Đấu Phá Thương Khung

Chương 617

Ngày hôm nay là ngày nội viện có chút náo nhiệt. Dựa theo lệ cũ, mỗi tháng nội viện tổ chức hoạt động tiến nhập thiên phần luyện khí tháp tu luyện dành cho học viên năm nhất, mà đối với hoạt động này, học viên môn nội viện nhận được sự hỗ trợ không gì so sánh được, bởi vì một ngày tiến vào tháp trung tu luyện mà không cần trả bất cứ "hỏa năng" nào, mà ngày hôm nay vừa vặn đúng dịp tu hành của mỗi tháng.

Trước đây ở thời điểm Tiêu Viêm ở bên trong nội viện cũng đã nghe nói qua hoạt động này, nhưng rất ít tham dự, bởi vì lấy thân phận hắn là đại tài chủ, căn bản là không cần lo lắng về vấn đề hỏa năng, cho nên tự nhiên cũng không như nhiều người khẩn trương tìm tu luyện thất.

Qua hai năm chính sách của nội viện đã cải biến một ít, toàn bộ nhân số của nội viện cũng từng bước gia tăng rất nhiều, bởi vậy hiện giờ nhân khí nội viện tự nhiên là không thể so sánh cùng lúc trước

Bởi vậy, vào lúc sáng sớm, tiếng chuông ngâm vang lên không lâu, liền bắt đầu có đội ngũ lục tục hướng về thiên phần luyện khí tháp tiến tới, mà vào lúc mặt trời lên cao nơi đường chân trời, chỗ sân rộng ngoài thiên phần luyện khí tháp, đã sớm tập hợp đông đủ người tấp nập.

Hiện giờ thiên phần luyện khí tháp chu vi, đã bị cải biến thành một cái sân rộng thật lớn, ở vị trí trung tâm sân rộng, đỉnh thiên phần luyện khí tháp gần lộ ra mặt đất, ở ngoài của tháp, có một pho tượng dựng đứng, pho tượng trông rất trẻ, mang trang phục hắc bào, bộ dáng tươi cười ấm áp càng làm phụ trợ thêm cho khuôn mặt đặc biệt anh tuấn.

Đối với pho tượng đứng sừng sững trước của này, hầu như tất cả mọi người trong nội viện đều gặp qua, bởi vậy tại lúc đi ngang qua, vẫn chưa có biểu tình gì kinh dị, thỉnh thoảng sẽ có một ít học viên lưu lại cước bộ, hướng về pho tượng khom người, nếu tỉ mỉ xem xét, sẽ phát hiện được, những học viên này trên ngực đều đeo một vật gì đó đen kịt, đồng thời trên đó điêu khắc một dạng huy chương, cái huy chương này, cũng không xa lạ bởi vì đó là tiêu chí của "Bàn Môn".

Lúc này, tại trước mặt pho tượng, một vị nữ tử dáng người cao gầy yêu kiều, ánh mắt hàm ẩn một tia cảm xúc mịt mờ, thất thần nhìn dung mạo quen thuộc của pho tượng. Nữ tử dung mạo có chút xinh đẹp, hơn nữa điểm tối hấp dẫn người chính là một đôi chân thon dài gợi cảm, phàm là người qua đường, đều là nhịn không được đem ánh mắt hướng về người trước hết là đảo qua trên đùi, bất quá nhìn quét lại cực kì mịt mờ, bởi vì đối với thân phận của nữ tử này họ cũng đồng dạng cực kì rõ ràng, Bàn Môn cao tầng, có người nói đó chính là biểu tỷ của người sáng lập Bàn Môn Tiêu Viêm, Tiêu Ngọc…

Bàn Môn, thế lực này hiện giờ đã nghiễm nhiên trở thành nội viện quái vật lớn, không có thế lực nào dám cùng nó khiêu chiến, mà với tư cách thân phận không thấp trong đó Tiêu Ngọc, tự nhiên cũng không có người dám rước lấy, nói như vậy, phàm là có mơ ước với khuôn mặt đẹp đẽ đồng thời nói ra lời vô lễ, ngày thứ hai sẽ có kết cục bầm dập mặt mũi.

