Tiêu Viêm có chút hơi dựng cả lên, nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt gắt gao nhìn cự xà nọ không ngừng bóc lớp da cháy đen, cẩn thận nhẹ nhàng lùi về phía sau vài bước, trong lòng gấp giọng hỏi:" Sư phụ, chuyện gì xảy ra thế này?"

" Bên trong cơ thể rắn lại bắt đầu xuất hiện một cỗ hơi thở...." Trong âm thanh của Dược lão lúc này đã có thêm vài phần ngưng trọng.

" Nàng tiến hoá thành công?" Nhãn đồng hơi co lại, thanh âm Tiêu Viêm khó khăn hỏi.

" Hình như là vậy, cẩn thận một chút." Dược lão cũng có chút không rõ chuyện gì đang xảy ra cho nên trả lời thoáng cũng có chút hàm hồ.

Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm trầm xuống, trong nháy mắt sau liền ngiêng đầu nhìn đoàn hoả diễm màu xanh giữa không trung, quyết định thật nhanh nói:" Sư phụ, làm thế nào để thu lấy Dị hoả kia? Nhanh lên một chút, không còn thời gian nữa, chờ vật kia chui ra sợ rằng chúng ta sẽ....."

" Cẩn thận!" Tiêu Viêm còn chưa nói dứt lời, Dược lão trong lòng vội vàng quát lên một tiếng cấp bách.

Tại trong tiếng quát của Dược lão, trái tim Tiêu Viêm đột nhiên căng thẳng, hơn một năm khổ tu cũng tạo cho hắn bất kỳ thời khắc nào cũng duy trì sự cảnh giác, lập tức sắc mặt khẽ biến, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất một cái, thân thể cấp tốc lùi về phía sau," Thịch thịch!" ngay lúc Tiêu Viêm lùi nhanh về sau, thân thể cự xà trên mặt đất kia đột nhiên phát ra một tiếng nổ mạnh, lân phiến đen kịt bắn vút ra xung quanh, cả thi thể liền biến thành bột phấn.

Trong nháy mắt thi thể cự xà hoá thành bột phấn đó, một đạo hơi thở kinh khủng đột nhiên phóng ra, với một tốc độ là người ta kinh hãi, liền nhanh chóng bao phủ cả toà thành thị này.

" Nữ vương bệ hạ thành công?" Cảm nhận được cỗ hơi thở trong mơ hồ thoáng có chút quen thuộc này, toàn bộ trên dưới thành tất cả xà nhân đều quay mặt nhìn nhau, chợt vẻ mặt mừng như điên, vô số tiếng gào thét vui mừng kinh thiên động địa vang vọng khắp trời.

Trong chốc lát khi luồng hơi thở này bộc phát, Cổ Hà ở bên ngoài vòng quang mang màu tím này sắc mặt chợt đại biến, cùng lúc đó cơ thể cơ hồ không thể tự mình khống chế được liền nhanh chóng lui về sau mấy chục thước.

Lúc thân hình lùi nhanh, sắc mặt Cổ Hà đầy khó coi hướng về phía Hắc bào nhân đang đứng giữa không trung quát to:" Mau đi, Nữ vương Medusa tiến hoá thành công."

" Đừng hoảng hốt!" Quay mặt về hướng mà hơi thở kinh khủng kia đột nhiên bạo phát, Hắc bào nhân vẫn duy trì được sự bình tĩnh như trước, người khác mặc dù khó có thể cảm nhận hết được sự khác thường trong hơi thở này, nhưng nàng lại rất rõ ràng nhận ra được, cỗ hơi thở này mặc dù cường đại đến kinh khủng, chỉ là mơ hồ không còn sức để tiếp tục nữa.

Cảm ứng của nàng cũng không hề sai lầm, từ lúc cỗ hơi thở này bộc phát ra, vẻn vẹn mười giây sau quả nhiên tựa như thuỷ triều liền cấp tốc rút về trong quang mang.

Cùng với sự biến mất của cỗ hơi thở, sự hân hoan ở bên trong thành thị cũng đột nhiên ngừng lại, tất cả xà nhân vẻ mặt đều ngạc nhiên, lòng tràn đầy sự bất an cùng lo lắng. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG

Tại lúc cỗ hơi thở đó đó đột nhiên bạo phát ra, sắc mặt Tiêu Viêm chợt trở nên tái nhợt vài phần, bàn chân đạp mạnh xuống đất, trong nháy mắt đó hắn đã bạo lui hơn mười thước.

Khi cỗ hơi thở đó biến mất đi, đồng thời cũng làm cho trong lòng Tiêu Viêm có chút kinh ngạc, bất quá lúc này hắn cũng không dám xem thường nữa, con ngươi híp lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi mà vừa rồi xác tử xà nổ mạnh, có cả một chút tro bụi màu đen rơi vào trong lòng bàn tay hắn, tràn đầy mồ hôi.

Khi tro bụi màu đen từ từ rơi xuống, trong chốc lát, một cái quang ảnh bảy màu mạnh mẽ từ trong sương mù bắn ra, tốc độ của quang ảnh tựa hồ xuyên thấu qua cả trở ngại của không gian, nhanh đến mức làm cho người ta không kịp trở tay.

