Đấu Phá Thương Khung

Chương 754

Nguồn: TruyenYY

Tiếng cười lồng lộng nổi lên ở phía chân trời, cuối cùng giống như tiếng sấm giận dữ cuồn cuộn tản ra, vang vọng ở bên tai của vô số người.

Phía trên căn cứ, đám người Tiêu Đỉnh nghe được tiếng cười có chút quen thuộc này, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trong mắt chợt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên.

"Là Tiêu Viêm! Tiểu tử kia cuối cùng cũng trở về kịp!" Trong lòng Hải Ba Động không nhịn được sự kích động, cười to nói.

Gia Hình Thiên ở một bên cũng lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán. Người kia đúng là thích xuất hiện ở thời điểm cuối cùng. Nhưng mà cũng may, lần này cuối cùng cũng về kịp. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG

Tiêu Đỉnh chậm rãi ngả người vào ghế dựa, thở phào một hơi thật dài, nói: "Trận đại nạn ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể hóa giải được rồi!"

Ở bên cạnh mọi người cũng nhẹ nhõm thở một hơi gật gật đầu. Lấy thực lực của Tiêu Viêm, bùng nổ toàn lực đủ để ngăn cản một trong hai người Nhạn Lạc Thiên cùng Mộ Lan Tam lão. Một người còn lại bằng vào thực lực của Mỹ Đỗ Toa, đánh bại hắn thực sự không phải việc khó gì. Mà chỉ cần hai cái cường giả Đấu Tông này bị bại thì sĩ khí của Gia Mã đế quốc tất nhiên sẽ tăng vọt. Sau ngày hôm nay sẽ có thật sự có con bài chưa lật đối kháng lại với ba tông.

Trong lúc mọi người nói chuyện, tiếng sấm kia lại một lần nữa vang lên. Dưới vô số cái nhìn chằm chằm, chợt có ba đạo ánh sáng từ phía chân trời lướt đến. Trong vòng mấy hơi thở ngắn ngủi liền hiện ra ở trên bầu trời của căn cứ.

Ba người xuất hiện, người đầu tiên là một thanh niên mặc áo bào đen. Sau đó là một tiểu cô nương xinh đẹp có một mái tóc dài màu tím, cuối cùng là một nữ xà nhân. Ba người chính là một đường gấp gáp chạy tới là Tiêu Viêm, Tử Nghiên cùng Nguyệt Mị.

Nhìn vị thanh niên áo bào đen chạy tới tại thời khắc mấu chốt trên bầu trời kia, nhất thời ở căn cứ bùng lên tiếng hoan hô kích động kinh thiên động địa. Thân là người của Gia Mã đế quốc, không một ai thấy xa lạ với cái tên Tiêu Viêm. Trong một năm đại chiến này, mặc dù Gia Mã đế quốc không ngừng thất bại tan tác, nhưng rất nhiều người vẫn không từ bỏ. Bởi vì trong lòng bọn họ mơ hồ còn có một sự hy vọng. Đó chính là người đứng đầu của Viêm Minh - Tiêu Viêm!

Người trẻ tuổi một đường đi đến không ngừng sáng tạo kỳ tích này, rất nhiều người đều đang mong chờ sự xuất hiện của hắn, mong chờ hắn hiện thân đem đế quốc Gia Mã ra khỏi khốn cảnh hủy diệt!.

Mà hiện giờ, người trong lòng bọn họ chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Bọn họ bị áp lực hủy diệt đè nặng gần như thở không nổi, lúc này làm sao có thể không kích động đến điên cuồng cho được.

Kinh ngạc nhìn thanh niên áo bào đen chợt hiện ra kia, một lát sau, trong lòng Mỹ Đỗ Toa cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi. Người kia cuối cùng cũng chạy đến. Trong khi thở ra thì thân hình Mỹ Đỗ Toa cũng chợt động, hiện ra bên cạnh Tiêu Viêm. Ánh mắt nhìn lướt qua Tiêu Viêm rồi nói: "Đột phá?"

Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi bị thương?"

"Vết thương nhỏ mà thôi! Không có gì đáng ngại." Giọng điệu của Mỹ Đỗ Toa có chút tùy ý, ánh mắt liếc nhìn Nhạn Lạc Thiên cùng Mộ Lan tam lão bởi vì sự xuất hiện của Tiêu Viêm mà dừng lại thế công, rồi nói: "Có nắm chắc ngăn lại một người không? Đương nhiên, ba lão già kia chỉ có thể tính là một người"

Nghe vậy, Tiêu Viêm cười cười, ngẩng đầu lên, con ngươi khép hờ nhìn lướt qua đám người của Nhạn Lạc Thiên, cười nói: "Ừm! Ngươi yên tâm chọn người là được. Còn lại, để ta xử lý."

"Ha ha, giọng điệu thật sự rất lớn a. Chỉ là một tên Đấu Hoàng mà dám ở trước mặt chúng ta mở miệng thế này thế nọ, không sợ cắn phải lưỡi sao hả?" Nghe được lời nói của Tiêu Viêm, khuôn mặt của Nhạn Lạc Thiên đang ở đối diện giật giật, cười lạnh nói.

