Dấu Răng

Chương 25


Edit: Đậu
Câu ‘Thật trùng hợp’ này, cô nghe ra được chút gì đó, hẳn là anh nói cô cố ý.
Cô không lấp liế.m trả lời: “Thật trùng hợp.”
Tính thẩm mỹ và sở thích của cả hai không có nhiều thay đổi.
Bác Diên nhìn vẻ mặt dửng dưng của cô thì ngừng trêu chọc.

Anh cong môi, chỉ vào ghế nói: “Ngồi đi, một lúc nữa là được ăn rồi.”
“Vâng.”
Trì Lục ngồi xuống nhìn động tác của anh.

Bác Diên không những biết nấu cơm mà còn rất thuần thục nấu mấy món như này.
Trước kia, khi cả hai còn bên nhau, Trì Lục chính là tiểu thư nhẹ nhàng mềm mại mà Bác Diên có lẽ là hộ vệ của tiểu thư, chuyện gì cũng làm.
Mùi thơm trong không khí xộc vào mũi.

Lúc đầu, sự chú ý của Trì Lục đặt tại mùi hương nhàn nhạt trên người anh, về sau… Cô nuốt nước bọt, có cảm giác thèm ăn.
“Em sao thế?”
Bác Diên nhìn bộ dạng thèm thuồng của cô, có chút buồn cười.
Anh mím môi cố nén nụ cười, giữ thể diện cho người đối diện.
“Uống một bát canh trước? Uống xong là có thể ăn rồi.”
“Được ạ.” Trì Lục không thể không đồng ý.
Bác Diên múc cho cô một bát canh gà nước dừa, nước dùng trông rất trắng, không hề có chút gì giống món ăn đã được nấu qua nhưng mùi vị rất ngon.
Trì Lục vừa sốt ruột vừa đói, cầm bát lên uống.
Ngay sau khi chạm vào miệng, cô không khống chế được “A” một tiếng.
Bác Diên: “…”
Anh dở khóc dở cười nhìn cô đặt bát xuống: “Thổi qua rồi hẵng uống, còn nóng lắm.”
“…” Trì Lục liế.m liế.m đầu lưỡi, u oán nhìn anh: “Thầy Bác, anh nói lời này hình như hơi muộn.”
Bác Diên không biết nên giải thích như thế nào, vì anh hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ trực tiếp uống.
Trước đôi mắt đào hoa ngập nước của Trì Lục, Bác Diên cam chịu nói: “Ừ.

Là anh sai.”
Anh ngước mắt nhìn cô: “Đầu lưỡi em nóng như vậy sao?”
“Dạ.” Trì Lục cầm cốc nước bên cạnh nhấp một hớp, vẫn cảm thấy miệng tê tê, không thoải mái.
Bác Diên nhìn cô một lúc rồi hỏi: “Có bị sưng không?”
Trì Lục do dự vài giây, cảm nhận đầu lưỡi còn tê: “Chắc là không.”
Bác Diên “Ừ” một cái, đột nhiên nói: “Để anh xem một chút.”
“…”
Lời nói vừa dứt, trong phòng khách im lặng mấy giây.

Hai người nhìn nhau, không khí mập mờ xen lẫn lúng túng lan ra khắp căn phòng.
Một lúc lâu sau, Trì Lục tránh ánh mắt của anh, cúi đầu lẩm bẩm nói: “Không được, rất mất mặt.”
Bác Diên không biết nên làm gì, nghiêng đầu cười: “Bây giờ sao rồi?”
“Em không sao.”
Trì Lục thổi thổi bát súp trước mặt, dè dặt nhấp một ngụm: “Có thể uống rồi.”
Bác Diên gật đầu, trầm giọng nói: “Chậm một chút, đừng gấp.”
“Vâng.”
Tuy Trì Lục đói nhưng dạ dày cô không to, ăn được một chút đã cảm thấy no nhưng cô vẫn ngồi nhấm nháp bát canh dở, cùng Bác Diên ăn cơm.
Bác Diên đã không ăn cơm gần một ngày rồi, lúc này anh thật sự đói.

Hơn nữa, đối diện có người ăn cùng mình, vô tình kéo dài thời gian ăn cơm rất nhiều.
Hai người im lặng không nói chuyện.