Trong đôi mắt đen chỉ thấy thất thải quang mang hơi loé lên, vẻ mặt Tiêu Viêm đầy kinh hãi, hắn còn chưa kịp rõ ràng xem đối phương đến tột cùng là vật gì thì hắn cũng không dám để cho vật đó tiếp xúc với thân thể.

" Mẹ kiếp, tốc độ nhanh quá." Song cho dù là Tiêu Viêm có muốn tránh né nhưng tốc độ của thất thải quang ảnh thực sự là mau lẹ đến mức kinh khủng, cho dù là Tiêu Viêm từng ở trong Ma thú sơn mạch chứng kiến tốc độ nhanh nhất của Tiêu Viêm nhưng nếu đem ra so sánh thì rõ ràng còn kém hơn rất nhiều.

Đấu khí trong cơ thể vừa mới khởi động lên thì thất thải quang ảnh mang theo âm thanh xé gió bén nhọn đã vang lên ngay bên tai.

" Thình thịch..." Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, hoả diễm màu sâm bạch đột nhiên từ quanh cơ thể Tiêu Viêm bốc ra, nhiệt độ nóng cháy đem không khí xung quanh nướng đến bốc khói, không ngừng vặn vẹo.

" Chi." Dường như nhận thấy được uy lực của sâm bạch hoả diễm kia, thất thải quang ảnh kia đang cấp tốc lao đến Tiêu Viêm, không chút nào báo trước liền đem thân hình đình chỉ ngay trước người Tiêu Viêm, cực động cùng cực tĩnh xảy ra cơ hồ chuyển đổi rất tự nhiên dứt khoát, không có chút cảm giác vướng bận gì.

Thất thải quang mang đứng trước mặt Tiêu Viêm cách có vài phân, cuối cùng cũng đem thân thể của nó lộ ra trong tầm mắt.

Trên khuôn mặt vẫn phiếm chút hoảng sợ, kinh tâm động phách do vật kia xông tới, nhưng khi Tiêu Viêm nhìn thấy sinh vật xuất hiện trước mặt thì nét hoảng sợ không nhịn được lại chuyển thành vẻ ngạc nhiên, nhìn qua lại có cả chút hứng thú.

Sinh vật xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm là một con rắn nhỏ chỉ dài vẻn vẹn chừng hai phân, toàn thân nó hiện ra đầy thất sắc lân phiến thật nhỏ, nhãn đồng màu tím nhạt, mơ hồ có cảm giác yêu dị, một cỗ mùi thơm tươi mát khác thường lượn lờ trên thân thể nó, mặc dù hiện tại chỉ là thân con rắn nhỏ nhưng lại lộ ra một cỗ ưu nhã cùng tôn quý.

Mặc dù con rắn tướng mạo cũng không đến quá mức hung hãn, không những vậy còn có chút xinh đẹp, nhưng loại sinh vật xinh đẹp này sợ rằng sẽ khiến cho nhiều nữ nhân quên mất đi rằng vốn các nàng rất ghét rắn.

Thất sắc tiểu xà toàn thân từ trên xuống dưới cũng không có quá nhiều bộ phận công kích sắc bén, bất quá Tiêu Viêm lại có thể mơ hồ cảm ứng được trong thân hình nho nhỏ này ẩn chứa một lực lượng kinh khủng, cho dù là Đấu Hoàng cường giả cũng không dám khinh thường.

Con rắn nhỏ trôi nổi trước mặt Tiêu Viêm, trong con mắt màu tím nhạt không vương chút hơi thở giết chóc nào, ngược lại nhìn qua cực kỳ thuần tuý cùng sạch sẽ. Mặc dù Tiêu Viêm biết rằng con rắn nhỏ này có lẽ chính là do Nữ Vương Medusa hung danh nhiếp chấn quanh toàn sa mạc này biến hoá thành, nhưng trong lòng lại khó có thể dâng nên ý kháng cự với nó.

Thất sắc tiểu xà hơi hơi vung vẩy cái đuôi nhỏ của nó, mở trừng đồng tử màu tím nhạt hướng về phía Tiêu Viêm, hơi hơi thử thăm dò về phía trước một chút, bất quá lại e ngại sâm bạch hoả diễm trên người Tiêu Viêm nên lập tức lùi đầu về, con ngươi màu tím mang theo chút yếu ớt đáng thương nhìn Tiêu Viêm.

Thân thể cứng ngắc nhìn chằm chằm vào con thất sắc tiểu xà tựa như vô hại trước mắt này, Tiêu Viêm nửa điểm cũng không dám nhúc nhích, nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng ấp úng hỏi:" Sư phụ.... nó....là Nữ vương Medusa?"

" Đúng..." Dược lão buồn bực gật đầu, thở nhẹ một hơi, lẩm bẩm nói:" Thân thất sắc này, đồng tử hơi tím này, cơ thể hơi chút hương thơm này, lực thông thiên này....không ngờ tới cái mà Nữ vương Medusa gọi là tiến hoá này nguyên lai chính là tiến hoá linh hồn, thoát ly khỏi cái thể xác vốn có, dùng linh hồn chi lực ngưng tụ thành một cái thân thể mới thực sự."