"Tiểu tử, ngươi là ai? Loại chiến đấu cấp bậc này, khuyên ngươi tốt nhất đừng có tham dự vào. Ba người lão phu gặp qua không ít nhân tài trẻ tuổi tâm cao khí ngạo, đáng tiếc cuối cùng đều không có kết cục hay ho gì!" Ánh mắt khát máu của gã trưởng lão Mộ Lan cốc hóa thành đầu hổ, lướt qua trên người Tiêu Viêm. Nguyên nhân có lẽ bởi vì công pháp ban cho bọn hắn trực giác nhạy cảm hơn so với cường giả cùng cấp, nên chung quy hắn cảm thấy người thanh niên trước mặt này cho bọn hắn cảm giác không tầm thường. Bởi vì thế, nên hắn nhịn xuống sự khát máu trong lòng, mở miệng âm trầm nói.

Mà Nhạn Lạc Thiên ở một bên nghe được lời nói vị trưởng lão đầu hổ này, trong mắt cũng hiện lênmột chút kinh ngạc. Chợt đánh giá Tiêu Viêm một lần nữa, khẽ nhíu mày nói: "Minh chủ Viêm Minh? Chẳng lẽ ngươi là vị Minh chủ trong một năm trốn tránh chưa từng xuất hiện qua của Viêm Minh?"

Tiêu Viêm khẽ phủi ống tay áo, không nghĩ tới một năm bế quan của mình trong con mắt người của ba tông môn lại cho là trốn tránh. Xem ra hôm nay hắn có nghĩa vụ vì bản thân mình mà giành lại chút danh tiếng a.

"Các ngươi lui về sau đi." Tiêu Viêm quay đầu lại nói với Nguyệt Mị cùng Tử Nghiên ở phía sau.

"Ngươi… Ngươi làm được chứ? Đối diện chính là hai cái cường giả có thể so với Đấu Tông." Nghe Tiêu Viêm nói, Tử Nghiên không có nửa điểm do dự, trực tiếp quay đầu bay về phía căn cứ. Mà Nguyệt Mị lại chần chừ một lúc rồi nói. Trong mắt nàng, mặc dù thực lực của Tiêu Viêm không kém, nhưng địch thủ phía đối diện dù sao cũng là cường giả Đấu Tông. Chênh lệch giữa Đấu Hoàng cùng Đấu Tông.

Đối với sự lo lắng của Nguyệt Mị, Tiêu Viêm chỉ cười cười, khoát tay rồi nói: "Yên tâm đi!"

Thấy hắn kiên định như thế, Nguyệt Mị không biết làm sao đành phải gật đầu. Trong lúc lui ra thì ánh mắt cung kính lướt qua trên người của Mỹ Đỗ Toa. Trong lòng tự hỏi, vì sao Nữ vương bệ hạ lại tin tưởng người này có thể ứng phó với một gã cường giả Đấu Tông thế nhỉ?

"Nhạn Lạc Thiên để ta đối phó. Ngươi ngăn lại Mộ Lan tam lão. Cẩn thận một chút! Bọn họ hiểu được công pháp hợp chiến, liên hợp lại cũng không kém một gã cường giả Đấu Tông." Nhìn hai người Tử Nghiên đã lùi lại, ánh mắt Mỹ Đỗ Toa chuyển sang hướng Nhạn Lạc Thiên ở đối diện, nói.

Mặc dù Nhạn Lạc Thiên cùng Mộ Lan tam lão đều có thực lực đánh ngang tay với cường giả Đấu Tông. Nhưng dù sao, Nhạn Lạc Thiên cũng là thực lực chân chính mà ba người kia chỉ là dựa vào công pháp huyền diệu dung hợp mà thành. So sánh với nhau, Mộ Lan tam lão không nghi ngờ gì là dễ đối phó hơn một chút. Bởi vậy Mỹ Đỗ Toa cũng đem đối thủ hơi dễ dàng hơn này giao cho Tiêu Viêm.

"Được!" Tiêu Viêm gật đầu, liếc mắt nhìn ba con thú hung ác của Mộ Lan tam lão, cười nói: "Ngươi yên tâm đối phó Nhạn Lạc Thiên kia là được. Ba người này sẽ không tiếp tục tạo thành chút quấy nhiễu nào cho ngươi."

Nhìn thấy Mỹ Đỗ Toa đem mục tiêu tập trung vào chính mình, khuôn mặt của Nhạn Lạc Thiên kia rõ ràng có chút giật giật, chợt cười khan nói: "Ngươi đã muốn cho tên tiểu tử miệng còn hơi sữa này đi tìm cái chết, chúng ta đây cũng cố mà nhận lấy vậy." Dứt lời, hắn quay đầu sang nhìn Mộ Lan tam lão, thanh âm khô khốc nói: "Ba vị trưởng lão, chỉ đối phó với một cái tiểu tử Đấu Hoàng mà thôi, hẳn là không vấn đề gì lớn đi?"

