Đấu Phá Thương Khung

Chương 554

Tiếng cười của nam tử trực tiếp làm cho một số người hiêu chuyện trên đài cao mặt trầm xuống, quay mắt về nhìn Tử Nghiên. Cho dù là bọn Liễu Kình, Lâm Tu Nhai dốc toàn lực ứng phó khi đối mặt với Tử Nghiên cũng không có khả năng bảo trì một nửa phần thắng. Mà vị "anh hùng " của chúng ta khi nói xong cũng nhận thấy được chung quanh ánh mắt nhìn mình có chút không đúng nhưng lại không biết nguyên nhân chính xác, khuôn mặt đang nở nụ cuời thoáng cứng lại. ánh mắt cẩn thận quét qua quét lại trên người Tử Nghiên, nhưng với chút thực lực của hắn làm sao có thể nhìn rõ hư thực,trong mắt hắn Tử Nghiên chỉ là một tiểu la lị trong cơ thể cũng không có đấu khí mạnh mẽ lưu động, bộ dáng thì ôn nhu nhu nhược, duờng như không thể chịu nổi một kích. Duới từng đạo ánh mắt kì dị, Tử Ngiên rốt cục cũng đi vào giữa sân, dùng đôi mắt to tròn đen nhánh liếc nhìn nam tử đối diện mang theo một tia rất ư là tà dị.Mười ngón tay đan vào nhau khẽ nhấn một cái, nhất thời tiếng khớp va vào nhau vang lên tiếng lách cách ( sao giống đi trấn tiền wá zậy =.=) rồi nàng ngẩng đầu nhìn về phía truởng lão Tô Thiên nói:

" Uy, ông lão, có thể bắt đầu rồi chứ?"

Lời này nói ra, lập tức cả tràng thi đấu vốn đang náo nhiệt trở nên lặng thinh. Một ít người biết rõ thân phận của Tử Ngiên thì khen thầm còn lại thì thần tình dại ra, mặt đần thối, trong nội viện này cũng có kẻ dám nói chuyện như vậy với đại trưởng lão? kể cả đối thủ của Tử Ngiên cũng nằm trong số đó, mồm há to có thể nhét vừa một quả trứng vịt.

Trên đài, Tô trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu, đối với tiểu la lị nghịch ngợm này ngài cũng không có lấy một chút biện pháp, ánh mắt liếc liếc về mấy vị trưởng lão đang cười trộm bên cạnh, cuối cùng đành phải phất tay nói: " Bắt đầu đi, nhớ rõ không được đả thương tính mạng người khác."

Tử Nghiên đáng yêu nhún vai nói: " Yên tâm đi, chỉ cần một quyền nhưng mà vết thương nặng nhẹ dựa vào năng lực chịu đòn của hắn.

"
Cuồng vọng!" bị một tiểu cô nương ở trước công chúng sỉ nhục như vậy nam tử đối diện mặt liền sầm xuống, cực kì tức giận nói: "Đừng nghĩ rằng người là một tiểu cô nương thì ta sẽ nương tay, hãy nhớ kĩ lấy tên ta, Bối Cư."

Nhìn nam tử đang thuyết giáo, Tử Nghiên không kiên nhẫn lắc lắc cái bím tóc màu tím, chiếc răng nanh bé nhỏ đáng yêu khẽ cà cà vào nhau, bàn chân mảnh khảnh khẽ nâng lên, đột nhiên xuất hiện ở phía sau nam tử hạ xuống.

"
Oành!"

Bàn chân hạ xuống, một tiếng nổ mạnh nặng nề vang lên, thanh âm vang dội tất cả mọi ngõ ngách, khán đài chợt trở nên náo động đa số người dường như không tin nổi vào mắt mình. Duới mặt võ đài một cái khe như một con mãng xà to nữa thước từ bàn chân Tử Nghiên kéo dài rộng ra, một đạo vô hình kình khí bắn ra cuối cũng hướng tới 2 chân nam tử mạnh mẽ phá tới ( cũng may mà không phải giữa 2 chân >.<).