"Ngươi, cái kẻ ngu si này, luôn luôn ra vẻ ta đây, kết quả là đứng thẳng như một toà pho tượng, có ý nghĩa sao? Nó có thể giúp ngươi chấn hưng Tiêu gia sao?" Gương mặt hiện lên dáng cười khổ, Tiêu Ngọc than nhẹ lẩm bẩm nói.

Trong lúc Tiêu Ngọc thì thào, gian sân rộng người ra vào tấp nập đột nhiên rối lên. Chợt rất nhiều người, như thủy triều mạnh mẽ tiến vào, những người mạnh mẽ tiến vào, trên ngực đều huy chương tương đồng trên ngực của Tiêu Ngọc

Mà khoảng sân rộng mọi người, nhìn thấy đoàn người kia tiến vào, nhất thời tiếng động xôn xao nhỏ hơn một chút, đặc biệt khi ánh mắt của họ gặp phải vị đầu lĩnh là một tiểu cô nương với tử sắc đuôi ngựa, ánh mắt nhanh chóng chuyển dời đi chỗ khác, đối với tiểu cô nương cứ như gặp phải ác ma, đối với mọi người trong nội viện mà nói, đó là một sự tồn tại cực kì đáng sợ.

Nghênh ngang mang theo một đám người chen vào sân rộng, tiểu cô nương liếc mắt thấy trước pho tượng là Tiêu Ngọc, liền vung tay lên, đại bộ phận mọi người liền theo sát phía sau.

"Ngọc nhi, ngươi lại đờ ra ở chỗ này rồi" Rõ ràng mang dáng dấp của một tiểu hài tử nhưng hết lần này tới lần khác lại muốn làm bộ lão thành, cảnh tượng này thật sự khiến người ta buồn cười, bất quá nơi này ngoại trừ Tiêu Ngọc bật cười lắc đầu ra, những người khác đều đóng chặt miệng mình lại, sợ truyền ra một tiếng cười, mang tới một tiểu nắm tay kinh khủng thảo phạt.

"Tử Nghiên, ngươi nói thử xem…Hắn còn sống sao?" Tiêu Ngọc vuốt ve pho tượng, đột nhiên cười hỏi.

Nghe vậy, Tử Nghiên ngẩn ra, con ngươi giống như bảo thạch thoáng qua một chút buồn bã, chợt rất nhanh khôi phục, nói:"Bị Dị Hỏa thôn phệ. Tỉ lệ sống sót rất thấp."

Làm như đã biết rõ đáp án giống nhau này, gương mặt Tiêu Nghọc vẫn chưa có gì biến hóa, cánh tay nhỏ nhắn xẹt qua pho tượng, nhẹ nhành:"Không biết vì sao, tim ta gần đây luôn bất an, tựa như sắp có đại sự gì xảy ra."

"Tâm ngươi mà không bất an, kia mới là chuyện lớn." Tiếng cười từ đoàn người phía sau truyền tới, một nam một nữ hai đạo thân ảnh chậm rãi đi ra, hướng về Tiêu Ngọc cười nói.

"Di? Nhìn mau, đó là Huyết Kiếm Ngô Hoàng cùng Thanh Mộc Nữ Hồ Gia.

"
Đây chính là cường giả đứng đầu tiền ngũ cường bảng, thường ngày chính là rất khó nhìn thấy, không nghĩ tới hôm nay ngay cả bọn họ đều đi ra.

Hai người xuất hiện, nhất thời khiến trên sân có chút ồn ào, tiếng nói lớn nhỏ không ngừng vang lên, hiển nhiên, đối với việc có thể nhìn thấy nhân vật phong vân chân chính, đối với bọn họ cũng cảm thấy rất phấn chấn.

"Thế nào, hai người các ngươi đã nghỉ ngơi xong?" Nhìn hai người, Tiêu Ngọc khẽ cười nói.

Ngô Hạo cùng Hổ Gia cười cười, hai năm thời gian, cũng khiến hai người thành thục hơn rất nhiều, ánh mắt bọn họ liếc qua Tiêu Ngọc đứng bên cạnh pho tượng, dáng cười đều thoáng thu liễm. Thở dài nói:"Hoàn hảo, Huân Nhi đi sớm….Không thì…."

