Đấu Phá Thương Khung

Chương 810

Trong sơn lâm rậm rạp xanh tươi, chốc chốc lại vọng lên từng tiếng thú hống, vô số phi điểu trong rừng hoảng sợ bay tán loạn tạo lên âm thanh ào ào, không khí nhất thời trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.

Trong lớp cây cỏ rậm rạp trùng trùng điệp điệp xanh tươi, ở trên một sườn núi dốc ngược nứt ra một cái khe thật lớn, từ xa nhìn lại giống như một cái sơn cốc bình thường. Ở hai bên sơn cốc, đều là thạch bích bóng loáng dốc đứng, thoạt nhìn khó có thể trèo lên. Đường ra duy nhất là cốc khẩu rộng chưa đến hai trượng.

Lúc này, một đám người đứng tụm lại một chỗ trong cốc. Tuy sắc mặt đám người này ít nhiều có một chút tái nhợt, nhưng trên vầng trán nét kinh hoảng cũng không nhiều. Tất cả đều đang nắm chặt vũ khí trong tay, mục quanh lãnh lệ luôn chú ý nơi cốc khẩu.

Nhóm người này hầu hết tuổi không lớn, chỉ khoảng trên dưới mười bảy mười tám tuổi, đó là độ tuổi nhuệ khí tuổi trẻ phát huy tối thịnh nhất. Đám người này có cả nam lẫn nữ, thậm chí một vài cô gái dung mạo có thể nói là dễ nhìn, đặc biệt là một nữ hài tử mang hơi thở thanh xuân đặc biệt, hấp dẫn ánh mắt chúng nhân. Bất quá lúc này này nữ hài tử tú lệ đó sắc mặt lại đang tái nhợt, nhưng bộ dáng mong manh đó lại càng làm cho người ta phải thương tiếc trìu mến.

Trong đám người tụ tập ở đây, cả nam lẫn nữ sắc mặt đều ngưng trọng nghiêm túc, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cốc khẩu xa xa. Nơi đó, mơ hồ có bóng người cùng hàn quang chớp động: "Ngô trưởng lão, làm sao bây giờ? Người của Ma Viêm Cốc đã phong tỏa cả cốc khẩu, hơn nữa chung quanh vách núi trơn bóng dị thường, trừ phi là Đấu Vương cường giả, bằng không ai cũng không thể thoát đi." Một gã trung niên ước chừng ba mươi tuổi nhìn tuyệt cảnh trước mắt than nhẹ một tiếng, đối với nam tử mang một thanh huyết hồng trọng kiếm cười khổ nói.

Nghe vậy, nam tử mang huyết hồng trọng kiếm chậm rãi xoay người, để lộ ra khuôn mặt tràn ngập vẻ ác lạnh, khuôn mặt này có chút quen thuộc. Người này chính là một trong những người lúc trước sáng lập ra Bàn Môn, bạn tốt của Tiêu Viêm - Ngô Hạo. Ngô Hạo lúc này, so với hơn hai năm trước không thể nghi ngờ thành thục hơn rất nhiều, hơn nữa vẻ huyết tinh làm cho lòng người rét lạnh đã nhạt đi rất nhiều. Đương nhiên, cũng không thể nói hắn yếu đi, mà là hắn hôm nay đã dần dần đem sự huyết tinh đó nội liễm nhập vào trong cơ thể. Nếu nói trước kia hắn là một thanh nhiễm huyết chi kiếm bộc lộ tài năng, vậy hiện tại hắn lại là một thanh vô phong kiếm được bọc trong vỏ, che đi sự sắc bén vốn có, một khi kiếm kia rút ra khỏi vỏ thì huyết khí sắc bén vốn được nội liễm kia sẽ triệt triệt để để nổ bùng ra.

"Chờ thôi, hi vọng bọn Mạch Địch có thể thuận lợi đào thoát, chỉ cần bọn họ có thể truyền tin tức ra ngoài, một khi có cường giả của học viện ở phụ cận, hẳn là sẽ chạy đến cứu viện. " Ánh mắt chậm rãi đảo qua từng khuôn mặt trong cốc, Ngô Hạo thở dài một tiếng nói.

"Ma Viêm Cốc chết tiệt, nếu lần này có thể thoát ra ngoài, nhất định phải kêu Tiêu Lệ biểu ca hảo hảo tính sổ với bọn chúng!" Một nữ tử xinh đẹp dáng người cao gầy, thân mặc trường bào đạo sư đột nhiên lạnh lùng nói.