Trong phòng khách thỉnh thoảng có thể nghe tiếng gió rít qua cửa sổ cùng với tiếng còi xe ô tô vọng từ ngoài vào.

Nơi này cách đường phố không xa, mở cửa số là có thể nghe được một chút âm thanh.
Trì Lục uống gần hết thì dừng lại.
Cô nhìn điện thoại của mình một lúc rồi nhìn chằm chằm người đối diện.

Tư thế ăn uống của Bác Diên tao nhã, cho dù đói anh cũng không ăn một cách ngấu nghiến làm mất đi vẻ thanh tao thường ngày.
Trì Lục bất giác nhìn anh lâu thêm một chút.
Đang nhìn thì Bác Diên vô tình ngẩng đầu lên.
Mấy giây sau, Trì Lục mở to mắt: “Anh ăn nhanh đi.”
Trong giọng nói của cô còn mang một chút ghét bỏ: “Ăn xong em còn đi ngủ.”
Lông mày Bác Diên nhướng lên: “Ừ.”
Mọi chuyện sau đó không còn mang vẻ mập mờ nữa, Bác Diên ăn xong lập tức đưa Trì Lục về nhà.
Không biết Trì Lục chột dạ hay vì việc gì khác, cô vội vàng chạy vào nhà mà ngay cả lời chúc ngủ ngon cũng quên nói với anh.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Bác Diên đút tay vào túi, đứng đó nửa phút, sau khi tỉnh táo, anh mới thu hồi ánh mắt và bước xuống tầng.

Sáng hôm sau, khi Trì Lục dậy đã là mười giờ.
Cô lại có một đêm ngon giấc.
Điện thoại cô nhận được rất nhiều tin nhắn, cô đọc từng tin một, Viên Viên gửi thông tin về chuyến bay cho cô, Lâm Tĩnh Nghi kể cho cô về mấy hot search, ngoài ra còn có tin nhắn của Quý Thanh Ảnh và Trần Tân Ngữ.
Trước đó một lúc là tin nhắn của Bác Diên gửi đến.
Cô bấm vô.

Bác Diên: [ Anh đến công ty.]
Trì Lục liếc nhìn thời gian anh gửi tin nhắn, đến công ty lúc 7 giờ sáng, chẳng trách có thể thành công.
Cô suy nghĩ rồi cười thầm.

Bác Diên có thể thành công hay không thì cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Trì Lục suy nghĩ vài giây, chưa vội trả lời tin nhắn của anh.

Bây giờ cô muốn mang đồ ăn đến cho anh nhưng cũng không thể giống như vài năm trước.
Sau khi thoát khỏi WeChat, Trì Lục mở Weibo xem qua.
Cô không được tính là một nghệ sĩ nổi tiếng nhưng cũng có độ hot, cộng thêm việc hôm qua ở buổi dạ tiệc cô còn nói chuyện cùng Nhan Thu Chỉ và những người khác, cư dân mạng nhầm tưởng họ là bạn tốt, còn có một số người nói thông tin mình chậm quá, không ngờ họ quen biết nhau.
Trì Lục xem qua tin tức, có người đăng ảnh hai người ngồi trên ghế sô pha nói chuyện và một bức hình động.
Thời gian gặp mặt lúc đó còn sớm, Thẩm Mộ Tình vẫn ở bên cạnh, khi bức ảnh của cả ba người được đăng lên, cả fans và người qua đường đều điên cuồng.
[ Vờ lờ! Đây có phải ba thiên kim tiểu thư nhà giàu không vậy? ]
[ Đệt, phải ngắm thật kỹ mới được! Đây chính là thiên kim nhà giàuuu ]
[ Sau khi kết hôn Nhan Thu Chỉ dịu dàng quá! Người phụ nữ có chồng đúng thật là xinh hơn hẳn.

]
[ Tôi chỉ muốn nói rằng Trì Lục ở bên cạnh hai nữ minh tinh cũng không lép vế.

Cô ấy có thể coi là người mẫu xinh đẹp nhất trong giới người mẫu đúng không?]
[ Cũng không thể xem là thế được, Trì Lục chính là ….

hahahah ]
[ Với cái nhan sắc và khí chất này Trì Lục nên vào giới giải trí mới thoả đáng.

