Đấu Phá Thương Khung

Chương 970

Bên trên cánh rừng xanh um mênh mông vô bờ, một đạo thân ảnh đứng sừng sững, ánh mắt vọng hướng về chân trời phía Bắc, nhíu mày.

Người Hàn gia bị cường giả Phong Lôi Các – Bắc giam lỏng, đây quả thật là chuyện mà Tiêu Viêm không thể dự đoán được. Bất kể nói như thế nào, Hàn gia tại Thiên Bắc Thành cũng có phân lượng không nhỏ, mà chuyện của Tiêu Viêm bọn họ cũng chưa từng xen tay vào, không nghĩ tới, mấy tên vương bát đản Phong Lôi Các - Bắc kia, cư nhiên lại làm ra hành vi ti tiện như vậy.

Phong Lôin Các - Bắc giam lỏng Hàn gia tứ phía, mục đích không cần nói cũng biết là muốn Tiêu Viêm hiện thân đi cứu. Tiêu Viêm dám khẳng định, giờ phút này Thiên Bắc Thành chỉ sợ sớm đã bị người Phong Lôi Các - Bắc âm thầm chiếm cứ, chỉ cần hắn vừa ló mặt ra, chắc chắn sẽ lâm vào một hồi chiến đấu cực kỳ thảm thiết.

Hiện tại Thiên Bắc Thành đã là một cái bẫy, đang đợi Tiêu Viêm nhảy vào.

Phong Lôi Các - Bắc không thể che dấu cái bẫy này, hơn nữa muốn che dấu cũng không được, ngay cả này người bình thường cũng có thể biết được điểm này, Tiêu Viêm càng không có khả năng đoán không ra. Thật sự, nếu con mồi là hạng người tâm lãnh máu lạnh thì sẽ không chút nào để ý tới loại hành động này, vì vậy mà cái gọi là giăng bẫy, tự nhiên cũng không còn tác dụng.

Nhưng không thể không nói, Tiêu Viêm cũng không phải là hạng người lãnh huyết vô tình, đối với địch nhân hắn có lẽ hạ thủ không nương tay chút nào. Nhưng đối với thường nhân hoặc người quen biết, hắn lại là cực kỳ hòa đồng. Cũng chính vì tính cách như vậy làm cho cường giả bên cạnh hắn, Hải Ba Đông như thế, Tiểu Y Tiên như thế, Mỹ Đỗ Toa cũng như thế, thậm chí ngay cả Thiên Hỏa Tôn Giả, cũng đều cùng nhau có chung một loại cảm thụ, một sự đối đãi bằng hữu từ con người lãnh huyết mà người chân tâm cũng khó bằng được. Đây cũng là điểm mị lực trong nhân cách của Tiêu Viêm.

Hít một hơi thật sâu, Tiêu Viêm khẽ thở dài: " Phong Lôi Các - Bắc, thật đúng là làm người ta chán ghét a, các ngươi cư nhiên ép ta phải đi ra, vậy thì như các ngươi mong muốn đi."

"Tiểu tử kia tính toán đi Thiên Bắc Thành sao? Nơi đó hiện nhất định có nhiều cường giả thật mạnh tụ tập nha" Một đạo tiếng cười già nua vang lên từ trong lòng Tiêu Viêm.

"Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm. Việc này do ta trước tiên nên theo tính ta khó có thể làm được việc khoanh tay đứng nhìn a." Tiêu Viêm nhẹ giọng nói.

"Ha hả, lời này thật ra nói không sai, lão phu cuộc đời này ghét nhất hạng người khi bị bằng hữu liên lụy, cuối cùng cụp đuôi sợ hãi, tiểu tử nhà ngươi mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng thực hợp khẩu vị lão phu, nếu không phải ngươi nói ngươi đã có Lão sư..., hắn lựa chọn đệ tử thật không sai" Thiên Hỏa Tôn Giả sang sảng cười nói.

"Diệu lão tiên sinh quá khen " nghe vậy, Tiêu Viêm cũng cười cười, bả vai chấn động, một đôi Cốt dực trong suốt từ từ duỗi ra, cười nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta đi."

"Yên tâm, có lão phu tại đây, chỉ cần không gặp phải Đấu Tông đỉnh phong cường giả thì có thể bảo vệ ngươi vô sự." Thiên Hỏa Tôn Giả cười to nói.

"Một khi đã như vậy, vậy đa tạ Diệu lão tiên sinh trước"

Tiêu Viêm cũng cười to một tiếng, ngẩng đầu nhìn mảnh rừng rậm xanh tốt như liên miên vô tận kia, trong lòng không khỏi nảy ra một luồng hào khí, ngưỡng mặt lên trời xanh hú dài to như tiếng hạc kêu trong suốt quanh quẩn ở trên bể rừng cây không ngớt.

"Xem như ngươi Phong Lôi Các - Bắc đem Thiên Bắc Thành hóa thành long đàm hổ huyệt, ta Tiêu Viêm vẫn không sợ!"

