Tiến vào tầng thứ ba Tiêu Viêm rõ ràng cảm giác được xung quanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh hơn không ít, ngẩng đầu lên ngó nghiêng xung quanh, so với tầng thứ hai thì nơi này có chút vắng vẻ, trong lòng hắn chợt hiểu ra, xem ra trong nội viện này, đệ tử có tư cách tiến vào tầng ba chỉ là một số bộ phận khá ít.
Nếu như nói đệ tử tu luyện tại tầng thứ nhất, thứ hai thuộc thành phần cơ bản của nội viện thì tu luyện tại tầng ba tầng là thuộc thành phần trung bậc. Bộ phận đệ tử này tiềm lực khổng lồ, tuỳ thời liền có thể trở thành một thành viên của của cao tầng nội viện, về phần đệ tử tu luyện tại tầng năm tầng sáu, hẳn đều là thuộc bộ phận cao nhất của nội viện, bọn họ trong nội viện chính là những cường giả làm cho người khác phải kính sợ.
Ý niệm này xẹt qua trong đầu, làm cho Tiêu Viêm có tiêu chuẩn xác định được thực lực của mình nằm ở vị trí nào, cười khổ một tiếng, trong nội viện này, quả nhiên là nơi thiên tài tập hợp a... Khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt Tiêu Viêm quét nhìn bốn phía một cái, sau đó theo thông đạo châm rãi bước đi. Nguồn: http://truyenggg.com
Cấu trúc của tầng thứ ba cùng tầng thứ hai không khác nhau nhiều lắm, cho nên Tiêu Viêm cũng không mất nhiều thời gian tìm kiếm, khu vực cấp thấp tự nhiên là bị hắn bỏ qua, cước bộ đi đến trung cấp tu luyện thất thì thoáng dừng lại một chút, Tiêu Viêm đứng ở đó chần chờ một hồi, chợt trên khuôn mặt thoáng hiện nét tàn nhẫn, cũng không có tiến vào trong đó mà ngựơc lại nhấc chân lên bước tiếp, lập tức nhằm hướng khu vực cao cấp tu luyện thất tiến vào...
Trong rèn luyện thì Tiêu Viêm hắn có loại khó khăn, khổ cực nào mà chứ từng nếm qua? Bằng sức bản thân mình đối chọi lại Vân Lam Tông vốn xưng bá ở Gia Mã Đế Quốc, hơn nữa còn kích sát một đại trưởng lão của đối phương, chiến tích như vậy thử hỏi trong nhóm thiên tài ngàn người có một của nội viện này, có mấy người có được?
Đối mặt với đấu tông cường giả Vân Sơn, hắn cũng không hề có chút sợ hãi, cho nên hắn thật không tin mình ở trong nội viện này lại bị một đám đệ tử đồng trang lứa đè đầu cưõi cổ mình được.
Đều đều từng bước đi vào khu vực cao cấp tu luyện thất, nhất thời liền bị một vài ánh mắt địch ý như ẩn như ẩn như hiện từ xung quanh phóng tới, mà đối với những ánh mắt này, Tiêu Viêm không hề thèm để ý, ánh mắt lãnh đạm quét nhìn chung quang đồng dạng hai vai hơi rung lên, khí thế của thất tinh đại đấu sư phát ra, giống như cơn bão thổi quét ra xung quanh.
Cảm giác được khí thế mạnh mẽ từ cơ thể Tiêu Viêm phát ra, sắc mặt của một ít học viên khong khỏi hơi có chút biến hoá, ánh mắt nhìn Tiêu Viêm trở nên ngưng trọng, điều này chính quy luật trong nội viện, cường giả vi tôn, sợ hãi rụt rè ngượi lại chỉ làm cho người khác khinh thường, muốn đạt được sự kính sợ, như vậy cần phải thể hiện ra thực lực làm cho người khác kính sợ.
Tiêu Viêm mặt không chút thay đổi, châm rãi tiến sâu vào bên trong phòng tu luyện cao cấp, ánh mắt nhìn về từng gian phòng tu luyện phía trên bước tới.
Tầng thứ ba phòng tu luyện cao cấp, so với tầng thứ hai thì nhiều hơn một phòng, Tiêu Viêm đếm thử, tổng cộng là ba mươi tám gian, những phòng tu luyện này có phòng có thể chứa được hai mươi ngưòi đồng thời tu luyện, cũng có phòng chỉ có thể chứa được một người, rất nhiều loại.
Tầm mắt đảo qua từng gian cao cấp tu luyện thất, rất nhiều phòng trước cửa treo thẻ bài báo hiệu là đã có người sử dụng, bất quá Tiêu Viêm cũng không có gấp gáp, cước bộ chậm rãi tiến sâu vào trong.