]
[ Mị còn thời 2G, còn không biết họ quen nhau, ai cho mị xin tí thông tin với nào ]
[ Nói thật..

Tui khum nghĩ rằng Trì Lục và Nhan Thu Chỉ quen biết nhau, nhưng mà nhìn vào hình này thì thấy bọn họ có vẻ thân thiết à nha.

]

Có rất nhiều comment, rất nhiều phỏng đoán.
Không thấy những bức hình xấu của mình hết khiến Trì Lục thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần cô xinh đẹp, bất kể cộng đồng mạng nói gì thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến cô.
Ngay khi cô chuẩn bị thoát Weibo, cô nhận được một thông báo mới.
[@Nhan Thu Chỉ đã theo dõi bạn.]
[@Thẩm Mộ Tình đã theo dõi bạn.]
Trì Lục còn chưa kịp phản ứng, lại có thông báo mới, lần này là Trần Lục Nam cùng mấy người khác theo dõi cô.
Trì Lục nhìn đội hình người theo dõi mới, lặng lẽ mỉm cười rồi lần lượt theo dõi lại.
Sau khi tắt Weibo, cô nhận được điện thoại của Lâm Tĩnh Nghi.
“Em quen biết mấy người Nhan Thi Chỉ sao?” Tối hôm qua Lâm Tĩnh Nghi thấy họ nói chuyện, nhưng cô cho rằng đây chỉ là xã giao nên không nghĩ sâu xa.
Trì Lục “Vâng” một tiếng, suy nghĩ một chút lại nói: “Thật ra cũng không phải là quá quen biết, nhưng chúng em đã từng gặp nhau, ngày hôm qua là lần thứ hai gặp mặt.”
Lâm Tĩnh Nghi nhướng mày, kinh ngạc: “Vậy tại sao họ…” Cô dừng một chút, thấp giọng nói: “Nhan Thu Chỉ cùng những người khác không phải là kiểu người vừa gặp đã thân thiết.”
Trì Lục hiểu ý của cô ấy.
Theo quan điểm của Lâm Tĩnh Nghi, địa vị của mấy người Nhan Thu Chỉ trong giới giải trí, nếu không phải bạn bè thân thiết, họ sẽ không để ý đến việc mang lại độ hot cho người khác.
Tình huống bây giờ lại khác, ngay khi ba người được lên hot search, hai người họ chủ động theo dõi cô trên Weibo, hiển nhiên muốn cho mọi người biết họ có quan hệ thân thiết với nhau.
Nếu như Trì Lục làm điều này, cộng đồng mạng sẽ nghĩ cô đang ké fame, sẽ nghĩ cô vừa về nước đã muốn đi lên nên mới muốn quen biết thêm bạn bè để có lợi cho mình.
Nhưng Nhan Thu Chỉ và Thẩm Mộ Tình theo dõi cô trước, vì vậy cách nghĩ của họ sẽ khác.

Mà hai người họ làm điều này, để Trì Lục có thêm chủ đề bàn tán và nhiều sự chú ý hơn.
Cô vừa trở về nước, đây chính là thứ cô thiếu.
Mặc dù Trì Lục cũng không cần dựa vào sự giúp đỡ của người khác, ảnh hưởng này đối với cô mà nói là rất nhỏ.

Nhưng khi các hai người họ làm điều này thì đã có ý định riêng của mình.
Nghĩ đến đấy, cô mỉm cười: “Có thể vì một số nguyên nhân khác, bạn của em có quen biết họ.”
Lâm Tĩnh Nghi “Ừ” một tiếng, cũng đoán như vậy.
“Vậy được rồi, mối quan hệ này chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Trì Lục cười trả lời: “Em biết rồi.”
Cô nói tiếp: “Em cũng rất quý các cô ấy.”
Lâm Tĩnh Nghi mỉm cười, nói: “Sau khi về nước quen biết thêm bạn bè cũng không tệ.