Tiếng kêu từ từ hạ xuống, cốt dực sau lưng Tiêu Viêm rung lên, thân hình nhất thời hóa thành một tia lưu quang, thoáng đi về phía chân trời Bắc phương"

Đã nhiều ngày trôi qua, tại Thiên Bắc Thành bầu không khí nhìn qua hơi có chút quái dị, bởi vì ai cũng biết, không ít cường giả Phong Lôi Các - Bắc, đều phụng mệnh tới trong thành, làm cho phần đông thế lực trong thành trở nên khẩn trương, vì với thực lực của Phong Lôi Các - Bắc nếu muốn đuổi bọn họ đi, bọn họ căn bản không có nửa điểm tư cách phản kháng.

Bất quá, may mắn là lo lắng của bọn hắn vẫn chưa xảy ra, cường giả Phong Lôi Các - Bắc cường giả vẫn chưa làm gì đối với các thế lực khác trong thành, nhưng bỗng nhiên trong thời gian một ngày nhanh chóng đem tất cả Hàn gia phong tỏa, cả một gia tộc không ai được ra ngoài, trực tiếp bị nhốt trong vòng trang viện gia tộc.

Hàn gia tuy nói là một thế lực không kém tại Thiên Bắc Thành, nhưng đối với Phong Lôi Các - Bắc mà nói thì chưa có bao nhiêu lực uy hiếp, tuy nói Hàn gia đại trưởng lão Hàn Phi ngày đó dưới sự phẫn nộ chiến một phen cùng Phong Lôi Các cường giả, nhưng khi ba vị trưởng lão Phong Lôi Các - Bắc đồng ra tay thì cho dù là trong lòng cực kỳ oán thán Hàn lão cũng chỉ có thể dừng tay, thực lực của hắn, nhiều lắm chỉ có thể chống đở được một danh trưởng lão, nếu ba người cùng lên..., hắn chắc chắn sẽ bại.

Bất quá sự chống đỡ của Hàn Phi cũng không phải không có hiệu quả, những Phong Lôi Các - Bắc cường giả kia chỉ phong tỏa sự ra vào của bọn họ, cũng tịnh không xông vào trang viên. Vì vậy làm cho bọn họ thoáng dễ chịu một ít, đối với mục đích cử động của Phong Lôi Các - Bắc như vậy, người Hàn gia cũng đã phi thường rõ ràng, là do bọn chúng muốn mương theo việc này bức ra Tiêu Viêm không biết đã trốn đi đâu.

Tuy nhiên, ngoại trừ rất ít người ở ngoài, phần lớn người Hàn gia đều cũng không cho là Tiêu Viêm sẽ thật sự xuất hiện, giờ phút này Thiên Bắc Thành không chỉ có không ít đệ tử tinh anh Phong Lôi Các - Bắc, chính yếu là vẫn còn có Phong, Lôi, Điện ba vị trưởng lão, thực lực của ba người này mỗi một cá nhân so với Trầm Vân đều cường đại hơn một chút. Khi ba người liên thủ, trừ phi là một ít Đấu Tông cấp bậc lão yêu quái, nếu không thì có rất ít người có thể đánh một trận, mặc dù Tiêu Viêm có thực lực khủng bố đánh chết Trầm Vân, nhưng chỉ sợ cũng khó có thể chống lại ba vị trưởng lão thanh danh hiển hách của Phong Lôi Các - Bắc"

Đương nhiên, không chỉ có người của Hàn gia, toàn bộ Thiên Bắc Thành thậm chí nghe được một ít tin tức của những thành thị khác, đều là suy đoán xem Tiêu Viêm sẽ đến hay không. Đa số đều nghĩ rằng Tiêu Viêm không đến, dù sao bọn hắn xem ra rằng chỉ cần không phải người không còn tỉnh táo, có lẽ không có nhiều người có đủ đảm lượng đến xông vào long đàm hổ huyệt, mặc dù vị thanh niên kia có tên gọi là Tiêu Viêm, tại ban ngày trên Thiên Thạch Đài đã làm bọn họ rung động thật lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Vô số suy đoán được sinh ra, bảy ngày thời gian cũng nhanh chóng vụt qua, Thiên Bắc Thành vẫn chìm trong im lặng. Đại chiến trong tưởng tượng mọi người, vẫn chưa bắt đầu, không ít người bị thất vọng, xem ra Tiêu Viêm quả thật là không dám tới rồi"

Có đôi khi con người là loại sinh vật vô cùng kỳ quặc, lúc trước bọn họ cho rằng nếu Tiêu Viêm trong lòng buồn bực xông vào bẫy thì cũng chỉ là một loại hành động hơi ngu xuẩn, nhưng hiện giờ xuất hiện nhiều yếu tố xác định Tiêu Viêm không xuất hiện kịp thời thì nhịn không được mà thất vọng, thậm chí âm thầm khinh thường ở trong lòng đem một tội danh bỏ bạn trong lúc nguy nan đặt tại trên đầu Tiêu Viêm...

