Đấu Phá Thương Khung

Chương 302

Ngẩng đầu nhìn hoàn đan dược bay ra, Tiêu Viêm sắc mặt bình tĩnh, bàn tay vung lên, một cỗ hấp lực hút ngay nó vào tay.

Khi đan dược vào đến tay thì những hạt cát cuối cùng trong đồng hồ cũng đổ xuống, nhất thời trên quảng trường hơn một trăm đạo hồng quang bùng lên, những luyện dược sư chưa luyện chế xong đan dược thì quang kính trên mặt bàn đá bùng phát ánh sáng.

Thất vọng nhìn quang mang màu hồng loé lên, những luyện dược sư này đành cười khổ lắc đầu, sau đó mỗi người thu hồi dược đỉnh, vẻ mặt buồn bã hướng ngoài quảng trường đi ra.

Đứng ở sau bàn, Tiêu Viêm nhìn những luyện dược sư lục tục rời khỏi khu vực thi đấu, ánh mắt lướt qua chung quanh, có chút kinh ngạc hiện lên, đây mới là vòng đầu tiên mà đã khiến hơn một phần ba thí sinh bị loại, điều này không khỏi khiến hắn có chút cảm thán, đại hội quả thật vô cùng hà khắc a.

Nhìn viên đan dược vừa luyện chế trong tay, Tiêu Viêm quay đầu một vòng, đem ánh mắt hướng về phía Liễu Linh. Lúc này Liễu Linh cũng đang cười híp mắt, nhìn vào viên đan dược trong tay, thần tình đắc ý, nhìn sang thấy Tiêu Viêm đang nhìn, hắn cầm chặt lấy viên đan dược, hướng về phía Tiêu Viêm cười dài nói "Nham Kiêu tiên sinh, vận khí không tồi a, tại thời khắc cuối cùng cũng luyện chế ra đan dược… Ngươi là người có thành tích tốt nhất trong kiểm tra, nếu ngay vả cửa này cũng không qua thì thật đúng là trò đùa lớn a."

Nhìn bộ dạng đắc thắng của Liễu Linh, Tiêu Viêm thản nhiên cười cười nói "Dù sao lần này cũng chỉ cần luyện chế ra được đan dược là vượt qua, khắc đầu tiên hay khắc cuối cùng cũng không có gì khác biệt…"

"Nham Kiêu tiên sinh, lời này nói ra là có chút lừa mình a.Tại đây có vô số luyện dược sư ưu tú tham gia,có thể bằng tốc độ nhanh nhất luyện chế ra đan dược, vậy cũng là một cách thể hiện bản lĩnh a". Liễu Linh cười nói, hắn tự nhiên không muốn chỉ bằng một câu nói của Tiêu Viêm mà làm giảm đi thành tích của hắn.

"A, a! Có lẽ vậy…" Nhún vai, Tiêu Viêm không cùng hắn tốn công nói nhiều, quay đầu nhìn về phía Tiểu công chúa chắp tay cười, sau đó ngẩng đầu nhìn lên phía khán đài khách quý, chờ Pháp Mã lên tiếng.

"Hô…"

Trên đài khách quý, Áo Thác nặng nề thở ra một hơi, dùng tay áo bào lau mồ hôi lạnh trên trán. Hướng về phía Phất Lan Khắc cũng đồng dạng mồ hôi lạnh đầy mặt, cười khổ nói "Người này, mặc kệ chuyện gì cũng làm cho người khác kinh hiểm vạn phần. Hắn chẳng lẽ không biết suy nghĩ giùm cho mấy lão già chúng ta một chút sao? Loại chuyện kinh tâm động phách này, chúng ta không có được tâm trạng tốt như hắn a."