Khi nào có thời gian và cơ hội có thể giao tiếp nhiều hơn.”
Cô ấy không bắt Trì Lục phải làm theo những điều mà cô nói, vì Lâm Tĩnh Nghi sẽ không quản bất kỳ điều gì liên quan đến cuộc sống riêng tư của cô.
Kết giao bạn bè cũng là quyền lợi của Trì Lục, cô ấy muốn kết giao với người như thế nào thì kết giao với người ấy.
Hai người không nói nhiều về chủ đề này, Lâm Tĩnh Nghi dặn dò mấy câu rồi định cúp máy.
“Đúng rồi.” Cô ấy chợt nhớ ra điều gì đó.
Trì Lục: “Sao vậy?”
Lâm Tĩnh Nghi hắng giọng: “Em đã từng nghĩ sẽ tham gia một show giải trí nào chưa?”
“Cái gì?”
Trì Lục sửng sốt: “Em là người mẫu.”

Lâm Tĩnh Nghi: “Người mẫu thì sao? Người mẫu cũng có thể tham gia những show như thế mà.”
Cô ấy nói thẳng: “Gần đây có một đài truyền hình hỏi chị, muốn biết em có ý định về phương diện này không.”
Trì Lực định từ chối, nhưng sau một lúc suy nghĩ, lại đổi lời: “Là show kiểu gì ạ?”
Mắt Lâm Tĩnh Nghi sáng lên, vội vàng nói: “Chị gửi qua email cho em, em có thể xem qua rồi quyết định.”
“Vâng.”
….
Năm phút sau, Trì Lục nhận được bản tóm tắt chương trình từ Lâm Tĩnh Nghi.
Điều mà cô không bao giờ nghĩ tới là show giải trí mời cô sẽ là về tình yêu.

Một chương trình livestream về tình yêu đầu tiên, tập hợp nam nữ còn độc thân, sau đó sẽ giả thành người yêu của nhau.
Trì Lục nhìn lên thì thấy chương trình đã được thực hiện một mùa trước đó, trong số đó có một cặp khách mời thực sự nảy sinh tình cảm do nhiều lần tương tác trong chương trình, sau khi chương trình kết thúc thì họ chính thức hẹn hò với nhau.
Có rất nhiều chemistry trong chương trình được biên kịch sắp xếp, nhưng cũng có không gian cho mọi người tự do phát huy.

Nói chung chính là để cho khán giả cảm thấy họ đang ở trong một mối quan hệ yêu đương, trên thực tế như thế nào cũng không quan trọng.
Suy nghĩ đầu tiên của cô sau khi đọc là không nên đi.
Tiếp xúc và yêu một người đàn ông mình không quen biết thật khiến cho mình xấu hổ và không thoải mái.

Cho dù Trì Lục có muốn đi lên và kiếm nhiều tiền đi chăng nữa, cô cũng không thể nhận một công việc như vậy.
Ngay khi cô định trả lời Lâm Tĩnh Nghi, Quý Thanh Ảnh gọi điện đến.
“A lô.”
Trì Lục cười, nằm trên ghế sô pha trả lời: “Cậu làm sao vậy?”
Quý Thanh Ảnh nhướng mày, trực tiếp hỏi: “Tâm trạng cậu đang rất tốt đúng không?
“Tạm được.” Trì Lục chớp chớp mắt: “Còn có thời gian rảnh đi sủng hạnh tớ nữa à?”
Quý Thanh Ảnh bị cô chọc cười: “Có đâu.”
Cô ấy hỏi: “Vừa rồi cậu làm gì vậy?”
Trì Lục bật cười, trực tiếp nói: “Người đại diện vừa nói có một show giải trí muốn mời tớ tham gia.”
“Chương trình gì?”
“Tình yêu.” Trì Lục không để ý nói: “Là dạng livestream tình yêu gì đó, trước đây đã quay một mùa, tên gọi là gì thì quên mất tiêu rồi.”
Quý Thanh Ảnh nhướng mày, nói thẳng: “Cuối tuần yêu đương?”
“Hả?”
Trì Lục sửng sốt: “Hình như là tên này, tại sao cậu biết?”
“Tớ có xem một chút rồi.” Quý Thanh Ảnh tò mò hỏi: “Chương trình này không tệ, tại sao cậu không muốn tham gia?”
Trì Lục im lặng mấy giây, không nói nên lời: “Tớ thì nói yêu đương với ai.