Nữ tử mặc một thân trường bào đạo sư hồng sắc, nhìn qua lại có thêm vài phần khí chất thành thục dễ thương, mép váy có một đường xẻ tà kéo dài khẽ đong đưa, để lộ ra đôi chân thon dài mượt mà khêu gợi, mặc dù lúc này đang trong tuyệt cảnh, nhưng vẫn khiến cho vài vị nam đệ tử phía sau nhịn không được nhìn trộm vài lần, trong lòng thì thầm khen: "Tiêu Ngọc đạo sư quả nhiên là càng ngày càng có phong vị nữ nhân."

Nữ tử thân mặc trường bào đạo sư này chính là đường tỷ của Tiêu Viêm - Tiêu Ngọc đang làm đạo sư ở Già Nam Học Viện.

Nghe Tiêu Ngọc nói, Ngô Hạo cũng khẽ gật đầu, chợt bất đắc dĩ nói: "Chỉ sợ bọn người kia sẽ không cho chúng ta có cơ hội làm việc này." Lời vừa nói ra, Ngô Hạo sắc mặt đột nhiên khẽ biến, ánh mắt dời về phía nơi cốc khẩu, trầm giọng nói: "Các ngươi cẩn thận một chút, bảo vệ đệ tử cho tốt, người của Ma Viêm Cốc tựa hồ có chút động tĩnh."

Nghe vậy, Tiêu Ngọc và vài vị đạo sư sắc mặt cả kinh, nhanh chóng tản ra, đem những nam nữ đệ tử vây vào giữa.

"Ha ha, thật sự là không nghĩ tới, lại có thể gặp được Huyết Kiếm Ngô Hạo đại danh đỉnh đỉnh Già Nam Học Viện, ngưỡng mộ đã lâu a..." Nơi cốc khẩu bóng người chớp động, một gã mặc áo bào xám vỗ đôi cánh đấu khí bất chợt hiện ra, từ trên cao nhìn xuống mọi người trong cốc, cười to nói.

Phía sau người áo bào xám, còn có hơn mười hắc y nhân đứng sừng sững, từng đạo ánh mắt lành lạnh bắn thẳng đến mọi người trong cốc.

"Đánh với ta một trận!" Ngô Hạo ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào người áo bào xám trước mắt, cười lạnh nói.

"Ha ha, thanh danh Huyết Kiếm trưởng lão ở Hắc Giác Vực cực kỳ vang dội, phương thức chiến đấu Bính Mệnh Tam Lang(*) như sấm bên tai a." Lại là một tiếng cười to vang lên, một đạo thân ảnh thứ hai thoáng hiện, xem hai cánh đấu khí sau lưng, rõ ràng lại là một gã Đấu Vương cường giả.

Ánh mắt âm trầm nhìn hai gã Đấu Vương cường giả trên sơn cốc, Ngô Hạo trong lòng cũng trầm xuống. Thực lực hắn hôm nay, bất quá cũng chỉ là tứ tinh Đấu Vương mà thôi. Xem hơi thở hai người này, rõ ràng cũng là xấp xỉ hắn. Nếu là đơn đả độc đấu, hắn tin tưởng có thể thắng đối phương, nếu lấy một địch hai, chắc chắn sẽ rơi vào hạ phong. Nhưng nếu thực sự cần phải liều mạng, cho dù là bị bại, hắn cũng tuyệt đối có thể làm cho hai người đối phương tổn thất thảm trọng.

Sở dĩ những người này đem nhóm người mình vây lại, vẫn chưa động thủ, rõ ràng là có chút kiêng kị phương thức chiến đấu Bính Mệnh Tam Lang nổi danh kia. Cũng không phải là hai tên kia không có dũng khí, mà hai gã cường giả Đấu Vương này địa vị ở Ma Viêm Cốc hẳn là không thấp, bọn chúng còn luyến tiếc địa vị của mình, nên cũng không muốn liều mạng với Ngô Hạo.

"Ngô Hạo trưởng lão, hôm nay nếu ngươi chủ động đầu hàng, ta có thể cam đoan với ngươi, tuyệt đối không thương tổn bất luận một gã đệ tử Già Nam Học Viện nào, đầu hàng không? " Tên áo bào xám tới trước cười mị hoặc nói.

"Ngươi coi ta là đứa con nít ba tuổi sao? Nếu ta thật sự đầu hàng các ngươi, kết cục chỉ sợ so với chết trận còn thê thảm hơn không chỉ gấp mười lần!" Ngô Hạo cười lạnh nói: "Hai tên chuột nhắt, trốn trốn tránh tránh. Không dám cùng ta ngạnh chiến, thật sự đánh mất hết mặt mũi của Ma Viêm Cốc!"