Phất Lan Khắc đồng dạng cũng lộ vẻ cười khổ. Đương nhiên, cười khổ là còn may mắn a "Bất quá hoàn hảo, tại một khắc cuối cùng cũng hoàn thành khảo nghiệm. Nếu không, vừa đoạt thành tích tốt nhất trong kiểm tra mà cửa đầu tiên đã không qua thì quả thật là quá mất mặt a…"

Nghe vậy, Áo Thác cũng tràn đầy đồng cảm, gật đầu. Nếu thật sự như vậy, hắn chẳng phải trực tiếp quay về Hắc Nham thành sao…

Pháp Mã đứng ở vị trí tiếp tân, từ trên nhìn xuống bao quát cả quảng trường lớn, ánh mắt hơi động đã thấy được hơn một phần ba thí sinh thi đấu đã bị loại. Cười khẽ rồi gật đầu, hai tay hơi đưa lên, huyên náo nhất thời từ từ an tĩnh xuống.

"Chúc mừng những người còn ở lại quảng trường thành công thông qua vòng khảo hạch thứ nhất. Bất quá, khảo hạch vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt…" Pháp Mã mỉm cười nói tiếp "Mọi người cũng biết, có một vài tiểu tử giảo hoạt, đưa ra một chút đồ vật không thể giải thích được. Bọn họ có lẽ luyện chế thành công ra hình một viên đan dược nhưng loại đan dược này lại không có tác dụng chữa thương. Trên cơ bản,cũng có thể cùng với hai chữ đan dược hoàn toàn không có chút liên quan… Cho nên, kế tiếp chúng ta cần trắc nghiệm những Sinh Cốt đan mà các ngươi luyện chế ra, để xem đến cuối cùng có đạt tới yêu cầu của phương thuốc hay không…"

Thanh âm hơi có chút khàn khàn của Pháp Mã, chậm rãi vang lên bên tai mỗi cá nhân "Hiện tại, thỉnh chư vị tham gia thi đấu tìm cái nút màu xanh bên trái của bàn đá của mình, sau đó ấn xuống"

Nghe vậy, ánh mắt của Tiêu Viêm quét qua bên trái của bàn đá, cuối cùng dừng lại tại một góc khuất khiến người khác ít chú ý. Ở chỗ này nguyên có bố trí mấy cái nút màu sắc khác nhau, ngón tay theo lời dừng lại trên nút màu xanh biếc, nhẹ nhàng đè xuống.

Khi cái nút bị đè xuống, cả bàn đá trơn bóng đột nhiên rung động nhẹ, trên mặt thạch bàn một cái thạch bàn nhỏ khác chậm rãi hiện ra, rồi nâng lên cao chừng nửa thước, trên đó có một lỗ nhỏ.

"Đây là một bàn trắc nghiệm cơ, đem Sinh cốt đan mà các ngươi luyện chế bỏ vào trong lỗ đó, nếu là đạt yêu cầu thì ngọc kính trên bàn hiện lên lục quang, còn nếu không đạt thì hiện lên hồng quang. Mặt khác, lục quang càng thịnh thì chứng tỏ ngươi luyện chế ra Sinh Cốt đan càng phù hợp với phương thuốc đặc hiệu đã đề ra, ngược lại hồng quang càng thịnh chứng tỏ ngươi luyện chế ra căn bản không phải Sinh cốt đan mà là một loại thuốc không có nửa đỉểm công dụng, đương nhiên nếu như nó có khả năng chống đói thì cũng vẫn là có công dụng khác…"

Nghe được lời nói hài hước này, trên quảng trường cũng như trên khán đài khách quý vang lên một trận tiếng cười, nhưng trong quảng trường lại có không ít luyện dược sư sắc mặt đột nhiên biến đổi…

"A, a! Tốt lắm, chư vị, bắt đầu đi…"

Ngón tay nhẹ nhàng cầm viên đan dược tròn xoe, Tiêu Viêm bình tĩnh nhìn miệng lỗ nhỏ trắc nghiệm, vẫn chưa vội vã thả vào, ngược lại quét ánh mắt nhìn bốn phía. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenggg.com