Chương trình khác có thể cân nhắc nhưng mấy chương trình kiểu này thì next thôi.”
Cô nghiêm túc nói: “Mặc dù muốn kiếm nhiều tiền nhưng cũng không thể đến mức thế này.”
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh không khỏi dở khóc dở cười: “Cậu nói cũng không phải là không có lý.”
Cô ấy suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Vậy nếu như khách mời nam mà cậu hứng thú thì sao? Cậu cũng không đi?”
“…” Trì Lục nhíu mày hỏi: “Cậu cho rằng có thể?”
Quý Thanh Ảnh: “Không phải là không thể mà.

Nếu như cậu phải tham gia, thầy Bác tất nhiên sẽ đi, hai người công khai nói yêu đương cũng tốt.”
Trì Lục: “…”
Dù lời đề nghị của Quý Thanh Ảnh khiến Trì Lục phải suy nghĩ lại trong ba giây nhưng cô vẫn kiên quyết từ chối.
Cô không nghĩ Bác Diên sẽ đi, anh không có thời gian.

Hơn nữa, nếu ở trong chương trình thì sẽ bị rất nhiều người theo dõi, như vậy hai người kia cũng sẽ thấy.

Cô không muốn khiến Bác Diên khó xử, càng không muốn cùng họ xé rách da mặt một lần nữa.
Chủ đề này được dừng lại, Quý Thanh Ảnh gọi điện cho cô không có chuyện gì, chỉ đơn thuần nói chuyện với cô về mấy người Nhan Thu Chỉ, hỏi cô có muốn tụ tập ăn với nhau một lần không.
“Ừ, khi nào?”
Quý Thanh Ảnh xem đồng hồ: “Hôm nay hay ngày mai đều được.”
“Hôm nay không được.” Trì Lục nói thẳng: “Hôm nay trợ lý tớ về rồi, tớ phải đi đón con bé.”
Quý Thanh Ảnh: “Được rồi.

Vậy ngày mai được không?”
“Được.” Trì Lục trầm mặc mấy giây, đột nhiên hỏi: “Người đó sẽ đến không?”
“Người nào?”
“Ông chủ quán bar, giám đốc Khương đúng không?”
Quý Thanh Ảnh sửng sốt, không nhịn được cười: “Cậu hỏi anh ta làm gì? Anh ta tên Khương Thần, chẳng lẽ cậu có hứng thú với anh ta? Cậu không sợ thầy Bác giết người diệt khẩu luôn à?”
“…” Trì Lục dở khóc dở cười, nhẹ nhàng ậm ừ: “Không phải.

Tôi chỉ hỏi thôi.” Cô suy nghĩ một chút, không nhịn được kể lại chuyện ở quán bar lần trước cho cô ấy.
Quý Thanh Ảnh im lặng mấy giây, bật cười: “Tớ biết chuyện này.” Cô ấy nói: “Khương Thần cùng với mấy người bạn đã bị thầy Bác cười nhạo rất nhiều lần trước đó rồi, đặc biệt là đi theo đuổi mấy cô nàng xinh đẹp nào đó, nhiều lần lắm.

Nhưng mà sau đó họ bắt đầu phản công lại thầy Bác.”
Trì Lục nhưỡng mày: “Chuyện gì?”
“Nói thầy Bác, theo đuổi thì sao? Đến bạn gái còn đá thầy Bác rồi bỏ chạy kia mà.”
Trì Lục: “…”

Cô im lặng, có chút chột dạ: “Không phải tớ đá anh ấy rồi bỏ chạy.”
Quý Thanh Ảnh nhướng mày, đè giọng: “Hả? Cậu còn dám nói không phải?”
Trì Lục im lặng, cô không dám nói.
Hai người trò chuyện mấy câu, Quý Thanh Ảnh cũng ngừng trêu chọc.
“Nhưng có vẻ thầy Bác không quan tâm lắm.

Mỗi lần họ châm chọc thầy ấy đều ở quán bar của Khương Thần, thầy Bác không tức giận mà còn có thể bình tĩnh phản công.” Cô ấy suy nghĩ về tài ăn nói của Bác Diên, nói: “Thầy Bác không hổ là tác giả viết tiểu thuyết, thường xuyên trào phúng mấy người Khương Thần khiến bọn họ ‘chỉ biết câm nín nghe tiếng mình khóc’ thôi.”
Không biết tại sao, bỗng nhiên Trì Lục rất muốn thấy cách chung sống của mấy người họ, nhất định đó là Bác Diên cô chưa từng thấy, cũng là Bác Diên cô chưa quen biết.
Lúc còn yêu nhau, Bác Diên chưa dẫn cô đến ra mắt với bạn cùng phòng của anh, bạn cùng phòng cũng đề nghị gặp mặt mấy lần, mỗi lần lại bị trì hoãn vì nhiều nguyên nhân khác nhau, cuối cùng không thể gặp mặt.