".... Vậy bây giờ nàng tiến hoá thành cái loại gì?" Tiêu Viêm không yên hỏi.

" Phối hợp linh hồn của Nữ vương Medusa mà ngươi chứng kiến trước kia là một tử xà thật lớn, đó là một loại Lục giai ma thú, linh hồn Tử U Viêm Xà, nghe nói loại Tử U Viêm Xà này trong cơ thể thoáng có chảy một chút huyết mạch của viễn cổ dị thú, nếu đủ cơ duyên, loại Tử U Viêm Xà này nếu có thể kích hoạt tia huyết mạch đạm bạc kia trong cơ thể chúng vì liền có thể tiến hoá thành viễn cổ tổ tông, đương nhiên loại tỷ lệ này cực kỳ cực kỳ thấp, thậm chí thấp tới mức có thể quên đi được." Dược lão nhẹ giọng nói:" Viễn cổ dị thú được xem có thể chống đỡ được với Đấu Thánh cường giả, được xưng là Thất Thải Thôn Thiên Mãng, mà dấu hiệu để phân biệt nó là thân bảy màu này, đồng tử hơi tím này, hơi mùi thơm này, và cả lực thông thiên nữa."

" Vừa vặn cùng với con rắn nhỏ thất sắc trước mặt này giống nhau...." Khoé mắt hơi hơi co quắp lại, Tiêu Viêm trong lòng rên rỉ nói.

" Đúng, nếu như không ngoài dự liệu của ta mà nói, tiểu xà hiện tại trước mắt này chính là Thất Thải Thôn Thiên Mãng trong truyền thuyết.... đồng thời cũng là thân thể mới của Nữ vương Medusa." Dược lão thở dài nói.

Nuốt một ngụm nước bọt, Tiêu Viêm có chút khó tin nhìn thất sắc tiểu xà tựa hồ có chút vô hại trước mắt này, thứ này chính là viễn cổ dị thú có thể cùng với Đấu Thánh cường giả trong truyền thuyết chống đỡ sao?

" Ách.... Không đúng a? Nếu như nói nàng là Nữ vương Medusa, tại sao ta lại không cảm thụ được nửa điểm sát ý của nàng đối với ta? Dựa theo lẽ thường mà nói.... nếu như thực sự là nữ nhân hung ác đó, sợ rằng ngay tại đây đã giết chết ta rồi chứ?" Gắt gao nhìn nét tò mò tựa như trẻ con mới sinh trong nhãn đồng tiểu xà này, Tiêu Viêm có chút mờ mịt hỏi.

" Cái này.... Ta không biết." Dược lão xấu hổ nói," Có lẽ tại trong lúc tiến hoá, bị đạo thiên lôi kia bổ xuống khiến cho mất trí chăng?"

"...." Nghe được lời này, trên đầu Tiêu Viêm nhất thời hiện ra mấy vết nhăn, liếm liếm môi, nhẹ giọng nói:" Sư phụ... ta cảm giác được nó tựa hồ không có chút sát ý gì a? Nếu vậy thử đem Cốt Linh Lãnh Hoả triệt tiêu đi xem sao?"

" Này... Được rồi, cẩn thận một chút." Nghe vậy Dược lão chần chừ một chút rồi mới gật đầu.

Cùng với lời Dược lão, sâm bạch hoả diễm bao phủ bên ngoài thân thể Tiêu Viêm nhanh chóng biến mất, đợi đến khi hoả diễm hoàn toàn biến mất, Tiêu Viêm nắm thật chặt bàn tay tràn đầy mồ hôi, nhìn chằm chằm vào thất sắc tiểu xà trước mặt, nhẹ nhàng cẩn thận dò hỏi:" Nữ vương bệ hạ?"

Đối với câu hỏi của Tiêu Viêm, tiểu xà không chút đáp lại. chớp chớp con ngươi trong suốt tựa thủy tinh, đuôi rắn hơi động đậy, chậm rãi trôi nổi hướng đến Tiêu Viêm bơi tới.

Nhìn cử động của nó, Tiêu Viêm dù hãi hùng khiếp vía nhưng vẫn phải tiếp tục đứng yên.

Thất sắc tiểu xà xoay vòng vòng quanh Tiêu Viêm vài vòng, cũng không biểu hiện ý đồ công kích, điều này khiến cho Tiêu Viêm nặng nề thở dài một hơi.

Lại vung đuôi xoay tròn một vòng, thất sắc tiểu xà đột nhiên dừng lại trên không bàn tay Tiêu Viêm, con ngươi long lanh trong suốt mang theo chút thèm thuồng nhìn chằm chằm vào Nạp giới đeo trên tay Tiêu Viêm, sau đó ngước lên hưóng về phía Tiêu Viêm kêu lên vài tiếng kêu nhẹ nhàng, tựa hồ như đang làm nũng.
Bình Luận (0)
Comment