Tiêu Ngọc lặng lẽ, nàng rất rõ ràng cảm tình của Tiêu Viêm cùng Huân Nhi, nếu tận mắt nhìn thấy hắn bị dị hỏa thôn phệ, sợ rằng sẽ rất thống khổ, như bây giờ, thật ra đỡ hơn rất nhiều.

"Đông"

Ngay thời điểm mọi người trầm mặt, tiếng chuông thanh thúy đột nhiên vang lên tại khoảng sân rộng, khiến tiếng động ồn ào trên sân dần trở nên yên lặng.

Hướng về tiếng chuông vang vọng, đột nhiên có tiếng gió vang lên, chợt có mấy đạo thân ảnh nhanh chóng hạ xuống. Cuối cùng tại đài cao trên sân rộng hiện ra một thân thể.

Người đứng đầu mọi người vừa xuất hiện đó là đại trưởng lão Tô Thiên tóc trắng xoá, sau đó là vài trưởng lão có tuổi không nhỏ, mà điều khiến ánh mắt mọi người quan tâm nhất, ba vị thanh niên đứng sau Tô Thiên, ba người này niên kỉ đều không được tính là lớn, bất quá đều có khí thế bất phàm, ngực đeo huy chương, biểu hiện thân phận của bọn họ, đều mang chức vị trưởng lão.

Nội viện trưởng lão, chí ít cũng cần thực lực của đấu vương, bởi vậy cũng biết, ba vị thanh niên, tuổi còn trẻ đã tiến nhập cảnh giới đấu vương.

"Không nghĩ tới Lâm Tu Nhai, Liễu Kình, Lâm Diễm, ba tên gia hỏa này còn có thể lưu lại, một ít gia hỏa khác đều li khai nội viện, lưu lạc đại lục a."Nhìn trên đài ba gương mặt quen thuộc, Ngô Hạo cười nói.

"Lâm Tu Nhai cúng Liễu Kình là muốn ở bên trong viện tu hành một đoạn thời gian, cái tên gia hỏa ngoan cố Lâm Diễm, hắn nói đã đáp ứng Tiêu Viêm muốn hắn đi cùng nhau, cho nên…" Hổ Gia bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ thoẻ dài.

"Đích xác rất ngoan cố…". Ngô Hạo cười khổ nói.

Trên đài cao, ánh mắt Tô Thiên chậm rãi quét qua khỏang sân rộng tấp nập người, một lát sau, dừng lại trên pho tượng trước thiên phần luyện khí tháp, tinh thần thoáng có chút hoảng hốt, lẩm bẩm nói: "Nếu tên tiểu gia hỏa kia còn sống, sợ rằng ngay cả ta cũng rất khó đánh bại hắn."

Phía sau Tô Thiên, Lâm Tu Nhai ba người liếc mắt nhìn nhau, đều khẽ gật đầu, lấy ngạo khí của bọn họ, tại đây trên dưới, cũng chỉ có thể tâm phục khẩu phục.

"Đại trưởng lão, theo tin tức nói "Hắc Minh " gần đay trắng trợn mời các thế lực khác gia nhập vào, nói không chừng là có ý đồ gì. Không thể không phòng." Một gã trưởng lão tiến lên một bước nhẹ giọng nói.

Vùng xung quanh lông mi hơi nhíu lại, Tô Thiên chậm rãi gật đầu, cười lạnh nói: Hàn Phong kia đích xác có chút bản lĩnh, ngắn ngủi thời gian hai năm dĩ nhiên có thể tổ chức " Hắc Minh" đối kháng cùng Già Nam học viện của ta.

Mấy trương lão đều khẽ gật đầu, lưc hiệu triệu của lục phẩm luyện dược sư, đích xác là không giống với người thường, hiện giờ lấy thực lực "Hắc Minh", coi như Già Nam học viện cũng khó có thể diệt trừ, bọn họ đều biết, "Hắc Minh", đã trở thành một cây kim trong lòng đại trưởng lão.

"Bỏ đi, thời điểm này không nên nhắc tới những chuyện không vui này, chúng ta vẫn còn thời gian, cứ chậm rãi theo dõi bọn họ đi." Khoát tay áo, Tô Thiên nhàn nhạt nói.

"Vâng"

Nghe vậy, các vị trưởng lão đều đáp.