Hai người lúc đó, mong muốn dính chung một chỗ cùng đối phương nhiều hơn, không gặp bạn bè cũng không nói chuyện với những người bạn khác, chỉ có hai người bọn họ.
Trì Lục có chút hối hận.

Cô nên hiểu hơn về dáng vẻ của anh khi chung ở bên bạn bè và thấy được khía cạnh khác ngoài cô.

Bác Diên và bạn bè tụ tập với nhau, nhất định là rất thoải mái và nhẹ nhõm, điều mà cô không hiểu được.
Cảm nhận được sự im lặng của cô, Quý Thanh Ảnh chần chừ hỏi: “Cậu có buồn không?”
“Không buồn.” Trì Lục hít một hơi, trở mình nằm xuống, nhắm mắt lại rồi nói: “Thực sự là hơi tiếc nuối.”
Quý Thanh Ảnh sững sờ “Ừ” một tiếng an ủi cô: “Vậy thì hãy sớm tìm lại những tiếc nuối đã đánh mất.

Thôi tớ không tám với cậu nữa, giờ phải đưa cơm cho bác sĩ Phó của tớ rồi, cúp máy đây.”
Trì Lục: “Bái bai.”
Nhìn điện thoại bị cúp, Trì Lục lơ đãng liếc mắt nhìn đồng hồ, mười một giờ lập tức đi đưa cơm, điều này có phải hơi sớm không?
Cô định đứng dậy khỏi ghế sô pha thì điện thoại rung lên, là tin nhắn của Bác Diên.

Bác Diên: [ Em vẫn chưa dậy à? ]
Trì Lục: [ Em dậy rồi.

]
Bác Diên: [ Có muốn ăn sáng cái gì không? ]
Trì Lục: [ Bây giờ là mấy giờ rồi còn bảo em ăn sáng.

]
Bác Diên nhìn tin nhắn của cô, có lẽ có thể tưởng tượng ra biểu cảm của cô sau khi gõ mấy chữ này.

Anh mỉm cười, kiên nhẫn nói: [ Trưa em định ăn gì? ]
Trì Lục: [ Em ăn ngoài, còn chưa quyết định.

]
Bác Diên nhìn Từ Minh Trạch đang cầm tài liệu vào, suy nghĩ vài giây rồi tiếp tục gõ: [ Em có muốn đến công ty không? Thức ăn ở nhà ăn của công ty anh khá ngon.

]
Trì Lục: [ Anh dùng bữa trưa tại nhà ăn của công ty sao? ]
Bác Diên: [ Gần như vậy.

]
Thực ra không phải là tất cả, nhưng anh muốn dẫn Trì Lục đến nhà ăn của công ty để ăn cơm.
Trì Lục: [ Nếu không ngon, anh có chịu trách nhiệm không? ]
Bác Diên: [ Được rồi.

Anh sẽ phụ trách.

Em đến ngay bây giờ đúng không? ]
Trì Lục: [ Em sẽ cố gắng đến lúc mười hai giờ.

]
Bác Diên: [ Đừng vội, anh chờ em.

]
Nhìn ba chữ cuối của Bác Diên, Trì Lục chợt rơi vào một cảm xúc không thể giải thích được.

Dường như cô đã để Bác Diên phải đợi rất lâu.
Thậm chí, cô còn đưa cả hai vào một giai đoạn khó khăn.

Làm thế nào để vượt qua giai đoạn này, Trì Lục không xác định được và cũng không biết.

Cô biết mình già mồm, nhưng cô không có cách nào khác.
Cô chỉ có thể cố gắng, tiến về phía trước.

Cố gắng để vượt qua rào cản trước mặt mình, bước khỏi rào cản để gặp được anh.
Cô chỉ hy vọng, sau khi vượt qua được rào cản này, có thể nhìn thấy được cầu vồng.

