Đấu Phá Thương Khung

Chương 738

Nguồn: TruyenYY

Trong sơn cốc rậm rạp xanh tươi có chút mùi thơm súc tích lại, ngẫu nhiên có ma thú có thực lực cường hãn đi qua, đột nhiên vang lên tiếng gầm trầm thấp, làm cho cả trong sơn cốc tràn ngập sinh cơ.

Tại một chỗ sâu trong sơn cốc phát ra hào quang màu tím nồng đậm. Mà ở giữa luồng hào đó, có một cái kén rộng hơn một trượng thật lớn. Mặc dù không thấy rõ vật trong kén, nhưng trong đó lại ẩn chứa cỗ năng lượng cực kỳ khổng lồ, cũng đã biểu hiện ra vật này cũng không phải là vật thường.

Bên ngoài thân kén, hào quang màu tím lúc sáng lúc tối, giống như nhịp đập của trái tim, rất có tiết tấu. Còn nếu là người có cảm giác nhạy cảm, có thể nhận thấy được, mỗi khi ánh sáng của cái kén chuyển hoán chốc lát, thì năng lượng thiên địa trong sơn cốc xuất hiện một trận dao động nhỏ, chợt phần đông năng lượng kia, đều bị hấp thu đi vào bên trong ánh sáng kén, làm cho hào quang của thân kén càng thêm sáng ngời.

Bên cạnh cái kén sáng đó không xa, Mỹ Đỗ Toa ngồi xếp bằng ở một chỗ phía trên tảng đá lớn. Con mắt chăm chú nhìn vào bất kỳ động tĩnh của quang kén, hồi lâu sau, mới thoáng thả lỏng, xoay chuyển ánh mắt, liếc hướng dưới vách núi. Mùi vị nồng đậm của đan dược trong sơn động tản ra, bất đắc dĩ lắc đầu. Tiêu Viêm vào sơn động luyện chế đan dược, đã qua thời gian một tháng nhưng mà xem bộ dáng này, tựa hồ vẫn như cũ còn không có dấu hiệu kết thúc, mà Tử Nghiên tại ba ngày trước hóa thành quang kén, sau đó cũng đã không có phản ứng khác, mỗi ngày quang kén đều không ngừng hút vào năng lượng thiên địa chung quanh, mà lại không có chút biến hóa nào, xem tình huống này, dường như thời gian mà Tử Nghiên cần để tiến giai cũng không hề ngắn a.

Một người luyện đan, một người hóa kén tiến giai, kể từ đó, sơn cốc này, chỉ có Mỹ Đỗ Toa một người thủ hộ, nàng tự nhiên cũng có một chút nhàm chán. Nhưng giờ phút này, Tiêu Viêm cùng Tử Nghiên đều phân tâm không được, trong lúc này vạn nhất bị quấy rầy, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, nên nàng cũng chỉ có thể cả ngày thủ hộ tại trong sơn cốc. Mặc dù có ngẫu nhiên ra ngoài, cũng phải mau chóng trở về gấp, loại thủ hộ buồn tẻ này, thật khiến nàng không biết phải làm sao.

Mà loại buồn tẻ này, tiếp tục kéo dài được thêm 5 ngày, thì rốt cuộc cũng đã có dị động từ trong sơn động truyền đến.

Mấy ngày này, Mỹ Đỗ Toa vẫn trước sau như một nhắm mắt tu luyện, thời điểm tu luyện, nàng tự nhiên cũng là phân chia một tia chú ý tại phía trên quang kén. Mà cũng chính là giờ phút này, trong sơn động im lặng, cũng đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, cả sơn cốc, đều vì tiếng nổ mạnh này mà run rẩy.

Kinh ngạc mở con ngươi, ánh mắt Mỹ Đỗ Toa nhìn về phía sơn động, bên trong không ngừng tản ra khói đặc, chợt, một đạo thân ảnh hơi có chút chật vật, từ giữa chậm rãi đi ra, ho khan một trận.