Nhìn thấy khe nứt kinh khủng từ chân Tử Nghiên, Bối Cư tuy rằng cũng vì thấy tiểu cô nương mà hắn coi thường chợt thể hiện ra thực lực khủng bố mà tâm lý sinh ra một sự bất an lo lắng không biết tên. Nhưng ở cái loại thời điểm này cũng không có thời gian cho hắn nghĩ nhiều, một tiếng quát chói tai kéo theo một cỗ đấu khí hung hồn mạnh mẽ phát ra, trong giây lát thân thể hắn đuợc bao phủ bởi một áo giáp đấu khí màu trắng.

Bối Cư ngưng tụ áo giáp đấu khí với tốc độ rất nhanh, hiển nhiên là có thể đi đến bước này hắn cũng có đuợc chân chính thực lực. Nhưng mà hiềm một nỗi vận khí của hắn quá kém, gặp ngay Tử Ngiên - Người mà ngay cả bọn Liễu Kình Lâm Tu Nhai cũng tránh như tránh tà.

Lấy thực lực đấu vương của Tử Nghiên tuy nói rằng chỉ đánh vẻn vẹn một kích nhưng cũng không thể khinh thường. Bởi vậy, tuy rằng áo giáp đấu khí bảo hộ quanh cơ thể Bối Cư nhìn thì rất cứng rắn nhưng khi đòn công kích của Tử Nghiên vừa tới thì nó lập tức bị bẻ gẫy nghiền nát ngay tức khắc, áo giáp vỡ tan tung toé mà kình khí vẫn tiếp tục không lưu tình hướng tới 2 chân Bối Cư đánh tới, một tiếng kêu thê lương thảm thiết ở trên đấu trường vang lên.

"A!"

Nhìn nam nhân ở giữa sân ôm hạ thể, thân thể uốn cong như con tôm không ngưng tru lên, toàn trường tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm lau đi mồ hôi lạnh trên trán, một ít nam đệ tử theo phản xạ có điều kiện khẽ co hạ thể lại, bất kể là ai bị đánh trúng như vậy cho dù là đuợc chữa trị cũng sẽ sinh ra một bóng ma tâm lí a.

Trên đài cao bọn người Tiêu Viêm đồng dạng đều là trợn mắt há mồm đều không nhịn đuợc nuốt một ngụm nước bọt. Cô bé nhìn thì tưởng chừng đáng yêu vô hại này ra tay cũng đủ ngoan độc a.

"Cỗ lực lượng mãnh liệt của nàng tựa hồ không có vận dụng năng lượng mà hoàn toàn là lực lượng cơ thể " Đôi mắt xinh đẹp của Đổng nhi gắt gao nhìn Tử Nghiên nhẹ giọng nói, trong thanh âm có vẻ kinh ngạc.

Tiêu viêm khẽ gật gật đầu, khi Tử Nghiên động thủ hắn cũng không cảm giác được nhiều năng lương dao động, nhưng là nghĩ đến thân phận chân thật của nàng hắn cũng bình thường trở lại rất nhiều, ma thú phần lớn đều lấy lực lượng cơ thể mạnh mẽ mà nổi tiếng, huống hồ ngay cả Dược Lão cũng nói, Tử Nghiên có lẽ là một loại thượng cổ ma thú hiếm thấy,nàng có lực lượng khủng bố như vậy cũng là không khó hiểu. Nguồn: http://truyenggg.com

Trên sàn đấu, Tô Thiên trưởng lão khuôn mặt cũng run rẩy vài cái, một ít trưởng lão cười khan vài tiếng đều là không biết nói gì.

"Khụ"! thu liễm cảm xúc bàng hoàng, Tô Thiên trưởng lão ho khan một tiếng cười khổ nói: " trận này, Tử Nghiên thắng."

"
Hừm không đã tay chút nào" bĩu môi, Tử Nghiên nhàm chán phất phất tay, bàn chân đạp xuống đất, thân hình nhỏ nhắn mạnh mẽ bắn lên không cuối cũng dừng ở trên lan can đài cao nơi Tiêu Viêm đứng, hướng về hắn cười cuời.