Trì Lục trang điểm nhẹ nhàng rồi ra ngoài, làn da của cô tốt, chỉ cần trang điểm qua là xong.

Ngay cả mắt cũng không trang điểm, trông tươi sáng và tự nhiên, giống như mặt mộc vậy.
Nếu như không phải là đến nhà ăn của công ty Bác Diên, ngay cả trang điểm cô cũng lười.
Chìa khoá xe của Bác Diên vẫn để ở chỗ cô, Trì Lục không xoắn xuýt nhiều mà trực tiếp lấy xe của anh đến Bác Hối.
Trì Lục lái xe đến cửa Bác Hối, đang nghĩ rằng lẽ ra cô nên đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm mới phải.
Đang suy nghĩ, Bác Diên đã gọi điện đến: “Em đến rồi đúng không?”
Trì Lục: “Vâng, nhưng em quên lái xe đến bãi để xe dưới tầng hầm.

Bây giờ em đang ở trước cửa.”
“Để xe ở tầng một cũng được.” Bác Diên ung dung nói “Bảo vệ biết em.


Em xuống xe để bảo vệ cất.”
“Sao ạ?”
Trì Lục sửng sốt, quay đầu nhìn nhân viên bảo vệ đứng ngoài cửa xe, có chút ngỡ ngàng.
Cô “Ồ” một tiếng rồi tắt điện thoại.
“Cô Trì.” Nhân viên bảo vệ cười nói: “Cô đến đây gặp Bác tổng đúng không?”
Trì Lục: “… Đúng.”
Cô ngượng ngùng cười cười: “Chỗ để xe ở đâu vậy? Chiếc xe này nên để ở đâu thuận tiện hơn?”
Nhân viên bảo vệ nhìn cô, vẻ mặt tươi cười nói: “Tôi để là được rồi, cô Trì mau vào đi.”
“…”
Trì Lục im lặng, không xoắn xuýt nữa mà xuống xe, đưa chìa khoá cho bảo vệ: “Làm phiền anh rồi.

Cảm ơn anh.”
“Cô Trì khách sáo quá.”
Trì Lục gật đầu, không biết xấu hổ đứng trước cửa, đội mũ vào đeo khẩu trang rồi vội vàng đi vào.
Nhân viên bảo vệ quá nhiệt tính khiến cô không thể ngăn cản.
Mới vừa bước vào đại sảnh, cô đã gặp người đàn ông đi ra từ thang máy.

Hai người nhìn nhau, Trì Lục lúng túng mà nhìn đi nơi khác.

Thấy cô đừng đó không nhúc nhích, Bác Diên mỉm cười bước đến.
Hiện tại đang là thời gian ăn cơm trưa, đại sảnh tầng một có rất nhiều người qua lại.
Khi Bác Diên bước ra khỏi thang máy đã khiến không có ít người chú ý, mọi người nhìn anh đi thẳng đến bên cạnh một người phụ nữ, nhân viên công ty đồng loại mở to mắt.
“… Đó là ai vậy?”
“Nhìn không rõ mặt, đó là bạn gái của Bác tổng sao?” 
“Không thể nào, không phải Bác tổng là cẩu độc thân sao? Nếu đây là bạn gái, toàn bộ nhân viên nữ ở công ty tan nát cõi lòng hết cho coi.”
“Cô gái kia thật sao, khí chất cũng tốt, nhưng không thấy mặt.”
“Nụ cười trên mặt của Bác tổng ngọt ngào chết mất.”
“…”
Ánh mắt từ mọi hướng đều nhìn vào họ, Trì Lục trên sân khấu catwalk thường xuyên được người khác theo dõi và soi mói.