"Hắc hắc, Ngô Hạo trưởng lão, ngươi cũng không cần kích chúng ta, ta biết các ngươi đem hi vọng đặt trên người mấy tên chạy trốn kia, bất quá có lẽ tính toán này cũng không tốt như trong tưởng tượng của ngươi. Hắc hắc, bằng một tên Đại Đấu Sư bị thương, còn mang theo một hài tử, lại ảo tưởng có thể thoát khỏi sự đuổi giết của sát thủ tinh nhuệ Ma Viêm Cốc ta sao? " Gã cường giả Đấu Vương còn lại cười lạnh nói.

Ngô Hạo sắc mặt hơi đổi, nắm tay cũng chậm rãi nắm chặt lại.

"Hơn nữa ngươi chẳng lẽ thực nghĩ rằng bằng một mình ngươi, có thể bảo vệ tất cả bọn chúng sao? Hắc hắc, đợi đến lúc tứ trưởng lão Ma Viêm Cốc chạy tới, xem ngươi còn có thể hung hăng càn quấy như thế nào nữa? Kiệt kiệt, tiểu nha đầu Già Nam Học Viện dáng điệu thật ra cũng không tệ, hơn nữa mỗi người đều có một thân ngạo khí, đến lúc đó kéo về hảo hảo dạy dỗ một phen, nói không chừng còn có thể đem đi đấu giá được không ít tiền a."

Nghe tiếng cười dâm ô của tên Đấu Vương này, một cỗ huyết tinh đấu khí đột nhiên từ trong cơ thể Ngô Hạo bạo phát ra. Mục quang Ngô Hạo dữ tợn nhìn tên Đấu Vương cường giả vừa lên tiếng, thanh âm âm trầm nói: "Ma Viêm Cốc tạp chủng, sớm hay muộn cũng có một ngày, ta cho các ngươi trở thành vong hồn dưới kiếm của ta."

"Ha ha... Tiểu tử, trước tiên ngươi còn sống trở ra rồi nói sau."

Thanh âm lành lạnh của Ngô Hạo khiến cho hai gã Đấu Vương cường giả ngửa mặt lên trời cười to.

Tiếng cười càn rỡ quanh quẩn trong sơn cốc, không ít nữ đệ tử hoa dung có chút thất sắc, tuy rằng phần lớn các nàng đều có một chút bối cảnh, bất quá loại bối cảnh này, ở nơi hỗn loạn như Hắc Giác Vực cũng không có hiệu quả quá lớn.

"Hiện tại chỉ có thể xông ra, nói cách khác nếu tứ trưởng lão Ma Viêm Cốc kia tới thì thật sự là không có nửa điểm cơ hội. Bốn vị đạo sư, các ngươi theo ta liều mạng ngăn trở, Tiêu Ngọc, ngươi mang mọi người chạy ra khỏi đây, không được quay lại!" Ngô Hạo hít sâu một hơi, cúi đầu thấp xuống nói.

"Ân!"

Tiêu Ngọc cắn chặt đôi môi đỏ mọng, bàn tay mềm nắm chặt. Nàng phi thường rõ ràng, đám người Ngô Hạo liều mạng ngăn trở sẽ phải bỏ mạng lại mới được, nói cách khác, căn bản bọn họ khó có thể bám trụ đối phương có đến hai gã cường giả Đấu Vương.

Bàn tay chậm rãi nắm trọng kiếm huyết sắc sau lưng, huyết khí trùng thiên đột nhiên từ trong cơ thể Ngô Hạo bạo phát ra. Chợt gầm lên một tiếng giận dữ, thân hình Ngô Hạo như một đạo huyết ảnh lập tức lao tới trùng kích về phía cốc khẩu. Sau đó, rất nhiều đệ tử vội vàng theo sau, từng luồng đấu khí hùng hồn cũng xuất ra tràn ngập, tuy rằng thoạt nhìn có chút nhỏ yếu, nhưng nếu ngưng hợp cùng một chỗ cũng rất có thanh thế.

"Hắc hắc, rốt cục thì cũng liều mạng sao... Ngăn bọn hắn lại cho ta!"

Nhìn thấy đám người Ngô Hạo hành động, hai gã Đấu Vương cường giả kia nhất thời lãnh tiếu trầm giọng quát.

Theo tiếng quát trầm lạnh phát ra, chỉ thấy sơn cốc đang trống rỗng, bất chợt xuất hiện rất nhiều hắc y nhân tay nắm chặt vũ khí sắc bén lao tới tấn công đám người Ngô Hạo đang liều chết xông ra.