Đi ra từ trong làn khói dày đặc tại sơn động, vào thời điểm này, ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống làm cho Tiêu Viêm theo quán tính đưa tay lên che ánh mắt, một lát sau cảm thấy sau khi thích ứng, mới mở hai mắt ra, cúi đầu nhìn thoáng qua áo bào rách nát, không khỏi cười khổ một tiếng. Hoàng Cực Đan này quá mức bá đạo, trong lúc luyện chế cũng tràn ngập dược lực cuồng bạo, trong lúc này, không cẩn thận một chút lập tức đem dẫn phát đan dược tự bạo, loại uy lực này, cũng không kém so với một kích toàn lực của cường giả Đấu Vương. Tại vài lần trước, lúc Tiêu Viêm luyện chế viên thuốc này thì một khi dược lực của đan dược có dấu hiệu không ổn thì liền nhanh chóng tán hỏa, mặc dù lô dược liệu đều là bị hủy nhưng ít nhất vẫn an toàn, dưới sự cẩn thận cực độ ấy, vài lần luyện chế Hoàng Cực Đan qua, Tiêu Viêm cũng không có xuất hiện vấn đề quá lớn.

Ở mấy ngày trước đây, Tiêu Viêm cần nhất là ba miếng Hoàng Cực Đan đã luyện chế thành công, luyện chế ra ba miếng Hoàng Cực Đan này, những dược liệu Tiêu Viêm đã chuẩn bị kia, đã không còn thừa nhiều. Nhưng mà mặc kệ như thế nào, mục đích lần này xem như đã đạt được, thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tiêu Viêm nhìn thấy đống dược liệu còn sót lại bên kia, trong lòng vừa động. Cũng là nghĩ thay mình ngày sau liền luyện chế một quả Hoàng Cực Đan, mà vấn đề cũng phát sinh ở trong này, bởi vì còn thừa dược liệu chỉ đủ luyện chế một quả Hoàng Cực Đan, cho nên khi luyện chế thì đan dược tiếp tục xuất hiện bạo động, Tiêu Viêm cũng luyến tiếc không muốn nhìn dược liệu cuối cùng này bị lãng phí, sau đó liền mạnh mẽ ra tay, đương nhiên, kết quả cuối cùng, tự nhiên liền tạo ra tiếng nổ kinh thiên động địa này...

Nếu không phải là bởi vì có dược đỉnh đỏ hồng kia chống đỡ phần lớn uy lực kia thì chỉ sợ Tiêu Viêm cũng không chỉ là bị rách quần áo.

Mà nghĩ đến đây, Tiêu Viêm cũng có chút may mắn, khi đó lực phòng ngự của hắn cũng không mạnh mẽ, ngay mặt bị cổ kình lực khổng lồ này đánh trúng, chỉ sợ thân thể lại phải chịu vết thương mới.

Tay áo bôi bôi tro tàn trên khuôn mặt, ánh mắt Tiêu Viêm ở trong cốc đảo qua, sau đó liền ngạc nhiên tập trung ở trên cái kén màu tím kia. Một lát sau, mới dời ánh mắt đến trên người Mỹ Đỗ Toa, hỏi.

- Đây là....?

Nhìn thấy bộ dáng chật vật của Tiêu Viêm, Mỹ Đỗ Toa cũng ngẩn ra, chợt mỉm cười. Nhẹ giọng nói.

- Đây là Tử Nghiên biến thành.

Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn người, một lát sau kinh hỉ nói.

- Nàng ấy muốn tiến giai sao?

- Hẳn là vậy, nhưng mà nàng đã hóa kén mấy ngày, đến hiện tại cũng không có nửa điểm dị động, xem ra thời gian tiến giai này không ngắn.

Mỹ Đỗ Toa gật gật đầu, nói.

Tiêu Viêm cười cười, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ma thú tiến giai cần nhất là thời gian, huống chi bản thể của Tử Nghiên không bình thường, tiến hóa tự nhiên là phải càng thêm gian một ít.

- Đan dược luyện chế thành công sao?