Nhưng mà cảm giác đó hoàn toàn khác so với bây giờ.
Cô không được tự nhiên mím môi, giương mắt nhìn người đàn ông đang đi tới.
“Sao anh lại xuống đây?”
Bác Diên nhướng mày: “Đón em.”
Trì Lục: “… À.”
Cách lớp khẩu trang, cô gãi gãi mũi ngượng ngùng nói: “Mau lên thôi, ở đây có rất nhiều người.”
Bác Diên bật cười, nhìn xung quanh: “Vừa đến thời gian ăn trưa.”
Trì Lục: “…”
Cô cụp mắt “Ừ” một tiếng, nói nhỏ: “Anh xong việc rồi à?”
“Anh chưa.”
Trì Lục: “Vậy mà anh còn gọi em đến đây ăn cơm.”
Bác Diên cười, hỏi: “Anh chưa xong thì không được ăn cơm đúng không?”
“…Hả”
Trì Lục suy nghĩ một lúc, đúng là như vậy.
Hai người nhìn nhau vài giây, Bác Diên rũ mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Hơi mất tự nhiên sao?”
“Có chút.”
Anh suy tư mấy giây, nhìn tay cô đang cầm dây đeo của túi, nhẹ nhàng câu môi: “Vậy trở về phòng anh ăn cơm được không?”
“Cũng được.” Lần đầu tiên Trì Lục lâm vào thế trận như vậy, không thích ứng kịp: “Vậy đến phòng làm việc của anh đi.”
“Được.”
Nhìn thấy hai người bước vào thang máy, nhân viên công ty thèm kiềm chế nữa, người nào người nấy vội vàng gửi tin nhắn vào mấy nhóm chat không có sếp.
Trong vòng ba phút, hơn 90% nhân viên trong công ty đều biết, Bác tổng của họ xuống dưới đại sảnh đón một người phụ nữ, sau đó cùng nhau lên phòng làm việc.

Còn chuyện có phải là bạn gái hay không thì mỗi người một ý.
Một số người cho rằng phải, một số người lại cho rằng không phải.

Tóm lại, dù phải hay không, danh tính của Trì Lục đã khơi dậy sự tò mò của toàn thể nhân viên công ty rồi.
Khi Từ Minh Trạch thấy tin nhắn nhóm, anh ta không nhịn được mà nói xằng nói bậy ở phòng làm việc: “Nhìn mọi người vất vả đoán non đoán già như vậy, tôi thực sự muốn nói cho họ biết người Bác tổng đón là ai.”
Trợ lý Lâm: “Vẫn nên kiềm chế lại nào.”
Anh ta nói nhỏ: “Khi cô Trì lên đây, tôi có thể xin chữ ký được không?”
Việc này anh ta đã suy nghĩ trong một thời gian dài.
Từ Minh Trach suy nghĩ một chút, nhìn sang anh ta: “Khi Bác tổng không có ở đó, anh có thể bí mật xin.”
Trợ lý Lâm gật đầu: “Ý kiến hay.” 
Hai người chú ý thời gian, khi thang máy sắp lên đến thì ngừng thảo luận.
Bác Diên và Trì Lục đi ngang qua, khi Trì Lục bước vào thang máy đã bỏ khẩu trang, lúc này lơ đãng quay đầu lại thì vô tình bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Từ Minh Trạch.
Trì Lục dừng lại, chào anh ta: “Chào trợ lý Từ.”
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh anh ta, nghĩ lại một lúc: “Anh là trợ lý Lâm đúng không?”
Trợ lý lâm gật đầu lia lịa: “Đúng vậy đúng vậy, cô Trì, đã lâu không gặp.”
Trì Lục cười, nhẹ nhàng trả lời: “Đã lâu không gặp.”
Thực ra, nếu tính thì cũng không lâu như vậy.
Nhìn thấy ba người nói chuyện với nhau, Bác Diên đứng đó không nhúc nhích.
Sau vài giây, anh lạnh lùng nhướng mi, liếc mắt về hai người đang ngồi trước bàn làm việc: “Hai người không đi ăn cơm?”
“…”
Cả hai hiểu ý, lập tức đứng dậy: “Chúng tôi đi ngay, Bác tổng và cô Trì ăn cơm ngon miệng nhé.”
Trì Lục: “…”
Cô không kịp nói gì, Từ Minh Trạch và trợ lý Lâm đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Bác Diên thậm chí không thèm nhìn họ, xoay người bước vào phòng.

Trì Lục trầm tư mấy giây, nhướng mày đi theo.
“Bác Diên.”
Bác Diên quay đầu nhìn cô.
Trì Lục nhíu mày, cười hỏi: “Anh sao hung dữ với trợ lý của anh như vậy?”
Bác Diên dừng lại, hỏi: “Em có vẻ rất thích bọn họ?”
Lời nói này, nghe hơi chua chua.

Bình Luận (0)
Comment