"
Ngươi xuống tay thật là độc ác nha" Tiêu Viêm nhìn bộ dáng đáng yêu kia của Tử Nghiên mà cảm thán, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì dù thế nào hắn cũng không tin nàng thế này mà có thể sử xuất thủ đoạn hung ác bực này.

"
Lần trước ta vừa vặn thấy hắn đánh thắng một trận sau đó trước mặt mọi người tuyên bố kẻ mà hắn đả bại kế tiếp chính là ngươi " Tử Nghiên liếc mắt ra giữa sân đã bắt đầu trận đấu thứ hai, cầm lấy dải tóc bím màu tím nhạt, hắc hắc cười nói.

Hơi hơi sửng sốt, Tiêu Viêm có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ đến nguyên cớ Tử Nghiên xuống tay nặng như vậy lại quan hệ đến chính mình. Chẳng qua tiểu cô nương này cũng thật đúng là tốt, hắn mỉm cười ôn nhu nhìn Tử Nghiên khẽ nói: "
việc này tự ta có thể giải quyết, ngươi cũng không cần xen vào " "không hoàn thành lời hứa giúp ngươi, vậy sau này ngươi khẳng định cũng sẽ không luyện chế cho ta đan hoàn " Tử Nghiên không vui cúi đầu xuống, lầm bầm trong miệng, thực không có cái tâm giảo hoạt như nhân loại, nàng luôn đơng thuần cho rằng chỉ có làm cho Tiêu Viêm thiếu nợ nàng cái gì, hắn mới chuyên tâm luyện chế đan hoàn cho mình.

"
Hiện tại ta giúp ngươi giáo huấn cái tên kia, nhưng mà ngươi thiếu ta một món nợ nhân tình ta sẽ nhớ rõ."

"
Ha ha, được, coi như ta thiếu ngươi một cái nhân tình " dở khóc dở cười lắc đầu Tiêu Viêm vuốt vuốt bím của Tử Nghiên đang nhìn hắn không chớp mắt lộ ra nụ cười vui vẻ và khuôn mặt đáng yêu, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một cái thân hình thấp bé thần tình sợ hãi, một tiểu cô nương có chiếm huyết xà mạch máu.

"
Không biết Thanh Lân giờ thế nào" trong lòng khẽ thở dài một tiếng, lúc trước ở Thiên Mã đế quốc đã cứu được tiểu cô nương kia từ trong miệng sói nhưng cuối cùng lại bị ngươi của Thiên Xà phủ từ trong tay mình cướp đi, đối với bộ mặt khiếp đảm của tiểu nhữ hài, Tiêu Viêm cũng là có chút áy náy.

"
Hắc hắc" Nhìn thầy tiêu viêm gật đầu, Tử Nghiên cười hắc hắc lộ ra tiểu răng nanh đáng yêu, thân thể đứng ở trên lan can, vỗ bả vai kẻ đứng đối diện, "yên tâm có ta bảo hộ ngươi nhất định tiến vào thập cường, ai dám chiếm vị trí của ngươi ta trực tiếp đem hắn đánh cho chết khiếp, Tử Nghiên thanh âm vẫn không đè thấp bởi vậy cơ hồ cả đài cao người dự thi đều là nghe thấy được, lập tức sắc mặt phần lớn đều biến đổi. Đối với sự khủng bố của Tử Nghiên bọn họ bên trong cũng rất nhiều người hiểu biết.

Bất đắc dĩ lắc lắc đầu Tiêu Viêm gõ nhẹ vào trán Tử Nghiên, nhìn thấy nàng thần tình ai oán không khỏi cười nói:"ta tiến vào thập cường đương nhiên sẽ phải liều mạng cho dù muốn ngươi hỗ trợ thì cũng ngồi không yên. Tử Nghiên đảo hai tròng mắt vài vòng, than thở vài câu nhưng lại không nói thêm tiếng nào.

