Trên bầu trời, một đạo ánh sáng màu lửa đỏ như ráng chiều tà đột nhiên xuất hiện, trong chốc lát, ánh sáng màu lửa đỏ ấy đã xua tan ánh nắng trên quảng trường, hơi lửa nóng hừng hực làm cho mọi người có cảm giác như rơi vào lò lửa.
Ánh lửa đỏ dưới vô số ánh mắt đang nhìn chăm chú, đột nhiên giáng xuống đỉnh đầu Vân Lăng nhanh như sét đánh, dường như có tiếng sấm trầm đục vang vọng trên không.
Thịch!
Ánh lửa đỏ hung hăng giáng vào sau gáy Vân Lăng, kình khí vô cùng hung hãn trong khoảnh khắc bạo phát ra, Vân Lăng chỉ cảm thấy trong đầu nỗi đau đớn kịch liệt như muốn xé toạc đầu mình.
A!
Từ trên trời, tay Vân Lăng ôm lấy vết thương trên đầu không ngừng chảy máu, thét lên một tiếng thê lương, rồi sau đó như chim gãy cánh mà rơi thẳng xuống đất.
Thân thể rơi nhanh xuống, khi còn cách mặt đất khoảng chừng mười thước, Vân Lăng đập mạnh hai cánh giúp cho thân thể bình ổn mà đáp xuống. Ánh sáng màu xám trắng từ trong cơ thể mạnh mẽ xuất ra, trong nháy mắt, luồng sáng ấy mang theo sự giận dữ lấy thế áp bức không gì có thể ngăn cản được đã áp chế ánh lửa đỏ kia, nháy mắt đã mạnh mẽ đánh tan.
Đấu vương cường giả nổi giận mà phản kích, có thể bình thường hay sao?
Ánh lửa đỏ dần dần tiêu tan, đạo ánh sáng màu xám trắng của Vân Lăng cũng đã cấp tốc thu lại vào trong cơ thể. Ánh sáng tiêu tan, lúc này Vân Lăng một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng lần này là với hình ảnh của một kẻ yếu thế. Trên quảng trường trong nháy mắt trở nên im lặng như tờ, một lúc sau, tiếng hít thở tức giận liên tiếp vang lên. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG
Giữa không trung, hai cánh sau lưng Vân Lăng chậm chạp phe phẩy, lồng ngực phập phồng không ngớt, hai tay ôm đầu, máu tươi đỏ sẫm thấm qua kẽ ngón tay chảy ra, từng giọt rơi xuống làm cho khuôn mặt nhất thời nhuộm đỏ.
Hai tay chậm rãi buông đầu ra, tức thì lộ ra một vết thương sâu cả thốn kéo dài từ thái dương tới gần cạnh mang tai phải, vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương trắng bên trong. Với thương thế kinh khủng như vậy, nếu như lúc nãy Vân Lăng phản ứng chậm một chút, có lẽ đã bị một kích của Tiêu Viêm đánh bay đầu.
Vốn là thực lực của Tiêu Viêm cho dù có thi triển Địa giai đấu kỹ, cũng không thể nào gây ra cho Vân Lăng vết thương kinh khủng như vậy. Nhưng Vân Lăng thật sự đã quá khinh địch, nếu như lúc nãy hắn tạo ra một tầng năng lượng bao phủ đỉnh đầu, một kích kia của Tiêu Viêm nhiều nhất chỉ có thể làm cho hắn bị thương hơi nghiêm trọng một chút mà thôi, vết thương chí mạng như hiện tại tuyệt đối không thể nào xuất hiện được.
Bàn tay chậm rãi run run, lồng ngực không ngớt phập phồng, Vân Lăng nén chịu đau ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt già nua lúc này biến thành cực kỳ đanh ác, hai mắt lộ vẻ oán độc trợn lên nhìn Tiêu Viêm đang ở trên không, hận không thể xé xác đối phương thành muôn mảnh.
- Giỏi, giỏi cho tiểu tử! Lão già ta coi thường ngươi rồi!
Nghiến răng cười lạnh, trên đầu truyền đến từng cơn đau nhức kịch liệt làm cho Vân Lăng có chút mê muội, cơn giận dữ suýt nữa làm mờ đi lý trí. Tại Vân Lam tông trước mắt gần ngàn đệ tử, lại bị một tên tiểu tử chưa đến hai mươi tuổi suýt nữa lấy mạng, đây thật là hết sức mất mặt rồi!
Từ trong nạp giới nhanh chóng lấy ra một bình thuốc chữa thương, sau đó rắc toàn bộ lên miệng vết thương, cảm thấy mát mẻ dễ chịu dần dần lan ra, lúc này Vân Lăng mới cảm thấy bớt đau đớn một chút, ánh mắt oán độc của hắn nhìn Tiêu Viêm, hít một hơi rồi nói:
- Tiêu Viêm, hôm nay, ngươi có nằm mơ mới có thể an toàn rời khỏi Vân Lam tông!