Lúc này đã bắt đầu có luyện dược sư đem vật cầm trong tay bỏ vào lỗ trắc nghiệm. Không lâu sau, trên quảng trường lớn bất ngờ hiện lên sắc thái rực rõ của hai màu xanh, đỏ lúc thịnh lúc nhạt đan xen vào nhau rất hợp với những âm thanh mừng rỡ hoặc âm trầm…

"Mẹ kiếp trắc nghiệm cơ…" Một nhị phẩm luyện dược sư sắc mặt âm trầm, căm tức nhìn hồng quang loé lên tại ngọc kính, cơ hồ cả quảng trường như đỏ đậm tại chỗ đó, bởi vậy vô số ánh mắt kinh ngạc đều nhìn vào thanh niên sắc mặt đang sầm xuống này.

Nắm tay hung hăng nện vào mặt bàn đá, tên luyện dược sư thu lấy đan đỉnh vào nạp giới, sau đó dưới vô số ánh mắt kỳ lạ hùng hổ xuống đài, mặt tái xanh nghiến răng nghiến lợi đi ra ngoài quảng trường.

"Lừa người,đề khảo hạch chẳng ra một cái dạng gì.. đúng quy cách luyện chế đan dược,muốn chết người sao? Một đám lão bất tử… ta hao tổn tâm cơ đem dược tài dung hợp, các ngươi lại đem ra cái trắc nghiệm. Mẹ kiếp… đưa ra phương thuốc mà chỉ có tên ở ngoài, tin tức khác đều không có, luyện cái quỷ a…"

Ánh mắt nhìn theo tên nhị phẩm luyện dược sư, nghe được câu mắng từ miệng hắn, Tiêu Viêm không nhịn được nét mặt có chút dở khóc dở cười, không nghĩ tới,có thể thông qua khảo hạch vừa rồi,cũng làm cho người khác kinh tâm động phách đến như vậy.

Theo vòng trắc nghiệm vừa rồi có ít nhất gần trăm tên luyện dược sư mặt xanh, mặt đỏ rời khỏi quảng trường.

"A, a! Nham Kiêu tiên sinh, cùng nhau tới a…" Tiểu công chúa hoa tay cầm viên đan dược, hướng Tiêu Viêm cười nói.

"Tuỳ tiện đi…" Tiêu Viêm nhún vai, nghiên đầu nhìn sang bên kia, Liễu Linh cũng đang chăm chú nhìn mình, lúc này trong mắt đối phương ý tứ hàm xúc rất đậm…

Tiêu Viên khẽ cười cười, đan dược trong tay ba người cơ hồ cùng lúc bỏ vào miệng lỗ trắc nghiệm.

Theo đan dược ba người tiến vào, nhất thời vô số đạo ánh mắt đều hướng đến vị trí khiến mọi người phải chú ý này, tất cả mọi người đều muốn biết, cả ba người được tính là hạt giống này, ai luyện chế ra được đan dược,hơn kém …

"Thịch, thich, thịch…"

Ngọc kính hơi yên tĩnh, trong nháy mắt rất nhanh vang động, ba đạo quang mang xanh biếc chói mắt dũng mãnh bùng lên. Cả ba đạo quang mang về độ dày so với những người trong quảng trường đều đậm hơn nhiều.

Ba đạo lục quang, trái có hơi mờ, phải có chút đậm hơn nhưng mà cột ở giữa chính là một đạo quang trụ xanh biếc như phỉ thuý, cực kỳ mê người.

"… Quả là đậm đặc a" Nhìn cột sáng màu phỉ thuý ở giữa, từ phía người xem từng đạo âm thanh kinh ngạc vang lên liên miên không dứt.