"
Ha ha không nhĩ tới tiêu viêm huynh đệ cùng Tử Nghiên học tỷ quen biết nhau." một tiếng cười quen thuộc bỗng nhiên ở một bên vang lên, Tiêu Viêm quay đầu sang thì thấy hoá ra là Lâm Tu Nhai mấy người, giờ phút này mấy người họ đều là ánh mắt như có như không liếc về bên Tử Nghiên.

"
Học tỷ ", miệng khẽ mở, Tiêu Viêm thật sự là có chút buồn cười, nhiều hơn nữa là kinh ngạc. Ngày thường Lâm Tu Nhai ở trước mặt mọi người đều là bảo trì khí chất lạnh nhạt ấy vậy mà hiên tại nụ cười trên mặt nhìn thế nào cũng thấy nét cố kị thậm chí là e ngại. Tử Nghiên hơi liếc mắt lười nhác nói: "Hoá ra là người a, đã lâu không thấy, lần trước ngươi chạy trốn thật mau a."

Khuôn mặt hiện lên một chút xấu hổ, Lâm Tu Nhai không biết nói gì, trận đấu tranh giành cường bảng năm đó hắn và Tử Nghiên đã găp mặt ở chung kết, khi ấy thực lực hắn tự nhiên không thể so sánh với bây giờ cho nên khi chạm mặt Tử Nghiên thì đã dứt khoát nhận thua làm cho Tử Ngiên vốn có tâm lí đánh người không thể thành công cho nên đến bay giờ nàng vẫn còn canh cánh trong lòng (ôi đàn bà =.=).

"Trận đấu này cũng thật nhàm chán, các người xem đi, hôm nay xem ra ta sẽ không phải đấu lần nữa " nhìn cuộc đấu giữa sân đang cực kì nóng bỏng Tử Nghiên nhàm chán ngáp một cái hướng tới Tiêu Viêm phất phất tay sau đó trực tiếp nhảy xuống đài cao thoát li quảng trường.

Nhìn thân ảnh Tử Nghiên biến mất Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, quay đầu sang thấy Lâm Tu Nhai bộ dáng như là đang muốn nói cái gì lập tức nhướng mày lên cười nói:"
Làm sao vậy?"

"
Hắc hắc Tiêu Viêm huynh đệ cùng Tử Nghiên học tỷ rất quen thuộc sao?" Lâm Tu Nhai cười gượng nói.

"
Cũng bình thường", Tiêu Viêm buông lỏng hai tay nói.

"
Hắc hắc vậy làm ơn huynh đệ nói với nàng nếu trận đầu kế tiếp gặp mặt, ta thua cũng không sao nhưng cũng đừng làm ta khó xử, nói thật là nếu ta ta đối Liễu Kình là kiêng kỵ, còn đối nàng thì chính là sợ hãi, ta nghĩ Liễu Kình có lẽ cũng là nghĩ như vậy" Lâm Tu Nhai ngượng ngùng nói.

Nghe vậy tiêu viêm nhất thời cảm thấy tức cười ai có thể nghĩ rằng vị thủ lĩnh nanh sói này lại sợ hãi Tử Nghiên như thế.

"
Chờ gặp nàng ta sẽ giúp ngươi nói một chút " nhìn ý cười trong lòng xuống, Tiêu Viêm gật gật đầu.

Thấy tiêu viêm đáp ứng Lâm Tu Nhai mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, hướng về phía hắn cười cười cảm kích sau đó mới ôm quyền rời đi.

Nhìn lâm tu nhai xoay người rời đi Tiêu Viêm cười khẽ một tiếng, quả thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a…"
trận thứ tư: số 15!" khi Tiêu Viêm đang cảm thán trọng tài bỗng la lên, cũng làm hắn nao nao, chợt ngẩng đầu nhìn lên cũng thấy Tô Thiên kia mang theo ý cười trong ánh mắt hướng tới.

"
Rốt cuộc đến phiên ta sao" Tiêu Viêm quay đầu tầm mắt nhìn về phía ánh mắt ác độc đang nhìn về phía mình, khoé miệng chậm rãi nở một nụ cười lạnh lùng.
Bình Luận (0)
Comment