Tiêu Viêm lạnh nhạt liếc nhìn Vân Lăng đầu chảy đầy máu, trong lòng cảm thấy tiếc nuối. Sau khi hắn thi triển ra Địa giai đấu kỹ, thế nhưng Vân Lăng chỉ bị thương nghiêm trọng mà thôi, vốn là Tiêu Viêm đã nghĩ một xích ấy đã có thể giải quyết tên khốn này rồi.
- Đấu khí mà Tiêu Viêm thi triển khi nãy là Địa giai đấu kỹ hay sao?
Trên cây đại thụ, Gia Hình Thiên nheo mắt nhìn Vân Lăng đầu đầy máu, rồi nhìn qua Tiêu Viêm, thấp giọng lẩm bẩm.
- Hừm, bằng vào thực lực đại đấu sư của hắn, nếu muốn làm thương tổn được Vân Lăng, cấp bậc của đấu kỹ ấy cũng không thể thấp hơn Địa giai!
Pháp Mã gật gật đầu, kinh ngạc nói:
- Không ngờ hắn vẫn còn ẩn tàng thực lực như thế, xem ra lúc thi đấu với Nạp Lan Yên Nhiên, cho dù là không lợi dụng sự khéo léo, muốn thắng cũng không phải là chuyện khó khăn gì!
Gia Hình Thiên thở ra một hơi, chau mày nói:
- Tên này tìm đâu ra đủ thứ như vậy chứ? Đầu tiên là dị hoả, kế đến là sủng vật cấp bậc đấu vương, bây giờ là Địa giai đấu kỹ. Không lẽ sau lưng hắn có một thế lực cường đại mà ta không biết đỡ đầu cho hắn hay sao?
Pháp Mã lắc lắc đầu, hắn cũng cảm thấy Tiêu Viêm có thể làm ra những chuyện như vầy, tức là vẫn còn những lá bài chưa lật làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc đúng thật là quá quỷ dị. Ít nhất với thực lực luyện dược sư công hội của hắn, quyết không thể nào tuỳ tiện kiếm ra một loại dị hoả cùng một sủng vật cấp bậc đấu vương.
- Chẳng lẽ là Tiêu gia?
Lời vừa thốt ra, Pháp Mã đã lắc đầu tự giễu. Bằng vào thực lực của Tiêu gia, có thể xuất ra một Huyền giai đấu kỹ đã không dễ dàng gì, muốn có được Địa giai đấu kỹ, vậy phải chờ mặt trời mọc hướng Tây!
Hai người nhìn nhau, đồng thời chau mày thở dài một hơi. Với lực lượng tình báo mà họ đang nắm trong tay, không có một điểm tin tức nào chỉ ra chút manh mối gì cả!
So Tiêu Viêm lúc này với tin tức của ba năm trước, lúc đó khi Nạp Lan Yên Nhiên tới Tiêu gia để từ hôn hắn vẫn còn là phế vật, bây giờ lại đột nhiên quật khởi, không lẽ nói có quan hệ với chuyện từ hôn với Nạp Lan Yên Nhiên đả kích hắn hay sao?
Hai người cùng cười khổ một tiếng, nếu đúng thật như vậy, tức là Nạp Lan Yên Nhiên tự mình gây nên tội nghiệt rồi sao?
Trên không trung, thân thể Vân Lăng toát ra khí tức vô cùng dữ tợn, cho dù là đệ tử Vân Lam tông ở phía dưới cũng có thể phát hiện, lập tức nhìn nhau không dám phát ra thanh âm, sợ rằng sẽ chọc giận Vân Lăng đang trong tình trạng như quả bom sắp nổ.
- Tên gia hoả Tiêu Viêm này cũng thật là tàn nhẫn a!
Ở mép lồng năng lượng, Hải Ba Đông bị biến cố trong quảng trường kinh động nên quay đầu lại xem. Thấy Vân Lăng kia bị đánh đến chảy máu đầu, lão cũng không khỏi lắc đầu thầm cười nói.
- Hải lão, khẩn trương phá cái lồng đi, nơi này không thể ở lâu được!
Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn về phía Hải Ba Đông, mở miệng thúc giục.
- Chỉ cần ba phút thôi!
Gật gật đầu, Hải Ba Đông cũng không nói lời thừa, liền quay lại bắt đầu đập phá điên cuồng cái lồng năng lượng kia. Mà lồng năng lượng này do hơn trăm tên chấp sự Vân Lam tông liên thủ tạo nên cũng thật là kiên cố, tuy rằng năng lượng không ngừng khuếch tán ra, nhưng thuỷ chung vẫn không bị phá vỡ.
- Hải Ba Đông, nếu ngươi không cho Vân Lam tông chút thể diện, ta cũng không nể mặt Băng Hoàng ngươi đâu!
Giận dữ nhìn về phía cái lồng đang bị rung động mạnh, Vân Lăng tức tối quát to.