"A, A! Nham Kiêu tiên sinh quả nhiên đã tính trước, mặc dù thời gian tiêu hao lâu nhất, nhưng đan dược lại đặc hiệu, là tốt nhất a, Nguyện Nhi cam bái hạ phong!" Đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn cột sáng phỉ thuý trước mặt Tiêu Viêm, Tiểu công chúa lắc đầu thở dài nói.

"May mắn mà thôi"

Tiêu Viêm tuỳ ý cười cười, quay đầu đi, nhìn thấy Liễu Linh sắc mặt âm trầm, nhún vai khẽ cười nói "Xin lỗi, Liễu Linh tiên sinh".

Liễu Linh khoé miệng khẽ nhếch, hít một hơi, quay đầu sang, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ngọc kính đang loé quang mang, trong lòng xuất hiện cảm giác muốn đập vỡ.

"A, a! quả nhiên vẫn là Nham Kiêu hơn một chút" Nhìn ba đạo quang mang sáng chói trên quảng trường, Pháp Mã khẽ cười nói.

"Lúc trước nếu không phải tử hoả của tiểu gia hoả kia đột nhiên biến mất, nói không chừng đã luyện chế ra đan dược trước Liễu Linh. Hắc, hắc, ta đã sớm nói, tiểu tử này bản lãnh luyện dược không phải mấy đứa còn để chỏm có khả năng so sánh a" Hải Ba Đông đắc ý cười nói.

Pháp Mã cười cười, vừa muốn nói chuyện, sắc mặt lại đột nhiên khẽ biến, trong miệng phát ra một tiếng kinh ngạc, ánh mắt chiếu xuống hội trường dừng lại tại một vị trí hơi khuất. Nơi đó, một người toàn thân trùm trong một tấm trường bào màu xám rộng đang đứng, tay cầm một viện đan dược chậm rãi đưa vào trắc nghiệm khẩu.

"Làm sao vậy?" Nhìn thấy phản ứng của Pháp Mã, Gia lão hơi sửng sốt, nghi hoặc hỏi.

"Người kia…" Lão híp mắt lại, khàn khàn nói, trong ánh mắt quang mang loé lên, Pháp Mã ngón tay nhẹ nhàng gõ trên vòng bảo hộ, thấp giọng nói "Tên kia …tựa hồ.. có vẻ mạnh a…"

"Nga?" Nghe vậy, Hải Ba Đông cùng với Gia lão đều có chút kinh ngạc, ánh mắt ngay lập tức chú ý trên thân thể người áo bào xám, nghi hoặc nói "Không phát hiện ra điều gì không đúng a?"

"Các ngươi không phải luyện dược sư cho nên đối với linh hồn lực lượng cảm ứng không nhạy bén, nhưng tại cảm giác của ta, tên kia linh hồn lực lượng so với Liễu Linh, Nguyệt Nhi thậm chí Nham Kiêu đều mạnh hơn nhiều. Tại quảng trường này, linh hồn lực lượng của hắn là cực mạnh. Ta nhớ kỹ năm đó, Cổ Hà tham gia đại hội luyện dược sư, linh hồn lực lượng cũng không bằng được tên này…" Lắc đầu, Pháp Mã nhíu chặt lông mày, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm xuống dưới. Một lát sau, ngọc kính trước mặt người áo bào xám bùng lên quang mang xanh biếc, sáng chói, so với Tiêu Viêm còn có phần đậm hơn.

Đột nhiên có một cột sáng xanh biếc với cường độ mạnh như vậy đã hấp dẫn tầm mắt của mọi người, thấy cột sáng đó xuất hiện tại một góc khuất như vậy khiến mọi ngươi không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.

Sự việc xảy ra cũng đồng dạng đem ánh mắt của Tiêu Viêm ba người hướng qua, nhìn thấy quang mang thậm chí còn đậm hơn so với mình, Tiêu Viêm cũng hơi sửng sốt, khẽ cau mày, nhìn chằm chằm người áo bào xám thần bí. Hắn không nghĩ tới ở thời khắc này xuất hiện một ngưu nhân không thể giải thích, hơn nữa nhìn thân hình hắn cùng với vị trí thì rõ ràng, hắn không nằm trong những người tham gia kiểm tra ngày hôm đó.