Đôi mắt đẹp lướt qua trên người Tiêu Viêm, Mỹ Đỗ Toa hỏi.

- Ừm.

Tiêu Viêm gật gật đầu, chợt cười khổ nói.

- Nhưng mà cũng vì lòng tham, bằng không cũng sẽ không biến thành bộ dạng này.

- Hơi thở ngươi cũng càng ngày càng phù phiếm bất định, đấu khí trong cơ thể lại có cảm giác phát tán ra ngoài, xem ra cũng sắp đột phá Đấu Hoàng a.

Ánh mắt dừng trên người Tiêu Viêm, cảm thụ được trong cơ thể kia tràn ngập đấu khí hùng hồn, Mỹ Đỗ Toa kinh ngạc nói.

- Nhanh, lần này luyện đan chỗ tốt với ta không nhỏ, theo sở liệu, trong vòng mười ngày, chắc có thể đột phá.

Tiêu Viêm cười cười, trong ánh mắt cũng chứa đựng một chút vui sướng.

- Chênh lệch của Đấu Vương cùng Đấu Hoàng rất lớn lớn, bình thường nói đến, ngay tức thì liền có thể đột phá thực lực, cũng cần phải nửa năm thậm chí một năm thời gian, mới có thể chân chính tiến hành lột xác, xem ra kế tiếp, ngươi cần phải bế quan.

Mỹ Đỗ Toa đôi mắt cụp xuống, chậm rãi nói.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, hắn cũng biết, lần này bế quan, chỉ sợ thời gian sẽ không ngắn. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG

- Thời gian luyện đan lần này kéo dài đến một tháng, nói vậy bọn người mà đại ca phái ra cũng đã đến địa phương ta chỉ định rồi. Chờ ta đem đan dược tống xuất, liền trở về bế quan, lần này bế quan, không đạt Đấu Hoàng, tuyệt không xuất quan!

Tiêu Viêm cười nhạt nói, bàn tay khẽ sờ sờ trên cái ấn hỏa màu trắng trên trán, cảm thụ được ấn lửa vẫn như cũ tản ra độ ấm nhàn nhạt, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng lẩm bẩm nói.

- Lão sư, chờ đợi ta, đệ tử mau chóng tăng thực lực lên đem ngài cùng phụ thân cứu ra!

Nhìn trong ánh mắt Tiêu Viêm có một chút âm hàn, Mỹ Đỗ Toa gật gật đầu, tùy ý nói.

- Yên tâm đi. Ta sẽ chiếu cố Tử Nghiên cũng sẽ thuận tiện thay ngươi hộ pháp.

Nghe vậy, Tiêu Viêm cười, chợt đối với Mỹ Đỗ Toa hơi hơi chắp tay, khẽ cười nói.

- Một khi đã như vậy, vậy liền trước đa tạ, ta trước tiên đem đan dược đưa ra ngoài, trở về nghỉ ngơi một chút liền bắt đầu bế quan.

- Ừm.

Ánh mắt của Mỹ Đỗ Toa lại lần nữa tập trung lên cái quang kén.

Thấy thế, Tiêu Viêm cũng không nói nhiều, vòng quanh quang kén, chưa phát hiện có gì không đúng thì mới bớt lo lắng, vọt người bay ra ngoài sơn cốc.

Ra khỏi sơn cốc, thân hình Tiêu Viêm dừng lại tại trên bầu trời, ánh mắt nhìn chung quanh, phân biệt phương hướng, đôi cánh lửa rung lên, liền hóa thành một vầng hào quang, lướt đi về phía bắc.

Cứ bay vút như vậy, sau một hồi kéo dài, tốc độ của Tiêu Viêm mới chậm lại, ánh mắt lướt qua, nhìn lên trên một ngọn núi. Ở nơi đó, dường như có vài cỗ hơi thở đang chớp động. Chỉ trong chốc lát, Tiêu Viêm đã hiện lên trên đỉnh núi, mà vừa mới xuất hiện, hắn đã cảm nhận được mười mấy cỗ hơi thở yếu ớt ở chung quanh.