Khi mà tầm mắt sắp lướt qua phòng tu luyện cao cấp cuối cùng thì ánh mắt Tiêu Viêm rốt cục ngừng lại, nhìn trước cửa phòng tu luyện trống không thẻ bài, hắn lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó rất nhanh đi lại gần.
Đến trước cửa phòng tu luyện cao cấp, bàn tay Tiêu Viêm khẽ chạm vào cánh cửa, mày hơi nhíu lạ, cánh cửa này thoạt nhìn rất bình thường, không ngờ lại ẩn ẩn lộ ra một tia hàn khí, ngòn tay nhẹ nhàng gõ gõ vào thì truyền ra tiếng vang thanh thuý khác thường, tiếng vang này không giống như do đập vào cửa gỗ mà phát ra, ngược lại giống như một loại kim loại.
"Xem ra hẳn là nội viện lo lắng cho người tu luyện trong phòng, bị người khác bỗng nhiên đá cửa đi vào, quấy rầy tu luyện làm cho việc tu luyện bị gián đoạn." Nghe được tiếng vang trầm thấp kia, cảm giác được cánh cửa phòng này vừa cứng vừa dày, Tiêu Viêm trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, như thế này hắn sẽ không cần phải lo lắng đến việc trong khi tu luyện tới lúc khẩn yếu bị người khác mạnh mẽ xông vào quấy nhiễu cắt đứt tu luyện.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, Tiêu Viêm tiến vào trong, sau đó đóng chặt cửa phòng. Lúc Tiêu Viêm đóng của phòng lại, đưa lưng về phía cửa phòng, tự nhiên không có phát hiện, một số ít học viên đi lang thang ở chỗ này, nhìn thấy hắn lựa chọn phòng tu luyện này thì ánh mắt toát ra vẻ ngạc nhiên cùng chế nhạo.
Tiến vào trong phòng tu luyện, đóng cửa phòng, sau đó mới bắt đầu quan sát, nhìn chung phòng này rõ ràng là chỉ dành cho một người tu luyện, tại chính giữa phòng đặt bục đá màu đen vẻn vẹn chỉ có thể để cho hai người ngồi xuống, hơn nữa tại vị trí khác cũng có đặt một cái tương tự, đồng thời sâu bên trong có đặt thêm một cái giường kèm theo gối với chăn mền.
"Cao cấp tu luyện thất ở tầng thứ ba này đãi ngộ quả nhiên so với hai tầng kia tốt hơn một chút...." Nhìn những đồ dùng trong phòng tu luyện này, Tiêu Viêm trong lòng tấm tắc tán thưởng môt tiếng, đi về phía bục đá màu đen, ngồi xuống xếp bằng.
Mông vừa đặt xuống bục đá, bỗng một cảm giác ấm áp nhàn nhạt xâm nhập vào thể nội, làm cho xương cốt Tiêu Viêm cảm giác một trận thư sướng.
Bàn tay khẽ lật, Thanh hoả tinh tạp hiện ra trong lòng bàn tay, Tiêu Viêm thoáng nhìn qua số lượng trên mặt tinh tạp:
"một trăm lẻ ba". Chỉ trong một thời gian ngắn, mà
"hoả năng" trên tinh tạp đã mất đi một phần ba, tốc độ tiêu hao như vậy, thật sự làm cho Tiêu Viêm có chút toát mồ hôi.
"Cứ như thế này, chỉ sợ số 'hoả năng" còn thừa chắc cũng cầm cự được không bao lâu thời gian nữa...
". Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu, đem hoả tinh tạp cắm vào bên trong chỗ lõm ở trước mặt, nhàn nhạt quang mang loé lên, con số một trăm lẻ ba lập tức biên thành số một trăm tròn trĩnh.
"Quả nhiên, càng lên một tầng, số hoả năng mất đi gia tăng thêm một ngày...
" Nhìn thấy hoả tinh tạp giảm bớt số lượng, Tiêu Viêm thở dài một tiếng, tu luyện tại tầng thứ ba này một ngày cần đến "ba ngày
" hoả năng, thiên phần luyện khí tháp này, thật đúng là một cái dạ dày không đáy.
"Dù gì thì cũng đã mất đi rồi, nếu như không tu luyện thành công, chẳng phải là có lỗi với mọi người sao?
" Nhún vai, Tiêu Viêm từ trong nạp giới lấy ra hai bình ngọc, sau đó cởi hắc bào, lộ ra thân hình có chút gầy gò nhưng lại ẩn chứa một lực lượng mạnh mẽ.
Đem một chiếc bình ngọc màu đỏ sậm cầm trên tay, Tiêu Viêm khẽ đảo, một mảnh ngọc lá xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó dùng nó cạy ra từ trong bình ngọc một loại thuốc thoa màu đỏ.