Nghe vậy, tên trưởng lão đầu hổ kia thoáng có chút chần chờ, gật gật đầu nói: "Mặc dù tên tiểu tử này có điểm cổ quái, nhưng trong vòng mười hiệp có thể đem hắn giải quyết. Sau đó liền tới giúp ngươi đối phó với Mỹ Đỗ Toa."

Tuy nói Tiêu Viêm ở trước mặt cho bọn hắn có cảm giác không tầm thường. Nhưng bất kể như thế nào thì cũng chỉ là một gã Đấu Hoàng. Nhiều năm qua, cường giả Đấu Hoàng chết trong tay bọn họ, cho dù đem cả hai tay cộng lại cũng không đếm hết. Bởi vậy, bọn hắn cũng không thật sự đem Tiêu Viêm đặt ở trong lòng.

Nghe được lời này của trưởng lão đầu hổ, Nhạn Lạc Thiên lúc này mới thoả mãn gật gật đầu. Ánh mắt quét về phía Mỹ Đỗ Toa, cười lạnh một tiếng, đấu khí khổng lồ từ trong cơ thể bùng phát ra. Đôi cánh nhạn to lớn ở sau lưng bỗng rung lên, giành tấn công trước đánh tới Mỹ Đỗ Toa.

"Cẩn thận một chút!" Nhìn thấy cử động của Nhạn Lạc Thiên, sắc mặt Mỹ Đỗ Toa ngưng trọng lại, nghiêng đầu nhắc nhở Tiêu Viêm một tiếng rồi nhanh chóng lao ra. Mà khi thân hình xẹt qua bên cạnh Tiêu Viêm, nàng rõ ràng cảm giác được một viên tròn tròn gì đó nhét vào lòng bàn tay mình. Đang nghi hoặc thì tiếng cười của Tiêu Viêm vang lên bên tai. "Ăn nó vào sẽ làm thương thế của ngươi hồi phục nhanh hơn. Đánh nhau cũng bớt lo một chút."

Thoáng giật mình, trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng kia của Mỹ Đỗ Toa chợt xuất hiện một chút tươi cười không thể phát hiện được. Nhanh chóng đem đan dược đưa vào trong miệng, ánh mắt lại một lần nữa khôi phục sự sắc bén. Thân hình mạnh mẽ bay ra, đón lấy thế công của Nhạn Lạc Thiên.

Hai bóng người vừa mới tiếp xúc liền bộc phát ra dao động năng lượng cường hãn. Mà có lẽ bởi vì muốn tách ra chiến đấu nên khi hai người nhanh chóng giao thủ vào nhau thì thân hình cũng bay ra một khoảng cách khá xa, để cho Tiêu Viêm cùng Mộ Lan tam lão có đủ không gian.

Ánh mắt lướt qua vòng chiến tràn ngập dao động khí kình khủng bố, Tiêu Viêm chợt liếc về phía Mộ Lan tam lão ở trước mặt, trong mắt hiện lên một tia kỳ dị. Kim Ngân nhị lão ở Hắc Giác Vực bởi vì là anh em sinh đôi lại bằng vào công pháp giống hệt không khác biệt gì nhau có thể đánh một trận với cường giả Đấu Tông. Mà ba người trước mắt này lại rõ ràng là về sau khi tu luyện. Nhưng loại công pháp hợp chiến này tu luyện cực kỳ hà khắc, bồi dưỡng vô cùng phiền toái, đủ loại hạn chế. Nhưng mà nếu thật có thể bồi dưỡng được một cái thì sức chiến đấu đúng thật là cực kỳ kinh người.

"Hắc hắc, Minh chủ Viêm Minh không ngờ lại là một tên mao đầu tiểu tử. Khó trách đế quốc Gia Mã sẽ lâm vào kết cục như thế này." Ánh mắt âm lãnh của trưởng lão đầu sư tử lướt qua người Tiêu Viêm, nhịn không được lắc đầu cười lạnh nói.

"Bớt nói nhảm đi! Nhanh chóng đem hắn giải quyết xong. Mỹ Đỗ Toa bên kia bằng vào Nhạn Lạc Thiên một mình ứng phó có chút phiền phức." Trưởng lão đầu hổ trầm giọng nói.

Hai gã trưởng lão còn lại gật gật đầu, cười lạnh một tiếng, đem lực lượng giao hòa với nhau. Một cỗ khí tức khổng lồ nhất thời bùng phát ra, quét ngang khoảng không này.

"Đúng thật là khí tức của cấp bậc Đấu Tông a!"

Cảm thụ được cỗ khí tức này, lông mày Tiêu Viêm khẽ cau lại. Không nghĩ tới vừa mới đột phá liền gặp phải kẻ địch mạnh thế này. Thật đúng là một đối thủ cực tốt đây.

Nhìn hai phe đối mắt trên bầu trời, những người trong căn cứ đều như ngừng thở. Tiêu Viêm có thể ngăn chặn được Mộ Lan tam lão hay không chính là điểm mấu chốt nhất của trận chiến tranh này!
Bình Luận (0)
Comment