"Chẳng lẽ là luyện dược sư tự do?" Thấp giọng thì thào, Tiêu Viêm mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm người áo bào xám, trong cảm giác của hắn, thần bí nhân áo bào xám này chính là đối thủ khó giải quyết nhất tại đại hội lần này.

Dường như nhận ra ánh mắt của Tiêu Viêm phóng tới, người mặc áo bào xám hơi ngước đầu lên, lộ ra nửa khuôn mặt tái nhợt, non nớt, dưới chiếc mũ che, quang mang từ đôi mắt màu lam nhạt lóe lên mang theo khí tức lạnh như băng, thản nhiên nhìn về phía trước.

"Người này là ai?" Ngạc nhiên nhìn đối thủ mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện, Tiểu công chúa cùng Liễu Linh đều lộ vẻ kinh ngạc, cùng liếc nhìn nhau một cái, vẻ mặt mờ mịt.

"Thiết Nhĩ Tây, cho ta tư liệu về hắn…" Tại bàn khách quý, Pháp Mã đột nhiên quay đầu nhìn Thiết Nhĩ Tây trầm giọng nói.

Trước khi Pháp Mã kinh ngạc nói, Thiết Nhĩ Tây đã nhận ra có điểm không đúng, nhanh chóng xác định vị trí của người mặc áo bào xám, sau đó từ nạp giới lấy ra một kiện điệp văn, rất nhanh lẩm nhẩm, sau một lúc, từ từ đình chỉ, một tờ giấy mỏng ghi chép tư liệu hiện ra, phía trên có một bức hoạ, đó chính là thần bí nhân mặc áo bào xám. Chỉ bất quá, người mặc áo bào lộ hết toàn bộ khuôn mặt, đó là một thiếu niên có vẻ mặt tái nhợt, đôi mắt màu lam nhạt lạnh như băng, nhìn qua tuổi tác tựa hồ chỉ mười sáu, mười bảy, toàn bộ có chút quỷ dị…

Đưa tư liệu cho Pháp Mã, sau khi cau mày cẩn thận đọc, biến sắc nói "Là Xuất Vân đế quốc luyện dược sư?"

Xuất Vân đế quốc cùng với Gia Mã đế quốc nói một cách nghiêm khắc thì là hai quốc gia thường xuyên đối địch. Hơn nữa nghề nghiệp rất được coi trọng ở Xuất Vân đế quốc—Độc sư, lại là tử địch của luyện dược sư, trong khi đó, Gia Mã đế quốc lại rất coi trọng luyện dược sư. Chính vì vậy hảo cảm của bọn họ đương nhiên không tốt. Trọng yếu nhất, khi hai quốc gia giao chiến, độc sư không từ các thủ đoạn phóng thích các loại độc phấn, độc dịch… khiến cho mỗi lần đại chiến, số chiến sỹ tử vong của Gia Mã đế quốc do độc công là rất lớn.

Mặt khác, tại Xuất Vân đế quốc, luyện dược sư lại không phản đối độc sư mà còn hợp tác lẫn nhau, chính điều này, luyện dược sư của Gia Mã đế quốc đối với những người phản bội lại tôn chỉ luyện dược,cảm thấy phẫn nộ và xem thường.

Cũng chính bởi vì vậy nên khi Pháp Mã nhìn thấy thần bí nhân áo xám xuất thân từ Xuất Vân đế quốc, sắc mặt liền lộ vẻ vô cùng khó coi.

"Như thế nào mới chỉ là nhị phẩm luỵên dược sư? Lấy cảm ứng của ta về linh hồn lực lượng thì tên này ít nhất phải là tứ phẩm luyện dược sư!" Ánh mắt liếc nhìn tư liệu ghi chép về cấp bậc, Pháp Mã cau mày nói.