"Không biết Thanh Chi Hoả Linh cao này bôi vào người đến tột cùng ngứa cỡ nào? A, liều mạng..."
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thuốc thoa màu đỏ, sau một lúc lâu, Tiêu Viêm hạ quyết tâm, cắn răng một cái, trét lên giữa ngực, sau đó dùng mảnh ngọc lá bôi quét ra xung quanh, cuối cùng bôi hết cả nửa người phía trên.
Khi Thanh Chi Hoả Linh cao đắp vào, cả người Tiêu Viêm giật nảy lên một cái, hắn có thể rõ ràng nhận thấy được, chính mình đối với việc cảm ứng Hoả nhiệt năng lượng trong phòng tu luyện đột hiên trở nên cực kỳ nhạy cảm, thậm chí, không cần dùng tâm thần dò xét, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể mơ hồ nhìn thấy dòng năng lượng màu đỏ trôi lơ lửng không ngừng.
"Quả nhiên là hữu dụng!
" nhận thấy sự biến hoá như vậy, Tiêu Viêm trong lòng nhất thời vui sướng, nhưng vui sương chưa được bao lâu, thì khoé miệng Tiêu Vêim đột nhiên cứng lại, cắn chặt hàm răng, mồ hôi nháy mắt dày đặc trên trán.
"Đây... chính tác dụng phụ của Thanh Chi Hoả Linh cao sao? Quả nhiên là vừa tê vừa ngứa!" Cắn chặt hàm răng, Tiêu Viêm nhè nhẹ thở ra từng hơi, hắn giờ phút này cảm thấy răng và da của mình giống như bị đàn kiến bò qua, cảm giác tê ngứa này, nếu Tiêu Viêm không có chuẩn bị từ trước có lẽ liền ngay lập tức đình chỉ tu luyện.
Hít sâu vài hơi, Tiêu Ciêm cắn chặt hàm răng, buông bình Thanh Chi Hoả Linh ra, sau đó cầm lấy bình ngọc còn lại đổ ra một mảnh đan dược.
Khẽ há miệng, đem đan dược bỏ vào miệng, sau đó ngậm lại! Tốc Linh Phong đan bỏ vào miệng không lâu liền hoá thành một cỗ năng lượng tinh thuần nhẹ nhàng theo cổ họng đi xuống, sau đó... đấu khí lưu chuyển trong kinh mạch, giống như ăn phải xuân dược, vận tốc lưu chuyển điên cuồng tăng lên.
Cảm ứng được đấu khí lưu chuyển trong cơ thể với tốc độ cao phát ra âm thanh kì dị, Tiêu Viêm hay tay kết ấn, đôi mắt chậm rãi nhắm lại trải qua mười phút đồng hồ thích ứng rốt cuộc cũng đã tiến nhập vào trạng thái tu luyện.
Ngay khi Tiêu Viêm tiến vào trạng thái tu luyện, chỉ thấy năng lượng trong phòng tu luyện không ngừng dao động, từng luồng năng lượng hoả thuộc tính từ hư không ngưng tụ lại, cuối cùng ngưng tụ thàng một luồng khí năng lượng màu hồng... Luồng khí năng lượng màu hổng này xoay quanh trên đỉnh đầu Tiêu Viêm không ngừng rit lên, cuối cùng giống như bị một lực hút nào đó, điên cuồng quán nhập vào cơ thể xích loã của Tiêu Viêm trên mặt đất
Va chạm của năng lượng, nhưng không có làm cho thân thể của Tiêu Viêm lay động, ngược lại giống như một cái lỗ đen không thấy đáy, cực kì quỷ dị bị Tiêu Viêm thôn phệ vào bên trong.
Theo cổ năng lượng thứ nhất bị hút vào, vô số năng lượng xoay quanh trên đỉnh đầu Tiêu Viêm, đột nhiên không ngừng liên tục lao xuống, va chạm vào nhau.
Trong phòng tu luyện lúc này xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kì dị, năng lượng tuôn ra thật sự là quá mức khổng lồ, thậm chí thân thể Tiêu Viêm đang ngồi xếp bằng trên bục đá đen cũng bị một vòng tròn năng lượng màu đỏ bao bọc xung quanh.
Năng lượng dữ dội giống như những cơn sóng khuếch tán khắp phòng tu luyện, mà tâm điểm của sự chấn động này chính là Tiêu Viêm đang ngồi xếp bằng trên bục đá!
Giờ phút này Tiêu Viêm giống như một cái lỗ đen vũ trụ không đáy, đem nồng đậm năng lượng hoả thuộc tính trong phòng tu luyện hút vào bên trong!
Phải gọi là sự thôn phệ này vô cùng khủng bố, nếu như mà để ngưòi ngoài thấy được cảnh tượng này thì chỉ có nước trợn mắt há hốc mồm.