Tại một chỗ u tĩnh trong tiểu viện Hàn gia, một đạo nhân ảnh xinh đẹp tuyệt vời đang ngồi trên trên ghế đá, đôi mắt đẹp nhìn thoáng qua hơi có chút thất thần. Hiện giờ Hàn Tuyết, so với trước kia gầy đi không ít, tuy vẫn chút lãnh ý như cũ, nhưng nhìn kỹ có thêm vài phần điềm đạm đáng yêu động lòng người.

Mỹ quang ngóng nhìn chỉ trong chốc lát, Hàn Tuyết rốt cục nhẹ nhàng thở dài một hơi.

"Tuyết Nhi, ngươi mỗi ngày lại chạy tới ngồi ở nơi này", trong lúc Hàn Tuyết thở dài, một tiếng nói dịu dàng như không biết phải làm sao cho phải vang lên từ phía sau, Hàn Tuyết quay đầu nhìn lại thì nhận ra là Hàn Nguyệt.

Nở nụ cười làm khuôn mặt hơi hơi đỏ hồng, Hàn Tuyết nhìn Hàn Nguyệt đang quan tâm mình, ngọc thủ nắm chặt, đột nhiên nói: "
Tỷ tỷ, ngươi nói... Hắn sẽ đến sao? "

Nghe vậy, Hàn Nguyệt giật mình, đã qua bảy ngày mà vẫn không có một chút tin tức của Tiêu Viêm. Theo nhận xét của nàng đối với Tiêu Viêm thì hắn cũng không phải là cái loại người vô tình vô nghĩa, nhưng trải qua nhiều ngày chờ đợi, cũng khiến cho sự tin tưởng trong nội tâm nàng dao động rất nhiều.

"
Ta cũng không biết nữa " Chần chờ một lát, Hàn Nguyệt rốt cục thốt lên.

"
Ta lại hi vọng hắn đừng tới - vì Phong Lôi Các - Bắc ba lão gia hỏa nầy làm cho ngay cả thái gia gia cũng cực kỳ kiêng kị, tuy nói rằng Tiêu Viêm cũng rất mạnh nhưng sợ vẫn không phải là đối thủ ba cái lão gia hỏa kia" Hàn Tuyết khẽ động lông mi thon dài nhẹ giọng nói.

"
Thật sự nếu hắn không đến, ngươi sẽ không thất vọng và cảm thấy mình nhìn lầm người sao?" Hàn Nguyệt chớp đôi mắt sáng, nói khẽ.

Hàn Tuyết hơi cau mày, vấn đề này làm cho nàng cảm thấy buồn rầu. Qua một lát sau nàng gật nhẹ đầu nói "
Cũng hơi có một chút thất vọng nhưng ta hy vọng không muốn hắn đến"

"
Nha đầu ngốc..." Hàn Nguyệt lắc lắc đầu, sờ sờ mái tóc đen dài của Hàn Tuyết, an ủi:

"
Yên tâm đi, vương tử trong suy nghĩ của ngươi sẽ dùng bộ xương cốt cánh xinh đẹp bay vào Thiên Bắc Thành, đem toàn bộ những tên hỗn đãn Phong Lôi Các - Bắc này đánh cho tè ra quần." [Bạo lực wé-DG]

Nghe vậy, Hàn Tuyết bật cười khúc khích, vươn cánh tay ngọc vòng ở cái eo nhỏ nhắn, đầu dựa vào trên vai thơm của Hàn Nguyệt, trong đôi mắt đẹp thoáng qua một chút sương mù, dùng thanh âm chỉ có thể tự mình nghe thấy, thấp giọng lẩm bẩm nói: "
Ngàn vạn lần không nên đến a"

"
Ầm! "

Thanh âm thì thào của Hàn Tuyết vừa mới thốt xong, một đạo sấm sét vang lên, đột nhiên không gian trên Thiên Bắc Thành trào dâng, làm cho cả tòa thành thị cũng đều cảm nhận được, một luồng khí thế cuồn cuộn không thể che dấu như truy tinh cản nguyệt từ ngoài Thiên Bắc Thành dữ dội lướt đến.

Cổ khí thế này vừa mới xuất hiện, toàn bộ Thiên Bắc Thành xôn xao lên, mọi người mắt chữ O mồm chữ A nhìn phương hướng truyền đến khí thế, nơi đó, một luồng ánh sáng như chớp phá trường không đến.

"Tiêu Viêm? Hắn cư nhiên thật sự đến đây? "

"
Tiểu tử này, thật là có gan dạ sáng suốt a, ha ha, xem ra Lão Tử lần này đổ thắng a."

Từng đạo ánh mắt nóng rực nhìn phía chân trời ngoài Thiên Bắc Thành. Thiên Bắc Thành an tĩnh qua mấy ngày trong nháy mắt tựa như đang sống lại, hôm nay, Thiên Bắc Thành sẽ không còn tiếp tục an tĩnh...

Trên đỉnh 3 cây đại thụ vây quang Hàn gia trang viên, ba lão giả cơ hồ tại thời điểm cổ khí thế kia xuất hiện, mở hai mắt ra, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn xa xa, trên khuôn mặt già nua, hiện lên một chút lãnh tiếu.
Bình Luận (0)
Comment