"Mười bảy tuổi, tứ phẩm luyện dược sư? Hội trưởng, ngài cho rằng điều này có thể sao? Mặc kệ hắn là thiên tài như thế nào, nhưng dù sao luyện dược thuật cũng cần phải có thời gian cùng kinh nghiệp tích luỹ" Thiết Nhĩ Tây cười khổ nói.

"Cảm ứng của ta không thể sai lầm…" Pháp Mã lắc đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt non nớt, không biết vì sao hắn luôn cảm giác được khuôn mặt này hơi có chút quái dị.

"Chẳng lẽ hắn dịch dung? Nhìn hắn luyện chế đan dược thủ pháp cực kỳ thuần thục, không giống là một thiếu niên mười mấy tuổi, có khả năng là hắn sử dụng mặt nạ a." Pháp Mã thấp giọng thì thào.

"Dịch dung? Khó có khả năng, làm sao khiến chúng ta không phát hiện." Gia lão thản nhiên cười cười, nói đến đây, đối mắt khẽ liếc qua chỗ Tiêu Viêm ở dưới, hiển nhiên hắn đã biết Tiêu Viêm nguỵ trang, nhưng vì một điều gì đó nên hắn chưa bóc trần mà thôi.

"Nhưng tên kia còn ẩn tàng che dấu dưới cái mũ chùm đầu như vậy.Nếu giữa chừng chúng ta dừng đại hội để lột mũ,vạch mặt hắn thì người khác sẽ nói Gia Mã đế quốc Luyện dược sư công hội quá mức bá đạo" Nhìn thẳng vào người mặc áo bào xám đang đội mũ che kín mặt, Pháp Mã bất đắc dĩ nói.

"Hắn không chịu xốc lên, thì chúng ta sẽ giúp hắn một phen cũng được chứ sao?" Hải Ba Đông đứng dậy, đi tới bên cạnh Pháp Mã, thấp giọng cười nói.

"Ngươi… Sẽ không bị người phát hiện chứ?" Nghe vậy, Pháp Mã thần sắc vừa động, chợt chần chừ nói.

"Hắc, hắc! Mặc dù hiện tại thực lực có thụt lùi một bước, nhưng nếu chỉ điều khiển hàn lưu bất tri bất giác đem mũ chùm đầu của hắn đóng băng biến thành bụi phấn,với bản lãnh của ta vẫn có thể làm được…" Hải Ba Đông khẽ cười nói, hắn tự nhiên biết nếu để cho một luyện dược sư của Xuất Vân đế quốc tại đại hội luyện dược lấy được giải quán quân thì không biết đám người Pháp Mã sẽ mất mặt đến đâu.

"Làm được như thế cần có sự điều khiển tinh vi, Hải lão đầu chính là tu luyện băng hệ đấu khí,nên thích hợp nhất, đấu khí của ta thiên hướng quá bá đạo, khai sơn đoạn thạch không thể thích hợp làm chuyện này…" Gia lão lắc đầu nói.

"Cũng tốt… Vậy phải làm phiền ngươi."Hơi trầm ngâm, rồi Pháp Mã cũng thấp giọng nói.

Cười cười, Hải Ba Đông đôi mắt từ từ hư mị, ngón tay khô héo trong áo bào khẽ búng, theo ngón tay búng ra, một cỗ ba động khẽ khàng, lặng lẽ truyền ra.

Khi Hải Ba Đông đang âm thầm điều khiển đấu khí thì Gia lão cùng Pháp Mã tiến lại gần nhau, nhìn như đang thương lượng điều gì nhưng thực chất là đang muốn ngăn trở tầm mắt của mọi người.