"Hống!"

Đôi mắt đỏ gầu nhìn đám hắc y nhân, Ngô Hạo gầm lên, trọng kiếm hung hăng bổ xuống, một đạo kiếm quanh huyết sắc dài mấy trượng theo đó xạ ra, trực tiếp chém vài tên hắc y nhân gần đó thành hai đoạn.

Máu tươi phiêu tán rơi rụng, vẫn chưa làm cho thế công của đám hắc y nhân chậm lại, từng bóng người như thiểm điện lao đến, nhanh chóng vây đám người Ngô Hạo lại, chợt kiếm thế cùng động "Đinh! Đinh!"

Đệ tử Già Nam Học Viện và đám hắc y đều xông lên hòa vào liều mạng cùng một chỗ, đấu khí sắc bén nhất thời bạo dũng mà ra, song phương đều chém giết đến mức đỏ mắt. Tuy nói những người trẻ tuổi này kinh nghiệm chiến đấu không phong phú bằng đám hắc y, nhưng lại có cơ sở hùng hậu, trong lúc nhất thời liên thủ, không ngờ lại có thể trực tiếp đem thế công của đối phương ngăn cản lại. Đội ngũ này lấy Ngô Hạo làm đầu đánh thẳng ra cốc khẩu. Lúc đám người Ngô Hạo sắp trùng kích được tới cốc khẩu thì đột nhiên đấu khí hùng dũng từ thiên không bạo lướt mà đến, huyết kiếm trong tay Ngô Hạo vung lên, huyết mang bạo xạ ra, cuối cùng ngăn được hai đạo đấu khí kia.

Đấu khí bạo xạ, hai đạo nhân ảnh thiểm lược hạ xuống, cùng liên thủ công kích Ngô Hạo, Ngô Hạo cũng xuất toàn lực chống đỡ, trong lúc nhất thời đấu khí bạo phát ra mạnh mẽ, bùn đất trực tiếp bị kiếm quang sắc bén gọt mất một tầng.

"Đinh!"

Tiếng kim thiết nương theo hoa lửa tóe ra vang lên, chợt một đạo năng lượng gợn sóng bạo dũng ra, Ngô Hạo cùng hai gã cường giả Đấu Vương đều vô cùng cấp bách, khóe miệng Ngô Hạo thoáng xuất hiện một vết máu, khí thế lại càng thêm ngoan lệ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trái lại hai gã cường giả Đấu Vương lại có chút run tay, nhìn đôi mắt huyết hồng của Ngô Hạo. Hai tên trưởng lão khẽ cau mày, trong lòng thầm mắng, quả thật là một tên điên không cần sống. Khuôn mặt Ngô Hạo cũng dậy một màu đỏ, ánh mắt gắt gao nhìn hai gã trưởng lão chặn đường. Trong lòng biết không thể tiếp tục kéo dài, hắn gầm lên một tiếng, đấu khí trong cơ thể đột nhiên vận chuyển đến cực điểm, huyết sắc đấu khí uyển chuyển như huyết vụ, lượn lờ quanh thân, trong phút chốc mùi vị huyết tinh tràn ngập khắp sơn cốc.

Nhìn thanh thế của Ngô Hạo như vậy, hai gã Đấu Vương cường giả sắc mặt hơi đổi thầm nói: "Người này quả nhiên khó chơi!" Đúng lúc Ngô Hạo chuẩn bị liều mạng, đột nhiên một tiếng cười già nua thản nhiên vang vọng phía chân trời, cuối cùng chậm rãi quanh quẩn ở trong sơn cốc.

"Hắc hắc, quả thật không hổ là Huyết Kiếm chi danh, đấu khí huyết tinh như vậy, trừ tên gia hỏa Huyết Tông ngày đó ra, đây đích thực là đấu khí huyết tinh nhất mà lão phu từng thấy."

Nghe được tiếng cười già nua này, hai gã cường giả Đấu Vương Ma Viêm Cốc nhất thời mừng rỡ, còn đám người Ngô Hạo sắc mặt đột nhiên trắng bệch chậm rãi ngẩng đầu lên. Chỉ thấy trên bầu trời một lão giả thân mặc bào phục màu xanh đang nhẹ nhàng đứng đó, một cỗ khí thế khủng bố so với Đấu Vương mạnh mẽ hơn rất nhiều tràn ra.

.............................................

Chú thích:

(*)Bính Mệnh Tam Lang: Một phương thức chiến đấu cực kỳ liều mạng của Ngô Hạo, sẵn sàng dùng mạng đổi mạng.
Bình Luận (0)
Comment