"Thời gian không còn nhiều nữa, chuẩn bị mở ra thiên phần luyện khí tháp đi." Ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, Tô Thiên nói.

Một vị trưởng lão nhận lệnh, từ trên đài cao bay vút xuống, rơi tại cửa chính ở ngoài của thiên phần luyện khí tháp, trong tay rất nhanh đánh ra kết ấn, sau đó một đạo đấu khí đánh vào trên cửa chính, nhất thời, cửa chính đen kịt rất nặng, trong từng tiếng cọt kẹt, chậm rãi mở ra.

"Nhớ kĩ, mọi người dựa theo trật tự mà vào, hôm nay không thể phát sinh tranh đoạt, bằng không bị cấm 1 tháng…" Ánh mắt Tô Thiên di chuyển, nhàn nhạt nói, nhưng mà thời điểm còn chưa kịp nói xong, cảm giác nhạy cảm của hắn, sắc mặt đột nhiên biến đổi, ánh mắt chuyển về hướng thiên phần luyện khí tháp, ở nơi đó, hắn cảm giác được rõ ràng, một cỗ nhiệt độ nóng cháy kinh khủng đang tiếp cận, lập tức vội vàng quát lên dẹp đường: "Trong tháp có biến cố, lập tức đóng cửa tháp, mau!"

Thình lình xảy ra tiếng quát chói tai của Tô Thiên, trực tiếp tạo ra một tràng yên tĩnh, vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn sắc mặt Tô Thiên đại biến, đều không hiểu tại sao.

Nghe được tiếng hét lớn của Tô Thiên, tuy rằng tên trưởng lão kia cũng không rõ ràng đến tột cùng chuyện gì đang xảy ra, bất quá vẫn lấy tốc độ nhanh nhất, mang cửa chính nặng nề đóng lại ầm ầm!

Ngay tại cửa tháp đóng lại không lâu, trong toàn bộ thiên địa, nhiệt độ đột nhiên dâng cao lên, ầm ầm tiếng nổ giống như nham tương bộc phát, mang theo động tĩnh rung chuyển đất núi, nhanh chóng lại gần. Nguồn: http://truyenggg.com

"Chết tiệt, là Vẫn Lạc Tâm Viêm, đồ vật kia lại muốn bạo phát? Mọi người lập tức li khai sân rộng!"

Nhiệt độ vừa tăng cao, sắc mặt Tô Thiên cũng trở nên cực kì khó coi, loại tình huống này…Năm đó cũng xuất hiện qua…

"Thình thịch"

Tiếng quát của Tô Thiên vừa hạ xuống, tiếng nổ kinh khủng ầm ầm vang vọng, tất cả mọi người ở đây có thể thấy, thiên phần luyện khí tháp đang run rẩy mãnh liệt.

"Thình thịch"

Lại một tiếng nổ, ngay tại đỉnh của thiên phần luyện khí tháp, trong ánh mắt kinh hãi của Tô Thiên, bắt đầu xuất hiện từng vết nứt to như ngón cái.

"Thình thịch"

Tiếng nổ lần thứ hai vang vọng, vết nứt trong khỏanh khắc tràn khắp đỉnh tháp, tình huống này khiến sắc mặt Tô Thiên hiện lên một mảnh trắng bệch, lẽ nào tràng cảnh năm đó, lại xuất hiện lần thứ hai?

"Oanh!"

Trong lúc tiếng nổ cuối cùng ầm ầm vang lên, đỉnh tháp cứng rắn không gì so sánh được, rốt cục bạo liệt, trụ xích hồng sắc nham tương, giống như hỏa sơn phun ra, từ trong mình tháp bạo phát, cuối cùng trong vô số ánh mắt kinh hãi, phun tới tận trời, cuối cùng đổ xuống!

Nham tương đổ xuống, trên sân rộng nhất thời rối loạn cả lên, nhưng mà, ngay lúc nham tương cách mặt đất còn vài trượng đột nhiên đông cứng lại, một đạo tiếng cười trong sáng, mang theo một sự vui mừng như điên không thể che giấu, giống như sấm sét phiá chân trời, vang vọng lên.

"Ha ha, Tiêu Viêm ta rốt cục đi ra, ha ha!"
Bình Luận (0)
Comment