"Xem ra đại hội lần này tựa hồ có chút biến cố a…" Đôi mắt của Nhã Phi đầy thâm ý nhìn về ba người Hải Ba Đông ở phía trước, thấp giọng nói, nhiều năm như vậy rèn luyện nhãn lực quả thật tiến bộ nhiều. Từ lúc cột sáng màu xanh biếc hiện ra, sắc mặt Pháp Mã có chút khó coi, hơn nữa phía sau Thiết Nhĩ Tây đem văn kiện đưa ra, cũng chứng thực là có điểm bất thường.

"Ân… Thần bí nhân mặc áo bào xám có vẻ như đã phá vỡ trật tự của đại hội a" Yêu Dạ cùng Nạp Lan Yên Nhiên hơi gật đầu, các nàng cũng không phải là những đoá hoa cảnh, Nhã Phi có khả năng phát hiện thì hai người bọn họ cũng không hồ đồ.

"Thần bí nhân mặc áo bào xám luyện chế ra Sinh cốt đan tựa hồ so với Nham Kiêu ba người còn muốn tốt hơn a… Vốn tưởng rằng đại hội lần này là do ba người bọn họ tranh đoạt quán quân, không nghĩ tới đột nhiên lại xuất hiện một hắc mã…" Nhã Phi cau chặt đôi lông mày, trong lòng bất đắc dĩ nói.

Hàn lưu nhàn nhạt, lặng lẽ xuyên trong không khí, một lát sau, lượn lờ trên đầu thần bí nhân mặc áo bào xám không để lại dấu vết gì, mắt thường không thể nhận biết băng xà đang lặng yên xuất hiện.

Lúc này, người mặc áo bào xám đang chậm rãi thù thập đồ vật trên thạch bàn, khi hắn đang di động bàn tay, đôt nhiên như cứng đờ lại, cặp mắt xanh nhạt dưới chiếc mũ chợt co rút lại, bàn chân nặng nề nhấc lên, thân thể định lùi lại.

"Hừ, chạy đi đâu?" Nhìn thấy người mặc áo bào xám dường như đã phát hiện ra hàn lưu, Hải Ba Đông hơi có chút kinh ngạc, chợt cười lạnh một tiếng, bàn tay đột nhiên nắm chặt

"Phá!".

"Thịch!"

Theo bàn tay Hải Ba Đông nắm lại, thân hình của người mặc áo bào xám đang muốn di động, trên đầu chiếc mũ đột ngột hoá thành bụi phấn, sau đó rớt xuống.

Chiếc mũ biến mất, khuôn mặt non nớt được che giấu đột nhiên hiện ra dưới vô số ánh mắt đang nhìn chăm chú, lập tức từ bàn khách quý cùng với người xem liên tục vang lên những đạo âm thanh kinh ngạc, ai cũng không nghĩ tới người đạt thành tích tốt nhất trong vòng khảo hạch đầu tiên lại là một thiếu niên trẻ như vậy…

Thiếu niên có cặp mắt màu lam nhạt vuốt vuốt tay, một lát sau đem ánh mắt băng lạnh bắn về phía bàn tiếp tân khách quý nơi ba người Hải Ba Đông.

"Người này tuyệt đối không đơn giản, không chỉ có thể phát hiện ra hàn lưu của ta mà còn có thể thấy được phương vị của ta…" Híp con mắt lại nhìn thiếu niên áo bào xám, Hải Ba Đông vuốt cằm, cười lạnh nói "Mặc dù không biết tại sao hắn có khuôn mặt non nớt như vậy, nhưng nếu hắn thực sự như tư liệu ghi chép là mười bảy tuổi thì Hải Ba Đông ta quả thật không cần xông pha ngoài đời nữa, trực tiếp thoái ẩn, sống lay lắt tới hết đời…"

Pháp Mã cùng với Gia lão đôi mắt hư mị, chậm rãi gật đầu.

"Đại hội lần này, xem ra có chút thú vị a…"
Bình Luận (0)
Comment