- Xuất hiện đi.

Tiêu Viêm liếc mắt một cái, thản nhiên nói.

Thanh âm Tiêu Viêm hạ xuống, trên đỉnh núi nhất thời truyền ra một trận xôn xao, chợt có mấy chục thân ảnh thoáng hiện ra, đầu lĩnh là một gã lão giả, nhìn Tiêu Viêm trên bầu trời, trên mặt ra một chút kinh hỉ, hai chân vội vàng quỳ xuống đất, cung kính nói.

- Tham kiến Minh Chủ.

Mấy chục người phía sau lão giả, hai đầu gối cũng chỉnh tề rơi xuống đất, chỉnh tề trầm giọng, tại trong núi rừng vang vọng.

Ánh mắt đảo qua những người này, cuối cùng ánh mắt Tiêu Viêm dừng lại chỗ ngực của lão giả, nơi đó, có một mảnh huy chương xanh biếc, ở ngay giữa huy chương có một đóa hỏa liên xinh đẹp.

Chậm rãi rơi xuống đất, Tiêu Viêm thản nhiên nói.

- Các ngươi là người đại ca ta phái tới?

Nghe vậy, tên lão giả kia vội vàng khom người tiến lên, từ trong nạp giới lấy ra một quyển trục, hai tay dâng, cung kính nói.

- Minh Chủ, lão nhân tên là Bách Lý Thịnh, hôm nay là quản sự Viêm Minh, lần này đúng là do nguyên lão Tiêu Đỉnh phái tới.

Tiếp nhận quyển trục, Tiêu Viêm chậm rãi đảo qua, lúc này mới khẽ gật đầu, thâm ý mỉm cười nói.

- Vậy liền phiền toái ngươi, ta còn có việc không thể trở về đế đô, nên đồ vật này liền tùy theo các ngươi đưa trở về, đồ vật này có linh hồn ấn ký của ta, nếu trên đường bất hạnh bị cướp, ta tự có biện pháp tìm về.

- Ha hả, Minh Chủ cứ việc yên tâm, hiện giờ tại Gia Mã đế quốc này, vẫn chưa có người nào dám đụng đến "Viêm Minh".

Bách Lý Thịnh vội vàng gật đầu, đối với ý khác trong lời nói Tiêu Viêm, hắn tự nhiên cũng rõ ràng, lập tức vội nói.

- Ừm, một khi đã như vậy, vậy liền tức tốc đi đi, lúc trở về báo cho đại ca biết, ta sẽ bế quan nửa năm hoặc là một năm, trong lúc này, việc Viêm Minh, do hắn làm chủ.

Tiêu Viêm phất phất tay, nói.

- Dạ!

Bách Lý Thịnh cung kính đáp, chợt chậm rãi lui về phía sau, đợi đến rời khỏi hơn mười thước, mới vung tay lên, mang theo mấy chục người lướt trở về rừng rậm, cuối cùng biến mất khỏi rừng rậm, nhanh chóng ra khỏi núi.

Đưa mắt nhìn đội ngũ hộ tống ly khai, Tiêu Viêm khẽ gật đầu, thực lực cao nhất trong bọn họ chính là lão giả có thực lực Đấu Linh đỉnh kia, nhưng mà chỉnh thế của đội hình này cũng làm cho Tiêu Viêm vừa lòng.

- Nếu sự tình đan dược đã giải quyết xong, như vậy kế tiếp phải bắt đầu trở về bế quan a...

Nhẹ nhàng lẩm bẩm lầm thầm một tiếng, Tiêu Viêm thân hình chậm rãi lên không, vừa muốn trở về sơn cốc, đột nhiên một tiếng kinh ngạc, ánh mắt quét về địa phương ngoài trăm dặm, nơi đó, có một đạo linh hồn ấn ký hắn lưu lại bị đẩy ra.

- Nơi đó là...

Ánh mắt hơi hơi lóe ra, một lát sau, Tiêu Viêm thấp giọng nói.

- Thanh Sơn tiểu trấn...
Bình Luận (0)
Comment