Không thèm để ý đến tiếng quát của Vân Lăng, Hải Ba Đông vẫn tiếp tục phát động công kích hung mãnh lên lồng năng lượng. Hiện tại việc đã đến nước này, mặc kệ tất cả, sau rồi hãy nói, hắn cũng không tin Vân Lam tông thực sự dám làm chuyện gì với Mễ Đặc Nhĩ gia tộc. Dù sao, một đấu hoàng điên cuồng báo thù cũng đủ để cho bất luận kẻ nào kinh sợ.
Khẩn trương nắm chặt tay, Vân Lăng vốn đang phẫn nộ đột nhiên bình tĩnh trở lại. Hắn cúi đầu, giọng lạnh lùng quát to với đệ tử Vân Lam tông ở toàn trường:
- Đệ tử Vân Lam tông nghe lệnh!
- Kết Vân Yên Phúc Nhật trận!
- Tên gia hoả này không ngờ lại mang hộ tông đại trận ra dùng, quả thực đã bị Tiêu Viêm làm cho phát điên rôi!
Nghe tiếng quát của Vân Lăng, Cổ Hà ngẩn người ra, nhíu mày lắc đầu trầm giọng nói.
Nghe tiếng quát, vô số đệ tử Vân Lam tông sửng sốt, thoáng chần chừ một chút, sau đó cũng quát vang, chậm rãi nhắm mắt lại. Chốc lát sau, từng luồng năng lượng màu trắng từ đỉnh đầu bọn đệ tử Vân Lam tông xuất ra.
Năng lượng màu trắng cuồn cuộn bay lên không ngừng, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm cả bầu trời. Thoáng nhìn qua như là một biển mây, mà Vân Lăng là trung tâm của biển mây đó.
- Các vị trưởng lão, giúp ta một tay!
Nhìn mây mù tràn ngập chung quanh, Vân Lăng quát lên một lần nữa. Vết máu trên gương mặt lúc này đã khô cứng lại, trông thật là kinh khủng.
Theo tiếng quát của Vân Lăng, trên đài đá mười vị trưởng lão áo bào trắng chậm rãi đứng lên một lượt. Vừa chuyển thân đã chia nhau ra vọt tới những cây đại thụ xung quanh quảng trường. Kết ấn trong tay đồng thời phát động, theo động tác của tay họ, biển mây bao phủ không trung cũng đột nhiên ba động, năng lượng của mây bắt đầu cấp tốc ngưng tụ ở chỗ Vân Lăng đang đứng, trong nháy mắt, không ngờ trước mặt Vân Lăng đã hình thành một quả cầu năng lượng màu trắng to chừng một trượng.
Thét lên một tiếng, chầm chậm giơ tay phải lên, khống chế quả cầu, trong mắt Vân Lăng thoáng hiện vẻ hung hăng, ống tay áo phất mạnh một cái, đã ngưng tụ một phần lực lượng của đệ tử Vân Lam tông vào trong quả cầu, với một tốc độ kinh khủng hướng về phía Tiêu Viêm mà bắn quả cầu ra.
Tốc độ quả cầu nhanh kinh khủng, những nơi nó đi qua cơ hồ xuất hiện một vùng chân không dài chừng một trượng, tại nơi đó, mọi thứ đều bị cỗ năng lượng cường đại kia đè ép thành hư vô.
- Tiêu Viêm, cẩn thận!
Khi đại trận vừa hình thành, Hải Ba Đông cũng đã phát giác ra, nhìn thấy quả cầu bắn về phía Tiêu Viêm liền hét lên. Quả cầu chứa năng lượng kinh khủng như vậy, Tiêu Viêm thân là một đấu sư không thể nào chống nổi.
- Muộn rồi, với tốc độ của hắn, không tránh kịp đâu, ha ha!
Vân Lăng cười nói. Tay áo lại đột nhiên huy động, quả cầu loé lên đã tới trước khuôn mặt biến sắc của Tiêu Viêm, kình khí vô cùng kinh khủng hung hăng ập tới.
Sắc mặt khó coi nhìn năng lượng khổng lồ bắn tới, trong lòng Tiêu Viêm có chút kinh hoảng, Loại năng lượng này, tựa hồ vượt qua khả năng của một gã đấu vương cường giả có thể phát ra. Hơn nữa, với tốc độ công kích này, căn bản là không thể nào tránh được.
Đôi mắt chăm chú nhìn quả cầu năng lượng càng ngày càng gần, Tiêu Viêm nghiến răng muốn liều mạng một phen, đột nhiên thấy ánh sáng bảy màu loé lên, một cái bóng khổng lồ từ trên trời hạ xuống. Thân thể khổng lồ của Thôn Thiên Mãng trong nháy mắt đã tới, cái đuôi quét qua một phát, cuốn tròn bao lấy thân thể Tiêu Viêm lại mà bảo vệ bên trong.
Thịch!
Như có tiếng sấm vừa nổ vang trên không, mà tiếng rắn kêu thê thảm cũng cùng lúc vang lên!